• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Oan gia ngõ cụt (Có chắc là yêu 2) (2 Viewers)

  • Chương 18: Dở trò

Dứt lời anh lưu luyến buông tay để Ái Liên đi làm việc. Ra khỏi phòng Ái Liên mới dám thở mạnh, cánh cửa sau lưng đã đóng lại rồi mà tim cô vẫn còn đập thình thịch, hai má đỏ au tựa trái cà chua chín. Mấy lời vừa rồi của Khánh Huy cũng thẳng thắn quá rồi, nhưng mà Ái Liên thích.

Ái Liên vừa rời khỏi không lâu, thì Khánh Huy cũng ra khỏi phòng cô. Người vừa bước tới gần nhìn thấy anh thì vội lùi lại, kẻ bước sau lưng ông ấy lấy làm lạ thì liếc mắt nhìn theo. Ông Khải cố ý tránh không giáp mặt với Khánh Huy, thấy anh ở đây đã khiến ông khó chịu. Vậy là người đàn ông này đã bỏ qua lời nói của ông mà cố tình dây dưa với Ái Liên.

Tuấn Đức chợt lên tiếng như cố tình thêm dầu vào lửa: Diễn đàn Vietwriter.vn

“Người đàn ông kia hình như là đang qua lại với Ái Liên thì phải, hôm trước vợ anh ta đến đây làm loạn. Trưởng khoa, cháu nghĩ chú nên khuyên nhủ Ái Liên đừng nên qua lại với loại người như thế thì hơn ạ!”

Ông Khải cau mày đánh mắt ra sau nhưng không quay lại, rồi lặng lẽ nhìn bóng lưng Khánh Huy dần biến mất.

“Tôi mà khuyên được nó thì đã bảo được Ái Liên chuyển về nhà sống rồi. Nó lớn thế tự biết sắp xếp cuộc đời mình.”

Dứt lời ông chuyển hướng không đi về bên ấy nữa mà trở lại phòng mình khiến Tuấn Đức chưng hửng cau có nhìn theo. Ông Khải không hài lòng về Khánh Huy, nhưng cũng không thích loại người cơ hội như anh ta.

Ái Liên kiểm tra bệnh nhi quay trở lại phòng thì Khánh Huy đã không còn ở đấy nữa, cô vừa đi vào phòng vệ sinh rửa tay trở ra thì đã nghe nhân viên y tế trực cùng reo lên:

“Ôi cái gì đây? Của chị à?” Diễn đàn Vietwriter.vn

“Hử?”

Ái Liên nheo mắt theo hướng của nhân viên y tế. Cô cũng khó hiểu giống như cô ấy, nhưng khi nhìn giấy nhớ ghi lại mấy dòng gửi cho mình thì hạnh phúc tủm tỉm cười. Khánh Huy sợ cô trực đêm đói nên lúc ra khỏi bệnh viện thấy có người bán xôi gà liền mua cho Ái Liên một phần, vẫn đang còn nóng hổi.

Ái Liên chia xôi gà nấm cho nhân viên y tế ăn cùng, sau đó chụp lại hộp không gửi cho Khánh Huy để báo cáo.

Cô vừa cầm điện thoại vừa chăm chăm nhìn vào dòng chữ rõ nét trên tờ giấy nhớ màu vàng, “Ăn đêm một hôm không béo đâu. Tôi về với Ốc trước, không làm phiền em làm việc.”

Tin nhắn vừa gửi đi, ngay lập tức có điện thoại gọi tới. Ái Liên mím môi, bất động trong giây lát mới nghe máy.

Ốc nằm bên cạnh cứ thao láo nhìn bố, nó loáng thoáng nghe thấy giọng Ái Liên truyền ra bên ngoài thì đã reo lên:

“Bố, bố gọi điện cho cô Ái Liên phải không? Bố cho Ốc nghe với nữa.”

“Được, để bố mở loa ngoài.”

Ốc leo lẻo nói chuyện với Ái Liên, tranh hết lời của bố. Khánh Huy còn chưa kịp hỏi han câu nào đã bị nó chiếm sóng.

Nghe con trai chúc Ái Liên ngủ ngon mà Khánh Huy mừng ra mặt, nó vừa đưa lại điện thoại cho anh thì chỉ còn nghe được tiếng tút tút lạnh lùng. Ốc thì vui rồi nó hớn hở nằm kềnh ra đấy để mặc anh bố tiu nghỉu ôm điện thoại tối thui.

Chừng hai phút sau thì có tin nhắn gửi tới, Khánh Huy liền háo hức mở lên xem.

[Anh cho Ốc ngủ sớm đi, gần mười hai giờ đêm rồi mà còn thức. Mai không phải đến trường sao?]
[Mai là chủ nhật mà, giờ nó ngủ ngay ấy. Em tranh thủ chợp mắt đi. Chúc em ngủ ngon.]

Ái Liên nhắn lại một biểu tượng ok rồi thoát khỏi màn hình tin nhắn. Cô cứ tủm tỉm cười mãi, Khánh Huy ở bên này cũng thao thức mãi mới chợp mắt được.

Học hết tuần này Ốc sẽ được nghỉ hè, nói không phải tới trường nó lấy làm vui lắm. Đến giờ đón trẻ, có người đến nói là đón Ốc khiến hai cô giáo trả trẻ ở lớp thằng bé lấy làm khó xử mà nhăn nhó nhìn nhau, lại nhìn người phụ nữ vừa đeo kính râm vừa bịt khẩu trang y tế kín mít.
Hồng Ánh thấy họ nhìn mình bằng ánh mắt dè chừng thì lấy làm khó chịu nhưng cũng xuống giọng giới thiệu lại: Diễn đàn Vietwriter.vn

“Tôi là mẹ của Ốc. Các cô không tin à?”

“Chị bỏ kính và khẩu trang ra đi ạ!”

“Sao phải bỏ chứ?”

“Chúng tôi chưa thấy chị bao giờ, sao dám giao trẻ cho chị. Mà chị cũng không giống mẹ Ốc.”

“Cô vào gọi nó ra đây cho nó nhận xem có phải không? Bực bội.”

Cô ta cứ đứng trước cửa đôi co với giáo viên trả trẻ khiến những phụ huynh khác tò mò nhìn theo, hai giáo viên kia cũng lấy làm ngại với họ. Nhưng không đúng người nhà làm sao dám trả trẻ.

Bình thường mẹ Ốc không đi đón sớm như thế này, bà thằng bé cũng phải năm rưỡi mới tới, mà lúc sáng đưa nó đến trường bố Ốc có dặn dò là hôm nay anh ấy đến đón con rồi mà. Ốc lò dò đi ra gần phía cửa, Hồng Ánh liếc thấy nó thì rú lên:

“Ốc! Mẹ này.”

Thằng bé chợt khựng lại, nghiêng nghiêng đầu nhìn người kín mít từ đầu đến chân đang vẫy vẫy mình. Cô trả trẻ cũng nhìn nó.

Hồng Ánh hơi kéo khẩu trang xuống để Ốc nhìn thấy mặt mình rồi rất nhanh đã kéo lên. Cô ta không dám để cho người khác nhìn thấy những vết tím bầm chưa tan hết trên mặt mình.

“Ốc, đây có phải mẹ con không?”

Ốc miễn cưỡng gật đầu. Hồng Ánh thấy thế thì hớn hở vênh mặt lên:

“Thấy chưa, tôi đã nói rồi mà. Ốc ra mẹ đón về nào.”

Thằng bé ngô nghê bước đến bên cạnh, vừa bám chân cô trả trẻ vừa ngước mắt nhìn mẹ:

“Sao mẹ lại đến đón Ốc vậy?”

“Mẹ nhớ Ốc nên đến đón Ốc về. Ốc không nhớ mẹ à?”

Ốc chầm chậm lắc đầu, “Ốc không nhớ mẹ đâu, Ốc không về với mẹ đâu, Ốc chờ bố đến đón. Bà dặn không được đi với người lạ đâu.”

Hồng Ánh trợn mắt nhìn con trai, qua lớp kính đen không ai nhìn ra được biểu cảm tức giận của cô ta. Cô giáo trả trẻ cúi xuống bảo Ốc quay trở lại lớp trước sự khó chịu của Hồng Ánh.

Cô ta cứ lảng vảng ở gần đó nhất định không chịu đi, Ốc nói bố sẽ tới đón, cũng tốt cô ta đợi để gặp Khánh Huy.

Hơn năm rưỡi Khánh Huy mới tới đón con, hai bố con vừa dắt nhau ra khỏi khu lớp học thì Hồng Ánh đã chặn đường. Nhìn người trước mặt Khánh Huy đã không mấy hài lòng, anh không nói không rằng định cứ thế bước đi, nhưng lại bị Hồng Ánh níu lại.

“Buông tay, cô muốn cái gì? Tôi gọi cô suốt nửa tháng nay cô trốn tránh, giờ lại muốn gì đây?” Diễn đàn Vietwriter.vn

“Anh, em biết lỗi rồi, từ nay không động đến cô ta nữa. Cho em một cơ hội sửa sai được không?”

Lê Hồng Ánh biết sai? Cô ta đang cầu xin anh cho cơ hội sửa sai? Hôm nay thời tiết đẹp mà, đâu có thấy dự báo là sẽ có mưa giông gì đâu nhỉ? Khánh Huy không dám tin vào tai mình. Hồng Ánh lại cố bấu víu, anh theo phản xạ lùi bước né tránh.

“Cô cứ đứng yên đấy nói đi, tôi đang nghe.”

“Anh đừng xua đuổi em được không? Bảo Ốc đừng xua đuổi em được không? Em khổ tâm lắm, chúng ta đã từng yêu nhau rất nhiều mà…”

“Ngừng diễn trò, chúng ta chưa từng yêu nhau nhiều như cô nói. Nếu cô biết sai rồi thì hãy sống tử tế lên. Tiện đây tôi cũng nói luôn, nếu cô còn một lần nữa làm phiền Ái Liên thì tôi không ngại dùng pháp luật để xử lý cô tội quấy rối người khác đâu. Còn nữa chúng ta không có cơ hội quay lại, đừng cố níu kéo hay dở chiêu trò gì với tôi cả. Ngu một lần là đủ rồi.”

“Anh, sao anh có thể tuyệt tình như vậy? Dù sao thì em cũng là mẹ của con anh mà.”

Khánh Huy cười nhạt, gờm mắt lạnh nhìn người phụ nữ không biết xấu hổ trước mặt, cô ta vẫn dám nói mình là mẹ của con anh cơ đấy. Lê Hồng Ánh, cô diễn giỏi lắm.

“Tôi không cấm cô đến thăm con, hãy làm tròn trách nhiệm của một người mẹ với con mình là được. Chúng ta đã ly hôn rồi, không cần phải có trách nhiệm với nhau.”

Dứt lời, Khánh Huy hất tay Hồng Ánh rồi bế con trai rảo bước rời khỏi, mặc kệ cô ta cứ đứng đực ra đấy, đôi mắt lúng liếng sau cặp kính đen đã nheo thành hình viên đạn, nắm tay cũng siết chặt lại như hận không bóp chết người nào đó. Cô ta đã phải dùng đến hạ sách xuống nước như vậy rồi mà cũng không làm mềm được lòng Khánh Huy, tất cả là tại Ái Liên, cô ta hận, hận không xé xác được cô gái đó ra.

*Bạn đang đọc truyện được viết bởi Bodhi, vui lòng không sao chép dưới mọi hình thức khi chưa được sự cho phép của tác giả. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!

Ốc chính thức được nghỉ hè, Ái Liên hứa cuối tuần sẽ mua bột về cùng thằng bé làm bánh bao, khiến nó háo hức nguyên cả một ngày chỉ mong đến sáng thứ bảy.

Thời gian này mối quan hệ của cô và bố Ốc tiến triển rất tốt, Khánh Huy có thể thoải mái gọi điện làm phiền Ái Liên mà không phải nhờ qua thằng bé như trước đây nữa. Anh cũng chẳng ngại thể hiện tình cảm với cô, nhiều lần còn giấu diếm gặp riêng nhau mà không có nó. Ốc mà biết anh dẫn bạn gái của nó đi ăn mảnh chắc chắn thù bố luôn cho mà xem.

Nhưng không phải cũng là vì lợi ích chung của hai bố con hay sao? Bố có vợ, còn con có mẹ. Anh vì đại nghĩa hi sinh thân mình đấy chứ. Diễn đàn Vietwriter.vn

Chiều hôm ấy, Khánh Huy đi làm về, vừa đến cửa nhìn thấy đôi giày phụ nữ chiếc đứng chiếc nằm trên thềm nhà thì biết ngay là người nào tới, anh khẽ thở hắt ra, cắp theo cặp táp đi vào trong.

Vừa nhìn thấy anh, Hồng Ánh đã hớn hở chạy ra, đón lấy cặp da muốn cầm giúp, cơ mặt Khánh Huy giật giật, thời tiết đang lúc oi nóng mà gặp ngay tình huống này thì lại càng khó chịu.

“Được rồi, để tôi tự cất.”

Bị từ chối, cô ta có chút khó chịu nhưng vẫn õng ẹo đi theo. Khánh Huy biết thì bước thật nhanh vào phòng riêng của mình rồi đóng sầm cửa lại, lực đóng đủ mạnh để hai bà cháu Ốc đang thay đồ cho nó ở trong phòng bà cũng phải giật mình.
Người phụ nữ kia bị phũ thế thì điên lắm, hàm răng đã nghiến chặt, nắm tay siết thành quyền dơ lên nhưng vẫn cố kìm lại.

“Mẹ kiếp, tôi không tin không nắm được anh.”

Cô ta đang chơi chiêu lạt mềm buộc chặt nên tự nhủ với bản thân phải thật mềm mỏng.

Từ sau vụ bị đánh ghen tơi bời khói lửa ở bệnh viện lần trước, Hồng Ánh đã được liệt vào hạng phụ nữ mà tất cả đàn ông phải tránh xa, đến cả tình một đêm cũng chẳng có kẻ nào dám lớ rớ với cô ta nữa. Khiến Hồng Ánh chính thức bị ra rìa và giờ thì quay đầu nhất chết đeo bám Khánh Huy.

Đến giờ cơm, bà nội Ốc lại bóng gió muốn đuổi khách, vậy mà cô ta cũng chẳng thèm về. Mọi lần đến có bao giờ ở lại đâu, vậy mà hôm nay thấy bố thằng bé ở nhà thì mặt dày đòi làm khách.

Hơn tám giờ tối một chút thì trời đổ mưa, bắt đầu vào mùa bão, mưa gió liên miên. Ốc nhìn ra ngoài hiên, lại nhìn bố, buồn rầu cảm thán:

“Mưa rồi bố ạ, mai mà cũng mưa nữa thì buồn nhỉ?”

Hồng Ánh nói leo vào: Diễn đàn Vietwriter.vn

“Sao mà buồn hả Ốc?”

“Thì không đi chơi được chứ sao. Ơ mẹ không về đi à mẹ?”

“Mưa lắm, Ốc không thấy à? Ốc cho mẹ ở lại đây tối nay nhé?”

Thằng bé nhất thời không biết trả lời thế nào thì tụt xuống khỏi ghế chạy đi. Một lời của mẹ Ốc khiến bà nội nó cau hết cả mày lại, ai mà đồng ý cho cô ta ở lại chứ? Nhưng trời mưa gió thế này lại chẳng thể đuổi ra khỏi nhà được.

“Khánh Huy em ở lại được không?”

“Tạnh mưa thì về luôn đi.”

“Nhưng đài báo bão mà, sao mà tạnh ngay được.”

“Tùy, trên tầng ba có phòng dành cho khách, cô nên biết điều.”

“Em biết điều mà, chỉ cần anh đừng xua đuổi em là được.”

Hồng Ánh lả lơi nũng nịu chớp chớp mắt đáp lại sự khó chịu của Khánh Huy, khiến anh đang cáu cũng bất giác nổi da gà. Cô ta đắc ý khẽ nhếch khóe môi cười thầm, lại bắt gặp vẻ mặt cau có khó chịu của mẹ chồng cũ thì thu ngay lại, nhưng vẫn cố tình đảo đảo mắt coi như không có gì mà trêu ngươi bà.

Bà nội Ốc khó chịu bỏ lên phòng, cô ta đưa mắt nhìn theo bóng lưng bà rồi cười khẩy một cái. Đêm nay nhất định phải làm một trận ra trò, là ông trời giúp cô ta có cơ hội ở lại.

Hồng Ánh được đằng chân lại muốn leo luôn lên đầu người ta, vô duyên vô cớ đòi ngủ cùng phòng với bố con Ốc. Khánh Huy đi một bước, cô ta theo một bước, mặt dày muốn làm lành mặc cho anh tỏ thái độ chán ghét ra mặt.

Nặng lời cũng có, nhưng trời mưa lớn lại không thể thẳng tay tống cổ cô ta ra đường được, dù hết tình mà nghĩa cũng chẳng còn nhưng đó vẫn là mẹ của con anh. Khánh Huy lại càng không muốn to tiếng trước mặt con, làm tổn thương tâm hồn của thằng bé.

Theo đến cửa phòng Khánh Huy, cô ta đã giả đò ủy khuất lên tiếng trách móc anh:

“Sao anh cứ phải xua đuổi em thế? Trước đây không phải anh…”

“Cô im đi, nếu không muốn ngủ ở phòng của khách thì ra khỏi nhà, tôi gọi xe cho cô về.”

“Em không về, hôm nay em muốn ngủ với con.”

Khánh Huy chưa kịp đóng cửa, cô ta đã chen vào. Anh bực tức hừ lạnh một cái, cô ta định bám vào người anh liền lùi lại rồi bỏ vào trong. Diễn đàn Vietwriter.vn
Ốc thấy bố khó chịu thì chạy vào phòng, đứng cùng chiến tuyến với anh, dựa cả người vào chân Khánh Huy.

“Bố đi ngủ đi bố.”

“Ừ, lên giường đi con.”

Ốc thấy mẹ cũng định leo lên giường thì ngước mắt ngô nghê hỏi:

“Ơ mẹ đi đâu đấy mẹ?”

Cô ta không biết xấu hổ còn tươi cười véo má thằng bé:

“Cho mẹ ngủ cùng hai bố con nhé!”

“Không, mẹ chỉ muốn ngủ với bố thôi chứ gì? Mẹ chẳng bảo người Ốc hôi còn gì. Ốc cũng không thích cái mùi nước hoa hôi hôi trên người mẹ đâu. Mẹ sang phòng khác mà ngủ.”

Bị con trai xua đuổi, cô ta ngơ cả người ra, gương mặt cứng đờ hiện lên vẻ hụt hẫng, và đau lòng đến khó tả. Cũng đáng thôi, đối với cô ta đứa trẻ này ngay từ đầu đã là ngoài mong muốn. Dứt ruột sinh nó ra nhưng lại sợ xấu không cho con bú, không ôm ấp cưng nựng vì sợ mùi sữa của con ám vào người thì làm sao mẹ con có sự gắn kết? Ốc xa lánh mẹ cũng là lẽ thường tình.

Nhưng không muốn bỏ lỡ cơ hội hàn gắn với Khánh Huy. Cô ta nhanh chóng lấy lại vẻ tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Ốc, ngay dưới chân chồng cũ mà ngọt nhạt với thằng bé:

“Mẹ muốn ngủ với Ốc thật mà, từ giờ mẹ chỉ ôm Ốc thôi, mẹ tắm rồi không có mùi nước hoa nữa đâu, con ngửi thử mà xem này.”

Cô ta kéo ngực áo lên cho Ốc ngửi, thấy nó không phải ứng hay bài xích thì lại tiếp lời:

“Ốc đồng ý nhé! Mẹ biết Ốc thương mẹ mà, ban đêm ngủ mà có sấm sét thì mẹ sợ lắm.”

“Ốc cũng sợ.”

Ốc ngoảnh sang nhìn bố, có vẻ như nó đã bị mẹ làm cho mủi lòng. Khánh Huy thật sự muốn mếu khi thằng bé tỏ vẻ phân vân. Cả hai bố mẹ chẳng ai bảo ai đều nhìn đứa trẻ đầy vẻ chờ đợi. Nó chợt nhoẻn miệng cười, hai mắt đen láy hấp háy nhìn mẹ rồi gật đầu cái rụp. Hồng Ánh mừng ra mặt, hớn hở ôm lấy mặt thằng bé mà hôn hít.

Vừa được mẹ buông ra, Ốc liền nắm tay cô ta kéo đi về phía cửa, “Đi thôi mẹ.”

“Đi đâu cơ con yêu?”

“Về phòng ngủ, Ốc ngủ với mẹ, mẹ bảo chỉ thích ôm Ốc ngủ còn gì nữa. Kệ bố ngủ một mình đi mẹ. Tạm biệt bố, không có Ốc bố đừng buồn bố nhé! Ốc ngủ với mẹ một hôm thôi. Chúc bố ngủ ngon!”

Khánh Huy hết ngạc nhiên thì hớn hở đáp:

“Chúc con trai ngủ ngon.”

“Ơ nhưng mà…”

“Mẹ bế ốc đi.”

Hồng Ánh hết chỉ lên giường lại chỉ ra cửa, Ốc mặc kệ cứ sốt sắng kéo mẹ xuống bắt bế nó lên. Lời nói ra rồi không thể thu lại, cô ta chỉ có thể nuốt cục tức này vào trong mà hậm hực bế con trai lên. Ốc thản nhiên ôm chặt lấy cổ mẹ, còn tươi cười tự nói một mình:

“Hôm nay mẹ không hôi này, nhưng vẫn chưa thơm bằng cô Ái Liên của con.”

Cái tên Ái Liên như thổi bùng ngọn lửa đố kỵ trong lòng Hồng Ánh, vòng tay đang ôm con chợt siết chặt khiến Ốc phát đau mà la toáng lên:

“Đau, mẹ ôm Ốc chặt thế.”

Hồng Ánh sắc xéo lườm con trai một cái rồi giả giọng quan tâm:

“Ôi, mẹ xin lỗi, mẹ vui quá ấy mà.”

“Đi nhanh đi mẹ, Ốc buồn ngủ rồi.”

Khánh Huy nãy giờ vẫn nhịn cười vì cái bản mặt tức tối đến cau có của vợ cũ, cô ta cứ phải như vậy thì mới trị được. Thích đưa người khác vào thế khó xử, giờ thì được nếm trải cảm giác gậy ông đập lưng ông rồi.

Thằng nhóc con này không uổng công anh yêu thương nó.

Hồng Ánh hậm hực bế con trai ra khỏi phòng. Ốc bụm miệng cười hí hí, mắt trong veo hấp háy nhìn bố một lần nữa, trước khi bị mẹ bế đi khuất dạng.

Nửa đêm, Khánh Huy đang mơ màng ngủ thì giật mình vì tiếng gõ cửa. Anh chầm chậm ngồi dậy, lưỡng lự không muốn ra mở cửa, nhưng một phút sau nghe tiếng thỏ thẻ gọi mình thì liền đi ra.

“Bố!”

“Sao con chưa ngủ?” Diễn đàn Vietwriter.vn

“Ốc không thích ngủ với mẹ, Ốc lừa mẹ ngủ say như heo rồi. Ốc ngủ với bố cơ.”

Khánh Huy nhoẻn miệng cười cúi người nhéo mũi con trai, thơm lên má nó một cái rồi bế Ốc vào phòng. Thằng bé rúc vào ngực anh chỉ một lúc đã chìm vào giấc ngủ.

Sáng ngày hôm sau, Ái Liên mang theo đồ ăn và đồ làm bánh mua sẵn từ siêu thị đến nhà Ốc. Thật may mắn cả đêm qua mưa đến sáng nay lại tạnh ráo. Cổng không khóa nên Ái Liên cứ thế đi vào.

Trên tay cô xách hai túi đồ nặng trịch, định gọi Khánh Huy ra mang giúp nhưng thấy bên trong yên ắng lại tự mình mang đi. Nhưng vừa mới bước vào tới cửa Ái Liên đã như chết sững trước cảnh tượng làm nhức mắt mình. Khánh Huy đứng bất động, bị vợ cũ ôm ghì lấy.

Cô kinh ngạc đến không nói lên lời, người phụ nữ kia nhìn thấy Ái Liên lại nhếch miệng cười đầy khiêu khích.
Trong một giây không kịp suy nghĩ, Ái Liên vô thức buông tay, làm hai túi đồ rơi phịch xuống đất. Ốc từ trên nhà đi xuống, nhìn thấy bóng lưng cô thì cuống cuồng chạy nhanh xuống, miệng nhỏ đã hớn hở reo lên:

“Cô Ái Liên.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

(BDT) Oan Gia Ngõ ...... Rộng
OAN GIA NỢ MÁU
  • Mộng Linh Kinh Hỷ
Oan gia thương thầm tôi
  • Cố Bắc Như Sơ - Zhihu
Oan gia là tổng tài
  • Nguyễn Phạm Quỳnh Giang - Janet
Chap-43

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom