-
CHƯƠNG 158 TÌNH NHÂN
Căn hộ của Hoắc Thể Ni là dạng duplex 140m2, phía dưới là phòng khách, nhà bếp và một phòng vệ sinh chung; tầng lửng là ba phòng ngủ, hai phòng ngủ có cửa sổ và phòng ngủ chính có phòng vệ sinh. Thi thể của Hoắc Thể Ni nằm trên giường lớn của phòng ngủ chính. Cô ta mặc chiếc áo ngủ khá khiêu gợi, nằm thẳng người trong chăn, thần thái an bình, tựa như chỉ đang ngủ say mà thôi.
Không thể ngờ rằng một cô phóng viên Hoắc Thể Ny luôn diện những bộ đồ thường ngày lại gợi cảm như vậy. Hơn nữa vóc dáng của cô ta khá chuẩn, ba vòng đầy đặn, eo không có chút mỡ thừa.
Khúc Mịch đi loanh quanh trong nhà bếp một vòng, phát hiện bếp gas không mở. Trên mặt bếp đặt một chiếc nồi hai tai nhỏ, bên trong là bánh trôi đã cạn khô, mặt trên có dấu vết nước bị trào ra khô lại.
Anh đạp chân mở thùng rác ở góc, nắp thùng rác bật mở, bên trong có một hộp giấy nước trái cây chưa khui và một hộp rỗng.
Khúc Mịch đeo găng tay, nhặt hộp nước trái cây lên. Anh tiếp tục mở tủ lạnh, bên trong có trứng gà, mấy túi mì ăn liền cùng thịt hun gói, một túi kim chi. Có thể thấy Hoắc Thể Ni không quen nấu ăn, thường ăn qua loa cho xong.
“Đội trưởng Khúc, bên này có phát hiện.” Lục Ly đứng ở cửa sổ phía Bắc, gọi lớn.
Khúc Mịch bước qua, ngay gần ổ khóa cửa sổ có khoét một lỗ nhỏ bằng khoan chuyên dụng, sau đó thò tay qua lỗ tròn mở cửa sổ vào nhà.
“Đội trưởng Khúc, bên này nữa ạ!” Vương Nhân Phủ từ dưới phòng khách gọi vọng lên.
Khúc Mịch và Lục Ly cùng nhau đi xuống, Vương Nhân Phủ đang đứng trước một kệ đồ cổ trong phòng khách. Đồ sứ, đồ cổ được đặt trên kệ ấy nhưng đa số đều là hàng giả. Ở vị trí dễ thất nhất có một chiếc giá nhỏ được làm bằng gỗ đàn hương đỏ, bên trên trống rỗng, ở giữa rất sạch, còn xung quanh có một lớp bụi mỏng hình vòng tròn.
“Giống như dấu vết đã từng đặt một đầu lâu.” Vương Nhân Phủ không dám kết luận, nhưng lời này của anh được Khúc Mịch tán thành.
“Vương Tịnh đến chưa?” Khúc Mịch đảo mắt một vòng, “Mau kêu cô ta qua nghiên cứu dấu vết trên giá đỡ này.”
Dĩ Nhu và đồng nghiệp khoa pháp chứng đã đến, Khúc Mịch giao hộp nước trái cây cho khoa pháp chứng rồi cùng Dĩ Nhu vào phòng ngủ.
“Trúng độc oxit cacbon, chết trong lúc đang ngủ say nên ra đi rất bình yên.” Dĩ Nhu kiểm tra thi thể, “Cơ thể không có ngoại thương, chi tiết còn lại cần phải giải phẫu mới nắm được.”
Liên tục có án tử, hơn nữa hộp sọ lại không thấy tung tích khiến không khí của cảnh đội chỉ còn một màu u ám.
Khúc Mịch tổ chức cuộc họp, sau khi mọi người đàm luận và thống nhất đã có những kết luận sau.
Không biết vì nguyên cớ gì Hoắc Thể Ni chiếm được hộp sọ hóa thạch, cất ở nhà. Có người biết được tin này nên leo từ lối thoát hiểm lên tầng 16, dùng dụng cụ chuyên dụng khoan cửa sổ kiếng, mở khóa. Người đó vào phòng tính trộm hóa thạch, vô tình hắn phát hiện trong bếp bị rò gas. Theo bản năng hắn vào khóa van, rồi trộm hộp sọ đi. Còn Hoắc Thể Ni đã chết, cái chết của cô ta chỉ là sự cố.
Suy đoán rất hợp logic, Khúc Mịch cũng không có ý kiến. Cùng lúc đó phía pháp chứng đã có báo cáo xét nghiệm. Trên hộp nước trái cây chưa mở nắp có một lỗ kim, đã bị tiêm vào chất cực độc Hydrogen Cyanide, còn chiếc hộp rỗng không phát hiện bất kỳ chất độc nào. Qua xét nghiệm cả hai hộp đều chỉ có vân tay của một mình Hoắc Thể Ni.
Báo cáo này khiến mọi người một lần nữa rơi vào hỗn loạn. Người hạ độc trong nước trái cây là ai? Hoắc Thể Ni không uống hộp nước đó phải chăng cô ta đã biết bên trong có độc? Vậy tại sao cô ta không báo cảnh sát mà chỉ ném vào thùng rác cho xong chuyện? Dựa vào những báo cáo này cho thấy hung thủ không ngừng muốn giết Hoắc Thể Ni, vậy cái chết của cô ta có phải chỉ là sự cố?
Khi đội hình sự chuẩn bị tan họp thì có một người đến khiến cho vụ án càng ngày càng thêm rắc rối.
Người này giới thiệu mình tên Vương Lâm, là nhân viên của một công ty bảo hiểm. Anh ta cho biết mấy ngày trước Hoắc Thể Ni đến công ty mua một phần bảo hiểm tai nạn, nếu chẳng may qua đời thì sẽ được đền bù năm triệu, và người thụ hưởng lại không phải là người thân của Hoắc Thể Ni, Hầu Minh.
Khúc Mịch lập tức cho người điều tra Hầu Minh. Hầu Minh mở một công ty trang sức, kinh doanh rất khá. Công ty đặt ở một tòa nhà văn phòng cao cấp, gia đình sống trong một căn nhà ba tầng. Vợ anh ta là một giáo sư, con gái năm nay mười tám tuổi, vừa thi đậu vào một trường đại học danh giá, đang đợi khai giảng.
Khi anh ta nghe Hoắc Thể Ni chết rồi vô cùng ngạc nhiên và đầy bi thương, có thể nhìn ra được anh ta không hề giả vờ. Khi nghe đến việc Hoắc Thể Ni có mua một phần bảo hiểm và anh ta được thừa hưởng năm triệu thì há hốc mồm ngạc nhiên.
“Là sao? Trước giờ cô ấy chưa từng nói với tôi chuyện này?” Rõ ràng Hầu Minh cũng mới vừa biết tin.
“Anh không biết cô ta đã mua bảo hiểm? Theo tôi được biết người thụ hưởng cần phải nộp CMND bản gốc và bản sao khi làm hợp đồng. Hoắc Thể Ni không lấy thì làm sao hoàn tất hồ sơ?”
Hầu Minh vội trả lời: “Đúng là mấy ngày trước cô ấy nói cần CMND của tôi muốn đăng ký đổi sang internet cáp quang. Vì nhà đứng tên tôi nên phải có CMND của tôi mới được. Tôi đưa cho cô ấy, chưa đến hai ngày là trả lại cho tôi. Sau đó tôi đi công tác, hôm nay vừa xuống máy bay là đến thẳng công ty.”
“Cô ta ở nhà anh…. Hai người có quan hệ gì?”
Hầu Minh dừng lại một chút mới nói: “Cô ấy là người yêu của tôi. Chuyện này vợ tôi không biết, mong các anh giữ bí mật giúp.”
“Có thể khai chi tiết mối quan hệ của hai người được không?” Không phải Lục Ly nhiều chuyện mà do anh ấy cảm thấy người đàn ông này có chút khả nghi.
Khó tránh Lục Ly nghĩ như vậy, một người phụ nữ đột nhiên lại mua một phần bảo hiểm có giá trị lớn, rồi sau đó mấy ngày lại tử vong, người thụ hưởng là Hầu Minh… Chắc chắn có gì đó bất thường.
“Tôi từng là phóng viên cấp cao của tòa soạn Tập san chiều Đại Dương, Hoắc Thể Ni vào tòa soạn cùng thời điểm với tôi. Khi đó cô ấy chỉ là một cô gái vừa mới ra trường, cái gì cũng không biết, suốt ngày chỉ biết bám theo tôi, luôn nhìn tôi bằng ánh mắt đầy sùng bái. Cô ấy dẻo miệng, chịu được khó khăn gian khổ nên tôi cũng đồng ý hướng dẫn cô ấy. Tiếp xúc một thời gian thì tôi dần dần biết được hoàn cảnh của gia đình cô ấy. Thì ra cô ấy mồ côi từ bé, hai chị em sống nương tựa lẫn nhau.”
“Cô ta có chị gái?” Khúc Mịch chau mày.
“Đúng, là chị em sinh đôi. Tôi đã từng xem ảnh của chị cô ấy, giống nhau như đúc, hầu như không thể phân biệt. Tuy nhiên, Hoắc Thể Hà thích bím tóc và mặc váy, còn Hoắc Thể Ni thích tóc ngắn và mặc quần, tấm ảnh nào chụp chung cũng đều như vậy.” Hầu Minh dường như rơi vào ký ức, “Chị cô ấy học rất giỏi, tốt nghiệp đại học lập tức qua Anh học cao hơn, sau đó gả cho một Hoa kiều. Một mình Thể Ni sống ở đây, không người thân, đến ngày lễ tết chỉ thui thủi một mình.
Cùng lúc ấy vợ tôi nhận công tác ở vùng núi một năm, con thì gửi cho nhà ngoại. Tôi cũng cô đơn nên hai người chúng tôi thân thiết hơn. Sau một lần đi phỏng vấn lấy tin, người ta mời ở lại dùng bữa, chúng tôi uống quá chén nên nảy sinh quan hệ. Tôi vô cùng áy náy và hối hận bởi tôi là người đã có gia đình không thể chịu trách nhiệm với cô ấy, còn cô ấy vẫn còn là một cô gái trẻ, sau này cô ấy sẽ gặp được người tốt hơn. Tôi đưa ra yêu cầu sẽ không có lần sau, phải quên hết chuyện đã xảy ra. Thế nhưng, cô ấy không đồng ý, cô ấy nói đã yêu tôi từ rất lâu rồi. Tôi cũng có cảm tình với cô ấy nên hai người chúng tôi lén lút yêu đương.
Sau đó, vợ tôi công tác trở về và nhận ra có điểm bất thường. Cô ta nhanh chóng tra ra mối quan hệ của chúng tôi, đưa ra yêu cầu ly hôn. Tôi không muốn li hôn, tôi muốn con tôi có một gia đình hoàn chỉnh nên quyết định cắt đứt quan hệ với Thể Ni. Tôi từ chức ở tòa soạn, quyết định ra hải đảo xây dựng sự nghiệp. Mẹ vợ tôi biết chuyện lập tức đến toàn soạn gây chuyện. Hoắc Thể Ni cảm thấy không còn cơ hội tiếp tục nên xin nghỉ việc, qua Anh tìm chị gái. Lần từ biệt này là sáu bảy năm. Nửa năm trước chúng tôi vô tình gặp nhau ở một quán café, bấy giờ mới bắt đầu liên hệ lại.
Thật ra mấy năm qua cuộc sống gia đình của tôi cũng không vui vẻ gì. Vợ tôi suốt ngày bám vào chuyện năm đó không buông, lúc nào cũng nghi thần nghi quỷ. Chúng tôi thường xuyên cãi nhau, chiến tranh lạnh, sau đó tôi quyết định dọn ra ở riêng. Nếu không cân nhắc chuyện con tôi đang học cấp ba thì tôi đã ly hôn từ lâu. Gặp được Hoắc Thể Ni lần này khiến tôi cho rằng chúng tôi thật sự có duyên phận. Tôi nhìn ra được cô ấy vẫn chưa quên được tôi, nên chúng tôi lại bên nhau. Quãng thời gian ấy chúng tôi thật sự vui vẻ và hạnh phúc. Tôi có dự định sẽ ly hôn và cưới cô ấy. Không ngờ…”
“Anh biết Hoắc Thể Ni có thích sưu tầm đồ cổ không?” Một người đàn ông có thể bình tĩnh kể chuyện mình gian díu, Khúc Mịch cảm thấy thật trơ trẽn nên không hỏi kỹ, “Chúng tôi phát hiện ở nhà cô ta có một giá đỡ bằng gỗ đàn hương đỏ nhưng bên trên lại không có đồ vật nào. Anh biết trước đây cô ta đặt gì ở đó không?”
“Tôi biết. Là một chiếc đầu lâu rất đáng sợ, cô ấy nói tôi là hàng nhái hộp sọ của người vượn Bắc Kinh.” Câu trả lời của Hầu Minh khiến mọi người mắt sáng rỡ.
“Hàng nhái? Anh có thể xác định sao? Anh có biết hộp sọ hóa thạch này cô ta từ đâu có được không?”
“Cô ấy rất thích mấy món đồ hóa thạch, hứng thú với sự mất tích của hộp sọ hóa thạch của người vượn Bắc Kinh.” Hầu Minh tựa như đang miêu tả một Hoắc Thể Ni rất khác, “Đã lâu không được bên nhau nên chúng tôi cùng nhau đi du lịch Chu Khẩu Điếm, trùng hợp gặp được một cửa hàng bán mấy món đồ cổ độc đáo, trong đó có mẫu hộp sọ hàng nhái này. Lúc trông thấy nó cô ấy đặc biệt hưng phấn, mua ngay lập tức. Mẫu hàng nhái đó làm rất sống động, giống như thật nên khi lên xe lửa chúng tôi bị tra xét khá lâu, phải đưa hóa đơn và gọi điện thoại cho chủ cửa hàng chúng tôi mới có thể đi.”
“Tôi hỏi câu cuối cùng, 10 giờ tối qua đến 5 giờ sáng nay anh ở đâu?”
“Tôi ở trên máy bay, các anh có thể điều tra, tôi còn giữ cuống vé máy bay.”
Đã có chứng cứ Hầu Minh không có thời gian gây án, tuy nhiên không loại trừ khả năng anh ta thuê người ra tay.