Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-161
Chương 160. Bố đi đầu rồi?
Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
“Ông thừa nhận, trước kia là do ông quá độc đoán, luôn luôn có thành kiến với Sở Nguyệt, nhưng mà ông cũng biết được lỗi lầm rồi, con và Sở Nguyệt đều là nhân tài hiếm có của Sở gia chúng ta!"
“Ông đã chừng này tuổi rồi, cũng không biết còn bao nhiều ngày tháng để sống nữa, nhưng ông thật sự không mong muốn nhìn thấy Sở gia lụi bại ở trong tay của ông, chẳng lẽ con nhẫn tâm nhìn một ông cụ đem theo nỗi tiếc nuối mà qua đời sao?"
“Sở gia thật sự rất cần các con, chỉ cần các con có thể quay lại, sau này tất cra mọi chuyện của Sở gia các con nói là được!"
Sắc mặt ông cụ Sở buồn rầu, thậm chí trong mắt còn ảnh lên nước mắt đục ngầu, cái dáng vẻ đó làm người khác không thể không tin ông là một người sắp gần đất xa trời.
Nếu như mà người bình thường có khi thật sự bị ông làm cho động lòng.
Nhưng đáng tiếc là Thường Ninh không phải người bình thường.
Theo sự luyện khí ngày càng sâu, anh tựa như đã bắt đầu có thể cảm nhận được những thứ mà người bình thường không có cách nào cảm nhận được. Anh có thể cảm nhận được khí huyết của ông cụ vẫn còn rất tốt, nói giảm thì sống thêm chục năm nữa cũng không có vấn đề gì.
Nghe xong bài kế lẻ về sự đồng cảm của ông cụ Sở, Thường Ninh cười cười.
“Từ cái giây phút mà ông đuổi Sở Nguyệt ra khỏi nhà họ Sở này, khi mà cướp đoạt tất cả của cô ấy một cách vô tình, Sở gia với tôi không hề còn bất kỳ quan hệ nào nữa, tôi đối với vị trí gia chủ của Sở gia cũng không có bất kỳ hứng thú nào!"
"Bởi vậy, ông cụ ạ, ông cũng không cần hao phí tâm cơ nữa, ông nói nhiều như thế, không có gì hơn là muốn lấy lại tài sản Sở gia, thậm chí còn muốn có được nhiều hơn nữa, không thế không nói, da mặt của ông cũng dày thật đấy!”
"Thường Ninh, chẳng lẽ anh muốn cùng Sở gia náo loạn đến mức một sống một còn mới cam tâm sao?" Ông cụ Sở lúc này ngẩng đầu lên nói.
Mặc dù trong mắt còn sót lại một tia nước mắt, nhưng mà ánh mắt đã sắc nhọn hơn lúc trước rất nhiều.
"Một sống một còn? Sở gia vẫn còn cái tư cách này sao?" Thường Ninh nhàn nhạt lắc lắc đầu, "Tôi nể tình mặt mũi của Sở Nguyệt, có thể để cho Sở gia tiếp tục tồn tại, nhưng nếu Sở gia còn dám lỗ mãng nữa, vậy thì một chút ít của cải còn sót lại của Sở gia bây giờ cũng không bảo toàn được nữa đâu!”
"Thường Ninh, anh có phải quá xem thường Sở gia chúng tôi rồi hay không!"
Sắc mặt ông cụ Sở lúc này biến đổi, giọng nói cũng cũng thêm phần lạnh lẽo hơn.
"Hôm nay tôi để anh đến đây, thực ra cũng chỉ là cho anh một cái cơ hội, chỉ cần anh đưa tất cả những gì trong tay anh tặng lại cho Sở gia, sau đó làm việc cho Sở gia, thì anh chính là con rể ngoan của Sở gia này, nhưng mà anh lại không tự biết điều như thế, làm tôi quá thất vọng rồi!"
Thường Ninh cười cười, "Xem ra ông cụ vẫn còn con át chủ bài nữa nhỉ.”
“Hừ, con át chủ bài của Sở gia là thứ mà anh không thế tưởng tượng được, bây giờ tôi hỏi lại anh lần cuối, có bằng lòng tặng lại tất cả mọi thứ trong tay anh, làm việc vì Sở gia hay không?" Ông cụ Sở đến gần nhìn thẳng vào Thường Ninh hỏi.
"Tôi thật sự có chút hiếu kỳ, con át chủ bài của ông rốt cục là cái gì, vậy mà có thể cho ông có cái tự tin lớn đến thế.” Thường Ninh cười nhạt nói.
"Nếu mà bây giờ nói cho anh, vậy thì đã không gọi là con át chủ bài rồi, nhưng mà tôi có thể tiết lộ cho cậu một ít, Sở gia mà cậu nghe thấy, căn bản không phải là Sở gia chân chính!"
"Nếu đã như vậy, vậy tôi chỉ có thể mỏi mắt mong chờ, chờ con át chủ bài của ông!"
Thường Ninh uống một hơi cạn sạch rượu ở trong ly.
Sau đó đứng dậy rời khỏi Sở gia.
Ông cụ Sở không hề ngăn cản, chỉ lặng lẽ tự mình rót ra một ly rượu, ánh mắt ấy biến thành vô cùng đáng sợ.
Đến ngay cả Thẩm Lệ đứng ở bên cạnh cũng bị dọa cho hết hồn.
Bởi vì ông cụ Sở ở cái dáng vẻ như thế này là từ trước đến giờ cô chưa bao giờ được nhìn thấy.
Màn đêm đã dần dần bao phủ xuống, hơn nữa còn có mưa rơi tí ta tí tách. trong không khí ẩm ướt đó còn phảng phất một cỗ hương hoa không biết tên.
Dưới một cái ô giấy dầu, một thân hình xinh xắn chậm chạp đi đến.
Giống như tiên tử bước ra từ trong bức hoa vậy, khí chất không hề nhiễm một hạt bụi trần.
"Sở Nguyệt, sao em lại đến rồi?"
Thường Ninh nhìn thấy người ở dưới ô, mỉm cười hỏi.
"Em lo lắng cho anh, ông nội không làm gì anh đấy chứ?" Khuôn mặt Sở Nguyệt đầy lo lắng hỏi.
Khuôn mặt ấy lờ mờ ở trong màn mưa mù, cũng lộ ra sự quyến rũ là tinh tế lạ thường.
Làm cho Thường Ninh có chút ngẩn ngơ.
Sau khi thất thần một lúc, Thường Ninh cười nói: “Ông ta có thể làm gì được anh, ngoại trừ ở trước mặt anh nói thảm thiết một hồi, muốn lấy lại tài sản của Sở gia, thậm chỉ còn muốn anh làm việc cho Sở gia nữa, không thể không nói, ông nội của em thực sự là một lão hồ ly nha.”
Khuôn mặt Sở Nguyệt thả lỏng, thở ra một hơi, gio chiếc ô lên đỉnh đầu của Thường Ninh.
"Không sao là tốt rồi, mua rồi, chúng ta nhanh chóng trở về thôi. Ông nội của em có thể chấp chuong Sở gia nhiều năm như vậy, đương nhiên là giỏi tính toán này kia, có điều, anh vẫn nên cẩn thận một chút, ông ấy không phải là dạng người sẽ từ bỏ ý định đâu."
Cầm đôi tay mềm mại và làn da mịn màng trong tay, tai nghe giọng nói như hoa lan, Thường Ninh cảm thấy lòng mình có chút rung động.
"Yên tâm, cho dù ông ấy không cam lòng như thế này, nếu mà Sở gia không thật sự nhận ra sai lầm, anh sẽ không để cho bọn họ có cơ hội lần nữa chuyển mình đâu."
Oanh!
Đột nhiên lúc này, sấm sét vang dội trên bầu trời, mưa càng ngày càng lớn, mưa lớn như vậy mực.
"Thường Ninh, hay là chúng ta đi tránh mưa trước đi đã, gần đây có một cái từ đường mà Sở gia đã bỏ đi rồi." Sở Nguyệt lúc này không nhịn được nói.
"Được, cơn mưa này quả thực càng ngày càng lớn rồi."
Thường Ninh gật đầu nói.
Dứt lời, hai người cầm lấy chiếc ô, hướng về cải từ đường đã bỏ hoang kia mà đi.
"Sở Nguyệt, sao Thường Ninh không về cùng con?”
Khi Sở Nguyệt về đến nhà, Trần Di không nhịn được hỏi.
"Mẹ, Thường Ninh vẫn chưa về sao?" Sở Nguyệt không khỏi nhíu nhíu mày, ông xã hôm nay nói là muốn quay về nhà họ Sở một chuyến, sẽ không có chuyện gì xảy ra chứ.
Nhưng sau đó lại nghĩ rằng, năng lực của người chồng này của mình lớn như thế, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đầu.
"Sở Nguyệt à, con đấy, có lúc cũng đừng quấn lấy công việc nữa, thỉnh thoảng cũng phải nhìn Thường Ninh một chút, chẳng lẽ con chưa từng nghe qua, đàn ông có tiền sẽ sinh tật xấu sao?"
Trần Di hừ hừ nói.
Trước kia bà ước con gái của mình sớm ly hôn với cái tên vô dụng kia, nhưng bây giờ tình thế đã khác xưa rồi.
Bây giờ đứa con rể này quả thực là một cái báu vật, thậm chí bà đến bây giờ vẫn chưa có hỏi thăm được ý tứ của nó, cái đứa con rể này rốt cục có bao nhiêu tiền, chỉ dựa vào điểm này, cũng không thể có nửa điểm sơ suất, để đứa con rể này bị cướp đi mất.
Sở Nguyệt cũng có chút cạn lời.
Có lẽ người đàn ông khác thực sự có cái khả năng này, nhưng mà cô tin rằng Thường Ninh sẽ không.
Nhưng mà cô cũng lời nói ra làm gì.
Dắt theo đứa nhỏ quay trở về phòng.
Chỉ có điều đến rất khuya rồi, Thường Ninh vẫn chưa có trở về, cô thử gọi điện thoại mấy lần cũng không gọi được, cũng không khỏi có chút lo lắng.
"Mẹ ơi!"
Bỗng nhiên cô nghe thấy đứa nhỏ gọi một tiếng mẹ, bị dọa cho một trận.
Phải biết là thằng nhỏ còn chưa đến nửa tuổi, làm sao có thể biết gọi người khác rồi.
Cô còn tưởng rằng là mình nghe lầm rồi, nhưng mà sau đó cô lại nghe được một giọng nói non nớt: “Ba ba đi đâu rồi?"
Cô có chút không nói ra lời mà nhìn thằng nhỏ.
Bởi vì lúc này, cô không chỉ nghe thấy thằng nhỏ nói chuyện, lại còn nhìn thấy đứa nhỏ đứng dậy, đi về hướng của cô.
Phải biết rằng, con nhà người khác lúc lớn chừng này mới học được cách bò thôi ả.
Cô có cái cảm giác đang nằm mơ vậy.
Thằng nhỏ đi đến kéo kéo tay Sở Nguyệt còn đang ngân người, giọng nói non nớt nói: "Ba lấy Châu châu đi mất rồi, mẹ mau kêu ba về đi, con muốn chơi Châu Châu."
"Châu châu?" Sở Nguyệt lúc này mới hồi thần lại, "Châu châu là cái gì?"
"Châu châu có thể làm con bay được!" Đứa nhỏ vừa nói, cả người liền trôi đến giữa không trung, vui thích đến nỗi vỗ vỗ tay, "Con còn bay chưa được cao, con muốn bay cao hơn! Ha ha, vui thật!"
Sở Nguyệt trừng lớn hai mắt ra nhìn, che chặt lại miệng của mình, không để cho mình phát ra tiếng kêu.
Đứa con trai này của cô không chỉ có thể mở miệng nói chuyện, có thể đi lại, sao lại còn biết bay thế này?
Thường Ninh, bình thường anh chăm con kiểu gì thế này?
Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
“Ông thừa nhận, trước kia là do ông quá độc đoán, luôn luôn có thành kiến với Sở Nguyệt, nhưng mà ông cũng biết được lỗi lầm rồi, con và Sở Nguyệt đều là nhân tài hiếm có của Sở gia chúng ta!"
“Ông đã chừng này tuổi rồi, cũng không biết còn bao nhiều ngày tháng để sống nữa, nhưng ông thật sự không mong muốn nhìn thấy Sở gia lụi bại ở trong tay của ông, chẳng lẽ con nhẫn tâm nhìn một ông cụ đem theo nỗi tiếc nuối mà qua đời sao?"
“Sở gia thật sự rất cần các con, chỉ cần các con có thể quay lại, sau này tất cra mọi chuyện của Sở gia các con nói là được!"
Sắc mặt ông cụ Sở buồn rầu, thậm chí trong mắt còn ảnh lên nước mắt đục ngầu, cái dáng vẻ đó làm người khác không thể không tin ông là một người sắp gần đất xa trời.
Nếu như mà người bình thường có khi thật sự bị ông làm cho động lòng.
Nhưng đáng tiếc là Thường Ninh không phải người bình thường.
Theo sự luyện khí ngày càng sâu, anh tựa như đã bắt đầu có thể cảm nhận được những thứ mà người bình thường không có cách nào cảm nhận được. Anh có thể cảm nhận được khí huyết của ông cụ vẫn còn rất tốt, nói giảm thì sống thêm chục năm nữa cũng không có vấn đề gì.
Nghe xong bài kế lẻ về sự đồng cảm của ông cụ Sở, Thường Ninh cười cười.
“Từ cái giây phút mà ông đuổi Sở Nguyệt ra khỏi nhà họ Sở này, khi mà cướp đoạt tất cả của cô ấy một cách vô tình, Sở gia với tôi không hề còn bất kỳ quan hệ nào nữa, tôi đối với vị trí gia chủ của Sở gia cũng không có bất kỳ hứng thú nào!"
"Bởi vậy, ông cụ ạ, ông cũng không cần hao phí tâm cơ nữa, ông nói nhiều như thế, không có gì hơn là muốn lấy lại tài sản Sở gia, thậm chí còn muốn có được nhiều hơn nữa, không thế không nói, da mặt của ông cũng dày thật đấy!”
"Thường Ninh, chẳng lẽ anh muốn cùng Sở gia náo loạn đến mức một sống một còn mới cam tâm sao?" Ông cụ Sở lúc này ngẩng đầu lên nói.
Mặc dù trong mắt còn sót lại một tia nước mắt, nhưng mà ánh mắt đã sắc nhọn hơn lúc trước rất nhiều.
"Một sống một còn? Sở gia vẫn còn cái tư cách này sao?" Thường Ninh nhàn nhạt lắc lắc đầu, "Tôi nể tình mặt mũi của Sở Nguyệt, có thể để cho Sở gia tiếp tục tồn tại, nhưng nếu Sở gia còn dám lỗ mãng nữa, vậy thì một chút ít của cải còn sót lại của Sở gia bây giờ cũng không bảo toàn được nữa đâu!”
"Thường Ninh, anh có phải quá xem thường Sở gia chúng tôi rồi hay không!"
Sắc mặt ông cụ Sở lúc này biến đổi, giọng nói cũng cũng thêm phần lạnh lẽo hơn.
"Hôm nay tôi để anh đến đây, thực ra cũng chỉ là cho anh một cái cơ hội, chỉ cần anh đưa tất cả những gì trong tay anh tặng lại cho Sở gia, sau đó làm việc cho Sở gia, thì anh chính là con rể ngoan của Sở gia này, nhưng mà anh lại không tự biết điều như thế, làm tôi quá thất vọng rồi!"
Thường Ninh cười cười, "Xem ra ông cụ vẫn còn con át chủ bài nữa nhỉ.”
“Hừ, con át chủ bài của Sở gia là thứ mà anh không thế tưởng tượng được, bây giờ tôi hỏi lại anh lần cuối, có bằng lòng tặng lại tất cả mọi thứ trong tay anh, làm việc vì Sở gia hay không?" Ông cụ Sở đến gần nhìn thẳng vào Thường Ninh hỏi.
"Tôi thật sự có chút hiếu kỳ, con át chủ bài của ông rốt cục là cái gì, vậy mà có thể cho ông có cái tự tin lớn đến thế.” Thường Ninh cười nhạt nói.
"Nếu mà bây giờ nói cho anh, vậy thì đã không gọi là con át chủ bài rồi, nhưng mà tôi có thể tiết lộ cho cậu một ít, Sở gia mà cậu nghe thấy, căn bản không phải là Sở gia chân chính!"
"Nếu đã như vậy, vậy tôi chỉ có thể mỏi mắt mong chờ, chờ con át chủ bài của ông!"
Thường Ninh uống một hơi cạn sạch rượu ở trong ly.
Sau đó đứng dậy rời khỏi Sở gia.
Ông cụ Sở không hề ngăn cản, chỉ lặng lẽ tự mình rót ra một ly rượu, ánh mắt ấy biến thành vô cùng đáng sợ.
Đến ngay cả Thẩm Lệ đứng ở bên cạnh cũng bị dọa cho hết hồn.
Bởi vì ông cụ Sở ở cái dáng vẻ như thế này là từ trước đến giờ cô chưa bao giờ được nhìn thấy.
Màn đêm đã dần dần bao phủ xuống, hơn nữa còn có mưa rơi tí ta tí tách. trong không khí ẩm ướt đó còn phảng phất một cỗ hương hoa không biết tên.
Dưới một cái ô giấy dầu, một thân hình xinh xắn chậm chạp đi đến.
Giống như tiên tử bước ra từ trong bức hoa vậy, khí chất không hề nhiễm một hạt bụi trần.
"Sở Nguyệt, sao em lại đến rồi?"
Thường Ninh nhìn thấy người ở dưới ô, mỉm cười hỏi.
"Em lo lắng cho anh, ông nội không làm gì anh đấy chứ?" Khuôn mặt Sở Nguyệt đầy lo lắng hỏi.
Khuôn mặt ấy lờ mờ ở trong màn mưa mù, cũng lộ ra sự quyến rũ là tinh tế lạ thường.
Làm cho Thường Ninh có chút ngẩn ngơ.
Sau khi thất thần một lúc, Thường Ninh cười nói: “Ông ta có thể làm gì được anh, ngoại trừ ở trước mặt anh nói thảm thiết một hồi, muốn lấy lại tài sản của Sở gia, thậm chỉ còn muốn anh làm việc cho Sở gia nữa, không thể không nói, ông nội của em thực sự là một lão hồ ly nha.”
Khuôn mặt Sở Nguyệt thả lỏng, thở ra một hơi, gio chiếc ô lên đỉnh đầu của Thường Ninh.
"Không sao là tốt rồi, mua rồi, chúng ta nhanh chóng trở về thôi. Ông nội của em có thể chấp chuong Sở gia nhiều năm như vậy, đương nhiên là giỏi tính toán này kia, có điều, anh vẫn nên cẩn thận một chút, ông ấy không phải là dạng người sẽ từ bỏ ý định đâu."
Cầm đôi tay mềm mại và làn da mịn màng trong tay, tai nghe giọng nói như hoa lan, Thường Ninh cảm thấy lòng mình có chút rung động.
"Yên tâm, cho dù ông ấy không cam lòng như thế này, nếu mà Sở gia không thật sự nhận ra sai lầm, anh sẽ không để cho bọn họ có cơ hội lần nữa chuyển mình đâu."
Oanh!
Đột nhiên lúc này, sấm sét vang dội trên bầu trời, mưa càng ngày càng lớn, mưa lớn như vậy mực.
"Thường Ninh, hay là chúng ta đi tránh mưa trước đi đã, gần đây có một cái từ đường mà Sở gia đã bỏ đi rồi." Sở Nguyệt lúc này không nhịn được nói.
"Được, cơn mưa này quả thực càng ngày càng lớn rồi."
Thường Ninh gật đầu nói.
Dứt lời, hai người cầm lấy chiếc ô, hướng về cải từ đường đã bỏ hoang kia mà đi.
"Sở Nguyệt, sao Thường Ninh không về cùng con?”
Khi Sở Nguyệt về đến nhà, Trần Di không nhịn được hỏi.
"Mẹ, Thường Ninh vẫn chưa về sao?" Sở Nguyệt không khỏi nhíu nhíu mày, ông xã hôm nay nói là muốn quay về nhà họ Sở một chuyến, sẽ không có chuyện gì xảy ra chứ.
Nhưng sau đó lại nghĩ rằng, năng lực của người chồng này của mình lớn như thế, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đầu.
"Sở Nguyệt à, con đấy, có lúc cũng đừng quấn lấy công việc nữa, thỉnh thoảng cũng phải nhìn Thường Ninh một chút, chẳng lẽ con chưa từng nghe qua, đàn ông có tiền sẽ sinh tật xấu sao?"
Trần Di hừ hừ nói.
Trước kia bà ước con gái của mình sớm ly hôn với cái tên vô dụng kia, nhưng bây giờ tình thế đã khác xưa rồi.
Bây giờ đứa con rể này quả thực là một cái báu vật, thậm chí bà đến bây giờ vẫn chưa có hỏi thăm được ý tứ của nó, cái đứa con rể này rốt cục có bao nhiêu tiền, chỉ dựa vào điểm này, cũng không thể có nửa điểm sơ suất, để đứa con rể này bị cướp đi mất.
Sở Nguyệt cũng có chút cạn lời.
Có lẽ người đàn ông khác thực sự có cái khả năng này, nhưng mà cô tin rằng Thường Ninh sẽ không.
Nhưng mà cô cũng lời nói ra làm gì.
Dắt theo đứa nhỏ quay trở về phòng.
Chỉ có điều đến rất khuya rồi, Thường Ninh vẫn chưa có trở về, cô thử gọi điện thoại mấy lần cũng không gọi được, cũng không khỏi có chút lo lắng.
"Mẹ ơi!"
Bỗng nhiên cô nghe thấy đứa nhỏ gọi một tiếng mẹ, bị dọa cho một trận.
Phải biết là thằng nhỏ còn chưa đến nửa tuổi, làm sao có thể biết gọi người khác rồi.
Cô còn tưởng rằng là mình nghe lầm rồi, nhưng mà sau đó cô lại nghe được một giọng nói non nớt: “Ba ba đi đâu rồi?"
Cô có chút không nói ra lời mà nhìn thằng nhỏ.
Bởi vì lúc này, cô không chỉ nghe thấy thằng nhỏ nói chuyện, lại còn nhìn thấy đứa nhỏ đứng dậy, đi về hướng của cô.
Phải biết rằng, con nhà người khác lúc lớn chừng này mới học được cách bò thôi ả.
Cô có cái cảm giác đang nằm mơ vậy.
Thằng nhỏ đi đến kéo kéo tay Sở Nguyệt còn đang ngân người, giọng nói non nớt nói: "Ba lấy Châu châu đi mất rồi, mẹ mau kêu ba về đi, con muốn chơi Châu Châu."
"Châu châu?" Sở Nguyệt lúc này mới hồi thần lại, "Châu châu là cái gì?"
"Châu châu có thể làm con bay được!" Đứa nhỏ vừa nói, cả người liền trôi đến giữa không trung, vui thích đến nỗi vỗ vỗ tay, "Con còn bay chưa được cao, con muốn bay cao hơn! Ha ha, vui thật!"
Sở Nguyệt trừng lớn hai mắt ra nhìn, che chặt lại miệng của mình, không để cho mình phát ra tiếng kêu.
Đứa con trai này của cô không chỉ có thể mở miệng nói chuyện, có thể đi lại, sao lại còn biết bay thế này?
Thường Ninh, bình thường anh chăm con kiểu gì thế này?