• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Ông bố bỉm sữa siêu cấp thường ninh (30 Viewers)

  • Chap-14

Chương 14: Vui không?






**********



Lý Phi Phi thuộc như lòng bàn tay một số đồ đất giá.






Mộng Ảo Lam Quý Nhân là món trang sức được tạo ra bởi hàng chục nhà thiết kế trang sức hàng đầu quốc tế, bên trên dây chuyền là viên sapphire có thật đắt giá nhất Nam Phi, dù là độ tinh khiết hay công nghệ chế tác đều là cao cấp nhất.



Hơn nữa món đồ này là phiên bản giới hạn, vì được các cô cậu con nhà giàu yêu thích nên giá trên thị trường đã từng lên đến một ngàn tám trãm vạn, có tiền cũng khó mua được.






Mọi người được một trận kinh động, lớp trưởng Thí này thật là mạnh tay!



Ánh mắt Sở Tuyết cũng bị sợi dây chuyền tinh xảo hấp dẫn, dù sao con gái ai lại không thích châu báu trang sức xinh đẹp cơ chứ.






Nhìn vẻ mặt của cô và phản ứng của mọi người, khóe miệng Thi Hướng Minh khẽ cong lên.



Sợi dây chuyền này thật ra chỉ là đồ giả, viên kim cương bên trên là được làm ra sau đó gia công một cách cần thận, nhìn qua thì thấy sáng lảng mờ ảo y hệt đồ thật.






Anh ta đâu có ngốc vì một người phụ nữ mà tiêu một ngàn mấy vạn đi mua sợi dây chuyền chứ, phải biết tài sản của anh ta còn chưa quá ba nghìn vạn, thứ đồ kia cũng chỉ có mấy vạn thôi.



Dù sao cũng chưa có ai từng thấy Mộng Ảo Lam Quý Nhân thật sự, và lại anh ta cũng chưa nói đây là đồ thật, đến lúc bại lộ vẫn có đường lui.






"Món quà quý giá như vậy, tôi không thể nhận." Sau khi nhìn vài lần, Sở Tuyết vội lắc đầu nói.



"Sở Tuyết, đây chính là Mộng Ảo Lam Quý Nhân đấy, bà có biết có rất nhiều người con gái tha thiết mơ ước có được một sợi dây chuyền này không?"






Lý Phi Phi đứng bên cạnh cô mau chóng nỏi, thậm chí còn thay Sở Tuyết cầm lên.



Vậy quý giả như vậy, sao lại từ chối chứ.






Nếu ai tặng cô ta một sợi dây chuyền như thế, cái gì cô ta cũng sẽ đồng ý.



"Vợ, được! Chúng ta không thể nhận không đồ của người khác, anh cũng có đồ này muốn tặng em!"






Thường Ninh thừa dịp ban nãy đang do miệng, đặt con ngồi trên ghế số pha. Tên nhóc kia chơi một ngày giờ đang ngủ rất yên tĩnh, tiếng cười ban nãy của mọi người cũng không khiến nó tỉnh khiến tay anh hơi mỏi.



Sau đó anh vội lấy ra viên cây cỏ mà Tô Hàng đã đưa, lúc trước suýt chút nữa choc vo khóc, đúng lúc tặng món quà nho nhỏ này bồi tội.






Huống hồ Thi Hướng Minh này đã tặng vợ anh dây chuyền, ý đồ rất rõ ràng, nếu anh không đứng ra thì không phải một người đàn ông.



Tuy rằng anh cũng chưa rõ đây là loại cây có gì, nhưng anh biết Tô Hàng làm ở nhà giàu đã đưa cho con anh một viên kim cương làm đồ chơi nên hẳn viên cây cỏ này cũng có giá trị không thấp.






Chắc chắn cao hơn cái dây chuyền kia.



Nhưng lúc anh lấy nó ra.






Mọi người lại cười phun.



Xem ra quả thực là một tên ngốc, ngốc đến mức bọn họ không thể hình dung nổi Thường Ninh là như nào.






Trước tự nhận là chủ tịch, sau đó đưa ra một viên kim cương giả đã là đủ buồn cười rồi, giờ lại còn đưa ra một viên cây cỏ.



Không phải một tên hề đấy chứ?






Lý Phi Phi lại càng khinh bị Thường Ninh.



Người ta tặng dây chuyền kim cương, anh lại tặng cây cỏ.






Đúng là xưa nay chưa từng gặp ai như vậy!



Thi Hướng Minh thi ngoài việc muốn cười to, anh ta còn muốn vỗ tay. Anh ta đã gặp không ít ý tưởng quà tặng, nhưng chưa thấy kiểu ý tưởng nào như vậy.






Chuyện này chỉ sợ khiến cho đến cả nữ thần cũng tức giận đi?



Quả nhiên sắc mặt Sở Tuyết đã xấu đến mức không thể xấu hơn nữa.






Cô thằng tay hất chiếc bình nhỏ xuống đất: "Quà gì tôi cũng không nhận, anh giữ lấy đi!"



"Nhưng mà vợ, đây là Tô..."






Bóp!



Một tiếng tát vang dội khắp căn phòng!






"Anh câm miệng lại cho tôi! Hoặc là đứng ở chỗ này nói hẳn hoi, không thì ôm con đi về đi!"



Thân thể mềm mại của cô run lên vì giận, Sở Tuyết không còn muốn nghe anh giải thích gì nữa.






Cô thật sự hối hận mình đã đồng ý cho Thường Ninh vào, khiến cho mặt mũi mình mất hết.



Một cái tát này cũng khiến tiếng cười trong phòng im bặt.






Nhưng ai cũng mang vẻ mặt mong chờ xem kịch, vui vẻ khi thấy Thường Ninh gặp nạn.



Thường Ninh vuốt bên má nóng bừng, sắc mặt trắng bệnh, không dám nói gi nữa.








"Sở Tuyết, đừng nóng giận, bà không cần phải cáu vì chuyện



này ."






Lý Phi Phi tiến tới an ủi, còn cố ý đá bình chứa viên cây cỏ kia đi ха,



làm cho Thường Ninh tổn thời gian nhật lại.






"Sở Tuyết, đủng điên lên chỉ vì việc nhỏ đó, đây, anh giúp em đeo Mộng Ảo Lam Quý Nhân lên."



Thi Hướng Minh cười ha ha, thuận thế deo dây chuyền lên cổ cô.






Chỉ cần đeo dây chuyền này nên, người phụ nữa nào cũng không thể thoát khỏi bàn tay anh ta.



"Lớp trường Thi, cái này em thật sự không thể nhận." Sở Tuyết vội tránh đi, nói.






Sợi dây chuyền này tất nhiên khiến cô hơi dao động, nhưng cô không dám nhận, cũng không dám bỏ lỡ.



Thử này đã vượt quá giới hạn của cô, chưa nói đến việc cô còn đã có chống. Cho dù chưa có, cô cũng không thể nhận sợi dây chuyen này.






Huống hồ tâm tình cô bây giờ thật sự trong sạch, nếu không phải có việc cần nhờ vả, cô sẽ không tham gia lần tụ họp này.



"Sở Tuyết, bà phải biết rằng nó chính là Mộng Ảo Lam Quý Nhân đấy, sao bà có thể nhẫn tâm từ chối?" Lý Phi Phỉ nén giận, thậm chỉ còn nhấn mạnh cụm từ Mộng Ảo Lam Quý Nhân.






Cô ta thật sự không hiểu tại sao Sở Tuyết lại không nhận sợi dây chuyền quý giá này.



"Xin hỏi, tôi có thể vào một chút không?"






Đúng lúc này, một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp khí chất đi đến trước cửa phòng thuê, lễ phép gõ cửa.



Người phụ nữ đó mặc một bộ quần áo chuyên nghiệp, váy ngắn bao lấy bờ mông cong sau dáng người quyến rũ, đi đôi tất đen, trên người tỏa ra khí chất tao nhã khiến người ta mê muội không thôi.






Đứng sau lưng cô ta là mấy tên bảo vệ mặc vest đen.



Sự phô trương này đã chứng tỏ cô không phải người tầm thường, khiến cho người khác không dám nhìn thẳng.






Sừng sốt một hồi, mọi người mới nhận ra.



"Cố lớn nhà họ Bạch!"






Nhà họ Bạch thật sự là một dòng họ lớn ở Phàn Thành, tồn tại một cách khiến cho người khác phải khâm phục, ngưỡng mộ.



Cô lớn nhà họ Bạch lại là một mỹ nữ có tiếng vang, vô số người theo đuổi.






Hơn nữa cô ta còn có năng lực vô cùng hơn người, song song quân lý vài công ty của nhà được biết đến là người phụ nữ danh tiếng nhất Phiền Thành.



Thi Hướng Minh vội buông sợi dây chuyền xuống, cùng đám người Hoàng Đào đi đến nghênh đón.






"Cô Bạch, mời vào!"



"Vừa nãy đi ngang qua chỗ này, nghe thấy có người nói đến Mộng Áo Lam Quý Nhân. Đúng lúc tôi đang thiếu một sợi dây chuyền để tham dự một tiệc rượu vào hai ngày nữa, không biết anh có thể nhượng lại Mộng Áo Lam Quý Nhân cho tôi không, tôi nguyện ý ra giá gấp đôi!"






Bạch Hâm Nhiên chầm chậm tiến vào phòng, ánh mất nhìn về phía sợi dây chuyền trên bàn.



"Cô Bạch, kẻ hèn này đúng là có một sợi Mộng Ảo Lam Quý Nhân, chỉ là đã đem tặng cho người khác. Thật xin lỗi cô Bạch!"






Thi Hướng Minh thấy cô ta đang nhìn sợi dây chuyền trên bàn thì vội chắn ánh mắt.



Thậm chí anh ta còn thầm vắt một giọt mồ hôi lạnh.






Phải biết thứ kia chỉ là hàng giả, lừa nguời khác còn được, chứ chắc chắn không được lừa đến cả cô lớn nhà họ Bạch. Nhưng anh ta cũng không dám nói đây là đồ giả, nếu không thì thật quá mất mặt.



"Tặng cho người khác?" Bạch Hâm Nhiên cười nhẹ.






Xem ra là lại lừa gạt người phụ nữ khác rồi.



Vừa mới nhìn vài lần, cô ta đã có thể khẳng định Mộng Ảo Lam Quý Nhân kia chỉ là đồ già, bởi cô đã gặp qua thứ như vậy nhiều lần.






Sau đó công ta cũng không nói nhiều nữa, xoay người chuẩn bị rời đi.



Đột nhiên, ảnh mắt của cô ta chạm vào chiếc bình chứa viên cây cỏ nhỏ trong tay Thường Ninh.






Nhìn nó, thân thể mềm mại của cô chợt run lên!



"Anh này, anh có phiền không nếu tôi xem chiếc bình nhỏ của anh một chút?"






Cô ta vội vàng đi đến nói, thậm chí còn hơi thất lễ, suýt chút nữa đoạt lấy chiếc bình trong tay Thường Ninh...



Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom