-
CHƯƠNG 156 ĐỘT PHÁ
CHƯƠNG 156 ĐỘT PHÁ
Quả nhiên Dĩ Nhu đã đoán đúng, người chết chính là Trương Lợi, đầu bị vật nặng đập trúng dẫn đến tử vong, sau đó bị ném xuống sông. Thời gian tử vong là năm ngày trước.
Sau khi giải phẫu và tiến hành tỉ mỉ kiểm tra thi thể của Trương Lợi, Dĩ Nhu phát hiện dưới nách và mắt cá chân có vết máu tụ, trong móng tay tìm được một chút biểu bì, qua xét nghiệm biểu bì này không thuộc về Trương Lợi.
Thông qua những kết quả này chứng minh trước khi chết nạn nhân Trương Lợi đã từng xảy ra tranh chấp. Hắn vừa cao vừa khỏe xem ra người đối đầu với hắn phải mạnh hơn hắn rất nhiều.
Cha mẹ Trương Lợi được mời đến để nhận diện thi thể, hai ông bà khóc ngất. Nhìn cảnh tượng người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh Dĩ Nhu bỗng nhiên cảm thấy thổn thức.
Đội hình sự bắt tay điều tra các mối quan hệ của Trương Lợi.
Bạn gái Trương Lợi sau khi nhận được tin cũng không có quá nhiều phản ứng.
“Tôi biết hắn sớm muộn cũng nhận lấy kết quả này!” Cô ta phì phèo điếu thuốc, đôi mắt đượm buồn, “Sống trong giới giang hồ có nhiều người không nên đụng vào.”
“Là ai?” Lục Ly truy hỏi.
“Cụ thể thế nào tôi không rõ nhưng tôi từng nghe anh ta nói qua, hình như là nhóm thổ phu tử.”
Ai nấy đều cau mày, thổ phu tử là tên gọi khác của các nhóm trộm mộ, những người này lòng dạ độc ác, chuyện gì cũng dám làm. Hơn nữa khả năng có liên quan đến hộp sọ hóa thạch nên mọi người càng căng thẳng hơn.
Nếu như Trương Lợi thật sự trộm hộp sọ hóa thạch, là hung thủ giết chết Chim Trĩ… vậy bây giờ hộp sọ hóa thạch ở đâu? Không phải trong tay mấy tên thổ Phu tử rồi chứ. Nếu đúng là vậy thì vụ án phức tạp hơn nhiều, có khả năng bị bán ở chợ đen và tuồn ra nước ngoài.
Vì Trương Lợi là em Trương Thắng nên dĩ nhiên anh ta cũng bị điều đến Cục cảnh sát để thẩm vấn.
Khi nghe được tin Trương Lợi chết, vẻ mặt của Trương Thắng khá phức tạp, không rõ là khiếp sợ hay thương tiếc, cô đơn hay có chút nôn nóng. Cho dù anh ta đang cố gắng che giấu nhưng Khúc Mịch vẫn dễ dàng nhận ra.
“Vào ngày 18 tháng trước Trương Lợi đến viện bảo tàng tìm anh làm gì?”
Anh ta ngẩng đầu nhìn Khúc Mịch một cái, đôi mắt lộ ra nét hoang mang và do dự, “Không có gì, cậu ta biết tôi làm việc ở đó, còn là quản lý nên chạy qua xin tiền. Vì là họ hàng nên tôi đồng ý.”
“Các anh có nói qua chuyện hộp sọ hóa thạch của người vượn Bắc Kinh không?”
“Không!” Ngữ điệu anh ta không hề che giấu sự khinh ghét: “Một tay thô thiển, ngoài ăn uống chơi gái thì chỉ biết mân mê máy tính, làm gì hiểu được sự phát triển của nhân loại cổ đại.”
“Trương Lợi có qua nhà anh không?” Khúc Mịch tin tưởng câu nói kia của Trương Thắng. Xét trình độ cao của anh ta, ắt hẳn sẽ xem thường Trương Lợi, cho rằng đây là đề tài rất uyên thâm.
“Sau khi tôi ly hôn chỉ ở một mình nên xác thực là cậu ta có qua mấy lần. Thế nhưng tôi và cậu ta không cùng đề tài, mỗi lần chỉ nán lại một chút rồi đi. Đúng rồi, nhà tôi có rất nhiều hình ảnh và tư liệu liên quan đến người vượn Bắc Kinh. Cậu ta cảm thấy có hứng thú nên có hỏi tôi… Tuy nhiên là người nông cạn hỏi toàn mấy câu dở hơi.” Nói đến đây nét mặt anh ta lộ ra sự khinh bỉ.
Dính đến hóa thạch dĩ nhiên Khúc Mịch phải hỏi nhiều hơn một chút, “Cậu ta hỏi anh cái gì, anh trả lời thế nào, nói chi tiết một chút.”
“Cũng không có gì… Cậu ta hỏi xương người chết này công dụng gì? Nghiên cứu nó có thể có được phát hiện quan trọng nào? Toàn mấy câu kiểu khinh thường, thờ ơ đương nhiên tôi phát bực bèn giảng cho cậu ta ý nghĩa quan trọng của hóa thạch, rồi mở miệng chê bai cậu ra. Cậu ta nghe xong thì không vui nên bỏ đi. Từ sau lần đó cậu ta không liên lạc lại với tôi nữa. Như vậy càng tốt, để cho tôi yên tĩnh. Ấy vậy mà không ngờ cậu ta lại chết, cậu ta bị ai hại chết? Anh hoài nghi có liên quan đến vụ trộm hộp sọ hóa thạch?”
“Anh hỏi hai câu này cũng nằm trong nghi ngờ của chúng tôi.” Khúc Mịch cười cười, “Quản lý Trương có vẻ rất quan tâm đến hóa thạch.”
“Đó là bảo vật quốc gia, không chỉ ở Trung Quốc mà trên toàn thế giới, nó là di vật văn hóa vô cùng quý giá. Việc phát hiện ra hóa thạch của người Bắc Kinh một lần nữa chứng minh tính đúng đắn của thuyết tiến hóa và làm căn cứ đẩy thời gian xuất hiện của chủng tộc da vàng lên hàng ngàn năm. Nhân loại vẫn luôn trăn trở một chuyện chúng ta đến đây bằng cách nào? Cuộc truy tìm nguồn gốc của loài người vẫn chưa bao giờ dừng lại. Nếu như hộp sọ hóa thạch rơi vào bọn con buôn cổ vật thì bọn họ chỉ nhìn tiền mà quên mất chúng còn mang giá trị văn hóa. Bọn họ vì tiền chuyện gì cũng dám làm, thậm chí đập nát hóa thạch thành nhiều phần. Nếu chúng thật sự làm như vậy thì quả là sự tổn thất của toàn nhân loại! Đội trưởng Khúc dù sao đi chăng nữa mong anh nhanh chóng tìm ra tăm tích của hộp sọ hóa thạch, đừng để những con người xực nức mùi tiền kia lấy được nó.”
“Anh có vẻ rất hiểu rõ thủ pháp của bọn buôn đồ cổ?”
“À….” Trương Thắng sững người, “Trên tivi không phải thường diễn như thế sao? Hay là trí tưởng tượng của tôi quá phong phú?”
“Được rồi! Quản lý Trương có thể đi rồi, nếu cần thêm thông tin gì chúng tôi sẽ gọi cho anh bất cứ lúc nào.” Khúc Mịch đích thân tiễn Trương Thắng ra ngoài, vừa vặn gặp được bạn gái Chim Trĩ theo Lục Ly vào.
Nét mặt Trương Thắng cứng đờ vài giây, trao đổi với Khúc Mịch vài câu rồi vội vàng chào Khúc Mịch rời đi.
Tiểu Ưu, bạn gái Chim Trĩ, nghe được mẩu đối thoại giữa Khúc Mịch và Trương Thắng, cô ta đột nhiên quay đầu lại nhìn chằm chằm bóng dáng anh ta.
Một lúc lâu cô ta mới xoay người, cau mày… Thấy Lục Ly nhìn mình cô ta nhanh chóng giải thích: “Tôi nghe giọng nói vừa rồi rất quen, nhưng không nhớ ra được nghe ở đâu. Nhưng tôi có thể xác định đã từng nghe qua giọng nói này rồi! Anh ta nói hơi lơ lớ âm ‘n và ‘l’.”
“Người đó là anh họ của Trương Lợi, phải chăng hai người đã từng gặp nhau.” Lục Ly nhắc nhở, “Cô nghĩ kỹ lại một chút xem bạn trai cô Chim Trĩ đã từng gặp mặt người này chưa?”
“Anh họ của Trương Lợi?” Tiểu Ưu sững người một chút rồi nói: “Tôi nhớ ra mình nghe giọng nói này ở đâu rồi!”
“Mấy ngày trước tôi nhận được một cuộc gọi rất kỳ lạ, là một người đàn ông gọi đến, hỏi tôi có biết tung tích của Trương Lợi không. Hắn ta còn nói Trương Lợi gặp nguy hiểm, nếu biết thì phải nói ra nếu không sẽ rước họa vào thân. Các anh biết tôi làm trong môi trường thế nào, Chim Trĩ lại thường giao lưu với mấy tay anh chị nên có lẽ lần này anh ta gây chuyện lớn rồi…. Nghe thế tôi rất bất an, cũng không dám kể ai nghe.”
“Cô nói người gọi cho cô chính là Trương Thắng?” Lục Ly nghiêm nghị, “Cô không nghe lầm chứ?”
“Tôi không nghe lầm, trước đây tôi trực tổng đài, mỗi ngày tiếp xúc không biết bao nhiêu âm thanh nên dần dần tôi cũng đặc biệt mẫn cảm với các loại âm điệu, chỉ cần nghe qua một lần là tôi có thể nhận ra được.” Tiểu Ưu khẳng định.
Vừa mới ra khỏi Cục cảnh sát, Trương Thắng lại bị mời về đồn nhưng lần này không khí nặng nề hơn.
“Quản lý Trương, chúng tôi có lý do tin anh có liên quan đến hai nạn nhân Chim Trĩ và Trương Lợi.” Khúc Mịch nghiêm túc.
Trương Thắng hoàn toàn biến sắc, anh ta ngồi trên ghế im lặng một lúc lâu cuối cùng mới lên tiếng: “Tôi biết một chút ít nội tình, tuy nhiên cái chết của bọn họ hoàn toàn không liên quan gì đến tôi, tôi không giết người.”
“Anh mau khai nhận những gì anh biết, chuyện còn lại sẽ do chúng tôi điều tra. Nếu anh không giết người, chúng tôi sẽ không đổ oan cho anh.”
Vẻ mặt Trương Thắng không hề dễ chịu chút nào, quanh co: “Tôi là người rất si mê cổ nhân loại học, tự nhận bản thân cũng khá tinh thông. Đặc biệt ông nội thôi là người từng tham gia khai quật tại Chu Khẩu Điếm. Từ nhỏ tôi được ông nuôi lớn, thường được nghe ông kể những câu chuyện xưa nên tôi có cảm tình sâu nặng với xương hóa thạch của vượn người Bắc Kinh. Sau khi tốt nghiệp tôi vốn dĩ muốn đến làm việc tại Viện nảo tàng quốc gia. Chỉ cần thu hẹp được khoảng cách nghiên cứu hóa thạch tôi khổ cách mấy cũng được. Đáng tiếc trời không chiều lòng người, tôi được phân công đến Viện bảo tàng thành phố. Nhiều năm như vậy tôi vẫn chưa từng buông bỏ việc nghiên cứu hộp sọ hóa thạch người vượn Bắc Kinh. Tôi muốn tìm được những phần hộp sọ đã bị thất lạc, đáng tiếc do nhiều nguyên nhân mà không thực hiện được.
Sau đó Trương Lợi đột nhiên đến vay tiền tôi. Không bao nhiêu nên tôi cũng cho cậu ta mượn. Rồi có một ngày cậu ta tới nhà tôi trả tiền, trông thấy tư liệu và hình ảnh hóa thạch tôi đang nghiên cứu nên tiện miệng hỏi vài câu nhưng ngữ điệu của cậu ta rất xem thường. Tôi giận nên giảng cho cậu ta một bài. Tưởng cậu ta không đến nữa ai ngờ mấy ngày sau cậu ta lại đến nhà tìm tôi, còn hỏi chuyện liên quan đến hộp sọ hóa thạch.
Vừa vặn Viện bảo tàng thành phố tổ chức triển lãm nên tôi bảo đến lúc đó sẽ cho cậu ta đến xem. Tôi đưa cho cậu ta bài thuyết minh của mình, từ góc độ của người không chuyên đánh giá xem thú vị hay không, có thể thu hút được người nghe không.
Tôi vốn tưởng rằng cậu ta có một chút hứng thú với cổ nhân loại học, ai ngờ cậu ta chỉ loanh quanh hỏi giá trị của hộp sọ hóa thạch. Lúc này tôi mới phát hiện được ý định của cậu ta. Tôi muốn cảnh cáo cậu ta nhưng ma xui quỷ khiến thế nào đột nhiên khi ấy tôi lại muốn sở hữu hộp sọ hóa thạch... Dù chỉ một ngày cũng được.
Tôi liền âm thầm giật dây, còn giả bộ vô tình tiết lộ lồng pha lê chống trộm của bảo tàng, và hệ thống camera ở đó, ngay cả chuyện camera đã cũ và thường xuyên bị hư. Vì trong viện đa số là hàng nhái nên các biện pháp chống trộm không cao. Chỉ cần cậu ta có biện pháp giải quyết lồng pha lê và camera là có thể trộm được.
Tôi biết cậu ta có mở một cửa hàng máy tính, cũng có được học qua nên có lẽ vấn đề này không lớn. Chỉ có chiếc lồng pha lê là vật cản lớn nhất, không biết cậu ta có cách nào hay không. Thế nhưng sau lần đó cậu ta bỏ đi không thấy quay lại.
Sau đó hộp sọ hóa thạch bị trộm, còn có người chết nên tôi đoán nhất định do Trương Lợi ra tay. Nghĩ đến hộp sọ hóa thạch trong tay cậu ta tôi vô cùng lo lắng. Cậu ta chỉ là một tên khốn ham tiền, nếu bán cho một người không am hiểu vậy sẽ chà đạp hộp sọ hóa thạch. Tôi phải nhanh chóng tìm ra cậu ta nhưng cậu ta lại biệt tích. Xảy ra chuyện lớn như vậy, cậu ta nhất định sẽ trốn chui trốn lủi. Tôi ở quanh nhà cậu ta tìm, theo dõi ở đó mấy ngày cho đến khi cảnh sát đến tôi mới thôi.
Các anh đổ đi tìm cậu ta, tôi nhất định phải đi trước các anh một bước. Tôi muốn đổ hết tiền mua lại hộp sọ hóa thạch này, không phải để làm giàu mà chỉ muốn thỏa ước mơ.
Đáng tiếc, tôi không tìm thấy Trương Lợi. Thật sự hết cách nên tôi mới gọi điện thoại cho bạn gái Chim Trĩ và Trương Lợi. Còn chưa tìm thấy người thì các anh đã phát hiện thi thể của cậu ta. Tôi thừa nhận tôi có ý đồ xấu nhưng tôi không làm chuyện phạm pháp.”
Nghe xong lời khai này của anh ta, Khúc Mịch phải nhìn anh ta bằng cặp mắt khác xưa. Đừng thấy anh ta bộ dạng mọt sách, hiền lành, kỳ thực là một người giảo hoạt. Anh ta biết mượn dao giết người, chỉ tiếc là đi chậm một bước. Như vậy, cao thủ rốt cuộc là người nào? Bây giờ hóa thạch nằm trong tay ai?
Khúc Mịch lập tức liên hệ với đội hình sự số hai xin hiệp trợ, hung thủ giết Trương Lợi chắc chắn là bọn trộm mộ.
Đội hình sự số hai vừa vặn có vụ án đang trong giai đoạn thu lưới, chỉ trong vài ngày nhóm đầu cơ bảo vật quốc gia sẽ lần lượt sa lưới; trong đó có người biết được tin tức của hộp sọ hóa thạch, muốn lập công nhằm mong được khoan hồng.
Khúc Mịch rất coi trọng việc này, đích thân anh thẩm vấn hắn. Người này biệt danh Xuyên Sơn Thử, giỏi về đào thành động, có tiếng trong giới trộm mộ. Hắn có khuôn mặt dài, vừa nhìn là biết bất lương, chẳng trách cổ nhân có câu tâm sinh tướng.
“Khai tất cả các thông tin về hộp sọ hóa thách.”
“Anh bảo đảm tôi có thể ra khỏi chỗ này thì tôi sẽ nói!” Hắn mặc cả với Khúc Mịch.
Lục Ly ngồi bên cạnh im lặng nhưng cười thầm trong lòng. Dám ra điều kiện với đội trưởng Khúc, e rằng kết cục của hắn rất thảm.
“Được!”
Lục Ly ngẩn người khi thấy Khúc Mịch thoải mái đáp ứng lời yêu cầu của hắn… Đây hoàn toàn không giống tác phong của đội trưởng Khúc.
“Được! Tôi tin tưởng đội trưởng Khúc, việc đội trưởng đã hứa chắc chắn sẽ làm được. Tôi biết ở đây có máy thu hình và thu thanh, có thể làm chứng.”
Quả là kẻ già đời… Nhìn qua là biết hắn đã lên kế hoạch từ trước.
Khúc Mịch mỉm cười, người hiểu Khúc Mịch sẽ biết được ý nghĩa của nụ cười này là gì… Dám uy hiếp anh, Xuyên Sơn Thử là người đầu tiên.
Thế nhưng Xuyên Sơn Thử lại cho rằng nụ cười ấy là nụ cười bất lực, đại diện cho sự thỏa hiệp.
“Tôi nghe nói hộp sọ hóa thạch bị trộm nên dò hỏi xung quanh. Tôi làm nghề này đã lâu nên biết cách lấy tin ở đâu. Tôi biết được hóa thạch đang nằm trong tay Trương Lợi, có một tay lão đại đang dòm ngó nó nên tôi không dám đụng vào. Trương Lợi chết, hóa thạch không thấy thì khẳng định do lão gây ra.”
“Lão đại?” Khúc Mịch chau mày.
“Là Vương Kiệt Khắc, người Mỹ gốc Hoa.” Xuyên Sơn Thử nói: “Vương Kiệt Khắc thường thu mua một số cổ vật, không màng lai lịch, ai lão ta cũng đồng ý. Hơn nữa lão rất mê những món đồ kỳ lạ, hộp sọ hóa thạch là thứ khiến lão đặc biệt cảm thấy hứng thú. Nói thật, hóa thạch tuy là miếng mỡ ngon nhưng phải có người biết ‘ăn’ mới được. Tôi trông thấy là thèm nhưng chỉ ước không dám đụng vào. Vì cho dù tôi có được cũng không dám đổi nó thành tiền, ngược lại còn rước họa vào thân.”
“Hết rồi?” Khúc Mịch thấy Xuyên Sơn Thủ gật đầu anh nói tiếp: “Được rồi. Nếu như những manh mối anh cung cấp có thể giúp chúng tôi tìm ra được hộp sọ hóa thạch chúng tôi sẽ đệ trình Viện kiểm sát, khả năng anh sẽ được giảm án.”
“Giảm án? Không phải anh đồng ý thả tôi ra sao? Anh nói không giữ lời? Nơi này có video và ghi âm làm bằng chứng!” Xuyên Sơn Thử cuống cuồng.
“Tôi đã xem qua án trạng của anh, trộm cắp, đầu cơ cổ vật cấp quốc gia. Ngày hôm nay anh đã phạm hai sai lầm: thứ nhất không nên ảo tưởng, thứ hai không nên đưa ra điều kiện với tôi, lại còn bằng giọng điệu uy hiếp.”
“Khúc Mịch, tên lừa đảo, cmm!” Xuyên Sơn Thử liên tục chửi thề.
Khúc Mịch cười cười: “Địa bàn của tôi do tôi làm chủ! Tôi muốn đổi ý anh làm gì được? Cắn tôi? Băng ghi hình có thể cắt, ghi âm có thể xóa, không có mệnh lệnh của tôi không được phép xuất ra ngoài! Hơn nữa tôi đã đồng ý bảo đảm đưa anh ra khỏi nơi này, bây giờ anh lập tức được đưa đi, đâu thể coi tôi nuốt lời.”
Lục Ly không nhịn được bật cười, anh ấy không ngờ đội trưởng Khúc còn một mặt trêu người thế này.
Xuyên Sơn Thử tức bực giậm chân nhưng xác thực hắn không có cách nào nói lại Khúc Mịch. Cho dù hắn muốn lao đến Khúc Mịch, ở đây người đông thế mạnh hắn sẽ phải chịu thiệt.
Tên Xuyên Sơn Thử tuy là kẻ trộm mộ nhưng cũng biết thế nào là nghĩa khí, lời hứa đáng giá ngàn vàng mà không cần giấy bút ghi lại. Hắn cho rằng đường đường là đội trưởng đội hình sự nổi tiếng như Khúc Mịch thì lời nói cũng chắc như đinh như thép. Ai ngờ lại chơi hắn, thật sự tức chết đi được.
“A….aaaa” Hắn kêu to, hai tay đấm mạnh vào ngực: “Tôi đúng là một kẻ ngu xuẩn… lại đi nói chữ tín với bọn ‘thổ phỉ’ này. Các người làm cảnh sát cũng không bằng tên trộm như tôi, tôi tự hào tôi là tên trộm trượng nghĩa.”
Khúc Mịch cười ha hả, anh bước đến vỗ vai của hắn: “Thú vị, tôi cho anh thêm một cơ hội. Chỉ cần anh lại cung cấp manh mối có ích tôi đảm bảo giảm được hình phạt cho anh năm năm trở lên.”
Hai mắt Xuyên Sơn Thử sáng lên, nhưng rồi vô thức lắc đầu một cái, hắn sẽ không bị lừa lần thứ hai.
“Anh đoán xem nếu như tôi đi tìm Vương Kiệt Khắc và nói là do anh cung cấp manh mối, anh nghĩ mình sẽ có kết cục thế nào?” Khúc Mịch nở nụ cười xấu xa: “Anh cho rằng lộ một chút tin tức không quan trọng cho chúng tôi và chúng tôi sẽ tự đi điều tra thì tên Vương Kiệt Khắc sẽ không nghi ngờ anh, sẽ không cho người xử anh? Mặc kệ anh cung cấp bao nhiêu thông tin đều sẽ thù anh. Vậy con đường duy nhất của anh lúc này là nghĩ cách kéo luôn Vương Kiệt Khắc xuống nước, để hắn vĩnh viễn không thể trở mình! Hơn nữa phải quyết tâm tin tưởng tôi… Thế nào, nghĩ xong chưa?”
Xuyên Sơn Thử thất bại hoàn toàn, hắn đã thua, chưa từng gặp nhân vật nào lợi hại như vậy. Bây giờ hắn như cá nằm trên thớt để mặc người ta xâu xé.
“Tôi chỉ biết Vương Kiệt Khắc có một ông em vợ vô dụng. Mọi người đều nói hắn là kẻ thất bại nhưng Vương Kiệt Khắc lại rất tín nhiệm hắn, hầu như không bao giờ gạt hắn. Mấy ngày trước Vương Kiệt Khắc đưa em vợ ra nước ngoài… Nếu như tìm được hắn nhất định sẽ có manh mối.”
Xuyên Sơn Thử cung cấp tin tức này rất có giá trị, tự dưng lại đưa người ra nước ngoài chắc chắn có vấn đề.