Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-130
Chương 129: Đừng trách tôi không khách khi
**********
Dù sao thì hắn ta cũng là một ông chủ, cũng biết được mấy người ngoài xã hội.
"Ông chủ Vương, tìm người nào đấy?" Chuyện tới tận cửa, người kia đương nhiên cười hề hề.
"Một thằng con nhà bán bánh trái cây!" Vương Dương căm hận nói.
Đối phương mới nghe tới đó, đã gần như bị dọa sợ, trầm giọng hỏi: “Ông chủ Vương tìm người họ Thường đúng không?"
Vương Dương cảm thấy kỳ lạ, mình còn chưa nói tên họ, người kia sao mà biết được.
"Đúng thế, họ Thường, mẹ nó bán bánh trái."
"Con mẹ mày, Vương Dương, mày ở đâu, ông tới giết mày!" Người kia lập tức hét to một tiếng.
Làm cho Vương Dương sợ tới mức cầm điện thoại không chắc.
"Sao vậy, anh Tùng?" Hắn ta vẫn là hỏi một tiếng.
"Vương Dương, nể tình ông và mày bình thường có giao tình với nhau, tao nói cho mày biết, lúc ở nhà hàng Tây Thành Bắc xảy ra chuyện gì biết không?"
Trong lòng Vương Dương lập tức cảm thấy lộp bộp một cái, trong đầu cũng lập tức hiện lên một đoàn xe dài.
“Ông nói cho mày biết, cái nhà hàng Tây đó xong rồi, không chỉ anh Đông ra mặt, mà ngay cả người ở phủ thống lĩnh cũng ra mặt, nghe nói là do gặp phải người bán bánh trái, còn là họ Thường, con mẹ mày, người mày muốn tìm đừng bảo là vị ngài Thường đó nha..."
Điện thoại của Vương Dương như muốn rơi xuống mặt đất, cả người ngây ngốc choáng váng, không thể hồi phục lại tinh thần...
Bịch!
Một của cuối cùng, Thường Ninh thuận lợi vượt qua, đánh một quyền trực tiếp lên trên bao cát. Tuy là không có giống như Kiều Long, đánh bao cát đến nát tan ra.
Nhưng ở giữa bao cát cũng có một lỗ thủng.
Lớp cát mỏng cũng liều mạng rơi xuống đất tạo ra từng âm thành rào rào.
Bịch bịch...
Ở phía bên kia đội trưởng Phương cũng liều mạng nhận đòn.
"Cậu Ninh, cậu thật sự rất cừ đấy, chỉ trong vòng bảy ngày đã vượt qua tất cả các trạm rồi!”
Anh ta ban đầu nghĩ rằng một tháng để Thường Ninh vượt qua là không có hy vọng, kết quả lại chỉ tốn có bảy ngày, làm anh ta vô cùng kinh ngạc và khiếp sợ.
Mà Thường Ninh thì không có tí nào vui vẻ.
Dù sao thì hôm đó anh tận mắt nhìn thấy Kiêu Long một hơi vượt qua tất cả các tạm như thế nào.
Đặc biệt là cú đánh cuối đầy mạnh mẽ kia, trực tiếp đánh nát cả cái bao cát, làm anh ấn tượng vô cùng sâu sắc.
Thực lực kia mình thật sự không theo kịp.
Đội trưởng Phương có vẻ là biết anh đang nghĩ gì trong lòng.
Anh an ủi: "Cậu Ninh, cậu đã quá ổn rồi, cả cái phủ Thống Lĩnh trù Đại Thống Lĩnh ra, thì cậu căn bản đã nghiền nát mọi người rồi."
"Tôi tin là chỉ cần thêm thời gian, thì đạt được tới thực lực của Đại Thống Lĩnh thì không khó đâu, dù sao thì cậu cũng chỉ mới được huấn luyện thôi mà."
Thường Ninh gật gật đầu, đúng vậy, mình mới vừa bắt đầu thôi, anh cũng tin rằng, sớm hay muộn sẽ có một ngày anh đạt được tới thực lực của Kiêu Long.
Sau khi hoàn thành toàn bộ huấn luyện xong, quả thật làm cho anh cảm giác như mình đổi xương thay cốt.
Tất cả các phương diện trên cơ thể đều được cải thiện rất nhiều.
Chỉ cần tin rằng không gặp phải người như Kiêu Long, thì các cao thủ khác anh có thể thừa sức mà xử lý.
Mà lúc này Kiêu Long vẫn như cũ đứng ngay cửa sổ, nhìn Thường Ninh thuận lợi vượt qua cửa cuối cùng.
Khóe miệng anh ta hơi hơi nhếch lên.
"Nhanh hơn với mong muốn của tôi một chút! Lúc này nhìn mới giống với tôn chủ Chí Tôn thần điện chứ!”
“Cơ mà đến lúc mà có được thực lực chân chính thì còn xa lắm!"
Hôm nay Dương Ngũ Nhân chính thức gia nhập tập đoàn Chí Tôn.
Cô ta có thể vào được tập đoàn Chí Tôn đương nhiên là nhờ chị họ Sở Nguyệt kêu giúp.
Cho nên để tóc ý cảm ơn, cô ta cố ý mời Sở Nguyệt ăn cơm, đương nhiên là cũng mời cả Thường Ninh.
Lúc Thường Ninh đến thì hai chị em họ đã ở nhà hàng đợi anh.
Nhà hàng này coi như là siêu nổi tiếng ở Phàn Thành rồi, cũng xem như là một nhà hàng lâu đời.
Khách hàng tới đây cũng không ít.
Nhưng Thường Ninh vừa mới tới đây đã thấy được một người vô cùng đáng ghét.
Chỉ thấy Sở Gia Lượng cùng với mấy anh công tử nghênh ngang tiến vào nhà hàng.
Thái độ vô cùng kiêu ngạo nữa chứ.
Họ trực tiếp đi đến bàn lễ tân vỗ một cái, "Cho tôi một phòng riêng!"
Người nhân viên bị khí thế của anh ta dọa ngã, sợ hãi nói: "Thật xin lỗi ngài, bây giờ không còn phòng riêng nữa."
"Không có thì nghĩ cách tìm cho tôi một cái, tiền không phải là vấn đề!” Sở Gia Lượng lớn tiếng nói.
Hôm nay đi cùng anh ta là các vị công tử ở các tình thành, anh ta cũng không thể thua kém gì.
Bởi vì nhà họ Sở bây giờ có chút quan hệ với các tỉnh thành khác, nên mới mời các vị công tử ở tỉnh thành khác đến làm khách.
Anh ta cũng rất tự nhiên mà dắt các vị công tử này đi ăn ngon, đi dạo khắp mọi nơi.
Rồi phải hết sức hầu hạ mấy vị công tử này cho tốt nữa.
Người nhân viên bị anh ta hung hăng đến nói không nên lời.
Đành phải lấy điện thoại gọi quản lí của cậu.
Mà ngay lúc này, Thường Ninh đi tới.
Anh trực tiếp không thèm nhìn đến Sở Gia Lượng.
Anh hỏi người nhân viên: “Xin hỏi phòng số 15 là ở chỗ nào thế?"
Người nhân viên gọi xong điện thoại, rất lễ phép chỉ đường, "Ở ngay cuối hành lang chỗ kia."
Thường Ninh gật gật đầu, đang chuẩn bị đi.
"Chó chết, đứng ở đây nửa ngày là thằng phế vật mày đấy à!" Sở Gia Lượng lúc đầu chỉ lo đe dọa, không có chủ ý đến Thường Ninh.
Thường Ninh chỉ có thể mặc kệ anh ta.
Mà Sở Gia Lượng lại kéo anh lại.
Anh giới thiệu với các công tử mấy tỉnh thành: "Công tử Lưu, để tôi giới thiệu cho mọi người, đây là con rể của nhà họ Sở bọn tôi, nó có công trạng là làm ông nội tôi giận đến hộc máu!"
Người đứng đầu mấy vị công tử kia có vẻ là vị Lưu công tử.
Lưu công tử khinh thường cười cười, “Một thằng phế vật thì có công trạng gì chứ."
Lúc này anh ta thậm chí lười liếc mắt nhìn Thường Ninh.
Nhưng mà Sở Gia Lượng cũng không muốn tha cho Thường Ninh, dù sao thì anh cũng hận Thường Ninh vô cùng.
"Làm sao vậy, sao chỉ có một mình mày thế, em họ tốt của tao đâu?" "Lưu công tử, để tôi nói với anh, tôi có một đứa em họ đẹp vô cùng, tôi chắc chắn là anh gặp là sẽ thích!"
Sau đó, Sở Gia Lượng cười hắc hắc với Lưu công tử.
Mà Lưu công tử nghe nói xong, ánh mắt cũng giật giật.
Mà Thường Ninh lúc này nhíu mày lại, "Sở Gia Lượng, mày chán sống hả!"
“Úi chà, thằng phế vật này, dám mắng tao, tao thấy mày mới chán sống!” Sở Gia Lượng lập tức cả giận nói.
Dù sao thì hôm nay anh ta còn có mấy người công tử đứng sau, chẳng sợ hãi chút nào.
"Thường Ninh, chuyện gì vậy?” Ngay lúc này, Sở Nguyệt sợ Thường Ninh không tìm ra chỗ nên đi ra ngoài xem, liên thấy Thường Ninh đang đứng cùng với Sở Gia Lượng.
“Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến, Lưu công tử, đây là em họ tôi Sở Nguyệt!" Sở Gia Lượng lúc này nắm tay Sở Nguyệt, nói với Lưu công tử.
Hai mắt của Lưu công tử trở nên sáng ngời.
Đúng là người đẹp!
Lúc này hắn ta đi về phía Sở Nguyệt.
Thường Ninh lúc này dùng sức vung Sở Gia Lượng ra.
Sở Gia Lượng lập tức lảo đảo mấy bước.
Mà Thường Ninh cũng chắn trước mặt Lưu công tử, "Anh muốn làm gì?"
"Cút ngay!" Lưu công tử trực tiếp mắng, nhưng mắt vẫn nhìn theo Sở Nguyệt.
Bị người khác nhìn chằm chằm như vậy, Sở Nguyệt cảm thấy không thoải mái lắm, nhưng cũng không muốn gây chuyện.
"Thường Ninh, chúng ta đi vào thôi, Ngữ Nhân đang đợi trong." ở
“Đi cái gì mà đi?" Sở Gia Lượng lúc này nhanh chóng chặn đường Sở Nguyệt, "Thân là người nhà họ Sở, mày có nghĩa vụ phải phục vụ Lưu công tử trò chuyện tâm tình.”
"Người nhà họ Sở cái gì, nhà họ Sở mấy người đã đuổi bọn tao đi rồi mà?"
Thường Ninh cũng không khách khí, trực tiếp đá văng Sở Gia Lượng.
Dù sao thì anh cũng ghét người này vô cùng, khách khí gì mà khách khí.
Sở Gia Lượng ui cha một tiếng, trực tiếp bị đá lăn quay.
Không ít người ở xung quanh bắt đầu chê cười.
Mà Sở Gia Lượng sau khi đứng dậy mặt mũi đỏ bừng, dù sao thì trước mặt người khác bị đánh mất mặt đến thế, nhất là trước mấy vị công tử tỉnh thành khác nữa.
“Thằng khốn, mày muốn chết à!” Anh ta hung tợn nói với Thường Ninh.
Đương nhiên, anh ta đã tận mắt thấy qua sự lợi hại của Thường Ninh rồi nên cũng không dám tiên thêm bước nữa.
Mà Lưu công tử liền nhíu mày lại, “Bây giờ tao cho mày một cơ hội, ngay lập tức cút ngay!"
"Mày là thằng khi nào cơ?" Thường Ninh cũng tức giận. "Tao là người tình thành nhà họ Lưu!" Lưu công tử cao ngạo nói.
"Cóc quan tâm mày là nhà Lưu hay là nhà Lý, cút!" Thường Ninh trực tiếp quát một tiếng.
“Được lắm thằng nhóc, ngay cả Lưu công tử mà cũng không thèm để vào mắt, đúng là chán sống mà!" Mấy công tử khác cũng lập tức nổi giận.
Mà Sở Gia Lượng đã nhảy dựng lên, mắng Thường Ninh: “Thường Ninh, đây là người tỉnh thành, đắc tội với bọn họ thì mày chết thế nào cũng không biết đâu!"
Mà Thường Ninh lúc này cũng chẳng nhìn anh ta, mà trực tiếp đi đến trước mặt Lưu công tử.
“Mày không tự cút, thì đừng trách tạo không khách khí!"
Lúc này anh xách áo Lưu công tử lên, ném ra khỏi nhà hàng!
**********
Dù sao thì hắn ta cũng là một ông chủ, cũng biết được mấy người ngoài xã hội.
"Ông chủ Vương, tìm người nào đấy?" Chuyện tới tận cửa, người kia đương nhiên cười hề hề.
"Một thằng con nhà bán bánh trái cây!" Vương Dương căm hận nói.
Đối phương mới nghe tới đó, đã gần như bị dọa sợ, trầm giọng hỏi: “Ông chủ Vương tìm người họ Thường đúng không?"
Vương Dương cảm thấy kỳ lạ, mình còn chưa nói tên họ, người kia sao mà biết được.
"Đúng thế, họ Thường, mẹ nó bán bánh trái."
"Con mẹ mày, Vương Dương, mày ở đâu, ông tới giết mày!" Người kia lập tức hét to một tiếng.
Làm cho Vương Dương sợ tới mức cầm điện thoại không chắc.
"Sao vậy, anh Tùng?" Hắn ta vẫn là hỏi một tiếng.
"Vương Dương, nể tình ông và mày bình thường có giao tình với nhau, tao nói cho mày biết, lúc ở nhà hàng Tây Thành Bắc xảy ra chuyện gì biết không?"
Trong lòng Vương Dương lập tức cảm thấy lộp bộp một cái, trong đầu cũng lập tức hiện lên một đoàn xe dài.
“Ông nói cho mày biết, cái nhà hàng Tây đó xong rồi, không chỉ anh Đông ra mặt, mà ngay cả người ở phủ thống lĩnh cũng ra mặt, nghe nói là do gặp phải người bán bánh trái, còn là họ Thường, con mẹ mày, người mày muốn tìm đừng bảo là vị ngài Thường đó nha..."
Điện thoại của Vương Dương như muốn rơi xuống mặt đất, cả người ngây ngốc choáng váng, không thể hồi phục lại tinh thần...
Bịch!
Một của cuối cùng, Thường Ninh thuận lợi vượt qua, đánh một quyền trực tiếp lên trên bao cát. Tuy là không có giống như Kiều Long, đánh bao cát đến nát tan ra.
Nhưng ở giữa bao cát cũng có một lỗ thủng.
Lớp cát mỏng cũng liều mạng rơi xuống đất tạo ra từng âm thành rào rào.
Bịch bịch...
Ở phía bên kia đội trưởng Phương cũng liều mạng nhận đòn.
"Cậu Ninh, cậu thật sự rất cừ đấy, chỉ trong vòng bảy ngày đã vượt qua tất cả các trạm rồi!”
Anh ta ban đầu nghĩ rằng một tháng để Thường Ninh vượt qua là không có hy vọng, kết quả lại chỉ tốn có bảy ngày, làm anh ta vô cùng kinh ngạc và khiếp sợ.
Mà Thường Ninh thì không có tí nào vui vẻ.
Dù sao thì hôm đó anh tận mắt nhìn thấy Kiêu Long một hơi vượt qua tất cả các tạm như thế nào.
Đặc biệt là cú đánh cuối đầy mạnh mẽ kia, trực tiếp đánh nát cả cái bao cát, làm anh ấn tượng vô cùng sâu sắc.
Thực lực kia mình thật sự không theo kịp.
Đội trưởng Phương có vẻ là biết anh đang nghĩ gì trong lòng.
Anh an ủi: "Cậu Ninh, cậu đã quá ổn rồi, cả cái phủ Thống Lĩnh trù Đại Thống Lĩnh ra, thì cậu căn bản đã nghiền nát mọi người rồi."
"Tôi tin là chỉ cần thêm thời gian, thì đạt được tới thực lực của Đại Thống Lĩnh thì không khó đâu, dù sao thì cậu cũng chỉ mới được huấn luyện thôi mà."
Thường Ninh gật gật đầu, đúng vậy, mình mới vừa bắt đầu thôi, anh cũng tin rằng, sớm hay muộn sẽ có một ngày anh đạt được tới thực lực của Kiêu Long.
Sau khi hoàn thành toàn bộ huấn luyện xong, quả thật làm cho anh cảm giác như mình đổi xương thay cốt.
Tất cả các phương diện trên cơ thể đều được cải thiện rất nhiều.
Chỉ cần tin rằng không gặp phải người như Kiêu Long, thì các cao thủ khác anh có thể thừa sức mà xử lý.
Mà lúc này Kiêu Long vẫn như cũ đứng ngay cửa sổ, nhìn Thường Ninh thuận lợi vượt qua cửa cuối cùng.
Khóe miệng anh ta hơi hơi nhếch lên.
"Nhanh hơn với mong muốn của tôi một chút! Lúc này nhìn mới giống với tôn chủ Chí Tôn thần điện chứ!”
“Cơ mà đến lúc mà có được thực lực chân chính thì còn xa lắm!"
Hôm nay Dương Ngũ Nhân chính thức gia nhập tập đoàn Chí Tôn.
Cô ta có thể vào được tập đoàn Chí Tôn đương nhiên là nhờ chị họ Sở Nguyệt kêu giúp.
Cho nên để tóc ý cảm ơn, cô ta cố ý mời Sở Nguyệt ăn cơm, đương nhiên là cũng mời cả Thường Ninh.
Lúc Thường Ninh đến thì hai chị em họ đã ở nhà hàng đợi anh.
Nhà hàng này coi như là siêu nổi tiếng ở Phàn Thành rồi, cũng xem như là một nhà hàng lâu đời.
Khách hàng tới đây cũng không ít.
Nhưng Thường Ninh vừa mới tới đây đã thấy được một người vô cùng đáng ghét.
Chỉ thấy Sở Gia Lượng cùng với mấy anh công tử nghênh ngang tiến vào nhà hàng.
Thái độ vô cùng kiêu ngạo nữa chứ.
Họ trực tiếp đi đến bàn lễ tân vỗ một cái, "Cho tôi một phòng riêng!"
Người nhân viên bị khí thế của anh ta dọa ngã, sợ hãi nói: "Thật xin lỗi ngài, bây giờ không còn phòng riêng nữa."
"Không có thì nghĩ cách tìm cho tôi một cái, tiền không phải là vấn đề!” Sở Gia Lượng lớn tiếng nói.
Hôm nay đi cùng anh ta là các vị công tử ở các tình thành, anh ta cũng không thể thua kém gì.
Bởi vì nhà họ Sở bây giờ có chút quan hệ với các tỉnh thành khác, nên mới mời các vị công tử ở tỉnh thành khác đến làm khách.
Anh ta cũng rất tự nhiên mà dắt các vị công tử này đi ăn ngon, đi dạo khắp mọi nơi.
Rồi phải hết sức hầu hạ mấy vị công tử này cho tốt nữa.
Người nhân viên bị anh ta hung hăng đến nói không nên lời.
Đành phải lấy điện thoại gọi quản lí của cậu.
Mà ngay lúc này, Thường Ninh đi tới.
Anh trực tiếp không thèm nhìn đến Sở Gia Lượng.
Anh hỏi người nhân viên: “Xin hỏi phòng số 15 là ở chỗ nào thế?"
Người nhân viên gọi xong điện thoại, rất lễ phép chỉ đường, "Ở ngay cuối hành lang chỗ kia."
Thường Ninh gật gật đầu, đang chuẩn bị đi.
"Chó chết, đứng ở đây nửa ngày là thằng phế vật mày đấy à!" Sở Gia Lượng lúc đầu chỉ lo đe dọa, không có chủ ý đến Thường Ninh.
Thường Ninh chỉ có thể mặc kệ anh ta.
Mà Sở Gia Lượng lại kéo anh lại.
Anh giới thiệu với các công tử mấy tỉnh thành: "Công tử Lưu, để tôi giới thiệu cho mọi người, đây là con rể của nhà họ Sở bọn tôi, nó có công trạng là làm ông nội tôi giận đến hộc máu!"
Người đứng đầu mấy vị công tử kia có vẻ là vị Lưu công tử.
Lưu công tử khinh thường cười cười, “Một thằng phế vật thì có công trạng gì chứ."
Lúc này anh ta thậm chí lười liếc mắt nhìn Thường Ninh.
Nhưng mà Sở Gia Lượng cũng không muốn tha cho Thường Ninh, dù sao thì anh cũng hận Thường Ninh vô cùng.
"Làm sao vậy, sao chỉ có một mình mày thế, em họ tốt của tao đâu?" "Lưu công tử, để tôi nói với anh, tôi có một đứa em họ đẹp vô cùng, tôi chắc chắn là anh gặp là sẽ thích!"
Sau đó, Sở Gia Lượng cười hắc hắc với Lưu công tử.
Mà Lưu công tử nghe nói xong, ánh mắt cũng giật giật.
Mà Thường Ninh lúc này nhíu mày lại, "Sở Gia Lượng, mày chán sống hả!"
“Úi chà, thằng phế vật này, dám mắng tao, tao thấy mày mới chán sống!” Sở Gia Lượng lập tức cả giận nói.
Dù sao thì hôm nay anh ta còn có mấy người công tử đứng sau, chẳng sợ hãi chút nào.
"Thường Ninh, chuyện gì vậy?” Ngay lúc này, Sở Nguyệt sợ Thường Ninh không tìm ra chỗ nên đi ra ngoài xem, liên thấy Thường Ninh đang đứng cùng với Sở Gia Lượng.
“Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến, Lưu công tử, đây là em họ tôi Sở Nguyệt!" Sở Gia Lượng lúc này nắm tay Sở Nguyệt, nói với Lưu công tử.
Hai mắt của Lưu công tử trở nên sáng ngời.
Đúng là người đẹp!
Lúc này hắn ta đi về phía Sở Nguyệt.
Thường Ninh lúc này dùng sức vung Sở Gia Lượng ra.
Sở Gia Lượng lập tức lảo đảo mấy bước.
Mà Thường Ninh cũng chắn trước mặt Lưu công tử, "Anh muốn làm gì?"
"Cút ngay!" Lưu công tử trực tiếp mắng, nhưng mắt vẫn nhìn theo Sở Nguyệt.
Bị người khác nhìn chằm chằm như vậy, Sở Nguyệt cảm thấy không thoải mái lắm, nhưng cũng không muốn gây chuyện.
"Thường Ninh, chúng ta đi vào thôi, Ngữ Nhân đang đợi trong." ở
“Đi cái gì mà đi?" Sở Gia Lượng lúc này nhanh chóng chặn đường Sở Nguyệt, "Thân là người nhà họ Sở, mày có nghĩa vụ phải phục vụ Lưu công tử trò chuyện tâm tình.”
"Người nhà họ Sở cái gì, nhà họ Sở mấy người đã đuổi bọn tao đi rồi mà?"
Thường Ninh cũng không khách khí, trực tiếp đá văng Sở Gia Lượng.
Dù sao thì anh cũng ghét người này vô cùng, khách khí gì mà khách khí.
Sở Gia Lượng ui cha một tiếng, trực tiếp bị đá lăn quay.
Không ít người ở xung quanh bắt đầu chê cười.
Mà Sở Gia Lượng sau khi đứng dậy mặt mũi đỏ bừng, dù sao thì trước mặt người khác bị đánh mất mặt đến thế, nhất là trước mấy vị công tử tỉnh thành khác nữa.
“Thằng khốn, mày muốn chết à!” Anh ta hung tợn nói với Thường Ninh.
Đương nhiên, anh ta đã tận mắt thấy qua sự lợi hại của Thường Ninh rồi nên cũng không dám tiên thêm bước nữa.
Mà Lưu công tử liền nhíu mày lại, “Bây giờ tao cho mày một cơ hội, ngay lập tức cút ngay!"
"Mày là thằng khi nào cơ?" Thường Ninh cũng tức giận. "Tao là người tình thành nhà họ Lưu!" Lưu công tử cao ngạo nói.
"Cóc quan tâm mày là nhà Lưu hay là nhà Lý, cút!" Thường Ninh trực tiếp quát một tiếng.
“Được lắm thằng nhóc, ngay cả Lưu công tử mà cũng không thèm để vào mắt, đúng là chán sống mà!" Mấy công tử khác cũng lập tức nổi giận.
Mà Sở Gia Lượng đã nhảy dựng lên, mắng Thường Ninh: “Thường Ninh, đây là người tỉnh thành, đắc tội với bọn họ thì mày chết thế nào cũng không biết đâu!"
Mà Thường Ninh lúc này cũng chẳng nhìn anh ta, mà trực tiếp đi đến trước mặt Lưu công tử.
“Mày không tự cút, thì đừng trách tạo không khách khí!"
Lúc này anh xách áo Lưu công tử lên, ném ra khỏi nhà hàng!