Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-120
Chương 119: Không phải rất có bản lĩnh hay sao?
**********
Đây là cậu Ninh bị điện rồi sao?
Một tên Hùng Ngũ đã lợi hại đến mức đó rồi, lại còn muốn tất cả bọn họ cùng nhau lên.
Cải này không phải là đi tìm chết sao?
Mấu chốt là cậu Ninh còn đang đè lên người anh.
Vương Chấn Đông cũng nhất thời khóc không ra nước mắt.
Mấy cái "cao thủ" bị đánh đến tê liệt kia toàn bộ cũng quên mất cách kêu đau rồi.
Bọn họ đều đang trợn mắt há mồm mà nhìn Thường Ninh.
Thực sự không có cách nào tin được, một thằng nhóc vắt sữa chưa sạch cũng dám nói ra những lời như thế này.
Cho dù tìm cái chết cũng không phải là cái cách này chứ!
Hùng Ngũ nhíu lông mày, “Thường huynh đệ, phải động thủ sao?”
"Anh cảm thấy ngoài việc ra tay, vẫn còn cách giải quyết khác sao?" Thường Ninh lãnh đạm nói: "Tôi đối với chủ của các anh cũng có chút tò mò, anh cũng khẳng định không dám đi như thế này, bởi vậy không bằng trực tiếp đánh một trận đi!"
"Được! Đích thực ngoài việc đánh một trận, không còn cách giải quyết nào khác nữa." Hùng Ngũ lập tức chắp tay nói: “Hùng Ngũ tôi cũng không phải loại người nhiều lời, nếu Thường huynh đệ đã để cho chúng tôi cùng nhau ra tay, vậy chúng tôi liền cùng nhau ra tay!”
"Thường huynh đệ cẩn thận đấy!”
Dù sao trước đó cũng được xem là từng đánh nhau với Thường Ninh, anh cũng không dám nắm chắc.
Nếu như không phải tại vì thay chủ của mình làm việc, anh thật sự không nguyện ý đối nghịch với Thường Ninh.
Có điều, anh cũng rất hiếu kỳ thực lực thực sự của Thường Ninh.
Ngày tức tinh thần chiến đấu dâng trào.
Sắc mặt mấy vị huynh đệ kia của anh cũng lập tức nghiêm túc, giơ nắm đấm lên, tiếng gió từ từng cái nắm đấm ào ào tung ra, lao thẳng về phía Thường Ninh.
"Thường huynh đệ, tôi cũng xông lên đây!"
Hùng Ngũ lúc này cũng khẽ lắc cánh tay, gió từ những cú đấm của anh rõ ràng mạnh hơn những người khác không ít, khí lực mạnh mẽ lao ra, không khí cũng tạo thành mấy tiếng tách tách.
Nhìn thấy một màn này, tất cả mọi người đều nín thở chờ đợi, đến cả thở dốc một hơi cũng không dám.
Mà Vương Chấn Đông lúc này nhắm mắt lại.
Đối mặt với cái cục diện như thế này, anh không có cách nào khác.
Thậm chí trong lòng còn đang oán thán, cho dù hôm nay như thế nào, chỉ cần cậu Ninh có chuyện, anh liền Xong đời rồi.
Cho dù trước đó anh thấy Hùng Ngũ đối với Thường Ninh vô cùng khách khí, cũng không thế tin được Thường Ninh sẽ là đối thủ của nhiều người như thế.
Cái người Hùng Ngũ này cũng quá là vô sỉ rồi, nói cùng nhau xông lên, thế mà thật sự cùng nhau xông lên thật.
Thường Ninh đối mặt với bốn phía đều là nắm đấm đầy mãnh liệt, trên mặt cũng nở ra một nụ cười nhạt.
Mấy ngày nay huấn luyện cũng không phải chơi chơi đâu. Những cái tấn công đó dưới cái nhìn của người khác, vô cùng nhanh lại còn mãnh liệt, nhưng ở trong mắt của anh.
Còn không đem lại sự mãnh liệt bằng những cái bao cát sắt kia.
Cơ thể anh lập tức run rẩy không ngừng.
Sau đó chớp mắt tung ra vài cước, anh đá vào chân của những người kia.
Cuối cùng, một đấm trực tiếp, đón lấy cái đấm có lực hất của Hùng Ngũ.
Binh!
Gần như có một luồng lực vô hình đang khuếch tán trong không trung.
Tất cả mọi người xen chút nữa thì không đứng vừng, lung lay lung lay.
Mà Hùng Ngũ thì lầm rầm một tiếng, trên mặt đem theo sự kinh hoàng và không tin được, cơ thể bay lộn ngược lên, nặng nề đập xuống nền đất!
Còn về mấy huynh đệ kia của anh ta, tất cả đều ngã trên đất rồi, ôm lấy chân, trong cái biểu tình đau khổ đó còn mang chút không thể nào tưởng tượng nổi.
Bọn họ không có cách nào tin được, đây là mới chỉ có một lần ra tay, đến cả góc áo của đối phương còn chưa đụng tới được, tất cả bọn họ đã ngã xuống rồi.
Toàn bộ quá tình căn bản không hề vượt quá một phút đồng hồ.
Những người ở đó, nhất thời tất cả đều ngốc ra rồi.
Không khí cũng đông cứng lại rồi.
Vương Chấn Đông cảm nhận được có chút không đúng, cũng mạnh mẽ trừng mắt lên.
Sau đó nhìn thấy một màn làm anh không có cách nào tin được, ngoại trừ Thường Ninh, những người kia đều nằm trên nền đất rồi.
Cái này?
Anh không thể nào tin được điều này là thật.
Nhưng cái cảnh này lại vô cùng rõ nét ở trước mắt.
Bỗng nhiên, anh bắt đầu cảm thấy, bản thân có phải nên làm quen lại cậu Ninh này một lần nữa không.
Thiết Sơn dường như kích động đến mức toàn thân phát run lên, tràn đầy sự sùng bái và cuồng nhiệt mà nhìn Thường Ninh.
Hóa ra cậu Ninh lại mạnh như thế, vậy mà lại mạnh đến mức này!
Vậy mà anh vẫn mãi không biết.
Mấy cái gọi là cao thủ mà Vương Chấn Đông mời đến, lúc này đều đang liều mạng mà nuốt nước miếng.
Những người Hùng Ngũ, bọn họ một người cung đánh không nổi.
Cải người thanh niên đó vậy mà vừa đối mặt một cái tất cả đều bị đánh ngã rồi.
Đây là người sao?
Thậm chí còn nhìn Vương Chấn Đông đầy oán trách, anh có một cái cao thủ mạnh đến thế ở bên cạnh, cũng không thèm nói sớm, hại bọn họ không chỉ bị mất mặt đến nỗi đấy, còn không không bị đánh cho một trận tơi tả.
Có điều lần bị đánh này cũng không được xem là bị đánh không, dù sao bọn họ cũng lấy một khoản phí xuất hiện không nhỏ.
Chỉ là trong lòng than vãn.
Quả nhiên thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.
Xem ra sau này phải làm người thành thật một chút.
Mà lúc này, Hùng Ngũ từ mặt đất run rẩy mà đứng lên.
Cái tay bên phải của anh không ngừng run rẩy.
Từng giọt máu tươi cũng thuận theo đầu ngón tay mà chảy xuống dưới.
Anh biết, cái đẩm này là Thường Ninh lưu tình rồi, nếu không thì cái cánh tay này của anh chắc chắn sẽ bị phế.
Thậm chí anh còn có chút nghi ngờ, sẽ còn tệ hơn nhiều so với nhà vô địch quyền anh đó.
Anh hít sâu một hơi.
Anh nhịn cái đau xuống đi đến trước mặt Thường Ninh.
"Thường huynh đệ, thực lực quả nhiên không tầm thường, Hùng Ngũ tôi tâm phục khẩu phục!”
“Từ bây giờ, tôi sẽ không đặt một bước chân vào Phàn Thành nữa!"
“Hôm nay Thường huynh đệ hạ thủ lưu tình, Hùng Ngũ cũng sẽ ghi nhớ ở trong tim!”
"Nếu sau này Thường huynh đệ đến Tỉnh thành, Hùng Ngũ chắc chắn sẽ làm hết sức mình với tư cách chủ nhà!"
Hùng Ngũ lớn tiếng nói mấy câu, liền quay người rời đi. Những người anh em kia của anh cũng tập tà tập tễnh mà đi theo.
Có điều, bất kỳ ai lúc rời đi, đều quay lại liếc nhìn Thường Ninh một cái.
Sự sợ hãi ở bên trong ánh mắt đấy, cũng âm thầm có chút không cam lòng.
Dù sao nhiệm vụ là ông chủ giao bọn họ cũng chưa hoàn thành được, quay về cũng không biết sẽ bị trừng phạt như thế nào.
Đợi sau khi đám người Hùng Ngũ rời đi.
Vương Chấn Đông cũng không thể kiên trì hơn nữa.
Anh ta đặt mông ngồi trên nền đất.
Hôm nay anh cảm thấy giống như ngồi một chuyến xe di qua núi, trong lòng lên lên xuống xuống.
Bây giờ cũng xem như an tâm rồi.
Sau đó anh nhìn Thường Ninh chằm chằm.
Trên mặt tràn ngập biểu tình không biết nên khóc hay nên cười, “Cậu Ninh, ngài lợi hại thế này, tại sao lại không nói sớm chứ!”
“Tôi nói rồi mà, hôm qua ở trong điện thoại tôi đã nói với anh là để tôi đến giải quyết mà.” Thường Ninh chỉ nhẹ nhàng nói.
Vương Chấn Đông nhất thời có chút không nói ra lời.
Thường Ninh về đến nhà, nhìn thấy dưới lầu có một chiếc xe Benz, còn tưởng rằng trong nhà có khách đến chơi.
Vào trong nhà mới biết, hóa ra cái xe Mercedes đó là có người tặng cho ba mẹ Sở Nguyệt.
Bố mẹ và phu nhân của mình còn có Trần Phương vẫn còn đang thảo luận ở đó.
Hơn nữa người tặng cũng không phải ai khác, chính là Lục Vũ Trầm.
Điều này khiến lông mày của anh hơi nhíu lại.
Hôm qua hào phóng như thế bao mọi người một bữa ăn, hôm nay lại tặng một chiếc xe Mercedes cho ba mẹ Sở Nguyệt, cái tên Lục Vũ Trầm rốt cục có cái ý định quỷ gì đây.
Có điều, anh mới không sợ Lục Vũ Trầm có cái chủ ý gì, dù sao cái tên nhóc này chỉ cần dám có cái hành động ngu ngốc nào, toàn bộ nhà họ Lục sẽ đều phải bồi táng cùng anh ta.
"Ây, thật không nghĩ tới, chúng ta cũng sẽ có người tặng xe cơ đây, hơn nữa còn tặng cả Mercedes co đấy!” Trần Di thấy Thường Ninh quay về, cổ ý nói lớn tiếng.
"Đúng vậy nha, chị, chị làm em ngưỡng mộ muốn chết, cái xe này cũng phải hơn hai trăm vạn nha." Trần Phương nhìn như đang ngưỡng mộ, nhưng thực ra là đang mỉa mai Thường Ninh.
"Hơn hai trăm vạn, ở trong mắt của Lục thiếu gia thật không đáng bao nhiêu, hôm qua tôi mới chỉ nhắc đến thôi, cái tên phế vật nhà tôi vậy mà có người tặng xe, ai biết được Lục thiếu gia hôm nay liền đem cái xe Mercedes này đến tặng tôi. Nghĩ em, một cái người ngoài còn đối với tôi tốt như thế, mà người trong nhà, ngược lại trước giờ còn chưa từng tặng tôi bất kì món quà nào cơ."
"Không tặng quà thì cũng thôi đi, còn ở trước mặt tôi mia mai tôi, nói mua cái nhà mới cũng không cho tôi xem một cái, mấu chốt là, nhà mới ở đâu tôi còn không biết, những lời này đều nói ra hết rồi, quả thực còn vô tình hơn nuôi một con sói mắt trắng!"
Trần Di vừa nói, cố ý liếc nhìn Thường Ninh.
Thường Ninh sờ sờ mũi, cũng không muốn nhiều lời với bọn họ, dù sao bản thân nói như thế nào, đều là sai cả.
Anh đang chuẩn bị đi về phòng.
"Đứng lại!"
Trần Di thấy Thường Ninh hoàn toàn không thèm nhìn bà, lập tức từ số pha đứng bật dậy.
“Tối ngày hôm nay, cậu cút ra ngoài ngủ, nhà của chúng ta quá nhỏ, không có chứa được phật lớn như cậu!"
"Mẹ, lại chuyện gì nữa, sao lại cãi rồi?" Sở Nguyệt nghe thấy tiếng động, cũng từ trong phòng bước ra, “Đứa bé vừa mới ngủ, mẹ đừng có làm nó thức giấc.”
"Thức giấc thì thức giấc thôi, chẳng lẽ tôi bị cái đồ nghiệt chủng đó làm phiền ít sao?"
Sắc mặt Sở Nguyệt lập tức có chút khó coi, “Mẹ, mẹ thật sự muốn chúng con chuyển ra ngoài ở?"
"Cái gì mà mẹ nghĩ, Sở Nguyệt, không phải mẹ nói con, trước đây con không phải là cái dáng vẻ này, bây giờ sao lại bênh vực cái tên rác rưởi này vậy, người khác còn biết tặng quà cho chúng ta, nhưng mà cái tên vô dụng này, từ lúc ở rể đến giờ, ăn của chúng ta uống của chúng ta, nhưng đã vì chúng ta mà làm gì chưa!"
Trần Di càng nói càng tức, giọng nói cũng càng ngày càng lớn.
"Thôi chị ơi, tức giận hại thân không tốt đâu, cùng lắm thì em và Ngũ Nhân đi tìm cái nhà nghỉ ở.” Trần Phương khuyên bảo.
Nhưng lời này lại giống như thêm dầu vào lửa.
Làm cho Trần Di càng thêm tức giận.
Bà tức giận nhìn Thường Ninh, "Cậu bây giờ không phải rất có bản lĩnh sao? Thật sự có bản lĩnh..."
**********
Đây là cậu Ninh bị điện rồi sao?
Một tên Hùng Ngũ đã lợi hại đến mức đó rồi, lại còn muốn tất cả bọn họ cùng nhau lên.
Cải này không phải là đi tìm chết sao?
Mấu chốt là cậu Ninh còn đang đè lên người anh.
Vương Chấn Đông cũng nhất thời khóc không ra nước mắt.
Mấy cái "cao thủ" bị đánh đến tê liệt kia toàn bộ cũng quên mất cách kêu đau rồi.
Bọn họ đều đang trợn mắt há mồm mà nhìn Thường Ninh.
Thực sự không có cách nào tin được, một thằng nhóc vắt sữa chưa sạch cũng dám nói ra những lời như thế này.
Cho dù tìm cái chết cũng không phải là cái cách này chứ!
Hùng Ngũ nhíu lông mày, “Thường huynh đệ, phải động thủ sao?”
"Anh cảm thấy ngoài việc ra tay, vẫn còn cách giải quyết khác sao?" Thường Ninh lãnh đạm nói: "Tôi đối với chủ của các anh cũng có chút tò mò, anh cũng khẳng định không dám đi như thế này, bởi vậy không bằng trực tiếp đánh một trận đi!"
"Được! Đích thực ngoài việc đánh một trận, không còn cách giải quyết nào khác nữa." Hùng Ngũ lập tức chắp tay nói: “Hùng Ngũ tôi cũng không phải loại người nhiều lời, nếu Thường huynh đệ đã để cho chúng tôi cùng nhau ra tay, vậy chúng tôi liền cùng nhau ra tay!”
"Thường huynh đệ cẩn thận đấy!”
Dù sao trước đó cũng được xem là từng đánh nhau với Thường Ninh, anh cũng không dám nắm chắc.
Nếu như không phải tại vì thay chủ của mình làm việc, anh thật sự không nguyện ý đối nghịch với Thường Ninh.
Có điều, anh cũng rất hiếu kỳ thực lực thực sự của Thường Ninh.
Ngày tức tinh thần chiến đấu dâng trào.
Sắc mặt mấy vị huynh đệ kia của anh cũng lập tức nghiêm túc, giơ nắm đấm lên, tiếng gió từ từng cái nắm đấm ào ào tung ra, lao thẳng về phía Thường Ninh.
"Thường huynh đệ, tôi cũng xông lên đây!"
Hùng Ngũ lúc này cũng khẽ lắc cánh tay, gió từ những cú đấm của anh rõ ràng mạnh hơn những người khác không ít, khí lực mạnh mẽ lao ra, không khí cũng tạo thành mấy tiếng tách tách.
Nhìn thấy một màn này, tất cả mọi người đều nín thở chờ đợi, đến cả thở dốc một hơi cũng không dám.
Mà Vương Chấn Đông lúc này nhắm mắt lại.
Đối mặt với cái cục diện như thế này, anh không có cách nào khác.
Thậm chí trong lòng còn đang oán thán, cho dù hôm nay như thế nào, chỉ cần cậu Ninh có chuyện, anh liền Xong đời rồi.
Cho dù trước đó anh thấy Hùng Ngũ đối với Thường Ninh vô cùng khách khí, cũng không thế tin được Thường Ninh sẽ là đối thủ của nhiều người như thế.
Cái người Hùng Ngũ này cũng quá là vô sỉ rồi, nói cùng nhau xông lên, thế mà thật sự cùng nhau xông lên thật.
Thường Ninh đối mặt với bốn phía đều là nắm đấm đầy mãnh liệt, trên mặt cũng nở ra một nụ cười nhạt.
Mấy ngày nay huấn luyện cũng không phải chơi chơi đâu. Những cái tấn công đó dưới cái nhìn của người khác, vô cùng nhanh lại còn mãnh liệt, nhưng ở trong mắt của anh.
Còn không đem lại sự mãnh liệt bằng những cái bao cát sắt kia.
Cơ thể anh lập tức run rẩy không ngừng.
Sau đó chớp mắt tung ra vài cước, anh đá vào chân của những người kia.
Cuối cùng, một đấm trực tiếp, đón lấy cái đấm có lực hất của Hùng Ngũ.
Binh!
Gần như có một luồng lực vô hình đang khuếch tán trong không trung.
Tất cả mọi người xen chút nữa thì không đứng vừng, lung lay lung lay.
Mà Hùng Ngũ thì lầm rầm một tiếng, trên mặt đem theo sự kinh hoàng và không tin được, cơ thể bay lộn ngược lên, nặng nề đập xuống nền đất!
Còn về mấy huynh đệ kia của anh ta, tất cả đều ngã trên đất rồi, ôm lấy chân, trong cái biểu tình đau khổ đó còn mang chút không thể nào tưởng tượng nổi.
Bọn họ không có cách nào tin được, đây là mới chỉ có một lần ra tay, đến cả góc áo của đối phương còn chưa đụng tới được, tất cả bọn họ đã ngã xuống rồi.
Toàn bộ quá tình căn bản không hề vượt quá một phút đồng hồ.
Những người ở đó, nhất thời tất cả đều ngốc ra rồi.
Không khí cũng đông cứng lại rồi.
Vương Chấn Đông cảm nhận được có chút không đúng, cũng mạnh mẽ trừng mắt lên.
Sau đó nhìn thấy một màn làm anh không có cách nào tin được, ngoại trừ Thường Ninh, những người kia đều nằm trên nền đất rồi.
Cái này?
Anh không thể nào tin được điều này là thật.
Nhưng cái cảnh này lại vô cùng rõ nét ở trước mắt.
Bỗng nhiên, anh bắt đầu cảm thấy, bản thân có phải nên làm quen lại cậu Ninh này một lần nữa không.
Thiết Sơn dường như kích động đến mức toàn thân phát run lên, tràn đầy sự sùng bái và cuồng nhiệt mà nhìn Thường Ninh.
Hóa ra cậu Ninh lại mạnh như thế, vậy mà lại mạnh đến mức này!
Vậy mà anh vẫn mãi không biết.
Mấy cái gọi là cao thủ mà Vương Chấn Đông mời đến, lúc này đều đang liều mạng mà nuốt nước miếng.
Những người Hùng Ngũ, bọn họ một người cung đánh không nổi.
Cải người thanh niên đó vậy mà vừa đối mặt một cái tất cả đều bị đánh ngã rồi.
Đây là người sao?
Thậm chí còn nhìn Vương Chấn Đông đầy oán trách, anh có một cái cao thủ mạnh đến thế ở bên cạnh, cũng không thèm nói sớm, hại bọn họ không chỉ bị mất mặt đến nỗi đấy, còn không không bị đánh cho một trận tơi tả.
Có điều lần bị đánh này cũng không được xem là bị đánh không, dù sao bọn họ cũng lấy một khoản phí xuất hiện không nhỏ.
Chỉ là trong lòng than vãn.
Quả nhiên thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.
Xem ra sau này phải làm người thành thật một chút.
Mà lúc này, Hùng Ngũ từ mặt đất run rẩy mà đứng lên.
Cái tay bên phải của anh không ngừng run rẩy.
Từng giọt máu tươi cũng thuận theo đầu ngón tay mà chảy xuống dưới.
Anh biết, cái đẩm này là Thường Ninh lưu tình rồi, nếu không thì cái cánh tay này của anh chắc chắn sẽ bị phế.
Thậm chí anh còn có chút nghi ngờ, sẽ còn tệ hơn nhiều so với nhà vô địch quyền anh đó.
Anh hít sâu một hơi.
Anh nhịn cái đau xuống đi đến trước mặt Thường Ninh.
"Thường huynh đệ, thực lực quả nhiên không tầm thường, Hùng Ngũ tôi tâm phục khẩu phục!”
“Từ bây giờ, tôi sẽ không đặt một bước chân vào Phàn Thành nữa!"
“Hôm nay Thường huynh đệ hạ thủ lưu tình, Hùng Ngũ cũng sẽ ghi nhớ ở trong tim!”
"Nếu sau này Thường huynh đệ đến Tỉnh thành, Hùng Ngũ chắc chắn sẽ làm hết sức mình với tư cách chủ nhà!"
Hùng Ngũ lớn tiếng nói mấy câu, liền quay người rời đi. Những người anh em kia của anh cũng tập tà tập tễnh mà đi theo.
Có điều, bất kỳ ai lúc rời đi, đều quay lại liếc nhìn Thường Ninh một cái.
Sự sợ hãi ở bên trong ánh mắt đấy, cũng âm thầm có chút không cam lòng.
Dù sao nhiệm vụ là ông chủ giao bọn họ cũng chưa hoàn thành được, quay về cũng không biết sẽ bị trừng phạt như thế nào.
Đợi sau khi đám người Hùng Ngũ rời đi.
Vương Chấn Đông cũng không thể kiên trì hơn nữa.
Anh ta đặt mông ngồi trên nền đất.
Hôm nay anh cảm thấy giống như ngồi một chuyến xe di qua núi, trong lòng lên lên xuống xuống.
Bây giờ cũng xem như an tâm rồi.
Sau đó anh nhìn Thường Ninh chằm chằm.
Trên mặt tràn ngập biểu tình không biết nên khóc hay nên cười, “Cậu Ninh, ngài lợi hại thế này, tại sao lại không nói sớm chứ!”
“Tôi nói rồi mà, hôm qua ở trong điện thoại tôi đã nói với anh là để tôi đến giải quyết mà.” Thường Ninh chỉ nhẹ nhàng nói.
Vương Chấn Đông nhất thời có chút không nói ra lời.
Thường Ninh về đến nhà, nhìn thấy dưới lầu có một chiếc xe Benz, còn tưởng rằng trong nhà có khách đến chơi.
Vào trong nhà mới biết, hóa ra cái xe Mercedes đó là có người tặng cho ba mẹ Sở Nguyệt.
Bố mẹ và phu nhân của mình còn có Trần Phương vẫn còn đang thảo luận ở đó.
Hơn nữa người tặng cũng không phải ai khác, chính là Lục Vũ Trầm.
Điều này khiến lông mày của anh hơi nhíu lại.
Hôm qua hào phóng như thế bao mọi người một bữa ăn, hôm nay lại tặng một chiếc xe Mercedes cho ba mẹ Sở Nguyệt, cái tên Lục Vũ Trầm rốt cục có cái ý định quỷ gì đây.
Có điều, anh mới không sợ Lục Vũ Trầm có cái chủ ý gì, dù sao cái tên nhóc này chỉ cần dám có cái hành động ngu ngốc nào, toàn bộ nhà họ Lục sẽ đều phải bồi táng cùng anh ta.
"Ây, thật không nghĩ tới, chúng ta cũng sẽ có người tặng xe cơ đây, hơn nữa còn tặng cả Mercedes co đấy!” Trần Di thấy Thường Ninh quay về, cổ ý nói lớn tiếng.
"Đúng vậy nha, chị, chị làm em ngưỡng mộ muốn chết, cái xe này cũng phải hơn hai trăm vạn nha." Trần Phương nhìn như đang ngưỡng mộ, nhưng thực ra là đang mỉa mai Thường Ninh.
"Hơn hai trăm vạn, ở trong mắt của Lục thiếu gia thật không đáng bao nhiêu, hôm qua tôi mới chỉ nhắc đến thôi, cái tên phế vật nhà tôi vậy mà có người tặng xe, ai biết được Lục thiếu gia hôm nay liền đem cái xe Mercedes này đến tặng tôi. Nghĩ em, một cái người ngoài còn đối với tôi tốt như thế, mà người trong nhà, ngược lại trước giờ còn chưa từng tặng tôi bất kì món quà nào cơ."
"Không tặng quà thì cũng thôi đi, còn ở trước mặt tôi mia mai tôi, nói mua cái nhà mới cũng không cho tôi xem một cái, mấu chốt là, nhà mới ở đâu tôi còn không biết, những lời này đều nói ra hết rồi, quả thực còn vô tình hơn nuôi một con sói mắt trắng!"
Trần Di vừa nói, cố ý liếc nhìn Thường Ninh.
Thường Ninh sờ sờ mũi, cũng không muốn nhiều lời với bọn họ, dù sao bản thân nói như thế nào, đều là sai cả.
Anh đang chuẩn bị đi về phòng.
"Đứng lại!"
Trần Di thấy Thường Ninh hoàn toàn không thèm nhìn bà, lập tức từ số pha đứng bật dậy.
“Tối ngày hôm nay, cậu cút ra ngoài ngủ, nhà của chúng ta quá nhỏ, không có chứa được phật lớn như cậu!"
"Mẹ, lại chuyện gì nữa, sao lại cãi rồi?" Sở Nguyệt nghe thấy tiếng động, cũng từ trong phòng bước ra, “Đứa bé vừa mới ngủ, mẹ đừng có làm nó thức giấc.”
"Thức giấc thì thức giấc thôi, chẳng lẽ tôi bị cái đồ nghiệt chủng đó làm phiền ít sao?"
Sắc mặt Sở Nguyệt lập tức có chút khó coi, “Mẹ, mẹ thật sự muốn chúng con chuyển ra ngoài ở?"
"Cái gì mà mẹ nghĩ, Sở Nguyệt, không phải mẹ nói con, trước đây con không phải là cái dáng vẻ này, bây giờ sao lại bênh vực cái tên rác rưởi này vậy, người khác còn biết tặng quà cho chúng ta, nhưng mà cái tên vô dụng này, từ lúc ở rể đến giờ, ăn của chúng ta uống của chúng ta, nhưng đã vì chúng ta mà làm gì chưa!"
Trần Di càng nói càng tức, giọng nói cũng càng ngày càng lớn.
"Thôi chị ơi, tức giận hại thân không tốt đâu, cùng lắm thì em và Ngũ Nhân đi tìm cái nhà nghỉ ở.” Trần Phương khuyên bảo.
Nhưng lời này lại giống như thêm dầu vào lửa.
Làm cho Trần Di càng thêm tức giận.
Bà tức giận nhìn Thường Ninh, "Cậu bây giờ không phải rất có bản lĩnh sao? Thật sự có bản lĩnh..."