Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-163
Chương 162: Muốn biết thì theo tôi
Vietwriter
**********
Dù gì Thường Ninh thật sự sớm đã có nói trước, tất cả mọi thứ của công ty đều do Sở Nguyệt toàn quyền phụ trách.
Còn những cấp cao khác cũng không dám lên tiếng nữa.
Hồ Diệu Phát khẽ chau mày,chuyện này anh ta nhất định phải tự mình tìm Ninh thiếu xác nhận lại mới được, dù gi ban đầu chính là Ninh thiếu bảo anh ta thành lập tập đoàn Chí Tôn, anh ta không thể không thể nào hấp tập bàn giao cho nhà họ Sở được.
Lúc bấy giờ mới mượn cớ đi ra bên ngoài rồi gọi điện thoại cho Thường Ninh.
Nhưng điện thoại vẫn cứ không liên lạc được.
Khiến cho anh ta nhịn không được mà có chút bất an, lẽ nào Ninh thiếu xảy ra chuyện gì rồi sao?
"Sao vậy? Lẽ nào trong mắt của anh chỉ có chồng của tôi chứ không có tôi?"
“Sở Nguyệt” Không biết từ lúc nào cô xuất hiện ngay phía sau Hồ Diệu Phát.
Làm cho Hồ Diệu Phát bị giật cả mình, điện thoại thiếu chút nữa rớt xuống dưới đất.
Anh ta miễn cưỡng nặn ra một nụ cười nói: "Sở tiểu thu, làm sao có thể chứ. Trong lòng của tôi cô và ngài Thường đều là người mà tôi kính trọng nhất, chỉ có điều là, quyết định ngày hôm nay của cô là vô cùng trọng đại, tôi vẫn là muốn nghe một chút ý kiến của ngài Thường.”
"Sở Nguyệt" gật gật đầu, “là người dưới trướng trung thành của chồng ta, anh thật sự rất có trách nhiệm, về điểm này tôi rất khen ngợi anh."
Nhưng mà tiếp theo đó, cô đột nhiên gắt giọng lên, giọng bắt đầu lạnh lùng nói: “Nhưng anh làm như thế này, cũng tính là nghi ngờ tôi đó chứ?"
"Sở tiểu thư, cô hiểu nhầm rồi, tôi làm sao dám nghi ngờ cô."
Hồ Diệu Phát muốn lùi về sau mấy bước, anh ta cảm giác được sở tiểu thư ngày hôm nay bỗng trở nên đáng sợ một cách lạ thường, giống như biến thành một người khác vậy, làm cho anh ta có một cảm giác sợ hãi.
"Hiểu lầm?"
Khóe miệng của "Sở Nguyệt" cong lên một tia cười lạnh, sau đó, dáng người đi đến trước mặt Hồ Diệu Phát, tay bóp cổ của anh ta, nhấc cả người anh ta lên.
Hồ Diệu Phát hoảng sợ đến thất sắc, "Sở, Sở tiểu thư, cô, cô như vậy là muốn làm gì?"
Bởi vì hô hấp không thông, cả gương mặt anh ấy bỗng trương đỏ cả lên, trong ánh mắt tràn ngập sợ hãi.
Dù gì trong ấn tượng của anh ấy, Sở Nguyệt chỉ là một người bình thường, bây giờ bỗng dưng trở thành một Con người lợi hại đến như vậy.
Chuyện này cũng làm cho anh ấy cảm thấy rằng con người trước mặt này không phải là Sở Nguyệt thật sự.
"Tôi lúc này chi mong anh hiểu rõ một điều, chính là cứ làm theo những gì mà tôi nói, thì anh có thể sống, nếu không thì, phải chết!”
"Sở Nguyệt" tùy tiện vứt Hồ Diệu Phát sang một bên.
Bạch!
Hồ Diệu Phát bị và vào tường thật mạnh, anh ta cảm giác xương trên toàn thân đều giống như bị vỡ vụn ra vậy.
Anh ta bò lên từ mặt đất một cách vô cùng khó khăn.
Đợi lúc anh ta ngẩng đầu lên, đã không thấy “Sở Nguyệt” đầu nữa.
Anh ta hít sâu vào một hơi,.
Lúc nãy anh ta thật sự cảm nhận được nỗi sợ của cái chết.
Đồng thời, trong lòng của anh ấy cũng đang đấu tranh. Lẽ nào mình phải làm theo những gì mà cái cô "Sở Nguyệt” này nói sao?
Lúc đầu Ninh thiếu tin tưởng anh ấy như thế nào, đã trực tiếp giao cả tập đoàn Chí Tôn cho anh ta quản lý.
Anh ta cũng đã tận mắt chứng kiến tập đoàn Chí Tôn đã từng bước phát triển đến ngày hôm nay.
Chỉ là lúc này nếu không làm theo lời của cô “Sở Nguyệt" đó, không cần nghi ngờ cũng biết rằng, anh ta sẽ chết chắc.
Ninh thiếu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lúc này, ở trước mặt Thường Ninh.
Viên thủy lam châu đó đang phát ra những tia sáng rực rỡ.
Thường Ninh cũng như chìm đắm mình trong một biển sao rộng lớn vậy.
Từng ánh sao ngang dọc đan xen vào nhau, tạo thành một bức tranh bản đồ sao kì diệu.
"Đây là?" Ánh mắt của Thường Ninh lộ ra vài tia kì dị.
Viên ngọc này càng lúc càng khiến anh ấy cảm thấy thần kì rồi.
Giống như đang ẩn chứa một ý nghĩa bí mật của vũ trụ bên trong vậy.
Đáng tiếc rằng hiện tại anh ấy vẫn không cách nào nhìn sâu hơn vào đồ vật đó.
Nhưng những điều tốt mà viên ngọc này trước mắt đang mang đến cho anh ta, thì cũng không thể ước tính được.
Hiện tại anh ấy chỉ cảm nhận được bên trong cơ thể, khí tức đang ngày càng ngưng luyện lại, có một loại sức mạnh kì lạ đang cuồn cuộn bên trong cơ thể.
Theo dấu một đường ánh sáng lóe qua.
Cảnh tượng mà anh ấy đang ở cũng đã biến mất rồi.
Anh ấy vẫn đang náu thân tại từ đường đó.
Sau đó anh thu viên ngọc lại, và đứng dậy.
Anh bước ra từ đường mà không hề ngoảnh đầu lại.
"Vị tiểu thư này, tôi đã nghĩ rất kỹ rồi, tập đoàn Chí Tôn là do ngài Thường giao cho tôi quản lý, nếu không có sự dặn dò trực tiếp của anh ấy thì tôi cũng không giao tập đoàn này cho bất kì ai cả!”
Trải qua nhiều lần trăn trở, Hồ Diệu Phát đã cắn răng hạ quyết tâm, kể cả nếu có chết thật thì cũng không thể giao tập đoàn Chí Tôn ra.
Hơn nữa hiện tại anh ấy có thể hoàn toàn xác định người trước mắt không phải là Sở Nguyệt, bởi thể xưng hô của anh ấy cũng thay đổi rồi.
“Mọi người đừng có tin người phụ nữ này, cô ta không phải tiểu thư Sở Nguyệt!” Sau đó Hồ Diệu Phát trực tiếp hô lớn lên cho mọi người.
Mọi người đầu tiên là sững sờ, sau đó rất nhanh đã lấy lại được tinh thần, thật sự, biểu hiện hôm nay của tiểu thư Sở Nguyệt rất kì lạ, không giống với ngày thường chút nào.
Sau đó bọn họ nhanh chóng tụ lại đứng cùng một bên với Hồ Diệu Phát.
"Sở Nguyệt" lạnh lùng nhìn Hồ Diệu Phát, "Xem ra anh thật sự không sợ chết nhỉ?"
Sau đó cô ta lại quét một vòng mắt nhìn đi đám người xung quanh, “Bây giờ tôi cho các người một cơ hội, nếu muốn sống thì đứng qua bên này cho tôi!”
Mọi người chỉ ý thức được không khí hiện tại đang phảng phất những luồng khí lạnh lẽo.
Thậm chí có những người nhát gan, bước chân của họ đang bắt đầu hướng về phía bên cô “Sở Nguyệt" kia.
"Ai cũng không được qua bên đó!" Hồ Diệu Phát quát lớn.
Đồng thời cũng làm cho mấy người đo dừng lại rồi.
"Xem ra anh thật sự muốn tìm cái chết rồi!"
"Sở Nguyệt" Nhướng mày một cái.
Sau đó thò một tay ra, trực tiếp hút Hồ Diệu Phát qua bên đó.
Cái cảnh này làm cho tất cả mọi người có mặt mặt mũi há hốc, đến cả thở mạnh cũng không dám.
Cái cẳng tay nhìn như yếu đuối không xương cốt đó đang áp vào trán của Hồ Diệu Phát, khiến cho anh ấy không thể nào động đậy được.
Nhưng trong ánh mắt lại lóe lên tia kiên quyết, "Tôi không cần biết cô là ai, nhưng dám đối đầu với Ninh thiếu thì Ninh thiếu nhất định sẽ không buông tha cho cô!"
“Hừ, Ninh thiếu cái thá gì cơ chứ, bây giờ thân của hắn còn chưa lo nổi nữa, vốn dĩ nếu người ngoan ngoãn nghe lời của ta thì ta có thể cho ngươi một con đường sông, nhưng ngươi lại không biết điều quá rồi!"
"Sở Nguyệt: lạnh lùng nói, sau đó tay dùng lực, chuẩn bị thẳng tay giết Hồ Diệu Phát, nhằm muốn giết gà dọa khi.
Chỉ là trong một chốc, cô ta bỗng dưng cảm nhận được dưới bàn tay là một khoảng trống không.
Hồ Diệu Phát biến mất dưới tay cô ta rồi.
"Muốn giết người của ta hả, vậy đã hỏi qua ta chưa?"
Cũng chính vào lúc này, một âm thanh nhẹ nhàng truyền đến.
Hồ Diệu Phát còn cho rằng bản thân mình chết chắc rồi, thật không nghĩ ra rằng vào lúc then chốt Thường thiếu lại xuất hiện, cứu anh ấy một mạng, ngạc nhiên đan xen với vui mừng.
Những người khác nhìn thấy Thường Ninh xuất hiện cũng thở nhẹ ra một hơi.
Sắc mặt của “Sở Nguyệt" cùn từ từ biến đổi.
"Ngươi có thế thoát ra khỏi nơi đó sao?"
"Một chút phét che mắt mà thôi, làm sao có thể làm khó được ta?" Thường Ninh nói lạnh.
“Xem ra tôi đã có chút xem nhẹ anh rồi, có điều, cứ cho là anh thoát ra được thì anh cho rằng có thể bẻ cong lại cục diện lần này sao?"
"Sở Nguyệt" lạnh lùng nói.
"Cô rốt cuộc là ai?" Thường Ninh nhíu chặt mày hỏi.
Đến cả anh ta còn kém chút nữa là bị lừa rồi, bản lĩnh dịch dung của người này thật không thể xem thường.
“Tôi là ai ư? Tôi là vợ Sở Nguyệt của anh đây mà!"
“Sở Nguyệt” bỗng dưng trở mặt cười nói.
"Tôi không có thời gian để đùa giỡn với cô, Sở Nguyệt thật đang ở đâu rồi?" Thường Ninh lạnh giọng hỏi.
"Muốn biết thì đi theo tôi!"
"Sở Nguyệt" nói, sau đó nhảy ra phía bên ngoài cửa sổ.
Nơi này có độ cao đến mười mấy tầng.
Ánh mắt của mọi người đều trở nên sững sờ.
Bởi vì bọn họ nhìn thấy một chiếc dù giấy dầu được bật ra trong không trung, người phụ nữ đó bên dưới chiếc dù như một tinh linh, bay về phương xa.
Thường Ninh cũng không chút do dự, cũng hướng ra phía cửa sổ nhảy thẳng xuống......
Vietwriter
**********
Dù gì Thường Ninh thật sự sớm đã có nói trước, tất cả mọi thứ của công ty đều do Sở Nguyệt toàn quyền phụ trách.
Còn những cấp cao khác cũng không dám lên tiếng nữa.
Hồ Diệu Phát khẽ chau mày,chuyện này anh ta nhất định phải tự mình tìm Ninh thiếu xác nhận lại mới được, dù gi ban đầu chính là Ninh thiếu bảo anh ta thành lập tập đoàn Chí Tôn, anh ta không thể không thể nào hấp tập bàn giao cho nhà họ Sở được.
Lúc bấy giờ mới mượn cớ đi ra bên ngoài rồi gọi điện thoại cho Thường Ninh.
Nhưng điện thoại vẫn cứ không liên lạc được.
Khiến cho anh ta nhịn không được mà có chút bất an, lẽ nào Ninh thiếu xảy ra chuyện gì rồi sao?
"Sao vậy? Lẽ nào trong mắt của anh chỉ có chồng của tôi chứ không có tôi?"
“Sở Nguyệt” Không biết từ lúc nào cô xuất hiện ngay phía sau Hồ Diệu Phát.
Làm cho Hồ Diệu Phát bị giật cả mình, điện thoại thiếu chút nữa rớt xuống dưới đất.
Anh ta miễn cưỡng nặn ra một nụ cười nói: "Sở tiểu thu, làm sao có thể chứ. Trong lòng của tôi cô và ngài Thường đều là người mà tôi kính trọng nhất, chỉ có điều là, quyết định ngày hôm nay của cô là vô cùng trọng đại, tôi vẫn là muốn nghe một chút ý kiến của ngài Thường.”
"Sở Nguyệt" gật gật đầu, “là người dưới trướng trung thành của chồng ta, anh thật sự rất có trách nhiệm, về điểm này tôi rất khen ngợi anh."
Nhưng mà tiếp theo đó, cô đột nhiên gắt giọng lên, giọng bắt đầu lạnh lùng nói: “Nhưng anh làm như thế này, cũng tính là nghi ngờ tôi đó chứ?"
"Sở tiểu thư, cô hiểu nhầm rồi, tôi làm sao dám nghi ngờ cô."
Hồ Diệu Phát muốn lùi về sau mấy bước, anh ta cảm giác được sở tiểu thư ngày hôm nay bỗng trở nên đáng sợ một cách lạ thường, giống như biến thành một người khác vậy, làm cho anh ta có một cảm giác sợ hãi.
"Hiểu lầm?"
Khóe miệng của "Sở Nguyệt" cong lên một tia cười lạnh, sau đó, dáng người đi đến trước mặt Hồ Diệu Phát, tay bóp cổ của anh ta, nhấc cả người anh ta lên.
Hồ Diệu Phát hoảng sợ đến thất sắc, "Sở, Sở tiểu thư, cô, cô như vậy là muốn làm gì?"
Bởi vì hô hấp không thông, cả gương mặt anh ấy bỗng trương đỏ cả lên, trong ánh mắt tràn ngập sợ hãi.
Dù gì trong ấn tượng của anh ấy, Sở Nguyệt chỉ là một người bình thường, bây giờ bỗng dưng trở thành một Con người lợi hại đến như vậy.
Chuyện này cũng làm cho anh ấy cảm thấy rằng con người trước mặt này không phải là Sở Nguyệt thật sự.
"Tôi lúc này chi mong anh hiểu rõ một điều, chính là cứ làm theo những gì mà tôi nói, thì anh có thể sống, nếu không thì, phải chết!”
"Sở Nguyệt" tùy tiện vứt Hồ Diệu Phát sang một bên.
Bạch!
Hồ Diệu Phát bị và vào tường thật mạnh, anh ta cảm giác xương trên toàn thân đều giống như bị vỡ vụn ra vậy.
Anh ta bò lên từ mặt đất một cách vô cùng khó khăn.
Đợi lúc anh ta ngẩng đầu lên, đã không thấy “Sở Nguyệt” đầu nữa.
Anh ta hít sâu vào một hơi,.
Lúc nãy anh ta thật sự cảm nhận được nỗi sợ của cái chết.
Đồng thời, trong lòng của anh ấy cũng đang đấu tranh. Lẽ nào mình phải làm theo những gì mà cái cô "Sở Nguyệt” này nói sao?
Lúc đầu Ninh thiếu tin tưởng anh ấy như thế nào, đã trực tiếp giao cả tập đoàn Chí Tôn cho anh ta quản lý.
Anh ta cũng đã tận mắt chứng kiến tập đoàn Chí Tôn đã từng bước phát triển đến ngày hôm nay.
Chỉ là lúc này nếu không làm theo lời của cô “Sở Nguyệt" đó, không cần nghi ngờ cũng biết rằng, anh ta sẽ chết chắc.
Ninh thiếu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lúc này, ở trước mặt Thường Ninh.
Viên thủy lam châu đó đang phát ra những tia sáng rực rỡ.
Thường Ninh cũng như chìm đắm mình trong một biển sao rộng lớn vậy.
Từng ánh sao ngang dọc đan xen vào nhau, tạo thành một bức tranh bản đồ sao kì diệu.
"Đây là?" Ánh mắt của Thường Ninh lộ ra vài tia kì dị.
Viên ngọc này càng lúc càng khiến anh ấy cảm thấy thần kì rồi.
Giống như đang ẩn chứa một ý nghĩa bí mật của vũ trụ bên trong vậy.
Đáng tiếc rằng hiện tại anh ấy vẫn không cách nào nhìn sâu hơn vào đồ vật đó.
Nhưng những điều tốt mà viên ngọc này trước mắt đang mang đến cho anh ta, thì cũng không thể ước tính được.
Hiện tại anh ấy chỉ cảm nhận được bên trong cơ thể, khí tức đang ngày càng ngưng luyện lại, có một loại sức mạnh kì lạ đang cuồn cuộn bên trong cơ thể.
Theo dấu một đường ánh sáng lóe qua.
Cảnh tượng mà anh ấy đang ở cũng đã biến mất rồi.
Anh ấy vẫn đang náu thân tại từ đường đó.
Sau đó anh thu viên ngọc lại, và đứng dậy.
Anh bước ra từ đường mà không hề ngoảnh đầu lại.
"Vị tiểu thư này, tôi đã nghĩ rất kỹ rồi, tập đoàn Chí Tôn là do ngài Thường giao cho tôi quản lý, nếu không có sự dặn dò trực tiếp của anh ấy thì tôi cũng không giao tập đoàn này cho bất kì ai cả!”
Trải qua nhiều lần trăn trở, Hồ Diệu Phát đã cắn răng hạ quyết tâm, kể cả nếu có chết thật thì cũng không thể giao tập đoàn Chí Tôn ra.
Hơn nữa hiện tại anh ấy có thể hoàn toàn xác định người trước mắt không phải là Sở Nguyệt, bởi thể xưng hô của anh ấy cũng thay đổi rồi.
“Mọi người đừng có tin người phụ nữ này, cô ta không phải tiểu thư Sở Nguyệt!” Sau đó Hồ Diệu Phát trực tiếp hô lớn lên cho mọi người.
Mọi người đầu tiên là sững sờ, sau đó rất nhanh đã lấy lại được tinh thần, thật sự, biểu hiện hôm nay của tiểu thư Sở Nguyệt rất kì lạ, không giống với ngày thường chút nào.
Sau đó bọn họ nhanh chóng tụ lại đứng cùng một bên với Hồ Diệu Phát.
"Sở Nguyệt" lạnh lùng nhìn Hồ Diệu Phát, "Xem ra anh thật sự không sợ chết nhỉ?"
Sau đó cô ta lại quét một vòng mắt nhìn đi đám người xung quanh, “Bây giờ tôi cho các người một cơ hội, nếu muốn sống thì đứng qua bên này cho tôi!”
Mọi người chỉ ý thức được không khí hiện tại đang phảng phất những luồng khí lạnh lẽo.
Thậm chí có những người nhát gan, bước chân của họ đang bắt đầu hướng về phía bên cô “Sở Nguyệt" kia.
"Ai cũng không được qua bên đó!" Hồ Diệu Phát quát lớn.
Đồng thời cũng làm cho mấy người đo dừng lại rồi.
"Xem ra anh thật sự muốn tìm cái chết rồi!"
"Sở Nguyệt" Nhướng mày một cái.
Sau đó thò một tay ra, trực tiếp hút Hồ Diệu Phát qua bên đó.
Cái cảnh này làm cho tất cả mọi người có mặt mặt mũi há hốc, đến cả thở mạnh cũng không dám.
Cái cẳng tay nhìn như yếu đuối không xương cốt đó đang áp vào trán của Hồ Diệu Phát, khiến cho anh ấy không thể nào động đậy được.
Nhưng trong ánh mắt lại lóe lên tia kiên quyết, "Tôi không cần biết cô là ai, nhưng dám đối đầu với Ninh thiếu thì Ninh thiếu nhất định sẽ không buông tha cho cô!"
“Hừ, Ninh thiếu cái thá gì cơ chứ, bây giờ thân của hắn còn chưa lo nổi nữa, vốn dĩ nếu người ngoan ngoãn nghe lời của ta thì ta có thể cho ngươi một con đường sông, nhưng ngươi lại không biết điều quá rồi!"
"Sở Nguyệt: lạnh lùng nói, sau đó tay dùng lực, chuẩn bị thẳng tay giết Hồ Diệu Phát, nhằm muốn giết gà dọa khi.
Chỉ là trong một chốc, cô ta bỗng dưng cảm nhận được dưới bàn tay là một khoảng trống không.
Hồ Diệu Phát biến mất dưới tay cô ta rồi.
"Muốn giết người của ta hả, vậy đã hỏi qua ta chưa?"
Cũng chính vào lúc này, một âm thanh nhẹ nhàng truyền đến.
Hồ Diệu Phát còn cho rằng bản thân mình chết chắc rồi, thật không nghĩ ra rằng vào lúc then chốt Thường thiếu lại xuất hiện, cứu anh ấy một mạng, ngạc nhiên đan xen với vui mừng.
Những người khác nhìn thấy Thường Ninh xuất hiện cũng thở nhẹ ra một hơi.
Sắc mặt của “Sở Nguyệt" cùn từ từ biến đổi.
"Ngươi có thế thoát ra khỏi nơi đó sao?"
"Một chút phét che mắt mà thôi, làm sao có thể làm khó được ta?" Thường Ninh nói lạnh.
“Xem ra tôi đã có chút xem nhẹ anh rồi, có điều, cứ cho là anh thoát ra được thì anh cho rằng có thể bẻ cong lại cục diện lần này sao?"
"Sở Nguyệt" lạnh lùng nói.
"Cô rốt cuộc là ai?" Thường Ninh nhíu chặt mày hỏi.
Đến cả anh ta còn kém chút nữa là bị lừa rồi, bản lĩnh dịch dung của người này thật không thể xem thường.
“Tôi là ai ư? Tôi là vợ Sở Nguyệt của anh đây mà!"
“Sở Nguyệt” bỗng dưng trở mặt cười nói.
"Tôi không có thời gian để đùa giỡn với cô, Sở Nguyệt thật đang ở đâu rồi?" Thường Ninh lạnh giọng hỏi.
"Muốn biết thì đi theo tôi!"
"Sở Nguyệt" nói, sau đó nhảy ra phía bên ngoài cửa sổ.
Nơi này có độ cao đến mười mấy tầng.
Ánh mắt của mọi người đều trở nên sững sờ.
Bởi vì bọn họ nhìn thấy một chiếc dù giấy dầu được bật ra trong không trung, người phụ nữ đó bên dưới chiếc dù như một tinh linh, bay về phương xa.
Thường Ninh cũng không chút do dự, cũng hướng ra phía cửa sổ nhảy thẳng xuống......