Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 19: Cùng tìm hiểu
Phòng khách bất chợt chìm vào trong tĩnh lặng, Hà Nhiên vì để phá tan bầu không khí ngượng ngùng nên lên tiếng hỏi:
“V-Vậy giờ anh không về nhà nữa nhỉ?”
“Lát nữa anh phải đi rồi.”
Khi nghe Nam Cung Lân nói lời này, trong lòng Hà Nhiên đột nhiên có chút hụt hẫng. Cô cứ nghĩ anh ở đây đồng nghĩa với việc một tuần tới cô vẫn có thể nhìn thấy anh, nhưng sự thật thì không phải vậy.
“Anh chỉ đến để chắc rằng em vẫn ổn, sau đó anh sẽ về.”
Anh nhẹ giọng nói, đột nhiên đưa tay lên sờ sờ mái tóc dài mượt mà của cô, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt nhỏ xinh.
Hà Nhiên hoang mang, ngửa mặt nhìn anh. Cô chỉ cao đến tầm vai của anh, chiều cao của hai người tương đối chênh lệch nên khi đứng cạnh nhau, một người luôn phải cúi xuống, một người luôn phải ngẩng đầu mới có thể mắt đối mắt.
Động tác sờ tóc này khá quen thuộc, trước kia khi Hà Nhiên bắt đầu hẹn hò với Lăng Bách thì hắn ta cũng từng làm vậy, nhưng cảm giác hoàn toàn khác nhau. Trái tim cô đập nhanh dữ dội, hai tai lùng bùng khó hiểu.
Hà Nhiên biết đây là thích, nhưng tại sao cô lại thích anh chứ? Cô ngây người rất lâu, mãi cho đến khi Nam Cung Lân thu tay về, bàn tay của chàng bác sĩ này thật sự rất đẹp. Ngón tay có các khớp rõ ràng, hơi gầy và thon, sạch sẽ dễ nhìn, đặc biệt là da vô cùng trắng mịn.
Hà Nhiên cảm giác như bị hớp hồn bởi bàn tay kia, mắt cũng nhìn theo sự di chuyển của nó.
Khi Nam Cung Lân buông thõng tay bên đùi, cô cũng cúi đầu quan sát tay anh. Lúc này, anh đột nhiên hỏi:
“Em nhìn gì vậy?”
Hà Nhiên lập tức giật mình:
“K-Không, em…”
Cô nhận ra tầm mắt của Nam Cung Lân ở trên cao, sẽ không biết được cô đang nhìn tay anh! Cô sợ anh hiểu lầm, định giải thích nhưng đã nghe thấy anh bật cười:
“Anh đùa thôi.”
Nam Cung Lân hơi nghiêng đầu quan sát cô, mắt anh lấp lánh như đang rất vui vẻ.
“Em ở lại với bạn đi, con gái ra ngoài nên cẩn thận một chút, lần sau có gì cứ gọi cho anh.”.
Một lần nữa, anh dặn dò cô hãy nhớ tới anh khi gặp rắc rối, giúp đỡ cô mà không nửa lời kể công. Hà Nhiên quên luôn chuyện vừa rồi, chỉ lo gật gật đầu.
Bởi vì Nam Cung Lân còn có việc nên không nán lại lâu mà lập tức rời khỏi đó, trước khi ra khỏi cửa còn quay đầu hỏi cô đã bớt đau bụng chưa, cực kỳ ân cần. Hà Nhiên tiễn anh xong mới quay về phòng mình, vừa quay đầu, cô liền trông thấy Thất Thất đầu tóc rũ rượi đứng ngay phòng khách.
Hà Nhiên hết hồn hét lên một tiếng rồi nói:
“Cậu đi đứng sao không phát ra tiếng động vậy hả?”
Hai mắt Thất Thất sưng húp, khóc nhiều quá khiến cho mặt cô nàng phù lên, trông khá hài hước. Cô nàng hỏi:
“Anh đẹp trai ban nãy là ai thế?”
Hà Nhiên bó tay với bạn mình, say bí tỉ, say khướt rồi nhưng vẫn còn tai trai được? Cô bất lực nói:
“Bạn của tớ.”
Lúc này cả người Thất Thất toàn là mùi rượu nồng nặc, có chút hôi, Hà Nhiên khó chịu nhăn cả mặt:
“Cậu mau vào trong rửa mặt đi, tớ đi quậy nước chanh cho mà uống.”
Cô đưa tay đẩy người trước mặt nhưng không được, Thất Thất cứ đứng im một chỗ rồi lẩm bẩm:
“Hà Nhiên, chúng ta là bạn tốt mà nhỉ?”
Khi nghe thấy câu nói này, Hà Nhiên chợt thấy trong lòng nhức nhối.
Thất Thất vừa mếu máo vừa hỏi:
“Chúng ta có phải bạn tốt không?”
Hà Nhiên gật đầu trong sự thấp thỏm.
Dường như Thất Thất không nhận ra sự khác thường của bạn mình, lảo đảo ôm lấy Hà Nhiên rồi hai mắt long lanh, sụt sịt nói:
“Vậy cậu… hức… giới thiệu anh đẹp trai đó cho tớ được không? Tớ muốn quên bạn trai cũ…”
Điều mà Hà Nhiên lo sợ nhất đã xảy ra.
Trước kia những cô gái trong trạm cứu trợ cũng có ý với Nam Cung Lân nhưng sau khi biết Hà Nhiên có mối quan hệ tương đối đặc biệt với anh thì đã dừng việc tán tỉnh anh lại, cũng tìm cách giúp đỡ cô, cổ vũ cô. Những người như vậy đều biết giới hạn của tình bạn ở đâu, nhờ vả đúng lúc đúng chỗ, không ai đòi xin số điện thoại Nam Cung Lân cả.
Hà Nhiên muốn phải rạch ròi mọi việc, vì vậy kéo Thất Thất đứng đối diện mình, nghiêm túc nói:
“Cái này chắc là không được rồi, vì mình và anh ấy đang tìm hiểu nhau!”
Nếu Nam Cung Lân ở đây nghe thấy lời này chắc sẽ tặng quà cảm ơn cho Thất Thất, bởi nhờ câu hỏi kia mà Hà Nhiên thấy được sự quan trọng của anh trong lòng cô, dù rằng bây giờ họ chưa chính thức yêu đương.
Hai mắt Thất Thất mở to ra, sau đó chu môi nói với Hà Nhiên:
“Không sao, chúng ta có thể cùng tìm hiểu.”
Cái gì? Như thế nào là cùng tìm hiểu? Hà Nhiên khó có thể tin lời này lại thốt ra từ cô bạn thân của mình, hơn nữa cô nàng chỉ vừa chia tay với bạn trai cũ mới đây thôi!
“V-Vậy giờ anh không về nhà nữa nhỉ?”
“Lát nữa anh phải đi rồi.”
Khi nghe Nam Cung Lân nói lời này, trong lòng Hà Nhiên đột nhiên có chút hụt hẫng. Cô cứ nghĩ anh ở đây đồng nghĩa với việc một tuần tới cô vẫn có thể nhìn thấy anh, nhưng sự thật thì không phải vậy.
“Anh chỉ đến để chắc rằng em vẫn ổn, sau đó anh sẽ về.”
Anh nhẹ giọng nói, đột nhiên đưa tay lên sờ sờ mái tóc dài mượt mà của cô, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt nhỏ xinh.
Hà Nhiên hoang mang, ngửa mặt nhìn anh. Cô chỉ cao đến tầm vai của anh, chiều cao của hai người tương đối chênh lệch nên khi đứng cạnh nhau, một người luôn phải cúi xuống, một người luôn phải ngẩng đầu mới có thể mắt đối mắt.
Động tác sờ tóc này khá quen thuộc, trước kia khi Hà Nhiên bắt đầu hẹn hò với Lăng Bách thì hắn ta cũng từng làm vậy, nhưng cảm giác hoàn toàn khác nhau. Trái tim cô đập nhanh dữ dội, hai tai lùng bùng khó hiểu.
Hà Nhiên biết đây là thích, nhưng tại sao cô lại thích anh chứ? Cô ngây người rất lâu, mãi cho đến khi Nam Cung Lân thu tay về, bàn tay của chàng bác sĩ này thật sự rất đẹp. Ngón tay có các khớp rõ ràng, hơi gầy và thon, sạch sẽ dễ nhìn, đặc biệt là da vô cùng trắng mịn.
Hà Nhiên cảm giác như bị hớp hồn bởi bàn tay kia, mắt cũng nhìn theo sự di chuyển của nó.
Khi Nam Cung Lân buông thõng tay bên đùi, cô cũng cúi đầu quan sát tay anh. Lúc này, anh đột nhiên hỏi:
“Em nhìn gì vậy?”
Hà Nhiên lập tức giật mình:
“K-Không, em…”
Cô nhận ra tầm mắt của Nam Cung Lân ở trên cao, sẽ không biết được cô đang nhìn tay anh! Cô sợ anh hiểu lầm, định giải thích nhưng đã nghe thấy anh bật cười:
“Anh đùa thôi.”
Nam Cung Lân hơi nghiêng đầu quan sát cô, mắt anh lấp lánh như đang rất vui vẻ.
“Em ở lại với bạn đi, con gái ra ngoài nên cẩn thận một chút, lần sau có gì cứ gọi cho anh.”.
Một lần nữa, anh dặn dò cô hãy nhớ tới anh khi gặp rắc rối, giúp đỡ cô mà không nửa lời kể công. Hà Nhiên quên luôn chuyện vừa rồi, chỉ lo gật gật đầu.
Bởi vì Nam Cung Lân còn có việc nên không nán lại lâu mà lập tức rời khỏi đó, trước khi ra khỏi cửa còn quay đầu hỏi cô đã bớt đau bụng chưa, cực kỳ ân cần. Hà Nhiên tiễn anh xong mới quay về phòng mình, vừa quay đầu, cô liền trông thấy Thất Thất đầu tóc rũ rượi đứng ngay phòng khách.
Hà Nhiên hết hồn hét lên một tiếng rồi nói:
“Cậu đi đứng sao không phát ra tiếng động vậy hả?”
Hai mắt Thất Thất sưng húp, khóc nhiều quá khiến cho mặt cô nàng phù lên, trông khá hài hước. Cô nàng hỏi:
“Anh đẹp trai ban nãy là ai thế?”
Hà Nhiên bó tay với bạn mình, say bí tỉ, say khướt rồi nhưng vẫn còn tai trai được? Cô bất lực nói:
“Bạn của tớ.”
Lúc này cả người Thất Thất toàn là mùi rượu nồng nặc, có chút hôi, Hà Nhiên khó chịu nhăn cả mặt:
“Cậu mau vào trong rửa mặt đi, tớ đi quậy nước chanh cho mà uống.”
Cô đưa tay đẩy người trước mặt nhưng không được, Thất Thất cứ đứng im một chỗ rồi lẩm bẩm:
“Hà Nhiên, chúng ta là bạn tốt mà nhỉ?”
Khi nghe thấy câu nói này, Hà Nhiên chợt thấy trong lòng nhức nhối.
Thất Thất vừa mếu máo vừa hỏi:
“Chúng ta có phải bạn tốt không?”
Hà Nhiên gật đầu trong sự thấp thỏm.
Dường như Thất Thất không nhận ra sự khác thường của bạn mình, lảo đảo ôm lấy Hà Nhiên rồi hai mắt long lanh, sụt sịt nói:
“Vậy cậu… hức… giới thiệu anh đẹp trai đó cho tớ được không? Tớ muốn quên bạn trai cũ…”
Điều mà Hà Nhiên lo sợ nhất đã xảy ra.
Trước kia những cô gái trong trạm cứu trợ cũng có ý với Nam Cung Lân nhưng sau khi biết Hà Nhiên có mối quan hệ tương đối đặc biệt với anh thì đã dừng việc tán tỉnh anh lại, cũng tìm cách giúp đỡ cô, cổ vũ cô. Những người như vậy đều biết giới hạn của tình bạn ở đâu, nhờ vả đúng lúc đúng chỗ, không ai đòi xin số điện thoại Nam Cung Lân cả.
Hà Nhiên muốn phải rạch ròi mọi việc, vì vậy kéo Thất Thất đứng đối diện mình, nghiêm túc nói:
“Cái này chắc là không được rồi, vì mình và anh ấy đang tìm hiểu nhau!”
Nếu Nam Cung Lân ở đây nghe thấy lời này chắc sẽ tặng quà cảm ơn cho Thất Thất, bởi nhờ câu hỏi kia mà Hà Nhiên thấy được sự quan trọng của anh trong lòng cô, dù rằng bây giờ họ chưa chính thức yêu đương.
Hai mắt Thất Thất mở to ra, sau đó chu môi nói với Hà Nhiên:
“Không sao, chúng ta có thể cùng tìm hiểu.”
Cái gì? Như thế nào là cùng tìm hiểu? Hà Nhiên khó có thể tin lời này lại thốt ra từ cô bạn thân của mình, hơn nữa cô nàng chỉ vừa chia tay với bạn trai cũ mới đây thôi!