Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-261
Chương 264: Thức tỉnh phi tự nhiên
Đây không phải lần đầu tiên Phong Tiểu Tiểu nghe thấy âm thanh như vậy.
Lần đầu tiên khi Khương Lễ hóa thân thành Xi Vưu cũng đã từng xuất hiện tiếng rống giận dữ y hệt như thế... Mỗi ma thần hồng hoang đều là đàn ông chính hiệu, đương nhiên tiếng gào cũng tương đối to.
Phong Tiểu Tiểu và Dương Nghiên liếc nhau, mà quản gia lại giống như không nghe thấy gì, bước chân không hề loạn nhịp dẫn hai người đi thẳng tới một căn phòng làm việc ở phía trước, sau khi mở cửa liền nghiêng người tránh ra: “Hai vị, mời vào.”
Từ trong phòng, ông Khương đã thấy được hai người, vẫy tay ý bảo bọn họ đi vào.
Vừa rồi khi vào cửa và nghe thấy âm thanh kia, Phong Tiểu Tiểu đã có thể xác định tình hình hiện tại của Khương Lễ đang không ổn. Mà theo hiểu biết trước kia, con ruột của ông Khương chỉ có một đứa, những đứa con nuôi, đồ đệ thượng vàng hạ cám linh tinh thì không tính. Nhưng khiến người ta bất ngờ là, mặc dù trong tình huống như vậy mà vẻ mặt ông Khương vẫn không lộ chút bối rối, vẫn tươi cười hiền lành như học giả nho nhã, khách sáo chào hỏi hai người: “Vất vả mọi người xa như vậy còn đến đây, muốn uống chén trà không?!”
Nếu không phải vừa đến biệt thự liền nghe được tiếng gào thét đau đớn của Tiểu Khương, chỉ nhìn biểu hiện của cha Khương thì quả thực Phong Tiểu Tiểu sẽ cho rằng cú điện thoại lúc trước chỉ là trò đùa dai: “Không cần đâu ạ, Tiểu Khương... Tình hình của cậu ấy có phải không ổn lắm hay không? Cháu nghe được tiếng gào, không phải là cậu ấy lại biến thân về trạng thái Xi Vưu đó chứ?”
Ông Khương tán thưởng nhìn hai người, gật đầu nói: “Không sai, tình hình hiện tại của A Lễ quả thật không quá ổn, nếu thằng bé không chịu đựng được, có lẽ sẽ chết... Không uống trà thì ăn một miếng bánh ngọt nhé?! Đồ ngọt có tác dụng giúp thả lỏng tâm trạng đó.”
“...” Nếu tình hình nghiêm trọng đến thế, rốt cuộc bác làm thế nào để thả lỏng tâm trạng đến mức này vậy?
Phong Tiểu Tiểu thực sự muốn quỳ luôn, lần nữa cảm thấy quan hệ trong gia đình kiểu này quả thực là khó có thể tin nổi. Nếu không phải cô dám khẳng định Khương Lễ là đứa con ruột duy nhất của đối phương, thì cô suýt còn cho rằng thật ra người này là kẻ thù không đội trời chung với Khương Lễ...
Dường như ông Khương nhìn ra được Phong Tiểu Tiểu đang băn khoăn cái gì, trong ánh mắt ẩn chứa ý tứ, ông ta mỉm cười tao nhã mời hai người ngồi xuống, sau đó cho người rót cà phê, rồi mới nói: “Bác sĩ của gia tộc chúng tôi đang giúp A Lễ khống chế tình trạng dị thường của cơ thể, sau khi xong mới có thể để mọi người đi vào... Cô Phong không cần thấy khó hiểu như vậy, mỗi nghề nghiệp đều có khả năng gặp phải thất bại, mà đối với người như chúng tôi, cũng đã sớm biết hậu quả của thất bại là gì, cũng không cần tới thời điểm này mới cảm thấy bi thương.”
Suy nghĩ thật đủ khoáng đạt đấy nhỉ!
Phong Tiểu Tiểu toát mồ hôi, tự nhận không thể hiểu nổi tư duy quỷ dị này, suy nghĩ một lúc mới nói: “Nếu không mọi người suy xét về việc đổi nghề xem sao?”
“Cho tới bây giờ tôi chưa từng nghĩ đến vấn đề này.” Cha Khương cũng không so đo với đề nghị có vẻ có chút thất lễ này của Phong Tiểu Tiểu, nhẹ nhàng buông chén cà phê xuống, ôn tồn nói: “Từ góc độ của thế giới người thường, có lẽ có rất nhiều đánh giá không khách quan về chúng tôi đúng không?”
“Cái này...” Phong Tiểu Tiểu không hiểu ý của ông Khương cho lắm.
“Ví dụ như cảm thấy chúng tôi máu lạnh, tàn khốc, thích cảm giác kích thích. Trong đầu các bà các cô chỉ toàn là yêu đương sẽ cảm thấy điều này thật ngầu, cho rằng chúng tôi là những kẻ cô độc trong bóng đêm. Mọi người thích suy đoán ảo tưởng rằng chắc chúng tôi là do bất đắc dĩ, là kẻ sa đọa không thể không cô đơn, thống khổ giãy giụa dưới biển máu địa ngục đúng không?” Ông Khương cười ha ha, giống như đang nói việc nhà với đám trẻ: “Đừng để ý, trước kia bởi vì nhận một đơn ủy thác, tôi cũng từng đi làm giáo sư khách mời cho một trường đại học, niềm yêu thích và suy nghĩ của chị em luôn khiến tôi cảm thấy rất mới lạ.”
Phong Tiểu Tiểu nghi hoặc: “Nghe ra thì có vẻ như bác không đồng tình với quan điểm này ạ?!”
“Không có gì mà đồng tình hay không đồng tình.” Ông Khương bật cười lắc đầu, “Đối với mọi người mà nói, thế giới sát thủ rất xa vời, cho nên bởi vì khoảng cách mà sinh ra ảo tưởng. Nhưng đối với chúng tôi mà nói, đây chẳng qua là một công việc mà thôi.”
“Giết người không phải vì giải trí, không phải vì hưởng thụ, không là lập dị, không phải vì đau khổ mà nhẫn nại, lại càng không nhất định phải mang theo lý do nặng nề nào đó.” Ông Khương bất đắc dĩ, giống như không thể hiểu nổi suy nghĩ của những người khác, “Giết người đối chúng tôi mà nói, chính là cuộc sống.”
“...” Vẫn có cảm giác kênh này hơi khó tiếp thu.
Phong Tiểu Tiểu nghe chẳng hiểu gì, nhưng Dương Nghiên là người đứng xem lại hiểu được đôi chút, sao cái này lại giống như ông Khương đang kiên nhẫn dạy dỗ con dâu thế nhỉ?!
Vì không để chủ đề lạc trôi xa hơn, Dương Nghiên không thể không ho khan một tiếng ngắt lời, chủ động kéo về mục đích đến đây của mình: “Bác Khương, không biết lúc nào chúng cháu mới có thể được gặp Tiểu Khương?”
Ông Khương bị ngắt lời cũng không tức giận, ông mỉm cười nhấn chuông trên bàn, sau khi cuộc gọi kết nối thì hỏi ý kiến vài câu rồi đứng lên: “Xin mời, quá trình trị liệu của A Lễ đã tạm xong, hiện tại chúng ta có thể đi xuống.”
Cái gọi là đi xuống không chỉ là xuống đến tầng một, mà là trực tiếp xuống đến tầng hầm.
Theo cha Khương dẫn đường, bọn họ thông qua kiểm soát nghiêm ngặt, đi thang máy xuống một độ sâu không xác định được, sau đó ông Khương mới dẫn hai người đi vào một nơi giống như căn cứ dưới lòng đất, vừa dẫn đường vừa giới thiệu: “Thật ra lúc trước, khi A Lễ đi học thì tôi cũng đã mua lại biệt thự này và tiến hành cải tạo. Chỉ có điều, cho dù thế nào thì lớp trẻ cũng cần phải ra ngoài tự rèn luyện để trưởng thành, cho nên trước kia tôi cũng chưa nói với thằng bé về chỗ này... Mời vào!”
Sau đi nhập mật mã vân tay, đẩy cánh cửa sắt cuối cùng dày đến mấy centimet ra, âm thanh bị ngăn cách ở bên trong lập tức vang lên, dội khắp hành lang vốn tĩnh mịch, giống như trong nháy mắt liền bước vào một thế giới khác.
Thực khó để hình dung chỗ này một cách chính xác, một bên thông hướng sân huấn luyện, mà một bên khác lại giống như phòng cấp cứu. Dựa theo cách nói của ông Khương, có những lúc rất nhiều bệnh nghề nghiệp không tiện đi bệnh viện chính quy để khám và chữa bệnh, cho nên tốt nhất là tự giải quyết trong này.
Cái định nghĩa bệnh nghề nghiệp này khiến Phong Tiểu Tiểu cũng câm nín thật lâu, ví dụ nhân viên văn phòng thì bị thoái hóa đốt sống cổ, làm nhân viên phục vụ thì bị bệnh về chân, làm lái xe thì bị viêm dạ dày, vân vân. Bệnh nghề nghiệp của mọi người đều là bình thường vô hại đến mức nào, ấy vậy mà nhắc tới sát thủ thì bệnh nghề nghiệp lại... Vừa nghĩ tới những người thiếu cánh tay gãy mất cái chân, Phong Tiểu Tiểu liền thật sự không cách nào thuyết phục mình dùng từ ngữ “hòa bình” như vậy được.
Đi thêm một đoạn liền đến phòng cấp cứu, một lúc sau liền gặp được Khương Lễ... Hoặc phải nói là thấy được Xi Vưu.
Đồng tử màu đỏ tươi giống như ngâm trong biển máu, trên trán là cặp sừng sắc bén lóe ra tia sáng lạnh, bên môi chìa ra một cặp răng nanh bén nhọn, mười móng tay mọc ra như móng vuốt... Trông cực kỳ nguy hiểm, cũng cực kỳ giàu tính xâm lược.
Nếu không phải đã sớm biết thuộc tính của đối phương, Phong Tiểu Tiểu tuyệt đối sẽ không tin Khương Lễ bình thường dịu dàng ngoan ngoãn như cừu con, trông bề ngoài giống như kiểu người mà ai cũng có thể đạp một cú lại có bộ dạng như bây giờ.
Có vẻ đối phương vừa mới trải qua một trận vật lộn dữ dội, quần áo đã sớm rách thành vải vụn, gần như không thể che chắn được cơ thể, trên người cũng đầy mồ hôi. Khương Lễ nằm trên mặt đất không ngừng thở hổn hển, ánh mắt nhìn trần nhà có chút trống rỗng và rã rời.
Cách song sắt, ông Khương nhìn thoáng qua tình hình bên trong, vui mừng gật đầu nói với Phong Tiểu Tiểu: “Nhìn qua thì tình hình hôm nay khá ổn, đại khái ba đến năm phút nữa là A Lễ có thể tỉnh táo lại, chúng ta chờ một chút là được.”
Quả nhiên, chỉ lát sau, ánh mắt ma thần trong nhà giam sắt kia từ mờ mịt tán loạn dần dần ngưng tụ ra tiêu cự, cặp sừng trên trán yên lặng lặn mất, tình trạng khác thường trên thân thể cũng chậm rãi biến mất theo, ngoại trừ màu máu trong mắt không thể tan biến, rốt cuộc đã không nhìn ra vẻ điên cuồng lúc trước.
Có lẽ là vì vừa mới tỉnh táo lại nên phản ứng có chút trì độn, thiếu niên gầy nhỏ trong nhà giam ngơ ngác ngồi tại chỗ hồi lâu, sau đó rốt cuộc mới nhìn thấy đám người Phong Tiểu Tiểu ngoài song sắt.
“Tiểu tiểu!” Mắt đỏ sáng lên, Khương Lễ lập tức chạy tới, rất giống như thỏ con nhìn thấy chủ nhân liền nhào đến, “Cậu đã đến rồi à?”
Ông Khương mỉm cười: “Ba gọi điện thoại mời cô Phong đến đây tới thăm con một chút.” Nói xong thuận tay lấy một xấp tài liệu từ người mặc áo dài trắng vừa đi tới.
Phong Tiểu Tiểu đánh giá Khương Lễ từ đầu tới chân một lần: “Đây là thức tỉnh à?” Sao bỗng dưng lại đột nhiên biến thân? Lại còn là trạng thái nhìn như bị mất đi lý trí rất khó khống chế, nếu không phải bản thân Khương Lễ cũng coi như có ý chí kiên định, không chừng sẽ không thể chịu đựng được.
“Không biết.” Khương Lễ lắc đầu, trề môi ra vẻ rất ấm ức, mà ngay cả mắt đỏ cũng rưng rưng, “Mình vốn định nhận một đơn để hoàn thành chỉ tiêu năm nay, sau đó sáu tháng cuối năm là có thể thoải mái chơi đùa cùng cậu rồi. Nhưng khi đến nhà mục tiêu nhiệm vụ thì lại gặp một người phụ nữ xấu, mình đang chụp ảnh cắt tóc thi thể mục tiêu, chuẩn bị lấy ADN đối chiếu và ảnh chụp trở về lưu trữ chứng cứ, cô ta đột nhiên liền đánh lén mình...”
Thiếu niên quả thực không thể ấm ức hơn, hơn nữa sau khi thấy Phong Tiểu Tiểu tới thăm mình, cảm xúc buồn bã vẫn luôn kiềm chế càng dâng lên, trong mắt lập tức ngập nước, rửa đôi mắt đỏ càng tỏa sáng lấp lánh: “May mà mình chạy trốn nhanh, cô ta cũng không đuổi theo, chỉ nói mình nhất định sẽ trở lại tìm cô ta... Tiểu Tiểu, mình mới không thèm đi tìm cô ta, mình thích cậu nhất!”
“... Cám ơn cậu vì đã thích tôi.” Thật ra còn có rất nhiều chỗ Phong Tiểu Tiểu nghe chưa hiểu, đành phải nhờ ông Khương giải thích: “Bác Khương, người Tiểu Khương gặp phải là như thế nào, trong tay bác có manh mối không?”
Ông Khương đang xem tài liệu vừa nhận, bên trên ghi chép kỹ càng tỉ mỉ các số liệu về chỉ số sức khỏe của Khương Lễ trong mấy lần phát tác gần đây, nghe thấy câu hỏi của Phong Tiểu Tiểu mới ngẩng đầu lên, mỉm cười tiếc nuối: “Chúng tôi tra không ra, nhưng hẳn là cô Phong đoán được mà, đúng không? Vấn đề hiện tại A Lễ gặp phải, có lẽ là tình huống chỉ thế giới của mọi người mới có... Mỗi nghề nghiệp đều không thiếu cạnh tranh, tôi nghĩ cho dù là thần cũng không ngoại lệ.”
Thấy ông Khương vừa nói chuyện vừa khoát tay cho những người không liên quan ra khỏi căn phòng này, Phong Tiểu Tiểu thả lỏng hỏi: “Ý của bác là?!”
Là đang chỉ trích bọn họ làm liên lụy đến Khương Lễ sao?
Bình luận facebook