Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-266
Chương 269: Fan biến thành anti-fan
Hận! Cô ta rất hận!
Mỗi khi nằm rạp trên những tấc ruộng khô tới mức nứt nẻ, trong những ngày nóng đỉnh điểm này mà lại bị đám người miền núi ngu dốt dùng gỗ đá ném tới để xua đuổi, Nữ Bạt luôn cắn chặt cánh môi dưới nứt nẻ, vẻ mặt dữ tợn chịu đựng nỗi đau trên người truyền đến, hận không thể đến trước mặt hoàng đế mà cắn xé máu thịt ông ta, hỏi người cha vô tình vô nghĩa kia xem vì sao lại đối xử với cô ta như thế?
Trong trận đại chiến giữa hoàng đế và Xi Vưu, vì thần gió Phi Liêm và thần mưa Bình Hào đã khiến cho quân đội đế quốc hoảng sợ. Quân đội của hoàng đế trốn tới đâu là mưa rền gió dữ liền đuổi tới đó, bởi vậy hoàng đế bại trận, sau đó đặc biệt nhờ Chúc Dung mời Ứng Long đến trợ giúp.
Quả nhiên Ứng Long không tầm thường, sau khi hóa thành rồng đen liền há cái miệng khổng lồ ra hút hết mưa to vào trong, lúc này tình cảnh nguy nan mới dần trở lại bình thường. Nhưng dù có làm thế nào thì cũng không thể giành được chiến thắng. Khi hoàng đế sắp bại trận, thì chính cô ta, là cô ta đã ra trận, dốc hết thần lực để phá pháp môn của quân địch nên mới có thể giúp Lực Mục, Thường Tiên dẫn bộ binh phá tan đại quân Xi Vưu.
Cô ta cũng không mong mỏi gì được lưu danh muôn đời, chẳng qua chỉ muốn cha mình thật tâm đối xử với mình mà thôi. Nhưng rõ ràng cô ta đã lập được công lớn, vậy mà tại sao cuối cùng lại rơi vào kết cục bị lưu đày đến sông Xích Thủy phương bắc?
Bởi vì cô ta “ở đâu thì chỗ đó sẽ không mưa” ư? Hay bởi cô ta là kẻ mà “hễ thấy thì quốc gia đại hạn, đất cằn ngàn dặm”?
Nữ Bạt cười điên cuồng, ngũ quan méo mó nắm chặt lớp đất dưới thân. Phải, là vì mình đã mất hết thần lực, không thể về trời, đành phải ở lại nhân gian nên mới gây nên hạn hán ngàn dặm, thế nên dù có không muốn thế nào đi nữa, dù có ấm ức hơn nữa thì vẫn là sai.
Nhưng cô ta vì ai mà mới mất hết thần lực? Dân chúng chỉ nhớ rằng bởi vì cô ta nên trời mới không mưa, nhưng lại không nhớ ra là bởi vì có cô nên hoàng đế mới đánh bại được Xi Vưu, bêu đầu hắn lên, bảo vệ thái bình cho trung nguyên sao? “Vì dân chúng trong thiên hạ, đã làm nhiều điều ác thì con không thể ở lại đây được nữa, con hãy đi đi.”
Ngày đó, cô ta đã mất hết thần lực, chỉ còn mang trong mình mối họa hạn hán. Hoàng đế khẽ thở dài, tự mình dắt tay cô ta đi ra khỏi trung nguyên. Cô ta vốn mất hết thần lực nên vô cùng uể oải, thấy cha tìm đến thì ngây thơ tưởng rằng vì cha thương mình nên tới an ủi một lúc.
Ai ngờ an ủi thì chẳng thấy đâu mà thứ chờ đợi cô ta lại là sự tuyệt tình đến vậy. Trên bậc thang Hiên Viên, cô ta nhìn xuống vùng đất trung nguyên rốt cuộc cũng đã thống nhất, đang từ buồn rầu chuyển sang vui mừng thì bên tai lại truyền đến một câu “hãy đi đi” kia... Cô ta ngạc nhiên ngẩng mạnh đầu lên, ánh mắt không tin nổi mà nhìn lên đài Hiên Viên, bóng dáng cao lớn của cha đang đứng nơi đó, vẻ mặt trách trời thương dân khiến cô ta hoa mắt chóng mặt.
Người đàn ông kia tuyệt tình lắc đầu than một tiếng, nói xong liền đi, phất tay áo, xoay người không chút do dự.
Chỉ trong phút chốc mà Nữ Bạt bỗng cảm thấy lạnh thấu tim gan, dù mặt trời còn đang chói chang nhưng cũng không cảm nhận được một chút độ ấm nào. Nhìn những chiếc kiệu oai nghiêm phía sau hoàng đế, cả người cô ta bỗng mất hết khí lực, quỳ rạp xuống đất.
Cô ta rốt cuộc đã làm gì sai?
Rõ ràng là công cao hơn người, vậy mà lại bị cha ruột lưu đày tới mức không chốn dung thân.
Rõ ràng phải được người đời tôn sùng lễ bái, vậy mà lại biến thành người mà tất cả đều chán ghét xua đuổi.
Rõ ràng ngày xưa cao cao tại thượng, vậy mà đảo mắt một cái, giờ lại phải quỳ gối dưới đất bụi bặm...
Vì sao? “Cút ngay! Cút đi ngay!”
Nhóm dân miền núi phẫn nộ chửi bới, đánh đập không ngừng, Nữ Bạt cuộn mình thê thảm trên mặt đất, không nhìn ra chút phong thái nào của nữ thần xưa kia nữa rồi, yên lặng như đã chết vậy.
Sau đó thân thể cô ta bỗng nhiên động đậy, giữa môi bật ra một tiếng cười nhạo. Tiếp đó, yết hầu truyền ra tiếng cười khàn khàn đứt quãng, càng lúc càng lớn, mang theo sự điên cuồng. Cô ta ngẩng mạnh đầu lên, trên dung mạo xinh đẹp lộ ra vẻ dữ tợn, mang theo thù hận ngập trời mà rống giận với nhóm dân miền núi: “Ngu dân!”
Đây là trung nguyên mà cô ta đã dốc hết toàn lực để bảo vệ sao?
Đây là dân chúng mà cô ta đã vứt bỏ tất cả để bảo vệ sao?
Khi một tia thần niệm cuối cùng sắp mất đi trong tuyệt vọng, thậm chí Nữ Bạt còn có cảm giác thoải mái như được giải thoát.
Cha, hoàng đế, Hiên Viên thị... vứt bỏ con gái, vứt bỏ công thần. Ở trong lòng ông, ngoài thiên hạ của ông ra thì từng có vị trí nào dành cho tôi không? Thế gian rộng lớn cũng đã không còn chỗ cho cô ta dung thân.
Người ta nói nhân quả luân hồi, cô ta làm việc thiện, vậy sao lại kết quả lại đắng như thế? Thà rằng trở lại, thà rằng trở lại như lúc trước...
Mãi đến không biết bao nhiêu năm sau, một giọng nói trầm mạnh vang lên từ nơi sâu thẳm trong linh hồn đã khiến cô ta thức tỉnh khỏi bóng đêm yên tĩnh vô tận.
“Cô cam tâm ư?”
“... Ta… không cam tâm!”
***
Nữ Bạt nhíu mắt lại, ngẩng đầu nhìn đám người đang ngây ra như phỗng, vây xem ở trên miệng động, lại thấy anh đẹp giai Bắc Âu nhảy xuống đứng cách đó không xa, xì một tiếng với Phong Tiểu Tiểu: “Cũng được giúp không ít nhỉ?”
“...” Thật ra thì chuyện này là hiểu lầm!
Phong Tiểu Tiểu còn chưa nói gì thì cậu Liên đã sắp sụp đổ rồi.
Cậu ta chỉ muốn hóng hớt, tìm hiểu xem đám người Triển Hiên giới thiệu có đáng tin hay không thôi. Nhưng ai ngờ sự thật lại quá sức tưởng tượng như vậy, thật sự khó chấp nhận quá đi mà!
“Cứu tôi với!” Thật ra tố chất tâm lý của cậu Liên cũng không tệ lắm, nhưng dù có tốt mấy thì cũng chưa từng gặp phải tình huống nào quỷ dị như vậy. Tiếng kêu cứu của cậu ta không nhịn được mà lạc cả giọng.
“Từ từ, chúng tôi sẽ tận lực cứu cậu.” Phong Tiểu Tiểu lại rất nể mặt.
Cậu Liên lại chẳng quan tâm, khóc gọi không nể tình gì hết: “Không cần cô cứu!” Tôi thèm vào! Cô ta là yêu quái đó. Triển Hiên, mấy người anh giới thiệu đều là loại người của nợ gì thế hả? Nửa người dưới của cô ta vậy mà lại là đuôi rắn.
Nếu chỉ có mỗi cô ta không bình thường thì cũng coi như thôi, nhưng sao cái trán của cậu ấm kia lại nứt ra vậy? Mà trong cái đuôi của yêu nữ kia còn cuốn cả một quái vật mắt đỏ có sừng nữa chứ? Cho dù có thiếu hiểu biết đến mấy thì cậu ta cũng biết là những kẻ mọc sừng đều không dễ chơi.
Vẻ ngoài của Vidar đương nhiên cũng không được coi là kỳ quái cho lắm, nhưng trong mắt cậu Liên thì cứ người nào có liên quan với Phong Tiểu Tiểu, lại có năng lực dùng ti vi đập vỡ mặt đất thì trông thế nào cũng thấy không thể là người bình thường được.
Nữ Bạt sửng sốt, khinh miệt cười ha ha rồi liếc mắt một cái: “Hay là tới chỗ ta đi?”
Người đối đầu với cái ác thì chắc chắn là chính nghĩa! Cậu Liên tràn ngập hy vọng, giãy giụa, tha thiết cầu cứu: “Nữ thần...”
Lời còn chưa nói xong đã thấy Nữ Bạt hừ lạnh một tiếng, từng ngọn lửa mãnh liệt bùng lên quanh người, sau lưng thì bỗng có một đôi cánh đỏ lớn dang ra, tay chân kéo dài ra giống như móng vuốt loài chim. Sau khi biến thân xong, trước vẻ mặt ngu ngốc còn đang há hốc mồm của cậu Liên, mỹ nữ bỗng biến ma nữ - Nữ Bạt đùa giỡn, nhướng mày với cậu Liên: “Cho dù như vậy thì cậu cũng tình nguyện theo tôi sao?”
“...” Cậu Liên câm miệng, liều mạng lắc đầu, nháy mắt đã khóc ròng.
Thì ra đây không phải là cuộc đối đầu giữa chính nghĩa và tà ác, mà đây là một cuộc chiến giữa quỷ và quỷ, lũ quỷ làm loạn...
Bọn vệ sĩ ở trên miệng động vốn cũng đã rất hoảng sợ, nhìn thấy cảnh này liền đột phá hoàn toàn giới hạn chịu đựng trong tâm lý của họ rồi. Trong lúc bọn họ còn đang do dự không biết nên trốn hay đi xuống liều chết để cướp cậu Liên về thì Nữ Bạt đã vung chùy một cái, một vòng ánh đỏ thật lớn khuếch tán ra, sàn nhà trên đầu lập tức tan ra, bọn vệ sĩ rơi “bùm bùm” xuống như bánh chẻo(*).
(*) Bánh chẻo: Còn có tên gọi khác là sủi cảo. Sủi cảo là tên bắt nguồn từ tiếng Quảng Đông, còn bánh chẻo được bắt nguồn từ tiếng phổ thông Trung Quốc. Bánh có ba loại được chia theo cách nấu là bánh luộc, bánh hấp và bánh chiên.
Rơi xuống từ độ cao hơn ba mét, không chết thì người cũng bị thương nặng. Tình huống quá đột ngột nên mọi người đều không kịp phản ứng, mà có kịp phản ứng đi nữa thì cũng không ra tay cứu được, bởi Nữ Bạt đã kéo chùy mà vọt lên rồi.
Dương Nghiên “chậc” một tiếng, lật tay rồi rút Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao từ trong hư không ra rồi tiến lên nghênh đón. “Keng” một tiếng, đao và chùy đã chạm nhau, ánh lửa lập tức văng bốn phía... Là ánh lửa thật, không chỉ có ánh lửa mà còn có mồi.
Người xưa thường ví người dùng loại binh khí này rất mạnh mẽ, nghĩa khí và linh hoạt, biến hóa, kiên cường nhưng không cứng nhắc. Trong lịch sử Trung Quốc, có hai nhân vật nổi tiếng dùng binh khí này chính là Nhị Lang Thần và Trương Liêu của thời Tam Quốc. Không để ý đến ngọn lửa đang nhảy đến trên người mình, Dương Nghiên nhíu mày, cắn răng nhẫn nhịn, chốc lát sau ánh lửa đã chọc thủng một lỗ máu rồi cháy đen, trên tay dùng lực đẩy lui Nữ Bạt, thay đổi góc độ múa đao rồi thuận tay đánh với Nữ Bạt.
Thành Hoàng cổ vũ: “Nhị Lang Thần cố lên, đừng đánh mất tên tuổi chiến thần số một thiên đình!”
Cậu Liên và đám vệ sĩ đều điên cả lên. Bọn họ nghe thấy cái quái gì thế này? Cậu ấm này là Nhị Lang Thần? Nhưng nói vậy cũng phải, cái khe trên trán đối phương quả thật là ngầu lòi, rất phù hợp với hình tượng Nhị Lang Thần trong truyền thuyết.
Phong Tiểu Tiểu thả lỏng đuôi, đẩy Khương Lễ cho quỷ vương Tiết: “Lão Tiết trông chừng xíu, tôi lên giúp một tay!”
Tên tuổi Nhị Lang Thần là tốt nhất, thế nên lúc này cậu Liên cũng nhận định chính xác rằng đám người Phong Tiểu Tiểu mới là chính nghĩa, vậy nên liền “té” lại từ trong tay Vidar: “Cô Phong, kia là yêu quái phương nào?”
“...” Chắc chắn đây là do xem Tây Du ký quá nhiều… Phong Tiểu Tiểu liền câm nín luôn: “Đừng có lộn xộn, giờ đang vội.” Nói xong cô liền thuận tay rút roi ra, quăng vào không trung đánh “ba” một tiếng sắc bén quật thẳng về phía Nữ Bạt.
Nữ Bạt nhanh nhẹn nhảy ra, Dương Nghiên quay lưng lại, khó khăn lắm mới tránh được.
Dương Nghiên rất phẫn nộ còn Nữ Bạt lại rất vui vẻ, cười khanh khách mà châm chọc nói: “Nữ Oa và Phục Hy không hổ là vợ chồng tâm ý tương thông, Phục Hy chuyển thế vứt bỏ con gái, Nữ Oa chuyển thế lại vứt bỏ bạn bè.”
Cằm cậu Liên rơi xuống đánh “rắc” một tiếng, tròng mắt sắp lọt ra ngoài cả rồi.
“Lỡ tay, lỡ tay!” Phong Tiểu Tiểu vội cười gượng giải thích với Dương Nghiên, nói xong lại giơ roi lên quật một cái.
“Cô còn đánh?” Dương Nghiên khiếp sợ, thật sự luống cuống tay chân, cảm thấy em gái này cũng biết ”hố” đồng đội ghê.
Đang đánh nhau bỗng chuyển thành né tránh, vị trí vốn thay đổi chỉ trong nháy mắt, cho nên người ở ngoài muốn đâm một đao thì nhất định phải nhanh tay lẹ mắt, ít nhất trình độ cũng phải trên cơ hai người đang đánh thì mới không lỡ tay làm tổn thương đến đồng đội...
Đúng lúc còn đang miên man suy nghĩ, không ngờ Phong Tiểu Tiểu lại không đánh vào giữa cuộc chiến nữa mà lại đánh sang mặt đất ở bên cạnh.
“Ầm!” một tiếng, đá vụn văng ra, mấy cái tượng đất cao lớn dần đứng lên khỏi nền đất, chất liệu bên ngoài thân thể còn hiện ra vẻ cứng rắn, sáng bóng với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
Lúc này Dương Nghiên mới thở phào, vui mừng phát hiện ra rằng cuối cùng đối phương cũng có chút thông minh.
Có thêm mấy tượng đất tham chiến nên thực sự cũng khiến Nữ Bạt bối rối. Người ta không máu không thịt, căn bản không sợ bị đốt, hơn nữa chất lượng mấy thứ mà Nữ Oa tạo ra rất chắc chắn, sau khi chuyển đổi chất liệu thì căn bản không phải một hai gậy là có thể đánh vỡ. Tuy Nữ Bạt vẫn thoải mái ngăn cản được vài tên, không hề bị thương, nhưng sắc mặt vẫn trầm xuống, hừ lạnh một tiếng, thanh chùy trong tay đột nhiên dài ra, thân chùy nổi lên ánh đỏ mãnh liệt...
Đây là muốn ra tuyệt chiêu à!
Phong Tiểu Tiểu hít một hơi thật sâu, nhanh chóng quăng ra hai roi nữa. Nữ Bạt châm biếm: “Cô cho rằng loại phế vật này thật sự có thể chắn...”
Còn chưa nói xong, cô ta đã phát hiện ra mình đoán sai, người ta không vung ra tượng đất như trước mà là hai sinh vật có cánh, một đen một trắng...
Bình luận facebook