-
CHƯƠNG 8: ĐẠO SĨ SIÊU ĐỘ
Lần tiếp theo thẩm vấn hai vợ chồng Mã Hoa đã có bước chuyển ngoặt lớn, Khúc Mịch lệnh cho Hách Minh điều tra Hướng Hoa Vinh.
“Mã Hoa, chỉ cần một tội danh cất giấu thi thể là anh đã có thể bị ngồi tù mấy năm trời. Tốt nhất anh ngồi đó suy nghĩ cho thật kỹ, không chừa chi tiết nhỏ nhất: anh phát hiện thi thể Mã Gia Câu như thế nào, chuyển thi thể ra sao, ai là đồng lõa. Nếu anh hợp tác chúng tôi sẽ không giao anh cho bên Việm Kiểm Sát.” Lục Ly dồn ép Mã Hoa.
“Tôi khai! Tôi khai hết!”
Chuyện đã đến mức này anh ta còn gì mà che giấu. Lúc trước anh ta không nghĩ chôn con trai mình cũng phải ngồi tù, bây giờ nghe cảnh sát nói vậy anh ta cảm thấy hối hận.
Người xưa có câu ‘Giấy không gói được lửa’, sớm biết có ngày hôm nay, anh ta cần gì vừa xử lý xác Mã Gia Câu vừa run sợ.
Anh ta cẩn thận nghĩ lại tình cảnh phát hiện ra thi thể, nhớ đến đâu thì kể đến đó.
Ngày hôm ấy, hai vợ chồng Mã Hoa về đến nhà thì trời đã tối đen, từ đằng xa thấy căn nhà chìm trong bóng tối chỉ nghĩ con trai đã đi ngủ.
Mã Hoa tính gõ cửa gọi, không ngờ mới chạm nhẹ thì cửa đã mở tung, anh ta vừa vước vào vừa mắng cậu con trai.
Vương Tinh vào trong, đưa tay bật đèn, trông thấy Mã Gia Câu đang nằm trên giường. Chị ta cất tiếng gọi nhưng không có động tĩnh. Chị ta bước lại gần … Khuôn mặt Mã Gia Câu tím tái, đầu lưỡi thè ra ngoài, cổ bị siết bởi một sợi dây nilon.
Chị ta hoảng sợ, khóc ré lên, gào thét đòi đưa Gia Câu đến bệnh viện. Thế nhưng Mã Hoa nói thi thể đã đông cứng, tắt thở từ lâu, tới bệnh viện cũng chẳng còn cứu được, tốt nhất là đem chôn nó đi. Về sau có ai hỏi thì cứ nói nó bệnh chết!
Vương Tinh sống chết cũng không đồng ý. Đột nhiên một vị đạo sĩ xuất hiện.
“Theo nhứ anh khai, lúc ấy một người mang dáng vẻ của một đạo sĩ bỗng dưng bước vào ý muốn giúp cho oan hồn cậu bé siêu thoát. Sau đó lại biến mất, không thấy tăm hơi?” Lần đầu tiên, Khúc Mịch cất tiếng tra hỏi.
Mã Hoa gật đầu: “Vị đạo sĩ đó nói ông ta tình cờ đi ngang qua đây, phát hiện có âm hồn bất tán, nên đến gõ cửa. Ông ta nói con tôi sinh đúng vào ngày tháng xấu, cộng thêm đột tử, e rằng oan hồn không siêu thoát, còn lây vạ cho người thân, nhất định phải cầu siêu. Ông ta nói thế tôi sợ lắm, đạo sĩ còn nói thêm ông ta làm từ tâm, không nhận tiền, vì vậy tôi mới đồng ý.”
“Tên đạo sĩ đó chắc chắn là quân lừa gạt, không chừng chính lão ta đã giết chết con trai tôi!” Vương Tinh thình lình quát lớn, “Bây giờ nhớ lại, tôi mới cảm thấy ngày đó hành động của lão ta hết sức quái dị.”
“Quái dị thế nào?” Lục Ly truy vấn .
“Lão mặc cho Gia Câu chiếc váy đỏ, đem thi thể treo lủng lẳng trên xà nhà, châm kim lên đỉnh đầu. Cuối cùng lấy khóa khóa phần hạ bộ của nó. Dặn dò chúng tôi nhất định phải chôn cất cho nó chỉnh tề trước giờ Tý, không được phép để tin tức lộ ra ngoài.” Vương Tinh vừa kể vừa khóc.
*Giờ Tý: từ 23h đến 1h sáng.
Căn cứ kết quả nghiệm thi, trên người Mã Gia Câu có hai vết trói, một là vết thương trí mạng, vết thứ hai được tạo thành sau khi đã tử vong. Vết kim châm trên đỉnh đầu, và khóa dưới hạ bộ cũng ra tay sau khi chết.
“Tôi đi xuống tiệm tạp hóa dưới chân núi, cố tình trả dư thêm mười tệ, muốn giấu xác con trai nên xin thùng giấy để vận chuyển thi thể. Ở nông thôn, trời đã khuya, trên đường có ít người qua lại, đặc biệt là nơi chúng tôi sinh sống là vùng quê hẻo lánh, do vậy lại càng vắng người.
Tôi cho xác Mã Gia Câu vào trong thùng giấy, dùng xe đạp chạy lên núi cách đó khoảng mười dặm, tìm một nơi khuất chôn cất thằng bé”, Mã Hoa khai tiếp, “Ngày hôm sau, tôi và vợ lại đi làm. Mấy tháng vừa qua, không hôm nào tôi được yên giấc, chỉ cần nhắm mắt lại đều là hình ảnh Gia Câu nằm trên đất. Lão đạo sĩ chắc chắn là tay lừa gạt, nhất định Gia Câu chết không nhắm mắt, không thể đầu thai.”
Vụ án đột nhiên xuất hiện một nhân vật tên Hướng Hoa Vinh và một đạo sĩ xuất quỷ nhập thần. Bên này vừa xảy ra án mạng, đầu bên kia ngay lập tức có người xuất hiện bày cách giải quyết. Mục đích chính là không muốn hai vợ chồng Mã Hoa báo cảnh sát.
“Đội trưởng Khúc! Tôi muốn cho hai vợ chồng bọn họ phác họa chân dung!”, Lục Ly cho rằng tay đạo sĩ là nghi ngờ nhất, nên dồn toàn sức điều tra người này.
Khúc Mịch gật đầu đồng ý, nhưng không hứng thú cho lắm, “Nói một chút về Hướng Hoa Vinh!”, anh hình như chú ý đến người cha ruột của Mã Gia Câu hơn.
Mã Hoa nghe Khúc Mịch hỏi đột nhiên gương mặt lộ vẻ vui mừng: “Tên súc sinh ấy làm bao nhiều điều xấu xa, ông trời sẽ trừng phạt hắn rồi! Ha ha ha! Ác giả ác báo, có điều … chưa đến lúc mà thôi.”
“Đội trưởng Khúc! Có thông tin rồi!”, Hách Minh đẩy cửa bước vào, “Mười năm trước, cả gia đình Hướng Hoa Vinh bị ngộ độc khí gas, ngoại trừ Hướng Hoa Vinh, thì vợ và hai đứa con đều tử vong tại chỗ. Sau khi được cấp cứu, Hướng Hoa Vinh không chết nhưng lại trở thành người thực vật, bây giờ đang điều trị tại Viện Dưỡng Lão ở phía tây thành phố. Bởi do tai nạn bất ngờ, nên công ty bảo hiểm chi trả mọi tiền chữa trị, mấy năm nay, hắn phải dựa vào máy dưỡng khí để duy trì mạng sống.”
“Hồn hắn đã bị Diêm vương bắt đi rồi, đây chính là báo ứng!” Mặc dù Mã Hoa đã sớm biết chuyện này thế nhưng gương mặt anh ta vẫn cảm thấy hả hê.
Mười năm trước? Khúc Mịch nhướn mày, “Lục Ly đưa hai vợ chồng Mã Hoa đi phác họa chân dung. Mạnh Triết và Vương Nhân Phủ đến nhà Mã Hoa điều tra hiện trường đầu tiên của vụ án. Hách Minh tiếp tục điều tra những việc liên quan Hướng Hoa Vinh trước khi anh ta bị ngạt khí gas. Tôi và Kha Mẫn sẽ đi đến Viện Dưỡng lão một chuyến. Chúng ta chia ra hành động, sau đó tập họp tại đây.”
Mọi người nhận lệnh, phân chia nhau làm việc, Khúc Mịch và Kha Mẫn lái xe đến Viện Dưỡng lão phía tây thành phố.
Viện này do nhà nước lập, đã qua nhiều năm. Gian nhà lầu ba tầng nằm lẻ loi, bên ngoài trông khá cũ nát, bên trong vắng lặng.
Trong phòng làm việc, hai cô y tá vừa cắn hạt dưa vừa say sưa trò chuyện, vỏ hạt tứ tung dưới nền nhà.
Nghe thấy cảnh sát muốn tìm Hướng Hoa Vinh, một trong hai người tất tả đứng dậy, dẫn đường.
Phòng bệnh Hướng Hoa Vinh nằm phía cuối hành lang lầu hai, gian phòng không lớn, chỉ đặt chiếc giường đơn, bên cạnh là chiếc bàn nhỏ đặt máy móc đang hoạt động. Một người đàn ông gầy gò nằm trên giường, ống dẫn cắm ở mũi, không còn chút dấu hiệu của sự sống.
“Người đó chính là Hướng Hoa Vinh. Ba năm trước đây, kể từ khi tôi được điều đến đây công tác, chưa từng thấy anh ta tỉnh lại được một lần. Nếu không phải do công ty bảo hiểm chi tiền, thì chắc không có gia đình nào gánh nổi chi phí.” Cô y tá cảm thán: “Nằm bất động trên giường có khác gì chết đâu. Chỉ cần rút ống dưỡng khí, anh ta ngay lập tức mồ yên mả đẹp. Lần trước, nhân viên công ty bảo hiểm đến đây xem xét hơi tức giận vì phải bồi thường tiền quá nhiều.”
“Anh ta luôn trong tình trạng hôn mê bất tỉnh tại sao công ty bảo hiểm vẫn phải đều đặn chi tiền lo liệu?” Kha Mẫn lên tiếng hỏi.
“Đương nhiên là phải như vậy, trừ khi người nhà đồng ý rút ống dẫn. Nhưng người nhà anh ta chết hết rồi, nên không ai có thể đưa ra quyết định!” Cô y tá trẻ lắc đầu.
“Gia đình đã chết hết, nhưng không có họ hàng thân thích đến thăm anh ta ư?” Khúc Mịch đột nhiên hỏi.
“Có lẽ là vậy!” Ánh mắt cô y tá lóe sáng, “À! Em gái tôi từng nhìn thấy. Anh ta tuy không thể nói chuyện, nhưng hai người chỉ có thể yên lặng quan sát, tuyệt nhiên không thể động vào ống dưỡng khí, nếu không sẽ gây họa!”
Cô ta lặp đi lặp lại lời căn dặn nhiều lần, Khúc Mịch nhìn chằm chằm cô ta.
Last edited: