-
Bạn thân
Tại một khuôn viên trường cấp 3:
- Ê! Đứng lại tui nói cái coi! Này!
Một đứa con trai đang đuổi theo một đứa con gái. Đứa con gái cắm đầu cắm cổ chạy thục mạng.
-BỘP- và đứa con trai đã bắt được bàn tay của đứa con gái.
Đứa con gái hét lên :
- Bỏ tui ra! Bỏ ra! - Kèm theo sự vùng vẫy kinh khủng.
Đứa con trai:
- Không bỏ! Bà phải nghe tui nói đã! T... TUI THÍCH BÀ!
Thôi xong, điều mà đứa con gái sợ nhất đã xảy ra.
Đứa con gái vừa khóc vừa run run nói:
- X… xin lỗi ông! X... xin lỗi! Ông rất rất tốt nhưng… tui không thể thích ông được! Xin lỗi ông rất nhiều!
Nói rồi, đứa con gái chạy ào đi. Đứa con trai đứng như trời trồng. Vẫn không thể tin những gì nó đã nghe.
-TÙNG-
Tiếng trống báo giờ ra chơi kết thúc. Mấy đứa học sinh bước vào lớp học với khuôn mặt cực kì uể oải, cả bọn như sắp chết đến nơi.
Vào lớp rồi mà bọn nó vẫn còn ồn như cái chợ, cho đến khi cô giáo bước vào, lớp liền im bặt ngay tức khắc.
Cô giáo cất tiếng ngọt ngào như mía lùi :
- Mấy em chuẩn bị, cô dò bài cũ nhá….á!
Cả lớp:
- Oài…i !
Cuối lớp, giọng một thằng con trai vang lên:
- Bài dài quá à. Thôi bỏ đi cô!
Cô cười gằn giọng:
- Hihi! Vậy... Khánh à. Em lên dò bài nhé... é!
Thôi xong, cuộc đời anh đã chấm dứt.
Khánh lên bảng, miệng làu bàu:
- Đúng là cái miệng hại cái thân mà! Hừ. Đồ bà cô già phát xít!
-VÚT-
-BỘP- một cục phấn nhỏ nhắn xinh xinh được yên vị ngay trên mồm tên Khánh.
- Đừng tưởng cô không nghe nhé em Khánh… !
Cả lớp trầm trồ ngưỡng mộ:
- Đúng là gừng càng già càng cay!
Khánh đành ngậm ngùi bước lên bảng.
Dưới lớp có tiếng cười khúc khích, có đứa còn trêu hắn:
- Tèng teng teng…Tèng téng tèng teng… Xin mời cô dâu bước đến bên cạnh chú rể... ể!
Khánh nhìn xuống dưới tức hộc máu, ánh mắt hình viên đạn. Xong quay lên làm bài, tay cầm phấn huơ huơ trên bảng như huơ ruồi mãi mà vẫn không có chữ gì, tay kia thì gãi gãi liên tục lên đầu như có rận.
-Phịch- Một tờ giấy được phóng từ đâu tới đậu trên bàn nhỏ lớp trưởng. Nhỏ tò mò mở ra xem.
Nội dung của tờ giấy là: “Sim, tí nữa lên sân thượng gặp tui một chút. _Ái Mỹ”
Sim xoay xuống bàn của người có tên Ái Mỹ ra hiệu ‘OK’
Hai tiết cuối trôi qua như hai thế kỉ, mặt đứa nào đứa nấy bơ phờ như bị bỏ đói cả tuần.
Cuối cùng thì:
-TÙNG… TÙNG… TÙNG!
Cả lớp hét lên:
- SAY OH YEAH!
Rồi nhanh chóng thu xếp sách vở, bút thước. Phấn khởi ra về.
Sim - nhỏ lớp trưởng thu dọn khăn bàn và bình hoa, rồi nhanh chóng chạy tọt lên sân thượng như đã hứa với cô bạn Ái Mỹ.
- Hi! Ái Mỹ em yêu!
Nhỏ cười hí hửng khi thấy cô bạn thân Ái Mỹ đã đứng đợi mình từ trước.
- Bà đợi tui lâu hông?
- Không, tui cũng mới lên thôi!
- Ừ! Thế bà định nói gì với tui mà phải lên đây ghê vậy?
- À thì… thì… giờ ra chơi á…
- Giờ ra chơi sao?
- Thì… thì giờ ra chơi, anh Duy kêu bà ra nói gì á? Tui… thấy hai người thân mật lắm!
Hỏi xong câu đó, mặt Ái Mỹ đỏ ửng lên, nhỏ nhanh chóng cúi gằm xuống.
Chả là nhỏ thích Duy từ cấp hai nhưng chưa ngỏ lời vì sợ từ chối. Duy vốn là một học sinh cùng tuổi kèm theo cái danh "đào hoa".
Sim nghe Ái Mỹ hỏi xong, liền giật mình, mồ hôi nhỏ bắt đầu túa ra:
- À… ừ… thì… ờ… thì ổng hỏi mượn tao cuốn sách văn ý mà! HAHA! Cái ông ngố này, đi học mà cũng quên đem sách! Haha! – nhỏ vừa nói vừa cười giả lả.
- NÓI LÁO! – Ái Mỹ hét lên. Nước mắt nhỏ ứa ra.
- TUI ĐÃ THẤY ANH DUY TỎ TÌNH VỚI BÀ!
Sim hoảng hốt, run run nói:
- Chắc có hiểu lầm gì rồi đó! Haha! Nhỏ này tưởng tượng gì đâu không!
Ái Mỹ khóc thét lên:
- Không có chuyện hiểu lầm gì đâu. Bà đừng che dấu nữa. Tui thấy hết rồi! Bà đã biết rõ tình cảm của tui rồi mà còn như vậy. Tui ghét bà! Tui không muốn làm bạn bè gì với bà nữa!
Nói rồi, Ái Mỹ lao nhanh tới Sim trong sự tức giận, dùng tay xô mạnh hết sức vào ngực nhỏ.
Sim bị bất ngờ, không kịp chuẩn bị gì cả nên mất đà, vấp chân vào lan can và... trong tình trạng sắp ngã xuống lầu. Cũng may Sim nhanh tay bám vào lan can nếu không...
Người Sim thòng xuống dưới, đôi tay bé nhỏ nắm chặt cái lan can. Nhìn lên Ái Mỹ cầu cứu:
- Cứu! Cứu tui với Ái Mỹ! Nhanh lên! Tui sắp rơi rồi!
Ái Mỹ hoảng sợ, định đưa tay ra nắm lấy tay Sim nhưng rồi… nhỏ thụt lại. Nhỏ nói giọng lạnh lùng nhưng hơi chút run run:
- Mày đi chết đi, con chó! Mày chết thì anh Duy sẽ mãi ở bên tao! HAHAHA!
Vừa dứt tiếng cười mang rợ, Ái Mỹ lạnh lùng đưa chân chà chà hết sức lên đôi tay yếu ớt của bạn.
Sim run run:
- Đừng! Đừng mà Ái Mỹ ! ĐỪNG! –tiếng kêu thảm thiết của Sim vang lên.
Cuối cùng, do đã quá mỏi, thêm sự chà đạp của Ái Mỹ, đôi tay nhỏ bé yếu ớt của Sim đã buông ra. Và rồi, nhỏ đã rơi tự do từ tần thượng xuống mặt đất.
Ái Mỹ hoảng sợ bỏ chạy về nhà. Về đến nhà, nỗi sợ ấy vẫn còn vì đây là lần đầu tiên nhỏ giết người, run run với lấy cái điều khiển từ xa bật tivi lên.
Nhỏ đã sẵn sàng nghe tin: “Đã có người rơi từ tần thượng trường THPT XYZ xuống mặt đất, cơ thể nát bấy, hiện nay cảnh sát đang sát minh danh tính nạn nhân”. Nhỏ mở sang kênh thời sự. Thời sự vẫn đang chiếu những tin tức hàng ngày bình thường, không có tin nào như nhỏ tưởng tượng cả. Nhỏ thầm nghĩ: “Chắc họ sắp đưa tin đó lên” rồi ngồi đợi. Đợi mãi… đợi mãi… cho đến khi chương trình thời sự kết thúc vẫn không có tin tức gì về người bạn đáng thương đã bị nhỏ sát hại. Nhỏ cảm thấy kì lạ.
Rồi nhỏ đi tắm, lên phòng học bài như thường lệ. Nhỏ nghĩ: “Mai đến trường, chắc bọn trường mình cũng làm ầm lên cho xem, lúc đó coi như mình không biết gì. Lúc mình giết nó, có ai thấy đâu mà phải sợ. Hê hê hê”
Rồi đi ngủ như không có chuyện gì xảy ra.
Sáng hôm sau...
- Ê! Đứng lại tui nói cái coi! Này!
Một đứa con trai đang đuổi theo một đứa con gái. Đứa con gái cắm đầu cắm cổ chạy thục mạng.
-BỘP- và đứa con trai đã bắt được bàn tay của đứa con gái.
Đứa con gái hét lên :
- Bỏ tui ra! Bỏ ra! - Kèm theo sự vùng vẫy kinh khủng.
Đứa con trai:
- Không bỏ! Bà phải nghe tui nói đã! T... TUI THÍCH BÀ!
Thôi xong, điều mà đứa con gái sợ nhất đã xảy ra.
Đứa con gái vừa khóc vừa run run nói:
- X… xin lỗi ông! X... xin lỗi! Ông rất rất tốt nhưng… tui không thể thích ông được! Xin lỗi ông rất nhiều!
Nói rồi, đứa con gái chạy ào đi. Đứa con trai đứng như trời trồng. Vẫn không thể tin những gì nó đã nghe.
-TÙNG-
Tiếng trống báo giờ ra chơi kết thúc. Mấy đứa học sinh bước vào lớp học với khuôn mặt cực kì uể oải, cả bọn như sắp chết đến nơi.
Vào lớp rồi mà bọn nó vẫn còn ồn như cái chợ, cho đến khi cô giáo bước vào, lớp liền im bặt ngay tức khắc.
Cô giáo cất tiếng ngọt ngào như mía lùi :
- Mấy em chuẩn bị, cô dò bài cũ nhá….á!
Cả lớp:
- Oài…i !
Cuối lớp, giọng một thằng con trai vang lên:
- Bài dài quá à. Thôi bỏ đi cô!
Cô cười gằn giọng:
- Hihi! Vậy... Khánh à. Em lên dò bài nhé... é!
Thôi xong, cuộc đời anh đã chấm dứt.
Khánh lên bảng, miệng làu bàu:
- Đúng là cái miệng hại cái thân mà! Hừ. Đồ bà cô già phát xít!
-VÚT-
-BỘP- một cục phấn nhỏ nhắn xinh xinh được yên vị ngay trên mồm tên Khánh.
- Đừng tưởng cô không nghe nhé em Khánh… !
Cả lớp trầm trồ ngưỡng mộ:
- Đúng là gừng càng già càng cay!
Khánh đành ngậm ngùi bước lên bảng.
Dưới lớp có tiếng cười khúc khích, có đứa còn trêu hắn:
- Tèng teng teng…Tèng téng tèng teng… Xin mời cô dâu bước đến bên cạnh chú rể... ể!
Khánh nhìn xuống dưới tức hộc máu, ánh mắt hình viên đạn. Xong quay lên làm bài, tay cầm phấn huơ huơ trên bảng như huơ ruồi mãi mà vẫn không có chữ gì, tay kia thì gãi gãi liên tục lên đầu như có rận.
-Phịch- Một tờ giấy được phóng từ đâu tới đậu trên bàn nhỏ lớp trưởng. Nhỏ tò mò mở ra xem.
Nội dung của tờ giấy là: “Sim, tí nữa lên sân thượng gặp tui một chút. _Ái Mỹ”
Sim xoay xuống bàn của người có tên Ái Mỹ ra hiệu ‘OK’
Hai tiết cuối trôi qua như hai thế kỉ, mặt đứa nào đứa nấy bơ phờ như bị bỏ đói cả tuần.
Cuối cùng thì:
-TÙNG… TÙNG… TÙNG!
Cả lớp hét lên:
- SAY OH YEAH!
Rồi nhanh chóng thu xếp sách vở, bút thước. Phấn khởi ra về.
Sim - nhỏ lớp trưởng thu dọn khăn bàn và bình hoa, rồi nhanh chóng chạy tọt lên sân thượng như đã hứa với cô bạn Ái Mỹ.
- Hi! Ái Mỹ em yêu!
Nhỏ cười hí hửng khi thấy cô bạn thân Ái Mỹ đã đứng đợi mình từ trước.
- Bà đợi tui lâu hông?
- Không, tui cũng mới lên thôi!
- Ừ! Thế bà định nói gì với tui mà phải lên đây ghê vậy?
- À thì… thì… giờ ra chơi á…
- Giờ ra chơi sao?
- Thì… thì giờ ra chơi, anh Duy kêu bà ra nói gì á? Tui… thấy hai người thân mật lắm!
Hỏi xong câu đó, mặt Ái Mỹ đỏ ửng lên, nhỏ nhanh chóng cúi gằm xuống.
Chả là nhỏ thích Duy từ cấp hai nhưng chưa ngỏ lời vì sợ từ chối. Duy vốn là một học sinh cùng tuổi kèm theo cái danh "đào hoa".
Sim nghe Ái Mỹ hỏi xong, liền giật mình, mồ hôi nhỏ bắt đầu túa ra:
- À… ừ… thì… ờ… thì ổng hỏi mượn tao cuốn sách văn ý mà! HAHA! Cái ông ngố này, đi học mà cũng quên đem sách! Haha! – nhỏ vừa nói vừa cười giả lả.
- NÓI LÁO! – Ái Mỹ hét lên. Nước mắt nhỏ ứa ra.
- TUI ĐÃ THẤY ANH DUY TỎ TÌNH VỚI BÀ!
Sim hoảng hốt, run run nói:
- Chắc có hiểu lầm gì rồi đó! Haha! Nhỏ này tưởng tượng gì đâu không!
Ái Mỹ khóc thét lên:
- Không có chuyện hiểu lầm gì đâu. Bà đừng che dấu nữa. Tui thấy hết rồi! Bà đã biết rõ tình cảm của tui rồi mà còn như vậy. Tui ghét bà! Tui không muốn làm bạn bè gì với bà nữa!
Nói rồi, Ái Mỹ lao nhanh tới Sim trong sự tức giận, dùng tay xô mạnh hết sức vào ngực nhỏ.
Sim bị bất ngờ, không kịp chuẩn bị gì cả nên mất đà, vấp chân vào lan can và... trong tình trạng sắp ngã xuống lầu. Cũng may Sim nhanh tay bám vào lan can nếu không...
Người Sim thòng xuống dưới, đôi tay bé nhỏ nắm chặt cái lan can. Nhìn lên Ái Mỹ cầu cứu:
- Cứu! Cứu tui với Ái Mỹ! Nhanh lên! Tui sắp rơi rồi!
Ái Mỹ hoảng sợ, định đưa tay ra nắm lấy tay Sim nhưng rồi… nhỏ thụt lại. Nhỏ nói giọng lạnh lùng nhưng hơi chút run run:
- Mày đi chết đi, con chó! Mày chết thì anh Duy sẽ mãi ở bên tao! HAHAHA!
Vừa dứt tiếng cười mang rợ, Ái Mỹ lạnh lùng đưa chân chà chà hết sức lên đôi tay yếu ớt của bạn.
Sim run run:
- Đừng! Đừng mà Ái Mỹ ! ĐỪNG! –tiếng kêu thảm thiết của Sim vang lên.
Cuối cùng, do đã quá mỏi, thêm sự chà đạp của Ái Mỹ, đôi tay nhỏ bé yếu ớt của Sim đã buông ra. Và rồi, nhỏ đã rơi tự do từ tần thượng xuống mặt đất.
Ái Mỹ hoảng sợ bỏ chạy về nhà. Về đến nhà, nỗi sợ ấy vẫn còn vì đây là lần đầu tiên nhỏ giết người, run run với lấy cái điều khiển từ xa bật tivi lên.
Nhỏ đã sẵn sàng nghe tin: “Đã có người rơi từ tần thượng trường THPT XYZ xuống mặt đất, cơ thể nát bấy, hiện nay cảnh sát đang sát minh danh tính nạn nhân”. Nhỏ mở sang kênh thời sự. Thời sự vẫn đang chiếu những tin tức hàng ngày bình thường, không có tin nào như nhỏ tưởng tượng cả. Nhỏ thầm nghĩ: “Chắc họ sắp đưa tin đó lên” rồi ngồi đợi. Đợi mãi… đợi mãi… cho đến khi chương trình thời sự kết thúc vẫn không có tin tức gì về người bạn đáng thương đã bị nhỏ sát hại. Nhỏ cảm thấy kì lạ.
Rồi nhỏ đi tắm, lên phòng học bài như thường lệ. Nhỏ nghĩ: “Mai đến trường, chắc bọn trường mình cũng làm ầm lên cho xem, lúc đó coi như mình không biết gì. Lúc mình giết nó, có ai thấy đâu mà phải sợ. Hê hê hê”
Rồi đi ngủ như không có chuyện gì xảy ra.
Sáng hôm sau...
Last edited: