• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Oan gia ngõ cụt (Có chắc là yêu 2) (5 Viewers)

  • Chương 23: Anh thích chị của em à?

Khánh Huy không cãi được thì nhéo mũi Ái Liên một cái rồi cau mày nhấn mạnh:

“Hâm à, ai muốn chạy chứ? Anh yêu em, cũng muốn em chấp nhận Ốc, coi nó như con ruột của anh…”

“Anh!”

“Hả?”

“Đôi khi trong cuộc đời chúng ta, vẫn sẽ có những chuyện cần phải nói dối. Nếu nó thật sự tốt cho người mà mình yêu thương thì sự thật đôi khi lại là liều thuốc đắng. Riêng chuyện này em nguyện vĩnh viễn làm kẻ dối trá cùng anh.”

“Ái Liên, cảm ơn em!”

“Anh đã giấu rồi thì đừng bao giờ nói ra nhé. Đôi khi không nhất thiết phải quá rạch ròi đâu, nếu không Ốc sẽ tội lắm. Bởi người như Hồng Ánh sẽ không có thứ gọi là áy náy hay biết ơn đâu. Cô ta đang muốn hàn gắn với anh, có thể sẽ lấy đó làm tấm bia, dùng Ốc làm bình phong, nếu Hồng Ánh giành quyền nuôi con, anh không thể giữ được. Trong mọi cuộc chiến tội nhất là đứa trẻ bị mang ra làm lá chắn cho mục đích của người lớn. Hồng Ánh không xứng làm mẹ của Ốc đâu. Chúng ta yêu thương con thêm một chút, tất cả đều công bằng. Sau này Ốc lớn nếu muốn anh hãy nói với nó được không? Khi con đã thật sự hiểu chuyện và có thể chấp nhận được sự thật ấy.” Diễn đàn Vietwriter.vn

“Sao em lại hiểu chuyện như vậy hả Ái Liên?” Diễn đàn Vietwriter.vn

Ái Liên lém lỉnh đáp:

“Biết sao được chứ, khi mà bao nhiêu cái tốt đẹp nó cứ phải đổ hết lên đầu người yêu anh như vậy.”

Cô vừa dứt lời, cả hai đều không nhịn được mà bật cười. Khánh Huy hạnh phúc chăm chú ngắm nhìn Ái Liên khiến cô phát ngại thì cố tình chớp chớp mắt né tránh.

“Chị ta thấy clip Hồng Ánh đến gây sự với em bị tung lên trên mạng xã hội nên mới đến đánh cô ta đấy.”

“Hả cái gì cơ?”

“Người hôm ở bệnh viện đấy, tối hôm ấy chị ta mới gọi cho anh thông báo, chị ta còn nhắn anh rằng em rất hiểu chuyện, đừng bỏ lỡ cô gái tốt như em.”

“Thật á, sao chị ta biết em vậy?”

Khánh Huy lắc lắc đầu:

“Anh không biết, chắc là do giác quan thứ sáu của phụ nữ.”

Nghe anh nói thế, Ái Liên cứ âm ỉ vui trong lòng. Ngày hôm đó nếu không có video mà người dân hiếu kỳ phát tán trên mạng về vụ đánh ghen ngược đời của Hồng Ánh với Ái Liên trước sảnh bệnh viện Đa khoa Quốc tế thành phố Biển thì có lẽ cô ta đã không bị đập một trận tơi bời như thế. Trước đây người phụ nữ đó khá nhu mỳ cam chịu. Chị ta đã từng trầm cảm đến mức muốn tự tử, chính là Khánh Huy đã hết lời khuyên nhủ và giúp đỡ chị ta qua giai đoạn khó khăn ấy, đổi lại là sự bình an của Hồng Ánh, lúc bấy giờ anh vẫn hy vọng cô ta vì con mà quay đầu. Nhưng kết quả cuối cùng vẫn là phụ lòng người đàn ông hết lòng vì gia đình như Khánh Huy.

Vì quá ngứa mắt với cách hành xử của Hồng Ánh với Ái Liên, cũng là nể trọng Khánh Huy nên người phụ nữ ấy mới ra mặt một lần. Đúng như chị ta nói, chỉ qua vài phút ngắn ngủi trên video đó cũng có thể nhìn ra được nhân cách của một con người.
Ái Liên không ngủ được thì cứ ngọ nguậy như con sâu, hết vẽ vòng vòng lên ngực Khánh Huy thì lại nhéo cằm anh hỏi chuyện: Diễn đàn Vietwriter.vn

“Khánh Huy!”

“Hả?”

“Yêu em không?”

“Có!”

“Nhiều không?”

“Nhiều lắm.”

“Bằng ngần nào cơ?”

“Không thể kể hết được. Mà em làm như anh là Ốc không bằng mà cứ hỏi mãi thế.”

“Anh không nói làm sao mà em biết được chứ?”

Ái Liên nhõng nhẽo véo má Khánh Huy kéo sang một bên, hành động trẻ con này của cô khiến anh vui vẻ hùa theo:

“Nói bằng lời không hết được. Hay anh dùng ngôn ngữ cơ thể để thể hiện cho em thấy nhé!”

Bị tóm lấy eo, Ái Liên giật mình ngó ngoáy, theo phản xạ đẩy Khánh Huy ra. Càng ngày càng phát hiện người đàn ông này bình thường nghiêm túc lãnh đạm hóa ra trên giường cũng lưu manh như vậy. Cô ôm mặt anh, chốc chốc lại nhéo mũi Khánh Huy một cái.

“Anh lưu manh lắm, Ốc đáng yêu nhỉ? Em thích những đứa trẻ con.”

“Vậy sau này đẻ hết trứng thì thôi, em muốn bao nhiêu đứa cũng được.”

“Anh khôn thế, anh có phải đẻ đâu.”

Ái Liên bĩu môi, cô chợt trầm giọng bâng quơ:

“Mẹ em cũng là bác sĩ khoa nhi đấy.”

“Mẹ đẻ á?”

Cô mím môi gật đầu, nụ cười tươi rói trên môi chợt thu lại.

“Năm tuổi em đã không còn mẹ nữa rồi. Mẹ em đi chống dịch, cũng vì nhường máy thở cho một đứa trẻ nên không đợi được vacxin. Bố nói mẹ là anh hùng, luôn kể với em chuyện về mẹ. Nhưng em có cần mẹ là anh hùng đâu, em chỉ muốn có một người mẹ bình thường thôi. Em thèm được mẹ ôm, mẹ ru ngủ. Những lần bị ốm đều mơ thấy mẹ xoa đầu em, bảo em ngoan ngủ một giấc dậy sẽ khỏi. Nhưng lúc em tỉnh lại lại không có mẹ… em, em vô ý quá… xin lỗi…”

Ái Liên vội lau nước mắt chảy ra từ lúc nào chẳng hay, cô quá nhập tâm mỗi lần nhắc đến mẹ nên để cảm xúc chi phối quá nhiều. Ái Liên ngại với Khánh Huy thì cúi gằm mặt xuống, lại liên tục nói xin lỗi anh.

Ái Liên tội nghiệp vừa nghẹn ngào vừa dụi mắt đến sưng đỏ hết cả lên. Khánh Huy xót xa ôm cô vào lòng, vừa xoa đầu dỗ dành vừa hôn lên tóc Ái Liên. Anh thương con cáo con thường ngày cứng rắn, nhưng nội tâm lại mang nỗi tủi thân chưa từng kể cho ai nghe. Diễn đàn Vietwriter.vn

“Không sao, anh muốn nghe, em cứ kể về mẹ đi. Cho anh nghe cùng với.”

Ái Liên trân mắt ướt nhìn Khánh Huy không hỏi, nhưng anh như hiểu được lòng cô thì khẽ gật đầu:

“Thật, anh muốn biết nhiều hơn về em.”

Anh dịu dàng đưa tay lau nước mắt còn vương trên bờ mi Ái Liên, cô sụt sịt gật đầu.

“Lúc bố nói sẽ kết hôn với cô Ánh Linh thật sự em rất hụt hẫng. Không phải vì ghét bỏ cô ấy đâu. Cô Ánh Linh rất tốt, nhưng em sợ nếu chấp nhận cô ấy, gần gũi với cô ấy em sẽ mủi lòng. Rồi sẽ có một ngày em quên mất mẹ, bởi vốn dĩ hình ảnh của mẹ trong tâm trí em đã rất mờ nhạt, thời gian em được ở cùng mẹ rất ít. Em không muốn mẹ bị lãng quên như thế, em sợ nếu em dành tình yêu thương như cho mẹ cho một người phụ nữ khác, đặc biệt là người đã chiếm được trái tim của bố sẽ là bất công và có lỗi với mẹ.
Nên em luôn né tránh sự quan tâm của họ, dần dà không còn cảm thấy mình và họ có mối liên quan với nhau. Em cảm thấy lạc lõng giữa chính ngôi nhà của mình, nhưng lại không biết phải tháo gỡ nút thắt như thế nào.”

“Bây giờ vẫn thế à?”

Ái Liên lắc lắc đầu, tay đã bấu chặt lấy cánh tay Khánh Huy ôm vào lòng.

“Không, anh biết mẹ của Hoàng Bách không?”

“Biết.”

“Cô ấy đúng là người có thể truyền cảm hứng cho người khác. Cô ấy từng hỏi em có bao giờ muốn mở lòng với họ chưa? Có bao giờ thử đón nhận tình cảm và sự tốt đẹp mà họ dành cho mình một cách tự nguyện hay chưa? Nếu không thử sẽ không bao giờ hòa đồng được, cái gì cũng sợ thì sẽ không dám thử cái gì cả. Yêu một người không phải là sẽ lãng quên một người khác, chỉ là do cách mà chúng ta tiếp nhận và ghi nhớ về họ như thế nào mà thôi.”

“Rồi sau đó thì sao?”

“Lần em hiến gan cho Hoàng Bách, cô Ánh Linh đến viện chăm em, lần đầu tiên em tĩnh lại để nhìn kỹ cô ấy, em phát hiện ra cô Ánh Linh hao hao có nét giống mẹ. Em từng nghĩ liệu có phải vì vậy mà bố chọn cô ấy hay không?”

“Sao em không hỏi ông ấy? Bố em rất thương em đấy.”

“Sao anh biết? Anh gặp bố em rồi à?”

Khánh Huy vô thức tránh ánh nhìn và như muốn tránh luôn cả câu hỏi của Ái Liên, trong lòng anh lúc này lại như hình thành lên một nỗi lo sợ khác. Anh đang làm ngược lại với lời của bố Ái Liên, Khánh Huy biết ông ấy không thích mình. Diễn đàn Vietwriter.vn

“Huy, sao anh không nói gì?”

“Ừm… Không có gì đâu.”

“Bố đã nói gì với anh đúng không? Đừng né tránh câu hỏi của em. Anh sẽ không nghe lời bố em chứ đúng không?”

“Không, lúc bố em nói anh cảm thấy rất đúng, ở bên anh em sẽ chịu thiệt thòi. Từ chuyện Hồng Ánh, cho đến việc anh từng…”

Ái Liên chợt đưa tay chặn miệng Khánh Huy không cho anh nói tiếp nữa, anh thảng thốt trợn mắt nhìn cô. Trong đáy mắt đen như động không đáy bỗng hằn lên sự lo lắng suy tư. Ái Liên mím môi lắc đầu, khẽ nở nụ cười rất nhẹ, lời nói mang hơi thở ngọt ngào vờn trước mặt Khánh Huy:

“Em không biết bố đã nói gì, hay cấm cản anh điều gì. Nhưng yêu anh, ở bên anh là do em chọn lựa. Em không hối hận với quyết định của mình. Bởi vậy anh có thể bỏ suy nghĩ rời khỏi em là muốn tốt cho em được không?”

Khánh Huy không đáp chỉ lặng lẽ gật đầu, đáy mắt đã dâng lên tia hạnh phúc không rời khỏi gương mặt xinh đẹp ở trước mặt mình.

“Bố thương em lắm, bởi vậy sẽ không nỡ ngăn cản hạnh phúc của em. Anh tự tin sẽ làm cho bố tin tưởng giao con gái cho không?”

Khánh Huy nắm lấy tay Ái Liên, đan chặt trong tay mình, tay còn lại vuốt ve gò má cô, nhẹ gạt tóc vướng trên đó sang một bên, ánh mắt nhu tình vẫn không hề rời đi hướng khác. Anh lúc này lạ lắm, khác hẳn vẻ bên ngoài nghiêm nghị ngày thường mà Ái Liên thấy, sự im lặng, ánh mắt đắm đuối nhìn mình không rời khiến cô cảm thấy lạ lẫm, trống ngực tự nhiên không ai dọa bỗng đập liên hồi.

“Anh không nói gì, cứ nhìn thế em ngại đấy.”

“Anh nhất định không buông tay em, anh sẽ chứng minh cho bố thấy em ở bên anh sẽ hạnh phúc.”

Ái Liên cười ngọt ngào, khóe miệng cong cong khiến vành mi cũng khép lại vẽ thành cung tròn như trăng lưỡi liềm rồi rúc vào ngực Khánh Huy, vòng tay ôm siết lấy anh thật chặt. Cô lọt thỏm trong lồng ngực anh, tận hưởng cảm giác được người đàn ông này yêu thương che chở, khác hẳn với sự quạnh quẽ cô độc trước đây mỗi lần chỉ có một mình.

*Bạn đang đọc truyện được viết bởi Bodhi, vui lòng không sao chép khi chưa được sự đồng ý của tác giả. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!

Sáng hôm sau hơn tám giờ Khánh Huy mới giật mình tỉnh giấc, anh nheo nheo mắt nhìn bên cạnh đã trống trơn, ánh sáng trắng từ bên ngoài hất qua rèm mỏng, gió nhẹ lùa vào khiến nó khẽ đung đưa qua lại. Sau trận mưa lớn đêm qua dường như không khí giữa tháng hè nóng nực nhất cũng trở nên ôn hòa dễ chịu hơn thì phải. Diễn đàn Vietwriter.vn

Khánh Huy uể oải xoay người đã bị người vừa rón rén bước đến bên cạnh làm cho giật mình, Ái Liên trong bộ đồ ngày thường ở nhà vô cùng năng động và trẻ trung đã ngồi xuống bên cạnh, híp mắt nhìn anh.

“Em dậy sớm thế? Sáng sớm đã đi đâu rồi à?”

“Ừm! Em với Ốc và Tuấn Kiệt ăn sáng xong từ lâu rồi, anh lười biếng quá đấy đồng chí cảnh sát ạ!”

“Còn không phải do đêm qua em quấy anh hay sao?”

“Là ai không cho em ngủ yên hả?”

Ái Liên phát ngại thì nhéo má Khánh Huy thật mạnh làm anh tỉnh cả ngủ. Đêm qua đích thực là bị cô quấy không ngủ được mà. Người gì nằm ngủ mà cứ ngó ngoáy như con sâu, còn chẳng biết là vô tình hay cố ý cứ sờ lần sờ mò khắp người anh khiến lửa dục vừa bị áp chế lại hừng hừng bừng tỉnh. Kết quả là sáng nay Ái Liên thì đi hình chữ chi, còn Khánh Huy thì mệt phờ không muốn rời khỏi giường.

“Anh làm gì đấy hả? Buông em ra.”

Khánh Huy lắc lắc đầu, cánh tay rắn chắc như gọng kìm vây hãm lấy eo Ái Liên mà ôm chặt, đầu anh đặt trên đùi cô, cả gương mặt đàn ông ngái ngủ vùi vào bụng cô dụi qua dụi lại. Ái Liên sợ bọn trẻ con bất thình lình chạy vào sẽ thấy thì giãy nhảy lên:

“Không đùa đâu đấy, Ốc với Tuấn Kiệt đang ở ngoài kia.”

“Em đón con đấy à?”

“Sáng giờ sáng Ốc đã gọi em rồi. Không biết có phải thao thức cả đêm không ngủ được không nữa.”

Khánh Huy làm vệ sinh cá nhân xong thì đứng trước bàn trang điểm của Ái Liên chỉnh lại tóc, tầm tầm mắt anh rơi trúng mấy lọ nước hoa của cô thì dừng lại.

Ái Liên ngồi trên giường ngoảnh sang, “Anh xong chưa?”

“Xong rồi.”

Ái Liên nhoài người ôm ngang eo Khánh Huy từ sau lưng, cả người cô ngả về phía trước, ngước mắt nhìn anh thắc mắc:

“Anh nhìn cái gì mà chăm chú thế?”

“Em nhiều nước hoa nhỉ?”

Ái Liên hờ hững nhìn vào kệ gỗ bốn tầng, từng lọ nước hoa đắt tiền đủ hình dáng được để gọn gàng trên đó. Diễn đàn Vietwriter.vn

“Không nhiều lắm, ít ấy mà. Được tặng là chính, bạn bè bên Pháp biết em thích nước hoa nên thỉnh thoảng lại gửi cho.”

“Tối hôm trước em dùng loại nào?”

“Hôm nào cơ?”

“Hôm em say ấy.”

“À, là loại này. Viktor&rolf Flower bomb.”

Ái Liên nhón lấy một lọ nước hoa hình dáng giống như trái lựu đạn nhấc ra khỏi vị trí dơ lên cho Khánh Huy xem. Lọ này cô thích nhất, cũng thường hay sử dụng nên vơi đi đáng kể so với những loại khác bởi nó không quá nồng nhưng cũng không nhạt nhẽo. Khánh Huy bắt lấy cổ tay Ái Liên, mang theo cả lọ nước hoa đưa lên mũi ngửi thử, đúng là mùi hương ngọt ngào mà anh nhớ.

“Ở Thụy Điển loại này bị cấm bán đấy.”

“Vì?”

“Vì nó có hình dáng giống như một quả bom, tên cũng là “Bomb” nữa, để đảm bảo về an ninh gì đó cho nên tại sân bay cũng như các cửa hàng nước hoa tại đây thì Flower Bomb không được bày bán. Buồn cười nhỉ?”

“Vậy mà em ôm bom về nhà để cơ đấy.”

“Không hề, có quả bom to tướng này thì đúng là ôm bom trong lòng thật.”
Ái Liên bật cười, mặt dụi vào sườn Khánh Huy trêu chọc, anh vòng tay ôm lấy vai cô vừa cúi xuống muốn hôn thì Ốc chạy vào tìm đã leo lẻo reo lên:

“Ý giời ơi, giờ này còn ở đấy mà ôm nhau hở bố mẹ ơi? Bột nó nở to lắm rồi ấy mẹ ạ, đi làm bánh thôi!”

Hai người tẽn tò buông nhau ra cùng hướng mắt nhìn thằng bé, Ái Liên thế mà đã đổ hết tội lỗi lên đầu Khánh Huy, thản nhiên mách với con trai:

“Bố muốn xịt nước hoa Ốc ạ!”

“Thật á? Đưa Ốc ngửi thử đã xem nào, nếu mà hôi là Ốc không thích đâu mẹ ạ!”

Nghe nó leo lẻo mà hai người chỉ biết nhìn nhau cười. Tuấn Kiệt cũng đi vào tìm, thấy một người đàn ông cao lớn đứng bên cạnh chị gái cười cười nói nói khiến nó nhất thời lạ lẫm thì đứng đực ở cửa tròng trọc nhìn Khánh Huy đến quên cả chào. Mà nó cũng chẳng biết phải chào như thế nào mới đúng, Ốc thấy Tuấn Kiệt thì reo lên: Diễn đàn Vietwriter.vn

“Anh Tuấn Kiệt đi vào đây.”

Tuấn Kiệt mon men bám tay chị gái, ngước mắt nhìn cô:

“Chú này là ai thế chị, sao lại ở trong phòng của chị?”

“Đây là bố Ốc đấy anh Tuấn Kiệt ạ! Bố Ốc bây giờ đã chuyển thành người yêu của chị anh rồi. Ốc có mẹ rồi anh Tuấn Kiệt ạ!”

“Là cái anh cảnh sát đấy á chị?”

Ái Liên nhoẻn miệng cười, gật đầu xác nhận. Thằng bé lại ngước mắt nhìn lên, rất nhanh đã buông bỏ sự lạ lẫm vừa nãy, thay vào đó rất hòa đồng reo lên:

“Anh này cũng đẹp trai nhỉ? Anh thích chị của em à? Sau này sẽ lấy chị em đúng không anh?”

Khánh Huy thân thiện gật đầu, Tuấn Kiệt lại nói:

“Thế anh có thể mang cả em về nuôi được không? Em muốn ở cùng nhà với chị Ái Liên. Không thì anh về nhà em ở, em bảo bố mẹ nuôi cả anh.”

Ái Liên phì cười ôm em trai vào lòng, thằng nhóc này cũng biết tính toán quá cơ.

“Em thế này, anh ấy sợ chạy mất dép thì làm sao hả?”

“Ơ, em nói thật mà, nhà mình to đùng, đầy phòng, mấy anh ở mà chẳng được.”

“Mấy anh luôn cơ à?”

“Vâng, anh không tin à? Hôm nào anh đến nhà em mà xem, không anh hỏi cái thằng cu này đi, nó bảo nhà em to với đẹp nữa.”

Sợ Khánh Huy không tin, Tuấn Kiệt quay sang nhìn Ốc nhấn mạnh, thằng bé không bằng lòng thì cãi trả:

“Em không phải thằng cu, em là Ốc cơ mà.”

“Biết rồi, có phải con gái đâu mà cứ giãy lên. Mà anh đang nói chuyện với bố em cơ mà, ai cho trẻ con nói leo. Hư.”

Ốc bị mắng thì làm mặt dỗi, bĩu môi nguýt Tuấn Kiệt một cái. Tuấn Kiệt lại không để tâm đến, vì nó đã nhìn thấy thứ khác hiếu kỳ hơn. Diễn đàn Vietwriter.vn

Tuấn Kiệt đi lại bàn trang điểm của Ái Liên, chỉ vào tấm ảnh của cô và bố mẹ hồi nhỏ ở trên ấy thắc mắc:

“Chị ơi sao ở trong này không có em? Chả có cái ảnh nào của chị mà có em cả.”

Ái Liên đưa mắt nhìn theo, lại nói lời dỗ dành:

“Thế đợi chị lấy chồng rồi cả nhà mình cũng chụp ảnh thật to nhé!”

“Có cho chị Ánh Dương chụp cùng không ạ?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

(BDT) Oan Gia Ngõ ...... Rộng
OAN GIA NỢ MÁU
  • Mộng Linh Kinh Hỷ
Oan gia thương thầm tôi
  • Cố Bắc Như Sơ - Zhihu
Oan gia là tổng tài
  • Nguyễn Phạm Quỳnh Giang - Janet
Chap-43

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom