-
Chương 22: Sự thật đau lòng
Thiếp đi chừng ba mươi phút, Ái Liên giật mình trở người, Khánh Huy chưa ngủ được thấy cô cựa quậy thì bỏ điện thoại xuống nhìn theo. Ái Liên mơ màng dụi mắt:
“Anh chưa ngủ sao? Không mệt à?”
Khánh Huy cười hiền, vừa xoa đầu Ái Liên vừa tỉnh bơ đáp:
“Không, anh đã làm được gì đâu mà mệt?”
“Anh trâu bò vậy? Em đau hết cả người đây này.”
“Đau ở đâu để anh xoa bóp cho.”
“Anh làm gì đấy hả?”
Ái Liên bị kéo lại bất ngờ thì giật mình hét toáng lên, tay chân quơ loạn xạ đập cả vào ngực Khánh Huy, anh chỉ cười, đăm đắm nhìn cô:
“Ôm em thôi mà. Em dã man lắm, ăn người ta xong liền quay lưng. Sợ thật.”
“Hì, đâu mà, tại em quen thói ngủ một mình.” Diễn đàn Vietwriter.vn
Cô bật cười chữa thẹn, đúng là hơi quá đáng rồi, Khánh Huy không giận cứ chăm chú nhìn theo. Ngắm cô suốt cả buổi mà chẳng chán mắt chút nào. Điện thoại của anh chợt đổ chuông.
Khánh Huy nhấc lên xem, nhìn màn hình thì có chút lưỡng lự. Là mẹ anh gọi, còn gọi video thế này thì Khánh Huy đoán là con trai. Anh nhìn Ái Liên một cái, thì thào bên tai cô:
“Ốc!”
“Anh nghe đi.”
Điện thoại vừa kết nối, Ốc đã sốt sắng reo lên: Diễn đàn Vietwriter.vn
“Bố! bố thấy Ốc không? Sao tối thế bố? Bố có tìm được cô Ái Liên không bố?”
“Có!”
“Thế bố đu tường hay đi từng nhà gõ cửa như Ốc bảo thế bố?”
“Bố con mà phải thế sao? đường đường chính chính đi vào thang máy đến tận cửa nhà luôn.”
Khánh Huy nổ tung trời, Ốc thì cứ trầm trồ khen bố nó giỏi, Ái Liên ở bên này thì cau mày khó hiểu. Khánh Huy nhìn dáng vẻ đó của cô không giải thích chỉ tủm tỉm cười rồi vòng tay ôm cô kéo sát lại gần mình. Ốc loáng thoáng thấy thêm một cái đầu nữa lọt vào màn hình thì reo lên:
“Cô Ái Liên, phải cô Ái Liên không bố?”
“Cô đây Ốc ơi!”
“Cô đừng giận bố Ốc cô nhé! Bố bố về đón Ốc sang ngủ cùng với đi.”
Khánh Huy nhìn nhanh qua ô cửa sổ phòng Ái Liên, bên ngoài tối om, lại bắt đầu mưa rơi lộp độp. Anh cũng không có ý định rời cái giường êm ấm, và buông tay khỏi con cáo con đang nũng nịu trong lòng mình để về đón Ốc đâu nhé! Giờ đến lúc phân định rõ ai là bạn gái của ai rồi nhóc con ạ!
“Mưa to lắm con ạ, mai nhé!”
“Thật nhé bố. À cô Ái Liên ơi, đến giai đoạn mấy rồi hả cô? Cô cho bố ở trong nhà có phải là cô chịu bố Ốc rồi không cô?”
“Hai rồi.”
“Là người yêu rồi á cô? Ôi chao ôi bố giỏi thế bố? À bố ơi!”
“Ơi!”
“Bây giờ gọi là mẹ được chưa hả bố? Có cần phải xin phép nữa không hả bố?”
Khánh Huy không đáp ngay mà cúi đầu tủm tỉm nhìn Ái Liên, anh cố tình để chếch hướng điện thoại ra xa rồi hôn lên môi cô một cái, sau đó mới trả lời Ốc:
“Con hỏi người yêu của bố xem.”
“Ý giời, người yêu của bố thế cũng là người yêu của con. Còn nếu không sẽ phải là mẹ của con. Bố chọn đi bố.”
Khánh Huy phì cười, Ái Liên bám chặt áo anh cười đến chảy nước mắt, thằng nhóc con này thế mà khôn lanh. Khánh Huy chào thua với cái lý lẽ của nó. Diễn đàn Vietwriter.vn
Anh liền chữa lời:
“Thế con hỏi mẹ xem.”
“Mẹ ơi cho Ốc gọi là mẹ luôn nhớ. Chứ cứ phải nhớ để đổi lại, rồi đổi xong Ốc còn phải nhớ truyện cô giáo đọc ở lớp cho nghe rồi về kể lại cho bà nội nữa. Thế thì Ốc điên cái đầu lắm, mà đầu Ốc nhỏ xíu như quả táo thế này làm sao mà nhớ được. Ốc toàn quên thôi mẹ ạ!”
Ái Liên phì cười vì cách ví von của thằng bé, cô không trả lời ngay mà đẩy sang cho bố với bà nội nó:
“Ốc hỏi ý kiến bà với bố xem có đồng ý không nhé!”
“Ốc tin là bố đồng ý bằng hai chân hai tay rồi, mọi lần Ốc vẫn gọi mà bố có mắng đâu, còn cười nữa. Bà ơi!”
Ốc bỏ qua bố sau khi khẳng định chắc nịch thế rồi chạy đi tìm bà, tiếng nó lanh lảnh vang vọng cả mấy tầng nhà, mưa bên ngoài cũng không át nổi. Bà nội tưởng cháy nhà đến nơi thì đang rửa ráy trong phòng vệ sinh vội vội vàng vàng chạy ra:
“Sao đấy Ốc, con mê man chạy đi đâu đấy?”
“Ốc muốn gọi cô Ái Liên là mẹ có được không hả bà? Cô bảo hỏi ý kiến bà với bố. Mà bố thì chắc chắn là đồng ý rồi, còn mỗi mình bà thôi đấy bà. Bà mà không đồng ý là Ốc buồn lắm bà ạ! Hôm nay mẹ đã làm Ốc buồn rồi.”
Thấy nó ỉu xìu, bà nội đã vội nói:
“Thì bà có nói gì đâu, cô không ngại, bố không ngại Ốc gọi thế nào mà chẳng được.”
“Thật nhớ bà.”
Thằng bé sung sướng lại ôm điện thoại tót lên giường, ríu ra ríu rít nói chuyện với bố và mẹ. Ái Liên thoáng nghe qua Ốc bảo mẹ làm nó buồn thì hỏi han:
“Hôm nay ai làm Ốc buồn thế?”
“Mẹ, mẹ mắng Ốc là con hư, bảo biết là Ốc hư không đứng về phía mẹ như thế này thì ngay từ khi sinh ra đã bóp mũi cho Ốc chết đi rồi mẹ ạ! Cứ bảo là yêu Ốc, thương Ốc mà toàn làm điều Ốc ghét thôi, toàn nói lừa Ốc. Ốc buồn lắm.” Diễn đàn Vietwriter.vn
Nghe con trai nói thế, Khánh Huy chợt đanh mặt lại, tay cầm điện thoại vô thứ siết chặt, anh không ngờ Hồng Ánh lại quá quắt chấp nhất với cả một đứa trẻ con, có thể buông lời làm tổn thương Ốc như vậy. Nó mới mấy tuổi đầu, đã biết cái gì đâu, trẻ con chỉ làm theo bản năng gốc, ai yêu thương quan tâm nó, nó sẽ có thiện cảm và yêu quý người đó thôi mà.
Ái Liên bám vai anh, mỉm cười rất nhẹ rồi nắm lấy điện thoại đưa cả gương mặt mình vào đó.
“Ốc không hư, Ốc hiểu chuyện, làm gì có đứa bé nào hư mà được tất cả mọi người yêu quý như Ốc chứ? Mẹ của mẹ rất thích Ốc này, anh Tuấn Kiệt cũng thích Ốc. Bố mẹ và bà nội đều yêu Ốc, nên con đừng buồn nhé!”
“Vâng! Ốc biết mà, bao nhiêu cái tốt đẹp nó đổ hết lên đầu Ốc nên mọi người đều yêu Ốc đúng không hả mẹ?”
Ái Liên phì cười, gật gật đầu, “Đúng vậy nên là Ốc không cần ghét, ghét người khác là mang cục tức xấu vào người con biết chưa? Con phải luôn vui vẻ, không thích ai thì mình né đi, Ốc ngủ ngoan nhé, mai mẹ xin phép bà sang đón con qua nhà mẹ làm bánh được không?”
“Được ạ! Thế thì Ốc lại vui rồi mẹ ạ!”
Một lời hứa ấy của cô khiến Ốc reo vui suốt cả buổi tối, Ái Liên tắt máy nhìn đồng hồ hiển thị trên đó mới gần mười một giờ một chút, vậy mà cô đã ngủ được một giấc ngon lành rồi cơ đấy. Đúng là có những loại vận động gây mất sức dễ sợ.
Bên ngoài trời mưa ngày một lớn, mưa làm bão nên cứ nửa đêm là lại ào ào kèm theo gió lớn. Cả Khánh Huy lẫn Ái Liên đều không ngủ được, cô nằm gối lên tay anh, anh gác cằm lên đỉnh đầu cô thỉnh thoảng lại nói với nhau mấy câu bâng quơ không điểm đích.
Khánh Huy sực nhớ ra liền hỏi:
“Sao em lại thích Hoàng Bách?”
“Anh ấy từng cứu em.”
Khánh Huy nhổm người, chăm chú nhìn. Ái Liên xoay người nằm ngửa nhìn lại anh:
“Hoàng Bách là đàn anh ở trường đại học bên Pháp của em. Lúc em bị tai nạn cần người truyền máu là anh ấy hiến cho em. Sau này khi biết thì Hoàng Bách đã tốt nghiệp trở về nước rồi. Đến khi em trở về, vào làm ở bệnh viện này mới vô tình gặp lại. Em đã nghĩ là ý trời, lúc ấy em biết Hoàng Bách yêu người khác nhưng lại chỉ là yêu đơn phương nên mới công khai tán tỉnh anh ấy. Lúc Hà My lấy chồng em tự tin bọn em thật sự là định mệnh, và cơ hội của mình đến rồi thì lại đến Nam My. Em không hề biết là Hoàng Bách yêu Nam My, cũng không biết họ phát sinh quan hệ có con với nhau lúc nào, em chỉ đơn thuần nghĩ cả hai cạnh tranh công bằng. Lần đầu gặp anh ở bệnh viện, lúc ấy là do ngứa mắt vì con bé nó đã đeo bám Hoàng Bách lại còn thân thiết với người đàn ông khác nên mới đưa chân ra. Bình thường là nó tránh được đấy, nếu biết Nam My mang thai em sẽ không làm như vậy.” Diễn đàn Vietwriter.vn
Biểu cảm trên gương mặt Khánh Huy thay đổi theo từng lời kể của Ái Liên, lúc thì bình thản xen lẫn ngạc nhiên, khi lại khó coi đến bất ngờ.
“Sao em không giải thích?”
“Không thích, sao em phải giải thích. Thế mới biết có người đàn ông đanh đá vì tình nhân nhỏ không thương tiếc chửi em là trơ trẽn, vô liêm sỉ, còn lườm nguýt muốn động chân động tay đánh em. Tình yêu đáng sợ thật.”
Ái Liên làm mặt giận, huých vai Khánh Huy một cái rồi vênh mặt bĩu môi, giờ nghĩ lại cô vẫn còn thấy ấm ức. Khi ấy chỉ là muốn làm người tốt xả giận thay Hoàng Bách vậy mà bị người đàn ông này kèn cựa, còn chọc tức chết cô.
Khánh Huy biết thân biết phận ôm vai Ái Liên kéo lại, còn xuống giọng dỗ dành:
“Anh xin lỗi, em cũng trừng phạt anh rồi còn gì nữa? Mà sao lúc ấy em nghịch dại thế hả? Đến giờ anh vẫn còn ám ảnh đây này.”
“Ồ tức là vẫn luôn nhớ cảm giác lúc ấy hả? Anh biến thái thế?”
“Ai biến thái hơn ai hả?”
“Giống nhau cả thôi mà, anh khai ra đi lúc đó anh cũng thích mà đúng không? Rõ ràng em thấy anh hưởng thụ.”
Ái Liên sung sướng bật cười khoái chí, tay còn chỉ vào mũi Khánh Huy mà trêu chọc anh. Anh chỉ cười, tóm lấy ngón tay cô kéo xuống, nắm chặt trong tay mình, mang cả gương mặt góc cạnh điển trai dụi vào cổ vào mặt cô:
“Hâm à? may cho em là em chạy nhanh đấy nếu không…”
“Không anh định làm gì?”
“Làm lại không?”
Ái Liên biết ý đồ của Khánh Huy thì co người rúc vào ngực anh cười trốn tránh, có mà điên mới đi cho anh làm lại. Cô không muốn bị dần cho ra bã cả đêm nay đâu. Hai Người cứ thế, mỗi đứa một câu trêu đùa bóc mẽ nhau cười đến phát mệt.
Khánh Huy chợt im lặng, âm trầm thu cánh môi về, để cho Ái Liên tựa lưng vào ngực nghe tim anh thổn thức.
Nghe tiếng anh thở dài trên đỉnh đầu, Ái Liên chợt cau mày ngước mắt, “Anh sao thế? Sao tự nhiên lại im lặng?” Diễn đàn Vietwriter.vn
“Anh có chuyện muốn nói với em.”
“Anh nói đi. Khó nói à? Không làm gì có lỗi với em đấy chứ?”
Khánh Huy lặng lẽ lắc đầu, vẻ mặt bỗng trở nên nghiêm túc vô cùng khiến Ái Liên muốn trêu đùa cũng trở nên đứng đắn theo. Thấy anh mang tâm trạng, cô tự nhiên đâm ra lo, mắt chớp chớp, đầu đã đặt ra cả tá dấu hỏi to đùng.
“Nếu anh chưa sẵn sàng thì để sau cũng được mà…”
“Ốc không phải con anh.”
“Cái gì?”
Ái Liên nói như hét lên, mà đúng là cô đã hét lên rồi đấy chứ. Cả người cô bật dậy như lò xo, gương mặt xinh đẹp đã bày ra vẻ sửng sốt vô cùng, nhưng rất nhanh đã cười cười chọc chọc tay vào người Khánh Huy:
“Anh đùa em đúng không?”
Anh lặng lẽ lắc đầu, Khánh Huy thuận tay kéo cô xuống, ôm vào lòng. Nghẹn ngào xác nhận, “Không đùa, là sự thật.”
“Anh phát hiện từ lúc nào?”
“Lúc Ốc gần một tuổi, có một người phụ nữ đến tìm anh. Nói với anh chuyện Hồng Ánh sau lưng phản bội anh, còn bóng gió cảnh tỉnh anh đang đổ vỏ cho thằng khác. Khuyên anh lý trí lên, khôn hồn thì đi kiểm tra ADN. Chị ta còn nhấn mạnh bản thân không hi vọng Ốc là con của chồng mình, vì Hồng Ánh mà chị ta từng sảy thai, nên nhất định không chấp nhận đứa con ngoài giá thú của chồng và người đàn bà độc ác như cô ta. Anh khi ấy chỉ ngờ ngợ chứ không tin hẳn, mãi sau này khi điều tra anh mới biết sự thật là trong lúc qua lại với anh, mẹ Ốc còn dây dưa với người khác.”
Lồng ngực Khánh Huy như tức ứ, mặt anh cũng nóng dần dần khi nhớ lại quãng thời gian đó, là một người đàn ông, anh không thể chấp nhận được chuyện bị trên đầu cái sừng dài cả mét mà không hề hay biết là chuyện thường tình.
Anh khẽ thở hắt ra, tiếp tục nói:
“Sau đó anh rất bình tĩnh mang tóc của Ốc đi làm xét nghiệm huyết thống, lúc nhận được kết quả anh như phát điện, thật sự đã nghĩ sẽ làm ra điều gì đó rất kinh khủng em biết không? Hôm ấy anh uống rất nhiều, lúc trở về Ốc chạy đến ôm chân anh, muốn anh bế nó. Nhìn đứa trẻ chẳng có một điểm nào giống mình thì sự bức bối và thù ghét lại càng dâng cao. Anh vô tình, thật ra là cố ý đẩy nó ra, đứa trẻ mới mười tháng tuổi, không hiểu chuyện gì, nó khóc rồi bò lại gần anh, nhìn hai hàng nước mắt của nó, cái miệng nó gọi bố, đấy là đầu đầu tiên Ốc gọi bố… Anh cũng khóc theo nó, trong lòng dâng lên sự thương xót, thương con anh lại bế nó, dỗ dành nó. Nó ôm anh chặt lắm, hai cái tay nó nhỏ xíu mà cứ lên gân lên cốt siết chặt lấy áo anh như sợ anh đi mất ấy…” Diễn đàn Vietwriter.vn
“Sau đó thì sao ạ?”
“Anh mất ba tháng để suy nghĩ, trốn tránh sự thật, xong cuối cùng cũng thông suốt. Sau sự cay cú uất hận lúc đầu, anh đơn giản nghĩ khoai vào giỏ nhà ai thì người đó được hưởng. Ốc là con của anh. Em nhớ người phụ nữ đánh Hồng Ánh ở bệnh viện hôm cô ta đến gây sự với em không?”
Ái Liên nhất thời chưa nghĩ ra thì trầm mặc suy tư, nhưng nghe Khánh Huy gợi chuyện thì nhớ ra vụ đánh ghen kinh hoàng hôm mẹ cô đến khám bệnh ở bệnh viện.
“Chính là vợ của người đàn ông cùng Hồng Ánh cắm sừng anh, cũng là bố đẻ của Ốc.”
“Ôi trời!”
Nhìn vẻ kinh ngạc của Ái Liên, Khánh Huy mím môi gật đầu:
“Thời gian họ qua lại là lúc chị ta mang thai, cũng vì bị Hồng Ánh trêu ngươi mà sảy thai nên rất căm hận cô ta. Sau đó cô ta kết hôn với anh, nhưng vẫn lén lút qua lại với người đó, có lẽ chính Hồng Ánh cũng không biết bố Ốc thật sự là ai cũng nên.”
“Sao anh không nói ra sự thật để cô ta khỏi vênh váo?”
“Hồng Ánh không cần con, em biết mà. Chính người đàn ông kia cũng muốn vun vén cho gia đình của anh ta mà không muốn nhận con, Hồng Ánh thì lại càng không, nếu phanh phui ra sự thật thì tổn thương nhất vẫn chỉ là những đứa trẻ. Anh quyết định coi nó như con ruột của chính mình, và cho Hồng Ánh một cơ hội, nhưng cô ta không thay đổi, ngựa quen đường cũ sau lưng anh. Chính anh là người đưa đơn ly dị, cô ta đồng ý ký mà không có giảng hòa, con cũng chưa từng đòi quyền nuôi. Đến giờ anh vẫn cho rằng quyết định của mình là đúng.”
“Chắc anh đã rất khó khăn trong thời gian đó, bà nội Ốc có biết không ạ?”
“Không, chỉ mình anh biết, phiếu xét nghiệm ADN anh cũng xé rồi. Người ở bệnh viện là bạn thân của anh, nên cũng nhờ họ không lưu hồ sơ. Ốc là con của anh, anh không muốn bất kỳ ai biết sự thật cả. Có lẽ chẳng ai hiểu được cảm giác của anh lúc đó, nó thật sự giống như người đang ở trên thiên đàng rơi xuống địa ngục ấy. Thời gian anh làm nhiệm vụ ở biên giới thật sự rất mệt mỏi và căng thẳng, nhưng tối về được nhìn thấy con, thấy nó o oe khóc, tủm tỉm cười khi anh tặc lưỡi trêu đùa với nó, rồi bi bô học nói… thật sự rất hạnh phúc, vậy mà….”
Giọng Khánh Huy chợt nghẹn lại, anh lặng lẽ đưa tay che mặt như muốn giấu đi những giọt nước mắt của sự tủi hờn mà bản thân đã đào sâu chôn chặt, cất giấu suốt mấy năm nay. Ái Liên xót xa ôm anh thật chặt, dịu dàng vỗ về tấm lưng rộng lớn của anh. Người đàn ông này dù chí hướng ở bốn phương nhưng những lúc như thế này vẫn cần được cô ủi an dỗ dành. Anh ôm cô thật chặt, vùi mặt vào tóc Ái Liên như muốn được một lần yếu đuối cho vơi bớt đi sự thống khổ trong cõi lòng mà chẳng một ai thấu hiểu được. Diễn đàn Vietwriter.vn
“Sao anh lại nói với em?”
“Anh không biết, nhưng nói ra được với em anh cảm thấy rất thanh thản. Trước đây mỗi lần có ai đó vô tình thắc mắc sao Ốc không giống anh, trong lòng anh lại dâng lên nỗi sợ hãi, sẽ có ngày người ta phát giác ra nó không phải con anh.
Em không máu mủ lại thương Ốc như vậy, nên là anh… anh cũng muốn xây dựng gia đình với em, muốn nói với em sự thật để em không phải hối hận.”
“Ể, anh định lấy sự thật về thân thế của Ốc để làm cái cớ chạy làng chứ gì? Sao anh không nói trước khi thịt em đi, định ăn được rồi chạy hử?”