Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 9: Truy Nhiên
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa cộc cộc rất khẽ, có nhịp điệu, là Chu Viễn Kỳ mang theo hồ sơ đến tìm Nam Cung Lân hỏi chuyện.
Nam Cung Lân nói:
“Vào đi.”
Chu Viễn Kỳ từ bên ngoài tiến tới, không quên khép cửa lại thật cẩn thận.
Đối với thân phận thật sự của Nam Cung Lân, hắn cũng tương đối tò mò nhưng tinh ý phát hiện đối phương không muốn nhắc đến, vì vậy họ chưa từng đề cập tới vấn đề này. Hắn biết Nam Cung Lân nhỏ tuổi hơn hắn, nhưng mỗi lần đối mặt với cậu ấy thì hắn đều có chút khép nép. Có lẽ bởi vì cậu ấy là sếp, là boss ở nơi này nên hắn mới thấy áp lực chăng? Đến nỗi mỗi hành vi của hắn đều sẽ tự động biểu lộ ra sự tôn trọng, lễ phép.
Nam Cung Lân hỏi:
“Có chuyện gì không?”
Đầu ngón tay thon dài không quên quẹt lên màn hình điện thoại, gửi tin nhắn sang cho Hà Nhiên.
Chu Viễn Kỳ đáp:
“Vấn đề là gần đây trạm xá bắt đầu có chút danh tiếng, có rất nhiều người gọi đến, nhân viên của chúng ta không thể xoay xở được.”
Nam Cung Lân à khẽ rồi gật đầu và thản nhiên nói:
“Anh cứ tuyển thêm người, cảm thấy ai thích hợp thì nhận, sau đó gửi danh sách cho tôi.”
Ting.
Điện thoại đúng lúc kêu lên, cuộc đối thoại ngắn ngủi của họ chỉ có mấy dòng.
Nam Cung Lân: “Cô sắp tan làm rồi chưa?”
Hà Nhiên vừa đáp anh bằng một tin nhãn dán hình mèo con hai mắt long lanh và hỏi lại:
“Khoảng mười phút nữa tôi về, anh cần gì sao?”
Lúc ấy, Chu Viễn Kỳ trông thấy khuôn mặt vốn luôn tươi tắn của Nam Cung Lân càng thêm sáng bừng, thậm chí nụ cười bên môi của cậu ấy còn có chút dịu dàng khiến người ta xao xuyến. Sờ lên ngực mình, chàng bác sĩ thú y ba mươi tuổi đầu cảm nhận được trái tim ngu ngốc đang đập đùng đùng trước một tên con trai! What the f*ck?
Chu Viễn Kỳ vội vàng hô lên:
“Nếu vậy tôi đi làm việc đây!”
Nói xong hắn không để tâm tới Nam Cung Lân ở bên kia mà ôm luôn tập hồ sơ chạy như bay ra khỏi cửa, động tác ấy làm người ở trong phòng phải nâng mắt lên nhìn.
Rất nhanh, Nam Cung Lân cúi đầu và chú tâm vào điện thoại.
“Tôi vừa vặn tan làm. Chuyện hôm qua khiến tôi hơi lo lắng, dù sao chúng ta cũng cùng nhà, nếu không ngại thì tôi qua đón cô nhé?”
Khi nhận được dòng tin nhắn này, tâm tình của Hà Nhiên không khống chế được mà bay thẳng lên chín tầng mây. Cô đặt điện thoại trên bàn, chống hai tay lên cằm rồi nhìn chăm chú vào câu nói đó.
Hà Nhiên tất nhiên rất ngại ngùng, họ mới biết nhau có vài ngày thôi mà cô đã làm phiền anh quá nhiều, giờ cô không biết nên đáp thế nào nữa. Ngộ nhỡ hôm nay bạn trai cũ của cô lại tới thì hỏng bét, cô suy nghĩ một lát mới dám nhắn lại một chữ “được” và gửi đi.
Gửi xong rồi, cô hối hận đập đầu xuống bàn.
Rầm.
Âm thanh kia khiến mấy cô gái ở cạnh đều quay phắt lại, họ thấy Hà Nhiên đang ôm trán sầu não.
Đỗ Trúc hỏi:
“Sao thế? Em đau đầu à?”
“Đau đầu lắm chị…” Hà Nhiên thở dài, cô không thích việc đầu óc mình hiện tại chỉ toàn hình ảnh của người con trai kia, ngay cả một tin nhắn đơn giản của anh cũng khiến cô kích động tim đập nhanh, quá bất công!
Hà Nhiên sợ bản thân mơ tưởng viển vông, sợ cô hiểu lầm những hành động tốt bụng của Nam Cung Lân là “thích”. Cô lo lắng bản thân sẽ “tự mình đa tình” rồi đau khổ. Một người đối xử tốt với cô, không có nghĩa là thích đâu, đôi khi chỉ vì tính tình của họ như thế mà thôi. (Fb: Nhược Mộng.)
Trong lúc Hà Nhiên rối rắm vì những câu nói của Nam Cung Lân, anh đang thu dọn đồ để tan làm sớm, còn dặn dò Chu Viễn Kỳ:
“Thời gian tới tôi sẽ thường xuyên về sớm, anh xem nếu ban đêm không thể làm việc được thì đóng cửa về nhé.”
“Cậu có việc gấp sao?” Chu Viễn Kỳ hỏi, không tiếng động mà giữ khoảng cách với Nam Cung Lân.
“Ừm, tôi đi đây.”
Nam Cung Lân vẫy tay chào, sau đó tâm trạng phơi phới rời khỏi phòng khám, bỏ lại Chu Viễn Kỳ với vẻ mặt cảnh giác.
Hắn một lần nữa vỗ vỗ ngực, thấy tim không đập nhanh, mặt không nóng thì mới thở phào nhẹ nhõm. Cứ nghĩ là bản thân bị bẻ cong trong giây lát rồi chứ! Hắn gật gù đi vào trong, bắt đầu hỏi nhân viên ở đó muốn mấy giờ tan làm.
Nam Cung Lân vô cùng hào phóng trả lương cho Chu Viễn Kỳ gấp ba lần chỗ khác, còn tin tưởng giao trọng trách phát triển cái phòng khám này cho hắn, nên về cơ bản chuyện gì cũng do hắn quyết định cả.
Thứ mà Nam Cung Lân cần ở đây rốt cuộc là gì, chỉ mình anh biết.
Đêm đó, anh và Hà Nhiên cùng nhau trở về chung cư bằng chiếc xe máy của anh. Trên đường đi, cô luôn giữ một khoảng cách nhất định với người phía trước, thỉnh thoảng lại hỏi anh mấy câu.
Nam Cung Lân kiên nhẫn trả lời, trong tiếng ồn ào của thành thị, giọng anh đặc biệt dễ nghe.
“Tôi còn là sinh viên, chỉ lớn hơn cô một tuổi thôi.”
“Thật sao? Vậy anh chưa tốt nghiệp mà đã được phòng khám nhận làm nhân viên chính thức rồi?” Hà Nhiên bất ngờ.
“Ha ha, may mắn thôi.”
Người nào đó có chút buồn cười, chẳng lẽ anh lại nói thật rằng bởi vì mình là nhà đầu tư của phòng khám “Truy Nhiên” kia nên được nhận vào làm sao? Anh đã thể hiện rõ ràng vậy rồi, nhưng hiếm có ai nghĩ đến ý nghĩa thật sự phía sau hai chữ “Truy Nhiên” ấy.
Truy trong truy đuổi, Nhiên trong Hà Nhiên.
Nam Cung Lân nói:
“Vào đi.”
Chu Viễn Kỳ từ bên ngoài tiến tới, không quên khép cửa lại thật cẩn thận.
Đối với thân phận thật sự của Nam Cung Lân, hắn cũng tương đối tò mò nhưng tinh ý phát hiện đối phương không muốn nhắc đến, vì vậy họ chưa từng đề cập tới vấn đề này. Hắn biết Nam Cung Lân nhỏ tuổi hơn hắn, nhưng mỗi lần đối mặt với cậu ấy thì hắn đều có chút khép nép. Có lẽ bởi vì cậu ấy là sếp, là boss ở nơi này nên hắn mới thấy áp lực chăng? Đến nỗi mỗi hành vi của hắn đều sẽ tự động biểu lộ ra sự tôn trọng, lễ phép.
Nam Cung Lân hỏi:
“Có chuyện gì không?”
Đầu ngón tay thon dài không quên quẹt lên màn hình điện thoại, gửi tin nhắn sang cho Hà Nhiên.
Chu Viễn Kỳ đáp:
“Vấn đề là gần đây trạm xá bắt đầu có chút danh tiếng, có rất nhiều người gọi đến, nhân viên của chúng ta không thể xoay xở được.”
Nam Cung Lân à khẽ rồi gật đầu và thản nhiên nói:
“Anh cứ tuyển thêm người, cảm thấy ai thích hợp thì nhận, sau đó gửi danh sách cho tôi.”
Ting.
Điện thoại đúng lúc kêu lên, cuộc đối thoại ngắn ngủi của họ chỉ có mấy dòng.
Nam Cung Lân: “Cô sắp tan làm rồi chưa?”
Hà Nhiên vừa đáp anh bằng một tin nhãn dán hình mèo con hai mắt long lanh và hỏi lại:
“Khoảng mười phút nữa tôi về, anh cần gì sao?”
Lúc ấy, Chu Viễn Kỳ trông thấy khuôn mặt vốn luôn tươi tắn của Nam Cung Lân càng thêm sáng bừng, thậm chí nụ cười bên môi của cậu ấy còn có chút dịu dàng khiến người ta xao xuyến. Sờ lên ngực mình, chàng bác sĩ thú y ba mươi tuổi đầu cảm nhận được trái tim ngu ngốc đang đập đùng đùng trước một tên con trai! What the f*ck?
Chu Viễn Kỳ vội vàng hô lên:
“Nếu vậy tôi đi làm việc đây!”
Nói xong hắn không để tâm tới Nam Cung Lân ở bên kia mà ôm luôn tập hồ sơ chạy như bay ra khỏi cửa, động tác ấy làm người ở trong phòng phải nâng mắt lên nhìn.
Rất nhanh, Nam Cung Lân cúi đầu và chú tâm vào điện thoại.
“Tôi vừa vặn tan làm. Chuyện hôm qua khiến tôi hơi lo lắng, dù sao chúng ta cũng cùng nhà, nếu không ngại thì tôi qua đón cô nhé?”
Khi nhận được dòng tin nhắn này, tâm tình của Hà Nhiên không khống chế được mà bay thẳng lên chín tầng mây. Cô đặt điện thoại trên bàn, chống hai tay lên cằm rồi nhìn chăm chú vào câu nói đó.
Hà Nhiên tất nhiên rất ngại ngùng, họ mới biết nhau có vài ngày thôi mà cô đã làm phiền anh quá nhiều, giờ cô không biết nên đáp thế nào nữa. Ngộ nhỡ hôm nay bạn trai cũ của cô lại tới thì hỏng bét, cô suy nghĩ một lát mới dám nhắn lại một chữ “được” và gửi đi.
Gửi xong rồi, cô hối hận đập đầu xuống bàn.
Rầm.
Âm thanh kia khiến mấy cô gái ở cạnh đều quay phắt lại, họ thấy Hà Nhiên đang ôm trán sầu não.
Đỗ Trúc hỏi:
“Sao thế? Em đau đầu à?”
“Đau đầu lắm chị…” Hà Nhiên thở dài, cô không thích việc đầu óc mình hiện tại chỉ toàn hình ảnh của người con trai kia, ngay cả một tin nhắn đơn giản của anh cũng khiến cô kích động tim đập nhanh, quá bất công!
Hà Nhiên sợ bản thân mơ tưởng viển vông, sợ cô hiểu lầm những hành động tốt bụng của Nam Cung Lân là “thích”. Cô lo lắng bản thân sẽ “tự mình đa tình” rồi đau khổ. Một người đối xử tốt với cô, không có nghĩa là thích đâu, đôi khi chỉ vì tính tình của họ như thế mà thôi. (Fb: Nhược Mộng.)
Trong lúc Hà Nhiên rối rắm vì những câu nói của Nam Cung Lân, anh đang thu dọn đồ để tan làm sớm, còn dặn dò Chu Viễn Kỳ:
“Thời gian tới tôi sẽ thường xuyên về sớm, anh xem nếu ban đêm không thể làm việc được thì đóng cửa về nhé.”
“Cậu có việc gấp sao?” Chu Viễn Kỳ hỏi, không tiếng động mà giữ khoảng cách với Nam Cung Lân.
“Ừm, tôi đi đây.”
Nam Cung Lân vẫy tay chào, sau đó tâm trạng phơi phới rời khỏi phòng khám, bỏ lại Chu Viễn Kỳ với vẻ mặt cảnh giác.
Hắn một lần nữa vỗ vỗ ngực, thấy tim không đập nhanh, mặt không nóng thì mới thở phào nhẹ nhõm. Cứ nghĩ là bản thân bị bẻ cong trong giây lát rồi chứ! Hắn gật gù đi vào trong, bắt đầu hỏi nhân viên ở đó muốn mấy giờ tan làm.
Nam Cung Lân vô cùng hào phóng trả lương cho Chu Viễn Kỳ gấp ba lần chỗ khác, còn tin tưởng giao trọng trách phát triển cái phòng khám này cho hắn, nên về cơ bản chuyện gì cũng do hắn quyết định cả.
Thứ mà Nam Cung Lân cần ở đây rốt cuộc là gì, chỉ mình anh biết.
Đêm đó, anh và Hà Nhiên cùng nhau trở về chung cư bằng chiếc xe máy của anh. Trên đường đi, cô luôn giữ một khoảng cách nhất định với người phía trước, thỉnh thoảng lại hỏi anh mấy câu.
Nam Cung Lân kiên nhẫn trả lời, trong tiếng ồn ào của thành thị, giọng anh đặc biệt dễ nghe.
“Tôi còn là sinh viên, chỉ lớn hơn cô một tuổi thôi.”
“Thật sao? Vậy anh chưa tốt nghiệp mà đã được phòng khám nhận làm nhân viên chính thức rồi?” Hà Nhiên bất ngờ.
“Ha ha, may mắn thôi.”
Người nào đó có chút buồn cười, chẳng lẽ anh lại nói thật rằng bởi vì mình là nhà đầu tư của phòng khám “Truy Nhiên” kia nên được nhận vào làm sao? Anh đã thể hiện rõ ràng vậy rồi, nhưng hiếm có ai nghĩ đến ý nghĩa thật sự phía sau hai chữ “Truy Nhiên” ấy.
Truy trong truy đuổi, Nhiên trong Hà Nhiên.
Bình luận facebook