-
Chương 11: Hỏi vợ cho bố
Ốc theo Ái Liên đến nhà bố mẹ cô, em trai Tuấn Kiệt thấy chị gái mang bạn đến cho mình thì phấn khởi ra mặt, nó dắt chị gái và Ốc lên phòng của mình rồi lôi hết cơ man là đồ chơi lớn nhỏ bày ra trước mặt thằng bé.
Ốc ngồi dưới sàn gỗ, bên cạnh là Ái Liên, trước mặt là Tuấn Kiệt. Em trai Ái Liên chăm chăm nhìn đứa bé nhỏ hơn mình đang lia mắt nhìn một loạt đồ chơi lạ mắt.
“Em không thích mấy cái này à? Để anh lấy thêm cái khác nhé, anh có một tủ luôn.”
Ốc chầm chậm lắc đầu, thằng bé còn chưa hết choáng ngợp thì giương mắt ngưỡng mộ nhìn Tuấn Kiệt: Diễn đàn Vietwriter.vn
“Sao nhà anh nhiều đồ chơi còn mới thế? Có cả khủng long siêu bạo chúa với siêu nhân này.”
Tuấn Kiệt nở mũi vểnh mặt lên:
“Nhiều lắm, anh chơi giữ lắm chứ không giống mấy đứa con nít toàn phá đâu. Thế nhà em không có à?”
“Có mà ít hơn nhà anh.”
“Thế em chuyển đến nhà anh ở đi, rồi anh cho em chơi cùng. Em làm đồ chơi của anh…”
Bị chị gái lườm, Tuấn Kiệt liền sửa lời, “À không phải làm bạn chơi cùng anh.”
“Không đâu, em mà đi vắng thì bà nội với bố buồn lắm. Với cả em thích chơi với cô Ái Liên cơ anh Tuấn Kiệt ạ! Hay là lúc nào anh không phải đi học thì anh sang nhà em chơi, rồi mang đồ chơi của anh sang cho em chơi cùng với.”
Cả hai đứa trẻ đều đổi hướng nhìn sang người ngồi bên cạnh, Ái Liên chỉ cười không đáp. Hai cái thằng nhóc này vừa mới gặp nhau có một lúc mà đã hứa hẹn như thật rồi. Diễn đàn Vietwriter.vn
Ái Liên không chơi cùng mà ngồi lên giường của Tuấn Kiệt, phòng nó rộng thật, cũng nhiều loại đồ chơi, thằng bé chơi rất giữ chứ không phá như những đứa trẻ khác nên dù đã qua vài năm nhìn vẫn còn nguyên vẹn.
Người giúp việc từ dưới nhà đi lên, mang theo nước cảm và đồ ăn vặt. Ái Liên đưa mắt nhìn theo:
“Bình thường cô cũng cho Tuấn Kiệt ăn đồ chiên rán như thế này đấy à?”
“Thằng bé thích ăn đấy cháu.”
“Bố cháu không nói gì sao ạ?”
Người giúp việc chầm chậm lắc đầu, Ái Liên không mấy hài lòng thì lên tiếng dặn dò:
“Sau này cô hạn chế cho thằng bé ăn mấy đồ chiên rán như thế này nhé, đòi cũng không cho. Nó không tốt. Tuấn Kiệt lên chị bảo.”
Thằng bé giương mắt nhìn chị gái rồi tất tả đi lại gần, còn ôm lấy ngang người Ái Liên tựa mặt vào bụng cô. Ái Liên ôm mặt em trai, mắt liếc vào đĩa khoai tây rán vàng ruộm trên mặt bàn rủ rỉ:
“Từ nay không đòi cô rán mấy cái này nữa nhé, cũng ít ăn đồ ăn nhanh thôi. Tới bữa ăn cơm, kèm rau xanh và hoa quả. Biết chưa?”
“Vâng! Nhưng mà em thích.”
“Một tuần một lần không mặc cả, chị mà biết sẽ không sang nhà nữa.”
“Ư không chịu, em không ăn nữa là được chứ gì, thế từ giờ chị phải thường xuyên về nhà chơi với em hơn nhé. Với cả mang cái thằng cu này sang chơi với em.”
Cả hai cùng hướng mắt nhìn Ốc đang thơ thẩn lắp ghép lego. Ốc nghe thấy thì quay ngoắt lên, chu cái miệng xinh cãi:
“Em không phải là thằng cu, em tên là Ốc - Huy Khánh cơ mà. Anh Tuấn Kiệt gọi sai rồi.”
Ái Liên phì cười, Tuấn Kiệt nhìn chị gái thì cười theo. Sau bữa trưa cô lùa hết bọn trẻ lên giường ngủ, còn mình thì nằm bên cạnh canh. Ái Liên chăm chú nhìn Ốc, thằng bé hơi xương nhưng chắc chắn, không ốm yếu như nửa năm trước hồi cô mới gặp nó.
Nhưng nhìn thế nào, cũng khó tìm ra được nét tương đồng trên gương mặt của thằng bé và Khánh Huy, tự nhiên nghĩ đến anh cô vội với điện thoại. Không phải mong đợi gì đâu nhưng không thấy cuộc gọi hay tin nhắn nào từ người đàn ông ấy cũng khiến Ái Liên có chút bồn chồn.
Thì ra cảm giác ở nhà chờ đợi một người đàn ông đang làm nhiệm vụ là như thế này. Diễn đàn Vietwriter.vn
Cô vừa vào trang facebook cá nhân, đập vào mắt là bài đăng từ tài khoản có tích xanh về vụ việc một căn hộ trong tòa chung cư Y nằm trên đường X phát nổ do rò rỉ khí ga, khiến một cháu bé và một vài chiến sĩ công an và phòng cháy chữa cháy bị thương. Kéo thấp xuống phần bình luận, đa số đều mang tính tiêu cực, chỉ trích người bố nào đó. Ái Liên khẽ lẩm bẩm:
“Chung cư Y, đường X… bố Ốc?”
Cô thảng thốt mím môi, một suy nghĩ tiêu cực như vừa lướt qua đầu Ái Liên. Cô vội tìm số điện thoại của Khánh Huy gọi anh. Nhưng mấy cuộc đều không có người nghe máy. Cùng lúc ấy Ốc trở mình rồi ngồi dậy, hai mắt nó vẫn nhắm nghiềm, cái miệng lại mở ra ư ử khóc. Nước mắt nhanh chóng ào ra, ướt cả mi dài, tràn xuống má xuống cằm.
“Ốc, Ốc làm sao thế?”
Đứa trẻ không đáp lời, để kệ Ái Liên ôm vào lòng mà nức nở. Hai mắt thằng bé vẫn nhắm nghiền, lòng Ái Liên bỗng bồn chồn hơn cả lửa đốt.
Sau khi dỗ dành Ốc nín, Ái Liên liên hệ với người quen biết được bệnh viện mà những chiến sĩ công an đang được cấp cứu thì muốn rời đi. Nhưng Ốc cứ bám cô, nhất định không ở lại đây với người giúp việc. Tuấn Kiệt nô cả buổi sáng cùng thằng bé thì mệt nên vẫn còn say ngủ.
Hai cô cháu dắt nhau xuống phòng khách, bà Ánh Linh đang ăn cơm nhìn theo:
“Dậy rồi sao?”
“Cô mới về ạ?” Ái Liên nhìn lên đồng hồ treo tường, một giờ ba mươi chiều rồi.
“Giờ cô mới ăn ạ?”
“Ừ. Lúc nãy cô định lên thì chị Quỳnh bảo bọn trẻ đang ngủ. Đứa bé nào đây?”
“Dạ con của bạn cháu, Ốc chào đi. Mẹ của cô và anh Tuấn Kiệt.”
“Ốc chào bà bác ạ!”
Giọng Ốc có chút nghẹn ngào vì vừa khóc nhưng câu chào của nó cũng đủ tấu hài khiến bà Ánh Linh đang ăn cơm mà tí sặc. Ái Liên ngớ người nhìn thằng bé, Ốc chớp chớp mắt, bày ra vẻ ngô nghê nhìn lại.
“Sao Ốc chào hay thế?”
“Thì mẹ của cô Ái Liên phải chào bằng bà, còn của anh Tuấn Kiệt chào là bác mà cô. Có phải không hả bà bác ơi?”
Thằng bé thế mà đã tót đến gần bà Ánh Linh, lém lỉnh nhìn bà chờ đợi. Bà bật cười xoa xoa đầu nó, “Ốc nói phải rồi, nhưng bây giờ con chọn một cách xưng hô thôi cho dễ gọi nhé!”
Ốc ngoảnh sang nhìn Ái Liên: Diễn đàn Vietwriter.vn
“Thế bây giờ Ốc phải gọi là gì hả cô?”
Ái Liên vừa định nói thì bà Ánh Linh đã ôm mặt thằng bé nâng lên, gương mặt hiền từ ánh lên nét rạng rỡ, đuôi mắt phượng đã có nếp nhăn nhưng không làm bà già hơn so với tuổi của mình.
“Bố mẹ Ốc là bạn của cô Ái Liên, nên Ốc gọi là bà nhé!”
“Vâng, nhưng cô Ái Liên không phải bạn của bố mẹ đâu mà là bạn gái của bố con Ốc đấy bà ạ!”
“Bạn gái luôn cơ à?”
Ốc gật đầu cái rụp, nó còn định thật thà giới thiệu tiếp về mối quan hệ của hai bố con với Ái Liên nhưng rất nhanh đã bị cô kéo lại. Ái Liên xin phép mẹ kế đưa nó rời khỏi. Bà Ánh Linh nhìn theo vẻ vội vàng của con chồng, và cái miệng leo lẻo của Ốc cứ rộn rã đi ra đến cổng mà bật cười.
Xem ra thì mối quan hệ của con chồng và bố đứa trẻ kia không chỉ đơn thuần là bạn bè rồi.
Suốt cả đoạn đường đi đến bệnh viện, Ái Liên cứ thấp thỏm không yên, lại lẩm bẩm trong miệng:
“Ông trời ơi! Hi vọng đồ xấu xa kia không sao, chỉ cần anh ta bình an lần này con hứa không lật lọng. Sẽ không cáu giận, không để bụng vì sự khô khan đến ngốc nghếch của anh ta, không lườm nguýt bố Ốc nữa… Sẽ cho anh ta cơ hội tán tỉnh tử tế. Thề đấy.”
*Bạn đang đọc truyện được viết bởi Bodhi, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
…
Vì vướng Ốc, nên Ái Liên không thể đi nhanh được, hai cô cháu lếch thếch dẫn nhau đến quầy tiếp tân ở bệnh viện thành phố nhờ họ tra danh sách những chiến sĩ công an bị thương trong vụ nổ rò rỉ khí ga vừa rồi. Cô nhân viên y tế vừa dò tìm, thỉnh thoảng lại ngước mắt nhìn lên, bắt gặp ánh nhìn đầy khẩn trương của Ái Liên thì lại cúi xuống, sau cùng phán một câu xanh rờn:
“Không có người nào tên như vậy.”
“Sao lại không có ạ?”
“Vậy là chị mong là có hả?”
Ái Liên mím môi lắc đầu, “Không cảm ơn chị.”
“Cô ơi thế bố đâu hả cô?”
“Cô không biết nữa.”
Ái Không tin tưởng lắm lại đi từng phòng kiểm tra một lần nữa, họ đều nói không có đồng chí nào của họ tên Khánh Huy tham gia cứu hộ vừa rồi cả. Hai cô cháu lại thẫn thờ dắt nhau về.
Ái Liên gọi Nam My, cô cũng ù ù cạc cạc không rõ, hôm nay là ngày nghỉ, Nam My giành toàn thời gian cho Bát nhỏ. Cô ấy hứa sẽ hỏi đồng nghiệp ở cơ quan giúp thì Ái Liên mới tạm yên tâm. Diễn đàn Vietwriter.vn
Nhìn thấy Ái Liên và Ốc dắt nhau về, Tuấn Kiệt nhao ra đón, còn phụng phịu trách cô lén đưa Ốc đi chơi mà không cho nó đi cùng. Ái Liên cười khổ, chẳng biết giải thích như thế nào. Bà Ánh Linh mon men gặng hỏi:
“Có chuyện gì mà vừa đi đã về rồi thế con?”
“À con…”
Ái Liên còn ngắc ngứ, thì Ốc đã nói thay:
“Đến bệnh viện tìm bố Ốc bà ạ!”
“Bố Ốc bị làm sao?”
“Ốc không biết, nhưng mà bố không có ở đấy. Lúc sáng bố bảo đi công việc, chứ không là cả nhà Ốc với cô Ái Liên đi du lịch biển rồi. Mà bố Ốc là chú cảnh sát đấy, bà có biết không bà?”
Bà Ánh Linh nhoẻn miệng xoa đầu nó lắc lắc đầu:
“Bà không biết, Ốc có thể nói cho bà nghe được không?”
Ốc thế mà lại chui tọt lên lòng bà Ánh Linh ngồi, còn leo lẻo kể tường tận những gì nó biết về bố Huy của nó.
Câu chốt thật khiến người làm bố mát lòng mát dạ, không uổng công yêu thương nó bao lâu nay.
“Tuy bố hơi bận, nhưng mọi người bảo bố của Ốc là đàn ông đích thực, đầy cô mê bố. Bố Ốc cao to đẹp trai, lại còn giỏi nữa bà ạ! Bà là mẹ của cô Ái Liên hả bà?”
Bà Ánh Linh tủm tỉm gật đầu, lại khẽ liếc nhìn tâm tình của con chồng một cái, Ốc ôm lấy mặt bà kéo lại để đối diện với nó.
“Vậy bà có thể gả cô Ái Liên cho bố Ốc, làm mẹ của Ốc được không hả bà?”
“Ốc!”
Ái Liên chột dạ nghiến răng gọi tên nó, Ốc lại cười híp cả mắt không trả lời mà ngước lên nhìn bà Ánh Linh chờ đợi. Bà Ánh Linh nhéo mũi nó một cái khen ngợi:
“Thằng bé này lém lỉnh quá, biết đi hỏi vợ cho bố luôn này. Bà không quyết định được, phải để cô Ái Liên của Ốc chấm trước nhé, giờ Ốc về bảo bố tán mạnh vào, chỉ cần cô Ái Liên đổ là được rồi.”
Ốc sung sướng gật đầu cái rụp, nhưng rất nhanh đã nhăn nhó mặt mày. Tuấn Kiệt ở bên cạnh vừa bám vai mẹ vừa nhéo má Ốc, “Sao em cứ nhăn nhó như con khỉ vậy?”
“Em không phải con khỉ.” Ốc cãi, rồi lại bảo bà Ánh Linh: Diễn đàn Vietwriter.vn
“Nhưng mà bố dốt lắm bà ạ, ứ biết tán gái đâu. Bác Vũ ở cơ quan bố bảo lơ mơ như mày còn lâu mới lấy được vợ. Nhưng mà Ốc thấy bố hiền lắm bà ạ! Bà bảo cô Ái Liên chịu lấy bố Ốc đi bà.”
“Được, bà thích Ốc rồi, nên sẽ cho bố Ốc một phiếu tán đổ cô Ái Liên nhé!”
“Anh cũng thích Ốc, nên cũng cho bố Ốc một phiếu, nhưng mà bố anh gớm lắm. Chưa chắc bố Ốc đã qua được cửa của bố anh đâu, Ốc về bảo bố cố gắng hơn đi.”
“Bố anh là ai cơ?”
“Là bố của cô Ái Liên của Ốc đấy. Bố anh cưng chị Ái Liên lắm.”
Ốc chợt im lặng, dơ bàn tay lên lẩm nhẩm, phải đến cả phút mới bất thình lình ngước mắt lên:
“Vậy Ốc phải gọi là ông đúng không anh?”
“Ừ.”
“Vậy bố anh có cưng anh không?”
Mặt mũi Tuấn Kiệt phương phi, gật đầu cái rụp:
“Có chứ, bố cưng anh hơn cả chị Ái Liên.”
“Vậy anh bảo bố anh chịu bố em đi, anh là con cưng của bố anh cơ mà. Như Ốc này, Ốc là con cưng của bố. Ốc bảo bố tán cô Ái Liên làm mẹ của Ốc thế là bố tán luôn.”
Thằng nhóc này thế mà khôn, nói câu nào cũng khiến người khác không tìm ra lý lẽ mà nói lại được. Bà Ánh Linh nhìn con chồng tủm tỉm. Ái Liên cũng hạ bỏ được sự ngại ngùng khi mẹ kế biết được bí mật của mình thì chỉ chăm chăm nhìn đứa trẻ đang leo lẻo trong lòng bà ấy mà nở nụ cười. Cả mẹ kế và em trai đều thích Ốc, lại không có động thái khó chịu khi nói về mối quan hệ của cô và bố nó thì gánh nặng trong lòng Ái Liên cũng nhẹ bớt đi. Còn bố cô, thì Ái Liên không biết tâm ý ông ấy thế nào nếu biết chuyện mình qua lại với người đàn ông từng có gia đình, lại có thêm một đứa con riêng như thế này nữa.
Bà Ánh Linh thấy con chồng như có tâm sự thì bảo con trai dẫn Ốc lên phòng chơi, còn mình thì ngồi xuống bên cạnh.
“Con sao thế?”
“Dạ có sao đâu cô. Cháu tưởng tối cô mới về?”
“Cô Quỳnh bảo con sang nên cô về sớm. Không nói sớm có cả trẻ con nên cô không biết đường mua thêm gà về để tối rán. Hay lát chiều mát cho bọn trẻ ra trung tâm thương mại đi. Chả mấy khi.” Diễn đàn Vietwriter.vn
“Vâng ạ! Cảm ơn cô.”
…
Gần mười giờ tối, Ái Liên vẫn chưa liên lạc được với Khánh Huy, vì Nam My nói anh không có vấn đề gì, hai vụ cùng một khu chung cư nhưng ở hai tòa khác nhau. Không phải vụ mà Khánh Huy đi giải quyết nên cô mới yên tâm phần nào.
Khánh Huy xong việc cũng là mười rưỡi, lúc này anh mới cầm đến điện thoại, nhìn thấy một loạt cuộc gọi nhỡ của Ái Liên thì giật mình nhìn ra ngoài trời. Thế mà đã tối thui, đồng nghiệp còn ở lại cũng lục tục chuẩn bị ra về.
Anh vừa định gọi cho Ái Liên, thì có một cuộc điện thoại khác gọi tới. Khánh Huy vừa nghe máy, mới mấy câu đã bắt đầu khó chịu.
“Tôi không quen, cậu nhầm máy rồi.”
“Ơ, là chị này bảo gọi cho chồng chị ấy đến đưa về mà, số này cũng là do chị ấy tự bấm. Say rồi mà số của chồng vẫn nhớ không sai. Anh là anh Huy thì đúng rồi còn gì nữa. Anh đến nhanh đi, có mấy người đàn ông đang nhỏ dãi nhìn vợ anh kìa.”
Người ở đầu dây bên kia quẳng lại một lời đó rồi tắt phụt máy, Hồng Ánh ngước mắt nhìn anh ta một cái, người kia cười cười hất hàm. Cô ta liền rút mấy tờ tiền màu xanh, mạnh tay đập vào vòm ngực săn chắc của người kia lả lơi khen ngợi, “Cưng làm tốt lắm.”
“Cảm ơn chị, lần sau cần lại ới em.”
Gã cười cười đá lông nheo với cô ta một cái rồi xoay người rời đi. Hồng Ánh lại ngất ngưởng châm thêm rượu chờ người tới. Hồng Ánh đã quyết tâm lần này nhất định cô ta phải lôi được Khánh Huy lên giường
Một lát sau, Khánh Huy trong tâm thế bực bội lách vào trong quán, đôi mắt đen thẳm nhuốn sự khó chịu lia một lượt, rất nhanh đã phát hiện ra mục tiêu thì huých vai người bên cạnh. Tuấn Trung cau mày nhìn anh một cái, Khánh Huy hất hàm về phía vợ cũ đang ngả ngớn bên chiếc bàn ở gần quầy bar.
“Anh nợ em một lần đấy.”
“Rồi, cậu rước của nợ ấy trả về đến nhà giúp tôi. Mệt mỏi.”
“Rồi cô ta bảo em bắt cóc thì sao?”
“Tôi dẫn cậu vào tận nơi.”
“Anh đúng là thông minh đấy, biết cách tạo bằng chứng ngoại phạm ghê. Yên tâm chỗ anh em em nhiệt tình ủng hộ anh. Chứ cô vợ này của anh, xem ra chẳng phải thục nữ.”
Tuấn Trung lõi đời, nhìn gái bao năm nay chẳng trượt đứa nào. Làm gì có con nhà lành nào lại ngả ngớn phơi da thịt ra kia cho người ta ngắm thế kia? Cái điệu bộ lả lơi mời gọi của Hồng Ánh, nếu là dân chơi ham của lạ thì sẽ nhào vào, còn là đàn ông đứng đắn, chắc chắn né xa hàng kilomet. Diễn đàn Vietwriter.vn
Hồng Ánh rướn mắt nhìn hai bóng đen đứng lù lù trước mặt. Cô ta bỏ qua Tuấn Trung mà nhào về phía KHánh Huy. Anh theo phản xạ muốn né, Tuấn Trung làm việc tốt cho trót thì túm tay cô ta kéo lại, thiếu chút nữa là Hồng Ánh theo quán tính mà lao xuống đất rồi.
Cô ta cau mày khó chịu, vùng vằng hất tay Tuấn Trung:
“Anh là ai, buông tay tôi ra. Chồng tôi ở đây này, đừng có mà dở trò.”
Nhìn vẻ mặt đã cau có đến cực độ của Khánh Huy mà Tuấn Trung phải nhịn cười, đúng là đàn bà giỏi diễn. Nếu không phải biết cô ta là hạng phụ nữ gì thì có lẽ anh ta đã bị vẻ kiên trinh này của Hồng Ánh lừa tưởng là con nhà lành rồi đấy.
“Đứng lên cẩn thận, tôi nhờ cậu ấy đưa cô về.”
“Anh…”
Khánh Huy không thèm nhìn, mà quay người đi trước. Tuấn Trung khẽ thở hắt ra, hai tay rắn chắc siết lấy bả vai Hồng Ánh nửa đỡ nửa đẩy cô ta ra ngoài.
Không khí bên ngoài tuy khô nóng nhưng thoáng đãng và yên tĩnh hơn bên trong bar rất nhiều. Cái bar này tuy không lớn như nơi mà Tuấn Trung quản lý nhưng cũng khác đông đúc và ồn ào.
“Anh buông tôi ra, tôi muốn chồng tôi đưa về.”
“Cô đừng quậy nữa. Anh Huy phải về đón con rồi. Mà anh ấy cũng có còn là chồng cô đâu nhỉ?”
“Anh biết cái gì mà nói. Buông ra.”
Khánh Huy nghe tiếng cãi cọ càu nhàu của Hồng Ánh thì chỉ càng cảm thấy khó chịu chứ không hề quay lại. Cô ta dằng co với Tuấn Trung một hồi, còn định cắn anh ta. Tuấn Trung chẳng thèm giữ nữa mà buông tay khiến Hồng Ánh mất đà ngã nhào xuống đất cái uỵch.
“Ai da, đau quá!”
Cô ra cáu kỉnh rít lên như bị đánh đau lắm khiến mấy người đi bộ qua tò mò ngoảnh lại nhìn.
Khánh Huy bất lực thở hắt ra rồi đưa mắt nhìn Tuấn Trung một cái, anh ta ngửa bàn tay, nhún vai tỏ vẻ vô tội.
Đừng bắt anh ta phải ga lăng hay thương hoa tiếc ngọc đối với người phụ nữ này. Tuấn Trung tôn trọng phụ nữ, nhưng không phải loại nào cũng nâng niu.
Hồng Ánh mặt dày chẳng buồn xấu hổ mà cứ nằm lăn ra đó kêu gào khóc lóc khiến người xúm lại xem càng đông. Tuấn Trung quá quen với kiểu ăn vạ này rồi thì khoanh tay đứng nhìn, gương mặt đàn ông chẳng chút biểu cảm. Diễn đàn Vietwriter.vn
Chỉ tội Khánh Huy không mặt dày được như vậy đành bực bội đi tới kéo cô ta lên.
“Đừng dở trò nữa.”
“Khánh Huy, em biết là anh sẽ không bỏ rơi em đâu mà.”
“Thẳng người, buông tay.”
Khánh Huy nghiến răng, muốn né nhưng lại bị Hồng Ánh vồ lấy, cô ta nhất chết bám chặt anh không buông. Mang cả gương mặt đầy vẻ lẳng lơ phong tình dụi vào ngực Khánh Huy trước cả đống con mắt hiếu kỳ của người đi đường.