-
CHƯƠNG 126 HUYẾT THỐNG
CHƯƠNG 126 HUYẾT THỐNG
Kim Chí Thành bị liệt vào danh sách kẻ tình nghi lớn nhất, để mau chóng tìm được hắn, Diệp Hồng cũng nằm trong phạm vi giám sát của cảnh sát.
Tăng Dĩ Nhu đã thoát khỏi bóng ma tâm lý, dự định sẽ bắt đầu lại một cuộc sống mới. Cô mua hoa tươi và trái cây đến nghĩa trang cúng tế ba mẹ, Khúc Mịch đưa cô đi.
Nhìn di ảnh ba mẹ bị nắng mưa làm phai màu, quanh mộ cỏ dại mọc um tùm, Dĩ Nhu thấy trong lòng cực kỳ hổ thẹn.
“Ba mẹ, lâu lắm rồi con không đến thăm hai người. Con xin lỗi!” Cô nhớ lần cuối cùng mình đến viếng ba mẹ là sau khi từ Canada về nước, cô ở trước mộ ba mẹ khóc ngất đi, sau khi về đến nhà liên tiếp gặp ác mộng. Từ đó về sau cô không dám đến viếng ba mẹ, mỗi ngày lễ tết cô chỉ ở nhà thắp hương cúng bái.
Cô đặt hoa tươi và trái cây xuống, ngồi xuống nhổ mấy cây cỏ dại, quay đầu đã trông thấy Khúc Mịch lấy thùng nước và khăn lau từ cốp xe ra.
Anh lau cẩn thận bia mộ, chờ khô, anh lấy cọ và sơn phủ lên bề mặt một lần.
“Làm sao anh có thể nghĩ ra chuẩn bị những món đồ này?” Dĩ Nhu cực kỳ cảm động, và cũng cảm thấy hơi xấu hổ. Cô là con gái mà còn không được chu đáo như người ngoài.
Khúc Mịch không trả lời, cắm hoa vào bình, bày trái cây.
“Chú dì, con là Khúc Mịch. Vì vẫn không có cơ hội nên đến tận hôm nay mới đến viếng hai người. Dĩ Nhu đã hoàn toàn khỏe mạnh rồi, cô chú hãy yên lòng, cháu sẽ luôn bên cạnh cô ấy, chăm sóc cho cô ấy.”
Dĩ Nhu? Danh xưng này quá sức thân mật! Dĩ Nhu quen cách Khúc Mịch gọi cô là ‘Pháp y Tăng’, hiện tại anh đột nhiên thay đổi cách xưng hô khiến cô hơi khó chịu. Thế nhưng ngay trước mặt ba mẹ, nếu anh gọi cô là ‘Pháp y Tăng’ cũng có phần không thích hợp.
“Ba mẹ! Mười lăm năm ba mẹ chết oan, là con gái vô năng, không dám đối diện với hung thủ mới để hắn tiêu diêu ngoài vòng pháp luật lâu như vậy. Hung thủ sát hại ba mẹ năm đó lại bắt đầu phạm án, cảnh sát sẽ bắt được hắn thôi. Chờ khi hung thủ đền tội con lại đến thăm ba mẹ báo cho ba mẹ tin vui này.” Sống mũi Dĩ Nhu cay cay, ngân ngấn nước mắt.
Mười lăm năm qua cô đều sống trong bóng tối, ác mộng quẩn quanh. Bây giờ rốt cục cô đã có thể quên đi tất cả, rốt cục có thể thản nhiên đối diện với đêm tối. Cảm giác ung dung tự tại này đã lâu lắm rồi không gặp, lâu đến mức bản thân cô cũng cảm thấy xa lạ.
“Không bắt được hung thủ không phải trách nhiệm của em, là do cảnh sát vô lực!” Khúc Mịch thấy cô hổ thẹn, anh cau mày, “Em đã làm rất tốt, chú dì nhất định sẽ tự hào về em!”
Nghe Khúc Mịch nói như vậy tâm tình Tăng Dĩ Nhu tốt hơn rất nhiều. Cô chọn lựa về nước, chọn lựa đi theo ngành pháp y chính là vì muốn khắc phục nỗi sợ hãi khi đối mặt với máu và thi thể, muốn tự mình chứng kiến cảnh tượng hung thủ quy án.
Mọi người đều nhìn thấy vẻ ngoài bình tĩnh của cô, nhưng đâu ai biết từng giây từng phút đều là những đấu tranh chống lại nỗi sợ hãi. Càng ngày cô càng cảm thấy ngột ngạt, quá khổ cực, sắp không thể chịu nỗi. Đúng lúc này Khúc Mịch xuất hiện, chắc chắn anh chính do ông trời phái xuống để cứu lấy cô.
Dĩ Nhu thừa nhận Khúc Mịch quả thật chính là người một lần nữa thắp sáng ngọn lửa hồi sinh trong cô.
“Cám ơn anh! Thật lòng cám ơn anh!” Cô cho rằng không từ ngữ nào có thể biểu đạt tâm ý của mình, “Tôi sẽ luôn ghi nhớ những sự giúp đỡ vô tư của anh. Nếu như sau này anh có bất cứ yêu cầu gì, tôi sẽ dốc lòng trợ giúp.”
Khúc Mịch cười khổ: “Em đang muốn ám chỉ điều gì? Ý tôi nên lui rồi sao?”
Từ ngày thôi miên ở trong căn nhà cũ trở về, Dĩ Nhu đã cố ý làm rất nhiều món ngon, ngỏ ý muốn cám ơn anh, cám ơn trong khoảng thời gian vừa qua ở bên cô trị liệu và chăm sóc. Lúc trước không bàn tới, bây giờ Dĩ Nhu khá hơn, anh không có cách nào khác phải rời đi. Thế nhưng Khúc Mịch giả ngu, cứ như thế ở đó nguyên buổi tối.
Mấy ngày kế tiếp, anh làm việc tối mịt mới về, sợ đánh thức Dĩ Nhu nên ngủ ở phòng khách. Sáng sớm, chào Dĩ Nhu một câu rồi đi làm, hai người không có thời gian ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng được mấy câu.
Dĩ nhiên Khúc Mịch cố tình dùng cách thức này, nói trắng ra là muốn đục nước béo cò, nhưng đến hôm nay anh không thể giả bộ không biết.
“Tôi không có ý định kêu anh lập tức rời đi!” Dĩ Nhu nghe Khúc Mịch nói thế liền cảm thấy áy náy, “Mấy ngày nay anh công tác rất bận rộn, không có thời gian thu dọn đồ đạc. Phòng khách anh cứ ở, đến khi nào xong vụ án này rồi nói tiếp.”
Xem chừng Khúc Mịch có thể ở thêm được mấy ngày, được ngày nào hay ngày đó! Khúc Mịch tự nhận bản thân anh thật vô lại, nhưng với Dĩ Nhu anh thật sự không còn cách nào khác, luôn có cảm giác lực bất tòng tâm.
Hai người ở phần mộ ba mẹ Tăng Dĩ Nhu gần cả buổi, cho đến khi Khúc Mịch nhận được điện thoại của Lục Ly anh mới xuống núi.
“Tình hình thế nào?”
Chính Lục Ly và một cảnh viên khác theo dõi Diệp Hồng suốt mấy ngày trời nhưng không thu được kết quả gì: “Trên tầng cao nhất ở Kim Thị luôn mở các cuộc họp mỗi ngày, giá cổ phiếu tuột dốc thảm hại. Một đám phóng viên túc trực sẵn ở dưới lầu tòa nhà. Diệp Hồng ở bên công ty con bù đầu các hạng mục mới không về tổng công ty. Ngoại trừ ở công ty thì về nhà trọ, hoặc về nhà mẹ ruột coi thằng bé con, tất cả đều rất bình thường.”
“Xem ra chúng ta phải gặp Diệp Hồng lần nữa.” Khúc Mịch cảm thấy biểu hiện của Diệp Hồng như thế hoàn toàn không bình thường. Ba mẹ chồng đột nhiên bị ngộ sát, vẫn chưa rõ tung tích của chồng, ở tổng công ty các bè phái tranh nhau đoạt vị trí chủ tịch tập đoàn, vậy mà cô ta vẫn có thể trấn định, đảm đương hạng mục của mình. Tuy rằng cô ta không có quyền quyết định lắm trong việc bảo vệ thế lực nhà họ Kim, nhưng cũng không đến mức ‘hào hiệp trượng nghĩa’ như vậy chứ.
Lần thứ hai Khúc Mịch trông thấy Diệp Hồng là cô ta đang từ tổng công ty bước ra, sắc mặt nhuốm vài phần cô đơn.
“Đội trưởng Khúc … Có tin tức của Kim Chí Thành rồi sao?” Hàng mi thanh tú khẽ nhíu, “Tuy rằng mấy năm qua Chí Thành không tham dự chuyện kinh doanh của công ty, nhưng dù sao anh ấy cũng là con trai duy nhất của ba mẹ chồng tôi. Bây giờ ba mẹ không còn, cổ phiếu trên danh nghĩa của họ dĩ nhiên thuộc về anh ấy. Chỉ cần anh xuất hiện, chỉ cần ngồi yên ở công ty thôi cũng sẽ có ảnh hưởng nhất định đến mức giá của cổ phiếu.”
“Cô Diệp, tôi có việc muốn nhờ cô xác nhận lại một chút.” Khúc Mịch nhìn chằm chằm hai mắt cô ta, “Kim Phẩm Nguyên rốt cục là con của cô và người nào?”
“Đội trưởng Khúc, lời này của anh là có ý gì?” Diệp Hồng ngẩn người, hơi tức giận, “Anh đang làm nhục nhân cách của tôi, tôi hi vọng anh xin lỗi tôi vì câu nói này!”
“Cô Diệp, tại đội hình sự có hồ sơ bệnh án của Kim Chí Thành tại Thái Lan. Trên đó có viết rõ anh ta không có bộ phận sinh sản, ngay cả năng lực sinh lý cũng không! Vì vậy, tôi có quyền hoài nghi Kim Phẩm Nguyên không phải là cốt nhục của Kim Chí Thành. Mà cô, e rằng tư cách phụ nữ cũng không có!”
Diệp Hồng nghe xong những lời này sắc mặt đột nhiên chuyển trắng xám, vẻ mặt cô ta cực kỳ khiếp sợ, “Anh nói Kim Chí Thành không có năng lực sinh sản? Không thể, không thể nào có chuyện này!”
Khúc Mịch vẫn đang quan sát phản ứng của cô ta, không lên tiếng.
Diệp Hồng yên lặng một lúc lâu, dường như tin tức này khiến cô ta quá kinh hãi.
Không chờ tiếp tục Khúc Mịch hỏi, cô ta mở miệng nói trước: “Khi tôi và Kim Chí Thành quen biết, anh ấy đã nói với tôi mình có bệnh, có thể không thể có con. Tuy nhiên anh ấy lại đối xử với tôi cực kỳ tốt, ngay cả với người nhà của tôi cũng vậy, nguyện ý giúp đỡ gia đình chúng tôi qua cuộc sống khó khăn. Thật lòng nhiều năm rồi tôi đã cực kỳ mệt mỏi, nghĩ tới cuộc sống gian khổ trước mắt tôi rất sợ, thế nên tôi đồng ý đi cùng với anh ấy, không quan tâm đến việc không thể có con gì đó.
Sau đó ba anh ấy biết chuyện của chúng tôi, có tìm tôi nói chuyện một lần, ý chính là không đồng ý. Chí Thành nói với tôi cả nhà họ Kim chỉ có anh ấy là con trai, nếu như tôi có thể mang thai thì sẽ khiến bố chồng tôi đồng ý. Thế nhưng vì anh ấy không có khả năng, nên chúng tôi quyết định thụ thai trong ống nghiệm.
Chúng tôi thật sự rất may mắn, một lần là thành công. Chí Thành có người quen trong bệnh viện nên nhanh chóng biết được giới tính của đứa bé. Nghe nói tôi mang thai, lại là con trai nên bố chồng tôi lúc này mới đồng ý hôn sự của chúng tôi. Sau khi kết hôn chúng tôi sống với nhau rất hạnh phúc. Việc gì Chí Thành cũng để tôi quyết, hỏi han ân cần, là một người chồng mẫu mực.
Sau khi con tôi sanh được tròn tháng, Kim Chí Thành bắt đầu trở nên không bình thường. Mỗi tối đều dây dưa không chịu về phòng ngủ, quá nửa đêm mới vào, còn cố tình giữ khoảng cách với tôi. Tôi không chịu được liền mở miệng chất vấn coi có phải anh ấy có người phụ nữ khác, đã thay lòng đổi dạ hay không. Anh ấy không chịu nổi sự truy hỏi của tôi lúc này mới chịu nói ra chân tướng. Thì ra, anh ấy có tật, sau đó giải phẫu nhưng không thể sinh hoạt như người bình thường. Nói cách khác vợ chồng chúng tôi chỉ hữu danh vô thực.
Tuy đối mặt với kết quả ấy tôi có sợ hãi và khó chịu, nhưng tôi vẫn chấp nhận. Bản thân mình có thể thoát khỏi cuộc sống khốn khó, chẳng còn phải u sầu vì miếng cơm manh áo, từ trước đến nay tôi chưa bao giờ nghĩ mình có thể tiến được vào giới thượng lưu, quan trọng nhất tôi có được Tiểu Nguyên. Với tôi, tất cả đều đáng giá.”
Thế nhưng Chí Thành không cho là như vậy, lúc trước anh ta chỉ nghĩ mình yếu sinh lý, chứ không ngờ …. Vì vậy anh ấy phải chịu đả kích không nhỏ. Cảm thấy có lỗi với tôi nên Chí Thành lén lút đi trị liệu nhưng không có hiệu quả, dần dần tính khí bắt đầu nóng nảy. Càng về sau không một ai chịu nổi tính tình của anh ta. Tôi nói cũng sai, không nói cũng sai, cùng đồng nghiệp nam gặp nhau anh ấy bắt gặp cũng làm lớn chuyện lên.
Tinh thần anh ấy trở nên rất nghiêm trọng, có bệnh. Do vậy ba chồng tôi đưa qua Toronto trị liệu. Khi quay trở về anh ấy bình thường hơn rất nhiều nhưng lại trở thành như người xa lạ. Không nở một nụ cười, cả ngày trốn rịt trong thư phòng không biết làm gì.
Tôi hiểu số mệnh của mình, được thấy Tiểu Nguyên lớn lên từng ngày tôi cũng đã yên lòng. Mấy tháng trước khi tan ca về nhà nghe ba mẹ chồng nói Kim Chí Thành lại phát bệnh, phải đưa sang Toronto an dưỡng. Không ngờ anh ấy không có ở đó, không biết là tự trốn hay chính xác là ba chồng tôi không hề đưa anh ấy đi.
Đội trưởng Khúc, chuyện gì tôi cũng đã khai hết rồi, xin các anh mau chóng tìm ra được Kim Chí Thành. Tôi không hề muốn nhắc lại những chuyện đau buồn đã qua, nếu như không có tình huống mới phát sinh, xin cảnh sát các anh đừng đến quấy rồi tôi. Tôi hiện tại đã sứt đầu mẻ trán, chỉ tham gia cuộc họp hội đồng quản trị mà đầu như muốn vỡ đôi, thật sự không biết nên làm gì.
Còn về thân thế của Tiểu Nguyên tôi nghĩ nhất định Chí Thành ẩn giấu tình hình thật sự, có lẽ đã đi mua ở ngân hàng tinh trùng. Nói gì thì nói Tiểu Nguyên cũng do tôi mang nặng đẻ đau, nó trước sau vẫn là con trai của tôi.
Tuy nhiên để không làm ảnh hưởng đến quá trình trưởng thành của Tiểu Nguyên, tôi cầu xin anh hãy giúp tôi giữ kín bí mật này. Việc này không có liên quan đến vụ án, chỉ là việc cá nhân của tôi. Đội trưởng Khúc anh có thể đáp ứng nguyện vọng này của tôi không?”
Khúc Mịch gật đầu: “Vậy tôi hỏi một câu cuối cùng. Cô và Kim Chí Thành thụ tinh tại bệnh viện nào?”
“Phòng khám Trung Nam thuộc chi nhánh bệnh viện Đại Đệ Nhất, bác sĩ chủ trị cho chúng tôi là Khúc Gia Thụy.”
Nhìn dáng vẻ của Diệp Hồng không giống nói dối, lại có thể rành mạch nói ra tên bệnh viện và bác sĩ.
Khúc Mịch ra khỏi Kim Thị, đi thẳng đến bệnh viện, nhanh chóng tìm gặp được bác sĩ Khúc Gia Thụy.
Anh báo nguyên nhân vì sao mình đến đấy, bác sĩ Khúc lập tức từ chối: “Thật ngại quá đội trưởng Khúc, xuất phát từ đạo đức nghề nghiệp chúng tôi không được phép tiết lộ bất kỳ thông tin nào của người bệnh. Tôi hiểu người dân cần phải phối hợp điều tra với cảnh sát, nhưng việc này tôi không thể giúp được. Thứ lỗi tôi còn bệnh nhân đang chờ.” Dứt lời liền quay người rời đi.
“Bác sĩ Khúc, tôi biết bác sĩ là người đầu tiên nghiên cứu thụ tinh ống nghiệm, còn ra nước ngoài học tập. Chính nhờ có bác sĩ mà biết bao gia đình thoát khỏi cảnh tuyệt vọng, có được niềm vui và hạnh phúc. Tôi cực kỳ kính trọng bác sĩ, lần này gặp gỡ càng cảm nhận được nhân cách tuyệt vời của ngài.
Tôi không ép bác sĩ phải làm trái với đạo đức nghề nghiệp, nhưng việc này có liên quan đến nhiều nhân mạng, hơn nữa hung thủ sẽ tiếp tục phạm án bất cứ lúc nào. Vì nạn nhân, vì sự an toàn của người dân toàn thành, tôi hi vọng bác sĩ có thể phối hợp với tôi một chút. Với những câu hỏi của tôi bác sĩ chỉ cần đáp có hoặc không …. Được không?” Khúc Mịch tỏ thái độ cực kỳ tôn kính, điều này khiến bác sĩ Khúc có phần ngại ngùng.
Bà ngồi xuống: “Được rồi đội trưởng Khúc!”
“Bác sĩ Khúc, vợ chồng Kim Chí Thành và Diệp Hồng đã từng đến đây làm thụ tinh ống nghiệm phải không?”
Thấy bà gật đầu, anh hỏi tiếp: “Kim Chí Thành không có năng lực sinh sản, ngay cả tinh trùng khỏe mạnh cũng không có, anh ta buộc phải mua từ ngân hàng tinh trùng?”
“Ai nói?” Bác sĩ Khúc chau mày, “Không phải như vậy. Tinh trùng là do Kim Chí Thành cung cấp, sau đó chính ông Kim còn làm giám định huyết thống. Tôi đã nói nhiều lắm rồi, thật ngại quá, tôi còn có ca giải phẫu đang chờ!”
“Bác sĩ Khúc, tôi xin hỏi một vấn đề cuối cùng. Diệp Hồng làm thụ tinh một lần là thành công?”
“Đúng! Tố chất cơ thể của cô ta rất khỏe mạnh, chỉ bị sướt nhẹ ở cổ tử cung. Tôi chỉ cần trị liệu vài ba lần là khỏi, do đó là một lần là thành công.” Nói xong bà ta bỏ đi.
Kết quả này khiến Khúc Mịch và Lưu Tuấn mơ hồ: “Đội trưởng Khúc! Nhìn Diệp Hồng không giống nói láo, và dĩ nhiên bác sĩ cũng không. Rốt cục chuyện này là thế nào? Không lẽ hồ sơ bệnh án có vấn đề? Trên đó có ghi rõ Kim Chí Thành không có khả năng sinh sản, cũng không thể sinh hoạt tình dục bình thường, tuy là ghi hai chữ ‘Khả năng’. Theo số lượng tinh trùng của nam giới mà tính toán chắc cũng được một hai con.
Hơn nữa, bác sĩ cũng cho biết Kim Hâm từng làm giám định huyết thống để xác nhận thân phận của Kim Phẩm Nguyên. Diệp Hồng cũng khai, sau khi mang thai phải được bố chồng xác nhận đâu đó mới được gả vào nhà họ Kim. Em khẳng định Kim Phẩm Nguyên là cháu nhà họ Kim, không sai!”
Khúc Mịch còn đang chìm trong suy tư không nói tiếng nào, anh tìm một vài thông tin trên baidu, sau đó gọi cho Dĩ Nhu.
“Pháp y Tăng, nguyên nhân gây sướt cổ tử cung là gì?”
Không đầu không đuôi lại đi hỏi câu này, Tăng Dĩ Nhu ở đầu dây bên kia ngẩn người, một lát mới trả lời: “Sướt cổ tử cung là do vi khuẩn gây nên. Có rất nhiều nguyên nhân: không sạch sẽ, nhiều lần nạo phá thai, sạch sẽ quá độ, kỳ kinh nguyệt kéo quá dài ngày, còn nữa …Quan hệ phức tạp, quan hệ với cường độ quá nhiều.”
“Quan hệ với cường độ quá nhiều? Thế nào được coi là quá nhiều?”
“Quá bốn lần một tuần!”
“Ồ! Như vậy cũng coi là quá nhiều?” Khúc Mịch dường như không hài lòng với lời giải thích của Tăng Dĩ Nhu.
Lưu Tuấn đứng bên cạnh mặt đỏ như gấc, nói thầm trong lòng: Đội trưởng Khúc và pháp y Tăng nói chuyện chẳng kiêng dè gì mình cả. Nghe trong ý tứ của đội trưởng phương diện kia của anh ấy chắc rất mạnh, bốn lần một tuần mà còn kêu ít. Mở miệng xin tư vấn những chuyện thế này quả thật quá khiêu khích …. Một người nín nhịn đã lâu, một khi đã động dục thật khiến cho người ta không chịu nổi!
“Ý của em nghĩa là nếu còn là xử nữ thì việc bị sướt cổ tử cung là rất thấp?” Khúc Mịch trầm tư một lúc lại hỏi tiếp.
“Đúng, cực thấp!”
Nghe đến đây Lưu Tuấn tỉnh cả người, thì ra đội trưởng Khúc đang nghiệm chứng. Căn cứ kết quả điều tra và lời khai của Diệp Hồng, cô ta và Kim Chí Thành thực chất không phát sinh quan hệ tình dục, coi như vẫn là một xử nữ.
Thế nhưng bây giờ nhìn lại, chuyện không phải như vậy, cô ta đã là ‘đàn bà’, hơn nữa trước khi kết hôn với Kim Chí Thành đã là một người phụ nữ dày dạn kinh nghiệm.
Người phụ nữ này không thanh thuần như vẻ bề ngoài, rốt cục cô ta muốn ẩn giấu điều gì? Kim Chí Thành biết cô ta qua lại nhưng vẫn tán thành, hay bản thân Kim Chí Thành cũng không biết? Tất cả những điều này đều là một lớp sương mù, chỉ có Kim Chí Thành mới có thể mở ra.
Khúc Mịch lệnh cho Lưu Tuấn điều tra các mối quan hệ xã hội của Diệp Hồng, nhưng kết quả lại khiến mọi người đều thất vọng. Trước khi biết Kim Chí Thành, hồ sơ của cô ta sạch bong kin kít, chỉ dùng hai cụm từ đã có thể khái quát: đi học và làm công. Trong trường đại học, cô ta có quen một bạn trai nhưng sau khi tốt nghiệp là chia tay, từ đó đến nay không còn liên lạc.
Nguyên nhân chia tay cũng bình thường như bao cặp đôi thời đại học khác, gia đình cậu bạn trai đã tìm được cho anh ta một công việc ở quê nhà nhưng Diệp Hồng vì chăm sóc gia đình nên không thể theo cùng.
Hiện tại cậu bạn trai kia cũng đã kết hôn và sinh con, hơn nữa hoàn toàn không còn liên lạc với Diệp Hồng. Lưu Tuấn gọi điện thoại cho anh ta, chứng thực khi bọn họ yêu đương chỉ có nắm tay, quá lắm là hôn môi.
Phải chăng, Diệp Hồng ẩn giấu một người đàn ông phía sau, đây mới chính là điểm then chốt của vụ án. Khúc Mịch lệnh cho các cảnh viên luân phiên nhau theo dõi Diệp Hồng 24/24, chú ý đến từng chi tiết dù là nhỏ nhất.
Hung thủ vẫn chưa có một mảy may tin tức, Khúc Mịch chẳng sốt ruột lắm vì anh có thể ở cùng nhà với Dĩ Nhu thêm được một khoảng thời gian; tuy nhiên anh cũng muốn mau sớm bắt được hung thủ, giải tỏa tâm lý cho Dĩ Nhu.
Đang trong lúc mâu thuẫn giao tranh, anh nhận được điện thoại của ba.
“Ba và mẹ đã về rồi sao?”
“Về được mấy ngày rồi, thu thu dọn dọn đến giờ mới được rảnh tay.” Thanh âm của ông Khúc có phần nghiêm túc: “Tại sao con không ở nhà, đang bận chuyện gì? Tối nay về nhà ăn cơm, mẹ con nấu rồi đó.”
“Con sẽ thu xếp về nhà một chuyến, còn ăn cơm … Chờ thêm mấy ngày nữa đi ạ!”
“Suốt ngày công việc, nhớ phải chú ý sức khỏe. Con không thích ăn thức ăn ngoài, ăn vớ vẩn lại không đủ no.” Lần này ông bà Khúc quay trở về đã quyết định về hưu. Càng lớn tuổi ông càng cảm thấy gia đình và người thân mới là quan trọng nhất, ông chỉ có đứa con trai duy nhất là Khúc Mịch, làm sao có thể không nhớ?
“Ba, có người đã nấu cơm cho con!” Giọng của Khúc Mịch có thêm vài phần đắc ý và sung sướng, “Đợi con về rồi nói, con đang bận nên cúp máy nhé!”
Đầu dây bên kia ông Khúc vẫn lơ mơ không hiểu ý của Khúc Mịch là gì, quay sang nhìn vợ già bên cạnh mỉm cười, nụ cười càng lúc càng tươi.