Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-257
Chương 260: Chương tt
Tuy không khí hiện trường khá nghiêm túc nhưng xem bộ dạng của rắn đen nhỏ vẫn làm phong tiểu tiểu phì cười:
“Ôi chao, đây là rắn của... nhà ai.”
007 nghi ngờ hỏi:
“Mấy người biết con rắn này à?”
007 nghi ngờ đánh giá ba người, hỏi:
“Phải rồi, mấy người là ai? Vừa rồi ở gần đây sao? Đến nhanh vậy.”
Dương Nghiên nhìn chằm chằm 007 một lúc, chợt cười nói:
“Chúng tôi là bạn của Triển Hiên, cũng có nghe nói về người anh em.”
Tên của Triển Hiên đúng là dễ dùng, 007 nghe thế liền bị dọa sợ.
Sợ đối phương không tin, Dương Nghiên móc điện thoại ra mở loa lớn, gọi điện thoại cho Triển Hiên tỏ ra quan tâm hỏi:
“Anh Triển, việc hôm nay điều tra rõ chưa? Có biết những kẻ chặn đường là ai không? Nghe Tiểu Đường nói còn có người giang hồ khác cũng bị chặn đường, bên anh Triển có gì cần cứ lên tiếng, đừng khách sáo.”
Triển Hiên nhận điện thoại mà không hiểu ra làm sao, rất ngạc nhiên khi cậu ấm này nhiệt tình đến thế.
Triển Hiên cười nói:
“Không sao, chỉ là chút chuyện nhỏ. Mọi người cứ yên tâm, nếu cần chắc chắn tôi sẽ nói.”
Chỉ bằng vào hôm nay người ta giúp mình đánh nhau, anh ta nhất định phải nhận người bạn này.
Trò chuyện qua lại vài câu, sau đó Dương Nghiên cúp máy, nhướng mày cười với 007:
“Tin chưa?”
007 cuối cùng yên lòng:
“Ha ha, thì ra cũng là bạn bè giang hồ.”
Phong Tiểu Tiểu hơi hiểu ý đồ của Dương Nghiên, cười tủm tỉm lại gần lôi kéo người:
“Được rồi, để bạn của chúng tôi ở lại trông chừng đồng nghiệp của anh cho, anh đi theo chúng tôi đi. Bên ngoài tiếng gió quá xiết, đừng để liên lụy dân chúng.”
Phong Tiểu Tiểu vừa kéo người vừa quay đầu nói với Dương Nghiên:
“Anh Nhị thuận tiện gọi điện thoại cho Lý Tiếu kêu cùng đến đi.”
Dương Nghiên hiểu ý gật đầu.
Vì thế ba người rời đi, được một liền quãng thuê xe về tiệm gốm nghỉ ngơi trị thương, sau đó Lý Tiếu mang theo Vong Ưu Tán chạy nhanh đến.
Một tiếng sau, phóng viên 007 tay không mờ mịt rời khỏi tiệm gốm, chỉ nhớ hôm nay hình như mình ra ngoài phỏng vấn, rồi tình cờ quen hai người bạn giới giang hồ, sau đó... a? Sau đó còn có gì? Có lẽ gần đây phỏng vấn quá liều mạng, quá mệt người, cho nên đầu óc không nhớ rõ lắm.
Trong tiệm gốm, Lý Tiếu đắc ý thổi phồng công lao của mình:
“May mắn bổ sung thêm nước Vong Xuyên, nếu không thì tên kia thấy Zeus biến thân, không biết sẽ gây ra bao nhiêu rắc rối.”
Phong Tiểu Tiểu bắt chước Phục Hy bóp bảy tấc của rắn đen nhỏ, con rắn mềm nhũn mặc cô xoa bóp:
“Vừa rồi anh Nhị có mở mắt Thông Thiên không?”
Dương Nghiên cầm điện thoại vừa dùng baidu tra vừa thuận miệng nói:
“Có, hình như đối phương tự xưng là Phi Liêm trước mặt tên này... có rồi!”
Tìm được tin tức, mắt Dương Nghiên sáng rực nói:
“Mọi người xem này, có tư liệu của ông ta, đúng là ra đời từ hồng hoang nhưng không phải từ hồng hoang viễn cổ, là nhóm người của thời đại nhân văn lúc mới bắt đầu có hoàng đế. Chức vị là thần gió, phụ trách tin tức bát phương, khí hậu ngũ vận.”
Phong Tiểu Tiểu thò đầu tới gần cùng xem:
“A, còn là sư đệ của Tiểu Khương hả?”
Dương Nghiên nhìn kỹ lại, đúng là có một dòng mô tả như vậy.
Lý Tiếu kinh ngạc hỏi:
“Vậy là cậu Khương có thể lôi kéo chút tình cảm với lão chăng?”
Phong Tiểu Tiểu bĩu môi nói:
“Theo tôi thấy chưa chắc đâu. Nếu người ta ôm chân Bàn Cổ thì Xi Vưu bình thường chưa chắc lọt vào mắt người ta.”
Dương Nghiên cất di động, nhíu mày nói:
“Gần đây mấy người đi ra toàn là ở viễn cổ và là kẻ địch của hoàng đế, điển hình là Hình Thiên. Tuy thần gió không nổi tiếng bằng Hình Thiên, Xi Vưu nhưng bản lĩnh không yếu.”
Nghe nói là viễn cổ chứ không phải hồng hoang chính thống thì Phong Tiểu Tiểu thở phào:
“Tôi đã nói mà, nghe nói đại thần thuở hồng hoang thật sự đã chết hết, sao có thể xuất hiện được.”
Dương Nghiên khinh thường cô gái không có chút ý thức nguy hiểm này:
“Cô không cho người ta được có hóa thân à? Theo như cô nói, anh Hy từng giết thần ma hồng hoang, tôi có thể tưởng tượng vì sao phân thân chuyển kiếp làm hoàng đế không thích ngoại giao, vì sao bị nhiều người đánh hội đồng rồi.”
Người ta hay nói con cháu Viêm Hoàng nhưng nói thật thì quan hệ của hai người này không quá tốt.
Viêm Đế cũ mới là thiên đế thật sự thống trị toàn bộ lạc, địa vị cao hơn hoàng đế nhiều. Hoàng đế lên ngôi vì đã tạo phản, hoặc nói chính xác hơn là khi đó hoàng đế dùng nắm đấm lên làm vua, đuổi Viêm Đế vốn thống trị toàn thiên hạ xuống khỏi ngai vua, khiến đối phương đành phải đi hướng nam co ro một góc, tự xưng là Thiên Đình Phương Nam.
Khi Viêm Đế bị đuổi xuống đài đã hơi lớn tuổi, có lẽ lười hoạt động nên nhịn cơn tức không gây sóng gió. Nhưng con của Viêm Đế và đại thần dưới tay không chịu cam lòng, quan hệ không quá tốt đẹp với bộ lạc hoàng đế.
Nếu không phải sau này vì đối kháng với Cửu Lê Xi Vưu nên bắt buộc phải liên hợp thì sau này đã chẳng có câu con cháu Viêm Hoàng. Trước khi hai bên chính thức bắt tay nhau, Viêm Đế, hoàng đế, Cửu Lê Xi Vưu vốn là thế chân vạc đề phòng nhau. Lúc thì ngươi đánh tới, lát thì ta đánh lại, hôm nay hai ta là địch, ngày mai kẻ địch khác mạnh thì tạm ngừng đánh, bắt tay nhau đánh kẻ địch.
Nói tóm lại chính quyền của hoàng đế là do đánh mà ra.
Xét trên ý nghĩa nào đó thì những người không thuộc bộ lạc của hoàng đế có thể tính là kẻ địch.
Trong môn lịch sử giáo dục bắt buộc, Phong Tiểu Tiểu chỉ miễn cưỡng được điểm trung bình, trừ Đường Tống Nguyên Minh Thanh ra thì còn lại mù tịt, càng đừng nói lịch sử thời đồ đá gần năm ngàn năm trước, quá rối não!
Phong Tiểu Tiểu nghe sơ qua biết đám người này đối đầu với Phục Hy, bấy nhiêu thông tin đó là đủ rồi. Giờ đã qua lâu như vậy, không cần thiết tìm hiểu nguyên nhân thù hận, chỉ cần biết kết quả cuối cùng là mọi người kéo tới tính sổ là được.
Đã xác nhận được hung thủ bắt cóc Lucifer, Phong Tiểu Tiểu xoa trán đè xuống lòng tò mò, cô túm rắn đen nhỏ lên quơ qua quơ lại:
“Giờ làm gì với thứ này đây? Hay tìm Athena, Poseidon lại đây giao cho bọn họ tự chia?”
Dương Nghiên day thái dương:
“Cái người ta muốn là con người, nhưng chúng ta đưa rắn qua, trước tiên không nói khác biệt giống loài, xử lý qua loa như vậy không hay lắm thì phải?”
Lúc trước, Phục Hy biến người ta thành hình dạng này vì muốn áp chế sức mạnh của Zeus, tránh cho gã háo sắc này đi khắp nơi gieo rắc tai họa cho chúng sinh.
Bây giờ bên Athena hay Poseidon đều là sự kiện không thể giải quyết trong hòa bình. Cái hai người đó muốn là một vị thần tối cao sắc bén, giờ đưa con rắn này qua... Zeus thì có thể hỗ trợ ra oai đánh nhau, còn con rắn này chắc chỉ có thể chiên xào nấu lên bổ sung dinh dưỡng thân thể.
Khác biệt quá lớn mà!
Phong Tiểu Tiểu nghẹn lời:
“Cái đó... Có áo có bản lĩnh giải trừ pháp thuật của anh Hy không? Tóm lại tôi không làm được, chẳng lẽ kêu Athena mang con rắn đến trước mặt Bàn Cổ, trước khi đánh nhau xin người ta tiện tay giúp đỡ?”
Cả đám liền nhức óc.
Tạm gác chuyện đó qua một bên, Dương Nghiên và Lý Tiếu bó tay, còn cách của Phong Tiểu Tiểu là chờ Athena và Poseidon người nào đến cửa trước thì đưa rắn nhỏ Zeus cho kẻ đó, thích làm gì là chuyện của anh em, cha con nhà họ, tự đi mà bàn bạc.
Một phiếu thuận, hai phiếu trắng, thế là đề nghị thuận lợi được thông qua.
Hôm sau, Đường Cần đến lấy về một bức tranh không biết nên dùng vào chỗ nào. Quỷ vương Tiết đến lấy hạt giống thạch lựu không biết có nên trồng hay không. Giải quyết xong hai việc, Phong Tiểu Tiểu chỉ cần chờ thần Olympus đến cửa.
Điện thoại bàn của tiệm gốm reo chuông trước giờ cơm trưa, Phong Tiểu Tiểu ở gần thuận tay bắt máy:
“Xin chào, tiệm gốm đây.”
Đầu dây bên kia: “...”
“A lô a lô? Bị mất sóng hả?”
Bên kia im lặng hồi lâu, cuối cùng truyền đến giọng nói ngọng nghịu, thanh âm chứa đầy uất ức:
“Cây búa của tôi gãy rồi.”
“Anh là ai? Muốn mua búa thì đi hàng kim khí... khoan! Vidar?”
Phong Tiểu Tiểu đã nhớ ra giọng điệu quen tai này là của đại thần nào, cô suýt cắn đầu lưỡi vội đổi đề tài:
“À phải rồi, tôi đã nghe tin bất hạnh này. À ừm, nghe nói người lùn chỗ các người khéo tay lắm mà, để họ sửa đi.”
Giọng Vidar âm trầm tràn ngập ưu thương:
“Không, vũ khí này không mạnh.”
“... Cho nên?”
Có giỏi thì nói thẳng đi ông anh!
Dương Nghiên ngáp dài xuống lầu chuẩn bị ăn bữa sáng cộng cơm trưa. Phong Tiểu Tiểu đá lông nheo ngoắc Dương Nghiên, ra hiệu anh ta giúp an ủi trạch nam đang đau buồn.
Dương Nghiên hoang mang lại gần, lỗ tai mới dán ống loa, vừa lúc Vidar im lặng một lúc lại lên tiếng:
“Bọn họ đều nói cô có một loại đá thần kỳ...”
Loại đá gì?
Dương Nghiên mấp máy môi không tiếng động hỏi Phong Tiểu Tiểu.
Phong Tiểu Tiểu nhún vai tỏ vẻ mình không biết.
Trong truyền thuyết, mỗi cục đá của Nữ Oa đều có vị trí của nó, một cục cầm đi vá trời bị tầng ô-zôn xử lý. Một cục xuống trần gian yêu đương, bị em gái Lâm xử lý. Một cục sinh ra con khỉ bị Phật tổ xử lý.
Phong Tiểu Tiểu vô cùng bất đắc dĩ, chờ nửa ngày không nghe được bên kia nói tiếp, cô đành ho khan chủ động nói:
“Trong tay tôi hiện giờ không có loại đá, chỉ có đất thôi...”
“...”
“...”
Phong Tiểu Tiểu hắng giọng buồn bực đồng ý:
“Được rồi, chờ khi nào tìm được tôi sẽ gọi điện thoại cho anh.”
So im lặng thì cô không bằng người ta, Vidar vốn được gọi là thần im lặng mà.
Vidar vừa lòng ừ một tiếng, cúp máy.
Dương Nghiên vui sướng khi người gặp họa nhìn Phong Tiểu Tiểu bi thương siết chặt ống nghe, anh không vội đi ăn cơm, ngồi xuống hỏi:
“Cô đi đâu để tìm loại đá thần kỳ cho người ta vậy?”
“Đi ra ngoài nhặt đại một cái, tôi nhớ công viên bên đường có ngọn núi giả nhỏ.”
Dương Nghiên cũng buồn bực theo, so vô sỉ thì anh nào bằng cô gái này.
Sau khi cùng nhau ăn cơm trưa, Phong Tiểu Tiểu đi dạo tiện thể tìm cục đá. Dương Nghiên ở trong nhà đọc báo tiện thể ngẩn người.
Mới im lặng không đến vài phút, bên ngoài đã có thanh âm truyền vào.
Bình luận facebook