Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-146
Chương 145.
**********
"Xảy ra chuyện gì?" Thường Ninh không nhịn được mà hỏi.
"Mẹ em nói ba em chạy đi đánh bạc với người ta, thua mất một tỷ , bây giờ bị nhốt ở nơi đó, muốn chúng ta cầm tiền đi chuộc người!"
Sở Nguyệt có chút đứng không vững mà nói, ba mình sao lại tái phát bệnh cũ rồi.
Phải biết rằng năm đó bởi vì cha đánh bạc mới gây ra chuyện lớn.
Mấy năm gần đây cha cũng không dám dính vào một chút bạc, sao bây giờ lại dính vào.
Thường Ninh vội vàng đỡ lấy cô, đầu mày có hơi nhăn lại, ông già này sao có thể thua nhiều tiền như thế.
"Đừng lo lắng, chỉ cần người không sao là được, chuyện gì cũng dễ xử lý." Anh vỗ lên trên cánh tay của Sở Nguyệt an ủi nói.
Sở Nguyệt ngẩng đầu nhìn Thường Ninh: "Thường Ninh, cảm ơn anh!”
Xảy ra chuyện như vậy, nếu như không có người chồng này ở bên cạnh thì quả thật cô không biết nên làm thế nào.
Thường Ninh nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai cô: “Lần sau nếu như muốn cảm ơn anh thì có thể hành động thực tế một chút."
Ban đầu Sở Nguyệt còn chưa hiểu ý, đợi lúc hiểu được rồi thì lập ủng đỏ mặt.
Sau đó nhéo vào eo của Thường Ninh một cái, giọng nói nhỏ nhẹ như tiếng muỗi với hơi thở như hoa lan thổi vào bên tai của Thường Ninh, nói: “Anh là một người đàn ông, lẽ nào không thể tự mình chủ động một chút sao?"
Điều này ngược lại khiến Thường Ninh có chút trở tay không kịp, giống như một đứa ngốc mà đứng ở nơi đó.
Chuyện chụp hình kết hôn đã không thành, Thường Ninh cũng đổi lại quần áo thường ngày, cùng Sở Nguyệt đến nhà mẹ vợ.
Trần Di vừa nhìn thấy Sở Nguyệt thì khóc đến kêu trời kêu đất: “Ba con là cái tên đáng chém ngàn đao, không biết sao lại bị quỷ mê mất đầu óc mà chạy đi đánh bạc rồi. Giờ thì hay rồi, thua mất ròng rã một tỷ tệ, con nói mẹ nên sống làm sao đây!”
Sau đó bà ấy lại chỉ Thường Ninh: "Đều là do đồ bỏ đi anh đó, anh chính là ngôi sao xui xẻo, làm hại Sơn Hà thua nhiều tiền như vậy!
Thường Ninh cũng cạn lời, cái này cũng có thể trách anh?
Nhưng mà, anh phát hiện mẹ vợ này mặc dù đang khóc nhưng sao một giọt nước mắt cũng không nhìn thấy vậy.
"Mẹ, chuyện này liên quan gì đến Thường Ninh?" Sở Nguyệt cũng cạn lời.
"Sao lại không trách nó? Không thấy từ sau khi nó đến nhà của chúng ta thì chúng ta vẫn luôn gặp xui, đã trải qua được một ngày sinh sông bình an sao? Mẹ đã sớm nói con ly hôn với nó đi mà con vẫn còn xem nó thành một món bảo bối." Trần Di hung dữ nói. Bộ dáng thậm chí còn hận Thường Ninh hơn so với trước kia.
"Mẹ, bây giờ nói mấy cái này có tác dụng sao? Vẫn nên nghĩ cách đưa ba trở về rồi nói tiếp. Rốt cuộc ông ấy bị nhốt ở nơi nào?" Hiện tại Sở Nguyệt chẳng có sức lực để tranh cãi với mẹ mình mấy vấn đề đó. Sao vào lúc này rồi mà mẹ vẫn vô cớ gây sự như vậy.
Lúc này ảnh mắt của Trần Di lóe sáng lên: “Sở Nguyệt, Con có một tỷ cứu ba con?"
Sở Nguyệt lắc đầy: “Có bán hết cả nhà xưởng của con cũng không gom ra đủ một tỉ.”
"Vậy làm sao con cứu ba con?"
Sở Nguyệt nhìn Thường Ninh một cái.
Trần Di cũng nhìn về phía Thường Ninh: “Lẽ nào con hy vọng cái thứ bỏ đi này cứu ba con?"
"Mẹ, chuyện này cứ giao cho con đi, ba bị nhốt ở nơi nào?" Thường Ninh xoa mũi nói.
Ánh mắt của Trần Di lóe sáng mấy cái: “Anh có cách cứu ba anh?"
Thường Ninh chỉ gật đầu.
Trần Di giơ tay ra: "Vậy đưa một tỷ cho tôi trước đi!"
"Mẹ, mẹ muốn một tỷ làm gì?" Sở Nguyệt không kìm được chau mày lại.
"Cứu ba con!” Trần Di lý lẽ hào hùng, nói.
"Tiền tạm thời con không có, nhưng người thì có thể cứu ra." Thường Ninh lập tức nói.
Dù gì thì sao có thể tùy tiện lấy ra một tỷ đưa cho mẹ vợ được chứ.
Vả lại anh luôn cảm thấy bộ dáng của mẹ vợ dường như không có một chút nôn nóng nào. Chuyện như vậy chắc chắn có điều quái dị.
Nhưng mà cho dù như thế thì anh cũng phải đi xem thử.
"Đúng vậy, mẹ, mẹ mau nói ba chúng con nhốt ở nơi nào?” Ngược lại Sở Nguyệt rất nôn nóng. Dù sao cũng là cha ruột cô, cho dù là phạm sai lầm thì cũng không thể không để tâm.
Cô cũng tin rằng Thường Ninh chắc chắn có các cứu ba cô ra.
Trần Di lẩm bẩm hai tiếng mới nói vị trí ra.
Sở Nguyệt lập tức chuẩn bị đi với Thường Ninh.
Kết quả Trần Di kéo tay cô: “Con gái à, nơi đó chướng khí mù mịt, con đừng đi thì hơn."
Thường Ninh gật đầu nói: "Vợ à. Em cứ ở nhà đợi tin tức của anh đi, yên tâm, anh nhất định sẽ đưa ba trở về."
Sở Nguyệt nghĩ một chút, có lẽ đi theo bên cạnh chồng quả thực sẽ liên lụy đến chồng.
"Vậy chồng à, anh cần thận chút."
Nhìn bộ dáng anh anh em em của hai người, Trần Di bĩu môi, nhưng lại chẳng hề nói cái gì.
Đợi sau khi Thường Ninh đi rồi bà ta mới kéo Sở Nguyệt hỏi: “Con gái à, nhà của mấy đứa mua ở nơi nào, không thì hôm nay con dẫn mẹ đi xem thử."
Sở Nguyệt có hơi kinh ngạc vì bộ dáng của mẹ sao lại không có một chút xíu lo lắng gì cả, còn có tâm trạng đi xem nhà mới của cô.
"Mẹ, mẹ không lo lắng cho ba sao?”
Ảnh mắt của Trần Di có chút không tự nhiên nói: “Lo lắng, sao lại không lo lắng? Nhưng mà cái thứ bỏ đi đó không phải đi cứu ông ấy rồi sao. Dù sao thì con cũng tin tưởng đồ bỏ đi kia như vậy thì mẹ cũng tin con một lần, tin rằng nó có thể mang ba con trở về. Được rồi, không nói chuyện này nữa, con mau dẫn mẹ đi xem thử nhà của con đi."
Sở Nguyệt có hơi khó hiểu với biểu hiện của mẹ mình, hình như trong trí nhớ của cô thì trước giờ mẹ chưa từng tin tưởng Thường Ninh.
Hôm nay sao lại đột nhiên tin tưởng Thường Ninh.
"Mẹ, trước tiên đừng đi xem nhà, con muốn đợi ba với Thường Ninh bình yên trở về rồi lại nói tiếp.”
"Con gái à, ba con không... " Lời Trần Di mới nói được một nửa thì vội vàng bụm miệng lại, chặng cứng những lời tiếp theo.
Sở Nguyệt càng thêm khó hiểu: “Mẹ, vừa nãy mẹ chuẩn bị nói cái gì?"
"Mẹ, mẹ chuẩn bị nói, ba con với Thường Ninh chắc chắn sẽ không có chuyện gì trở về. Ôi chao, lồng ngực mẹ bắt đầu đau rồi, chắc chắn là lo lắng cho ba con, lo lắng thành ra như vậy, con mau dìu mẹ đi nằm một chút."
Sau đó Trần Di bụm lấy lòng ngực, dáng vẻ khó chịu.
Thường Ninh chiếu theo địa chỉ mà mẹ vợ nói, rất nhanh đã nhìn thấy một tòa viện lớn.
Địa thế nơi này rất hẻo lánh, ngoại trừ cái viện này thì căn bản không một bóng người.
Thường Ninh đi vào cổng sân.
Lập tức có mấy người đàn ông khỏe mạnh xuất hiện trước mặt anh, lạnh lùng nói: “Ngươi là ai? Đến nơi này làm cái gì?"
"Tôi đến tìm Sở Sơn Hà!" Thường Ninh chỉ lạnh nhạt nói.
"Ò, thì ra là đến tìm ông già đó, anh chắc chắn là con rể của ông ta, có mang tiền đến hay không?"
Vừa nghe Thường Ninh đến tìm Sở Sơn Hà thì trên gương mặt của mây người đàn ông to khỏe kia lập tức trở nên ôn hòa, giống như sợ dọa Thường Ninh đi mấy vậy.
“Có thể để tôi nhìn thấy ông ta trước không?" Thường Ninh chỉ hỏi.
"Đương nhiên có thể, thưa ngài, mời, mời vào bên trong.” Thậm chí có một người đàn ông to khỏe vô cùng cung kính mời Thường Ninh đi vào.
Thường Ninh cũng không nói gì, cất bước chân tiến vào cùng với mấy người đàn ông khỏe mạnh kia.
Sau khi Thường Ninh theo mấy người đàn ông khỏe mạnh đi vào bên trong thì cánh cổng của đại viện lập tức đóng lại.
Lúc này trên gương mặt của những người đàn ông khỏe mạnh khác cũng lộ ra một nụ cười lạnh lùng.
Sao đó móc di động ra: “Ông chủ, cá đã vào lưới rồi, là một người!" Lúc này Thường Ninh đã theo người đàn ông to khỏe kia vào trong phòng.
Từng chiếc bàn đánh bạc cũng hiện ra trước mặt.
Chỉ là khách đánh bạc không phải rất nhiều, cũng tỏ ra rất yên tĩnh, lúc Thường Ninh tiến vào đều không nhịn được mà nhìn về phía Thường Ninh.
"Thưa ngài, Sở Sơn Hà đang ở bên trong, mời đi theo tôi.” Người đàn ông khỏe mạnh dẫn đường kia vẫn mang gương mặt khách sáo như cũ, dẫn Thường Ninh vào bên trong.
Nhưng mà vào lúc quay đầu lại thì lộ ra một nụ cười âm u lạnh lẽo.
Thường Ninh cũng không nói cái gì, đi đến phía sau viện.
Rất nhanh đã đi qua hành lang đến hậu viện.
Ở nơi núi giả, Thường Ninh không nhìn thấy Sở Sơn Hà mà nhìn thấy một người đàn ông trung niên.
Sắc mặc của người đàn ông trung niên đó vô cùng âm trầm, nhìn chằm chằm Thường Ninh.
Thường Ninh cũng đang nhìn người đàn ông trung niên đó.
"Cậu chính là Thường Ninh?" Ánh mắt người đàn ông trung nên lạnh lẽo hỏi.
“Không sai, gia chủ nhà họ Lưu?" Thường Ninh chỉ lạnh nhạt nói.
Nhìn tướng mạo của người đàn ông trung niên thì căn bản anh đoán được là ai.
"Ha ha!" Lưu Nguyên Kiệt cười lớn lên, nhưng ánh mắt vẫn vô cùng lạnh lẽo như cũ: "Thắng nhóc, mày to gan lắm, xem ra mày đã sớm nhìn ra đây là một cái bẫy nhưng vẫn dám bước vào. Hôm nay nơi này sẽ là nơi chôn thấy của mày, để tế linh hồn trên trời của Năng Nhi!"
“Ông cũng rất lớn gan, không đến nhận lỗi mà ngược lại muốn đến giết tôi. Ông cho rằng ông có thể giết được tôi sao?" Thường Ninh chấp tay lạnh nhạt nói.
Mặc dù anh chẳng hề giết chết Lưu Năng nhưng cũng không thèm phủ nhận. Dù sao thì Lưu Năng chết hay không chết cũng chẳng có gì khác nhau.
"Hay lắm nhóc con, đến bây giờ mà còn dám ngông cuồng! Mày thật sự cho rằng nhà họ Lưu chúng tao ăn chay sao?" Lưu Nguyên Kiệt trầm giọng quát, sau đó vẩy tay.
Ở phía sau núi giả lập tức xuất hiện mười mấy người đàn ông khỏe mạnh.
Mỗi một người đều cao to, sát khí hừng hực, trong tay cầm mã tấu lấp lánh ánh sáng lạnh lẽo.
Điều này cũng không tính là gì, từ trước viện cũng ào ào xông đến không ít người.
Một số khách đánh bạc cũng ở trong đó, thì ra bọn họ căn bản không phải là khách đánh bạc chân chính mà chỉ là bộ trước mặt vậy thôi.
Thường Ninh chỉ lạnh nhạt lắc tay: “Ông muốn dựa vào mấy người này giết tôi, không đủ!”
**********
"Xảy ra chuyện gì?" Thường Ninh không nhịn được mà hỏi.
"Mẹ em nói ba em chạy đi đánh bạc với người ta, thua mất một tỷ , bây giờ bị nhốt ở nơi đó, muốn chúng ta cầm tiền đi chuộc người!"
Sở Nguyệt có chút đứng không vững mà nói, ba mình sao lại tái phát bệnh cũ rồi.
Phải biết rằng năm đó bởi vì cha đánh bạc mới gây ra chuyện lớn.
Mấy năm gần đây cha cũng không dám dính vào một chút bạc, sao bây giờ lại dính vào.
Thường Ninh vội vàng đỡ lấy cô, đầu mày có hơi nhăn lại, ông già này sao có thể thua nhiều tiền như thế.
"Đừng lo lắng, chỉ cần người không sao là được, chuyện gì cũng dễ xử lý." Anh vỗ lên trên cánh tay của Sở Nguyệt an ủi nói.
Sở Nguyệt ngẩng đầu nhìn Thường Ninh: "Thường Ninh, cảm ơn anh!”
Xảy ra chuyện như vậy, nếu như không có người chồng này ở bên cạnh thì quả thật cô không biết nên làm thế nào.
Thường Ninh nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai cô: “Lần sau nếu như muốn cảm ơn anh thì có thể hành động thực tế một chút."
Ban đầu Sở Nguyệt còn chưa hiểu ý, đợi lúc hiểu được rồi thì lập ủng đỏ mặt.
Sau đó nhéo vào eo của Thường Ninh một cái, giọng nói nhỏ nhẹ như tiếng muỗi với hơi thở như hoa lan thổi vào bên tai của Thường Ninh, nói: “Anh là một người đàn ông, lẽ nào không thể tự mình chủ động một chút sao?"
Điều này ngược lại khiến Thường Ninh có chút trở tay không kịp, giống như một đứa ngốc mà đứng ở nơi đó.
Chuyện chụp hình kết hôn đã không thành, Thường Ninh cũng đổi lại quần áo thường ngày, cùng Sở Nguyệt đến nhà mẹ vợ.
Trần Di vừa nhìn thấy Sở Nguyệt thì khóc đến kêu trời kêu đất: “Ba con là cái tên đáng chém ngàn đao, không biết sao lại bị quỷ mê mất đầu óc mà chạy đi đánh bạc rồi. Giờ thì hay rồi, thua mất ròng rã một tỷ tệ, con nói mẹ nên sống làm sao đây!”
Sau đó bà ấy lại chỉ Thường Ninh: "Đều là do đồ bỏ đi anh đó, anh chính là ngôi sao xui xẻo, làm hại Sơn Hà thua nhiều tiền như vậy!
Thường Ninh cũng cạn lời, cái này cũng có thể trách anh?
Nhưng mà, anh phát hiện mẹ vợ này mặc dù đang khóc nhưng sao một giọt nước mắt cũng không nhìn thấy vậy.
"Mẹ, chuyện này liên quan gì đến Thường Ninh?" Sở Nguyệt cũng cạn lời.
"Sao lại không trách nó? Không thấy từ sau khi nó đến nhà của chúng ta thì chúng ta vẫn luôn gặp xui, đã trải qua được một ngày sinh sông bình an sao? Mẹ đã sớm nói con ly hôn với nó đi mà con vẫn còn xem nó thành một món bảo bối." Trần Di hung dữ nói. Bộ dáng thậm chí còn hận Thường Ninh hơn so với trước kia.
"Mẹ, bây giờ nói mấy cái này có tác dụng sao? Vẫn nên nghĩ cách đưa ba trở về rồi nói tiếp. Rốt cuộc ông ấy bị nhốt ở nơi nào?" Hiện tại Sở Nguyệt chẳng có sức lực để tranh cãi với mẹ mình mấy vấn đề đó. Sao vào lúc này rồi mà mẹ vẫn vô cớ gây sự như vậy.
Lúc này ảnh mắt của Trần Di lóe sáng lên: “Sở Nguyệt, Con có một tỷ cứu ba con?"
Sở Nguyệt lắc đầy: “Có bán hết cả nhà xưởng của con cũng không gom ra đủ một tỉ.”
"Vậy làm sao con cứu ba con?"
Sở Nguyệt nhìn Thường Ninh một cái.
Trần Di cũng nhìn về phía Thường Ninh: “Lẽ nào con hy vọng cái thứ bỏ đi này cứu ba con?"
"Mẹ, chuyện này cứ giao cho con đi, ba bị nhốt ở nơi nào?" Thường Ninh xoa mũi nói.
Ánh mắt của Trần Di lóe sáng mấy cái: “Anh có cách cứu ba anh?"
Thường Ninh chỉ gật đầu.
Trần Di giơ tay ra: "Vậy đưa một tỷ cho tôi trước đi!"
"Mẹ, mẹ muốn một tỷ làm gì?" Sở Nguyệt không kìm được chau mày lại.
"Cứu ba con!” Trần Di lý lẽ hào hùng, nói.
"Tiền tạm thời con không có, nhưng người thì có thể cứu ra." Thường Ninh lập tức nói.
Dù gì thì sao có thể tùy tiện lấy ra một tỷ đưa cho mẹ vợ được chứ.
Vả lại anh luôn cảm thấy bộ dáng của mẹ vợ dường như không có một chút nôn nóng nào. Chuyện như vậy chắc chắn có điều quái dị.
Nhưng mà cho dù như thế thì anh cũng phải đi xem thử.
"Đúng vậy, mẹ, mẹ mau nói ba chúng con nhốt ở nơi nào?” Ngược lại Sở Nguyệt rất nôn nóng. Dù sao cũng là cha ruột cô, cho dù là phạm sai lầm thì cũng không thể không để tâm.
Cô cũng tin rằng Thường Ninh chắc chắn có các cứu ba cô ra.
Trần Di lẩm bẩm hai tiếng mới nói vị trí ra.
Sở Nguyệt lập tức chuẩn bị đi với Thường Ninh.
Kết quả Trần Di kéo tay cô: “Con gái à, nơi đó chướng khí mù mịt, con đừng đi thì hơn."
Thường Ninh gật đầu nói: "Vợ à. Em cứ ở nhà đợi tin tức của anh đi, yên tâm, anh nhất định sẽ đưa ba trở về."
Sở Nguyệt nghĩ một chút, có lẽ đi theo bên cạnh chồng quả thực sẽ liên lụy đến chồng.
"Vậy chồng à, anh cần thận chút."
Nhìn bộ dáng anh anh em em của hai người, Trần Di bĩu môi, nhưng lại chẳng hề nói cái gì.
Đợi sau khi Thường Ninh đi rồi bà ta mới kéo Sở Nguyệt hỏi: “Con gái à, nhà của mấy đứa mua ở nơi nào, không thì hôm nay con dẫn mẹ đi xem thử."
Sở Nguyệt có hơi kinh ngạc vì bộ dáng của mẹ sao lại không có một chút xíu lo lắng gì cả, còn có tâm trạng đi xem nhà mới của cô.
"Mẹ, mẹ không lo lắng cho ba sao?”
Ảnh mắt của Trần Di có chút không tự nhiên nói: “Lo lắng, sao lại không lo lắng? Nhưng mà cái thứ bỏ đi đó không phải đi cứu ông ấy rồi sao. Dù sao thì con cũng tin tưởng đồ bỏ đi kia như vậy thì mẹ cũng tin con một lần, tin rằng nó có thể mang ba con trở về. Được rồi, không nói chuyện này nữa, con mau dẫn mẹ đi xem thử nhà của con đi."
Sở Nguyệt có hơi khó hiểu với biểu hiện của mẹ mình, hình như trong trí nhớ của cô thì trước giờ mẹ chưa từng tin tưởng Thường Ninh.
Hôm nay sao lại đột nhiên tin tưởng Thường Ninh.
"Mẹ, trước tiên đừng đi xem nhà, con muốn đợi ba với Thường Ninh bình yên trở về rồi lại nói tiếp.”
"Con gái à, ba con không... " Lời Trần Di mới nói được một nửa thì vội vàng bụm miệng lại, chặng cứng những lời tiếp theo.
Sở Nguyệt càng thêm khó hiểu: “Mẹ, vừa nãy mẹ chuẩn bị nói cái gì?"
"Mẹ, mẹ chuẩn bị nói, ba con với Thường Ninh chắc chắn sẽ không có chuyện gì trở về. Ôi chao, lồng ngực mẹ bắt đầu đau rồi, chắc chắn là lo lắng cho ba con, lo lắng thành ra như vậy, con mau dìu mẹ đi nằm một chút."
Sau đó Trần Di bụm lấy lòng ngực, dáng vẻ khó chịu.
Thường Ninh chiếu theo địa chỉ mà mẹ vợ nói, rất nhanh đã nhìn thấy một tòa viện lớn.
Địa thế nơi này rất hẻo lánh, ngoại trừ cái viện này thì căn bản không một bóng người.
Thường Ninh đi vào cổng sân.
Lập tức có mấy người đàn ông khỏe mạnh xuất hiện trước mặt anh, lạnh lùng nói: “Ngươi là ai? Đến nơi này làm cái gì?"
"Tôi đến tìm Sở Sơn Hà!" Thường Ninh chỉ lạnh nhạt nói.
"Ò, thì ra là đến tìm ông già đó, anh chắc chắn là con rể của ông ta, có mang tiền đến hay không?"
Vừa nghe Thường Ninh đến tìm Sở Sơn Hà thì trên gương mặt của mây người đàn ông to khỏe kia lập tức trở nên ôn hòa, giống như sợ dọa Thường Ninh đi mấy vậy.
“Có thể để tôi nhìn thấy ông ta trước không?" Thường Ninh chỉ hỏi.
"Đương nhiên có thể, thưa ngài, mời, mời vào bên trong.” Thậm chí có một người đàn ông to khỏe vô cùng cung kính mời Thường Ninh đi vào.
Thường Ninh cũng không nói gì, cất bước chân tiến vào cùng với mấy người đàn ông khỏe mạnh kia.
Sau khi Thường Ninh theo mấy người đàn ông khỏe mạnh đi vào bên trong thì cánh cổng của đại viện lập tức đóng lại.
Lúc này trên gương mặt của những người đàn ông khỏe mạnh khác cũng lộ ra một nụ cười lạnh lùng.
Sao đó móc di động ra: “Ông chủ, cá đã vào lưới rồi, là một người!" Lúc này Thường Ninh đã theo người đàn ông to khỏe kia vào trong phòng.
Từng chiếc bàn đánh bạc cũng hiện ra trước mặt.
Chỉ là khách đánh bạc không phải rất nhiều, cũng tỏ ra rất yên tĩnh, lúc Thường Ninh tiến vào đều không nhịn được mà nhìn về phía Thường Ninh.
"Thưa ngài, Sở Sơn Hà đang ở bên trong, mời đi theo tôi.” Người đàn ông khỏe mạnh dẫn đường kia vẫn mang gương mặt khách sáo như cũ, dẫn Thường Ninh vào bên trong.
Nhưng mà vào lúc quay đầu lại thì lộ ra một nụ cười âm u lạnh lẽo.
Thường Ninh cũng không nói cái gì, đi đến phía sau viện.
Rất nhanh đã đi qua hành lang đến hậu viện.
Ở nơi núi giả, Thường Ninh không nhìn thấy Sở Sơn Hà mà nhìn thấy một người đàn ông trung niên.
Sắc mặc của người đàn ông trung niên đó vô cùng âm trầm, nhìn chằm chằm Thường Ninh.
Thường Ninh cũng đang nhìn người đàn ông trung niên đó.
"Cậu chính là Thường Ninh?" Ánh mắt người đàn ông trung nên lạnh lẽo hỏi.
“Không sai, gia chủ nhà họ Lưu?" Thường Ninh chỉ lạnh nhạt nói.
Nhìn tướng mạo của người đàn ông trung niên thì căn bản anh đoán được là ai.
"Ha ha!" Lưu Nguyên Kiệt cười lớn lên, nhưng ánh mắt vẫn vô cùng lạnh lẽo như cũ: "Thắng nhóc, mày to gan lắm, xem ra mày đã sớm nhìn ra đây là một cái bẫy nhưng vẫn dám bước vào. Hôm nay nơi này sẽ là nơi chôn thấy của mày, để tế linh hồn trên trời của Năng Nhi!"
“Ông cũng rất lớn gan, không đến nhận lỗi mà ngược lại muốn đến giết tôi. Ông cho rằng ông có thể giết được tôi sao?" Thường Ninh chấp tay lạnh nhạt nói.
Mặc dù anh chẳng hề giết chết Lưu Năng nhưng cũng không thèm phủ nhận. Dù sao thì Lưu Năng chết hay không chết cũng chẳng có gì khác nhau.
"Hay lắm nhóc con, đến bây giờ mà còn dám ngông cuồng! Mày thật sự cho rằng nhà họ Lưu chúng tao ăn chay sao?" Lưu Nguyên Kiệt trầm giọng quát, sau đó vẩy tay.
Ở phía sau núi giả lập tức xuất hiện mười mấy người đàn ông khỏe mạnh.
Mỗi một người đều cao to, sát khí hừng hực, trong tay cầm mã tấu lấp lánh ánh sáng lạnh lẽo.
Điều này cũng không tính là gì, từ trước viện cũng ào ào xông đến không ít người.
Một số khách đánh bạc cũng ở trong đó, thì ra bọn họ căn bản không phải là khách đánh bạc chân chính mà chỉ là bộ trước mặt vậy thôi.
Thường Ninh chỉ lạnh nhạt lắc tay: “Ông muốn dựa vào mấy người này giết tôi, không đủ!”