-
Chương 16: Cũng chỉ là phụ nữ
Hồng Ánh bị dọa thì tự nhiên chột dạ, Khánh Huy đứng về phía Ái Liên, cô ta vừa bị tố cáo cách đây mấy tiếng đồng hồ. Bố Hồng Ánh phải bỏ ra cả đống tiền để bồi thường và bảo lãnh cho cô ta không vướng kiện tụng, giờ lại vào nữa chắc ông ấy phát điên lên mất. Vụ sập hầm mỏ vừa rồi cũng đã phải lo lót bồi thường cho đám công nhân bị thương, lại phải bỏ ra một khoản để bịt mồm chủ thầu đã đủ khiến bố Hồng Ánh phát rồ lên rồi.
Cô ta đứng đơ ra đấy, tròng trọc nhìn mẹ con Ái Liên, không biết trong cái đầu không để chứa não kia lại suy tính cái gì.
…
Bát nhỏ bị sốt cao, bà nội lại không có nhà nên Nam My phải xin nghỉ ở cơ quan để đưa thằng bé đến viện. Hoàng Bách vừa tiễn vợ con xuống đến sảnh đã bắt gặp ngay cảnh ồn ào này thì không ai bảo ai cũng rảo bước tới xem. Diễn đàn Vietwriter.vn
Nhìn thấy Ái Liên, Nam My chợt nhìn sang chồng:
“Chị Ái Liên, còn kia là ai nhỉ?”
“Vợ cũ anh Huy thì phải, anh từng nhìn thấy cô ta hồi Ốc bị ốm có tới viện thăm.”
Hai người bất giác nhìn nhau, trong đầu cũng hiện lên một câu hỏi,
“Đánh ghen?”
“Anh bế con để em xử lý, để người ta quay chụp lung tung thế kia bệnh viện bị ảnh hưởng, danh dự của chị ấy cũng tiêu tan đấy.” Diễn đàn Vietwriter.vn
Hoàng Bách gật đầu, bế con đi theo ngay phía sau lưng Nam My. Cô giúp dẹp đám đông trước, thấy người mặc cảnh phục thì họ cũng rén mà tản hết cả ra, mặc dù chân bước nhưng mắt vẫn hau háu trông vào.
Có người đang phát trực tiếp cũng bị cô yêu cầu gỡ bỏ ngay lập tức còn không tiếc lời đe dọa rằng quay chụp, phát tán video, hình ảnh của người khác khi chưa được sự cho phép là phạm pháp sẽ bị xử lý theo pháp luật thì họ đều sợ xanh mắt mèo mà xóa vội rồi đưa màn hình ra cho cô xem.
Ái Liên gật đầu tỏ ý cảm ơn Nam My, cô cũng mỉm cười chào lại. Nam My nhìn sang bà Ánh Linh một cái, lễ phép chào bà:
“Cháu chào cô ạ!”
“Ừ chào cháu. Cảm ơn cháu.”
Thấy họ nói chuyện với nhau, Hồng Ánh thừa dịp vin vào ấy mà lu loa muốn ăn vạ, “Các người hùa nhau vào bắt nạt tôi?”
“Chắc cô hiền để bị bắt nạt?” Nam My gằn giọng, cô không thích đôi co thì lùi về phía bố con Hoàng Bách.
Hồng Ánh cay cú sắc xéo lườm theo.
Ái Liên định quay đi rồi nhưng nghĩ sao mà quay ngoắt lại khiến cô ta giật mình thì lùi về sau một bước.
“À còn nữa. Giới thiệu với cô. Người phụ nữ vừa chửi cô là mẹ. Không mẹ kế của tôi. Tuy không sinh ra nhưng người phụ nữ bận rộn này luôn dành thời gian cho đứa con chồng không chung máu thịt là tôi. Bà ấy tham công tiếc việc đến phát bệnh cũng phải xong công việc mới chịu đến bệnh viện để khám. Nhưng chỉ vừa nghe tin tôi làm phẫu thuật đã bỏ hết tất cả để chạy đến bệnh viện chăm sóc tôi. Không như loại phụ nữ đến đứa con bản thân dứt ruột sinh ra còn sợ hôi, sợ bẩn mà không bế ẵm, không cho bú. Cô đừng nói Ốc láo hay bà nội và bố không biết dạy nó. Trẻ con nó chưa có nhận thức sâu xa, ai thật sự quan tâm, yêu thường thì nó sẽ thương lại thôi. Còn cô đến tư cách làm mẹ cũng không có đâu. Nhé!”
Bị nói xa xả vào mặt, Hồng Ánh không há miệng ra cãi được câu nào, những người còn ở lại nghe được thì cũng nhìn cô ta bằng con mắt coi thường, dè bỉu. Sau khi xả xong, Ái Liên không thèm quan tâm nữa, cô quay sang bám tay bà Ánh Linh trong khi bà vẫn còn bị mấy lời con chồng vừa nói làm cho bất ngờ đến bất động. Diễn đàn Vietwriter.vn
“Mẹ chúng ta đi thôi.”
“Ái Liên, con vừa gọi cô là gì cơ?”
“Mẹ!”
Bà vui đến run rẩy, bám tay cô giục:
“Gọi lại một lần nữa đi.”
Ái Liên cũng ngại miệng, thì né tránh ánh nhìn trực diện của mẹ kế.
“Gọi cả đời nên là mẹ đi nhanh lên không kíp nội soi họ về là mai lại phải nghỉ làm thêm một ngày để đi khám lại đấy ạ!”
“Được. Chúng ta đi.”
Bà Ánh Linh vừa lau nước mắt vừa rạng rỡ đi theo Ái Liên. Suốt mười năm qua, bà mong chờ một tiếng gọi mẹ này của cô hơn tất cả mọi thứ, giờ được thỏa nguyện rồi mới thấy nó thật sự thiêng liêng và hạnh phúc đến nhường nào.
Mẹ con Ái Liên vừa quay lưng đi thì đã có một đám người hùng hổ lao tới, Hồng Ánh bị chắn đường thì chợt khựng lại. Cô ta vừa chạm mặt người phụ nữ bước lên từ đám người thì mặt mũi đã tái mét. Người kia nở một nụ cười khó hiểu lên tiếng:
“Chào!”
Dứt lời, người phụ nữ không chút nể nang cả tá con mắt đang nhìn về phía họ mà thẳng tay tát tới tấp vào mặt cô ta khiến Hồng Ánh choáng váng mặt mày.. Cô ta lảo đảo muốn bỏ chạy, nhưng đã bị người kia túm tóc kéo giật lại rồi ấn dúi xuống đất mà ngồi lên người đánh tiếp.
Chị ta vừa đánh vừa luôn miệng chửi:
“Con khốn này mày không núp lùm võ mõm nữa đi? Đĩ thõa lại còn bày đặt ghen ngược à? Mày thích đánh ghen, tao cho mày biết thế nào gọi là đánh ghen, tiểu tam…”
“Bà điên này… tôi… tôi có liên quan gì tới anh ta nữa đâu…”
“Mày thích không liên quan không? Tao bảo có liên quan là có liên quan đấy. Cho mày chừa cái tội lăng loàn đĩ thõa này.”
Cứ một câu, người phụ nữ kia lại hăng máu giáng xuống một cái bạt tai thật lực, mặc cho Hồng Ánh ôm mặt và đầu né tránh. Từng tiếng kêu rên đầy đau đớn xen lẫn tiếng chửi bới cay nghiệt ồn ã, khiến sảnh bệnh viện Đa khoa Quốc tế Thành phố Biển bỗng trở nên náo nhiệt hơn mọi ngày.
Cảnh tượng trước mắt khiến cả nhân viên y tế lẫn người đến khám bệnh đều trợn mắt kinh hãi, quá nhanh quá nguy hiểm. Thang máy dừng lại, Ái Liên và bà Ánh Linh bước vào, họ thấy tất cả nhưng cả hai mẹ con đều chung một tâm thế là sự ghét bỏ. Con đàn bà mất nết kia chẳng ai muốn ra mặt giúp đỡ, có người dạy cho cô ta bài học cũng đáng lắm.
Cửa thang vừa đóng lại, bà Ánh Linh đã hài lòng lên tiếng:
“Đáng đời con mất nết ấy. Nó có đánh con cái nào không?”
“Không ạ! Con hẹn bác sĩ rồi, giờ cứ lên thẳng khoa khám bệnh thôi ạ!”
“Ừ!”
…
Hoàng Bách thấy tình hình có vẻ căng, nhân viên bảo vệ lại bị hai người đàn ông xăm trổ đi theo người phụ nữ kia ngăn không cho lại gần thì quay sang nói với Nam My đang bình chân như vại đứng quan sát nãy giờ:
“Này cô cảnh sát, sao em bình tĩnh thế, bình thường là nhao vào giảng hòa rồi cơ mà? Như kia dễ xảy ra án mạng lắm đấy.”
“Đánh có mấy cái thôi mà. Em toàn thấy chị kia chửi và tát là chính, mà tát thì mỏi với rát tay thôi chứ chết người làm sao được mà anh…”
Nam My còn chưa nói hết câu, thì một người phụ nữ trong số những người đi cùng cũng lao vào muốn đánh cùng. Vụ này hung hãn quá nên người xem cũng chỉ dám đứng xa xa hiếu kỳ, chứ người phụ nữ kia dắt đến ba bốn người trông như dân xã hội, đã xăm trổ còn bặm trợn đáng sợ vô cùng, ai nhìn cũng hãi.
Nam My thấy biến có vẻ căng thì bước về phía ấy, Hoàng Bách gọi với theo:
“Ơ em đi đâu đấy?”
“Giảng hòa như anh bảo đây.”
Nam My đáp gọn lỏn rồi ngoắc chồng bế con ra cùng mình. Hai đánh một lại còn đá đấm thế kia thì hơi lố quá rồi, cô cũng lo là có án mạng xảy ra thật nên đành ra mặt. Chứ lúc này cô thật sự muốn cất bộ cảnh phục đi lắm, dù là ai đi chăng nữa thì Nam My cũng chỉ là một người phụ nữ, có thể thông cảm với người yếu đuối chứ không đồng cảm nổi với loại phụ nữ như Hồng Ánh để mà thương xót cho cô ta.
Nhìn thấy người mặc cảnh phục đi đến, đám người kia giật mình khựng lại. Người đánh theo từ từ đứng dậy, có chút e ngại hết nhìn Nam My lại nhìn người quen của mình và Hồng Ánh.
Người phụ nữ là nguồn cơn của sự việc dường như không hề nao núng vẫn hăng máu tát thêm mấy phát nữa rồi mới thong thả nhìn Nam My.
Cô đưa mắt nhìn Hồng Ánh rũ rượi nằm rệp xuống sản như chó ốm, khác hẳn lúc hung hăng gây sự với Ái Liên thì lặng lẽ lắc đầu hai cái. Nam My vừa thu mắt lại thì đã bắt gặp ánh nhìn rực lửa đang đặt vào mình, người phụ nữ hất hàm:
“Cô muốn bênh vực con tiểu tam này? Pháp luật bảo vệ con đàn bà mất nết, mất nhân tính này?”
“Pháp luật bảo vệ công dân và công lý. Không ưu ái bất kỳ tổ chức hay cá nhân nào. Hiện tại tôi không trong thời gian làm việc, chỉ là một người vợ, người mẹ bình thường giống các chị, nên là thấy loại phụ nữ lăng loàn này đi cướp chồng người khác thì cũng nóng mắt, bất bình thôi. Nhưng đánh thì cũng đã đánh rồi thì cũng nên biết tiết chế chị ạ! Vì loại này mà dính đến pháp luật thì cũng không đáng đâu. Pháp luật chưa có khung hình phạt cho tội ngoại tình, nhưng có hình phạt cho người hành hung người khác có chủ đích. Mấy cái tát thì chỉ cần bồi thường, còn sâu hơn nữa thì e là…”
Nam My lơ đễnh đưa mắt nhìn quanh, cả một đống con mắt đang nhìn về phía họ. Cô lại ý nhị đánh mắt lên trần nhà, ám chỉ thêm mấy chiếc camera đang lặng lẽ ghi hết mọi hành động của tất thảy từ nãy giờ lại với chị ta.
Người kia tạm xuôi, dim mắt nhìn cô lột lượt từ đầu đến chân, âm thầm đánh giá.
Cô biết nhưng chỉ nền nã mỉm cười. Mấy câu sau của Nam My nói khá lớn, cốt để cho những người xung quanh nghe được nữa, coi như là cô đã tận trách.
Người phụ nữ kia thấy cô nói hợp tình thì ngoắc tay cho đám người đi cùng mình lùi về phía sau, coi như tha cho Hồng Ánh.
Chị ta nhỏ giọng nói với Nam My:
“Cảm ơn cô.”
Cô khẽ nhún vai rồi quay sang đưa tay bế con trai. Để bé con của cô phải chứng kiến cảnh này cũng thật là trải nghiệm rùng rợn quá rồi. Nam My tặc lưỡi trêu đùa cùng thằng bé, Bát nhỏ chẳng sợ mà cứ toe toét cười thành tiếng. Thằng chó con, hết sốt một cái là lại tươi như hoa mới nở.
Nam My lùi lại rồi, người phụ nữ mới âm trầm bước lại gần Hồng Ánh, ở thế bề trên mà trông xuống. Cô ta sợ hãi theo phản xạ lết thân lùi về phía sau né tránh, hai tay bất giác đưa lên ôm đầu tự vệ. Nhìn dáng vẻ sợ sệt lúc này của Hồng Ánh không khiến đám đông đồng cảm mà ngược lại lại thấy hả hê vô cùng. Có người hằn học lên tiếng:
“Đáng cái đời, tưởng thế nào, hóa ra là mèo mả gà đồng mà đến cào mặt ăn vạ như thật. Đúng là đời nào cũng có Chí Phèo.”
Người phụ nữ liếc mắt nhìn về phía đó một cái rồi nhếch nhẹ khóe môi, chị ta khom người ngồi xuống bên cạnh, nghiến răng quẳng cho Hồng Ánh một câu: Diễn đàn Vietwriter.vn
“May phúc tổ ba đời cho mày, nên cảm ơn cô cảnh sát này đi không thì mày nhừ đòn con ạ! Đừng để tao nhìn thấy cái bản mặt mày xuất hiện ở chỗ nào nữa, không là cứ gặp ở đâu là tao đập thẳng tay ở đấy, không chắc đã may mắn như hôm nay đâu. Ngon thì cứ báo cảnh sát đi, để xem mày còn xác mà lết đến đồn để kiện cáo không.”
Dứt lời, chị ta cười gằn một cái rồi đứng phắt dậy, vừa làm động tác phủi tay vừa ngẩng cao đầu rảo bước rời khỏi bệnh viện. Người phụ nữ này, Hồng Ánh không ăn lại được. Năm năm trước cô ta thắng thế coi thường chị ta, hiên ngang qua lại với chồng của người này. Cô ta đích thị là loại tiểu tam mặt dày vô sỉ, Nhưng năm năm sau người phụ nữ nhu nhược, nhất nhất tôn thờ chồng năm đó đã lột xác hoàn toàn và trở nên bản lĩnh hơn người khiến Hồng Ánh phải dè chừng trốn tránh. Vậy mà không ngờ, vẫn có ngày bị chị ta dần cho đến mất hết cả thể diện thế này.
Đợi chị kia khuất bóng, Nam My mới thân thiện ngồi xuống trước mặt Hồng Ánh, cô ta giật mình ngẩng mặt nhìn lên.
Nhìn cái dáng vẻ te tua thảm hại với gương mặt tím bầm sưng húp khóe miệng còn bật máu tươi và hai mắt giống như người bị ong đốt, muốn mở to cũng không nổi của cô ta khiến Nam My muốn phá lên cười mà phải cố làm mặt lạnh nhịn lại. Cái đầu heo ế sắp hoại tử như thế nào thì cái mặt Hồng Ánh lúc này y xì đúc vậy.
“Cô có cần tôi báo án giúp không? Chẹp chẹp, cái mặt sưng hết cả lên rồi, xem ra phải lăn hết cả rổ trứng mới lại được.”
Hồng Ánh lại điên cuồng gào thét:
“Không cần, cút đi. Các người cút hết đi.”
Nam My chỉ chờ mỗi một lời ấy của cô ta thì liền rạng rỡ, cô nhún vai tỏ ý đã hiểu rồi đứng lên luôn. Trước khi rời đi còn cố tình nhấn mạnh:
“Nếu suy nghĩ lại, cô có thể đến cơ quan công an báo án bất cứ lúc nào. Nhớ là phải giữ nguyên thương thích thế này để làm bằng chứng nhé!”
Hoàng Bách ở bên cạnh chỉ biết nhịn cười nhìn vợ ra vẻ với cô ta. Phụ nữ đúng là đáng sợ thật, còn hơn cả diễn viên gạo cội.
*Bạn đang đọc truyện được viết bởi Bodhi, tuyệt đối không sao chép dưới mọi hình thức khi chưa được sự cho phép của tác giả. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
…
Trưởng khoa sản xong việc thì sang khoa nhi gặp con gái. Chuyện ồn ào của cô khi nãy đã kịp đến tai ông. Nhìn vẻ khó chịu hiện ra rõ ràng trên gương mặt bố, Ái Liên chỉ biết im lặng. Cô nghĩ mình không nên nói gì thì tốt hơn.
Sau khi hỏi han tình hình thăm khám của vợ, bố Ái Liên mới nghiêm nghị nhìn cô hỏi chuyện:
“Ái Liên con với cái cậu cảnh sát kia là thế nào?”
“Bọn con đang tìm hiểu nhau ạ!”
“Cậu ta có vợ con rồi đúng không?”
“Có một con trai năm tuổi, còn vợ thì ly hôn hơn hai năm nay rồi ạ!”
Nhìn vẻ bình thản của con gái, ông Khải bố Ái Liên càng bực bội chất vấn:
“Vậy sao vợ cũ còn đến tìm con làm cái gì?”
“Cô ta muốn hàn gắn.”
“Phức tạp. Bố nghĩ con nên suy nghĩ lại về mối quan hệ này. Một người đàn ông nhập nhằng với vợ cũ không tốt đâu con.”
“Khánh Huy không nhập nhằng, là do vợ cũ làm phiền.”
“Bị như vậy rồi mà con vẫn còn bênh cậu ta sao? Họ có mối liên hệ là đứa con chung. Rồi sẽ thường xuyên qua lại, đàn bà muốn sẽ tìm cách chèo kéo, dụ dỗ. Rồi cũng có ngày xảy ra chuyện. Con nghĩ mình cao thượng bỏ qua được không? Sao con lại trở nên mù quáng thế này hả Ái Liên?”
Ông Khải kiên định nhìn con gái, thái độ dứt khoát, không có ý muốn cảm thông.
Ái liên cũng ngang bướng, cố chèo kéo:
“Khánh Huy có chính kiến của anh ấy, bố cứ bình tĩnh. Bọn con cũng mới đang tìm hiểu nhau thôi mà.”
“Vậy chưa có gì sâu sắc thì dứt sớm đi con ạ! Bố lo cho con thôi. Ngày trước con theo đuổi Hoàng Bách bố không cấm vì nó độc thân, chưa có ràng buộc gì, đằng này…”
Thấy hai bố con có vẻ căng, và thái độc của chồng hơi thái quá thì bà Ánh Linh liền ra mặt:
“Thôi mà anh, chuyện bọn trẻ để nó tự tính. Ái Liên nhà mình bao nhiêu tuổi rồi, con nó tự biết cân đối. Chuyện tình cảm nam nữ mình không xen vào được đâu anh.”
Ông Khải bị chặn họng thì không hài lòng lắm, nhưng nhìn vẻ mặt không mấy thoải mái của con gái, lại bị vợ gàn thì đành im. Nhưng tự nhiên trong lòng người làm cha lại thêm một mối suy tư. Từ cái hôm nhìn thấy hai người ở trong ô tô trước cổng nhà mình thì ông đã lấn cấn rồi. Giờ lại thêm chuyện vợ cũ của người đàn ông kia đến tận bệnh viện làm loạn thế này nữa thì thật sự là quá lắm rồi.
Sau khi tiễn vợ ông Khải không về phòng mình ngay mà đi tới phòng của Hoàng Bách. Ông ấy ở lại chừng mười lăm phút thì rời khỏi. Hoàng Bách thấy lạ lắm, tự nhiên trưởng khoa hỏi về Khánh Huy còn xin phương thức liên lạc thì e là người anh em mới thân này của anh lành ít dữ nhiều rồi. Diễn đàn Vietwriter.vn
…
Sau giờ tan tầm.
Trong quán cà phê khá yên tĩnh gần bệnh viện Đa khoa Thành phố Biển, hai người đàn ông trầm lặng ngồi đối diện nhau. Nhân viên phục vụ mang nước đã gọi lên đặt ngay ngắn trước mặt từng người. Tờ hóa đơn kẹp dưới hộp đựng giấy, thỉnh thoảng bị gió quạt lùa tới thì bay lên phần phật, nhưng dường như không thu hút được sự chú ý của một trong hai người.
Không cần giới thiệu nhiều vì qua cuộc gọi hẹn gặp ông Khải đã nói rõ danh tính của mình với người đàn ông trước mặt rồi.
Khánh Huy lễ phép lên tiếng trước:
“Cháu mời chú uống nước.”
“Ừm!”
Ông Khải đáp lời để đấy, chứ không có ý định dùng nước. Ông không nể nang vào thẳng vấn đề chính:
“Cậu Huy này, không biết cậu đã nghe chuyện vợ cũ của mình đến bệnh viện gây sự với Ái Liên nhà tôi chưa?”
Khánh Huy sửng sốt nhìn ông. Đầu mày giật giật đã nhíu sát lại.
“Cô ta đến bệnh viện tìm Ái Liên ạ? Cháu xin lỗi, giờ chú nói cháu mới biết.”
“Ừm. Con gái tôi không phải đứa thích kể lể, tôi cũng không đến đây để bình phẩm về vợ cũ với cậu nên cũng không muốn dông dài. Chúng ta cứ đi thẳng vào vấn đề luôn cho đỡ mất thời gian của nhau.”
“Vâng chú cứ dạy bảo, cháu nghe ạ!”
Thái độ nhẫn nhịn đầy lịch sự ấy của Khánh Huy khiến ông Khải có chút vừa lòng. Xong chuyện gì phải ra chuyện đó, ông không thể vì vẻ bề ngoài của anh mà mềm lòng được.
“Ái Liên nói cậu và nó đang qua lại tìm hiểu nhau?"
“Vâng ạ!”
"Tôi không biết mối quan hệ đã tiến triển đến đoạn nào, nhưng hơn ai hết là bố nó tôi mong con gái mình hạnh phúc. Đành rằng là cậu đã ly hôn, cũng được xem là người độc thân. Nhưng hiện tại vợ cũ của cậu vẫn còn dây dưa. Và tôi không muốn cậu tiếp tục qua lại với Ái Liên. Hôm nay vợ cậu đến gây rối làm ảnh hưởng đến thể diện của con gái tôi, khiến nó xấu hổ với đồng nghiệp và khách hàng. Trước mặt bao nhiêu người cô ta một câu chửi con bé là tiểu tam, là…”
Ông Khải rất bực nhưng nén lại để không thốt ra những lời bẩn thỉu mà người đàn bà xấc láo kia dùng để nói con gái mình, mà đưa mắt đầy tức giận nhìn người đối diện như muốn trút hết bực tức lên anh.
Khánh Huy nghe ông Khải nói mà cũng muốn nóng máu theo, nắm tay đặt trên bàn chợt siết chặt, từng lằn gân nổi rõ trên bắp tay săn rắn. Anh tức giận vì Hồng Ánh hành động lỗ mãng, đồng thời cũng cảm thấy có lỗi với Ái Liên rất nhiều. Diễn đàn Vietwriter.vn
“Cháu xin lỗi.”
“Lỗi của cậu là chắc chắn rồi. Nhưng xin lỗi không giải quyết được vấn đề nếu như cậu không giải quyết được triệt để nguồn cơn gốc rễ của nó. Cậu đừng bảo với tôi cho cậu thời gian, con gái tôi ba mươi tuổi rồi, thanh xuân còn lại bao nhiêu? Nó không đợi được một người đàn ông đã từng có gia đình, có con riêng như cậu. Cậu không thấy như vậy là bất công với con bé à?”