Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 84: Học theo anh
Hai năm cuối đại học, Hà Nhiên được rất nhiều nam sinh mới vào trường theo đuổi. Ngoại hình của cô trước kia vốn chỉ thanh tú, nhưng sau hai năm nỗ lực thay đổi bản thân, kiểu tóc, quần áo, cách đi đứng, nói chuyện đều toát ra sự thu hút. Lúc này khí chất trên người cô đã hoàn toàn thay đổi, khiến cho Thất Thất cũng phải ghen tỵ.
Ngày đầu khai giảng, mấy thanh niên mới lớn đã hùa nhau chạy đến bắt chuyện với mấy chị khối trên, xin số điện thoại.
Một thanh niên năm nhất đánh bạo đi về phía Hà Nhiên đang cặm cụi ghi chép và hỏi:
“Đàn chị, em có thể xin số điện thoại của chị không?”
Khi Hà Nhiên ngẩng đầu lên, những sợi tóc dài bị gió cuốn tung, cô bối rối đưa tay vuốt lại tóc mái, cười nói:
“Xin lỗi, chị có bạn trai rồi.”
Khoảnh khắc mà cô vuốt tóc ấy như khiến cả khung trời trước mắt thanh niên kia sáng bừng lên, hắn nghe thấy tiếng tim mình đập điên cuồng, chân hơi run, giọng cũng run:
“Vậy em làm phiền rồi.”
Nói xong hắn khó khăn nhấc bước và chạy trở về chỗ đám bạn, lắc đầu tỏ vẻ tiếc nuối:
“Chị ấy có bạn trai rồi.”
“Cũng phải, người như vậy đương nhiên sẽ không ế như chúng ta.”
Một đám thanh niên vừa bước chân vào môi trường đại học, vẫn còn đang có tâm trạng yêu đương và tìm kiếm mục tiêu. Hà Nhiên chỉ cười không nói, đến lúc bị đống bài vở đập cho ngã gục thì họ sẽ tự động hiểu ra muốn yêu cũng cần phải xem thực lực bản thân thế nào.
Tuy rằng không xin được phương thức liên lạc của Hà Nhiên nhưng mấy chàng trai được cô hướng dẫn và dắt đi quanh trường tham quan đều khó giấu được sự ngưỡng mộ. Trong ánh mắt họ đều mang theo một chút dò xét, đánh giá.
Sớm đã quen với những việc này, Hà Nhiên không hề tỏ ra khó chịu mà còn tận tình cho họ lời khuyên khi họ có thắc mắc về trường.
Trong lúc cô đang ở bên này làm nhiệm vụ của mình, Nam Cung Lân đã lái xe đến chuẩn bị đón cô. Anh đứng bên cạnh cổng trường, quần tây đen cùng áo thun đơn giản, khoác thêm áo khoác tối màu vào, vừa trẻ trung lại có chút gì đó chín chắn.
Mấy sinh viên nữ vừa tham quan trường xong đang tụ tập đều thấy anh, cứ tưởng là sinh viên nên đốc thúc nhau đến làm quen.
Khoảnh khắc một cô gái nhỏ vừa tiến tới phạm vi ba mét quanh người Nam Cung Lân, anh liền phát hiện và nhận ra ý đồ của cô.
“Em chào anh, em là sinh viên mới của trường, anh cũng là sinh viên ở đây ạ?”
“Không phải.” Nam Cung Lân nhẹ nhàng cười, như vô tình mà cố ý đưa tay lên lắc nhẹ.
Cô gái kia vừa nhìn thấy thứ trên ngón áp út của anh liền giật mình, hơi bối rối:
“Vâng, xin lỗi vì làm phiền anh.”
Hóa ra người ta đã có vợ, trông trẻ như vậy mà kết hôn rồi cơ à? Sinh viên kia tụ tập cùng bạn, nói mấy câu, sau đó họ cứ liếc mắt về phía Nam Cung Lân. Dù gì vẻ ngoài của anh cũng rất xuất chúng, nói minh tinh họ còn tin.
Lát sau, từ bên trong trường xuất hiện một cô gái mặc váy hoa màu vàng nhạt đi về phía Nam Cung Lân, tà váy dài chấm đầu gối, lúc di chuyển trông rất dịu dàng thướt tha.
Nam Cung Lân đưa tay lên vẫy cô, chủ động tiến tới đưa tay cho cô nắm rồi nói:
“Có mệt không?”
“Không mệt, anh đến lâu chưa?”
“Cũng vừa đến thôi.”
Hà Nhiên chú ý đến mấy cô gái ở xung quanh cứ nhìn họ bèn trêu anh:
“Vừa đến đã có người đến xin số điện thoại rồi phải không?”
Chuyện này diễn ra thường xuyên khiến Nam Cung Lân tập mãi thành thói quen, so với Hà Nhiên thì anh được người khác chú ý nhiều hơn một chút, nhưng cũng vậy, tất cả đều bị một chiếc nhẫn đính hôn đánh bại trong chớp mắt.
Anh giữ chặt tay Hà Nhiên rồi hỏi ngược lại:
“Vậy lúc em dẫn đoàn thì sao? Chẳng lẽ không có em trai nào xin làm quen hửm?”
“Không có đâu.”
Cô nói dối không chớp mắt, nhưng cho dù vậy cũng khó qua được mắt anh.
Nam Cung Lân nhếch lông mày nhìn cô:
“Chắc chắn là có rồi, bởi vậy anh mới nói em hãy học theo anh, chỉ cần ai đó đến gần muốn làm quen thì giơ tay ra khoe một chút là được.”
“Được rồi, đừng nói nữa, sau này em đi ra đường sẽ viết ba chữ “đã đính hôn” lên trán cho anh vừa lòng.”
Hai người vừa sánh vai nhau rời khỏi khuôn viên trường vừa bàn chuyện buổi trưa sẽ ăn cái gì. Mỗi ngày đều phải nấu cơm khiến họ chán ngấy, thỉnh thoảng không biết nên làm món gì liền dắt tay nhau đi dạo, tìm một quán ăn trông ổn ổn ghé vào. Hôm nay có lẽ cũng vậy.
Mấy cô gái vừa rồi còn bàn tán xem người đàn ông trẻ tuổi kia đã kết hôn hay chưa thì nhìn thấy cảnh Hà Nhiên nắm tay anh đi tung tăng ra ngoài, họ lập tức bỏ cuộc.
“Đấy, tớ đã nói người ta kết hôn rồi mà không tin.”
“Nhưng chị gái kia vẫn còn đang học đại học…” Một cô gái khó hiểu.
“Thì có sao đâu? Hình như đã qua tuổi kết hôn rồi mà?”
Bọn họ đều ngưỡng mộ nhìn bóng lưng của Hà Nhiên, sau đó thảo luận xem nên đi chơi ở nơi nào. Sinh viên năm nhất, đầu óc luôn rất đơn giản, còn là một đám trẻ chưa trải sự đời và có niềm tin mãnh liệt vào tương lai…
Ngày đầu khai giảng, mấy thanh niên mới lớn đã hùa nhau chạy đến bắt chuyện với mấy chị khối trên, xin số điện thoại.
Một thanh niên năm nhất đánh bạo đi về phía Hà Nhiên đang cặm cụi ghi chép và hỏi:
“Đàn chị, em có thể xin số điện thoại của chị không?”
Khi Hà Nhiên ngẩng đầu lên, những sợi tóc dài bị gió cuốn tung, cô bối rối đưa tay vuốt lại tóc mái, cười nói:
“Xin lỗi, chị có bạn trai rồi.”
Khoảnh khắc mà cô vuốt tóc ấy như khiến cả khung trời trước mắt thanh niên kia sáng bừng lên, hắn nghe thấy tiếng tim mình đập điên cuồng, chân hơi run, giọng cũng run:
“Vậy em làm phiền rồi.”
Nói xong hắn khó khăn nhấc bước và chạy trở về chỗ đám bạn, lắc đầu tỏ vẻ tiếc nuối:
“Chị ấy có bạn trai rồi.”
“Cũng phải, người như vậy đương nhiên sẽ không ế như chúng ta.”
Một đám thanh niên vừa bước chân vào môi trường đại học, vẫn còn đang có tâm trạng yêu đương và tìm kiếm mục tiêu. Hà Nhiên chỉ cười không nói, đến lúc bị đống bài vở đập cho ngã gục thì họ sẽ tự động hiểu ra muốn yêu cũng cần phải xem thực lực bản thân thế nào.
Tuy rằng không xin được phương thức liên lạc của Hà Nhiên nhưng mấy chàng trai được cô hướng dẫn và dắt đi quanh trường tham quan đều khó giấu được sự ngưỡng mộ. Trong ánh mắt họ đều mang theo một chút dò xét, đánh giá.
Sớm đã quen với những việc này, Hà Nhiên không hề tỏ ra khó chịu mà còn tận tình cho họ lời khuyên khi họ có thắc mắc về trường.
Trong lúc cô đang ở bên này làm nhiệm vụ của mình, Nam Cung Lân đã lái xe đến chuẩn bị đón cô. Anh đứng bên cạnh cổng trường, quần tây đen cùng áo thun đơn giản, khoác thêm áo khoác tối màu vào, vừa trẻ trung lại có chút gì đó chín chắn.
Mấy sinh viên nữ vừa tham quan trường xong đang tụ tập đều thấy anh, cứ tưởng là sinh viên nên đốc thúc nhau đến làm quen.
Khoảnh khắc một cô gái nhỏ vừa tiến tới phạm vi ba mét quanh người Nam Cung Lân, anh liền phát hiện và nhận ra ý đồ của cô.
“Em chào anh, em là sinh viên mới của trường, anh cũng là sinh viên ở đây ạ?”
“Không phải.” Nam Cung Lân nhẹ nhàng cười, như vô tình mà cố ý đưa tay lên lắc nhẹ.
Cô gái kia vừa nhìn thấy thứ trên ngón áp út của anh liền giật mình, hơi bối rối:
“Vâng, xin lỗi vì làm phiền anh.”
Hóa ra người ta đã có vợ, trông trẻ như vậy mà kết hôn rồi cơ à? Sinh viên kia tụ tập cùng bạn, nói mấy câu, sau đó họ cứ liếc mắt về phía Nam Cung Lân. Dù gì vẻ ngoài của anh cũng rất xuất chúng, nói minh tinh họ còn tin.
Lát sau, từ bên trong trường xuất hiện một cô gái mặc váy hoa màu vàng nhạt đi về phía Nam Cung Lân, tà váy dài chấm đầu gối, lúc di chuyển trông rất dịu dàng thướt tha.
Nam Cung Lân đưa tay lên vẫy cô, chủ động tiến tới đưa tay cho cô nắm rồi nói:
“Có mệt không?”
“Không mệt, anh đến lâu chưa?”
“Cũng vừa đến thôi.”
Hà Nhiên chú ý đến mấy cô gái ở xung quanh cứ nhìn họ bèn trêu anh:
“Vừa đến đã có người đến xin số điện thoại rồi phải không?”
Chuyện này diễn ra thường xuyên khiến Nam Cung Lân tập mãi thành thói quen, so với Hà Nhiên thì anh được người khác chú ý nhiều hơn một chút, nhưng cũng vậy, tất cả đều bị một chiếc nhẫn đính hôn đánh bại trong chớp mắt.
Anh giữ chặt tay Hà Nhiên rồi hỏi ngược lại:
“Vậy lúc em dẫn đoàn thì sao? Chẳng lẽ không có em trai nào xin làm quen hửm?”
“Không có đâu.”
Cô nói dối không chớp mắt, nhưng cho dù vậy cũng khó qua được mắt anh.
Nam Cung Lân nhếch lông mày nhìn cô:
“Chắc chắn là có rồi, bởi vậy anh mới nói em hãy học theo anh, chỉ cần ai đó đến gần muốn làm quen thì giơ tay ra khoe một chút là được.”
“Được rồi, đừng nói nữa, sau này em đi ra đường sẽ viết ba chữ “đã đính hôn” lên trán cho anh vừa lòng.”
Hai người vừa sánh vai nhau rời khỏi khuôn viên trường vừa bàn chuyện buổi trưa sẽ ăn cái gì. Mỗi ngày đều phải nấu cơm khiến họ chán ngấy, thỉnh thoảng không biết nên làm món gì liền dắt tay nhau đi dạo, tìm một quán ăn trông ổn ổn ghé vào. Hôm nay có lẽ cũng vậy.
Mấy cô gái vừa rồi còn bàn tán xem người đàn ông trẻ tuổi kia đã kết hôn hay chưa thì nhìn thấy cảnh Hà Nhiên nắm tay anh đi tung tăng ra ngoài, họ lập tức bỏ cuộc.
“Đấy, tớ đã nói người ta kết hôn rồi mà không tin.”
“Nhưng chị gái kia vẫn còn đang học đại học…” Một cô gái khó hiểu.
“Thì có sao đâu? Hình như đã qua tuổi kết hôn rồi mà?”
Bọn họ đều ngưỡng mộ nhìn bóng lưng của Hà Nhiên, sau đó thảo luận xem nên đi chơi ở nơi nào. Sinh viên năm nhất, đầu óc luôn rất đơn giản, còn là một đám trẻ chưa trải sự đời và có niềm tin mãnh liệt vào tương lai…
Bình luận facebook