Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 15: Tôi làm giúp em
Chuyện Lăng Bách coi như tạm thời giải quyết xong, Hà Nhiên trở về phòng ôm máy tính làm bài tập, đồng thời nói chuyện với Nam Cung Lân. Anh nói rằng nếu lần sau gặp rắc rối nhất định phải gọi cho anh, còn dặn cô nghỉ ngơi cho tốt, không được thức khuya.
Hà Nhiên nghe anh lẩm bẩm nói hết cái này đến cái kia thì bật cười, anh nghe được liền hỏi:
“Sao em lại cười tôi?”
“Anh cứ như mẹ em vậy.”
Đúng thật, ngoại trừ mẹ yêu dấu ra chưa từng có ai quản thúc việc sinh hoạt của cô, hôm nay có thêm một người để ý những chi tiết nhỏ nhặt đó khiến cô rất cảm động. Nhưng mà hôm nay có lẽ phải phụ lòng tốt của anh, cô nhìn đồng hồ, nói:
“Em không kịp làm bài tập, sợ là khó ngủ sớm lắm.”
“Bài tập chuyên ngành?”
“Không phải, là bài tập của môn phụ thôi.”
Trên màn hình máy tính hiển thị rất nhiều con chữ và số liệu, Hà Nhiên nhìn mà đau cả mắt. Lúc này, người bên kia bỗng đưa ra đề nghị giúp đỡ:
“Nếu em không ngại thì có thể gửi cho tôi, tôi làm giúp em.”
“Như vậy không hay lắm đâu…”
Trong đầu Hà Nhiên nghĩ tới chuyện họ học khác ngành, khác trường, sợ anh làm không tốt, nhưng anh lại nói:
“Tôi xem qua một chút, sau đó trao đổi với em trước. Em thấy thế nào?”
Suy nghĩ một lát, cô thấy lời mời này có vẻ hấp dẫn, vì vậy gửi bài tập qua cho anh xem đồng thời gửi cả tài liệu mà giáo sư chuyên dùng để anh tham khảo.
Nam Cung Lân tạm thời ngắt điện thoại, Hà Nhiên vui vẻ đi nấu cho mình một tách trà ấm rồi quay lại bàn học, ngồi xem tin nhắn của bạn bè. (Fb: Nhược Mộng)
Khoảng nửa tiếng sau, Nam Cung Lân mới gọi lại và nói:
“Tôi có quen vài người bạn làm việc trong công ty tài chính, việc tìm số liệu thống kê không thành vấn đề. Em có thể yên tâm.”
Mặc dù anh đã khẳng định như thế nhưng cô vẫn nửa tin nửa ngờ:
“Anh không nói đùa chứ? Bác sĩ thú y có quan hệ rộng rãi vậy à?”
“Có lẽ là do nhân duyên tốt.”
Hà Nhiên phân vân một chút, cuối cùng vẫn lựa chọn phó thác tất cả cho anh. Tuy rằng anh học ngành khác, nhưng cô biết ngôi trường mà anh theo học khá nổi tiếng, điểm đầu vào cũng rất cao. Người như vậy chắc chắn giỏi hơn cô rồi… Tuy rằng không muốn thừa nhận lắm, ha ha.
Cô chìm đắm trong việc nói chuyện với anh, phải đến tận mười hai giờ đêm mới trao đổi xong. Nam Cung Lân bảo cô đi ngủ sớm, sáng mai sẽ gửi bài qua mail cho cô.
Hà Nhiên ôm điện thoại vào lòng, ngẫm một lát mới hỏi:
“Anh tốt với em như vậy, em phải làm thế nào để đáp trả anh đây?”
“Một tuần nữa tôi quay lại, em đi xem phim với tôi là được.”
Nói trắng ra chính là: chờ tôi có thời gian rảnh thì chúng ta hẹn hò đi!
Hà Nhiên ôm mặt xấu hổ, lắp ba lắp bắp một lúc mới đáp:
“V-Vậy đến lúc đó em sẽ mua vé, anh thích phim gì?”
“Em quyết định là được.”
Con người cô thích sòng phẳng, có qua có lại, cho nên tranh việc mua vé xem phim, mà Nam Cung Lân cũng không nói rằng phải để anh trả hay gì cả, thuận theo ý cô. Lần đầu tiên tiếp xúc với anh, cô còn nghĩ người vừa đẹp trai vừa giỏi như thế rất khó gần, sẽ không thể nào chú ý đến cô đâu. Nào ngờ được mới qua hơn một tuần, hai người đã hẹn đi xem phim với nhau.
Hà Nhiên hoảng hốt nhận ra mình quá dễ dãi, vội vàng nhắn tin vào trong nhóm chat của bạn bè và trạm cứu hộ để hỏi ý kiến.
“Em gái thật giỏi, còn chần chờ gì nữa chứ? Nói không chừng người ta yêu em từ cái nhìn đầu tiên đó! Tiến lên tiến lên!” Đỗ Trúc gửi lại tin kèm một mặt cười ha ha.
Những người khác cũng liên tục đáp lời.
“Nhanh lên, hốt anh ấy đi! Không thể để người khác phỗng tay trên được biết không hả?”
“Tôi ghen tỵ quá, sau này chắc chắn sẽ bị thồn cơm chó…”
“Tôi cũng muốn có bạn trai.” Một người khác gửi ảnh khóc lóc vào nhóm.
Hà Nhiên buồn cười, nhưng đồng thời cũng cảm thấy may mắn khi bạn bè quanh cô đều rất tốt, họ không ghen tỵ, không tranh giành với cô chút nào, ngược lại luôn ủng hộ và chúc phúc cho cô.
Đêm đó vì quá phấn khích nghĩ về chuyện sắp tới, Hà Nhiên thức đến tận một giờ đêm mới ngủ, vẫn là ngủ trễ hơn dự tính rất nhiều.
Ngày hôm sau, cô vừa tỉnh giấc liền kiểm tra mail đầu tiên. Quả thật Nam Cung Lân đã gửi lại bài tập cho cô, thời gian là khoảng ba giờ sáng. Anh một mực muốn cô đi ngủ sớm rồi chính mình thì thức hoàn thành thứ này giúp cô sao?
Nhìn chằm chằm vào thành quả của Nam Cung Lân, Hà Nhiên che miệng không nói nên lời. Đây là sự ưu tú của sinh viên trường đại học S, không đùa được. Anh còn gửi một dòng tin nhắn khiến cô chết lặng:
“Vì tránh để giáo sư của em phát hiện nên tôi đã chỉnh sửa lại bài, có vài chỗ không ổn lắm, nếu bị hỏi thì trả lời như vậy…”
Anh còn ghi rõ trường hợp giáo sư nghi ngờ cô, cô nên làm gì, nói gì. Hà Nhiên hai mắt long lanh, một sự sùng bái khó hiểu đột nhiên xộc lên khiến cô muốn khóc, cảm động quá đi mất!
Đêm qua mọi người bàn luận và đưa ra một quyết định là cô hãy thử tiếp xúc với Nam Cung Lân thêm một thời gian nữa xem sao, nếu anh thật sự thích cô thì sẽ không ngại khó khăn mà theo đuổi. Cô đoán rằng sẽ rất khó để cô từ chối một người hoàn hảo như anh.
Hà Nhiên nghe anh lẩm bẩm nói hết cái này đến cái kia thì bật cười, anh nghe được liền hỏi:
“Sao em lại cười tôi?”
“Anh cứ như mẹ em vậy.”
Đúng thật, ngoại trừ mẹ yêu dấu ra chưa từng có ai quản thúc việc sinh hoạt của cô, hôm nay có thêm một người để ý những chi tiết nhỏ nhặt đó khiến cô rất cảm động. Nhưng mà hôm nay có lẽ phải phụ lòng tốt của anh, cô nhìn đồng hồ, nói:
“Em không kịp làm bài tập, sợ là khó ngủ sớm lắm.”
“Bài tập chuyên ngành?”
“Không phải, là bài tập của môn phụ thôi.”
Trên màn hình máy tính hiển thị rất nhiều con chữ và số liệu, Hà Nhiên nhìn mà đau cả mắt. Lúc này, người bên kia bỗng đưa ra đề nghị giúp đỡ:
“Nếu em không ngại thì có thể gửi cho tôi, tôi làm giúp em.”
“Như vậy không hay lắm đâu…”
Trong đầu Hà Nhiên nghĩ tới chuyện họ học khác ngành, khác trường, sợ anh làm không tốt, nhưng anh lại nói:
“Tôi xem qua một chút, sau đó trao đổi với em trước. Em thấy thế nào?”
Suy nghĩ một lát, cô thấy lời mời này có vẻ hấp dẫn, vì vậy gửi bài tập qua cho anh xem đồng thời gửi cả tài liệu mà giáo sư chuyên dùng để anh tham khảo.
Nam Cung Lân tạm thời ngắt điện thoại, Hà Nhiên vui vẻ đi nấu cho mình một tách trà ấm rồi quay lại bàn học, ngồi xem tin nhắn của bạn bè. (Fb: Nhược Mộng)
Khoảng nửa tiếng sau, Nam Cung Lân mới gọi lại và nói:
“Tôi có quen vài người bạn làm việc trong công ty tài chính, việc tìm số liệu thống kê không thành vấn đề. Em có thể yên tâm.”
Mặc dù anh đã khẳng định như thế nhưng cô vẫn nửa tin nửa ngờ:
“Anh không nói đùa chứ? Bác sĩ thú y có quan hệ rộng rãi vậy à?”
“Có lẽ là do nhân duyên tốt.”
Hà Nhiên phân vân một chút, cuối cùng vẫn lựa chọn phó thác tất cả cho anh. Tuy rằng anh học ngành khác, nhưng cô biết ngôi trường mà anh theo học khá nổi tiếng, điểm đầu vào cũng rất cao. Người như vậy chắc chắn giỏi hơn cô rồi… Tuy rằng không muốn thừa nhận lắm, ha ha.
Cô chìm đắm trong việc nói chuyện với anh, phải đến tận mười hai giờ đêm mới trao đổi xong. Nam Cung Lân bảo cô đi ngủ sớm, sáng mai sẽ gửi bài qua mail cho cô.
Hà Nhiên ôm điện thoại vào lòng, ngẫm một lát mới hỏi:
“Anh tốt với em như vậy, em phải làm thế nào để đáp trả anh đây?”
“Một tuần nữa tôi quay lại, em đi xem phim với tôi là được.”
Nói trắng ra chính là: chờ tôi có thời gian rảnh thì chúng ta hẹn hò đi!
Hà Nhiên ôm mặt xấu hổ, lắp ba lắp bắp một lúc mới đáp:
“V-Vậy đến lúc đó em sẽ mua vé, anh thích phim gì?”
“Em quyết định là được.”
Con người cô thích sòng phẳng, có qua có lại, cho nên tranh việc mua vé xem phim, mà Nam Cung Lân cũng không nói rằng phải để anh trả hay gì cả, thuận theo ý cô. Lần đầu tiên tiếp xúc với anh, cô còn nghĩ người vừa đẹp trai vừa giỏi như thế rất khó gần, sẽ không thể nào chú ý đến cô đâu. Nào ngờ được mới qua hơn một tuần, hai người đã hẹn đi xem phim với nhau.
Hà Nhiên hoảng hốt nhận ra mình quá dễ dãi, vội vàng nhắn tin vào trong nhóm chat của bạn bè và trạm cứu hộ để hỏi ý kiến.
“Em gái thật giỏi, còn chần chờ gì nữa chứ? Nói không chừng người ta yêu em từ cái nhìn đầu tiên đó! Tiến lên tiến lên!” Đỗ Trúc gửi lại tin kèm một mặt cười ha ha.
Những người khác cũng liên tục đáp lời.
“Nhanh lên, hốt anh ấy đi! Không thể để người khác phỗng tay trên được biết không hả?”
“Tôi ghen tỵ quá, sau này chắc chắn sẽ bị thồn cơm chó…”
“Tôi cũng muốn có bạn trai.” Một người khác gửi ảnh khóc lóc vào nhóm.
Hà Nhiên buồn cười, nhưng đồng thời cũng cảm thấy may mắn khi bạn bè quanh cô đều rất tốt, họ không ghen tỵ, không tranh giành với cô chút nào, ngược lại luôn ủng hộ và chúc phúc cho cô.
Đêm đó vì quá phấn khích nghĩ về chuyện sắp tới, Hà Nhiên thức đến tận một giờ đêm mới ngủ, vẫn là ngủ trễ hơn dự tính rất nhiều.
Ngày hôm sau, cô vừa tỉnh giấc liền kiểm tra mail đầu tiên. Quả thật Nam Cung Lân đã gửi lại bài tập cho cô, thời gian là khoảng ba giờ sáng. Anh một mực muốn cô đi ngủ sớm rồi chính mình thì thức hoàn thành thứ này giúp cô sao?
Nhìn chằm chằm vào thành quả của Nam Cung Lân, Hà Nhiên che miệng không nói nên lời. Đây là sự ưu tú của sinh viên trường đại học S, không đùa được. Anh còn gửi một dòng tin nhắn khiến cô chết lặng:
“Vì tránh để giáo sư của em phát hiện nên tôi đã chỉnh sửa lại bài, có vài chỗ không ổn lắm, nếu bị hỏi thì trả lời như vậy…”
Anh còn ghi rõ trường hợp giáo sư nghi ngờ cô, cô nên làm gì, nói gì. Hà Nhiên hai mắt long lanh, một sự sùng bái khó hiểu đột nhiên xộc lên khiến cô muốn khóc, cảm động quá đi mất!
Đêm qua mọi người bàn luận và đưa ra một quyết định là cô hãy thử tiếp xúc với Nam Cung Lân thêm một thời gian nữa xem sao, nếu anh thật sự thích cô thì sẽ không ngại khó khăn mà theo đuổi. Cô đoán rằng sẽ rất khó để cô từ chối một người hoàn hảo như anh.