Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 86: Ngoại truyện 1
Sau ngày cầu hôn, gia đình Hà Nhiên rốt cuộc biết được gia đình Nam Cung Lân có truyền thống làm xã hội đen. Ba của cô không hề đồng ý mối hôn sự này!
“Gì cũng được, nhưng xã hội đen thì không!”
Ông một mực có thành kiến với gia đình Nam Cung Lân, Hà Nhiên muốn tranh cãi thì bị mẹ cô xen vào:
“Người ta cũng đã giải thích là đời trước nữa kia mà? Bây giờ người ta hoàn lương rồi ông không thấy sao?”
Nói thật, bà Hà không hề mong muốn con gái gả cho một gia đình có nhiều kẻ thù như vậy. Nhưng nhìn ánh mắt của con, bà biết rằng cho dù cấm cản thế nào cũng không được, thậm chí khiến mối quan hệ giữa họ trở nên tệ hơn, vì vậy bà quyết tâm ủng hộ.
“Miễn là con gái tôi hạnh phúc, tôi cóc quan tâm trước kia gia đình họ làm nghề gì!”
Bà vừa nói câu này xong, bên ngoài nhà có tiếng chuông cửa vang lên.
Ông Hà tức giận ngực phập phồng nhưng cũng phải kìm lại, đi ra xem là ai.
Trước nhà, một người đàn ông và một người phụ nữ khoảng hơn năm mươi tuổi đang mỉm cười với ông. Họ mặc quần áo đơn giản và lịch sự, bên cạnh là Nam Cung Lân tay ôm một đống quà.
Tới thật đúng lúc, câu trước Hà Nhiên và gia đình mới nhắc đến họ xong thì bây giờ đã qua hỏi cưới!
Ông Hà ấp a ấp úng nói:
“Chào…”
Phi Vũ gật đầu với ông, nỗ lực khiến bản thân trông thân thiện hơn bằng cách nở nụ cười:
“Chào anh, tôi là Nam Cung Phi Vũ, đây là vợ và con trai tôi. Hôm nay tôi tới đây cốt để bàn chuyện của hai đứa trẻ, không biết lúc này có tiện không?”
Không tiện, nhưng ông Hà cũng phải cười nói:
“Được rồi, anh chị vào đi.”
Người ta đến tận nhà, phải cho họ mặt mũi!
Phi Vũ ngoắc tay, Nam Cung Lân liền tiến tới lễ phép chào ông, sau đó mang quà vào trong.
Phòng khách lập tức trở nên rộn rã.
Cha mẹ Nam Cung Lân đến tận nhà tỏ rõ thành ý, lịch sự, nhã nhặn trò chuyện với họ. Sau nửa ngày thuyết phục, ông Hà cảm thấy bản thân thật sự nhỏ nhen và thiển cận như lời vợ nói. Nhìn người ta xem, có chỗ nào là hung ác như xã hội đen chứ?
Vì vậy, Nam Cung Lân vượt qua một ải cuối cùng của ba vợ nhờ phụ huynh cứu giúp.
…
Lễ thành hôn của Nam Cung Lân và Hà Nhiên diễn ra vào ngày lành tháng tốt, đông đảo hai bên nhà trai và nhà gái đều đến tham dự, lấp kín gần hai trăm chỗ ngồi.
Bạn bè, người thân của họ thì ít, người của Nam Cung gia thì nhiều.
Hà Nhiên chuẩn bị tốt tâm lý nên không hề choáng ngợp trước tình cảnh ấy.
Cửa phòng đóng chặt mở ra, người đầu tiên xuất hiện là cha của Nam Cung Lân và cha của Hà Nhiên. Bọn họ tiến vào sảnh trước, phía sau gồm năm nam năm nữ bưng lễ vật.
Sau khi phát biểu, trao lễ qua lại, cô dâu chú rể chính thức bước vào trong.
Hà Nhiên mặc váy cưới màu trắng cúp ngực, tóc vấn lên cao, trước trán và bên gò má có vài sợi tóc nhẹ nhàng buông xuống, xinh đẹp thuần khiết như tiên nữ. Bộ váy mà cô mặc được thiết kế riêng vừa vặn với dáng người, mỗi một họa tiết nhỏ đều được tỉ mỉ thêu bằng tay.
Nam Cung Lân ở bên cạnh mặc vest đen, cả người đĩnh đạc, mái tóc thường ngày để phủ trước trán hôm nay vuốt gel, tạo hình vừa trưởng thành vừa đáng tin.
Dưới ánh đèn lấp lánh và những đóa hoa hồng trắng xinh đẹp, cùng với ánh nến từ bàn tiệc xung quanh, Hà Nhiên khoác tay Nam Cung Lân chậm rãi tiến vào trong.
Nam Cung Lân chờ ngày này đã lâu lắm rồi, hơn bốn năm mới có thể chính thức đưa vợ về nhà, anh mỗi ngày đều nóng ruột. Tuy rằng bận rộn và muốn tổ chức hôn lễ thật sớm, anh vẫn dành thời gian đưa vợ đi chụp ảnh cưới, kiểm tra tiến bộ may váy cưới cho cô.
Hai người thề nguyền dưới sự chứng kiến của tất cả quan khách, sau đó bắt đầu trao nhẫn cho nhau.
Nam Cung Lân nâng niu bàn tay thon dài xinh đẹp của Hà Nhiên, cẩn thận đeo nhẫn cưới vào ngón áp út của cô, sau đó đưa tay mình ra.
Nếu ai ở gần có thể chứng kiến được tay của cô dâu hơi run, vẻ mặt khó giấu được sự hồi hộp. Quá nhiều ánh mắt đổ dồn tới khiến cô mất tự nhiên, nhưng cô vẫn cố gắng hoàn thành nốt phần lễ.
Nam Cung Lân nâng gò má xinh đẹp của cô lên, MC vừa dứt lời anh liền hôn xuống.
Một nụ hôn đánh dấu quyền sở hữu độc nhất, một nụ hôn dành trọn tất cả yêu thương cho cô.
Gò má Hà Nhiên dưới lớp trang điểm dày đã có nóng bừng, cô nghe thấy Nam Cung Lân lén lút nói với cô:
“Anh sẽ yêu em đến già, không cần lo đâu, gia đình anh có truyền thống chung tình đó.”
Anh trêu cô một tiếng, để cho sự ngượng nghịu của cô biến mất hoàn toàn.
Qua vài lần tiếp xúc với gia đình anh, Hà Nhiên tin tưởng lời anh nói là thật. Bất kể là anh trai hay em trai, em gái của anh đều sống rất hạnh phúc, thỉnh thoảng sẽ có vài ba câu giận dỗi với bạn đời, nhưng điểm chung của họ là luôn tôn trọng và chia sẻ cho nhau để tìm cách giải quyết.
Hà Nhiên cần một người như vậy, cô cần Nam Cung Lân ở bên cô suốt đời.
Trước khi buổi lễ kết thúc, Hà Nhiên đã ném hoa cưới và người chụp được không ngờ là Thất Thất.
Thất Thất vẫy tay hô:
“Lần sau đến lượt tớ làm cô dâu!”
“Được, tớ sẽ đến chúc phúc cho cậu!” Hà Nhiên bật cười, chỉ chỉ sau lưng Thất Thất.
Hôm nay Trần Dự cũng đến.
“Gì cũng được, nhưng xã hội đen thì không!”
Ông một mực có thành kiến với gia đình Nam Cung Lân, Hà Nhiên muốn tranh cãi thì bị mẹ cô xen vào:
“Người ta cũng đã giải thích là đời trước nữa kia mà? Bây giờ người ta hoàn lương rồi ông không thấy sao?”
Nói thật, bà Hà không hề mong muốn con gái gả cho một gia đình có nhiều kẻ thù như vậy. Nhưng nhìn ánh mắt của con, bà biết rằng cho dù cấm cản thế nào cũng không được, thậm chí khiến mối quan hệ giữa họ trở nên tệ hơn, vì vậy bà quyết tâm ủng hộ.
“Miễn là con gái tôi hạnh phúc, tôi cóc quan tâm trước kia gia đình họ làm nghề gì!”
Bà vừa nói câu này xong, bên ngoài nhà có tiếng chuông cửa vang lên.
Ông Hà tức giận ngực phập phồng nhưng cũng phải kìm lại, đi ra xem là ai.
Trước nhà, một người đàn ông và một người phụ nữ khoảng hơn năm mươi tuổi đang mỉm cười với ông. Họ mặc quần áo đơn giản và lịch sự, bên cạnh là Nam Cung Lân tay ôm một đống quà.
Tới thật đúng lúc, câu trước Hà Nhiên và gia đình mới nhắc đến họ xong thì bây giờ đã qua hỏi cưới!
Ông Hà ấp a ấp úng nói:
“Chào…”
Phi Vũ gật đầu với ông, nỗ lực khiến bản thân trông thân thiện hơn bằng cách nở nụ cười:
“Chào anh, tôi là Nam Cung Phi Vũ, đây là vợ và con trai tôi. Hôm nay tôi tới đây cốt để bàn chuyện của hai đứa trẻ, không biết lúc này có tiện không?”
Không tiện, nhưng ông Hà cũng phải cười nói:
“Được rồi, anh chị vào đi.”
Người ta đến tận nhà, phải cho họ mặt mũi!
Phi Vũ ngoắc tay, Nam Cung Lân liền tiến tới lễ phép chào ông, sau đó mang quà vào trong.
Phòng khách lập tức trở nên rộn rã.
Cha mẹ Nam Cung Lân đến tận nhà tỏ rõ thành ý, lịch sự, nhã nhặn trò chuyện với họ. Sau nửa ngày thuyết phục, ông Hà cảm thấy bản thân thật sự nhỏ nhen và thiển cận như lời vợ nói. Nhìn người ta xem, có chỗ nào là hung ác như xã hội đen chứ?
Vì vậy, Nam Cung Lân vượt qua một ải cuối cùng của ba vợ nhờ phụ huynh cứu giúp.
…
Lễ thành hôn của Nam Cung Lân và Hà Nhiên diễn ra vào ngày lành tháng tốt, đông đảo hai bên nhà trai và nhà gái đều đến tham dự, lấp kín gần hai trăm chỗ ngồi.
Bạn bè, người thân của họ thì ít, người của Nam Cung gia thì nhiều.
Hà Nhiên chuẩn bị tốt tâm lý nên không hề choáng ngợp trước tình cảnh ấy.
Cửa phòng đóng chặt mở ra, người đầu tiên xuất hiện là cha của Nam Cung Lân và cha của Hà Nhiên. Bọn họ tiến vào sảnh trước, phía sau gồm năm nam năm nữ bưng lễ vật.
Sau khi phát biểu, trao lễ qua lại, cô dâu chú rể chính thức bước vào trong.
Hà Nhiên mặc váy cưới màu trắng cúp ngực, tóc vấn lên cao, trước trán và bên gò má có vài sợi tóc nhẹ nhàng buông xuống, xinh đẹp thuần khiết như tiên nữ. Bộ váy mà cô mặc được thiết kế riêng vừa vặn với dáng người, mỗi một họa tiết nhỏ đều được tỉ mỉ thêu bằng tay.
Nam Cung Lân ở bên cạnh mặc vest đen, cả người đĩnh đạc, mái tóc thường ngày để phủ trước trán hôm nay vuốt gel, tạo hình vừa trưởng thành vừa đáng tin.
Dưới ánh đèn lấp lánh và những đóa hoa hồng trắng xinh đẹp, cùng với ánh nến từ bàn tiệc xung quanh, Hà Nhiên khoác tay Nam Cung Lân chậm rãi tiến vào trong.
Nam Cung Lân chờ ngày này đã lâu lắm rồi, hơn bốn năm mới có thể chính thức đưa vợ về nhà, anh mỗi ngày đều nóng ruột. Tuy rằng bận rộn và muốn tổ chức hôn lễ thật sớm, anh vẫn dành thời gian đưa vợ đi chụp ảnh cưới, kiểm tra tiến bộ may váy cưới cho cô.
Hai người thề nguyền dưới sự chứng kiến của tất cả quan khách, sau đó bắt đầu trao nhẫn cho nhau.
Nam Cung Lân nâng niu bàn tay thon dài xinh đẹp của Hà Nhiên, cẩn thận đeo nhẫn cưới vào ngón áp út của cô, sau đó đưa tay mình ra.
Nếu ai ở gần có thể chứng kiến được tay của cô dâu hơi run, vẻ mặt khó giấu được sự hồi hộp. Quá nhiều ánh mắt đổ dồn tới khiến cô mất tự nhiên, nhưng cô vẫn cố gắng hoàn thành nốt phần lễ.
Nam Cung Lân nâng gò má xinh đẹp của cô lên, MC vừa dứt lời anh liền hôn xuống.
Một nụ hôn đánh dấu quyền sở hữu độc nhất, một nụ hôn dành trọn tất cả yêu thương cho cô.
Gò má Hà Nhiên dưới lớp trang điểm dày đã có nóng bừng, cô nghe thấy Nam Cung Lân lén lút nói với cô:
“Anh sẽ yêu em đến già, không cần lo đâu, gia đình anh có truyền thống chung tình đó.”
Anh trêu cô một tiếng, để cho sự ngượng nghịu của cô biến mất hoàn toàn.
Qua vài lần tiếp xúc với gia đình anh, Hà Nhiên tin tưởng lời anh nói là thật. Bất kể là anh trai hay em trai, em gái của anh đều sống rất hạnh phúc, thỉnh thoảng sẽ có vài ba câu giận dỗi với bạn đời, nhưng điểm chung của họ là luôn tôn trọng và chia sẻ cho nhau để tìm cách giải quyết.
Hà Nhiên cần một người như vậy, cô cần Nam Cung Lân ở bên cô suốt đời.
Trước khi buổi lễ kết thúc, Hà Nhiên đã ném hoa cưới và người chụp được không ngờ là Thất Thất.
Thất Thất vẫy tay hô:
“Lần sau đến lượt tớ làm cô dâu!”
“Được, tớ sẽ đến chúc phúc cho cậu!” Hà Nhiên bật cười, chỉ chỉ sau lưng Thất Thất.
Hôm nay Trần Dự cũng đến.
Bình luận facebook