Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-263
Chương 266: Tìm kiếm chân tướng (1)
Đột nhiên lại có một khách trọ, thật ra trong lòng cậu Liên rất mất tự nhiên.
Đương nhiên đây không phải là nhà cậu ta, là kẻ làm khách, cậu Liên cũng không có khả năng tỏ ý kiến gì với chủ nhân, nhưng xin hãy chú ý ở đây có một tiền đề, đó là trước hôm nay, hai người trong tiệm gốm kia vừa mới tiếp nhận ủy thác phụ trách bảo vệ cậu ta từ tay Triển Hiên...
“Về góc độ cá nhân mà nói, tôi cũng không đồng ý với hành vi của mấy người.” Nghe nói Khương Lễ không chỉ muốn ở tạm trong này, hơn nữa rất có khả năng sẽ ở một thời gian dài, rốt cuộc cậu Liên không nhịn được tìm đến nói chuyện với Phong Tiểu Tiểu và Dương Nghiên: “Đầu tiên, từ lập trường của tôi mà nói, nếu mấy người tiếp nhận ủy thác rồi, thì nên hiểu bây giờ là thời kỳ an toàn tính mạng của tôi đang bị uy hiếp. Giờ đột nhiên nhiều thêm một vị khách không nằm trong mong muốn của tôi, điều này khiến tôi có cảm giác rất không an toàn. Trừ phi Triển Hiên đồng ý bảo đảm cho cậu ta, giống như lúc trước anh ta bảo đảm cho mấy người, nói với tôi mấy người có thể tin được.”
“Cái này không thành vấn đề, một cú điện thoại là xong.” Phong Tiểu Tiểu búng tay cái tách bắt đầu gọi điện thoại: “A lô, anh Triển à, tôi có người bạn muốn tới trong nhà ở một thời gian... Gì? ! Không phải anh Ngao, anh chưa từng gặp đâu, nhưng gần đây cậu ấy gặp chút phiền phức nhỏ, anh hiểu mà.”
Vì thế cậu Liên khó tin nhìn em gái này nói ba hoa dăm ba câu, thậm chí ngay cả tên Khương Lễ cũng không nhắc tới, vậy mà ở đầu bên kia điện thoại Triển Hiên đã thật sự đồng ý và tỏ vẻ tuyệt đối không có vấn đề gì... Lời của người giang hồ nói như đinh đóng cột, chỉ thuận miệng nói ra cũng có hiệu lực hơn cả pháp luật hoặc khế ước ma pháp, phương thức tư duy này hoàn toàn không phải điều mà người thường như cậu Liên có thể lý giải.
“...” Nhận thấy người trung gian không dễ sai sử, vì vậy cậu Liên yên lặng chờ Phong Tiểu Tiểu cúp điện thoại xong liền tiếp tục uyển chuyển khuyên răn từ một góc độ khác: “Cá nhân tôi vẫn không quá yên tâm, nhưng được rồi, trước tiên cứ để vấn đề này qua một bên, nhưng cô cũng biết, hiện tại tôi có chút phiền phức, mà nghe ra thì hình như bạn của cô cũng gặp phải tình huống không mấy an toàn. Cho dù là vì cậu ta hay là vì tôi, tôi cảm thấy để tránh cho liên lụy đến đối phương và khiến tình thế chuyển biến xấu, tốt nhất chúng ta vẫn nên ở tách ra thì hơn...”
Phong Tiểu Tiểu thở dài: “Thành thật mà nói thì tôi chỉ cảm thấy anh có khả năng sẽ làm liên lụy đến cậu ta...” Đương nhiên cái này không có khả năng, thật ra vụ nổ trong nhà xưởng căn bản chẳng liên quan tẹo nào đến cậu Liên, mục tiêu của người ta là Lucifer cơ: “Từ năng lực tự bảo vệ mình mà nói, toàn bộ đám vệ sĩ anh mang đến kia cũng không ngăn được một ngón út của Tiểu Khương đâu... Nhưng nể mặt bạn bè, tôi miễn cưỡng không so đo chuyện mấy người kéo thấp chỉnh thể trình độ chiến đấu chúng tôi.”
Nghiêm túc mà nói, sự băn khoăn của cậu Liên quả thật không sai, nếu cậu ta biết chân tướng sự việc, rất dễ dàng sẽ biết thật ra chính mình bị ăn thiệt lớn.
Khương Lễ không xuất hiện, chắc chắn cậu Liên không xảy ra chuyện chuyện gì, bởi vì cái gọi là uy hiếp căn bản không tồn tại, tất cả chỉ là ảo giác của mọi người.
Mà Khương Lễ vừa xuất hiện, cậu Liên vốn có thể trải qua cuộc sống như đi nghỉ ngơi thoải mái liền xuất hiện một biến số, bởi vì không chắc chắn cậu ta sẽ thành “bia đỡ đạn” của Xi Vưu sẽ ở lần phát tác nào... Ai bảo mức độ thiện cảm của cậu ta và Phong Tiểu Tiểu còn chưa đủ! Dưới điều kiện lựa chọn không công bằng, tiệm gốm sẽ lựa chọn Khương Lễ thân thiết hơn, đây là một chuyện đương nhiên cỡ nào.
Đương nhiên, Phong Tiểu Tiểu cũng không định xem mạng người như trò đùa, cho nên khi cậu Liên không phục và phái một đám tay ra chân để đấm đánh với Khương Lễ, cũng khiếp sợ phát hiện cái gọi là tinh anh mình mang đến ấy vậy mà thật sự bị một cậu trai thanh tú thoải mái diệt sạch, do đó cậu Liên liền vui sướng yên lòng chấp nhận chuyện đối phương vào ở. Vidar quanh quẩn tìm phòng ở gần đó cũng bị Phong Tiểu Tiểu khẩn cấp gọi về để đi làm.
Vidar nhận được thẻ công tác ở thần giới phương Đông, và công việc đầu tiên chính là bảo vệ cậu Liên yếu đuối - đấy là so sánh với thần ma... tránh cho cậu ta không cẩn thận bị Xi Vưu chộp tới làm điểm tâm...
“Búa của tôi...” Vidar không để ý đến mục tiêu mà mình bảo vệ, anh ta yên lặng nửa phút trước mặt Phong Tiểu Tiểu, sau đó rốt cuộc mở miệng nói và câu đầu tiên chính là cái này.
Phong Tiểu Tiểu vỗ gáy một cái: “Tôi quên mất.”
“...” Thanh niên Bắc Âu cao to đẹp trai không trách cứ, không phẫn nộ, thậm chí ánh mắt cũng bình tĩnh như trước, không có một tia dao động, chỉ như không hề bận tâm tiếp tục nhìn chằm chằm Phong Tiểu Tiểu.
“Gần đây nếu rảnh nhất định sẽ tìm binh khí thuận tay cho anh.” Phong Tiểu Tiểu cũng thấy ngại ngùng, có cảm giác tội lỗi khi bắt nạt người thành thật, “Chờ Lý Trường đi công tác trở về, nếu... quá nhiều, tôi sẽ lấy ra một phần, cho bọn họ làm cái mới cho anh.”
Từ mấu chốt bị tự động tắt tiếng, vì thế cậu Liên vốn đã nghe không hiểu lắm lại càng thêm mờ mịt.
Dương Nghiên xốc báo thuận tay gấp lại, ngẩng đầu nghi hoặc nói tiếp: “Lần trước nhắc tới tôi đã cảm thấy không thích hợp lắm, Lý Trường và Loki đi lấy đồ, sao có thể mất nhiều thời gian như vậy?” Chẳng lẽ là đối phương không chịu đưa?!
Không thể nào, Loki tự thân xuất mã, Odin cũng tỏ vẻ ngầm đồng ý, tộc người lùn có gan lớn bằng trời cũng không có khả năng đối đầu với hai BOSS Bắc Âu này.
“Điện thoại không gọi được, bảo Fenrir đi xem đi.” Phong Tiểu Tiểu đề nghị.
“Liệu có gây ra khủng hoảng hay không?! Dù sao quan hệ giữa hai nhóm người này khá căng thẳng...”
Vì thế, đề tài vốn từ chuyện bảo đảm an toàn cho cậu Liên chạy sang đến chuyện cái búa, lại chuyển sang chuyện Tức Nhưỡng vân vân, chạy lạc đề đến tận lúc ăn cơm, mọi người đã không nhớ ra vấn đề ban đầu muốn giải quyết là gì rồi.
Cậu Liên bị xoay vòng vòng khi bưng lên bát cơm rốt cuộc vô thức thở phào, hiện tại cậu ta bắt đầu cảm thấy cái tiệm gốm này quả thực còn bí hiểm hơn cả Triển Hiên. Không nói chuyện tùy tiện kéo tới một “người bạn” đều là cao thủ, quan trọng hơn là bọn họ và anh ta giống như là sống trong hai thế giới... Vì cậu ấm nhà quan trong lúc vô ý biết được chân tướng mà like một cái nào.
Khương Lễ đến tiệm gốm đã nửa ngày một đêm, nhưng thời gian tỉnh táo gần như chỉ có hai giờ, đã vậy trong đó còn có mười phút là dùng để đánh nhau và ăn cơm, khuôn mặt nhỏ ngủ đến trong trắng lộ hồng, mắt to rưng rưng tỏ vẻ chưa tỉnh ngủ ngây thơ mờ mịt, nhìn qua quả thực không thể vô tội hơn.
Vidar lẳng lặng nhìn Tiểu Khương một cái, im lặng không nói gì và ngồi xuống giữa cậu ta và cậu Liên.
Khương Lễ cắn chiếc đũa cố gắng nghiêm túc nhìn Vidar một cái, quay đầu hỏi Phong Tiểu Tiểu: “Tiểu Tiểu, sao trong nhà cậu lại thêm một người vậy?!”
“Không phải chuyện của cậu, ngoan, buổi chiều chúng tôi mang cậu đi tìm... ông Tiết” Phong Tiểu Tiểu thuận tay gặp miếng sườn cho bé ngoan.
Khương Lễ rất nghe lời gắp miếng sườn gặm gặm nhai nhai, quai hàm ăn đến phình ra, đầu óc có chút mơ hồ: “Tìm ai? Để làm gì vậy?!”
“Anh Hy không ở đây, chỗ chúng ta cũng không thể trị bệnh của cậu được, nên đi gặp đám người dưới kia xem có cách nào không, dù sao với... vấn đề ca bệnh đặc biệt nào đó, bọn họ tương đối chuyên nghiệp hơn chút.” Phong Tiểu Tiểu uyển chuyển tìm một từ để thay thế khái niệm linh hồn.
Cậu Liên bưng bát đũa thực vô cùng buồn bực, thì ra cậu trai đánh bại đám vệ sĩ của mình lại là ma ốm sao? Và... Những người này làm ăn cũng thật là bát nháo, từ khi nhận việc bảo vệ cậu ta đến bây giờ, vẫn luôn thấy bọn họ bận làm những chuyện khác, dường như căn bản không hề để tâm đến chuyện của cậu ta vậy.
Cơm nước xong về phòng, cậu Liên càng nghĩ càng không vui, trầm ngâm một lát sau đó xuống tầng tìm Vidar, tuyên bố với trạch nam đang yên lặng chơi game nuôi dưỡng tình yêu: “Tôi muốn ra ngoài!”
“...”
“Cô Phong nói trong khoảng thời gian này anh phải nghe lời tôi!” Cậu Liên không cho đối phương kịp từ chối đã vội nói, “Tôi có thể trả thêm cho anh gấp ba lần, chỉ cần anh xứng đáng với cái giá này.”
“...”
Vệ sĩ bên cạnh vội khuyên can: “Cậu Liên, ra ngoài có thể sẽ gặp phải nguy hiểm...”
“Nguy hiểm cái rắm!” Cậu Liên tức giận mắng, “Nếu ngay cả tình hình cũng không nắm rõ được, đó mới gọi là nguy hiểm.”
Cái gọi là ru rú ở trong nhà chắc chắn an toàn hơn so với bên ngoài căn bản là nói bừa. Nói một cách đơn giản thì, bia ngắm cố định và bia ngắm di động, cái nào dễ ngắm trúng hơn?
Đương nhiên nếu dưới tiền đề thủ đoạn phòng ngự quanh nhà đủ mạnh, như vậy chắc chắn cái trước sẽ chiếm ưu thế, nhưng qua thời gian hơn một ngày, cậu Liên cũng coi như nhìn ra, trong của tiệm này căn bản không thực sự bố trí phòng ngự gì, người ta chính là dựa vào thực lực, chỉ dựa vào các loại cao thủ có thực lực cá nhân mạnh mẽ... Một khi đã như vậy, đi ra ngoài hay ở lại cũng chẳng khác mấy.
Vidar nhìn chằm chằm mặt trời chói lọi bên ngoài một lúc... A! Thật chói mắt... Lại yên lặng quay đầu, tiếp tục nhấn tay cầm trò chơi cho nhân vật chính lệnh tán gái và hành trình học tập.
Gân xanh trên trán cậu Liên nhảy lên, đi vài bước tới “phựt” một tiếng rút nguồn điện ra, khi Vidar ngẩng đầu nhíu mày tỏ vẻ bất mãn thì cậu ta đã mở miệng nói trước: “Ra ngoài! Tôi mua cho anh tất cả trò chơi mới nhất!”
“... Thành giao!”
“...” Vì sao đạt được mục đích rồi mà mình lại vẫn thấy hậm hực vậy?
***
Tuy không thường ra ngoài giao tiếp với người khác, nhưng thật ra Vidar vẫn biết rất nhiều chuyện, dù sao lúc mọi người thương lượng chuyện gì cũng đều không tránh anh ta, mà anh ta cũng chỉ không thích nói chuyện thôi, chứ không có nghĩa là anh ta ngốc.
Cho nên, khi cậu Liên đề xuất muốn đi theo điểm đến của đám người Phong Tiểu Tiểu, quả nhiên Vidar thực tự nhiên mà cung cấp vị trí phố Thành Hoàng.
Lái xe, kẹt xe, lại lái xe... Mất hơn một giờ, đám người cậu Liên vất vả đuổi theo phố Thành Hoàng, tìm xong vị trí đỗ xe, chờ Vidar dẫn đường.
Vidar cũng rất hữu dụng, không biết là anh ta tới đây khi nào, nhưng lại có thể dẫn đám người tới thẳng trung tâm chơi bài của đại ca Thành Hoàng. Trước khi vào cửa, Vidar ngăn người lại, con ngươi bình tĩnh như giếng cổ không chút gợn sóng nhìn chằm chằm cậu Liên một hồi lâu, đến khi khiến người ta thấy sợ hãi mới khai ân mở miệng: “Lát nữa... Đừng đi lung tung.” Sẽ gặp nguy hiểm đó...
Nháy mắt, trong đầu cậu Liên liền tưởng tượng ra hàng loạt ví dụ về phim hành động, về xã hội đen và sòng bạc ngầm linh tinh, thận trọng gật đầu: “Được!”
Vì thế cánh cửa bước vào thế giới mới liền mở ra với cậu ta, trong quán mạt chược, một đám ông già bà cả tranh cãi ồn ào ầm ĩ xuất hiện trước mặt cậu ta.
“...”
Bình luận facebook