-
CHƯƠNG 122 PHÂN TÍCH
CHƯƠNG 122 PHÂN TÍCH
Chỉ cần hai câu đã có thể đuổi được Cục trưởng Hoàng đi, ngay cả nửa mặt mũi cũng không cho. Lục Ly tuy rằng dám nói thẳng nói thật trước mặt ông ta nhưng cũng không dám dùng những từ ngữ như vậy.
Lục Ly nằm trong biên chế của cục, không như Khúc Mịch. Anh là giáo sư đại học, chỉ cần làm ba nghiên cứu khoa học là có thể không lo nghĩ đến cuộc sống. Nghe nói Khúc Mịch đã từng viết rất nhiều sách liên quan đến Tâm lý học tội phạm, có quyển còn được tái bản lần thứ tư, mỗi lần in hơn một trăm ngàn bản, rất nhiều trường đại học có chuyên ngành liên quan đều lấy đó làm đề cương giảng dạy.
Lục Ly thật sự nghĩ không ra Khúc Mịch đang có những tháng ngày nhàn nhã như vậy tại sao anh lại gia nhập đội hình sự này ‘làm khổ sai’ cơ chứ? Để phát tài? Để thăng quan tiến chức? Đều không phải!
“Đội trưởng Khúc, báo cáo nghiệm thi anh cần đây!” Dĩ Nhu sau khi nghiệm thi sơ bộ tại hiện trường, đã quay trở lại khoa pháp y tiến hành giải phẫu thi thể và nhanh chóng cho ra được kết quả này.
Khúc Mịch kéo chiếc ghế bên cạnh, ra hiệu Dĩ Nhu ngồi xuống, sau đó đẩy ly nước qua, “Chưa uống qua, vừa mới rót!”
Dĩ Nhu quả thật có hơi khát, cô bận rộn cả buổi trời, ngay cả nước cũng không kịp uống. Cô nhấp vài ngụm, rồi đặt xuống nói ‘Cám ơn!’.
Nhìn hai người bọn họ thân mật và tự nhiên, Lục Ly hình như đã hiểu ra rồi.
Lần đến bệnh viện tâm thần đón Khúc Mịch, Cục trưởng Hoàng cố tình nhờ Dĩ Nhu đi cùng … Xem ra … Mỹ nhân kế cực kỳ có hiệu quả!
Đừng thấy Cục trưởng Hoàng ở trong văn phòng cả ngày uống trà đọc báo, ông ta có hàng tá mưu kế trong đầu, luôn ở trong tư thế sẵn sàng đối đầu với bên ngoài. Lãnh đạo chính là lãnh đạo, chỉ cần biết cách dùng người, rồi thì mình sẽ nhàn nhã.
Vương Tịnh cắn cắn môi, vẻ mặt phức tạp hơn.
Khi tình cờ nghe được Khúc Mịch vì phải chữa bệnh cho pháp y Tăng nên mới chuyển đến nhà Tăng Dĩ Nhu ở, cô ta kể cho mấy người khác trong cục, nhưng có người không tin, còn cho rằng cô nói nhăng cuội, không có ý tốt.
Hai người này rõ ràng không phải quan hệ trai gái nhưng lại làm ra vẻ đang yêu đương, có ý gì đây?!!!
--- Ắt hẳn pháp y Tăng chơi chiêu, cố ý cuốn lấy Đội trưởng Khúc, đóng kịch thân mật với nhau. Có lẽ muốn những cô gái khác không thể tiếp cận Đội trưởng Khúc, dần dần sau này danh chính ngôn thuận trở thành bạn gái của anh! Trông thì có vẻ đơn thuần nhưng Tăng Dĩ Nhu thực chất là Bạch Liên Hoa chính tông.
Vương Tịnh cúi gằm đầu bĩu môi, cô ta không muốn cho người khác thấy. Cô ta là người mới, quan hệ với đồng nghiệp dĩ nhiên chưa thân thiết bằng pháp y Tăng, cô ta không muốn mình bị xa lánh.
“Pháp y Tăng cố tình in báo cáo thành nhiều bản, mọi người coi trước, sau đó kết hợp với kết quả bên khoa pháp chứng đưa tới, rồi nêu lên ý kiến cá nhân.” Khúc Mịch lật tới lật lui, chỉ vài phút sau đã đọc xong hết.
Dĩ Nhu tỉ mỉ đọc, lông mày thỉnh thoảng nhíu lại, có lúc lại rơi vào trầm tư.
Qua một lúc lâu, mọi người mới đọc đến trang cuối cùng.
“Tôi vẫn giữ nguyên ý kiến ban đầu, vụ án Lý Đại Niên và vụ án vợ chồng Kim Hâm nên kết hợp điều tra. Ba người bọn họ vì mua tờ vé số nên dẫn đến việc có liên quan đến nhau. Chúng ta vừa tìm được hài cốt của Lý Đại Niên không lâu thì vợ chồng Kim Hâm bị hại, rõ ràng có liên hệ.” Lục Ly bắt đầu trước tiên, “Chân tướng năm đó chỉ còn Kim Chí Thành. Trước mắt anh ta đang mất tích, chúng tôi đang tiến hành tìm kiếm. Tôi cho rằng tìm được Kim Chí Thành, vụ án Lý Đại Niên sẽ có khởi sắc, vụ vợ chồng Kim Hâm chắc chắn có đột phá, tất cả đều được giải quyết dễ dàng.”
“Trái lại em cảm thấy Diệp Hồng có hiềm nghi rất lớn, hung thủ cũng không phải chỉ một người. Chỉ là trùng hợp thôi! Diệp Hồng được gả vào nhà họ Kim như chim sẻ biến thành Phượng Hoàng.
Em được biết Kim Hâm đã chọn con gái rượu của tập đoàn Lâm Thị, tuy gia thế kém hơn nhà họ Kim một chút nhưng cũng khá ngang bằng. Trong khi đó Sử Phượng Yến lại muốn gả cháu gái của mình để củng cố địa vị của mình tại nhà họ Kim, dù gì nếu cháu gái sinh được con trai, có một nửa huyết thống nhà họ Sử, gia sản đồ sộ ấy nhất định có phần nào đó liên quan đến bà ta.
Trong tình huống như vậy, Diệp Hồng lại được gả vào nhà họ Kim, tình trạng thế nào mọi người có thể tưởng tượng được. Sau khi sinh được cháu đích tôn, biểu hiện trong công việc của Diệp Hồng cực kỳ xuất sắc thì thái độ của Kim Hâm với Diệp Hồng mới khá hơn. Tuy nhiên, Sử Phượng Yến vẫn căm hận Diệp Hồng, không thể nào thân thiết được với cô ta. Cho nên, em nghĩ Diệp Hồng có đầy đủ lý do giết người! Hơn nữa hung thủ hình như căm hận Sử Phượng Yến, khi bà ta đã chết vẫn dùng dao đâm nhiều nhát.
Trước ngày xảy ra án mạng, Diệp Hồng biết việc ba chồng mình đi công tác, mẹ chồng đi Paris. Cô ta đem con về nhà mẹ ruột, còn mình thì dọn ra ngoài, cho toàn bộ người giúp việc nghỉ phép. Sau khi sắp xếp tỉ mỉ, trong biệt thự chỉ còn lại duy nhất hai vợ chồng Kim Hâm, như vậy, cô ta có cơ hội ra tay.
Để tạo ra một hiện trường thảm án diệt môn liên hoàn, cô ta cố tình sử dụng chùy sắt. Có thể trong cơn tức giận khiến bản thân mất đi lý trí, cô ta dùng cả dao găm. Giết vợ chồng Kim Hâm, cô ta hạ thủ với chú cún cưng. Cô ta đã từng đọc qua vụ án mười lăm năm về trước trên báo, cộng với chi tiết miêu tả khá kỹ trong vụ án nhà họ Đồng nên cô ta muốn bắt chước theo.” Vương Nhân Phủ nhận được sự đồng tình của Hách Minh. Anh ta cảm thấy biểu hiện của Diệp Hồng rất kỳ lạ, nhưng lại không tài nào diễn tả được.
Mạnh Triết lắc đầu phủ quyết: “Tôi đồng ý Diệp Hồng có khả nghi lớn nhất; tuy nhiên, cô ta không phải hung thủ! Bởi vì cô ta tăng ca ở công ty, còn quay về căn hộ nghỉ một chút, sáng sớm ra sân bay đón khách. Tất cả đều có bảo vệ và camera ghi hình làm bằng chứng, những lời khai này là thật! Vợ chồng Kim Hâm tử vong vào khoảng mười giờ tối qua, cô ta không có thời gian gây án.
Hung thủ là hiểu rõ kết cấu của căn biệt thự, sau khi giết chết Kim Hâm ở phòng khách, đi thẳng lên phòng ngủ của Sử Phượng Yến ở lầu một. Hắn, hoặc là đã tới biệt thự nhà họ Kim, hoặc là được người khác truyền tin cho. Cho dù là tình huống nào đi chăng nữa đều có liên quan đến Diệp Hồng. Do vậy, tôi cho rằng phải giám sát Diệp Hồng 24/24.”
“Ý của anh và đội phó Lục chính là Kim Chí Thành là hung thủ?” Vương Nhân Phủ dĩ nhiên không đồng ý với quan điểm của bọn họ, “Sử Phượng Yến là mẹ kế, nhưng Kim Hâm là cha ruột, làm sao có thể ra tay giết cha của mình chứ!”
“Kim Chí Thành không phải người bình thường. Thần kinh của hắn có vấn đề.” Lục Ly phản bác.
“Mặc kệ Kim Hâm giấu Kim Chí Thành ở đâu, vẫn nhất định phải tìm y tá hoặc hộ lý, anh ta bắt buộc phải uống thuốc định kỳ. Tôi nghĩ bệnh tình của anh ta không nghiêm trọng đến mức giết cả cha mình.” Hách Minh không nhân nhượng, bọn họ bắt đầu to tiếng.
Nhác thấy xuất hiện tranh chấp, Khúc Mịch gật đầu: “Rất tốt, ý kiến mọi người một khi đã không đồng nhất, vậy chúng ta chia thành hai tổ đi điều tra. Mọi người tìm manh mối, đến khi có tình huống mới chúng ta lại tiến hành họp.”
Dứt lời, anh để mọi người chia nhau ra hành động, Vương Tịnh và Lưu Tuấn cũng phân vào hai nhóm, chỉ còn Cố Thành ở lại văn phòng hỗ trợ tra cứu thông tin bất cứ lúc nào.
Mọi người nối đuôi nhau rời đi, trong phòng họp nhỏ chỉ còn lại Dĩ Nhu và Khúc Mịch.
Thấy cô coi đi coi lại bản báo cáo, Khúc Mịch tò mò hỏi: “Sao vậy? Em đọc lâu như thế, phát hiện ra điều gì sao?”
Dĩ Nhu không chỉ đọc mà sau khi nghe xong bọn họ thảo luận cô cảm thấy có chút nghi vấn.
“Hung thủ tiến vào biệt thự nhà họ Kim, lúc đó chắc hẳn Kim Hâm đang ngồi trên sofa. Căn cứ vị trí thi thể của ông ta ngã xuống cho biết ông ta không hề đứng lên, thậm chí khi có người đi tới ông ta chỉ quay đầu lại. Hành động này nói lên điều gì?”
“Chỉ rõ hung thủ là người Kim Hâm quen biết, hơn nữa còn rất quen thuộc.” Khúc Mịch trả lời.
Dĩ Nhu gật đầu: “Hung thủ rút chùy sắt đập phía sau đầu của Kim Hâm. Hung thủ nhìn máu và óc văng tung tóe, chảy lênh láng trên sofa, lan xuống mặt đất, thậm chí đợi đến khi lan đến chân hắn.
Hắn lên lầu, đi thẳng đến phòng ngủ. Sử Phượng Yên đang chuẩn bị ngủ, hoặc là bà ta đã ngủ nhưng bị đánh thức. Bà đi ra ngoài muốn coi xem chuyện gì, đúng lúc này hung thủ từ bên ngoài bước vào, dùng một chùy giết chết bà ta, sau đó hành hạ thi thể. Tại sao hắn lưu lại tại hiện trường tầng trệt lâu như vậy? Hắn làm gì?”
“Hắn ra tay giết Kim Hâm là do một sự việc nào đó kích thích, dẫn đến kích động. Khi hắn trông thấy Kim Hâm ngã xuống vũng máu, hắn đột nhiên tỉnh táo lại, nhất thời sững người, chôn chân tại chỗ. Đợi đến khi hắn ý thức được mình đã giết người, hắn liền quyết định sẽ giết người hắn luôn muốn giết. Chính vì lẽ đó, trạng thái thi thể của Kim Hâm và Sử Phượng Yến khác hẳn nhau.
“Tại sao hung thủ lại thâm thù đại hận mà phát tiết lên bộ phận sinh dục của Sử Phượng Yến? Ngay cả con cún cưng cũng bị đối đãi như vậy?” Dĩ Nhu đưa ra mấy vấn đề xác thực rất quan trọng, hơn nữa, trong lúc thảo luận vừa rồi không ai nhắc đến.
Khúc Mịch trong lòng sớm có đáp án, anh trả lời: “Phương diện này hắn có bệnh, mà còn rất nghiêm trọng. Hắn rất lưu tâm, căn bệnh này ảnh hưởng trực tiếp đến tâm lý của hắn. Tôi bạo gan suy đoán, sự không trọn vẹn trên cơ thể hung thủ một mặt là bẩm sinh, mặt khác còn do tác động sau này tạo thành, hơn nữa có liên quan đến thú cưng. Vì vậy hắn mới ‘đối xử’ tại vị trí đặc biệt trên cả thi thể của Sử Phượng Yến và con chó.”
“Anh đã biết ai là hung thủ?” Nghe thấy phân tích của anh, hai mắt Dĩ Nhu sáng lên: “Theo như ý của anh, Kim Chí Thành có hiềm nghi rất lớn! Thế nhưng, bây giờ anh ta đang ở đâu?”
“Chẳng bao lâu sẽ có kết quả!” Khúc Mịch khá tự tin, Dĩ Nhu bỗng nhiên lại có cảm giác rất an toàn.
“Tôi muốn về lại nhà cũ, không được dời ngày nữa!”
“Hôm nay em đã rất mệt, không thích hợp thôi miên. Về nhà nghỉ ngơi, thả lỏng cơ thể, sáng sớm mai tôi đưa em đi!”
Khúc Mịch lái xe đưa Dĩ Nhu về nhà, sau đó trở lại đội hình sự. Phòng pháp chứng đưa kết quả khá trễ.
Quả nhiên không nằm ngoài dự liệu của Khúc Mịch, dấu chân tại biệt thự nhà họ Kim và nhà họ Đồng giống nhau. Hoa văn không giống, chất liệu không giống, nhưng cùng kích cỡ. Điều này cho thấy chiều cao, và cân nặng đều như nhau. Đây không phải là ngẫu nhiên!
Anh thông qua các dấu hiệu phân tích đại khái được dáng dấp của hung thủ nhưng lại thiếu mất chứng cứ quan trọng! Bây giờ đã được phép thôi miên Dĩ Nhu, và trạng thái của Dĩ Nhu đã có thể tiếp nhận thôi miên.
Khúc Mịch thấy đã trễ, anh vội vàng chạy xe từ Cục cảnh sát về nhà. Anh không muốn trong tình huống này làm tăng thêm gánh nặng trong lòng cô. Ngày mai thôi miên nhất định phải thành công, anh không cho phép mình đánh cược sức khỏe và an nguy của Dĩ Nhu.
Anh chưa bao giờ làm chuyện gì mà không nắm chắc phần thắng, nhưng bất cứ việc dính đến Dĩ Nhu lại luôn có ngoại lệ, lần này thôi miên chỉ được phép thành công không được thất bại!
Dĩ Nhu tựa hồ đã quen cuộc sống có anh, chắc vẫn đang đợi anh ăn cơm đây.