-
CHƯƠNG 17: KHÔNG LỌT CHỖ NÀO
Hai từ ‘Chị dâu’ của Mạnh Triết khiến cho Lục Ly có chút lúng túng, Lục Ly chưa kịp lên tiếng, người đi theo cùng anh ta đã lên tiếng trước.
“Thật ngại quá! Tôi và Lục Ly vừa mới gặp nhau!”, cô ta nở nụ cười, lúm đồng tiền lộ ra trông vài phần đáng yêu nhưng không còn mang theo nét thơ ngây của ngày xưa mà thay vào đó là sự dịu dàng, nữ tính: “Tôi tên là Uyển Như, cũng có thể gọi tôi là bà Lệ.”
Bà Lệ? Cô ta đã lập gia đình??? Mạnh Triết liếc Lục Ly, vẻ mặt của Lục Ly rất bình thường, không có chút phản ứng đặc biệt nào.
“Bà Lệ!”, hai người bọn họ vừa mới ngồi xuống, một cô gái tóc ngắn vội vội vàng vàng đi tới: “Chị chính là phu nhân của Tổng giám độc tập đoàn Lệ Thị, Lưu Uyển Như sao? Chị đẹp hơn hình trên tạp chí nhiều, quả thật nghe danh không bằng gặp mặt.”
--- Cô phóng viên Hoắc Thể Ni sao đuổi được đến đây? Lục Ly cau mày.
Sắc mặt Lưu Uyển Như khẽ biến, nhưng ngay lập tức khôi phục như bình thường. Cô ta nhận ra cô phóng viên trước mắt, một năm trước từ khi chồng cô ta tiếp nhận vị trí tổng giám đốc tập đoàn thì cô phóng viên này cắn chặt không buông, luôn xin được hẹn gặp. Tuy nhiên tờ tập san Đại Dương quá nhỏ, làm sao nhà họ Lê chịu tiếp nhận phỏng vấn chứ?
“Chị Tăng, Đội trưởng Khúc, đây là bạn gái em, Hoắc Thể Ni”, Khang Bình, trợ lý Tăng Dĩ Nhu, đi theo đằng sau vội vã giới thiệu.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau đầy nghi ngờ, Khang Bình có bạn gái từ khi nào? Lại còn là một cô gái khá xinh xắn nữa chứ? Cách đây không lâu Kha Mẫn còn sắp xếp cho anh ta buổi xem mắt, anh ta mừng rỡ ra mặt mà.
“Vừa quen nhau không lâu!”, Khang Bình lúng túng. Anh ta và Hoắc Thể Ni gặp mặt nhau hai ba lần. Nghe nói bên đội có chuyến nghỉ mát ở biển nên đòi xin theo, Khang Bình đành phải đưa cô ta đi cùng.
Cục Trưởng Hoàng có việc nên không thể đến, tất cả mọi người đều tập hợp. Hoắc Thể Ni làm gì có tâm trạng nghỉ dưỡng, cô chỉ muốn nhân cơ hội này đào thêm một vài tin tức.
Khúc Mịch luôn mang theo vẻ mặt khó gần, cô ta không dám đi trêu chọc. Lục Ly mặt mày nghiêm túc, cô ta lại càng không muốn bẽ mặt trước mặt mọi người, chỉ còn Mạnh Triết là khá thân thiện. Tuy nhiên anh ta toàn nói những chuyện chọc cười, chẳng có lời nào là nghiêm túc.
Thế nhưng Hoắc Thể Ni không tin, trong vòng hai ngày một đêm cô ta không tra ra được một tin tức nhỏ.
Sự chú ý của cô ta đặt hết lên Lưu Uyển Nhi, vợ của tổng giám đốc tập đoàn Lệ Thị, chồng cô ta là Lệ Kiến Thiên, đang được giới trong ngành rất quan tâm. Mấy lần cô ta xin cuộc hẹn phỏng vấn đều không thành, không ngờ lại gặp được ở đây. Lần này đúng là thu được một món hời!
Lưu Uyển Như mặc một chiếc váy hoa, chân mang đôi giày scandal đế bằng, nhìn đơn giản nhưng liếc sơ cũng biết là hàng hiệu. Đặc biệt cô ta đội một chiếc mũ rộng vành, thắt nơ hình bướm, là phiên bản có giới hạn, Tăng Dĩ Nhu từng thấy trên tạp chí thượng lưu.
Cô ta trông thật tao nhã, một cái giơ tay, nhấc chân cũng mang theo mười phần quý phái. Trò chuyện với mọi người rất lịch sự, không quá xa cách cũng không quá vồn vã.
Dù vậy, vẫn bị Hoắc Thể Ni ép chặt không buông.
“Xin lỗi! Tôi xin phép về phòng nghỉ ngơi trước. Chào!” Cô ta quay sang xin lỗi mọi người, rồi hướng về phía Lục Ly, gật đầu một cái, sau đó đứng dậy rời đi.
Hoắc Thể Ni cũng đi vệ sinh nhưng rất lâu vẫn chưa thấy quay lại.
“Tiểu Khang! Tìm bạn gái phải mở to mắt mà chọn. Cậu cả ngày làm việc với xác chết nên không biết phụ nữ bây giờ đáng sợ thế nào đâu!” Mạnh Triết nhắc nhở Khang Bình.
“Anh họ! Đừng lấy gậy chọc thủng thuyền người!” Đường Ninh ngẩng đầu, “Nơi đây có ít nhất ba chị cảnh sát, cẩn thận kẻo bị ăn đòn!”
Kha Mẫn nghe thế thì bật cười lớn: “Anh họ em có ẩn ý sâu xa, không phải nói bọn chị!”
Gương mặt Đường Ninh đầy vẻ ngây thơ, chớp chớp mắt không hiểu. Cô bé này chỉ lo ăn nên không trông thấy ‘Sóng lớn sóng bé’ vừa rồi. Cô cũng còn quá ngây thơ để hiểu hết thế giới tàn khốc của những người trưởng thành.
Cơm nước xong xuôi mọi người quay về phòng, hẹn một tiếng sau có mặt ở bãi biển.
Tăng Dĩ Nhu và Đường Ninh ở một phòng. Cô bé soạn hành lý, lấy đồ bày lung tung trong phòng.
Tăng Dĩ Nhu chỉ có chiếc balo nhỏ, bên trong có một bộ áo ngủ, một chiếc đầm đi biển, và một bộ áo tắm bảo thủ.
“Chị Dĩ Nhu, chị thấy em mặc bikini này được không?” Cuối cùng Đường Ninh cũng tìm ra được một bọc nhỏ. Mở ra, bên trong nhét ba bốn bộ áo tắm, kiểu dáng ít vải đến đáng thương.
Cô bé cũng chẳng kiêng dè thay quần áo ngay trước mặt Tăng Dĩ Nhu: “Chị Dĩ Nhu, mắt chị rất chuẩn, chị chọn giúp em một bộ đi!”
Tuổi trẻ, thẳng thắn, thoải mái, vô tư thật khiến con người ta ước ao, Tăng Dĩ Nhu nhìn cô bé cười cười: “Em có nước da trắng không kén màu, vóc dáng chuẩn lại không lo kiểu dáng. Hồng nhiệt tình, thu hút; xanh lam tao nhã, cao quý; màu tím mang theo chút thần bí; còn bộ chấm bi này có thêm phần gợi cảm.”
“Vậy em mặc bộ chấm bi này, em vừa muốn đáng yêu, vừa muốn gợi cảm.” Cô bé liếc nhìn áo tắm của Tăng Dĩ Nhu, cau mày: “Chị Dĩ Nhu, kiểu này của chị bảo thủ quá, như kiểu đồng phục vận động viên bơi lội á. Đây chị mặc bộ này của em đi … Thay mau mau lên.” Dứt lời cô bé nhét bộ bikini màu tím vào tay Tăng Dĩ Nhu, rồi đẩy cô vào phòng tắm.
Cô bé nhanh tay cởi áo tắm Tăng Dĩ Nhu: “Oa! Quá hot!!!” Cô bé không keo kiệt khen tặng Tăng Dĩ Nhu liên hồi, “Người mẫu cũng chỉ được thế này thôi … Người ta nói người dựa y phục, ngựa dựa yên. Em cảm thấy chị Tăng Dĩ Nhu chọn kiểu quần áo sai rồi, tự nhiên mặc đồ che kín hết dáng chuẩn.”
Tuy cùng là phụ nữ nhưng Tăng Dĩ Nhu không quen hở da thịt trước mặt người khác. Chiếc áo tắm của cô Đường Ninh nhất định không trả, cô đành phải mặcđại chiếc bikini màu tím.
Đính đoong!
Bên ngoài có người nhấn chuông cửa. Đường Ninh vội vàng ra mở.
Giọng người đàn ông trầm ấm, là Khúc Mịch! Anh đến đây làm gì?
Tăng Dĩ Nhu muốn ra ngoài, nhưng bộ áo tắm này quá hở, liếc thấy có chiếc áo choàng tắm trắng, cô khoác vội rồi bước ra.
Đường Ninh mở latop, đọc lớn: “Em thường hay truy cập Tieba, bây giờ vẫn còn người nói về vụ ‘Bé trai trong chiếc váy đỏ. Trong các bài liên quan có một nick “Mao Sơn Đại Sĩ” đang là người được mọi người ái mộ nhất, em nghĩ hắn có một trang web riêng để viết tiểu thuyết kinh dị này. Phương thức này là cố ý dẫn dụ mọi người chú ý. Anh trai Khúc … Anh mau đến đây, mau coi đi nè!”
Cô nhóc này đúng là không có gì để bụng, kêu anh trai Khúc liên miệng.
Nhưng mà … Khúc Mịch coi bài viết này làm gì, khi anh phá án anh còn không liếc nửa mắt, sao bây giờ lại chú ý như vậy.
Tăng Dĩ Nhu chợt nhớ đến vị đạo sĩ vẫn không có manh mối, tâm trạng hơi dao động, hấp tấp chạy qua nhìn.
Cô đứng bên cạnh Khúc Mịch, trông thấy nội dung bài viết cô lập tức bị thu hút. Khúc Mịch đưa mắt nhìn Tăng Dĩ Nhu một cái, rồi mới cúi đầu đọc tiếp.
Last edited: