Hồng Ánh cật lực đẩy Ái Liên ngã ngửa ra phía sau khi chiếc ô tô vừa lao tới, tiếng hét thất thanh xen lẫn tiếng va chạm và tiếng phanh xe rợn người cùng lúc vang lên. Hồng Ánh điên cuồng cười lớn, “Chế.t rồi… Ái Liên mày chế.t rồi… Ốc là của tao, mày không cướp được con của tao…”
“Mẹ ơi!!!”
Tiếng con trẻ thét lên như xé toang khoảng không trước mắt, khiến tất thảy những người đi đường đều sững sờ thảng thốt.
“Hu… mẹ ơi… mẹ dậy đi…”
Mặc Ốc ra sức lay gọi, Ái Liên vẫn nằm im bất động. Khánh Huy như người điên lao tới ôm lấy cô, run rẩy gọi tên cô, ra sức cầu xin Ái Liên mở mắt nhìn anh nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng đến đáng sợ.
Cả người Ái Liên mềm oặt ở trong tay Khánh Huy, má.u từ đầu cô nhuộm ướt tóc, cả thấm sang chiếc áo anh đang mặc, ướt đẫm một khoảng. Hơi thở Ái Liên lúc này chỉ còn mỏng manh như làn sương mỏng, cơ hồ có thể tan biến bất cứ lúc nào. Diễn đàn Vietwriter.vn
…
Sau khi Ái Liên được đưa vào phòng cấp cứu được một lúc thì vợ chồng ông Khải cũng được gọi đến. Vừa nhìn thấy Khánh Huy trong bộ dạng nhếch nhác thảm hại, trên người lại dính đầy máu thì bố Ái Liên đã lao vào túm lấy cổ áo anh chất vấn:
“Ái Liên đâu? Con gái tôi đâu rồi?”
Khánh Huy khổ sở nhìn ông, hai mắt anh đỏ ngầu đầy lo lắng, cố bình tĩnh đáp lại:
“Cô ấy đang được cấp cứu ở bên trong ạ!”
“Cậu…”
“Mình, bình tĩnh đã.”
Ông Khải giận dữ đã muốn nói gì đó thì bị bà Ánh Linh ngăn lại, dù đang rất hoảng sợ nhưng trong thâm tâm bà vẫn mong cầu con gái chỉ bị tai nạn thông thường, đừng ảnh hưởng gì đến tính mạng.
Bị vợ can ngăn ông mới chịu buông tay khỏi người Khánh Huy.
Họ đứng cách anh một khoảng. Khánh Huy vẫn đứng như trời trồng, đôi mắt đỏ ngầu gắn chặt lên cánh cửa phòng cấp cứu im lìm. Ái Liên được đưa vào trong hơn ba mươi phút rồi mà chưa thấy ra, họ làm gì cô ấy lâu như vậy?
Nhưng tay anh vừa chạm vào cánh cửa đã bị một bàn tay khác bất thình lình ngăn lại, Khánh Huy có chút khó chịu máy móc nhìn sang bàn tay đang níu tay mình lại, bắt gặp ánh mắt người quen thì dần buông lỏng.
Hoàng Bách lúc này mới lên tiếng:
“Anh định làm gì?”
Ông Khải thấy anh ấy thì bước lại hỏi han, “Tình hình con bé thế nào?”
“Cháu cũng mới được biết, khi họ đưa Ái Liên vào bệnh viện cháu đang khám cho thai phụ bị động thai. Cô chú cứ bình tĩnh đã, đợi bác sĩ làm cấp cứu xong…” Diễn đàn Vietwriter.vn
Hoàng Bách còn chưa nói hết câu thì cửa phòng cấp cứu đã bật mở, giây phút ấy tất thảy mọi người đều như được lên dây cót sẵn mà lùi lại một bước nhường đường cho nhân viên y tế, rồi chỉ trong tích tắc đã nhao lại gần cô ấy.Giọng Khánh Huy khản đặc, sốt sắng hỏi han:
“Cô y tá, Ái Liên sao rồi?”
Tay anh siết lấy cổ tay cô ấy khá mạnh, nhân viên y tế khẽ nhíu mày. Hoàng Bách gỡ tay anh ra, ôn tồn hỏi:
“Thế nào?”
Ông Khải cũng sốt sắng chen ngang:
“Ái Liên thế nào? Sao lâu thế?”
“Chú ạ!”
“Ừ, cháu nói đi.” Ông Khải cố dịu giọng, kìm nén sự run rẩy đang dâng lên ngập cuống họng mình.
Cô nhân viên y tế ái ngại thông báo, mà cổ họng cũng muốn nghẹn theo:
“Chị Ái Liên khi được đưa đến bệnh viện đã rơi vào trạng thái hôn mê sâu, chấn thương nội tạng, vỡ gan, xương sườn bị gãy đâm vào phổi, chấn thương sọ não, trong não có máu đọng, thai mười ba tuần tuổi, không có dấu hiệu dọa sảy nhưng…”
Nhân viên y tế ngập ngừng, tròng mắt đảo nhanh thăm dò biểu cảm của người nhà Ái Liên, rồi mới tiếp tục nói:
“Nếu mở ổ bụng thì có thể không cầm máu được, nguy hiểm đến tính mạng chị Ái Liên… mất máu nhiều có thể làm giảm máu bánh nhau gây lưu thai… vì vậy gia đình phải chuẩn bị tâm lý chỉ có thể cứu được một…”
Cổ họng nhân viên y tế đau tức sau khi khó nhọc nói đủ hết ý. Chưa bao giờ thông báo cho người nhà tình trạng bệnh nhân mà cô ấy lại run rẩy và đau lòng như thế này. Dù bỏ dở câu sau thì ai trong số những người có mặt ở đây cũng đều hiểu ý cô ấy muốn nói gì.
Khánh Huy bàng hoàng nhìn nhân viên y tế, cô ấy vừa nói cái gì vậy? Ái Liên đang mang thai? Là con của hai người? Đứa trẻ có thể không giữ được? Lồng ngực anh chợt co thắt kịch liệt, khiến hô hấp bỗng chốc đông ứ nặng nề, thân người cao lớn loạng choạng không có lực, phải bám vào tường mới trụ vững.
“Sao lại…” Ông Khải cũng như chết sững, lời muốn nói cũng không thể bật ra thành câu hoàn chỉnh.
Bà Ánh Linh thì đã bấu víu tay chồng khóc nấc lên, hành lang khoa cấp cứu lúc này bỗng trở nên ảm đạm thê lương. Diễn đàn Vietwriter.vn
Gạt nước mắt, nén sự xúc động đang dâng lên theo cảm xúc của người nhà Ái Liên, nhân viên y tế tiếp tục nhiệm vụ của mình:
“Chú Khải, gia đình suy nghĩ và ký tên giúp cháu để bác sĩ còn làm phẫu thuật cho chị Ái Liên với ạ!”
Tất thảy mọi ánh nhìn đều dồn vào cô ấy, nét mặt người nào cũng đều mang chung một biểu cảm, khổ sở và đau đớn tột cùng.
Đợi ông Khải dứt bút, thiểu não đưa lại tờ chấp thuận làm phẫu thuật cho mình, nhân viên y tế mới sốt sắng quay sang nói với Hoàng Bách:
“Anh ở đây thì tốt quá rồi, bác sĩ chính bảo gọi anh tới.”
“Được rồi, anh chuẩn bị một chút sẽ vào liền.”
Sau khi Hoàng Bách vào phòng phẫu thuật, ông Khải cũng yêu cầu được tham gia cùng kíp mổ, nhưng họ nói ông đang trong tình trạng tâm lý bất ổn nên không đồng ý. Ông lại bảo sẽ không trực tiếp tham gia mà muốn ở bên cạnh cùng con gái vượt qua thời gian khó khăn này. Hoàng Bách cũng nói đỡ, một phần nể tình đồng nghiệp cùng cơ quan, lại nhìn người cha với gương mặt lo lắng đến đau lòng, họ đành đồng ý để cho ông vào.
Ở trong phòng phẫu thuật, một giây trôi qua đều chậm rì như cả thế kỷ, tiếng máy điện tim đồ kêu tít tít, tiếng máu và dịch từ ổ bụng Ái Liên bị hút ra xì xụp và tiếng dụng cụ phẫu thuật bằng kim loại va chạm vào nhau tạo thành thứ âm thanh lạnh lùng, đáng sợ vô cùng.
Các bác sĩ trong kíp mổ đều tập trung cao độ, đến lời nói cũng vô cùng tiết kiệm, không kính ngữ, chỉ có những từ trọng tâm được phát ra từ miệng bác sĩ chính và bác sĩ trợ mổ. Nhân viên y tế liên tục dùng khăn thấm mồ hôi trên trán bác sĩ mổ chính.
Hoàng Bách đứng ở bên cạnh chăm chú quan sát, dù ở trong tâm thế sẵn sàng nhưng anh rất hy vọng ca mổ cứ thế thành công mà không cần đến sự can thiệp của mình.
Bố Ái Liên lúc này hệt như pho tượng sống, mỗi cái chớp mắt dường như cũng trở nên thừa thãi đối với ông ấy. Ông Khải chỉ sợ nếu mình rời mắt một giây thôi là con gái sẽ bị tử thần mang đi mất. Cả người ông gồng cứng, chăm chú nhìn từng thao tác của bác sĩ mổ chính, màng nhĩ cũng căng ra hết cỡ để lắng nghe tiếng nhịp tim cô vẫn động đậy theo từng tiếng tít trên máy điện tâm đồ.
Người ở bên ngoài thì như ngồi trên đống lửa, ai cũng mang trong mình một nỗi sợ hãi và lo lắng không yên. Khánh Huy đứng tựa lưng vào tường, mặt ngửa lên trần nhà, hai hốc mắt đỏ ngầu không tiêu cự. Bà Ánh Linh mệt mỏi hết đứng lại ngồi, đã đi tới đi lui trước cửa phòng phẫu thuật không dưới trăm lần.
Trên hành lang yên ắng chợt vang lên tiếng bước chân đang tiến về phía họ mà hai người cũng chẳng ai may may để tâm đến. Khi người kia đi lại gần rồi bám tay Khánh Huy thì anh mới giật mình nhìn sang, mắt anh nhòa đi vì bóng nước. Diễn đàn Vietwriter.vn
“Mẹ ạ?”
“Ừ, Ái Liên thế nào rồi con?”
“Vẫn đang ở trong phòng phẫu thuật, cháu đâu ạ?”
“Nó ngủ rồi mẹ mới sang. Nó khóc từ lúc tỉnh, cứ đòi đi gặp Ái Liên thôi. Dỗ mãi mới bình tĩnh lại. Chuyện…”
Bà nội Ốc định hỏi nguồn cơn sự việc nhưng liếc thấy tâm trạng con trai và mẹ cô đều nặng nề thì không hỏi nữa. Ốc từ lúc Ái Liên bị xe đâm vào khóc đến ngất đi. Khánh Huy phải gọi mẹ anh tới để trông chừng thằng bé.
Ca phẫu thuật kéo dài đến gần bốn giờ sáng, lúc bác sĩ thông báo Ái Liên đã tạm thời trải qua cơn nguy kịch thì ông Khải mới dám thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn chưa hoàn toàn yên tâm, thâm tâm ông như bị thứ gì đó đè nặng. Ông kéo Hoàng Bách lại, nói có chuyện muốn nhờ anh. Sau khi nghe bố Ái Liên nói, Hoàng Bách vô cùng sửng sốt chất vấn:
“Nhất định phải làm như vậy sao ạ?”
Đáp lại sự kinh ngạc của anh là sự kiên định từ ông, “Ừ, chú chỉ muốn con bé bình an, bác sĩ cũng đã nói rồi, qua cơn nguy kịch không có nghĩa là sẽ an toàn tuyệt đối, máu đọng trong não vẫn chưa được xử lý, chưa biết được sau khi loại bỏ sẽ để lại di chứng gì. Để nội tạng ổn định chú sẽ đưa Ái Liên sang Pháp làm phẫu thuật và điều trị phục hồi. Bác sĩ nói có thể sau khi phẫu thuật xử lý máu đọng con bé sẽ mất đi một phần hoặc toàn bộ trí nhớ. Thế cũng tốt, để cho nó bắt đầu một cuộc sống mới.”
“Nhưng mà họ…”
“Quá giới hạn rồi, bác sĩ ở đây không thể đảm bảo được cho cả hai. Đây là sự nhân nhượng cuối cùng của chú rồi. Nếu không thì dù có mang tiếng là độc ác, chú cũng chỉ sẽ chọn cứu con gái mình. Hoàng Bách, cháu cũng làm bố cháu hiểu cảm giác của chú lúc này chứ?”
“Cháu hiểu.” Hoàng Bách bất lực gật đầu, anh khẽ thở hắt ra, gương mặt ẩn dưới lớp khẩu trang bỗng trở nên nặng nề đầy tâm trạng.
Điều ông ấy cầu xin, Hoàng Bách không muốn làm. Nhưng ông Khải nói đúng, ở trên cương vị người cha, điều ông ấy đang làm là tốt nhất cho con gái.
Sau khi rời khỏi phòng phẫu thuật, Ái Liên được đưa về phòng hồi sức tích cực, bác sĩ chỉ định tạm thời trong vòng tám tiếng đồng hồ người nhà chưa được phép vào thăm. Họ chỉ dặn dò như vậy rồi đi ngay nên Khánh Huy chưa kịp hỏi han thêm điều gì. Vừa nhìn thấy Hoàng Bách và ông Khải trở lại, chẳng kịp để ý sắc mặt, hay dè chừng người đàn ông đang ghét mình ra mặt kia, Khánh Huy đã vội kéo anh lại gần mình hỏi han: Diễn đàn Vietwriter.vn
“Tình hình thế nào?”
“Tạm thời qua cơn nguy kịch, máu trong đã cầm được, đang hút dịch và máu đọng trong nội tạng ra. Chấn thương sọ não cũng đã được xử lý, nhưng máu đọng chưa lấy ra được, vẫn phải làm phẫu thuật một lần nữa.”
“Còn đứa bé thì sao?”
Câu hỏi của bà Ánh Linh khiến Hoàng Bách chợt rùng mình, anh lặng lẽ đưa mắt nhìn ông Khải, ba người còn lại nhìn anh chờ đợi.
Hoàng Bách cảm khái ngập ngừng:
“Đứa bé… đứa bé…”
“Không giữ được.”
Một câu không giữ được của ông Khải khiến cả ba người như chết lặng. Khánh Huy cắn chặt răng, gồng mình trụ vững. Bà Ánh Linh lảo đảo như muốn ngất đến nơi. Hoàng Bách không dám nhìn vào mắt ai trong số họ, tin này thật sự quá sốc với tất cả mọi người.
“Là sao mẹ không hiểu?” Bà nội Ốc bám tay con trai, giương mắt nhìn anh cầu một lời giải thích.
Khánh Huy lúc này chẳng còn tâm trạng mà giải thích cho mẹ mình, Hoàng Bách ở bên thay anh nói:
“Ái Liên mang thai mười ba tuần tuổi nhưng bị tai nạn nên là đứa bé…”
Lời anh chợt dừng lại khi cả người Khánh Huy đã đổ gục xuống, hai đầu gối tiếp đất cái khục, nước mắt không tự chủ cứ thế ào ra, rơi thành hạt xuống nền nhà lạnh lẽo. Miệng anh không ngừng lẩm bẩm:
“Con xin lỗi…”
Ái Liên thích trẻ con như vậy, bao lần ở bên nhau cô đều vui vẻ mường tượng ra đứa con của hai người sẽ như thế nào, giống bố hay giống mẹ? Cô còn nói sẽ sinh cho anh thật nhiều con rồi bật cười hạnh phúc vậy mà… Nếu tỉnh dậy mà biết được đứa con của mình vừa mất đi Ái Liên sẽ thế nào đây?
“Con đứng dậy đi đã được không?” Bà nội Ốc cố nài Khánh Huy nhưng anh vẫn không ngẩng mặt lên nhìn mẹ lấy một cái, hai nắm tay siết chặt ghì lên đùi để mặc nước mắt không ngừng ứa ra, sự đau khổ, bất lực vì không bảo vệ được mẹ con Ái Liên đang dày vò tâm can anh đến cùng cực. Diễn đàn Vietwriter.vn
Nhìn anh khổ sở như thế ai cũng đau lòng, nhất là bố mẹ Ái Liên. Bà Ánh Linh nghẹn ngào bước đến trước mặt Khánh Huy mà nghẹn giọng động viên:
“Cháu đứng lên trước đã.”
“Ái Liên rất thích trẻ con, cô ấy nói chỉ cần nhìn thấy chúng cười đùa thì mọi khó chịu hay nặng nề đều có thể buông xuống hết… cháu xin lỗi, cô ơi cháu xin lỗi… lỗi của cháu không bảo vệ được mẹ con cô ấy.”
Khánh Huy vừa khóc vừa tự trách mình, bà Ánh Linh cũng bị mấy lời của anh làm cho khóc đến không thở nổi. Sự đau đớn của Khánh Huy lúc này không ai có thể thấu hiểu được, họ lo lắng cho con gái, anh đau đớn vì mất đi đứa con mà Ái Liên nâng niu mong đợi, và cả sự thấp thỏm lo âu không biết bao giờ cô mới tỉnh lại. Sự chờ đợi, lo lắng này đáng sợ hơn là tự mình thay Ái Liên nằm trong đó.
Ông Khải dằn lòng gạt nước mắt lao đến túm cổ áo Khánh Huy kéo anh lên, cả bà Ánh Linh lẫn Hoàng Bách đều hoảng hốt muốn can ngăn nhưng đã bị ông dơ tay cản lại.
Mẹ Khánh Huy run rẩy ở bên cạnh nhưng không thốt lên được thành lời, bà cũng muốn biết đã có chuyện gì xảy ra mà Ái Liên lại bị tai nạn. Hoàng Bách kéo bà Ánh Linh lùi lại, rồi cùng nhìn về phía hai người đàn ông. Ông Khải gằn giọng chất vấn:
“Con bé nói đi gặp bố con cậu cơ mà? Tại sao lại thành ra như thế này hả?”
“Cháu xin lỗi, lúc Ái Liên và Ốc băng qua đường, có người cố ý đẩy cô ấy.”
“Là ai? Là kẻ khốn nạn mất nhân tính nào lại làm như vậy với con bé?”
“Là Hồng Ánh.”
“Ôi con quỷ cái…” Mẹ Khánh Huy loạng choạng ôm lấy ngực, cả người cứ thế run lên bần bật.
Bà Ánh Linh cũng chung một biểu cảm, thảng thốt nhìn anh. Anh khổ sở nhìn về phía hai người phụ nữ. Ông Khải thấy biểu cảm bất thường của họ thì gằn giọng đầy phẫn nộ hỏi lại:
“Là con nào?”
“Là vợ cũ của cháu…”
“Khốn nạn, cậu khốn nạn. Cậu cút ngay khỏi đây cho tôi. Tôi đã nói cậu đừng lại gần nữa Ái Liên rồi cơ mà? Tại sao không nghe? Tại sao??? Khốn kiếp.”
Ông Khải như phát điên, không tự chủ được hành động của mình liên tục đánh chửi Khánh Huy, vậy mà anh không hề nhúc nhích hay phản kháng, miệng vẫn không thôi nói xin lỗi. Mấy cái bạt tai của ông ấy làm sao đau bằng nỗi đau mà Ái Liên đã phải chịu đựng, cũng chẳng thấm vào đâu so với nỗi thống khổ đang dày vò trong anh lúc này. Diễn đàn Vietwriter.vn
“Mình bình tĩnh đã, em xin mình. Đây là bệnh viện, con gái còn đang nằm trong kia, hai người bình tĩnh được không?”
Vừa bị can ngăn, cũng không còn hơi sức đánh chửi nữa, ông Khải bất lực buông thõng cánh tay để mặc vợ ôm cứng lấy không cho đánh Khánh Huy nữa. Bà Ánh Linh vừa giữ chồng vừa gục mặt vào ngực ông cô đè xuống tiếng nức nở không ngừng ào qua cuống họng.
Sự kích động qua đi, ông Khải không thèm nhìn mặt Khánh Huy lấy một lần, chỉ đau đáu buồn thương nhìn vào cửa phòng hồi sức tích cực, giờ không trong ca làm việc của mình nên họ cũng không cho ông vào. Khi nãy trong phòng phẫu thuật đã là một sự nhân nhượng không có trong quy định của bệnh viện rồi.
Bà Ánh Linh lau khô nước mắt, lấy lại bình tĩnh đi sang chỗ mẹ con Khánh Huy nói họ về nhà trước, nhưng Khánh Huy một mực từ chối, anh muốn đợi Ái Liên tỉnh lại, nhất định không chịu rời đi. Bà Ánh Linh bất lực vì người đàn ông cứng đầu cứng cổ này thì quay sang nói chuyện với mẹ anh:
“Bác bảo cháu về nhà thay đồ nghỉ ngơi trước, Ái Liên chưa biết đến lúc nào mới tỉnh, để thế này cũng không tiện. Còn Ốc ở nữa, thằng bé đâu rồi?”
“Nó đang ở phòng bên kia, lúc chứng kiến Ái Liên bị xe đâm vào nó khóc đến ngất đi.”
“Trời ơi, tội quá! Thế giờ nó làm sao rồi chị?”
“Nó đang ngủ nên tôi mới sang đây, lúc tỉnh dậy cũng hoảng loạn lắm, cứ đòi đi tìm Ái Liên cô ạ! Giờ nói mà nhìn thấy con bé như kia chắc lại khóc lóc không thôi mất. ”
Bà nội Ốc vừa dứt lời lại khóc nấc lên, một đứa cháu vừa mới mất đi, một đứa rơi vào hoảng loạn, tinh thần bất ổn khiến bà vừa thương vừa đau lòng.
Bà Ánh Linh đồng cảm thì ôm vai bà nội Ốc vừa dỗ dành vừa an ủi, nói bà ấy về với cháu trai trước, còn Khánh Huy để mình khuyên nhủ.
Sau ca trực, Hoàng Bách trở về nhà, lúc này Nam My cũng chuẩn bị đi làm, vừa thấy anh cô đã sốt sắng hỏi han:
“Tình hình chị Ái Liên thế nào hả anh?”
Hoàng Bách khẽ thở dài, uống vội ngụm nước mà vợ đưa cho rồi mới trả lời:
“Em bớt chút thời gian để ý anh Huy, an ủi anh ấy một chút. Ái Liên chưa thể tỉnh lại ngay được đâu, dập nội tạng, chấn thương sọ não, đọng máu não, còn phải làm phẫu thuật thêm lần nữa. Nhưng lần phẫu thuật tiếp theo chắc là lâu đấy.”
“Sao lại nặng đến như vậy hả anh? Chuyện như thế nào, lúc anh nói qua điện thoại em chẳng hiểu gì cả.” Diễn đàn Vietwriter.vn
“Cô ấy bị vợ cũ anh Huy cố ý đẩy ra giữa đường… Xe ô tô tông trực diện vào Ái Liên…”
Ngừng lại một chút, Hoàng Bách mới tiếp tục nói:
“Ái Liên đang mang thai, mười ba tuần tuổi. Trước khi bị tai nạn, anh vừa giúp cô ấy làm test sàng lọc dị tật bẩm sinh. Tối nay gia đình họ có hẹn với nhau, nếu không xảy ra chuyện chắc là Ái Liên đã báo tin vui này cho bố con anh Huy. Suốt cả tháng nay, ngày nào cô ấy cũng ngóng đợi đứa bé ổn định để được khoe với họ.”
Nam my sốt ruột, “Vậy đứa bé thế nào hả anh?”
...
Bình luận facebook