-
Chương 17: Tôi nhớ em
Mọi lý lẽ mà Khánh Huy muốn nói đều bị người đàn ông kia chặn họng hết, anh bất lực nhìn ông. Đúng là khi bản thân là người có lỗi thì dù muốn nói gì cũng đều đuối lý. Ông ấy thật sự không muốn cho Khánh Huy một cơ hội hay hứa hẹn nào.
Sau khi nói rõ ý của mình ông Khải liền rời khỏi, để lại mình Khánh Huy trầm tư nhìn vào hai ly nước trước mặt mang theo tâm trạng nặng nề. Lời nào của bố Ái Liên cũng đều muốn anh cắt đứt mọi liên hệ với con gái ông ấy.
Phải làm thế nào mới đúng? Tiếp tục hay dừng lại đây? Nếu tiếp tục qua lại với Ái Liên sẽ chỉ càng khiến cô chịu thiệt khi Hồng Ánh không chịu buông tay, nhưng từ bỏ thì Khánh Huy lại không đành lòng.
Lúc bắt đầu, Khánh Huy đã không nghĩ tới sẽ có ngày bản thân lại rơi vào hoàn cảnh như thế này. Anh ngồi thêm một lúc rồi lẳng lặng thở hắt ra, lòng trĩu nặng suy tư, không dùng nước mà rời khỏi quán. Diễn đàn Vietwriter.vn
…
Cuối tuần đến lịch Nam My trực đêm, cô đi vệ sinh vào vẫn thấy đèn phòng Khánh Huy sáng thì lò dò đi sang. Nghe tiếng gõ cửa, Khánh Huy rời mắt khỏi hồ sơ nhìn lên. Nam My rạng rỡ nhìn vào trong, cửa phòng vốn dĩ không đóng, cô chỉ gõ theo phép lịch sự mà thôi.
“Em vào đi.”
“Em tưởng anh về rồi chứ?”
“Anh xử lý thêm chút việc rồi về, hôm nay trực hả?”
“Vâng!”
Nam My đi đến bên bàn làm việc của Khánh Huy, lại buột miệng hỏi anh:
“Anh với chị Ái Liên thế nào rồi ạ? Hôm trước vợ cũ của anh đến bệnh viện…”
Như bị chạm đúng mạch, Khánh Huy liền dừng tay, hồ sơ đang xem dở cũng gập lại để sang một chỗ.
“Một tuần nay cô ta đều tắt máy né tránh anh nên chưa giải quyết được. Anh sẽ không để Hồng Ánh càn rỡ như vậy nữa.”
“Còn chị Ái Liên thì sao? Hai người vẫn ổn chứ?”
Nhắc đến Ái Liên, Khánh Huy chợt im lặng, anh lặng lẽ đưa mắt nhìn Nam My. Nhìn anh thế này cô có thể đoán ra được mấy phần, kia là vẻ mặt của người thất tình đây mà.
“Không lẽ hai người cãi nhau sao?”
“Không, cô ấy không nói chuyện Hồng Ánh đến gây sự với anh. Không biết là do cô ấy cảm thấy nó không quan trọng hay vốn dĩ không coi trọng mối quan hệ của bọn anh.”
“Rồi anh có hỏi chị ấy không?”
Thấy Khánh Huy lắc đầu, Nam My khẽ cau mày, tự nhiên thấy tức thay Ái Liên.
“Sao anh không hỏi chị ấy trước? Người như chị Ái Liên không phải loại để cho người khác trèo đầu cưỡi cổ và càng không phải kiểu nếu chỉ là mối quan hệ bình thường thì sẽ để yên đâu. Anh có tin nếu chị ấy không coi trọng mối quan hệ với anh thì chỉ cần đuổi được vợ cũ của anh đi, là điện thoại của anh cháy máy rồi không?” Diễn đàn Vietwriter.vn
“Tin. Còn nữa, bố cô ấy đến gặp anh.”
“Hả? Nói gì thế? Phụ huynh manh động nhỉ?”
“Ông ấy không muốn anh qua lại với Ái Liên nữa.”
“Rồi anh cũng đồng ý luôn? Thế nên mới không hỏi han người ta từ bấy đến giờ luôn ấy hả? Đàn ông các anh yêu đương hay nhỉ? Em hỏi thật anh có tình cảm với chị Ái Liên không?”
Khánh Huy không đáp, chỉ lặng lẽ gật đầu. Nhìn vẻ mặt âm trầm cam chịu của anh, Nam My lại không nỡ nói lặng lời. Anh đã khó xử rồi giờ cô lại nói thêm nữa thì có khác nào làm Khánh Huy rối hơn đâu.
“Anh không biết phải làm thế nào mới đúng nữa. Bố Ái Liên nói không phải không đúng, cô ấy không thể chờ anh mãi được. Còn Hồng Ánh cô ta cứ điên điên khùng khùng, không biết lúc nào sẽ lại dở chứng.”
“Anh ngại bố chị Ái Liên, và sợ Hồng Ánh tiếp gây sự với chị ấy nữa hả?"
“Ừ.”
“Có một cách.”
“Cách gì?”
“Người ta cứng, anh phải cứng hơn. Mặt dày lên đi anh. Chỉ cần cái mặt thật dày, cứ chây lỳ ra đấy chắc chắn sẽ thắng. Anh đừng có nghĩ hộ, sao không thẳng thắn hỏi xem trong đầu chị ấy nghĩ cái gì? Chị ấy chưa nói buông sao anh phải nhặng lên vậy? Sếp của em mà phải sợ bố vợ đinh à? Con gái ông ấy cứng thế anh còn tán được cơ mà, sợ quái gì bố chị ấy.”
Nam My nửa đùa nửa thật, vậy mà khiến Khánh Huy như trút được bớt một nửa tâm sự đang đè nén trong lòng suốt cả tuần nay.
Ba tiếng sau, ở một nơi khác, cũng cùng một câu nói ấy. Hoàng Bách nhấn mạnh với Khánh Huy:
“Anh muốn lấy được vợ thì mặt phải dày lên, nhất chết đeo bám, chắc chắn sẽ làm được phụ huynh mềm lòng.”
“Vợ chồng cậu đúng là trời sinh một cặp.”
“Ủa, vợ em cũng xui anh thế ạ?”
“Ừ, lúc tối anh nói chuyện với Nam My.”
“Thế thì cứ làm đi thôi, cô ấy là phụ nữ còn xúi anh thế thì anh sợ quái gì? Vợ em trẻ người nhưng nắm bắt tâm lý người khác rất tốt đấy nhé! Anh phải tu mười kiếp mới có cấp dưới như em ấy đấy.”
Tuấn Trung ở bên cạnh nghe Hoàng Bách tâng vợ lên trời đến ngứa cả tai thì khinh khỉnh huých vai anh: Diễn đàn Vietwriter.vn
“Bớt bớt cái đi ông. Đúng là lấy được vợ cái là có quyền được nói nhỉ?”
“Ơ em nói thật đấy còn gì, kinh nghiệm xương máu em rút ra được đấy. Ngoan như em, bao nhiêu cái tốt đẹp đổ hết lên đầu như em mà còn bị bố vợ hành lên bờ xuống ruộng nữa là. Mà anh Huy đã không có căn bản nên là nhất lì nhì liều. Cứ thế mà làm anh ạ!”
Hoàng Vũ vừa lắc ly rượu vừa gật gù, lời nói xen chút cười cợt:
“Nó nói đúng rồi đấy, bố vợ “đinh” như thế nó còn “tán” đổ được cơ mà. Nói thật với ông chứ ông chú nhà tôi không phải dạng vừa đâu. Mấy ông bác sĩ khoa sản thì nhằm nhò gì.”
Khánh Huy chỉ gật gù, coi như đã tiếp thu. Anh ngồi thêm một lúc rồi uể oải đứng dậy trước sự kinh ngạc của cả ba người. Hoàng Vũ cau mày nhìn lên,
“Đi đâu đấy?”
“Tôi về đây, trong này ồn ào ngột ngạt quá.”
“Thôi em cũng về đây, Nam My trực đêm, em về cho thằng nhóc con ngủ không bà nội em lại nói.”
Hoàng Vũ lườm, “Mày chỉ được cái tranh thủ.”
“Thôi nó bỉm sữa còn có con thơ. Mà có uống rượu đâu, giữ làm cái gì anh. Để nó ngồi đây uống nước hoa quả ngứa mắt.”
Hoàng Vũ liếc Tuấn Trung một cái, thấy anh ta nói không sai thì khoát tay xua đuổi hai người kia. Một kẻ thất tình, một ông bố bỉm sữa. Cho ngồi ở đây chỉ tổ vướng mắt, mất cả hứng của anh ta.
*Bạn đang đọc truyện được viết bởi Bodhi, vui lòng không sao chép khi chưa được sự cho phép của tác giả. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
…
Khánh Huy lang thang thế nào lại dừng ngay trước cửa bệnh viện, anh hạ kính xe đăm chiêu nhìn về phía cổng chính.
Suốt một tuần nay Khánh Huy cố tình giữ khoảng cách với Ái Liên, không liên lạc, không hỏi han, cứ tưởng như vậy sẽ buông bỏ được. Nhưng không ngờ dù cường độ công việc dồn dập đến mấy, chỉ cần rảnh ra một phút thì từng đường nét trên gương mặt nhỏ nhắn của con cáo con ấy lại hiện lên rõ mồn một trong tâm trí anh.
Người ta nói đúng, càng cố quên thì chỉ càng thêm nhớ. Là anh nói tán cô trước, xin Ái Liên cho phép mình nghiêm túc tìm hiểu cô, vậy mà thời gian này lại chỉ vì một lời của bố Ái Liên mà chọn cách trốn tránh. Diễn đàn Vietwriter.vn
Còn về phía Ái Liên, cô lại cho rằng Khánh Huy vì quá bận rộn với công việc, nên anh không liên lạc cô cũng ngại mở lời quan tâm trước, thỉnh thoảng tò mò muốn biết Khánh Huy đang ở đâu, làm gì thì đều hỏi qua Ốc.
Nhiều lúc hai cô cháu nói chuyện điện thoại, Khánh Huy thật sự rất muốn lao vào, mang cái mặt này trưng ra cho cô thấy, cũng là để được nhìn Ái Liên cho vơi bớt sự bứt rứt vì nhớ nhung dày vò. Nhưng cứ vừa muốn bước lại thì sợi dây lý trí lại căng lên như muốn níu chân anh giữ lại.
Bố Ái Liên nói không sai, ngày nào Hồng ánh chưa dừng lại, cô ta sẽ còn đeo bám và quấy rầy, không chỉ anh mà cả Ái Liên cũng sẽ bị phiền phức. Anh cũng giống ông Khải, cũng muốn mang hạnh phúc đến cho Ái Liên, muốn cô được bình an vui vẻ chứ không phải dăm bữa nửa tháng lại bị người phụ nữ trơ trẽn không có liêm sỉ kia quấy rầy, nói những lời tổn hại đến tâm lý và danh dự.
Khánh Huy xuống khỏi xe, vừa đi vừa nghĩ, vậy mà đã đứng ngay trước cổng ra vào từ lúc nào. Ánh mắt thâm trầm khó đoán biết tâm tư cứ đau đáu nhìn vào sảnh bệnh viện đang sáng trưng, nhân viên bảo vệ có đến ba người đang túm lại truyện trò với nhau. Anh ngửa mặt lên trời hít một hơi không khí đầy lồng ngực rồi tự cá cược với bản thân mình. Chỉ một lần này thôi, nếu anh bước vào mà cô ở đó, Khánh Huy nhất định không buông tay.
“Cứu với!”
Bước chân Khánh Huy chợt khựng lại, anh theo phản xạ nghiệp vụ quay ngoắt về phía tiếng kêu cứu, đôi mắt sắc lạnh nheo lại đánh giá tình hình. Cách đó hơn một trăm mét, nơi khuất bóng đèn đường có một cô gái nhỏ người đang giằng co kịch liệt với một người đàn ông. Không trần trừ, Khánh Huy vội bước thật nhanh về phía đó.
Thấy có người xuất hiện, kẻ kia một tay vẫn siết lấy quai túi của cô gái, một tay lần vào túi quần rút ra một con dao bấm. Kim loại sắc lạnh như phát sáng loáng ánh lên trong bóng tối.
Hơn mười một giờ đêm, cô gái sợ hãi hét toáng lên phá vỡ không gian tĩnh lặng.
Khánh Huy chẳng buồn dọa nạt, chỉ chưa đầy ba phút đã hạ đo ván kẻ kia, cả thân người cao lớn ngực trên lưng khống chế hắn. Tên cướp bị bẻ ngược tay ra sau thì kêu oai oái. Khánh Huy lần trong túi hắn lấy ra giấy tờ tùy thân, sau khi dằn mặt thì thả cho tên cướp quèn này đi. Có giấy tờ tùy thân không sợ không bắt được lại hắn.
Cô gái run rẩy vẫn chưa hoàn hồn nhìn Khánh Huy đi lại gần, anh đưa lại túi xách và bảo cô gái kiểm tra xem đã đủ đồ chưa.
Đợi người bị hại xác nhận không mất gì, Khánh Huy mới quay người đi. Nhưng chưa được bước nào đã bị túm lại, cô gái bẽn lẽn nhìn anh, miệng lí nhí: Diễn đàn Vietwriter.vn
“Anh có thể cho em xin phương thức liên lạc, ngày mai sớm hơn em…”
“Không cần đâu, về sớm đi.”
Khánh Huy dứt khoát bỏ đi trước sự ngỡ ngàng của cô gái. Một lần ra tay cứu người rồi bị đưa vào tròng, đến bây giờ còn chưa thoát được khỏi Hồng Ánh đối với Khánh Huy đã là một loại ám ảnh khó xóa bỏ được rồi.
Lần đó cũng chỉ vì cứu cô ta, không ngờ lại được Hồng Ánh dùng thân mình báo đáp khiến người đàn ông “nhẹ dạ cả tin” vào sự thánh thiện ngây thơ của cô ta, rồi mang tiếng là thằng ăn ốc, bỗng trở thành kẻ đổ vỏ chỉ trong một nốt nhạc khiến Khánh Huy hối hận vô cùng.
…
Đứng trước cửa phòng làm việc của Ái Liên, Khánh Huy thoáng lưỡng lự, tay đưa lên chưa kịp gõ cửa thì phía sau đã truyền đến giọng nữ đầy kinh ngạc nhưng lại quá đỗi thân quen khiến anh khựng lại.
“Bố Ốc!”
“Sao anh lại đến đây giờ này thế?”
“Ốc có chuyện gì sao? Thằng bé đâu rồi?”
“Này sao anh không nói gì thế hả? Mấy ngày nay anh bận lắm à? Tôi không gặp anh ở nhà, cũng không thấy ở bên cạnh Ốc lúc gọi điện. Ê hay là anh cố tình tránh mặt tôi đấy hử?”
Ái Liên cứ tự hỏi tự trả lời, người đàn ông này tự nhiên im lặng một cách lạ kỳ. Cô mở cửa cho anh vào phòng, còn tốt bụng lấy nước mời Khánh Huy uống. Ái Liên vừa định trở về chỗ ngồi thì đã bị câu hỏi của anh làm cho dừng bước.
“Sao không nói với tôi chuyện Hồng Ánh đến bệnh viện làm phiền em?”
Ái Liên không quay lại, vẫn đưa lưng về phía Khánh Huy, cô không nhìn thấy được vẻ mặt đầy ăn năn của anh lúc này.
“Nói làm gì? Nói để anh đến gô cổ cô ta nhốt vào tù à? Hay là quỳ xuống cầu xin cô ta đừng làm phiền tôi nữa?”
“Sao em lại bình thản như vậy? Không tức giận à?”
“Có, lúc đấy nếu không nể mặt giám đốc bệnh viện là tôi đánh cô ta rồi đấy. Nhưng mà sao chứ, đánh bẩn tay tôi. À quên không bảo với anh là có người đánh hộ rồi, mặt vợ cũ của anh sưng như cái đầu heo sắp hoại tử ấy. Anh nhìn thấy chưa?”
Khánh Huy nghe được ý cười trong lời nói của Ái Liên thì biết cô đang không tức giận. Anh nhích lên một bước, đã ở ngay phía sau lưng Ái Liên. Cô không hề biết mà vẫn tiếp tục nói:
“Đối với loại người không biết xấu hổ như cô ta, anh cứ dây dưa cô ta càng không sợ, lại tưởng rằng anh để ý đến rồi càng đeo bám thôi. Lờ đi cô ta khác chán. Mệt mỏi!”
Ái Liên khẽ thở dài, cô không muốn nói chuyện Hồng Ánh với Khánh Huy, anh cũng không nói chuyện bố cô đến tìm gặp mình. Cô sợ anh khó xử, anh cũng sợ gia đình Ái Liên bất hòa. Diễn đàn Vietwriter.vn
Hồng Ánh gây sự với cô trước bao nhiêu người, Khánh Huy cảm thấy vô cùng có lỗi. Qua lại với anh, cô toàn vướng vào rắc rối không đâu, vậy mà… Càng biết sâu, càng hiểu nhau thì Khánh Huy càng nhận ra bên ngoài vẻ nóng nảy, gai góc là một Ái Liên rất hiểu chuyện.
Ái Liên giật mình ngước mắt nhìn lên, rồi lại nhìn xuống vòng tay cứng rắn như thép đang ôm lấy eo mình. Cô còn chưa hết bàng hoàng thì giọng anh đã trầm trầm êm tai kề bên thái dương, “Xin lỗi em!”
Cơ thể Ái Liên chầm chậm buông lỏng mà dựa dẫm vào người ở phía sau. Ở trong lòng Khánh Huy thật sự rất thoải mái và yên tâm. Chuyện Hồng Ánh gây rối, Ái Liên cũng ấm ức, nhưng lại ngại Khánh Huy suy nghĩ nên không muốn nói với anh. Nhưng nếu sớm biết nói sẽ được ôm như thế này thì ngay tối hôm ấy đã nói luôn đi cho rồi.
Bố có ý phản đối mối quan hệ của hai người khiến Ái Liên khá nhọc tâm suy nghĩ, bình thường ông ấy ít khi xen vào quyết định của cô, nhưng lần này lại khá quyết liệt. Không phải chỉ mình Khánh Huy bị ông Khải làm cho dao động mà cả Ái Liên cũng bứt rứt không thôi.
Cô tin Khánh Huy nhưng không tin Hồng Ánh, người như cô ta thật sự không biết đường nào mà lần. Khánh Huy và cô ta lại từng là vợ chồng, nghe cô ta nói họ rất hợp chuyện giường chiếu, nếu lỡ một ngày… liệu cô có chấp nhận được không?
Ái Liên khẽ thở dài hơi nghiêng đầu đáp lại câu xin lỗi của Khánh Huy:
“Kệ đi, ai bảo tôi lại ngứa cựa thích dây vào anh làm gì chứ.”
“Mấy ngày nay tôi thật sự đã trốn tránh em nhưng không làm được, ở đây rất khó chịu.”
Khánh Huy vừa khẩn khoản, vừa mượn ngực Ái Liên cố ý biểu đạt rằng trong trái tim mình rất khó chịu khi không gặp được cô. Ái Liên bị động chạm bất ngờ thì vội nuốt khan nín giọng, thiếu chút nữa đã hét toáng lên rồi.
Ái Liên mím môi, cố dằn sự biểu tình trong lồng ngực xuống mà trợn mắt ngước nhìn lên. Khánh Huy dường như không nhận ra sự lỗ mãng của mình vẫn trìu mến nhìn lại, càng đắm chìm trong đáy mắt cô.
“Ý anh muốn nói là trái tim mình rất khó chịu đúng không?”
Khánh Huy thật thà gật đầu, thề là cái mặt anh lúc này nó cứ ngô nghê đến ngốc nghếch thế nào ấy. Người ta nói đến thế rồi mà còn không biết ý buông tay.
Ái Liên khẽ đẩy nhẹ khóe miệng sang hai bên, nghiến răng nhắc nhở:
“Nhưng đây là ngực tôi, anh có biết không, tay anh đang đặt vào ngực tôi đấy. Biết không hả Khánh Huy???” Diễn đàn Vietwriter.vn
Năm ngón tay đang bao lấy một bên mềm mại chợt cứng đờ, chầm chậm buông ra rồi bất động trên không trung, Khánh Huy phát ngại đến đỏ bừng cả vành tai. Anh trân trối đưa mắt nhìn vào bàn tay mình, khẽ nuốt khan xuống. Anh vừa mới làm cái hành động lỗ mãng gì thế này?
“Xin lỗi, tôi không cố ý đâu. Thề với em đấy.”
Vẻ lúng túng của Khánh Huy khiến Ái Liên không tức nổi mà cứ khúc khích mãi. Bàn tay anh vừa hạ xuống đã bị nắm lấy, sự đụng chạm bất ngờ khiến cả người Khánh Huy như vừa có dòng điện chạy qua làm trái tim anh run rẩy, loạn nhịp một cách bất thường. Bàn tay bé nhỏ mềm mại cọ nhẹ vào những vết chai sần trong lòng bàn tay lớn rồi chậm rãi đan lấy từng ngón tay Khánh Huy siết chặt lấy.
Hành động chủ động của Ái Liên như giúp anh xóa bỏ được sự e ngại ban đầu, Khánh Huy vòng tay còn lại kéo Ái Liên trở lại lòng mình, cằm tựa trên vai cô, nhẹ giọng thủ thỉ:
“Tôi nhớ em!”
Một câu “Tôi nhớ em” của Khánh Huy tuy nhẹ nhàng trong ngôn từ nhưng lại đủ sức nặng để khiến trái tim Ái Liên rung động. Cô suýt chút nữa cũng muốn sổ ra ba từ ấy với anh. Ái Liên ngoảnh mặt về phía sau, cảm nhận hơi thở ấm áp vương vấn hơi men gần kề trong gang tấc. Cô nhắm hờ mắt, hàng mi dài chạm vào nhau, lâng lâng hưởng thụ cảm giác được người mình yêu thích ôm gọn trong lòng, miệng lẩm bẩm:
“Anh uống rượu đấy à?”
“Một chút.”
Khánh Huy nói một chút vậy mà chỉ cảm nhận hơi thở của anh, mà cô như muốn say theo thế này rồi sao?
Bên ngoài chợt truyền đến tiếng gõ cửa phá vỡ sự mùi mẫn của hai người. Ái Liên xấu hổ tách ra khỏi người Khánh Huy, gò má cô đã nóng bừng bừng. Anh thì cứ tủm tỉm cười cười, vừa xoa gáy vừa lén nhìn theo.
Ái Liên hắng giọng đáp ra bên ngoài:
“Có chuyện gì thế?”
“Chị Liên ơi chị sang phòng 518, bệnh nhi sốt cao quá ạ!” Diễn đàn Vietwriter.vn
“Ừ, chị sang liền.”
Ái Liên lấy dụng cụ y tế chuyên dụng rồi quay sang nói với Khánh Huy:
“Tôi đi đã.”
“Ừ.”
Bước chân cô chợt dừng lại, đứng so le với Khánh Huy, không nhìn lên mà dán mắt vào ngực anh dặn dò:
“Anh đừng để bụng chuyện Hồng Ánh gây sự với tôi. Tôi nghiêm túc đồng ý cùng anh tìm hiểu thì sẽ chọn tin tưởng anh.”
Khánh Huy vội níu tay Ái Liên lại, bất ngờ nâng mặt cô đặt lên gò má trắng hồng một nụ hôn, dây dưa mấp máy môi:
“Tôi rất muốn hôn em ngay bây giờ, nhưng lại sợ làm chậm trễ công việc của em.”