Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-259
Chương 262: Vào ở
Việc của nhóm hồ ly tinh không cần vội.
Dù ngay đêm đó bọn họ thông báo đồng tộc tập hợp thì đám người giàu nghèo khác nhau xin phép sắp xếp công việc, đặt khách sạn ăn ở, rồi lái xe ngồi máy bay đến, tính thời gian ít nhất cũng phải mất nửa tháng mới làm xong những việc này.
Nên Phong Tiểu Tiểu làm theo các bước hồ ly tinh hướng dẫn phê chấp thuận, khi trả lại ngọc bài tiện thể nhắc khéo gần đây giới thần thoại đang không yên ổn. Đám hồ ly tinh tất nhiên đều ngầm hiểu, vội tỏ vẻ đa số là giai cấp làm thuê, bao một sân lớn mang phu nhân Ðát Kỷ đi tế tổ là được, nói với bên ngoài là làm lễ mừng bé tròn ba tháng, sẽ không đi nơi nào bí mật, cao cấp không thể gặp người. Dù Bàn Cổ có bản lĩnh bằng trời cũng không thể công khai xuất hiện trước mắt bao người, giống như Lucifer không thể chống cự hay đánh lại cậu ấm con nhà quan kia.
Phong Tiểu Tiểu buồn cười, đám hồ ly này đúng là ranh ma, ai chịu thiệt cũng không đến lượt họ.
Bên đám hồ ly tinh không có vấn đề nhưng sự kiện Lucifer bị bắt cóc dẫn đến ảnh hưởng sau đó vẫn đang lan rộng.
Đứng mũi chịu sào là cậu Liên, kẻ bắt cóc đã rất tức giận. Công xưởng bỏ hoang bị cải tạo thành chỗ giam tạm thời ngay hôm đó đã thành phế tích, nếu không phải hôm đó cậu ta nhận điện thoại về thành phố làm việc thì có lẽ thế giới này sẽ không còn người tên là cậu Liên nữa. Nói đến đây phải nhắc một câu, điện thoại cứu mạng đó liên quan đến Triển Hiên, vì Triển Hiên tìm người liên hệ với cậu Liên để mời ăn bữa cơm, nên vô tình đã cứu cậu ấm nhà quan một mạng.
Sau này cậu Liên nghe nói tình trạng thê thảm của thuộc hạ mình trong công xưởng thì sợ đến toát mồ hôi lạnh, chỉ tìm được chút bộ phận thân thể chôn dưới đất, cơ thể biến mất hầu như đều bốc hơi toàn bộ.
Ra tay thế này thật sự là quá độc ác, ai không đội trời chung với cậu ta đến vậy?
Trải qua chuyện này, cậu Liên vốn lên mặt chảnh với người trung gian bên Triển Hiên bỗng chốc thay đổi thái độ, thân thiết như đổi thành người khác.
Dĩ nhiên trừ ơn cứu mạng cỏn con không đáng kể với cậu Liên ra, lý do quan trọng nhất là vì thân phận của Triển Hiên. Ở chốn quan trường, nhà họ Liên không có quan hệ nhiều với quân đội, bình thường tự cho mình đứng trên cao coi thường kẻ thô lỗ, nhưng khi mạng sống bị uy hiếp thì anh lính hàng đầu xuất thân từ bộ đội đặc chủng cho cậu Liên một cảm giác an toàn mãnh liệt.
Anh lính tốt ơi, cầu bao nuôi! Cầu che chở!
Triển Hiên nhức đầu. Đám người giới giang hồ bị mai phục, nhiều anh em mất tích, trong khi mỗi ngày anh ta sứt đầu mẻ trán thì cậu ấm nhà quan này lại chạy tới cửa gây thiện cảm, không còn gì đau khổ hơn điều này. Hơn nữa, người này là do anh ta phái người ra ngoài chọc vào, anh ta không thể lạnh mặt với người ta.
Triển Hiên bận tối mặt, càng nghĩ càng tính sổ lên đầu Phong Tiểu Tiểu, Dương Nghiên. Dù sao vợ chồng son nhà này giỏi đánh nhau, anh ta đã gặp mấy người bạn của họ, toàn là kẻ thích giấu tài, trong thời gian ngắn bảo vệ một cậu ấm nhà quan chắc không thành vấn đề, ít ra tiện hơn Triển Hiên.
Triển Hiên hoàn toàn xem Phong Tiểu Tiểu, Dương Nghiên như anh em giang hồ, không chút khách sáo hay ngại khi mang đến rắc rối cho bạn.
Người giang hồ thì bạn có nạn sẵn sàng cắp dao xung phong, giúp một tay có đáng gì? Khuynh gia bại sản, truy đuổi ngàn dặm chỉ bằng một chữ nghĩa.
Hơn nữa, Phong Tiểu Tiểu và Dương Nghiên là nguyên nhân khiến Triển Hiên tiếp xúc với cậu Liên sau sự kiện công xưởng bỏ hoang và sự việc bắt cóc rất kỳ lạ, nhưng vì mọi người có cùng một kẻ thù, tính ra xem như có tiếng nói chung nhỉ?
Triển Hiên thuộc tuýp người hành động, nghĩ liền làm, không thèm suy xét cảm xúc của người khác. Triển Hiên gọi điện thoại cho Phong Tiểu Tiểu, ngày hôm sau cậu Liên nhanh chóng bị bị người đưa hàng mang đến tiệm gốm.
“...”
Phong Tiểu Tiểu bưng ly sữa đậu nành bất đắc dĩ nhìn cậu Liên nghênh ngang đi vào nhà mình, buồn bực thở dài:
“Cậu đến sớm quá nhỉ.”
Hôm qua Triển Hiên đã liên lạc, nhưng Phong Tiểu Tiểu và Dương Nghiên không xem trọng việc chuyển giao, nói đúng hơn là bảo vệ an toàn tính mạng của cậu Liên. Người ngoài không biết tình hình bên trong nhưng mấy người Phong Tiểu Tiểu rất rõ ràng, ngay từ đầu mục tiêu của vụ án lớn làm toàn quốc thần hồn nát thần tính không phải là cậu Liên.
Đúng vậy, gia tộc của cậu Liên rất có danh tiếng trong nước, dấu vết hiện trường rầm rộ như vậy, theo tư duy của người thường thì đương nhiên nghĩ ngay đến cậu Liên. Nhưng có ai ngờ người ra tay là thần ma thượng cổ, đối với thần giới các hệ thì người cầm quyền trần gian nho nhỏ đáng là gì?
Lý do này không thể nói cho người ngoài, Phong Tiểu Tiểu nghĩ dù sao mình cũng nợ người ta nhân tình, hơn nữa cậu Liên giàu vung tiền như rác, thu nhận một người thêm một đôi đũa, chờ vụ này lắng xuống lại được một số tiền, không làm thì uổng nên cô đồng ý.
Ngẫm lại, địa phủ chưa nhận được vi tính và hệ thống, lại nghĩ tương lai sẽ bỏ một số tiền lớn vào thần đình, nghĩ đến tài khoản dồi dào nhưng chớp mắt sẽ thấy đáy, Phong Tiểu Tiểu lại thở dài, mới sáng sớm tâm tình đã chìm xuống.
“Thôi cậu vào đi.”
Cậu Liên nhìn kỹ Phong Tiểu Tiểu và Dương Nghiên, nhìn vài lần thấy cô em này từ hơi xinh biến thành hàng thượng phẩm, đặc biệt là làn da. Cậu Liên tự nhận đã thấy nhiều gái đẹp trong thủ đô, nhưng sáng sớm không trang điểm không ăn mặc đẹp mà vẫn xinh như thế, dưới ánh nắng làn da không chút tì vết, thật sự là rất hiếm có.
Cậu Liên nhướng mày, có chút hứng thú với chỗ ở nhờ:
“Triển Hiên nói các người có thể bảo vệ tôi?”
Cậu Liên tin Triển Hiên sẽ không nói dối, nếu không thì Triển Hiên sẽ không chịu nổi lửa giận của nhà cậu ta. Ông Liên nói người bảo vệ tốt nhất là Triển Hiên, nếu không vì vậy thì khi chuyện này xảy ra cậu Liên vốn đã về thủ đô ngay. Triển Hiên lại đề cử hai người khác làm cậu Liên bất ngờ.
Phong Tiểu Tiểu nhìn đống vệ sĩ sau lưng cậu Liên, nhướng mày nói:
“Bảo vệ mình cậu thì được, những người khác phải thêm tiền.”
Không nói đến phí bảo vệ, chỉ riêng tiền cơm nước đã không phải số lượng nhỏ, làm gì có ai tới ở nhà người khác còn tự mang theo mười người.
Cậu Liên dửng dưng nói:
“Thêm bao nhiêu tiền cô cứ nói.”
Dù là gái đẹp nhưng đụng đến an toàn tính mạng của mình thì cậu Liên tuyệt đối không mụ đầu phồng má giả làm người mập, hơn nữa có nhiều chuyện cậu ta cần dùng người quen cho tiện. Ví dụ, khi cậu ấm mang theo chó săn đùa giỡn phụ nữ nhà lành, người không có tinh ý thì không biết phối hợp lời kịch và hành động.
Sảng khoái bàn giá cả, Phong Tiểu Tiểu cũng không sợ cậu Liên quỵt nợ liền mang theo đám người vào nhà.
Dương Nghiên đang ăn sáng, anh ta đã nhìn quen tình hình rầm rộ này, gật đầu xem như chào:
“Cậu Liên, ngồi đi, cùng nhau ăn không?”
Người ta ra khỏi nhà đương nhiên đã ăn rồi, cậu Liên lễ phép từ chối, ngồi trên sô-pha xem ti vi một một lát, xem xong nhìn hai người chậm rãi ăn sáng, chốc lát sau cậu ta thấy buồn chán.
Người bình thường có lẽ ít khi làm vài việc, nhưng một khi bị hạn chế làm những chuyện này sẽ cực kỳ muốn làm, cảm giác kháng cự khi lãnh địa bị xâm phạm. Người có tố chất tâm lý càng kém càng khó có thể kiềm chế xúc động.
Ví dụ như cậu Liên, bây giờ cậu ta rất muốn ra ngoài đi dạo, nhưng cậu ta tự biết trong tình hình này là không nên, liền lên tiếng xin phép về phòng khách trước khi thốt ra yêu cầu không hợp lý.
Hết cách, Phong Tiểu Tiểu đành buông bánh bao mới cắn một miếng xuống và đưa cậu Liên đi chọn phòng.
Cậu Liên dứt khoát chọn cửa phòng đẹp đẽ tráng lệ nhất ở tầng hai:
“Phòng này đi.”
Biểu cảm Phong Tiểu Tiểu biến đổi:
“Ngại quá, đây không phải phòng dành cho khách, đây là chỗ làm việc.”
Cậu Liên cau mày nhìn cánh cửa thần đình:
“Một tiệm gốm mà còn cần mở phòng làm việc? Có thể dọn dẹp bên trong đổi thành phòng khách không? Lúc tôi ngủ trong phòng cần để lại mấy vệ sĩ, nếu không gian quá nhỏ thì không tiện hành động.”
Phong Tiểu Tiểu cười gượng:
“Không gian quá lớn thì kẻ xấu cũng tiện hành động hơn.”
Phong Tiểu Tiểu một lần nữa khẳng định lúc trước Phục Hy tạo lối vào thần đình với phong cách như vậy là hành vi xúc động sơ sẩy biết bao.
Phong Tiểu Tiểu lắc đầu kiên quyết từ chối:
“Trừ phòng này ra những phòng khác tùy mấy người chọn, muốn phòng ngủ chính cũng được.”
Cậu Liên mím môi, cậu ta không muốn dây dưa vấn đề nhỏ, gật đầu nói:
“Được rồi, vậy phòng chính giữa đi.”
Cậu ta dứt khoát chọn xong phòng cho mình cộng với chỗ cho mấy vệ sĩ ở tạm, các phòng trống tầng hai lần đầu tiên bị lấp đầy.
Trước khi xuống dưới tầng, Phong Tiểu Tiểu không quá yên lòng liền thêm một cái khóa trên cửa vào thần đình.
Phong Tiểu Tiểu thổn thức cảm khái ngồi vào bàn ăn, giao lưu với Dương Nghiên:
“Người có tiền có khác, tôi mới nhìn giày trên chân đám vệ sĩ có giá bốn con số, nếu đánh nhau làm hỏng giày bọn họ không xót sao?”
Dương Nghiên cười khẩy nói:
“Ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có trạng nguyên, cô nghĩ câu này chỉ nói cho dễ nghe thôi sao? Những vệ sĩ này cấp bậc hoàn toàn khác với đám trông cửa khách sạn, họ tính lương theo ngày, vài ngày làm xong một nhiệm vụ, tiền lương trên năm con số cũng không phải việc gì khó.”
Phong Tiểu Tiểu vô cùng hâm mộ nói:
“Cậu ấm con quan bình thường chắc không dám kiêu ngạo vậy chứ?”
“Phải xem là quan gì.”
Dương Nghiên đã quen, lúc còn ở nhà đi theo cha ra ngoài xã giao anh đã gặp nhiều trường hợp rồi. Có một số con nhà quan không dám, số khác thì dám, một số thì ước gì trong nhà chỉ bày đồ secondhand, số khác lại ước gì dát tường vàng khung ngọc.
“Chờ đi, sau này cô sẽ còn phải giật mình hơn nữa.”
Phong Tiểu Tiểu lo lắng nhìn lịch trên tường:
“Tôi chỉ hy vọng cậu ta ở đây đừng bị giật mình nhiều hơn. Thần đình của chúng ta sắp đến ngày chính thức đi làm theo quy định rồi.”
(Còn tiếp)...
***
Nhật ký trưởng thành của Nữ Oa đang bắt đầu bước vào hồi gay cấn nhất: sự xuất hiện của Bàn Cổ - một trong ba Tam Hoàng, liệu hắn ta có âm mưu gì khi rầm rộ tập hợp các vị thần của các thần hệ như vậy? Tại sao Phục Hy phải rời xa Phong Tiểu Tiểu để tìm Bàn Cổ, rốt cuộc giữa anh và Bàn Cổ ngày trước từng có mâu thuẫn gì?
Hãy đón xem cuộc gặp gỡ giữa Phục Hy và Bàn Cổ, hứa hẹn một cuộc chiến ác liệt giữa hai vị thần thượng cổ.
Bình luận facebook