-
CHƯƠNG 69: ĐỪNG QUẤY RẦY TÔI NỮA
Dĩ Nhu quan sát thấy tâm trạng Kha Mẫn không được tốt, nhưng lại không biết khuyên nhủ thế nào. Cô nhặt di động lên, lắp pin và nắp sau, thật tiếc là màn hình đã vỡ vụn hoàn toàn.
Chiếc điện thoại di động XXX đời mới nhất, màn ảnh cực lớn, dung lượng cực khủng … Tiếc quá!
“Dĩ Nhu, hôm nay phiền em trông Đa Đa một đêm được không?” Kha Mẫn nhếch miệng muốn nở nụ cười nhưng không tài nào gượng cười nổi: “Vốn dĩ ba Đa Đa về ngày hôm nay, nhưng công ty lại có việc gấp không về kịp. Chị ở bệnh viện không tiện cho cháu ở đây.
Ông bà nội thì ở nước ngoài, hơn nữa lại lớn tuổi, chị không muốn để bọn họ biết. Còn ba mẹ chị … Aizza, em chưa lập gia đình nên không hiểu, mỗi nhà mỗi cảnh.”
“Chị Kha Mẫn, chị yên tâm dưỡng bệnh, em rất thích Đa Đa!” Dĩ Nhu nhẹ giọng.
“Thật sự làm phiền em quá … Vốn dĩ ba nó nói …. Đàn ông phải tận lực đi kiếm tiền là chuyện tốt … Nhưng kiếm được nhiều tiền thì có ích gì?” Kha Mẫn thoáng trông thấy con trai bước vào, vội nuốt câu nói xuống.
Đa Đa là một đứa trẻ thông minh, cậu bé trông thấy hai mắt mẹ mình đỏ au, chạy qua: “Mẹ! Sao mẹ khóc? Có chỗ nào khó chịu ư? Đau ở đâu? Để con gọi chú bác sĩ đến ngay!”
“Không cần! Mẹ bị bụi vào mắt, dụi dụi một hồi làm mắt đỏ lên.” Kha Mẫn thấy con trai quan tâm mình như vậy, liền nở nụ cười sung sướng.
“Không phải! Con biết vì sao rồi!” Đa Đa bực bội: “Khẳng định là mẹ nhớ ba. Rõ ràng ba nói hôm nay quay về, ba nói chuyện không đáng tin, hơn nữa đây không phải lần đầu tiên.”
“Ba con rất bận … Ba …”
“Hừ! Nhưng mà mẹ đang nằm viện!” Đa Đa hơi bất mãn với Triệu Xuyên, xem ra cậu bé này có tình cảm với mẹ nhiều hơn.
Kha Mẫn kéo tay con trai, khẽ an ủi: “Ba con nếu không đi kiếm tiền, con lấy cái gì mua được ô-tô to, máy bay điều khiển, lấy cái gì cho con đi học lớp ngoại khóa, sau này lấy tiền đâu cho con đi học, xuất ngoại, rồi cưới vợ?”
“Ai muốn cưới vợ chứ!? Con chỉ ở cùng với mẹ!” Khuôn mặt Đa Đa ửng đỏ vì thẹn thùng, “Mẹ không phải cũng kiếm tiền sao? Con có thể tiết kiệm một chút, con chỉ muốn một nhà ba người ở cùng nhau. Lần trước, ba hứa cho con đi sở thú, đến cận ngày lại nói có việc gấp phải làm. Bây giờ mẹ và con bị tai nạn, ba mất dạng! Hừm! Con ghét ba!”
Cậu bé ngoài miệng nói ghét ba mình nhưng thật tâm nó hi vọng ba nó luôn là người bạn thân thiết bên cạnh nó.
“Đa Đa! Giả như giữa ba và mẹ con chỉ có thể chọn một, vậy con sẽ ở với ai?” Câu này của Kha Mẫn khiến Dĩ Nhu sững sờ.
Tâm tình Đa Đa càng thêm kích động: “Con muốn ở cùng với ba và mẹ! Bạn học của con, ba mẹ nó trước khi ly hôn, mẹ nó cũng nói y chang như vậy, không bao lâu sau, ba nó thu dọn hành lý đi mất. Nếu ba mẹ ly hôn, con sẽ bỏ nhà đi bụi, ba mẹ cả đời cũng không tìm được con!”
“Ba và mẹ con sẽ không ly hôn, cả ba người chúng ta sống bên nhau mãi mãi!” Kha Mẫn thấy vậy, mau chóng động viên tinh thần con trai, “Ba đối với mẹ tốt như vậy thì làm sao ba mẹ ly hôn được chứ? Mẹ chỉ nói đùa thôi. Hù con một chút, cho con phải biết vâng lời mẹ!”
Dù sao Đa Đa cũng vẫn là một đứa trẻ, khóc một hồi, đảo mắt là quên mất.
Dĩ Nhu đưa Đa Đa về, vừa ra khỏi phòng bệnh, gương mặt nhỏ nhắn xịu xuống, ra vẻ không vui vẻ cho lắm.
“Sao vậy? Dì Tăng dẫn cháu đi ăn KFC chịu không?”
“Ăn gì cũng được ạ, con không đói bụng!”
Ngữ khí như người lớn của Đa Đa khiến Dĩ Nhu không nhịn được cười, xoa xoa đầu cậu bé: “Cháu có điều gì phiền muộn ư?”
“Người lớn đều coi mấy đứa trẻ như tụi cháu là ngu ngốc, thật ra chuyện gì bọn cháu cũng biết!” Cậu bé ngước đầu tranh luận: “Chắc chắn là mẹ giận ba. Ba rất bận, bọn họ ngay cả thời gian cãi nhau cũng không có!”
“Không cãi nhau không phải là chuyện tốt sao?” Dĩ Nhu thắc mắc.
“Dì Tăng, dì thật ngây thơ!” Đa Đa có chút xem thường, “Ngay cả cãi nhau mà còn không muốn mở lời , thì còn gì nữa mà giao lưu? Giữa đàn ông và phụ nữ nếu không giao lưu sẽ rất dễ xảy ra sự cố.”
“Còn nhỏ mà tinh ranh quá. Ba mẹ cháu thì có vấn đề gì chứ? Bọn họ tình cảm rất tốt. Vợ chồng ở với nhau cả đời, không cần lên tiếng cũng biết đối phương đang nghĩ gì. Bọn họ quá hiểu nhau nên không dễ mà xa nhau được.”
Dĩ Nhu không biết nên giải thích thế nào về tình cảm giữa nam và nữ cho một đứa bé chín tuổi hiểu. Tuy nhiên, cô có thể chắc chắn một điều vợ chồng Kha Mẫn căn bản là có nền móng tình cảm, giữa bọn họ còn có một đứa bé đang yêu thế này, cho dù có xảy ra chuyện cũng không dễ dàng tách ra.
“Quên đi! Thế giới người lớn thật phức tạp!” Đa Đa thở dài, “Hay là chúng ta đi ăn một bữa no nê, phỏng chừng có thể điều tiết được tâm trạng. Đi thôi, dì Tăng. Cháu muốn ăn hamburger, khoai tây chiên và một ly coca thật lớn!”
“Lúc này vẫn có tâm trạng ăn sao? Cháu không sợ ba mẹ ly hôn?”
“Bọn họ không thể ky hôn, có cháu rồi. Cháu nói bỏ nhà đi là họ sợ!”
Dĩ Nhu dở khóc dở cười. Cô đưa Đa Đa đến KFC gần đó, gọi mấy món cậu bé thích.
“Dì Tăng, chú Khúc không tới sao?” Đa Đa đột nhiên ngẩng đầu hỏi.
“À … Dì không biết!” Dĩ Nhu sửng sốt, “Mà tại sao chú Khúc phải đến?”
“Đưa bạn gái đi dạo phố, dùng bữa … Đây không phải là việc bạn trai nên làm sao? Nha nha nha … Cháu biết rồi. Nhất định là do có cháu ở đây, nên hai người ngại … Thật ra …” Đa Đa cười hắc hắc, “Tối hôm qua cháu còn trông thấy …”
“Cháu trông thấy cái gì?” Tăng Dĩ Nhu chau mày.
Đa Đa dựa đầu vào Dĩ Nhu, thì thầm bên tai cô: “Cháu trông thấy dì và chú Khúc ôm nhau, còn hôn môi!”
“Đừng nói nhảm!” Khuôn mặt Dĩ Nhu đỏ ửng, “Tối hôm qua là hiểu lầm, dì nghĩ …”
“Dì Tăng, dì không cần phải giải thích với cháu. Cháu biết rồi … sẽ không nói lung tung.” Gương mặt Đa Đa ra vẻ biết giữ bí mật.
“Cháu biết chuyện gì?”
“Chú Khúc là một trong những đối tượng của dì, dì dự định sẽ chọn một người tốt nhất, dĩ nhiên không cho bọn họ biết được quan hệ của nhau.” Đa Đa hiểu chuyện.
Trời! Dĩ Nhu há hốc mồm, đầu óc đứa nhóc này sao có thể suy nghĩ được phức tạp đến chừng này, hay là trẻ con bây giờ đứa nào cũng giống vậy!!!
“Cháu học ở đâu mấy thứ này?”
Đa Đa đắc ý, kiêu ngạo trả lời: “Trong mấy bộ phim truyền hình đều như thế …”
Hiện tại, giáo dục cũng là một vấn đề rất lớn; tivi và máy tính cái gì cũng có, chẳng trách bây giờ trẻ em phát triển rất sớm.
Ăn xong KFC Tăng Dĩ Nhu đưa Đa Đa về nhà. Đứng dưới lầu, cô đã trông thấy Dương Thâm cầm một giỏ trái cây đứng đó.
“Đại sư huynh sao lại đến đây?” Cô hơi kinh ngạc.
“Không có chuyện gì nên đi loanh quanh, nhớ ra em nói ở khu cư xá này, nên đến đây thử vận may.” Dương Thâm cười cười: “Không ngờ vận khí của anh không tệ, giỏ trái cây này đỡ phải xách ngược trở về. Nặng quá!”
“Nhanh lên lầu thôi!” Khách đã đến nhà phải chiêu đãi tử tế.
Vào cửa, anh thả giỏ trái cây xuống, nhìn Đa Đa: “Mẹ cháu là Kha Mẫn phải không?”
“Vâng!” Đa Đa nhìn anh ta, lại liếc sang Dĩ Nhu, nở nụ cười thần bí.
Dĩ Nhu chợt nhớ tới luận điệu kia của cậu bé, đoán được nó đang nghĩ gì, nên trừng mắt cảnh cáo.
“Mau đi làm bài tập! Ngày mai là thứ hai, bài tập về nhà của cháu còn rất nhiều đó!” Dĩ Nhu đưa cậu bé vào phòng, sau đó quay ra mời Dương Thâm ngồi.
Cô đi rửa trái cây, lợi dụng cơ hội này Dương Thâm tỉ mỉ quan sát phòng khách một lần.
“Dĩ Nhu, anh muốn đi vệ sinh một chút!”
“Vâng, phòng bên trái phòng ngủ!” Dĩ Nhu trong nhà bếp nói vọng ra.
Dương Thâm đẩy cửa phòng ngủ, đứng quan sát một lượt, là phòng dành cho khách, bên trong gọn gàng sạch sẽ, chỉ có một chiếc giường đơn và kệ nhỏ. Anh đóng cửa, đi vào phòng vệ sinh bên cạnh.
Ở đây cũng rất sạch sẽ, khăn tắm, bàn chải đặt gọn gàng trên giá. Dương Thâm lướt nhìn một lượt, có thể nhận ra đều là của nữ, còn có bộ nhỏ, là của trẻ em.
Rất tốt! Trong phòng không có nửa điểm dấu vết của đàn ông! Dương Thâm ra ngoài, anh ngồi trên ghế sofa nhịp nhịp chân.
“Đại sư huynh! Tâm trạng của anh xem chừng rất tốt!” Dĩ Nhu bưng trái cây mang ra.
“Cũng tốt!” Anh ta cười cười, “Dĩ Nhu, anh có chuyện muốn xin em một lời khuyên!”
--- Chuyện gì cần đến lời khuyên của mình? Dĩ Nhu tò mò nhìn anh ta.
“Mẹ anh hối thúc, nói anh giới thiệu bạn gái, còn sai người giới thiệu cho anh một cô. Em nói xem anh có nên đi gặp không?” Vừa nói anh ta vừa nhìn chằm chằm Tăng Dĩ Nhu, không muốn bỏ sót bất cứ biểu cảm nào trên gương mặt cô dù là nhỏ nhất.
“Vậy thì đi gặp thôi anh!” Vẻ mặt Dĩ Nhu rất nghiêm túc: “Thế hệ ông bà chúng ta, ở độ tuổi của anh là kết hôn muộn, chẳng trách bác lại sốt ruột. Mặc kệ anh suy nghĩ thế nào, nên trở về một chuyến coi như làm vui lòng bác. Không chừng đối phương lại là một cô gái xinh đẹp, dễ thương, tự dưng nảy sinh tình cảm không biết chừng.”
“Nếu như ổn, là anh sẽ kết hôn.” Anh ta nghiêm túc lên tiếng.
“Rất tuyệt!” Dĩ Nhu rất vui, có thể kết hôn với một người mình yêu thích là chuyện tốt biết bao.
“Nếu như anh kết hôn thì anh sẽ không còn chăm sóc cho em được như bây giờ.”
“Không sao! Em có thể tự chăm sóc cho mình!” Dĩ Nhu không cảm giác lời anh ta có chút nào bất thường.
Dương Thâm âm thầm thở dài trong lòng, nha đầu này trong phương diện tình cảm thật là ngu ngơ, anh ta đã nói đến mức đó mà cô vẫn chưa hiểu ý.
Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng mở khóa, âm thanh mở cửa.
Hai người đồng loạt nhìn sang, cửa mở, một người cầm chìa khóa bước vào.
“À! Giáo sư Dương rảnh như vậy sao!” Khúc Mịch nhíu mày, ‘ngựa quen đường’ tự cúi xuống thay dép, đặt mông ngồi bên cạnh Dĩ Nhu.
Anh liếc nhìn trái cây trên bàn: “Vốn dĩ chúng tôi phải mời giáo sư Dương bữa nào rảnh qua dùng cơm, không ngờ lại để anh tiêu pha thế này!”
Chúng tôi? Dĩ Nhu và Dương Thâm đều nhíu mày. Trông vẻ mặt của bọn họ, Khúc Mịch bất giác cũng nhíu mày.
“Đội trưởng Khúc, tôi nghĩ tôi đã nói chuyện rõ ràng với anh. Anh …”
“Chú Khúc về rồi!” Đa Đa từ trong phòng chạy ra, cắt ngang lời Dĩ Nhu: “Cháu và dì Tăng đi ăn KFC còn mang về nhiều lắm. Chú ăn tối chưa?”
“Vẫn là cháu tốt nhất! Chú Khúc bận bù đầu cả ngày, ngay cả nước còn không có để uống chứ đừng nói ăn cơm. Vốn dĩ nghĩ về nhà sẽ có cơm ngon canh ngọt, ai ngờ lại bị người ta ghét bỏ.” Vẻ mặt âu sầu, tựa như là chịu oan ức rất lớn.
Tại sao anh có thể vô lại đến mức này? Đây chính là Đội trưởng anh minh thần võ trong mắt mọi người sao?
“Chú Khúc! Chú chờ chút, cháu đi lấy cho chú!” Đa Đa chạy vào trong bếp, xách túi KFC đi ra, còn lấy một bình nước trái cây trong tủ lạnh, “Không có coca, chú Khúc uống cái này đi!”
Khúc Mịch và Đa Đa, chú một câu cháu một câu, không coi hai người còn lại tồn tại.
Dĩ Nhu cảm thấy cực kỳ khó chịu, mặc kệ có trẻ con hay Dương Thâm, cô trầm giọng: “Đội trưởng Khúc! Tôi lặp lại lần nữa, chúng ta chỉ là quan hệ đồng nghiệp bình thường. Anh thân là Đội trưởng đội hình sự, lén lút đánh một chiếc chìa khóa nhà tôi, lại còn chưa được phép, thích đến là đến, cái này có phải là trái pháp luật không?”
“Trái pháp luật?” Khúc Mịch nở nụ cười, “Bạn trai qua nhà bạn gái, tự làm một chìa khóa nhà bạn gái, mặc dù là bạn gái không thích cũng chỉ là mâu thuẫn nội bộ. Tôi nghĩ, cảnh sát sẽ không đi lo chuyện cỏn con đó!”
“Tôi đã nói rất nhiều lần, chúng ta chỉ là quan hệ đồng nghiệp bình thường!”
“Đồng nghiệp bình thường?” Khúc Mịch nhíu chặt mi, “Đồng nghiệp bình thường sẽ cùng nhau ăn cơm, cùng nhau dạo phố, cùng nhau đi khách sạn ở một phòng … lại còn … ở chung?”
Dĩ Nhu nghe đến đây, vừa tức vừa lo: “Này này … Anh nói chuyện có đạo lý một chút được không! Chúng ta ở chung lúc nào? Đi khách sạn là vì tra án mới ở cùng nhau trong căn phòng Lưu Uyển Như đã từng đặt, hơn nữa chỉ là trong một buổi sáng mà thôi. Còn đi dạo phố …”
Chưa chờ cô nói hết, một tiếng chuông cửa vang lên. Giờ này còn có ai? Nhà Dĩ Nhu không có khách đến thăm, đặc biệt là buổi tối.
Cô vội chạy ra mở cửa, trông thấy một cậu thanh niên mang hai túi đồ đứng trước cửa.
“Xin hỏi, cô là cô Tăng?”
Dĩ Nhu gật đầu, nhìn anh ta đặt cái hộp xuống, lấy hai máy tính xách tay và hai cái gối.
“Phiền cô kiểm tra một chút, sau đó ký lên tờ biên nhận này.”
“Anh có giao nhầm không?” Dĩ Nhu đương nhiên không ký tên.
Cậu thanh niên nhìn số nhà, so sánh với hóa đơn: “Thưa cô, cô không phải là Tăng Dĩ Nhu sao? Nơi đây không phải là số A, đường B ư?”
Dĩ Nhu lại gật đầu, anh ta tiếp tục lên tiếng: “Vậy là không sai rồi, xin mời cô ký tên. Tôi còn phải giao một số địa điểm khác.”
Dĩ Nhu quay đầu trừng mắt nhìn Khúc Mịch, hàng hóa anh mua, tại sao ghi tên và địa chỉ nhà cô.
Quên đi! Đừng nên làm khó dễ với người giao hàng. Dĩ Nhu ký tên, nhưng không tính cho đồ vào trong nhà.
“Gối ôm!” Đa Đa chạy đến, “Ôi! Trên này còn có hình chú Khúc và dì nè!”
Dĩ Nhu cầm một chiếc gối khác lên nhìn, chính là bức ảnh cô và Khúc Mịch sánh vai, anh còn khoác lên vai cô. Nhìn đi, dáng dấp hai người rất thân mật, đặc biệt là Khúc Mịch, phá lệ nở nụ cười rất tươi, lộ ra hàm trăng trắng bóng.
Tính khí người đàn ông này có lúc làm người ta ghét, nhưng không thể không thừa nhận anh ấy là người khá có phẩm vị. Hàm răng trắng đều, khi cười khóe mắt khẽ cong, càng tăng thêm mị lực.
“Dĩ Nhu, Dĩ Nhu …” Dương Thâm liên tiếp gọi cô hai tiếng, “Anh nghĩ, anh phải về trước …”
“Được!” Dĩ Nhu gật đầu.
Cô đi ra tiễn Dương Thâm về, ai ngờ vừa nhấc mông, xoay người đã trông thấy Khúc Mịch đưa gối và máy vi tính vào phòng.
--- Tên này … Anh ấy cố tình … Anh ấy cố tình bứccô điên.
Dĩ Nhu giận đùng đùng, quay sang, đóng sầm cửa, ngay trước mặt Dương Thâm; chứng kiến hành động của cô, Dương Thâm không khỏi cười khổ một tiếng.
Anh biết lần này anh thật sự đã hết hi vọng. Từ khi quen Dĩ Nhu, anh ta chỉ biết một Dĩ Nhu nhẹ nhàng, điềm đạm, chưa bao giờ nổi nóng. Cô hầu như ẩn giấu nội tâm của chính mình, không cho phép bất cứ người nào hay bất kỳ ai tiếp cận. Từ trước đến nay cũng không can dự vào cuộc sống người khác. Cô như một đóa sen, lặng lẽ và độc lập.
Thế nhưng, trước mặt Khúc Mịch, Dĩ Nhu không bao giờ tự chủ, luôn biểu đạt nội tâm của mình: vui vẻ, tức giận, nổi nóng. Tâm tình của cô đều bị Khúc Mịch khống chế, biết nhưng không cách nào đánh trả được Khúc Mịch. Họ như một cặp oan gia, Dĩ Nhu có thể không nhận ra, nhưng anh ta là người ngoài, anh ta có thể nhìn ra được cảm tình của hai người rất tốt.
Giờ khắc này, Khúc Mịch và Dĩ Nhu đang cãi nhau.
“Có phải anh cố ý đúng không?” Dĩ Nhu khoanh tay, tâm trạng ổn định được một chút, “Đội trưởng Khúc, chúng ta đều đã lớn, có một số chuyện phải nói thẳng thắn. Tôi không phải là bạn gái của anh, hiện tại không phải, sau này cũng không! Vậy anh có thể mang đồ đạc của mình rời khỏi nhà tôi, rời khỏi cuộc sống của tôi được chứ? Anh quấy nhiễu sinh hoạt của tôi, tôi rất khó chịu, thậm chí là rất khổ sở.”
Khúc Mịch nghe Dĩ Nhu nói, hàng lông mày càng ngày càng nhíu chặt. Một lát sau, tay phải cầm laptop đen, tay trái cầm gối ôm, không nói một lời, đi ra cửa.
“Này … Còn đồ của anh nữa nè!” Dĩ Nhu gọi anh.
Anh quay đầu nói: “Để cho cô, nếu không thích tự xử lý!” Nói xong thì rời đi.
Hả??? Như vậy là đuổi anh đi được rồi. Dĩ Nhu cảm giác … có nhanh qúa không, cô còn nghĩ phải tốn thêm chút sức lực.
“Dì Tăng à! Chú Khúc còn chưa ăn tối. Chú ấy thật đáng thương!” Đa Đa rất thích Khúc Mịch, trông thấy Khúc Mịch im lặng rời đi, cậu bé đau lòng.
Dĩ Nhu không trả lời Đa Đa, đem laptop và gối ôm cầm lên … Hai món này xử lý thế nào? Vứt? Nhưng mà hơi tiếc.
Hơn nữa máy tính của cô đã cũ rồi, tốc độ cũng chậm dần, coi như đây là chi phí Khúc Mịch bồi thường tổn thất tinh thần cho cô đi. Còn cái gối, Dĩ Nhu nhét vào trong vali, rồi để dưới gầm giường.
Vừa nghĩ đến sau này Khúc Mịch sẽ không quấy rầy cô nữa, cuộc sống của cô sẽ yên tĩnh như trước, Dĩ Nhu cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Cô đột nhiên nhớ ra, chìa khóa nhà mình … Khúc Mịch vẫn còn chưa trả.
Quên đi! Ngày mai gặp nói sau. Hơn nữa, sau này anh cũng sẽ không tự ý qua nhà cô.
Không có Khúc Mịch quấy rối, Dĩ Nhu tắm rửa, ôm Đa Đa ngủ đến sáng.
Sáng hôm sau, Dĩ Nhu bừng bừng sức sống có mặt tại Cục cảnh sát, nhìn sắc mặt của mọi người cực kỳ nghiêm trọng.
“Xảy ra chuyện gì?” Cô hỏi một người.
“Báo hôm nay! Chị xem qua là rõ!”
Dĩ Nhu vội tìm tờ báo, tất cả tiêu đề của toàn bộ tờ báo lớn nhỏ đều là tấm ảnh Đường Ninh --- Cô ta đang đứng trong tủ kính!
Chiếc điện thoại di động XXX đời mới nhất, màn ảnh cực lớn, dung lượng cực khủng … Tiếc quá!
“Dĩ Nhu, hôm nay phiền em trông Đa Đa một đêm được không?” Kha Mẫn nhếch miệng muốn nở nụ cười nhưng không tài nào gượng cười nổi: “Vốn dĩ ba Đa Đa về ngày hôm nay, nhưng công ty lại có việc gấp không về kịp. Chị ở bệnh viện không tiện cho cháu ở đây.
Ông bà nội thì ở nước ngoài, hơn nữa lại lớn tuổi, chị không muốn để bọn họ biết. Còn ba mẹ chị … Aizza, em chưa lập gia đình nên không hiểu, mỗi nhà mỗi cảnh.”
“Chị Kha Mẫn, chị yên tâm dưỡng bệnh, em rất thích Đa Đa!” Dĩ Nhu nhẹ giọng.
“Thật sự làm phiền em quá … Vốn dĩ ba nó nói …. Đàn ông phải tận lực đi kiếm tiền là chuyện tốt … Nhưng kiếm được nhiều tiền thì có ích gì?” Kha Mẫn thoáng trông thấy con trai bước vào, vội nuốt câu nói xuống.
Đa Đa là một đứa trẻ thông minh, cậu bé trông thấy hai mắt mẹ mình đỏ au, chạy qua: “Mẹ! Sao mẹ khóc? Có chỗ nào khó chịu ư? Đau ở đâu? Để con gọi chú bác sĩ đến ngay!”
“Không cần! Mẹ bị bụi vào mắt, dụi dụi một hồi làm mắt đỏ lên.” Kha Mẫn thấy con trai quan tâm mình như vậy, liền nở nụ cười sung sướng.
“Không phải! Con biết vì sao rồi!” Đa Đa bực bội: “Khẳng định là mẹ nhớ ba. Rõ ràng ba nói hôm nay quay về, ba nói chuyện không đáng tin, hơn nữa đây không phải lần đầu tiên.”
“Ba con rất bận … Ba …”
“Hừ! Nhưng mà mẹ đang nằm viện!” Đa Đa hơi bất mãn với Triệu Xuyên, xem ra cậu bé này có tình cảm với mẹ nhiều hơn.
Kha Mẫn kéo tay con trai, khẽ an ủi: “Ba con nếu không đi kiếm tiền, con lấy cái gì mua được ô-tô to, máy bay điều khiển, lấy cái gì cho con đi học lớp ngoại khóa, sau này lấy tiền đâu cho con đi học, xuất ngoại, rồi cưới vợ?”
“Ai muốn cưới vợ chứ!? Con chỉ ở cùng với mẹ!” Khuôn mặt Đa Đa ửng đỏ vì thẹn thùng, “Mẹ không phải cũng kiếm tiền sao? Con có thể tiết kiệm một chút, con chỉ muốn một nhà ba người ở cùng nhau. Lần trước, ba hứa cho con đi sở thú, đến cận ngày lại nói có việc gấp phải làm. Bây giờ mẹ và con bị tai nạn, ba mất dạng! Hừm! Con ghét ba!”
Cậu bé ngoài miệng nói ghét ba mình nhưng thật tâm nó hi vọng ba nó luôn là người bạn thân thiết bên cạnh nó.
“Đa Đa! Giả như giữa ba và mẹ con chỉ có thể chọn một, vậy con sẽ ở với ai?” Câu này của Kha Mẫn khiến Dĩ Nhu sững sờ.
Tâm tình Đa Đa càng thêm kích động: “Con muốn ở cùng với ba và mẹ! Bạn học của con, ba mẹ nó trước khi ly hôn, mẹ nó cũng nói y chang như vậy, không bao lâu sau, ba nó thu dọn hành lý đi mất. Nếu ba mẹ ly hôn, con sẽ bỏ nhà đi bụi, ba mẹ cả đời cũng không tìm được con!”
“Ba và mẹ con sẽ không ly hôn, cả ba người chúng ta sống bên nhau mãi mãi!” Kha Mẫn thấy vậy, mau chóng động viên tinh thần con trai, “Ba đối với mẹ tốt như vậy thì làm sao ba mẹ ly hôn được chứ? Mẹ chỉ nói đùa thôi. Hù con một chút, cho con phải biết vâng lời mẹ!”
Dù sao Đa Đa cũng vẫn là một đứa trẻ, khóc một hồi, đảo mắt là quên mất.
Dĩ Nhu đưa Đa Đa về, vừa ra khỏi phòng bệnh, gương mặt nhỏ nhắn xịu xuống, ra vẻ không vui vẻ cho lắm.
“Sao vậy? Dì Tăng dẫn cháu đi ăn KFC chịu không?”
“Ăn gì cũng được ạ, con không đói bụng!”
Ngữ khí như người lớn của Đa Đa khiến Dĩ Nhu không nhịn được cười, xoa xoa đầu cậu bé: “Cháu có điều gì phiền muộn ư?”
“Người lớn đều coi mấy đứa trẻ như tụi cháu là ngu ngốc, thật ra chuyện gì bọn cháu cũng biết!” Cậu bé ngước đầu tranh luận: “Chắc chắn là mẹ giận ba. Ba rất bận, bọn họ ngay cả thời gian cãi nhau cũng không có!”
“Không cãi nhau không phải là chuyện tốt sao?” Dĩ Nhu thắc mắc.
“Dì Tăng, dì thật ngây thơ!” Đa Đa có chút xem thường, “Ngay cả cãi nhau mà còn không muốn mở lời , thì còn gì nữa mà giao lưu? Giữa đàn ông và phụ nữ nếu không giao lưu sẽ rất dễ xảy ra sự cố.”
“Còn nhỏ mà tinh ranh quá. Ba mẹ cháu thì có vấn đề gì chứ? Bọn họ tình cảm rất tốt. Vợ chồng ở với nhau cả đời, không cần lên tiếng cũng biết đối phương đang nghĩ gì. Bọn họ quá hiểu nhau nên không dễ mà xa nhau được.”
Dĩ Nhu không biết nên giải thích thế nào về tình cảm giữa nam và nữ cho một đứa bé chín tuổi hiểu. Tuy nhiên, cô có thể chắc chắn một điều vợ chồng Kha Mẫn căn bản là có nền móng tình cảm, giữa bọn họ còn có một đứa bé đang yêu thế này, cho dù có xảy ra chuyện cũng không dễ dàng tách ra.
“Quên đi! Thế giới người lớn thật phức tạp!” Đa Đa thở dài, “Hay là chúng ta đi ăn một bữa no nê, phỏng chừng có thể điều tiết được tâm trạng. Đi thôi, dì Tăng. Cháu muốn ăn hamburger, khoai tây chiên và một ly coca thật lớn!”
“Lúc này vẫn có tâm trạng ăn sao? Cháu không sợ ba mẹ ly hôn?”
“Bọn họ không thể ky hôn, có cháu rồi. Cháu nói bỏ nhà đi là họ sợ!”
Dĩ Nhu dở khóc dở cười. Cô đưa Đa Đa đến KFC gần đó, gọi mấy món cậu bé thích.
“Dì Tăng, chú Khúc không tới sao?” Đa Đa đột nhiên ngẩng đầu hỏi.
“À … Dì không biết!” Dĩ Nhu sửng sốt, “Mà tại sao chú Khúc phải đến?”
“Đưa bạn gái đi dạo phố, dùng bữa … Đây không phải là việc bạn trai nên làm sao? Nha nha nha … Cháu biết rồi. Nhất định là do có cháu ở đây, nên hai người ngại … Thật ra …” Đa Đa cười hắc hắc, “Tối hôm qua cháu còn trông thấy …”
“Cháu trông thấy cái gì?” Tăng Dĩ Nhu chau mày.
Đa Đa dựa đầu vào Dĩ Nhu, thì thầm bên tai cô: “Cháu trông thấy dì và chú Khúc ôm nhau, còn hôn môi!”
“Đừng nói nhảm!” Khuôn mặt Dĩ Nhu đỏ ửng, “Tối hôm qua là hiểu lầm, dì nghĩ …”
“Dì Tăng, dì không cần phải giải thích với cháu. Cháu biết rồi … sẽ không nói lung tung.” Gương mặt Đa Đa ra vẻ biết giữ bí mật.
“Cháu biết chuyện gì?”
“Chú Khúc là một trong những đối tượng của dì, dì dự định sẽ chọn một người tốt nhất, dĩ nhiên không cho bọn họ biết được quan hệ của nhau.” Đa Đa hiểu chuyện.
Trời! Dĩ Nhu há hốc mồm, đầu óc đứa nhóc này sao có thể suy nghĩ được phức tạp đến chừng này, hay là trẻ con bây giờ đứa nào cũng giống vậy!!!
“Cháu học ở đâu mấy thứ này?”
Đa Đa đắc ý, kiêu ngạo trả lời: “Trong mấy bộ phim truyền hình đều như thế …”
Hiện tại, giáo dục cũng là một vấn đề rất lớn; tivi và máy tính cái gì cũng có, chẳng trách bây giờ trẻ em phát triển rất sớm.
Ăn xong KFC Tăng Dĩ Nhu đưa Đa Đa về nhà. Đứng dưới lầu, cô đã trông thấy Dương Thâm cầm một giỏ trái cây đứng đó.
“Đại sư huynh sao lại đến đây?” Cô hơi kinh ngạc.
“Không có chuyện gì nên đi loanh quanh, nhớ ra em nói ở khu cư xá này, nên đến đây thử vận may.” Dương Thâm cười cười: “Không ngờ vận khí của anh không tệ, giỏ trái cây này đỡ phải xách ngược trở về. Nặng quá!”
“Nhanh lên lầu thôi!” Khách đã đến nhà phải chiêu đãi tử tế.
Vào cửa, anh thả giỏ trái cây xuống, nhìn Đa Đa: “Mẹ cháu là Kha Mẫn phải không?”
“Vâng!” Đa Đa nhìn anh ta, lại liếc sang Dĩ Nhu, nở nụ cười thần bí.
Dĩ Nhu chợt nhớ tới luận điệu kia của cậu bé, đoán được nó đang nghĩ gì, nên trừng mắt cảnh cáo.
“Mau đi làm bài tập! Ngày mai là thứ hai, bài tập về nhà của cháu còn rất nhiều đó!” Dĩ Nhu đưa cậu bé vào phòng, sau đó quay ra mời Dương Thâm ngồi.
Cô đi rửa trái cây, lợi dụng cơ hội này Dương Thâm tỉ mỉ quan sát phòng khách một lần.
“Dĩ Nhu, anh muốn đi vệ sinh một chút!”
“Vâng, phòng bên trái phòng ngủ!” Dĩ Nhu trong nhà bếp nói vọng ra.
Dương Thâm đẩy cửa phòng ngủ, đứng quan sát một lượt, là phòng dành cho khách, bên trong gọn gàng sạch sẽ, chỉ có một chiếc giường đơn và kệ nhỏ. Anh đóng cửa, đi vào phòng vệ sinh bên cạnh.
Ở đây cũng rất sạch sẽ, khăn tắm, bàn chải đặt gọn gàng trên giá. Dương Thâm lướt nhìn một lượt, có thể nhận ra đều là của nữ, còn có bộ nhỏ, là của trẻ em.
Rất tốt! Trong phòng không có nửa điểm dấu vết của đàn ông! Dương Thâm ra ngoài, anh ngồi trên ghế sofa nhịp nhịp chân.
“Đại sư huynh! Tâm trạng của anh xem chừng rất tốt!” Dĩ Nhu bưng trái cây mang ra.
“Cũng tốt!” Anh ta cười cười, “Dĩ Nhu, anh có chuyện muốn xin em một lời khuyên!”
--- Chuyện gì cần đến lời khuyên của mình? Dĩ Nhu tò mò nhìn anh ta.
“Mẹ anh hối thúc, nói anh giới thiệu bạn gái, còn sai người giới thiệu cho anh một cô. Em nói xem anh có nên đi gặp không?” Vừa nói anh ta vừa nhìn chằm chằm Tăng Dĩ Nhu, không muốn bỏ sót bất cứ biểu cảm nào trên gương mặt cô dù là nhỏ nhất.
“Vậy thì đi gặp thôi anh!” Vẻ mặt Dĩ Nhu rất nghiêm túc: “Thế hệ ông bà chúng ta, ở độ tuổi của anh là kết hôn muộn, chẳng trách bác lại sốt ruột. Mặc kệ anh suy nghĩ thế nào, nên trở về một chuyến coi như làm vui lòng bác. Không chừng đối phương lại là một cô gái xinh đẹp, dễ thương, tự dưng nảy sinh tình cảm không biết chừng.”
“Nếu như ổn, là anh sẽ kết hôn.” Anh ta nghiêm túc lên tiếng.
“Rất tuyệt!” Dĩ Nhu rất vui, có thể kết hôn với một người mình yêu thích là chuyện tốt biết bao.
“Nếu như anh kết hôn thì anh sẽ không còn chăm sóc cho em được như bây giờ.”
“Không sao! Em có thể tự chăm sóc cho mình!” Dĩ Nhu không cảm giác lời anh ta có chút nào bất thường.
Dương Thâm âm thầm thở dài trong lòng, nha đầu này trong phương diện tình cảm thật là ngu ngơ, anh ta đã nói đến mức đó mà cô vẫn chưa hiểu ý.
Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng mở khóa, âm thanh mở cửa.
Hai người đồng loạt nhìn sang, cửa mở, một người cầm chìa khóa bước vào.
“À! Giáo sư Dương rảnh như vậy sao!” Khúc Mịch nhíu mày, ‘ngựa quen đường’ tự cúi xuống thay dép, đặt mông ngồi bên cạnh Dĩ Nhu.
Anh liếc nhìn trái cây trên bàn: “Vốn dĩ chúng tôi phải mời giáo sư Dương bữa nào rảnh qua dùng cơm, không ngờ lại để anh tiêu pha thế này!”
Chúng tôi? Dĩ Nhu và Dương Thâm đều nhíu mày. Trông vẻ mặt của bọn họ, Khúc Mịch bất giác cũng nhíu mày.
“Đội trưởng Khúc, tôi nghĩ tôi đã nói chuyện rõ ràng với anh. Anh …”
“Chú Khúc về rồi!” Đa Đa từ trong phòng chạy ra, cắt ngang lời Dĩ Nhu: “Cháu và dì Tăng đi ăn KFC còn mang về nhiều lắm. Chú ăn tối chưa?”
“Vẫn là cháu tốt nhất! Chú Khúc bận bù đầu cả ngày, ngay cả nước còn không có để uống chứ đừng nói ăn cơm. Vốn dĩ nghĩ về nhà sẽ có cơm ngon canh ngọt, ai ngờ lại bị người ta ghét bỏ.” Vẻ mặt âu sầu, tựa như là chịu oan ức rất lớn.
Tại sao anh có thể vô lại đến mức này? Đây chính là Đội trưởng anh minh thần võ trong mắt mọi người sao?
“Chú Khúc! Chú chờ chút, cháu đi lấy cho chú!” Đa Đa chạy vào trong bếp, xách túi KFC đi ra, còn lấy một bình nước trái cây trong tủ lạnh, “Không có coca, chú Khúc uống cái này đi!”
Khúc Mịch và Đa Đa, chú một câu cháu một câu, không coi hai người còn lại tồn tại.
Dĩ Nhu cảm thấy cực kỳ khó chịu, mặc kệ có trẻ con hay Dương Thâm, cô trầm giọng: “Đội trưởng Khúc! Tôi lặp lại lần nữa, chúng ta chỉ là quan hệ đồng nghiệp bình thường. Anh thân là Đội trưởng đội hình sự, lén lút đánh một chiếc chìa khóa nhà tôi, lại còn chưa được phép, thích đến là đến, cái này có phải là trái pháp luật không?”
“Trái pháp luật?” Khúc Mịch nở nụ cười, “Bạn trai qua nhà bạn gái, tự làm một chìa khóa nhà bạn gái, mặc dù là bạn gái không thích cũng chỉ là mâu thuẫn nội bộ. Tôi nghĩ, cảnh sát sẽ không đi lo chuyện cỏn con đó!”
“Tôi đã nói rất nhiều lần, chúng ta chỉ là quan hệ đồng nghiệp bình thường!”
“Đồng nghiệp bình thường?” Khúc Mịch nhíu chặt mi, “Đồng nghiệp bình thường sẽ cùng nhau ăn cơm, cùng nhau dạo phố, cùng nhau đi khách sạn ở một phòng … lại còn … ở chung?”
Dĩ Nhu nghe đến đây, vừa tức vừa lo: “Này này … Anh nói chuyện có đạo lý một chút được không! Chúng ta ở chung lúc nào? Đi khách sạn là vì tra án mới ở cùng nhau trong căn phòng Lưu Uyển Như đã từng đặt, hơn nữa chỉ là trong một buổi sáng mà thôi. Còn đi dạo phố …”
Chưa chờ cô nói hết, một tiếng chuông cửa vang lên. Giờ này còn có ai? Nhà Dĩ Nhu không có khách đến thăm, đặc biệt là buổi tối.
Cô vội chạy ra mở cửa, trông thấy một cậu thanh niên mang hai túi đồ đứng trước cửa.
“Xin hỏi, cô là cô Tăng?”
Dĩ Nhu gật đầu, nhìn anh ta đặt cái hộp xuống, lấy hai máy tính xách tay và hai cái gối.
“Phiền cô kiểm tra một chút, sau đó ký lên tờ biên nhận này.”
“Anh có giao nhầm không?” Dĩ Nhu đương nhiên không ký tên.
Cậu thanh niên nhìn số nhà, so sánh với hóa đơn: “Thưa cô, cô không phải là Tăng Dĩ Nhu sao? Nơi đây không phải là số A, đường B ư?”
Dĩ Nhu lại gật đầu, anh ta tiếp tục lên tiếng: “Vậy là không sai rồi, xin mời cô ký tên. Tôi còn phải giao một số địa điểm khác.”
Dĩ Nhu quay đầu trừng mắt nhìn Khúc Mịch, hàng hóa anh mua, tại sao ghi tên và địa chỉ nhà cô.
Quên đi! Đừng nên làm khó dễ với người giao hàng. Dĩ Nhu ký tên, nhưng không tính cho đồ vào trong nhà.
“Gối ôm!” Đa Đa chạy đến, “Ôi! Trên này còn có hình chú Khúc và dì nè!”
Dĩ Nhu cầm một chiếc gối khác lên nhìn, chính là bức ảnh cô và Khúc Mịch sánh vai, anh còn khoác lên vai cô. Nhìn đi, dáng dấp hai người rất thân mật, đặc biệt là Khúc Mịch, phá lệ nở nụ cười rất tươi, lộ ra hàm trăng trắng bóng.
Tính khí người đàn ông này có lúc làm người ta ghét, nhưng không thể không thừa nhận anh ấy là người khá có phẩm vị. Hàm răng trắng đều, khi cười khóe mắt khẽ cong, càng tăng thêm mị lực.
“Dĩ Nhu, Dĩ Nhu …” Dương Thâm liên tiếp gọi cô hai tiếng, “Anh nghĩ, anh phải về trước …”
“Được!” Dĩ Nhu gật đầu.
Cô đi ra tiễn Dương Thâm về, ai ngờ vừa nhấc mông, xoay người đã trông thấy Khúc Mịch đưa gối và máy vi tính vào phòng.
--- Tên này … Anh ấy cố tình … Anh ấy cố tình bứccô điên.
Dĩ Nhu giận đùng đùng, quay sang, đóng sầm cửa, ngay trước mặt Dương Thâm; chứng kiến hành động của cô, Dương Thâm không khỏi cười khổ một tiếng.
Anh biết lần này anh thật sự đã hết hi vọng. Từ khi quen Dĩ Nhu, anh ta chỉ biết một Dĩ Nhu nhẹ nhàng, điềm đạm, chưa bao giờ nổi nóng. Cô hầu như ẩn giấu nội tâm của chính mình, không cho phép bất cứ người nào hay bất kỳ ai tiếp cận. Từ trước đến nay cũng không can dự vào cuộc sống người khác. Cô như một đóa sen, lặng lẽ và độc lập.
Thế nhưng, trước mặt Khúc Mịch, Dĩ Nhu không bao giờ tự chủ, luôn biểu đạt nội tâm của mình: vui vẻ, tức giận, nổi nóng. Tâm tình của cô đều bị Khúc Mịch khống chế, biết nhưng không cách nào đánh trả được Khúc Mịch. Họ như một cặp oan gia, Dĩ Nhu có thể không nhận ra, nhưng anh ta là người ngoài, anh ta có thể nhìn ra được cảm tình của hai người rất tốt.
Giờ khắc này, Khúc Mịch và Dĩ Nhu đang cãi nhau.
“Có phải anh cố ý đúng không?” Dĩ Nhu khoanh tay, tâm trạng ổn định được một chút, “Đội trưởng Khúc, chúng ta đều đã lớn, có một số chuyện phải nói thẳng thắn. Tôi không phải là bạn gái của anh, hiện tại không phải, sau này cũng không! Vậy anh có thể mang đồ đạc của mình rời khỏi nhà tôi, rời khỏi cuộc sống của tôi được chứ? Anh quấy nhiễu sinh hoạt của tôi, tôi rất khó chịu, thậm chí là rất khổ sở.”
Khúc Mịch nghe Dĩ Nhu nói, hàng lông mày càng ngày càng nhíu chặt. Một lát sau, tay phải cầm laptop đen, tay trái cầm gối ôm, không nói một lời, đi ra cửa.
“Này … Còn đồ của anh nữa nè!” Dĩ Nhu gọi anh.
Anh quay đầu nói: “Để cho cô, nếu không thích tự xử lý!” Nói xong thì rời đi.
Hả??? Như vậy là đuổi anh đi được rồi. Dĩ Nhu cảm giác … có nhanh qúa không, cô còn nghĩ phải tốn thêm chút sức lực.
“Dì Tăng à! Chú Khúc còn chưa ăn tối. Chú ấy thật đáng thương!” Đa Đa rất thích Khúc Mịch, trông thấy Khúc Mịch im lặng rời đi, cậu bé đau lòng.
Dĩ Nhu không trả lời Đa Đa, đem laptop và gối ôm cầm lên … Hai món này xử lý thế nào? Vứt? Nhưng mà hơi tiếc.
Hơn nữa máy tính của cô đã cũ rồi, tốc độ cũng chậm dần, coi như đây là chi phí Khúc Mịch bồi thường tổn thất tinh thần cho cô đi. Còn cái gối, Dĩ Nhu nhét vào trong vali, rồi để dưới gầm giường.
Vừa nghĩ đến sau này Khúc Mịch sẽ không quấy rầy cô nữa, cuộc sống của cô sẽ yên tĩnh như trước, Dĩ Nhu cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Cô đột nhiên nhớ ra, chìa khóa nhà mình … Khúc Mịch vẫn còn chưa trả.
Quên đi! Ngày mai gặp nói sau. Hơn nữa, sau này anh cũng sẽ không tự ý qua nhà cô.
Không có Khúc Mịch quấy rối, Dĩ Nhu tắm rửa, ôm Đa Đa ngủ đến sáng.
Sáng hôm sau, Dĩ Nhu bừng bừng sức sống có mặt tại Cục cảnh sát, nhìn sắc mặt của mọi người cực kỳ nghiêm trọng.
“Xảy ra chuyện gì?” Cô hỏi một người.
“Báo hôm nay! Chị xem qua là rõ!”
Dĩ Nhu vội tìm tờ báo, tất cả tiêu đề của toàn bộ tờ báo lớn nhỏ đều là tấm ảnh Đường Ninh --- Cô ta đang đứng trong tủ kính!