Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 17: Anh chờ em
Hà Nhiên lên taxi cùng bạn mình, sau đó lập tức bị Thất Thất cười trêu:
“Cậu mặc cái gì thế? Bảo mặc sεメy một chút, đây là sεメy của cậu à?”
“Kỳ lắm sao?”
“Không phải, nhưng an toàn quá.”
Thất Thất ưỡn ngực, khoe bộ váy màu đỏ rượu ôm sát trên người, chỉ tay vào phần xẻ đùi cực cao để lộ gần hết da thịt và nói:
“Như thế này mới gọi là quyến rũ.”
Thấy bộ váy với thiết kế quá đỗi hở hang kia, Hà Nhiên ngượng ngùng nói:
“Tớ không quen, mặc vầy được rồi.”
Cô khó khăn lắm mới tìm được một chiếc váy ngắn trong tủ đồ của mình, còn là loại váy chữ A màu đen tiêu chuẩn chỉ dài trên đầu gối khoảng ba xen-ti-mét. Cũng bởi vì Thất Thất cứ kêu gào đòi cô ăn mặc cho đúng chuẩn vào bar, nếu không, cô còn định mặc quần đùi đi cho an toàn.
Hà Nhiên còn đang đến tháng nên không được tự nhiên lắm, lúc ngồi trong xe đã thay đổi tư thế liên tục.
Thất Thất thì quyết tâm quên đi tên tra nam kia, trong đầu chỉ nghĩ tới việc bung xõa. Khi hai cô gái tiến vào quán bar, người đàn ông ở xa xa đi theo họ sắc mặt tái mét, tay run run bấm gọi cho thiếu gia nhà mình.
Thiếu phu nhân vào quán bar rồi! Đi đâu cũng được nhưng sao lại là cái chốn xa hoa trụy lạc này chứ? Ông đã hơn bốn mươi tuổi, giờ chạy vào trong đó cùng đám trẻ nhảy nhót, giật đùng đùng thì không hay chút nào đâu, thần kinh của ông mỏng manh lắm.
“Thiếu gia, cậu gửi thêm người đến chỗ tôi với!”
Ông chú giải thích một lần chuyện mình không thích hợp tiến vào quán bar, sợ bị người khác đuổi ra. Nam Cung Lân nói:
“Chú vào đó trước đi.”
Vậy là không thoát được vận mệnh phải vào quán bar rồi? Ông chú buồn bực, sau khi thiếu gia treo máy, ông thẳng lưng tiến tới chỗ cửa. Vừa nhìn cách bài trí hiện đại phía trước liền biết đây không phải nơi dành cho mấy ông chú bà thím nhảy đầm, lúc ông đi vào có bị hai tên canh cửa nhìn chằm chằm, ngại chết đi được!
Mười giờ đêm, Nam Cung Lân thay quần áo rời khỏi nhà làm em trai gọi với theo:
“Anh lại ra ngoài à? Em mách mẹ đấy!”
“Cứ tự nhiên.” Nam Cung Lân không chút sợ hãi, một tay cài nút áo, một tay ấn điện thoại và đi nhanh ra khỏi nhà.
Từ Nam Cung gia đến chung cư Hoa Lạc mất một tiếng đi xe, nếu đi nhanh thì chỉ tầm bốn mươi phút là cùng.
Anh có thể để vợ tương lai của mình ở bên ngoài vui chơi thoải mái, nơi khác đều được, trừ quán bar. Những chỗ như vậy thường không sạch sẽ, anh lo lắng cô sẽ bị người ta dụ dỗ.
Nam Cung Cảnh ở phía sau ôm sofa nhìn bóng lưng của anh trai, bĩu môi nói:
“Mới hai mươi mốt tuổi mà cứ như ông cụ non.”
Ở nhà này chắc chỉ có hắn và em gái Yến Thư là sống đúng tuổi thôi, họ còn quá trẻ để gánh vác trọng trách gia đình!
Lát sau, một chiếc Porsche màu trắng bốn chỗ rời khỏi cổng lớn của Nam Cung gia và lao như bay ra ngoài. Nam Cung Lân nói với vệ sĩ của mình:
“Tôi đang đến nơi, chú cố chịu một lát.”
“Thiếu gia, tôi đau đầu, ngày mai chắc phải nghỉ dưỡng một phen.” Ông chú nào đó hoa mắt vì đèn màu trên trần nhà đang lấp lóe ánh sáng.
“Được, cho chú nghỉ một tuần.”
Nói rồi, Nam Cung Lân ngắt điện thoại sau đó gọi sang một số điện thoại khác. Phải mất vài phút, gọi lại vài lần, anh mới nghe thấy bên trong truyền tới giọng nói ngọt ngào của Hà Nhiên cùng tiếng ồn xa xa vọng lại, anh đoán cô đã vào nhà vệ sinh để tránh ầm ĩ.
Thái độ của cô hơi khác thường, không quá nhiệt tình với anh:
“Anh có chuyện gì sao? Nếu không có thì ngắt máy đi, em đang bận một chút.”
“Không có gì, chỉ là từ sáng đến giờ chưa thấy tin nhắn của em nên anh muốn gọi thử…” Giọng anh mang theo chút mất tự nhiên và có phần xấu hổ.
Hà Nhiên nghe thấy anh ngập ngừng, cảm giác áy náy vì đã lạnh nhạt với anh nổi dậy, cô lập tức đổi giọng:
“Xin lỗi, ý em là hôm nay em hơi bận một chút, bạn em thất tình muốn đi bar, bây giờ em đang ở trong bar nên rất ồn ào. Trở về em gọi cho anh được không?”
“Vậy… Anh chờ em.” Anh ngập ngừng.
“Ok.”
Hà Nhiên cảm thấy chuyện cô không trả lời tin nhắn đã khiến cho anh ấy suy nghĩ nhiều thì phải? Cô cũng chẳng rõ tại sao mình lại không muốn nói chuyện với anh nữa, tâm trạng hôm nay của cô tương đối tệ. Mỗi lần vào kỳ dâu rụng, trong đầu cô như biến thành bãi chiến trường của những suy nghĩ tiêu cực. Hết cái này đến cái khác, còn gặp phải mấy tên đàn ông tồi nữa nên cô không có tâm tư yêu đương.
Cô thở dài một hơi, vỗ vỗ lên mặt cho tỉnh táo rồi quay về vị trí cũ. Lúc này, Thất Thất đã uống không biết bao nhiêu là rượu, mặt mũi đỏ bừng, sau đó ôm Hà Nhiên khóc một trận thật to. Không màng ánh mắt người khác, cứ thế mà khóc rồi gục trong vòng tay cô.
Hai người ngồi trong quán bar hơn một tiếng đồng hồ, Hà Nhiên vỗ nhẹ lên lưng bạn mình. Thấy Thất Thất đã ngủ, cô bất đắc dĩ phải gọi nhân viên ở quán bar đỡ cô ấy ra ngoài và bắt taxi.
Thời điểm xe dừng trước cửa chung cư Hoa Lạc, Hà Nhiên vừa bước xuống đã nhìn thấy một bóng người quen thuộc đứng trước cổng. Người đó cất bước đến gần chỗ cô, ánh đèn đường dìu dịu hắt lên khuôn mặt tuấn tú của anh, áo thun trắng khoác thêm sơ mi sọc, ăn mặc rất tùy hứng nhưng lại vô cùng khí chất. Cùng với nụ cười ôn hòa, anh nói:
“Em trở về nhanh hơn anh nghĩ.”
“Anh… Sao anh lại ở đây?”
Hóa ra vừa rồi anh nói chờ cô là chờ trước cửa nhà như vậy ư? Hà Nhiên đứng im không nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào mắt anh, đôi mắt phượng xinh đẹp ấy hơi cong lên, dường như gặp được cô khiến anh rất vui.
Trời ạ! Biết thế cô đã trở về sớm hơn, hoặc nhắn với anh nói một tiếng là mình sẽ về trễ! Anh ở đó chờ cô bao lâu rồi? Cô bối rối:
“Anh nói phải về nhà một tuần mà?”
Nam Cung Lân gật đầu, đáp:
“Vốn định như vậy, nhưng em không trả lời tin nhắn của anh, anh còn nghĩ em xảy ra chuyện gì rồi.”
Vì vậy mà anh chạy ngược trở lại, vì lo lắng cho cô nên không về nhà nữa? Hà Nhiên cứng đờ người nhìn anh, ngây ngốc tròn mắt.
“Cậu mặc cái gì thế? Bảo mặc sεメy một chút, đây là sεメy của cậu à?”
“Kỳ lắm sao?”
“Không phải, nhưng an toàn quá.”
Thất Thất ưỡn ngực, khoe bộ váy màu đỏ rượu ôm sát trên người, chỉ tay vào phần xẻ đùi cực cao để lộ gần hết da thịt và nói:
“Như thế này mới gọi là quyến rũ.”
Thấy bộ váy với thiết kế quá đỗi hở hang kia, Hà Nhiên ngượng ngùng nói:
“Tớ không quen, mặc vầy được rồi.”
Cô khó khăn lắm mới tìm được một chiếc váy ngắn trong tủ đồ của mình, còn là loại váy chữ A màu đen tiêu chuẩn chỉ dài trên đầu gối khoảng ba xen-ti-mét. Cũng bởi vì Thất Thất cứ kêu gào đòi cô ăn mặc cho đúng chuẩn vào bar, nếu không, cô còn định mặc quần đùi đi cho an toàn.
Hà Nhiên còn đang đến tháng nên không được tự nhiên lắm, lúc ngồi trong xe đã thay đổi tư thế liên tục.
Thất Thất thì quyết tâm quên đi tên tra nam kia, trong đầu chỉ nghĩ tới việc bung xõa. Khi hai cô gái tiến vào quán bar, người đàn ông ở xa xa đi theo họ sắc mặt tái mét, tay run run bấm gọi cho thiếu gia nhà mình.
Thiếu phu nhân vào quán bar rồi! Đi đâu cũng được nhưng sao lại là cái chốn xa hoa trụy lạc này chứ? Ông đã hơn bốn mươi tuổi, giờ chạy vào trong đó cùng đám trẻ nhảy nhót, giật đùng đùng thì không hay chút nào đâu, thần kinh của ông mỏng manh lắm.
“Thiếu gia, cậu gửi thêm người đến chỗ tôi với!”
Ông chú giải thích một lần chuyện mình không thích hợp tiến vào quán bar, sợ bị người khác đuổi ra. Nam Cung Lân nói:
“Chú vào đó trước đi.”
Vậy là không thoát được vận mệnh phải vào quán bar rồi? Ông chú buồn bực, sau khi thiếu gia treo máy, ông thẳng lưng tiến tới chỗ cửa. Vừa nhìn cách bài trí hiện đại phía trước liền biết đây không phải nơi dành cho mấy ông chú bà thím nhảy đầm, lúc ông đi vào có bị hai tên canh cửa nhìn chằm chằm, ngại chết đi được!
Mười giờ đêm, Nam Cung Lân thay quần áo rời khỏi nhà làm em trai gọi với theo:
“Anh lại ra ngoài à? Em mách mẹ đấy!”
“Cứ tự nhiên.” Nam Cung Lân không chút sợ hãi, một tay cài nút áo, một tay ấn điện thoại và đi nhanh ra khỏi nhà.
Từ Nam Cung gia đến chung cư Hoa Lạc mất một tiếng đi xe, nếu đi nhanh thì chỉ tầm bốn mươi phút là cùng.
Anh có thể để vợ tương lai của mình ở bên ngoài vui chơi thoải mái, nơi khác đều được, trừ quán bar. Những chỗ như vậy thường không sạch sẽ, anh lo lắng cô sẽ bị người ta dụ dỗ.
Nam Cung Cảnh ở phía sau ôm sofa nhìn bóng lưng của anh trai, bĩu môi nói:
“Mới hai mươi mốt tuổi mà cứ như ông cụ non.”
Ở nhà này chắc chỉ có hắn và em gái Yến Thư là sống đúng tuổi thôi, họ còn quá trẻ để gánh vác trọng trách gia đình!
Lát sau, một chiếc Porsche màu trắng bốn chỗ rời khỏi cổng lớn của Nam Cung gia và lao như bay ra ngoài. Nam Cung Lân nói với vệ sĩ của mình:
“Tôi đang đến nơi, chú cố chịu một lát.”
“Thiếu gia, tôi đau đầu, ngày mai chắc phải nghỉ dưỡng một phen.” Ông chú nào đó hoa mắt vì đèn màu trên trần nhà đang lấp lóe ánh sáng.
“Được, cho chú nghỉ một tuần.”
Nói rồi, Nam Cung Lân ngắt điện thoại sau đó gọi sang một số điện thoại khác. Phải mất vài phút, gọi lại vài lần, anh mới nghe thấy bên trong truyền tới giọng nói ngọt ngào của Hà Nhiên cùng tiếng ồn xa xa vọng lại, anh đoán cô đã vào nhà vệ sinh để tránh ầm ĩ.
Thái độ của cô hơi khác thường, không quá nhiệt tình với anh:
“Anh có chuyện gì sao? Nếu không có thì ngắt máy đi, em đang bận một chút.”
“Không có gì, chỉ là từ sáng đến giờ chưa thấy tin nhắn của em nên anh muốn gọi thử…” Giọng anh mang theo chút mất tự nhiên và có phần xấu hổ.
Hà Nhiên nghe thấy anh ngập ngừng, cảm giác áy náy vì đã lạnh nhạt với anh nổi dậy, cô lập tức đổi giọng:
“Xin lỗi, ý em là hôm nay em hơi bận một chút, bạn em thất tình muốn đi bar, bây giờ em đang ở trong bar nên rất ồn ào. Trở về em gọi cho anh được không?”
“Vậy… Anh chờ em.” Anh ngập ngừng.
“Ok.”
Hà Nhiên cảm thấy chuyện cô không trả lời tin nhắn đã khiến cho anh ấy suy nghĩ nhiều thì phải? Cô cũng chẳng rõ tại sao mình lại không muốn nói chuyện với anh nữa, tâm trạng hôm nay của cô tương đối tệ. Mỗi lần vào kỳ dâu rụng, trong đầu cô như biến thành bãi chiến trường của những suy nghĩ tiêu cực. Hết cái này đến cái khác, còn gặp phải mấy tên đàn ông tồi nữa nên cô không có tâm tư yêu đương.
Cô thở dài một hơi, vỗ vỗ lên mặt cho tỉnh táo rồi quay về vị trí cũ. Lúc này, Thất Thất đã uống không biết bao nhiêu là rượu, mặt mũi đỏ bừng, sau đó ôm Hà Nhiên khóc một trận thật to. Không màng ánh mắt người khác, cứ thế mà khóc rồi gục trong vòng tay cô.
Hai người ngồi trong quán bar hơn một tiếng đồng hồ, Hà Nhiên vỗ nhẹ lên lưng bạn mình. Thấy Thất Thất đã ngủ, cô bất đắc dĩ phải gọi nhân viên ở quán bar đỡ cô ấy ra ngoài và bắt taxi.
Thời điểm xe dừng trước cửa chung cư Hoa Lạc, Hà Nhiên vừa bước xuống đã nhìn thấy một bóng người quen thuộc đứng trước cổng. Người đó cất bước đến gần chỗ cô, ánh đèn đường dìu dịu hắt lên khuôn mặt tuấn tú của anh, áo thun trắng khoác thêm sơ mi sọc, ăn mặc rất tùy hứng nhưng lại vô cùng khí chất. Cùng với nụ cười ôn hòa, anh nói:
“Em trở về nhanh hơn anh nghĩ.”
“Anh… Sao anh lại ở đây?”
Hóa ra vừa rồi anh nói chờ cô là chờ trước cửa nhà như vậy ư? Hà Nhiên đứng im không nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào mắt anh, đôi mắt phượng xinh đẹp ấy hơi cong lên, dường như gặp được cô khiến anh rất vui.
Trời ạ! Biết thế cô đã trở về sớm hơn, hoặc nhắn với anh nói một tiếng là mình sẽ về trễ! Anh ở đó chờ cô bao lâu rồi? Cô bối rối:
“Anh nói phải về nhà một tuần mà?”
Nam Cung Lân gật đầu, đáp:
“Vốn định như vậy, nhưng em không trả lời tin nhắn của anh, anh còn nghĩ em xảy ra chuyện gì rồi.”
Vì vậy mà anh chạy ngược trở lại, vì lo lắng cho cô nên không về nhà nữa? Hà Nhiên cứng đờ người nhìn anh, ngây ngốc tròn mắt.
Bình luận facebook