• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Nhật ký trưởng thành của Nữ Oa Full (3 Viewers)

  • Chap-255

Chương 258: Kinh biến​




Dây thần kinh của Athena đứt phụt.



Từ khi khôi phục lại thân phận giới tính thật, thần tối cao mới của đỉnh Olympus ghét nhất bị người ta nói về vẻ ngoài của mình. Huống hồ đám người này còn buông lời ô nhục, điều này đã chọc giận Athena.



Một đám người lao đến, Athena không thèm nhìn, dựa vào áo khoác lớn che chắn vòng tay ra sau làm động tác, xoẹt một tiếng hư không ngưng tụ ra một cây quyền trượng dài ít nhất hai mét.



Dương Nghiên muốn che mặt, cây gậy dài như vậy làm sao giấu trong áo khoác được? Làm động tác đó thật là giấu đầu hở đuôi.



Athena cầm quyền trượng xông vào đám đông, một gậy đập vào một người gần ngay trước mắt. Đầu trượng phát ra tiếng sấm sét, chỉ riêng âm hiệu đã rất kinh người rồi.



Trong chiến trường khi chiến đấu với tộc người khổng lồ, Athena có sức mạnh có thể giơ lên cả núi lửa, lúc này đập một đám người thường càng miễn bàn. Người kia nặng cỡ trăm cân bị quất bay lên trời, đụng trúng mười mấy người sau lưng mình như chơi bowling.



Người ban đầu ra lệnh ngạc nhiên suýt rớt cằm, trợn tròn mắt ốc bươu.



Dương Nghiên gọi điện xong bước xuống, vỗ cửa xe rống to:



“Bình tĩnh, bình tĩnh!”



Chuyện này là thế nào? Đánh nhau thì không sao nhưng nếu lộ ra dấu vết gì, anh ta biết dọn dẹp mớ rắc rối đó ra sao?



Triển Hiên cũng bị tiếng sấm hù sợ, thuận tay huơ gậy quét một đám người, không quay đầu lại quát hỏi:



“Xảy ra chuyện gì thế?”



Athena bình tĩnh vừa đánh nhau vừa tìm cớ, qua một lúc bình tĩnh thốt ra hai chữ:



“Gậy điện.”



“...”



Mợ nó!



Tưởng chỉ số thông minh của mọi người thấp thế hả? Gậy điện có volt (công suất) cao cỡ đó sao?



***



Chờ Phong Tiểu Tiểu chạy tới nơi thì đã đánh xong, có Athena mạnh mẽ xông vào cộng thêm Dương Nghiên áp trận, hai chiến thần của thần giới trong và ngoài nước cùng ra tay, không đánh thắng mới lạ.



Phỏng chừng người đánh lén không ngờ mình xui đến mức đó, cứ nghĩ khó chơi nhất là Triển Hiên, lên kế hoạch tỉ mỉ cố ý nhằm vào anh ta, chỉ cộng thêm một tên ẻo lả và một cậu ấm nhà giàu, ai ngờ... bà nội nó, chỉ thêm vào cái con khỉ! Hai người này còn dữ dội hơn cả Triển Hiên đó!



Khi cảnh sát đến nơi Triển Hiên đã mang Dương Nghiên, Athena chạy tới tiệm cơm nhỏ trên đường đối diện, gọi phòng riêng, gọi rượu, gọi đồ ăn. Họ lấy ít thắng nhiều vậy mà không hề bị trầy xước gì, đúng là một trải nghiệm kỳ lạ.



Phong Tiểu Tiểu vào phòng liền ngồi xuống, hỏi: “Biết ai làm không?”



Dương Nghiên nhún vai:



“Không biết, đối phương không lộ thân phận, anh Triển cũng không có manh mối gì.”



Phong Tiểu Tiểu lườm Dương Nghiên, người này rõ ràng có mắt Thông Thiên!



Dương Nghiên nhướng mày đá lông nheo với Phong Tiểu Tiểu, cười gượng.



Mắt Thông Thiên tiện thật, vấn đề là anh ta biết giải thích nguồn tin tức thế nào? Giải thích không được, không thể nhúng tay vào vậy chẳng bằng không xem. Đôi khi mình chõ mũi vào người ta chưa chắc vui, chỉ vì thỏa mãn tò mò mà lãng phí nhiều công sức thế làm gì?



Triển Hiên thản nhiên nói:



“Sau này chờ họ ra tay thêm vài lần tự nhiên sẽ lộ dấu vết thôi, nghề nghiệp hiện nay của tôi cộng với xuất thân như thế, về công hay tư đều không thể yên tĩnh, đánh mãi cũng quen.”



Việc công là bí mật quốc gia, việc tư là bí mật giang hồ, mấy chuyện đó không dính dáng đến Dương Nghiên, Phong Tiểu Tiểu và Athena cho nên Triển Hiên không muốn nói nhiều.



Khóe mắt Dương Nghiên liếc qua Phong Tiểu Tiểu, nhếch môi ý bảo thấy chưa, đúng như anh đây nghĩ.



Phong Tiểu Tiểu bất đắc dĩ trợn trắng mắt, rót trà uống, sau đó đổi đề tài:



“Không làm sao là tốt rồi, anh Triển cũng biết chuyện bạn của bọn tôi rồi nhỉ, anh xem chừng khi nào có thể chuộc người ra?”



Triển Hiên ngây ra nửa phút, một là không ngờ cô em dời đề tài trắng trợn như vậy, không thèm khách sáo quan tâm một chút, nói đổi kênh liền đổi luôn. Thứ hai là không ngờ cô nhắc tới vụ chuộc người cũng dứt khoát như thế. Triển Hiên sớm biết hai người này gọi mình ra vì có việc, nhưng tốt xấu nên ướm thử một chút đã chứ? Làm hại Triển Hiên giữ một bụng lời nói uyển chuyển câu giờ làm nóng không khí giờ không phun ra được.



“...”



Triển Hiên vận khí một chốc rồi lơ đẹp Phong Tiểu Tiểu, quay sang nhìn Dương Nghiên và Athena:



“Nếu mọi người cần gấp thì tôi gọi điện hẹn cậu Liên ra ăn cơm ngay bây giờ?”



Thật ra câu này có nghĩa trái ngược.



Nhưng Athena vui vẻ nhướng mày nói: “Tốt quá!”



“...”



Mợ, nhóm người này không có lấy một ai hiểu chuyện cả!



Nói thì nói vậy nhưng Triển Hiên không thể nào thật sự móc điện thoại ra gọi điện, hẹn ngày hôm sau mới chuyển tin giúp. Triển Hiên vẫn còn băn khoăn việc mình bị đánh lén giữa đường, không ăn được mấy miếng cơm đã vội từ biệt.



***



Sau khi về Đường Cần gọi điện đến, đầu tiên là hỏi thăm rắn trắng nhỏ có khỏe không, lại hỏi em dâu họ khi nào đến nhà bàn chuyện kết hôn, lòng vòng nói một thôi một hồi sau đó mới chuyển tới chủ đề chính:



“Gần đây giang hồ hơi loạn, nghe nói anh Triển cũng bị đánh lén? Mấy ngày nay có vài người của chúng tôi đã dính chiêu, hình như có người muốn thanh lý võ lâm Trung Nguyên.”



Sau khi nghe một đống lời nhảm cuối cùng Phong Tiểu Tiểu cũng nghe được một câu có ích, hỏi: “Muốn chúng tôi điều tra giúp hả?”



Đường Cần ngại ngùng nói: “Ừm, nhưng nếu mọi người không tiện thì...”



“Đúng là không tiện!”



Dạo này bọn họ rất bận rộn, thế giới sắp hủy diệt rồi, võ lâm là cái đinh gì!



“...”



Phong Tiểu Tiểu thở dài đổi giọng:



“Hay tôi cho anh mượn bức tranh treo vài ngày nhé?”



Đường Cần biết chút chuyện nên rất vui vẻ nói:



“Thế thì cảm ơn.”



Tiểu hoa yêu không có tài năng gì trong giới thần thoại nhưng cũng có chút máu mặt trong giới võ lâm.



Phong Tiểu Tiểu cúp máy trở lại phòng khách, Dương Nghiên đang ở dưới lầu đọc báo.



Dương Nghiên nghe tiếng bước chân xuống lầu, không ngẩng đầu lên hỏi:



“Ai gọi vậy?”



Phong Tiểu Tiểu ngồi xuống:



“Là Tiểu Đường, trong giới bọn họ gần đây nổi gió, vụ của Triển Hiên hình như không phải là trường hợp cá biệt.”



Dương Nghiên khẽ ừ, gấp báo lại, mở ti vi, bấm kênh thời sự, thấy chán lại đổi sang đài địa phương. Anh ta bĩu môi định bấm vào kho phim điện ảnh và truyền hình chọn vài bộ xem thì chợt tay cầm remote bị người ta đè lại.



Mắt Phong Tiểu Tiểu dính chặt vào ti vi, cô chỉ vào màn hình:



“Chờ chút! Anh Nhị nhìn cái này đi!”



Đài truyền hình địa phương không phải kênh nào cũng phát lại tin tức, có một số kênh văn nghệ, kênh mua sắm, cả ngày hai mươi bốn tiếng phát chương trình giống nhau. Còn có kênh thời sự địa phương, chuyên chiếu tin mới nhất của khu vực đó, có một số còn quay hiện trường.



Lúc này Dương Nghiên đang xem một cuộc phỏng vấn hiện trường, phóng viên phỏng vấn ngay địa điểm vừa trực tiếp chiếu, tương đương với quan và dân hoàn toàn đồng bộ. Trong ti vi có phóng viên nổi danh sắc bén đang hăng hái giới thiệu đống đổ nát sau lưng.



Phóng viên này khá nổi tiếng, nghe nói từng rèn luyện trong trường thể dục sau đó chuyển nghề phóng viên, bình thường tay chân nhanh nhẹn mang theo máy quay điều tra nghe ngóng các điểm đen, rất là dũng mãnh. Thậm chí còn có vài lần quay trục tiếp hiện trường, phóng viên này còn đánh vài đòn với tay đấm ngăn cản máy tiếp tục quay. Làm một bài tin mà dáng vẻ cứ như 007, chương trình to gan mà chân thật, cộng thêm dáng vẻ oai phong khi đánh nhau khiến phóng viên này thu hút được nhiều người hâm mộ. Làm phóng viên mà có thể tập hợp được rất nhiều người địa phương ủng hộ, không thể phủ nhận đây chính là tượng trưng cho phái thực lực.



“Mọi người đang xem một nhà xưởng bỏ hoang trong ngoại ô thành phố tôi, chỗ này vốn dùng để...”



Sau khi giới thiệu sơ qua địa hình, phóng viên 007 nhích người sang một bên để camera quay toàn cảnh đống phế tích.



“Bây giờ nó bị bỏ hoang, mảnh đất này tạm thời không có ai thu mua, cư dân gần đây cũng dọn đi, chỗ này thành đất hoang ít người qua lại. Nhưng chiều hôm nay trong nhà xưởng đột nhiên xảy ra một vụ nổ kỳ lạ...”



Dương Nghiên xem một lúc thì mất đi hứng thú:



“Xem cái này làm gì?”



Đơn giản lại là xưởng đen gì đó bị lôi ra ngoài sáng, vụ nổ có lẽ là hành vi trái luật hoặc sản xuất vật nguy hiểm như pháo hoa.



Phong Tiểu Tiểu xem thường ánh mắt của Nhị Lang Thần:



“Anh không thấy trong phế tích còn sót cây cột à? Đương nhiên cây cột không phải mấu chốt, quan trọng là trên cây cột có con dê núi đực kìa.”



Dê núi đực...



Đầu óc Dương Nghiên xoay một vòng mới phản ứng lại, trợn to mắt nói:



“Lucifer!?”



Dê núi đực tượng trưng cho Ma Vương nên thường bị dùng làm tế phẩm hiến cho Ma Vương. Ngày nay nhà nông nuôi gà, nuôi heo, nhưng ít người nuôi ngựa hay dê. Cho dù có nuôi thì thứ này cũng chỉ để ăn hay để bán, chứ treo lên cây cột hút hết máu làm gì?



Trong một tích tắc, Phong Tiểu Tiểu thấy ống kính có gì đó là lạ, nhìn kỹ mới thấy có điểm quái dị.



Nếu đã biết vấn đề nằm ở đâu, Dương Nghiên liền tập trung sự chú ý, hai người chụm đầu lại xem kỹ hình ảnh trên ti vi.



Trong màn hình, phóng viên 007 đang cầm camera đến gần đống phế tích:



“Theo chuyên gia thành phố tôi khảo sát hiện trường thì kết luận đưa ra là trong phế tích không có dấu vết thuốc nổ sót lại, nhưng uy lực của vụ nổ này khiến cho nguyên nhà xưởng đổ nát. Sau khi cảnh sát điều tra nói hiện trường không có xác chết nhưng có dấu vết sót lại của tổ chức buôn bán thi thể người. Theo phân tích, rất có thể những bộ phận thân thể khác đã bị nhiệt độ cao đốt cháy...”



Phong Tiểu Tiểu không nhịn được nói:



“Chương trình này sớm muộn gì cũng bị cấm chiếu.”



Dương Nghiên gật gù đồng ý: “Ừ, tôi cũng nghĩ vậy.” Chương trình này cái gì cũng dám nói, chẳng lẽ đài truyền hình không có ai đứng ra cảnh báo sao?



Đột nhiên phóng viên trong màn hình chú ý tới cây cột trói dê núi đực, sắc mặt sa sầm, xách camera chạy nhanh qua.



Không biết phóng viên hưng phấn hay kích động chỉ vào dưới cây cột:



“Mọi người nhìn xem, dưới cây cột có ký hiệu giống phép thuật, đây rất có thể là...”



Chẳng cần nghe tiếp thì sự việc tiếp theo cũng đã sáng tỏ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom