Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 10: Cô thấy tôi bình thường cũng tốt với hàng xóm khác sao?
Hai người về đến nhà sau một lúc nói chuyện trên trời dưới đất, Hà Nhiên xuống xe, nói cảm ơn rồi chợt nhận ra số lần cô mang ơn Nam Cung Lân có vẻ không ít.
Đêm đó, Hà Nhiên ôm Gạo Nếp và Xôi Đậu, hai chú mèo một trắng một đen của mình lên giường rồi tâm sự với chúng.
Cô ôm nách Gạo Nếp giơ nó lên không trung, thở dài rồi hỏi:
“Mày cảm thấy anh ấy thế nào? Có phải rất đẹp trai, rất dịu dàng và tốt bụng không?”
“Meo meo…”
Gạo Nếp kêu hai tiếng, cô tự động dịch thành “đúng vậy” rồi tiếp tục độc thoại:
“Người như thế chắc đối xử với ai cũng giống nhau ha?”
Hà Nhiên đang tự nhắc nhở bản thân rằng không được vì người ta tốt mà ngay lập tức tin tưởng và thích người ta như vậy. Cô thừa nhận vẻ ngoài của Nam Cung Lân có sức ảnh hưởng rất lớn, nhưng bây giờ không phải thời gian để yêu đương.
Cô hít sâu một hơi rồi bật dậy, mở máy tính bắt đầu chỉnh sửa video cũ của Gạo Nếp và Xô Đậu để tăng lên các nền tảng, lượt thích nhiều thì cô có thể kiếm được tiền nhờ việc đặt quảng cáo trong video đó.
Cuộc sống cơm áo gạo tiền cần phải lo còn chưa lo xong, Hà Nhiên không dám nghĩ đông nghĩ tây nữa.
Một tuần sau đó trôi qua trong yên bình, Hà Nhiên dần quen với sự có mặt của Nam Cung Lân ở bên nhà, cũng quen với việc được anh đưa đón mỗi chiều và tối. Họ bây giờ đã được tính là bạn bè rồi, đi cùng nhau không bị trêu nữa.
Ngày hôm đó, Hà Nhiên đến trường nhưng khoảng giữa tiết học thì thấy bụng hơi đau. Cô ôm chặt bụng, cắn răng chịu đựng, muốn đợi chuông reo mới xin ra ngoài để tránh làm ngắt quãng lời của giáo sư. Đúng lúc ấy, giữa hai chân truyền tới cảm giác hơi ẩm ướt làm cô tái mét mặt mày, vội vàng tìm cớ chuồn ngay.
Bà dì tới rồi, gây sự với cô sớm hơn bình thường làm cô không kịp chuẩn bị! Đáng ghét!
Hà Nhiên vội vàng vào nhà vệ sinh kiểm tra, may mà chỉ dính chút xíu trên quần. Cô nhanh chóng kéo túi xách lấy băng vệ sinh ra, xử lý sạch sẽ Con gái gần đến tháng luôn phải chuẩn bị kỹ càng, đây là mẹ cô dạy cho cô, phòng khi dâu rụng bất ngờ không ai giúp được.
Vì để che vết bẩn phía sau đi, Hà Nhiên gọi điện thoại mượn áo khoác của bạn học rồi quấn tạm quanh eo. Chờ về được đến chung cư, cả người cô đã có chút lung lay không vững, mặt mũi trắng bệch. Đau quá! Mỗi lần cô đến kỳ đều đau đến nỗi sống dở chết dở, bụng dưới quặn thắt cả lại.
Thang máy vừa mở ra, Nam Cung Lân mặc áo thun trắng quần lửng có phần tùy tiện xuất hiện trước mắt Hà Nhiên, anh định ra ngoài sao? Cô tự hỏi rồi miễn cưỡng gật đầu xem như chào anh, cố gắng thẳng lưng, một tay chống hông đi về phòng. Mặc dù đau thật, nhưng cũng không thể để người khác nhìn ra bản thân đang bị mấy quả dâu hành hạ được, mất mặt chết!
Nam Cung Lân đứng tại chỗ quan sát thoáng qua cô, thấy cái áo khoác lạ lẫm bên hông cô, anh lập tức phát hiện vấn đề. Rút điện thoại ra, anh nhấn gọi cho người làm rồi quay về phòng mình.
Điện thoại truyền tới giọng nói vui vẻ:
“Thiếu gia? Cậu cần gì sao?”
“Mua giúp tôi chút đồ, tôi sẽ gửi danh sách qua.”
“Vâng!”
Kết thúc cuộc gọi, Nam Cung Lân lên mạng tra sơ qua về những thứ phụ nữ nên ăn vào kỳ kinh nguyệt rồi ghi lại, gửi cho người làm đi mua.
Tầm tối, khi Hà Nhiên đã uống thuốc và đang nằm chườm túi ấm trên giường rên hừ hừ thì bên ngoài có tiếng chuông cửa. Cô thật sự không muốn mò ra đó lắm, vậy mà vẫn phải di chuyển. Nhìn qua mắt mèo, cô có chút kinh ngạc, vội mở cửa ra rồi hỏi:
“Là anh à?”
Khuôn mặt tuấn mỹ của Nam Cung Lân xuất hiện trước mắt cô, anh đưa cho cô một cái bình giữ nhiệt nhỏ và một túi trái cây, nói:
“Vừa rồi tôi đang nấu chè thì nghĩ đến cô.”
Hà Nhiên tự nhiên nhận lấy:
“Cảm ơn, anh tốt với hàng xóm thật.”
Trước câu nói này, anh đột nhiên cong môi, ánh mắt dịu dàng nhìn cô và hỏi:
“Cô thấy tôi bình thường cũng tốt với hàng xóm khác sao?”
Hà Nhiên vẫn luôn tự nhủ anh chàng này đối tốt với cô là do tính cách của anh vốn dĩ như vậy! Nghe anh nói cô liền ngẫm lại, trừ cô ra, dường như chưa từng thấy Nam Cung Lân cho hàng xóm cái gì cả. Anh cũng chỉ xã giao với họ đôi ba câu mà thôi, có khi cô còn không thấy anh ở trong nhà, cứ đi đi về về.
Hơn một tuần qua, Nam Cung Lân sinh hoạt hết sức bình thường, nhưng dẫu vậy, từ lời nói, cử chỉ, hành động vô tình hay cố ý của anh, cô vẫn cảm nhận được chút chút, cô hiểu rằng dường như Nam Cung Lân rất có thiện cảm với cô!
Anh đang cố nói cho cô biết là anh chỉ tốt với cô, chứ không phải anh tốt với hàng xóm! Cô xấu hổ, mi mắt cụp xuống tránh né ánh nhìn của anh:
“Nếu không còn gì thì tôi vào nhà trước, cảm ơn anh vì phần thức ăn này.”
Nói rồi cô đóng cửa lại, ngay lập tức tựa lưng vào tường và đưa tay sờ ngực mình. Lại lần nữa, khi cô đối mắt với Nam Cung Lân hay nghe anh nói mấy câu mập mờ thì trái tim sẽ nhảy nhót như nghe một điệu tango đầy hoang dã, kìm nén cỡ nào cũng không kìm được.
Đêm đó, Hà Nhiên ôm Gạo Nếp và Xôi Đậu, hai chú mèo một trắng một đen của mình lên giường rồi tâm sự với chúng.
Cô ôm nách Gạo Nếp giơ nó lên không trung, thở dài rồi hỏi:
“Mày cảm thấy anh ấy thế nào? Có phải rất đẹp trai, rất dịu dàng và tốt bụng không?”
“Meo meo…”
Gạo Nếp kêu hai tiếng, cô tự động dịch thành “đúng vậy” rồi tiếp tục độc thoại:
“Người như thế chắc đối xử với ai cũng giống nhau ha?”
Hà Nhiên đang tự nhắc nhở bản thân rằng không được vì người ta tốt mà ngay lập tức tin tưởng và thích người ta như vậy. Cô thừa nhận vẻ ngoài của Nam Cung Lân có sức ảnh hưởng rất lớn, nhưng bây giờ không phải thời gian để yêu đương.
Cô hít sâu một hơi rồi bật dậy, mở máy tính bắt đầu chỉnh sửa video cũ của Gạo Nếp và Xô Đậu để tăng lên các nền tảng, lượt thích nhiều thì cô có thể kiếm được tiền nhờ việc đặt quảng cáo trong video đó.
Cuộc sống cơm áo gạo tiền cần phải lo còn chưa lo xong, Hà Nhiên không dám nghĩ đông nghĩ tây nữa.
Một tuần sau đó trôi qua trong yên bình, Hà Nhiên dần quen với sự có mặt của Nam Cung Lân ở bên nhà, cũng quen với việc được anh đưa đón mỗi chiều và tối. Họ bây giờ đã được tính là bạn bè rồi, đi cùng nhau không bị trêu nữa.
Ngày hôm đó, Hà Nhiên đến trường nhưng khoảng giữa tiết học thì thấy bụng hơi đau. Cô ôm chặt bụng, cắn răng chịu đựng, muốn đợi chuông reo mới xin ra ngoài để tránh làm ngắt quãng lời của giáo sư. Đúng lúc ấy, giữa hai chân truyền tới cảm giác hơi ẩm ướt làm cô tái mét mặt mày, vội vàng tìm cớ chuồn ngay.
Bà dì tới rồi, gây sự với cô sớm hơn bình thường làm cô không kịp chuẩn bị! Đáng ghét!
Hà Nhiên vội vàng vào nhà vệ sinh kiểm tra, may mà chỉ dính chút xíu trên quần. Cô nhanh chóng kéo túi xách lấy băng vệ sinh ra, xử lý sạch sẽ Con gái gần đến tháng luôn phải chuẩn bị kỹ càng, đây là mẹ cô dạy cho cô, phòng khi dâu rụng bất ngờ không ai giúp được.
Vì để che vết bẩn phía sau đi, Hà Nhiên gọi điện thoại mượn áo khoác của bạn học rồi quấn tạm quanh eo. Chờ về được đến chung cư, cả người cô đã có chút lung lay không vững, mặt mũi trắng bệch. Đau quá! Mỗi lần cô đến kỳ đều đau đến nỗi sống dở chết dở, bụng dưới quặn thắt cả lại.
Thang máy vừa mở ra, Nam Cung Lân mặc áo thun trắng quần lửng có phần tùy tiện xuất hiện trước mắt Hà Nhiên, anh định ra ngoài sao? Cô tự hỏi rồi miễn cưỡng gật đầu xem như chào anh, cố gắng thẳng lưng, một tay chống hông đi về phòng. Mặc dù đau thật, nhưng cũng không thể để người khác nhìn ra bản thân đang bị mấy quả dâu hành hạ được, mất mặt chết!
Nam Cung Lân đứng tại chỗ quan sát thoáng qua cô, thấy cái áo khoác lạ lẫm bên hông cô, anh lập tức phát hiện vấn đề. Rút điện thoại ra, anh nhấn gọi cho người làm rồi quay về phòng mình.
Điện thoại truyền tới giọng nói vui vẻ:
“Thiếu gia? Cậu cần gì sao?”
“Mua giúp tôi chút đồ, tôi sẽ gửi danh sách qua.”
“Vâng!”
Kết thúc cuộc gọi, Nam Cung Lân lên mạng tra sơ qua về những thứ phụ nữ nên ăn vào kỳ kinh nguyệt rồi ghi lại, gửi cho người làm đi mua.
Tầm tối, khi Hà Nhiên đã uống thuốc và đang nằm chườm túi ấm trên giường rên hừ hừ thì bên ngoài có tiếng chuông cửa. Cô thật sự không muốn mò ra đó lắm, vậy mà vẫn phải di chuyển. Nhìn qua mắt mèo, cô có chút kinh ngạc, vội mở cửa ra rồi hỏi:
“Là anh à?”
Khuôn mặt tuấn mỹ của Nam Cung Lân xuất hiện trước mắt cô, anh đưa cho cô một cái bình giữ nhiệt nhỏ và một túi trái cây, nói:
“Vừa rồi tôi đang nấu chè thì nghĩ đến cô.”
Hà Nhiên tự nhiên nhận lấy:
“Cảm ơn, anh tốt với hàng xóm thật.”
Trước câu nói này, anh đột nhiên cong môi, ánh mắt dịu dàng nhìn cô và hỏi:
“Cô thấy tôi bình thường cũng tốt với hàng xóm khác sao?”
Hà Nhiên vẫn luôn tự nhủ anh chàng này đối tốt với cô là do tính cách của anh vốn dĩ như vậy! Nghe anh nói cô liền ngẫm lại, trừ cô ra, dường như chưa từng thấy Nam Cung Lân cho hàng xóm cái gì cả. Anh cũng chỉ xã giao với họ đôi ba câu mà thôi, có khi cô còn không thấy anh ở trong nhà, cứ đi đi về về.
Hơn một tuần qua, Nam Cung Lân sinh hoạt hết sức bình thường, nhưng dẫu vậy, từ lời nói, cử chỉ, hành động vô tình hay cố ý của anh, cô vẫn cảm nhận được chút chút, cô hiểu rằng dường như Nam Cung Lân rất có thiện cảm với cô!
Anh đang cố nói cho cô biết là anh chỉ tốt với cô, chứ không phải anh tốt với hàng xóm! Cô xấu hổ, mi mắt cụp xuống tránh né ánh nhìn của anh:
“Nếu không còn gì thì tôi vào nhà trước, cảm ơn anh vì phần thức ăn này.”
Nói rồi cô đóng cửa lại, ngay lập tức tựa lưng vào tường và đưa tay sờ ngực mình. Lại lần nữa, khi cô đối mắt với Nam Cung Lân hay nghe anh nói mấy câu mập mờ thì trái tim sẽ nhảy nhót như nghe một điệu tango đầy hoang dã, kìm nén cỡ nào cũng không kìm được.