-
Chương 26: Chương này chỉ có thịt
Được bật đèn xanh Khánh Huy hớn hở gật đầu:
“Được, em cứ nằm yên hưởng thụ không cần phải làm gì cả, anh sẽ phục vụ em. Vận động một chút toát mồ hôi có khi nhanh khỏi hơn thì sao nhỉ?”
“Anh đừng có mà quá trớn.”
“Sẽ làm em hài lòng.”
Vừa nói anh vừa chui vào áo cô, môi lưỡi nóng bỏng vờn nghịch da thịt mát lạnh khiến nó bỗng chốc lại trở nên nóng phừng phừng như muốn tiếp tục phát sốt đến nơi. Cái một tí của anh là vày vò cho hai tí của cô sưng cứng đến khó chịu, cả người cũng râm ran dạo rực không ngừng đòi hỏi được Khánh Huy yêu chiều.
Ái Liên muốn anh lên với mình nhưng Khánh Huy lại nhất định không chịu buông tha, vẫn lúi húi trong áo cô. Anh hay lắm bảo cho một tí thì trêu đùa cả hai xong rồi bỏ rơi bên còn lại thật mà cứ vày vò một bên khiến Ái Liên bất mãn thì vô thức đẩy đầu Khánh Huy sang một bên.
Không biết là anh có hiểu ý cô hay không mà ngoan ngoãn trêu đùa bên còn lại. Tay anh ở bên ngoài cũng không nhàn hạ mà đẩy cao áo ngủ của Ái Liên lên muốn cởi ra nhưng lại bị cô giữ lại.
“Áo có cúc, không cởi kiểu này được.” Diễn đàn Vietwriter.vn
Khánh Huy không bỏ cuộc, anh lùi thấp hơn, hai tay gấp gáp lần mò cởi từng nút áo, miệng vẫn không thôi thổi lửa trên người cô. Anh mơn man gặm nhấm từng centimet da thịt, dần thấp xuống bụng dưới của Ái Liên, làn môi ướt át lướt trên da thịt non mềm, đi tới đâu cũng để lại dấu vết đến đấy, thành công đốt lửa khiến Ái Liên khó chịu thì vặn vẹo không ngừng.
Không chỉ thân trên mà thân dưới của cô cũng bị kích thích đến cực hạn, vừa ẩm ướt lại râm ran như có cả ngàn con kiến đang bò qua bò lại, gặm nhấm khó chịu vô cùng. Ái Liên vội vàng khép chặt đùi non cố dằn cảm giác rạo rực ngứa ngáy ấy xuống. Khánh Huy vừa chạm tới cạp quần, cô liền thảng thốt co người mà gấp gáp lên tiếng:
“Anh làm gì đấy?”
“Làm gì kệ anh.”
Chẳng mấy chốc Khánh Huy đã thành công lột sạch Ái Liên không còn mảnh vải, cô xấu hổ kéo chăn muốn che đi nơi mẫn cảm nhất đang bị anh chằm chằm nhìn vào với ánh mắt nóng bỏng đầy khát khao. Nhìn dáng vẻ thẹn thùng ấy của cô Khánh Huy bất giác bật cười, anh đưa tay gạt tấm chăn sang một bên rồi tiếp tục hành sự.
Hông Ái Liên không ngừng vặn vẹo muốn né tránh sự động chạm mất hồn từ Khánh Huy mang lại. Từng tiếng ngâm nga vô thức bật ra khỏi cuống họng Ái Liên càng khiến Khánh Huy hài lòng và rạo rực, lại muốn làm cho cô thoải mái hơn thì cứ vờn nghịch không chịu dừng mặc cho Ái Liên nức nở cầu xin:
“Đừng nữa… Đừng nghịch em nữa… Huy… ha…”
Bỏ ngoài tai lời nỉ non ấy, Khánh Huy mặc sức làm càn, môi lưỡi linh hoạt đá đưa trêu ghẹo nụ hoa nhạy cảm khiến nó càng lúc càng ướt đẫm mới chịu dừng lại trong giây lát. Lưỡi nóng hơi quá đà muốn thông chốt nhưng bị Ái Liên cự tuyệt, cả người cô đang khó chịu vô cùng, hạ thân ngứa ngáy rạo rực không yên. Hận nhất là cái kiểu vờn nghịch khiêu khích này của Khánh Huy, chỉ âu yếm bên ngoài thôi là không đủ đối với Ái Liên lúc này. Cô khao khát thứ gì đó to lớn và cứng rắn hơn để lấp đầy sự trống vắng đang hành hạ mình. Ái Liên hạ giọng nỉ non dụ hoặc Khách Huy, mong cầu được anh buông tha:
“Huy, em chịu rồi đấy… anh đừng… đừng nghịch nữa…”
Anh hờ hững ngước mặt nhìn cô một cái, lại nở nụ cười gian xảo, rất nhanh đã vùi mặt vào giữa hai chân Ái Liên, đầu lưỡi linh hoạt lướt nhẹ trên cánh hoa khiến cô run rẩy mất hồn, âm thanh phát ra từ cuống họng cũng trở nên quyến rũ vô cùng.
“Ha… Huy!!!”
Ái Liên vội vã đẩy đầu Khánh Huy ra, cả người thu về lùi lại phía sau khiến đầu đụng phải thành giường cái khục, gương mặt xinh đẹp đã nhăn nhó hết cả đi vì đau. Diễn đàn Vietwriter.vn
Khánh Huy thấy dáng vẻ khó chịu ôm đầu thì không nghịch nữa, cả thân người cao lơn phủ lên Ái Liên, vừa xoa đầu cô vừa dỗ dành, giọng anh trầm thấp một cách lạ thường:
“Đau lắm không?”
“Đau, anh bắt nạt em!”
“Xin lỗi, anh thương.”
Dứt lời Khánh Huy đã phủ xuống môi Ái Liên một nụ hôn sâu chất ngất, cánh môi ướt át áp chặt xuống môi cô, cứ triền miên mút mát, rồi lạng lách tách qua hàm răng đưa lưỡi vào trong khoang miệng, bắt lấy lưỡi Ái Liên mà thản nhiên xoắn quyện trêu đùa đến khi rút cạn không khí mới chịu buông tha cho cô. Ái Liên nghiêng đầu né tránh cố hớp từng ngụm không khí để điều hòa hơi thở, để mặc Khánh Huy mơn trớn từng ngóc ngách trên cơ thể mình.
Hơi thở gấp gáp, dồn dập vang vọng trong không gian, càng khiến không khí trở nên nóng nực. Từng cái vuốt ve đụng chạm đều như muốn thổi bùng dục vọng trong cả hai. Ái Liên mơ hồ sờ soạng trên người Khánh Huy, gẩy gẩy từng múi cơ chẳng cần gồng nhiều cũng có của anh, chẳng mấy chốc đã lần đến lưng quần. Cô mon men muốn thả thú hoang nhưng loại dây lưng anh dùng là mặt trượt, lần thế nào cũng chẳng thấy chốt ở đâu khiến Ái Liên cứ loay hoay mãi mà không làm sao được thì phát cáu.
“Ở nhà mà anh dùng thắt lưng làm quái gì thế hả?”
“Để anh.”
Tiếng dây lưng lách cách, tiếng hơi thở dồn dập hòa quyện vào với nhau càng thôi thúc giục vọng và ham muốn trong cả hai người. Khi dây lưng bung mở, khuy và khóa quần Khánh Huy bật ra, Ái Liên liền gạt tay anh, dùng chân tự đẩy quần xuống. Lớp quần ngoài không có gì níu giữ thì dễ dàng bị cởi bỏ, nhưng khốn một nỗi đến lớp bảo hộ cuối cùng lại bị vướng vào đầu thằng em Khánh Huy, Ái Liên cố làm sao cũng không đẩy xuống hết được. Cô càng cuống quýt muốn nhanh thì càng mắc.
Ái Liên gan lì nhất định không dùng tay cứ nhất chết dùng chân vít thứ đang cứng đầu bám trụ nhất quyết không buông đồ chơi của cô xuống, nhưng dục tốc bất đạt, không những không thành công còn khiến Khánh Huy vừa đau vừa khó chịu. Móng chân Ái Liên cọ sát vào da đùi Khánh Huy tạo thành một vệt đỏ au hằn trên da thịt màu nâu rắn rỏi, mồ hôi rịn ra thấm vào còn có phần xót rát.
Cô cáu kỉnh nỉ non:
“Sao nó không xuống? Lần sau ở nhà anh đừng… ư…”
Khánh Huy dùng môi chặn miệng Ái Liên, cô cuống quá hóa nói năng hàm hồ. Câu sau chắc hẳn định bảo anh lần sau khỏi mặc quần nhỏ luôn rồi. Khánh Huy phì cười tóm gọn cổ chân Ái Liên quàng vào hông mình, giọng anh trầm ấm xen lẫn hơi thở dục vọng nóng bỏng gấp gáp với mười phần quyến rũ cứ lởn vởn bên tai cô: Diễn đàn Vietwriter.vn
“Để anh, em làm thế gãy mất khỏi dùng đấy…”
Hai chân Ái Liên siết chặt lấy hông Khánh Huy, hạ thân theo đó cũng mở rộng cực hạn sẵn sàng nghênh đón anh. Khánh Huy không vội vã, vẫn chậm rãi cọ xát, mang thằng nhỏ đầm mình trong bể nước ấm nóng kia, mượn mật ngọt không ngừng trào ra làm chất bôi trơn để dễ dàng đi vào mà không làm đau Ái Liên.
Môi hôn cuồng nhiệt, hông săn chắc không ngừng đưa đẩy mang đến khoái cảm dồn dập khiến cả hai run rẩy không thôi. Cứ mỗi lần anh tiến vào cô đều nhiệt tình hợp tác, nhưng khi Khánh Huy muốn rút ra để chuẩn bị cho cơn vũ bão mới thì nơi thần bí kia lại co thắt kịch liệt níu chặt lấy anh như muốn trêu chọc, thách thức sự kiên nhẫn của người đàn ông.
Mỗi lần nghe tiếng anh thở gấp lại rùng mình run rẩy như muốn bắn ra đến nơi là một lần khiến Ái Liên thỏa mãn mà rúc rích cười đùa.
Khánh Huy biết cô trêu anh thì nhất định gồng mình giữ vững phong độ, càng gia tăng lực đạo đưa con cáo con gian xảo ngất ngây đến tận chín tầng mây.
“Trêu anh à, em hư lắm…”
“Chậm một chút, từ đã… ha…”
“Thế này được chưa?”
“Thôi… thôi đủ rồi… nhiều quá rồi, hơn một tí rồi… ha… em không cho anh nữa… Huy…”
“Không kịp nữa rồi cáo ạ! Em toàn trêu anh, một mình em hưởng thụ, anh đã được tí nào đâu mà nhiều?”
Cứ mỗi một câu phát ra Khánh Huy lại nhiệt tình vận hông khiến Ái Liên không ngừng tới cao trào mà nỉ non cầu xin anh chậm lại. Ái Liên mệt lử, hai tay ôm ghì lấy cổ Khánh Huy, áp cả thân người đã ướt đẫm mồ hôi vào ngực anh, hai mắt nhắm nghiền, miệng không thôi lẩm bẩm trách móc:
“Đã bảo… một tí thôi mà…”
Khánh Huy chưa xong thì tiếp tục ôm Ái Liên ngồi dậy, cô thảng thốt trợn tròn mắt, chân cố siết chặt lấy hông eo săn chắc chống đỡ không muốn dồn hết sức nặng lên người anh, khiến nơi giao nhau giữa hai người lửng lơ tạo khoảng cách. Khánh Huy bất mãn tóm lấy hông Ái Liên dùng sức ép cô hạ mình xuống, mang phân thân khảm vào tận cùng nơi sâu thẳm trong người cô. Diễn đàn Vietwriter.vn
“A… em không nổi nữa đâu… hết một tí rồi… Khánh Huy…”
“Ái Liên, anh rất nhớ em…”
Trong cơn cuồng loạn Ái Liên gần như mất hết sức lực đành chào thua. Cả người mềm nhũn chỉ biết ôm ghì lấy Khánh Huy mà ngâm nga hưởng ứng, mặc anh tự do phóng túng hì hục nâng hông lên xuống không ngừng. Đang lúc cao trào bảo anh dừng lại khác nào bóp cổ chết luôn đi cho rồi.
…
Cao trào qua đi, Khánh Huy giữ nguyên tư thế ôm Ái Liên xoay người tựa vào thành giường để cho cô an vị ngả trên người anh thở dốc. Lúc cao trào hừng hực sức trai là thế, đến giờ anh mới thấm mệt, khuôn ngực rắn rỏi cũng kịch liệt lên xuống điều hòa hơi thở.
“Anh lừa người… lần sau nửa tí cũng không cho anh.”
Ái Liên mệt rũ nằm vật trên người Khánh Khuy càm ràm hờn dỗi, anh chỉ biết cười khổ âu yếm vuốt tóc cô. Không thể trách anh được, ai bảo tự nhiên cô mang lửa đến nhà người ta đốt làm gì, tự làm tự chịu.
Ngồi thêm một lúc, Khánh Huy mới ôm Ái Liên vào phòng tắm, cô mệt muốn chết, hai chân còn run rẩy có thả xuống đất cũng chưa chắc tự lết được đi nên để mặc anh muốn làm gì thì làm. Nhưng thế quái nào Ái Liên cứ có cảm giác có cái gì đó không đúng, cọng giá xấu xí vừa mới ỉu xìu kia thế mà ngóc đầu mọc dậy từ lúc nào chẳng hay. Cứ mỗi bước đi lại là một lần thúc sâu vào cơ thể cô, khiến Ái Liên cảm thấy nhột nhạt thì oằn mình cong người muốn né tránh.
“Sao thế, yên không ngã bây giờ.”
“Anh… anh… lại lên rồi à?”
Khánh Huy thản nhiên gật đầu, Ái Liên phát hoảng đập tay anh đòi xuống, nhưng người đàn ông này đâu dễ gì buông tha cho cô. Ở bên trong cô ấm áp như vậy, cả anh lẫn thằng em đều rất thích.
Vừa được bỏ xuống sàn nhà tắm Ái Liên đã vội tách ra khỏi người Khánh Huy, hai chân cô run rẩy như muốn khụy xuống đến nơi nhưng vẫn cố lần tay bám vào bờ tường trụ vững.
“Em đi đâu thế hả?”
“Anh đừng có mà lại đây, em không cho anh nữa đâu.”
“Anh có làm gì đâu, lại anh tắm cho còn đi ra không ốm lại bây giờ.”
Ái Liên dè chừng liếc mắt nhìn Khánh Huy lại nhìn xuống cọng giá tồng ngồng vươn mình ngạo nghễ trước mặt cô kia. Có ngu mới tin anh không làm gì nữa thật.
Ái Liên chầm chậm lắc đầu, nhìn biểu hiện đó của cô khiến Khánh Huy bật cười, rất nhanh đã kéo cô ôm gọn trong lòng mình. Anh ôm cô lùi lại một bước rồi mở vòi hoa sen, thử nước đủ ấm mới đẩy Ái Liên đứng lại gần, nước ấm nóng bao phủ lên người thật sự thoải mái, cô khẽ hít thở thật sâu rồi thả lỏng người tận hưởng. Diễn đàn Vietwriter.vn
Lúc này Ái Liên mới dám buông bỏ cảnh giác với đôi anh em hung hãn kia mà với tay lấy sữa tắm thoa lên người, hương thơm dịu ngọt chẳng mấy chốc đã choán ngập khắp phòng tắm. Khánh Huy khép hờ mắt hít lấy một hơn, anh vô thức bước lên phía trước, chẳng mấy đã áp sau lưng Ái Liên, vòng tay cứng rắn ôm lấy eo cô.
Ái Liên thảng thốt chộp lấy tay anh muốn đẩy ra, lại bị âm vực trầm thấp lởn vởn bên tai làm cho mềm lòng:
“Anh ôm một tí thôi.”
Khánh Huy dụi mặt vào cổ cô, ngậm lấy vành tai Ái Liên mơn trớn, cô khẽ quay đầu cố ý đẩy anh ra, lại mang gò má ửng hồng vương bọt nước cọ lên mặt anh, cuống họng bật ra lời câu hỏi,
“Thật không?”
“Không!”
Cánh môi anh đào lại bị bắt chặt lấy, Khánh Huy biết điều không cuồng dã như trước nữa mà nhẹ nhàng mơn trớn dẫn dụ Ái Liên, cô lại bị anh phỉnh cứ mơ hồ nương theo từng cái vuốt ve động chạm, một lần nữa khơi dậy dục vọng trong người. Ái Liên xoay hẳn người lại, bàn tay mát lạnh ôm giữ cổ Khánh Huy, rèm mi khép hờ lại, ngây ngất hôn anh mặc cho bàn tay thô ráp hư hỏng lần mò vuốt ve khắp cơ thể trơn láng bởi sữa tắm còn vương lại khiến cô thoải mái vô cùng.
Làn nước ấm bao quanh hai thân thể trong hình thái nguyên thủy nhất cứ quấn quýt, ân ái thỏa mãn lẫn nhau. Ái Liên mơ màng di chuyển môi hôn xuống cằm, xuống cổ Khánh Huy, gặm nhấm yết hầu đang lên xuống kích liệt bởi hơi thở nặng nề gấp gáp bị dục vọng chi phối hoàn toàn của anh. Hành động yêu chiều đó của Ái Liên khiến Khánh Huy càng hân hoan rạo rực.
“Ái Liên, cho anh một tí nữa nhé!”
Ái Liên không đáp chỉ khẽ nghiến răng cắn anh một cái rồi rời môi chu du đến nơi khác, cô còn thuận tay miết lên vết cắn như muốn xoa dịu cho anh bớt đau.
Biết là cô đã thỏa hiệp rồi thì anh không chậm trễ đã lần tay xuống bờ mông căng mọng xoa nắn hững hờ, rồi thấp hơn đã bắt trọn đùi Ái Liên nâng lên áp chặt vào hông, mang cửa mình cô mở rộng rồi dứt khoát đẩy hông đưa cuồng phong vũ bão vào trong. Ái Liên như người lênh đênh trên sóng cả, lúc bị kéo sâu xuống đáy khi thì được đẩy lên đến cao trào dù vùng vẫy thế nào cũng không sao thoát ra khỏi càng bị làn sóng dục vọng nhấn chìm, khiến cô ngây ngất không ngừng ngâm nga rên rỉ.
Tiếng nước rào rào rơi trên thân thể nguyên thủy hừng hực lửa tình, trên sàn nhà hòa cùng âm thanh va chạm của thịt da thuần túy tạo nên âm hưởng kích thích dục vọng lên đến cao trào.
Sau cái một tí tiếp theo bị Khánh Huy dụ khị, Ái Liên chính thức bại trận dưới tay anh, đến lúc này con Koala còn chẳng ôm nổi cây bạch đàn của mình nữa, cứ để mặc anh lau khô người, mặc đồ, sấy tóc. Diễn đàn Vietwriter.vn
Khánh Huy để Ái Liên ngồi lên lòng như thường lệ rồi chậm rãi sấy tóc, hai mắt Ái Liên lờ đờ muốn ngủ nhưng ý thức vẫn rất rõ ràng, chỉ là mệt quá không nhúc nhích nổi mà thôi. Chân tay cô mỏi nhừ, đến việc đưa lên ôm Khánh Huy cũng trở nên khó khăn mà để buông thõng xuống giường, cả người mềm nhũn đổ gục trong lòng anh.
Khánh Huy cảm thấy tội lỗi thì cứ thủ thỉ bên tai xin lỗi cô, vậy mà Ái Liên còn chẳng thèm lườm nguýt anh nữa. Cô hờn dỗi quay lưng lại, miệng vẫn không thôi lẩm bẩm, “Từ nay không có tí to gì hết cả. Muốn lấy mạng người ta mà…hừ…”
…
Ở một nơi khác trong thành phố.
Màn đêm buông xuống, trong căn phòng hạng vip của một khách sạn gần đường bao biển, trên chiếc giường chăn ga hỗn loạn cái dưới đất cái hờ hững nơi mép giường cũng muốn rơi đến nơi bởi sự luân động kịch liệt của đôi trai gái đang cùng nhau cuồng loạn. Sau hơn một giờ đồng hồ người đàn ông mới hổn hển buông người phụ nữ đang ghì chặt trong lòng ra mà nằm vật xuống giường thở dốc.
Hồng Ánh vờ thẹn thùng kéo chăn che thân hờ hững rồi nhìn sang người đàn ông bên cạnh, sắc vóc anh ta cũng rơi vào hạng ra gì này nọ. Con nhà giàu được chăm bẵm tử tế có khác.
“Thích không?”
“Anh khỏe chết đi được.”
Hồng Ánh lẳng lơ bật cười khiến gã trai kia sướng rơn lại nâng cằm hôn cô ta một cái thật kêu.
Thành Đạt là người đàn ông mà Hồng Ánh mới tiện tay quơ được trong quán bar hai ngày trước, mới lần đầu đi hẹn hò đã dắt nhau vào nhà nghỉ quất một trận lên bờ xuống ruộng. Anh ta là cậu ấm của công ty sản xuất nhựa cao cấp Đạt Thành, một công tử ăn chơi có tiếng mới từ nước ngoài trở về.
“Hưm!”
“Sao thế?”
Thấy người tình bé nhỏ thở dài, Thành Đạt âu yếm nhìn sang, “Sao mà thở dài, chưa thỏa mãn à?”
“Nỡm ạ! Có đứa bắt nạt em.”
“Đứa nào, để anh xử nó cho em.” Diễn đàn Vietwriter.vn
“Thật sao? Đứa này ghê gớm lắm, anh không động vào được đâu.”
Một lời của Hồng Ánh đã đụng chạm vào sĩ diện của thằng đàn ông trong Thành Đạt, anh ta lồng lộn ngồi dậy, kéo theo cô ta lên cùng mà vằn mắt chất vấn:
“Ở cái đất này, có đứa nào to hơn anh nữa à?”