Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-264
Chương 267: Tìm kiếm chân tướng (2)
Bởi vì xuất thân, chỉ sợ đời này cậu Liên cũng không có cơ hội trải qua cảnh tượng đậm chất đời thường như thế.
Càng lớn tuổi lại càng không chịu nổi cô đơn, các ông bà già về hưu thường thích tụ tập góp vui, hơn nữa càng già càng trẻ con, tật xấu thích lải nhải cũng bắt đầu trỗi dậy, nào là vừa gặp cấp trên ở đâu, con dâu nhà này thích đưa đồ về nhà mẹ đẻ, cháu nhà kia thích đồ ăn vặt không thích ăn cơm, buôn đủ mọi chuyện và trao đổi tin tức, nhất thời khiến sòng bạc vô cùng náo nhiệt, giống như cái chợ.
Cậu Liên câu nệ nuốt vài ngụm nước bọt, bị chấn động bởi bầu không khí này, mà ngay cả khí chất cậu ấm cũng không tự giác tém lại vài phần.
Sự chú ý của Vidar thì hiển nhiên không đặt ở trong này, anh ta bình tĩnh nhìn lướt qua đám qua yêu ma quỷ quái đang chơi đến high trong trung tâm bài bạc, mi không nhăn, mắt không động, hơi gật đầu với cậu Liên: “Đi theo tôi.”
Nói xong, dẫn đám người phía sau im lặng đi thành vòng tròn, đi từ một cửa nhỏ không gây chú ý ở bên cạnh để vào bên trong.
Từ khi quỷ môn phương Đông mở, nhóm quỷ hồn trong phố Thành Hoàng cuối cùng cũng có chỗ để đi, tuy nói Tiểu Hắc thường xuyên dẫn thêm một ít quỷ mới đến, nhưng cảnh tượng trước kia là rộn ràng nhốn nháo trên mặt đường, quỷ quái chật ních đầy đường bướng bỉnh đáng yêu đã thay đổi không ít. Lúc trước, Dương Nghiên chạy xe gần chỗ này mà cũng không dám vượt tốc độ, sợ không cẩn thận đâm phải quỷ gì khiến hồn phi phách tán.
Mà hiện tại, ngoài trung tâm chơi bài được ngầm thừa nhận là miếu Thành Hoàng, quỷ mới muốn thu nhận phải phán xét xong mới đi xuống địa phủ, tối thiểu lúc ra ngoài đi lại đã không còn gặp phải trường hợp khó xử là tùy tiện liền gặp phải một con quỷ như trước nữa, thật sự có một vài con quỷ mới nhàn tản đi ra ngoài dạo hai vòng, người ta cũng biết đi lối đi bộ rồi...
Phố Thành Hoàng thì quen, nhưng lại không quen trung tâm chơi bài, dù sao Vidar cũng chưa từng vào bên trong, vì thế chỉ có thể mang theo mấy người cậu Liên xoay quanh gõ từng cửa phòng. Thứ nhất là vì còn có người đi cùng mình, thứ hai là anh ta cũng không thích giao tiếp, cho nên ngẫu nhiên có mấy quỷ hồn đi ngang qua, Vidar nhìn cũng coi như không thấy mà đi qua.
Ngược lại khí thế trên người đại thần rất mạnh, vài tiểu quỷ chụm đầu chỉ trỏ, có vẻ rất tò mò với thân phận của Vidar.
Cậu Liên bị dẫn đi vài vòng, rốt cuộc nhận ra Vidar cũng không quen thuộc kết cấu của trung tâm, nhướng mày đang muốn nói gì, thì bất chợt một tiểu quỷ thông minh tán gẫu xong với đồng bọn liền chạy tới, đi theo Vidar: “Ha lo, hao a diu...”
Quỷ mới cố gắng moi vốn tiếng Anh sớm đã trả cho thầy cô trong ký ức của mình ra để bắt chuyện thì Vidar đã mở miệng nói với cậu Liên bằng ngữ điệu tiếng Trung tương đối ngọng nghịu nhưng lại vô cùng thuần thục: “Đừng nóng vội... Tới ngay đây.”
Quỷ mới thở phào, biết người này hiểu tiếng Trung thì dễ rồi, liền vội đưa ánh mắt nhanh chóng truyền tin tức: “Đại thần là thần mới năm nay đến thiên triều chúng tôi đi làm hả?! Người đi cạnh ngài là người đúng không, muốn tìm Thành Hoàng và chị Phong thì bây giờ không thể đi, quỷ vương Tiết và Thành Hoàng đang bận khám bệnh cho Xi Vưu rồi!”
Lông mày Vidar hơi động, im lặng liếc quỷ mới một cái.
Quỷ mới biết đối phương đã nghe hiểu, vội trưng ra vẻ mặt tươi cười, vừa chạy về phía đồng bạn vừa quay đầu phất tay hô: “Vậy tôi đi trước nhé, chỗ làm việc của Thành Hoàng ở kho hàng dưới lòng đất, mọi người đi từ bên ngoài vào, nếu bọn họ đi ra nhất định sẽ đến văn phòng tầng một, anh gọi điện cho Thành Hoàng, sau đó kéo bừa một phục vụ dẫn mọi người qua đó là được, số điện thoại là 12345678...”
Vidar dừng bước, hơi nhíu mày. Cậu Liên vốn đang muốn hỏi về tình hình, vừa thấy bộ dạng này vội mở miệng: “Sao vậy?! Người không ở đây sao?!”
Thật ra cậu Liên cũng hơi nghi ngờ, thậm chí nghi ngờ có phải người này cố ý kéo mình đi lung tung, không để cho mình phát hiện hành tung chính xác của những người trong tiệm gốm hay không?!
Vidar lấy di động ra, dựa vào trí nhớ cực tốt bấm lại chính xác dãy số vừa rồi nghe được. Chỉ chốc lát sau một giọng nói lớn liền vang lên, lọt vào lỗ tai anh ta, âm lượng lớn đến mức thậm chí phá tan ống nghe, vang vọng trong khắp hành lang: “Chết tiệt! Hiện tại ông đây đang rất bận, số ai thế?!”
Vidar thực trấn định: “Vidar.” Đây là tự giới thiệu.
“Gì?!” Thành Hoàng là người thần kinh thô, nghe xong hoàn toàn không hiểu, “Mẹ nó là điện thoại tiếp thị hả? Mày có tin là nếu mày dám gọi điện thoại quấy rầy nữa thì ông sẽ cho một trăm thằng em đi hắt sơn lên cửa công ty nhà mày không!”
Cậu Liên nghe vậy thì hít sâu một hơi, không phải sợ, mà là khiếp sợ... Loại tố chất kém này tuyệt đối rất ít thấy trong cuộc đời cậu ta. Những người mà trước kia cậu ta tiếp xúc, cho dù sống trong thế giới không quá quang minh, nhưng chí ít cũng xấu có phong cách, cậu ta chưa từng gặp phải thành phần côn đồ vừa mở miệng ra là đã nói bậy như vậy.
Vidar vẫn bình tĩnh như trước: “Tôi mới vừa ký hợp đồng với Phong Tiểu Tiểu.”
“...” Giọng nói lớn ở đầu dây bên kia rốt cuộc hiểu ra: “Mới đến tiệm gốm nhậm chức hả?!”
“Phải.” Vidar đạm mạc nói, “Tôi dẫn theo một nhân loại tìm đến cô ấy.”
Cậu Liên: “...”
Thành Hoàng: “...”
Dường như bên kia che micro nói vài câu gì đó, rốt cuộc sau một hồi lâu âm thanh mới truyền đến lần nữa : “Khụ khụ! Em Phong nói em ấy biết rồi, các cậu đến phòng làm việc của tôi chờ trước đi, tôi kêu đứa đàn em đưa chút đồ ăn qua cho.”
Không lâu sau, một tên côn đồ lại đến, ra vẻ khách sáo, nhưng trong mắt lộ ra vẻ lỗ mãng thiếu kiên nhẫn, tròng mắt chuyển một vòng, quan sát một lượt quần áo, lời nói và hành động của cậu Liên và bọn vệ sĩ, hiển nhiên người này lăn lộn ở tầng dưới chót quen rồi, vô cùng giỏi về quan sát sắc mặt người khác.
Cậu Liên vừa thấy cấp bậc tên đàn em này, lập tức liền cảm thấy tiêu chuẩn cao nhân trong cảm nhận của mình với Phong Tiểu Tiểu bị kéo thấp xuống vài bậc, nhưng không tiện nói gì, chỉ có thể cùng đi văn phòng ăn chực uống chực...
Vidar ở văn phòng người ta mà cũng thật sự không khách sáo, anh ta đứng trước ti vi một lát, lại ngồi xổm bên quầy ti vi một lát, sau đó thuần thục lôi một máy chơi game ra, thành thạo cắm các đầu nối, một đôi mắt sâu thẳm không ánh sáng nhìn chằm chằm tên côn đồ hồi lâu.
Lập tức, tên côn đồ run rẩy cả người, liều mạng động não suy nghĩ, cuối cùng mới nghĩ ra chắc người này muốn tay cầm trò chơi, vì thế nhanh chóng lấy ra một cái, rốt cuộc trong mắt trạch nam đại thần mới lộ ra vẻ thỏa mãn, nhận lấy tay cầm quay đầu đi chơi.
Cậu Liên và một đám vệ sĩ bị quẳng qua một bên, cảm giác vô cùng khó chịu.
Điều đầu tiên khiến cậu ta khó chịu chính là cái môi trường này, nơi phố phường cửu lưu, cho tới bây giờ cậu Liên cũng không muốn ở trong tình cảnh ồn ào này quá mười phút, cho dù là trước kia khi làm chính trị cần phải giả bộ, đó cũng chỉ là lộ mặt, chưa bao giờ để mình phải chịu ấm ức.
Khó chịu nữa chính là thái độ của Vidar, một tên vệ sĩ, còn là qua giới thiệu lại giới thiệu, chuyển vài vòng mới đến bên cạnh mình, theo suy nghĩ của cậu Liên, những người này chỉ cần ôm đùi mình là có thể thăng chức rất nhanh, nhưng họ không chỉ không nắm chắc lấy cơ hội này, ngược lại còn kênh kiệu còn hơn cả chủ thuê là cậu ta.
Cuối cùng là khó chịu bởi vì không thể đạt được mục đích, cậu ta đồng ý ra ngoài chính là vì muốn xem rốt cuộc đám người Phong Tiểu Tiểu đang bận làm cái quỷ gì, nhưng hiện tại người ta tiếp tục bận việc của người ta, còn mình thì lại bị bỏ trong cái văn phòng rách này chờ người ta bận bịu xong mới trở về “triệu kiến”... Một loạt chuyện này đều khiến cậu Liên vô cùng không hài lòng.
Đi dạo quanh một vòng, dưới sự nhàm chán cộng thêm buồn bực, rốt cuộc cậu Liên không nhịn được đi đến trước mặt Vidar tìm kiếm cảm giác tồn tại: “Khụ!”
“Bốp bốp binh binh” Hình ảnh vật lộn quyết liệt không dứt, Vidar bất động như núi, ngón tay ấn thoăn thoắt trên tay cầm.
“Khụ khụ...”
Không để ý tới cậu, không để ý tới cậu, cậu ho mặc cậu, gió thổi qua đồi... Cái gọi là trạch nam chính là dù núi Thái Sơn có sập trước mặt cũng không biến sắc, không vui, không buồn...
“Khụ khụ khụ!!!”
Cậu Liên ho đến nổ phổi, nghe được cả âm sắc thê lương, bọn vệ sĩ bị dọa sợ vội đi rót nước, nhưng Vidar vẫn không nghe thấy, trấn tĩnh chơi game, qua bàn như trước.
Cậu Liên thở phì phì được đỡ đi uống nước, rốt cuộc phát hiện người nọ thật sự là không coi mình ra gì, xem ra có chuyện vẫn cần phải nói rõ.
Vừa uống nước vừa tự hỏi, đến khi buông cái chén xuống, cậu Liên trầm mặc nhìn Vidar một lát rồi mở miệng: “Tôi muốn gặp Phong Tiểu Tiểu, cô ta ở đâu?!”
Vidar không nói gì, giống như anh ta không phải một người sống, hoặc căn bản anh ta chẳng coi những người khác trong văn phòng này là người sống.
Cậu Liên giận dữ, đang muốn lại nói cái gì đó, bỗng nhiên sắc mặt Vidar biến đổi, bỏ lại tay cầm trong tay đứng lên, khí thế cả người đột nhiên trở nên sắc bén... Dùng cảm giác của cậu Liên để hình dung thì là, trong nháy mắt khí thế cao thủ liền toát ra.
Một luồng khí lạnh từ dưới chân bốc lên mang theo mùi máu tanh nồng, đám người cậu Liên còn chưa cảm nhận được gì, nhưng đối với nhưng đối với Vidar - thân là thần rừng luôn bình tĩnh và ít nói, bầu không khí áp bức này lại khiến anh ta cảm thấy mẫn cảm và khó chịu vô cùng.
Cho dù là lúc ba anh em Fenrir xông lên cầu vồng Bifröst hay là lúc nhóm người khổng lồ hủy diệt Asgard, anh ta cũng chưa từng cảm nhận được loại hắc ám thuần túy này, như là tất cả ánh sáng tốt đẹp trên thế giới đều bị xóa bỏ.
Cậu Liên sửng sốt một chút, không phát hiện điều gì không thích hợp, vì thế nhíu mày: “Anh đang làm gì đó?!”
Vidar lẳng lặng đứng đó, không nói gì cũng không có động tĩnh, giống như chỉ qua một lát, nhưng lại giống như đã qua hồi lâu, rốt cuộc anh ta mở miệng, giọng điệu nặng nề và trầm ổn trước nay chưa từng có: “Đừng động...”
“Hả?!” Cậu Liên giật mình, ra hiệu cho vệ sĩ tản ra xem xét khắp nơi một chút, sau khi nhận được báo cáo không phát hiện dị thường, rốt cuộc tỏ vẻ bất mãn với Vidar: “Tôi nói anh...”
Mới nói được một nửa, bỗng nhiên mặt đất dưới chân chấn động một cái, những lời cậu Liên chưa kịp nói ra cũng bị chấn động mà nuốt trở về, theo phản xạ có điều kiện cậu ta nhảy dựng lên, sợ hãi kêu: “Động đất?!”
Không, cái này cảm giác không đúng.
Mặt đất rung lên lần nữa như đáp lại cậu ta rồi sau đó dừng lại một lúc, sau đó lại với một quy luật tần suất mà không ngừng rung lên...
Bình luận facebook