Hai người vừa định quay đi thì bỗng Ốc trở mình, nó he hé mắt nhìn thấy hai bố mẹ liền bật dậy, “Á hu…”
Cái mặt thằng bé vừa mới hớn hở đã trở nên nhăn nhó vì chỗ em cu bị đau. Nghe tiếng rên khe khẽ của thằng bé, Ái Liên vội ngồi xuống bên cạnh, cũng làm bà nội Ốc thức giấc theo. Cô nhích lại gần Ốc, vén ống quần, kiểm tra vết tấy ở em cu của nó,
“Ốc đau à con?”
Nó rưng rưng gật đầu, bà nội và bố đứng vây quanh giường xót xa cứ hỏi han. Ái Liên xoa đầu thằng bé căn dặn:
“Em cu đang bị ốm, con phải cử động nhẹ nhàng thôi nhé, đừng vội vàng như vừa nãy nữa. Mẹ bảo bà lấy quần rộng hơn cho con mặc nhé!” Diễn đàn Vietwriter.vn
“Nhưng mà sao bố mẹ đến lại không gọi Ốc?"
“Bố mẹ thấy Ốc ngủ ngon nên không gọi. Mai bố mẹ lại thăm Ốc được không? Giờ muộn quá rồi, Ốc ngủ tiếp cho bà nội còn ngủ nhé!”
Cô nghiêng nghiêng đầu vừa vén ống quần Ốc xuống, lại thủ thỉ dỗ dành nó.
Bà nội ở bên cạnh dùng khăn xô vừa lau nước mắt cho cháu vừa rưng rưng theo:
“Ốc đau lắm à? Con gắng chịu một hai hôm là khỏi nhé, bà thương!”
Ốc muốn Ái Liên ru nó ngủ nên cô bế thằng bé vào lòng, vừa đung đưa người vừa nhè nhẹ vỗ về, chỉ một lúc quên cơn đau vừa rồi nó lại dần chìm vào giấc ngủ. Diễn đàn Vietwriter.vn
…
Sau khi cho Ốc ngủ và sắp xếp chỗ cho bà nội nó hai người mới rời khỏi. Anh và cô chậm rãi bước trên hành lang. Ái Liên nhìn trước ngó sau, thấy xung quanh hoàn toàn vắng lặng mới quay sang nói với Khánh Huy:
“Mẹ anh thương Ốc nhỉ?”
“Ừ, nó ở với bà từ bé. Một mình mẹ chăm nó, thời gian đầu Hồng Ánh không chịu cho con bú, mẹ phải đi sang nhà hàng xóm xin sữa thừa của người ta cho nó. Anh bảo dùng sữa công thức nhưng mẹ bảo đối với trẻ sơ sinh sữa mẹ vẫn là tốt nhất. Chỉ được tháng đầu thôi, vì người kia cũng không còn đủ sữa cho cả hai đứa trẻ.”
“Mẹ cái con Hồng Ánh!”
Ái Liên tự nhiên gắt lên khiến Khánh Huy giật mình, anh có chút lạ lẫm nhìn sang, lần đầu anh thấy cô kích động như vậy. Ái Liên khẽ nhíu mày nhìn lại,
“Có phải lần đầu em chửi cô ta đâu, anh làm gì mà lạ lẫm vậy?”
“Không, lần đầu anh thấy em chửi thề nơi công cộng nên hơi lạ thôi.”
“Không chỉ mỗi chửi đâu, nó mà ở trước mặt lúc này là em đánh rồi đấy. Sao lại sinh ra được loại đàn bà mất nết, mất dạy, mất nhân tính như nó vậy? Nó không phải người à? Không có lòng trắc ẩn, hay ít nhất là một chút gì đó của bản năng làm mẹ còn sót lại trong người hay sao? Con chó con mèo nó cũng không bao giờ bỏ con sơ sinh không cho bú mớm như vậy.”
Ái Liên càng bức xúc thì càng muốn xả, thề có trời là loại người như Hồng Ánh cô mới gặp lần đầu. Ái Liên đã từng chạm mặt với rất nhiều phụ nữ, kể cả là thanh thiếu niên lỡ làng phải đến bệnh viện làm kế hoạch, nhưng ít nhiều khi ấy họ đều chung một nét mặt là sự sợ hãi, ăn năn, hối hận không thì cũng đau khổ buồn rầu. Nhưng loại như Hồng Ánh, đến một chút thương cảm đối với đứa con mình mang nặng đẻ đau cũng không có. Không hiểu nổi cô ta được hình thành lên từ loại tế bào gì nữa? Diễn đàn Vietwriter.vn
Ái Liên cứ mãi hậm hực suốt từ đoạn đường trở về phòng làm việc.
Khánh Huy tiễn cô về tới phòng, anh vừa định đi đã bị Ái Liên kéo lại. Khánh Huy khó hiểu nhìn xuống, rồi thu mắt trở về đặt vào cô.
“Sao thế?”
“Phòng em có giường trống đấy, hơi nhỏ một tí nhưng mình anh nằm cũng đủ, bé điều dưỡng trực cùng xuống phòng dưới chợp mắt rồi.”
“Không cần đâu, em tranh thủ chợp mắt đi, anh ổn. Anh xuống với con. Nào nghe anh, nhìn em bơ phờ lắm rồi đấy.”
Ái Liên không cãi được thì miễn cưỡng gật đầu, Khánh Huy đợi cô vào phòng rồi mới rời đi. Anh vừa quay người, cánh cửa phòng làm việc của Ái Liên lại từ từ hé mở, cô lặng lẽ nhìn theo bóng lưng rộng lớn nhưng cô độc dần khuất khỏi tầm mắt. Cô lại lo không biết sau này gở như mẹ anh phát hiện ra sự thật thì Khánh Huy sẽ phải xoay sở như thế nào? Từ lúc nhìn bà cứ rưng rưng nước mắt một bước không rời cháu nội thì trong lòng Ái Liên đã hình thành sự lo lắng ấy. Nhưng cô lại không dám nói với Khánh Huy, sợ tạo thêm áp lực và gánh nặng tâm lý cho anh.
…
Gần một giờ sáng Hồng Ánh mới loạng choạng vác cái thân về nhà, cô ta vừa bước vào cửa đã bị cái bóng bố mình ngồi lù lù trên ghế trong phòng khách làm cho giật mình. Ông ấy không mở đèn sáng, lại chỉ để đèn cầu thang.
Nhìn thấy con gái bố Hồng Ánh quắc mắt nhìn ra rồi gắt lên:
“Sao giờ này mới về.”
Cô ta chưa đáp vội mà vùng vằng hất giày cao gót vào góc nhà rồi ngất ngưởng đi về phía bố mình, bất cần lên tiếng:
“Giờ bố lại rảnh để quản cả giờ về của con nữa sao?”
“Ngồi ngay ngắn lại, uống miếng nước cho tỉnh táo đi rồi bố nói chuyện.”
Hồng Ánh khinh khỉnh quơ lấy cốc nước mà bố đẩy ra trước mặt mình, vừa đúng lúc cô ta đang khát. Bố Hồng Ánh nhìn dáng vẻ nhếch nhác, hớ hênh của con gái thì khẽ lắc đầu, cô ta chơi bời bay lắc, rượu bia quên lối về không phải ngày một ngày hai. Nhưng nhìn con gái chẳng khác gì gái làng chơi thế này thì người làm cha vẫn có chút lo lắng và để tâm đến cái thể diện của mình.
“Bố có chuyện gì nói với con vậy?” Diễn đàn Vietwriter.vn
“Con với thằng Huy thế nào rồi?”
“Chả thế nào. Anh ta quan tâm gì đến con đâu. Con trai cũng chẳng cho con gặp nữa.”
Dứt lời, Hồng Ánh gà gật ngả người ra sau ghế, vừa từ từ trượt lưng xuống muốn lựa tư thế thoải mái thì bị tiếng quát của bố làm cho giật mình đến tỉnh cả rượu.
“Nó không quan tâm thì con không biết đường tiến tới à? Mưa dầm thấm lâu, con nhịn một tí, hạ thấp cái tôi xuống một tí không được à? Nó lấp hết hầm lò của bố rồi kia kìa. Rồi ra đường mà ở, lấy cám ra mà ăn nhé. Xem có còn ở đấy mà đú đởn được nữa không?”
“Sao bố quát con? Bố làm ăn trái phép lại muốn con gái thí mạng sao?”
“Con.”
Hồng Ánh cáu kỉnh bám thành ghế đứng phắt dậy vừa muốn bỏ lên phòng đã bị tiếng bố làm cho khựng lại:
“Con đang qua lại với thằng Đạt đúng không? Thằng đấy tốt đẹp cái gì mà bám víu nó hả? Dừng lại ngay cho bố.”
“Bố theo dõi con?”
“Bố không rảnh như vậy. Nhưng thằng đấy chơi bời, cái gì cũng qua tay hết rồi, thôi con đừng dây vào nó nữa không thì nát đời…”
“Chắc đời con còn lành lặn?”
Hồng Ánh tỏ ra bất cần, nhếch môi cười nhạt rồi ngất ngưởng đi lên phòng bỏ mặc ông bố tức đến á khẩu nhưng chỉ biết trân mắt nhìn theo.
Sự nuông chiều của bố mẹ đối với cô ta giờ đã nhận được thành quả, chính là sự bất cần và buông thả cùng với lối sống trụy lạc vô độ không biết điểm dừng của con gái như thế này đây.
…
Bẵng đi nửa tháng, thời gian này Thành Đạt thường xuyên lấy cớ từ chối đi qua đêm với Hồng Ánh khiến cô ta cảm thấy buồn bực trong người, không có người tháp tùng, Hồng Ánh đành một mình lên bar bay nhảy. Trong tiếng nhạc DJ được độ hết cỡ, Hồng Ánh nuột nà uốn éo bên cả đám người, nam thanh nữ tú, đàn ông đàn bà, xấu đẹp có hết. Nhạc vừa dừng lại mọi người cũng tản về bàn của mình hết.
Hồng Ánh lả lướt đi về phía bàn của mình, tay với chai rượu từ từ rót vào ly, điệu dáng bất cần có chút hoang dã chợt khựng lại khi bàn gần đó phát ra tiếng bàn tán:
“Lão Đạt tu rồi, nghe nói sắp lấy vợ.” Diễn đàn Vietwriter.vn
“Tin ở đâu ra thế? Có chuẩn không?”
“Chuẩn đét, nhà gái là con gái của đối tác công ty bố tao mà lại. Xinh đẹp, học thức, ngon. Chuẩn gái ngoan.”
“Thế còn…”
Một thằng trong đám ấy bỏ lửng câu nói mà hất mắt về phía người phụ nữ đang ngồi bất động một mình bên chai rượu uống dở. Những người còn lại đưa mắt nhìn theo, có kẻ buông lời:
“Cái lỗ mà thằng nào cũng đút vào được thì chỉ để chơi bời thôi. Đàn ông thằng nào chẳng ham của lạ, nhưng vợ thì phải ngon, ngoan, và sạch.”
Kẻ kia vừa dứt lời, cả bọn đều phá lên cười cợt rồi hồ hởi nâng chén. Tiếng ly thủy tinh va chạm vào nhau nhanh chóng bị âm thanh chát chúa vừa được nữ Dj gióng lên nuốt trọn. Hồng Ánh ở bên này nắm tay đã siết chặt. Những lời bẩn thỉu người ta từng nói về mình cô ta cũng chẳng phải mới nghe lần đầu, nhưng lần này lại đặc biệt khó chịu.
Đám người kia vừa dứt tiếng cười thì một tiếng choang rất lớn đã phát ra khiến cả bọn theo phản xạ bật dậy. Chai rượu trong tay Hồng Ánh đã bị cô ta điên tiết ném về phía họ, rơi trúng bàn thủy tinh mà vỡ tan tành.
“Mẹ nó, con kia mày bị điên à?”
“Tao bị điên đấy, chúng mày làm sao?”
Kẻ bị rượu hất vào người đang hung hăng muốn lao tới đánh Hồng Ánh thì bị bọn đi cùng kéo lại can ngăn:
“Thôi, chấp với tấm rẻ rách làm gì. Đi.”
Chúng hục hặc lườm nguýt Hồng Ánh, có kẻ còn dơ ngón giữa lên khiêu khích cô ta rồi nối đuôi nhau rời khỏi bar. Hồng Ánh là thánh ăn vạ, cũng có năng lực tài chính nên chẳng kẻ nào muốn dây vào cho mệt thân.
Không thỏa mãn với màn dằn mặt vừa rồi, Hồng Ánh vẫn điên tiết vì nghĩ bản thân bị Thành Đạt phản bội. Cô ta điên cuồng lục tung túi xách lấy điện thoại gọi cho anh ta, nhưng Thành Đạt lại không nghe máy, càng khiến Hồng Ánh phát rồ lên.
"Mẹ kiếp anh tránh tôi à? Con mẹ nó định chơi xong rồi chạy ư? Đéo có chuyện con này để yên đâu. Hừ." Diễn đàn Vietwriter.vn
Cô ta chưa uống nhiều lắm nên vẫn còn rất tỉnh táo, Hồng Ánh mở điện thoại, lần theo định vị mà trước đây đã lén cài trong máy của Thành Đạt rồi gọi taxi đi tìm anh ta.
Thành Đạt lúc này đang đi cùng người mà bố anh ta nhờ người mai mối cho con trai làm quen. Ban đầu anh ta cũng phản kháng kịch liệt lắm, nhưng lại bị ông ấy dọa cắt hết viện trợ, khóa thẻ ngân hàng thì miễn cưỡng nghe theo. Gặp mặt một lần thế nào lại như phải bả, cô gái mà Thành Đạt được mai mối rất biết cách giữ chân đàn ông. Cô ấy không vồn vã lẳng lơ như Hồng Ánh mà khá ngây thơ trong sáng, nhưng lại biết làm nũng khiến anh ta không nỡ khước từ.
Hai người vừa tay trong tay bước ra khỏi quán cà phê Thành Đạt đã chợt khựng lại khi Hồng Ánh lù lù xuất hiện. Cô gái ở bên cạnh thấy anh ta có biểu hiện lạ thì ngước mắt nhìn sang:
“Sao thế anh? Người quen của anh à?”
Cơ mặt Thành Đạt trở nên cứng ngắc, mất mấy giây mới đáp lại lời:
“Một người bạn quen biết.”
“Có chào không ạ?”
“Không cần đâu, xã giao ấy mà. Chúng ta đi.”
Hai người họ vừa lướt qua, Hồng Ánh đã nổi cơn điên túm tóc cô gái kia kéo giật ngược lại khiến cô ấy vội buông tay đang trong tay Thành Đạt ra mà ôm lấy đầu. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh khiến anh ta không kịp trở tay, khi căn ngăn và tách được Hồng Ánh ra thì cô gái đã bị ăn mấy bạt tai mà ôm mặt khóc nức nở.
Hồng Ánh như kẻ điên vừa đẩy Thành Đạt không cho ôm cô gái kia, vừa điên cuồng chửi bới:
“Mẹ kiếp con chó cái, dám giật người yêu của tao? Bà đánh chết mày…”
“Hồng Ánh thôi, em làm cái gì đấy hả?”
“Anh im miệng, mẹ kiếp! Anh là con chó đực đến mùa động dục à mà bạ con nào cũng chơi? Có tôi rồi còn ôm ấp con khác?”
“Cô!”
Bị Hồng Ánh chửi, lại còn tát cho một bạt tai Thành Đạt như phát điên, mắt đỏ ngầu phẫn nộ trợn trừng nhìn cô ta.
Hồng Ánh không biết điểm dừng vẫn ngang nhiên xông vào định đánh tiếp thì bị Thành Đạt xô ngã, “Cô
điên xong chưa hả? Cô là cái quái gì của tôi mà ở đây làm loạn?”
“Thế nó là gì của anh?” Diễn đàn Vietwriter.vn
Hồng Ánh vùng vằng nhao dậy định lao vào túm lấy cô gái kia đã bị Thành Đạt một lần nữa thô bạo hất ra. Cô gái trong lòng anh ta theo phản xạ thì co rúm người lại, nép chặt vào vòm ngực rắn chắc của người đàn ông. Nhưng trái ngược với tiếng hét thất thanh đầy sợ hãi là vẻ mặt đắc ý xen lẫn nụ cười nửa miệng đầy khiêu khích ném thẳng vào Hồng Ánh. Cô ta chợt khựng lại, Hồng Ánh có chút sững sờ, vằn mắt nhìn cô gái. Thành Đạt cũng hướng mắt nhìn theo. Nhưng trước mắt anh ta lại là bộ mặt ủy khuất đáng thương khiến người ta muốn nâng niu bảo vệ.
“Anh Đạt, cô ấy đánh em. Đó là ai vậy?”
“Không là ai cả, một con điên thôi. Không sao có anh ở đây rồi.”
Thành Đạt nổi máu anh hùng, vòng tay ôm chặt cô gái kia vào lòng, rồi chỉ thẳng mặt Hồng Ánh tuyên bố:
“Cô ấy là vợ chưa cưới của tôi, còn cô chẳng là gì cả.”
“Mẹ kiếp anh ngủ với tôi chán rồi lại bảo không là gì? Con này ở xó xỉnh nào chui ra mà nói là vợ chưa cưới? Thằng khốn nạn. Mày nghe cho rõ con kia, nó chẳng tử tế gì đâu, đêm nào cũng nằm trên người tao rên rỉ đấy. Nó không khác gì con chó đực đến mùa động dục đâu, liệu mày có đáp ứng nổi không? Không được thì nó cũng tìm con khác thôi.”
Hồng Ánh điên cuồng bóc mẽ, mặc kệ xung quanh có bao nhiêu người hiếu kỳ bu kín vừa chỉ trỏ vừa dè bỉu mình. Cô gái ở trong lòng Thành Đạt hai mắt đã rưng rưng, tay đưa lên vờ chống cự, nhưng anh ta càng siết chặt lấy. Thành Đạt cúi thấp người thì thầm với cô gái:
“Đừng nghe cô ta, sau này lấy em anh sẽ không như thế.”
“Thật không?”
“Thật. Anh thề!”
Cô gái tỏ vẻ rộng lượng mỉm cười ngọt ngào rồi vòng tay ôm lấy anh ta, mặc kệ thế giới đang nhìn mà áp mặt vào ngực Thành Đạt để được che chở.
Một màn mùi mẫn đầy tình cảm này của họ như càng chọc điên Hồng Ánh hơn, cô ta vẫn muốn lao vào nhưng bị ánh nhìn rực lửa giận của Thành Đạt làm cho khựng lại:
“Cô thử động vào cô ấy một cái nữa xem tôi có ném xác cô xuống biển cho cá ăn không. Đừng thách thức giới hạn của thằng này. Lúc lên giường với cô tôi rất sòng phẳng, chơi xong trả tiền, đáp ứng mọi nhu cầu mà cô đòi hỏi. Chúng ta coi như bóc bánh trả tiền, đừng làm phiền chúng tôi nữa.”
Dứt lời Thành Đạt ôm người yêu nhỏ bé muốn rời đi, Hồng Ánh như phát rồ thì gào lên:
“Cô ta có gì hơn tôi chứ? Mẹ kiếp, cũng chỉ là một con đàn bà thôi mà.”
Khi hai bên giao nhau, Thành Đạt hơi nghiêng người ghé sát tai Hồng Ánh, hơi thở nóng bỏng vờn bên tai khiến cô ta rùng mình, vừa định quay đầu thì đã bị lời anh ta làm cho khựng lại,
“Hơn cô ở chỗ cô ấy còn trinh!” Diễn đàn Vietwriter.vn
Lỗ tai cô ta cứ lùng bùng mấy lời kia của Thành Đạt, anh ta đi rồi mà Hồng Ánh như cây chết khô cứ đứng đực ra đó để cho bàn dân thiên hạ tha hồ chỉ trỏ. Lúc này cái mặt cô ta đã sáng nhất mạng xã hội, đi đánh ghen không ngờ ngược lại bị đàn ông của mình sỉ nhục đến không còn đường lui.
Người con gái trong lòng Thành Đạt như con cừu non nớt được anh ta bao bọc mang đi nhưng vẫn không quên ngoảnh đầu nhìn lại, bàn tay phải đã vòng ra sau lén lút mang ngón giữa ấn lên đầu ngón trỏ tạo thành hình elip dẹt, ý chỉ cô ta cũng chẳng bằng một cái màng mỏng manh, rồi ném cho Hồng Ánh một nụ cười đầy đắc ý.
Ở cái thời đại này chẳng có con nào gọi là con cừu hết cả, bởi nếu là cừu thì sẽ trở thành mồi cho sói mà thôi. Con cừu này biết làm nũng, biết giả vờ yếu đuối trước mặt đàn ông, hơn nữa còn biết đi vá cái ngàn vàng để tranh sủng thì ai gọi là con cừu? Chẳng qua cũng là cùng một hạng giống nhau, nhưng cô kia biết cách làm hàng, biết tiến biết lùi, chứ không thể hiện bản tính mẹ thiên hạ như Hồng Ánh mà thôi.
…
Hồng Ánh lúc này vừa bơ phờ vừa điên cuồng hệt như con thú hoang, cô ta trở về nhà liền đập phá đồ đạc, bất cứ cái gì vừa tầm tay đều bị hất xuống đất.
"Khốn nạn, một lũ khốn nạn. Chúng mày sẽ chết không được toàn thây, thằng chó chết..."
Giữa đêm khuya thanh vắng, trong căn biệt thự sa hoa tiếng đổ vỡ, tiếng la hét điên cuồng kèm những lời chửi bới chói tai liên tục vang lên. Bố Hồng Ánh đứng ở bên chẳng hiểu chuyện gì đã xảy ra mà khiến con gái trở nên điên loạn như vậy vừa muốn can ngăn nhưng mới bước lại gần, vừa mở miệng hỏi han thì một cái bình sứ đã ném xuống trước mặt rồi vỡ tan tành khiến ông ta khựng lại.
Mẹ Hồng Ánh khóc mếu bất chấp lao vào ôm ghì lấy cô ta mặc con gái điên cuồng muốn đẩy ra. Bà ấy vừa khóc vừa gào lên:
“Mẹ xin con bình tĩnh lại, có chuyện gì cả nhà cùng giải quyết.”
“A!!!”
“Ông mau ngăn con lại đi.”
Hồng Ánh không chửi nữa, cũng chẳng còn cái gì cho cô ta đập phá nữa thì nhắm mắt nhắm mũi gào thét lên như người điên khiến bố mẹ sợ chết khiếp. Diễn đàn Vietwriter.vn
Nhìn đứa con gái người không ra người nằm yên bất động, mẹ Hồng Ánh xót con thì nước mắt ngắn nước mắt dài, tay run run sờ nắn khắp người kiểm tra xem có vết thương nào không.
Trong cơn bĩ cực mẹ Hồng Ánh đánh liều gọi điện cho Khánh Huy nói chuyện.
Điện thoại vừa kết nối, bà ấy đã vội vàng lên tiếng trước:
“Huy à, Hồng Ánh nó không biết bị làm sao mà vừa về nhà đã chửi bới là người ta lừa nó, phản bội nó rồi điên cuồng đập phá như phát điên đến nơi rồi ấy. Con xem xem nếu rảnh thì…”
Bình luận facebook