Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-232
Chương 235: Phân phối tù binh
Charon lấy tiền chở người là lệ thường.
Người Hy Lạp cổ thường đặt một đồng tiền bạc trong miệng người chết, chính là để vong hồn có tiền mà đưa cho Charon ở bờ sông Acheron, nếu không người chết không thể lên thuyền, không thể đi đến minh giới thì chỉ có thể quanh năm quanh quẩn ở bờ sông, chẳng biết đi đâu về đâu...
Đương nhiên, Charon thu phí cũng là rất phải chăng, một người một đồng bạc, cũng không vì giá cả tăng giảm mà thay đổi, cũng hoàn toàn không quan tâm mùa đắt khách hay ế khách mà tổ chức các hoạt động giảm giá. Mà ngay cả minh vương Hades cũng không làm gì được anh ta, ai bảo người ta có chống lưng trâu bò, có cha mẹ là một trong năm vị thần thời nguyên thủy?
Cho nên, đương nhiên là Lý Tiếu bị lơ đẹp.
Charon gác mái chèo lên thuyền, ngồi tung ba đồng bạc mà Lý Tiếu đưa: “Trọng lượng người sống khiến thuyền của tôi không an toàn, không thu các người nhiều tiền hơn đã tốt lắm rồi... Muốn giảm giá hả? Đi tìm minh vương điện hạ tới nói chuyện với tôi đi!”
Lý Tiếu không cam lòng: “Chẳng lẽ lúc trước Ganymede và Amphitrite cũng đưa tiền sao?” Có quỷ mới tin! Hai người kia không bị bắt lên thuyền đã may lắm rồi, sao có thể chủ động trả tiền yêu cầu đưa đò?
“Bọn họ là thần Olympus.” Charon khinh bỉ: “Thần Olympus qua sông đều trực tiếp ghi sổ, mỗi trăm năm thì lấy hóa đơn tìm thần tối cao thống nhất kết toán. Sao nào, các người cũng muốn sửa thần tịch hả?”
Dương Nghiên là con nhà đại gia, không nhìn nổi vẻ cò kè mặc cả tính toán chi li của người khác như vậy, thấy hai người cứ dây dưa, không nhịn được liền mở miệng: “Cho anh ta đi! Chẳng phải chỉ thêm một đồng tiền sao, cò kè như thế làm gì?!”
Lý Tiếu muốn khóc: “Anh Nhị, một đồng bạc này cũng không phải đơn giản chỉ là một đồng bạc bình thường đâu... Trước tiên chúng ta không nói về vấn đề giá trị, anh không biết chứ bạc này chính là bạc thuần, còn là do Hephaistos tự tay tạo ra, trên mặt tiền có hình của minh vương, tuyệt đối vô giá đó...”
“Quy ra giá trị bao nhiêu tiền rồi quay về tôi trả cho ông, giờ đưa cho anh ta đi!” Dương Nghiên mất kiên nhẫn ngắt lời.
“Vấn đề là tôi chỉ có ba miếng!” Lý Tiếu khóc ròng: “Lúc trước lão Ha cho tôi ba cái, thấy kiểu gì cũng đủ dùng, cùng lắm thì dùng xong lần sau lại lấy, ai biết cùng lúc mà mọi người lại tới nhiều như vậy?”
Phục Hy và Phong Tiểu Tiểu từ phía sau đi tới, nghe xong mấy câu liền hiểu ra tình hình hiện tại, Phục Hy thản nhiên liếc nhìn cái thuyền rách của Charon một cái, nhấc chân trực tiếp rảo bước tiến vào sông Acheron.
“Cẩn thận...” Charon phản xạ có điều kiện hít sâu một hơi.
Sông Acheron còn có tên là dòng sông đau khổ, nước sông không phải nước thực sự, mà do oán khí âm khí của vong linh oan hồn ngưng tụ mà thành.
Một khi bị chút âm khí này dính vào người, những oan hồn chỉ còn bản năng kia sẽ quấn chặt lấy linh hồn kẻ đi vào sông, khiến người đó bị nỗi đau đớn tuyệt vọng cắn nuốt, đánh mất lý trí, cuối cùng đồng hóa thành oán linh giữa sông Acheron, chỉ biết đau khổ kêu rên.
Mà ngay cả Charon cũng không dám để nước sông này dính vào người, cho dù anh ta có thể chống đỡ được lâu hơn, nhưng tuyệt đối sẽ không muốn có trải nghiệm rơi vào cảm xúc tuyệt vọng không tốt đẹp như vậy…
Anh ta vừa nói xong, đế giày Phục Hy cũng đồng thời dẫm lên mặt sông. Trên sông Acheron, ngay cả một mảnh lông chim cũng không nổi lên được trên mặt nước, nhưng Phục Hy lại vững vàng đi trên đó như đi dạo sân vắng. Dưới chân anh là một đống mặt quỷ chen chúc vặn vẹo gào thét đau đớn, có mấy cái oán linh không thức thời muốn cắn lấy ống quần Phục Hy, nhưng vừa mới nhảy ra khỏi mặt sông đã bị nghiệp hỏa đột nhiên xuất hiện đốt thành hư vô.
Mấy đám ma trơi nhảy nhót bên chân Phục Hy, làm tăng thêm vẻ kỳ dị của bầu không khí xung quanh. Trong ánh lửa chiếu rọi, Phục Hy xoay người lại, bình tĩnh mở miệng: “Còn không dẫn đường?”
“Hả...” Charon hoàn toàn há hốc mồm.
Dư lại vừa đúng ba người, Charon không nhiều lời nữa, chờ đám người lên đò xong liền chèo thuyền đi ra bờ sông, thuyền gỗ nhìn như đơn sơ ì ạch tiến vào dòng sông...
Người sống muốn đi vào minh giới là phải trả giá lớn, đò ngang Charon chính là thử thách thứ nhất.
Trọng lượng người sống làm cho đò ngang xóc nảy rung chuyển, ngoại trừ những anh hùng dũng cảm không sợ, hơn nữa còn phải là anh hùng có vận may lớn, nếu không từ đò ngang bị xóc nảy ra ngoài, hoặc là không cẩn thận bị dính nước sông Acheron, sẽ lập tức bị đau đớn và tuyệt vọng chôn vùi.
Từ tình huống kể trên cũng biết, đánh phó bản minh giới thật sự không phải chuyện dễ dàng. Trong các anh hùng nổi tiếng của Hy Lạp cổ đại, cũng chỉ có ít ỏi mấy người là thành công kiếm được giá trị công huân ở đây, mà đa số những người khác thì thậm chí ngay cửa thứ nhất này còn không qua...
“...”
Charon cầm mái chèo mà muốn quỳ, từ lúc anh ta đưa đò qua sông Acheron, người đàn ông đi bộ trên mặt sông kia luôn đỡ lấy cô gái ngồi đò rồi bất mãn lạnh lùng trừng lại đây một cái.
Sau đó, không đợi Charon giải thích một phen đây là tình huống bình thường vân vân, thì nửa người dưới của đối phương đã hóa thành đuôi rắn màu xanh, cuốn lấy toàn bộ thân thuyền, trực tiếp kéo đi...
Lúc ấy Charon suýt khóc ròng, đây quả thực quá hung tàn mà.
Sóng xô mãnh liệt tính cái gì, oan hồn vong linh thì đã thấm vào đâu.
Đò nhỏ bị cuốn chặt lấy, theo gió vượt sóng trên mặt sông quả thực còn trâu bò hơn cả ca nô, vững vàng hơn cả tàu biển chở khách chạy định kỳ.
Ngoài việc chỉ đường ra thì Charon chẳng còn có tác dụng nào khác. Thậm chí, anh ta cảm thấy có thể được hưởng thụ việc qua sông với tốc độ vững vàng nhanh như vậy mà mình không cho người ta một đồng bạc quả nào thì thực chính là không thể nào nói nổi... Đương nhiên, anh ta phải thật sự dám cho mới được...
Đến bờ sông, xuyên qua cây bạch dương màu đen và cây dừa chưa kết quả, chính là cung điện minh phủ, chó ba đầu Cerberus đang đánh tú lơ khơ trước cửa, hoàn toàn không để ý tới Lý Tiếu nhỏ bé đi sau cùng của đoàn người, tận trung với cương vị công tác mà nhào tới, mới kêu một tiếng đã bị Phục Hy dùng đuôi đánh bay.
Charon còn chưa kịp đi, chính mắt nhìn thấy cảnh tượng chó ba đầu to lớn ngã bay vào sông Acheron, quả thực trong lòng xót xa đến mức muốn khóc to một trận... Quá mất mặt, rồi nhanh chóng chèo thuyền qua vớt chó.
Mà một bên khác, có vẻ là Hades đã nghe được từ đâu đó nên cũng biết đến chiến tích của đoàn người trong chuyến đi này, đợi đến khi mọi người đi vào cung điện, liền thấy được vị minh vương này đã sớm ngồi ở ngai vàng trên cao.
Vừa nhìn thấy Phục Hy, ánh mắt Hades liền dời xuống nhìn chằm chằm vào cái đuôi rắn màu xanh, trầm mặc nửa phút.
Lý Tiếu cũng không rõ ông bạn mặt liệt đang nghĩ gì, vội đi ra hoà giải: “Nhanh như vậy lại gặp mặt ha.”
Hades thu hồi ánh mắt, mặt không đổi sắc quay về phía Lý Tiếu gật đầu, ngẫm lại rồi bổ sung một câu: “Ba ngày.” Ý là chỉ mới cách ba ngày đã gặp lại.
Lý Tiếu liền cảm thấy xấu hổ, tới tìm người ta quá thường xuyên đúng là cũng hơi quấy rầy, nếu quan hệ lâu năm còn dễ nói, hằng ngày tới ăn chực còn chẳng vấn đề gì. Nhưng họ mới chỉ là bạn bè quen biết chưa lâu, hơn nữa người ta còn là vua của minh giới, cho dù hiện tại quỷ hồn ít, nhưng chắc chắn cũng có không ít việc cần làm.
Ngập ngừng một lúc, không đợi Lý Tiếu nghĩ xong nên tiếp lời như thế nào, cổ chân đã bị Phong Tiểu Tiểu đạp một cú, ý bảo ông ta nhanh chóng nói vào chuyện chính.
Lý Tiếu lau mồ hôi, dứt khoát tìm cứu viện: “À ờ, anh Hy, anh thấy thế nào?”
Phục Hy cũng thói quen thẳng thắn: “Nền ở chỗ nào?”
Nền?
Hades chớp đôi mắt đen láy không gợn sóng, trông có vẻ như nghĩ mãi mới nhớ ra: “Amphitrite Atlantis?” Dừng một lúc, mặt vẫn không đổi sắc hỏi lại: “Các người chỉ muốn cái này thôi hả?”
Phục Hy chưa kịp gật đầu đã bị Phong Tiểu Tiểu níu lại, người sau vội vàng cười xòa: “Nếu tiện thì trả Aphrodite và Ganymede bị đưa đến đây cho chúng tôi luôn...”
Hades cũng không trả lời ngay mà quay đầu nhìn về phía sau ngai vàng của mình.
Lúc này Phong Tiểu Tiểu mới chú ý tới, trong bóng tối sau ngai vàng còn có một người đang đứng, trong tay anh ta cầm lưỡi hái, mặc áo choàng màu đen, sau lưng là một đôi cánh đen tản ra khí lạnh... Nhận được ánh mắt của Hades, người này kéo mũ áo choàng xuống và đứng dậy, một khuôn mặt tuấn tú trẻ tuổi hiện ra, anh ta gật đầu với mọi người rồi cúi người báo cáo với Hades: “Vương, Ganymede bị minh hậu mang đi, có vẻ là minh hậu sẽ không bằng lòng trả người.”
Minh hậu Persephone, đó cũng là một em gái khá rắc rối, lúc đầu bị minh vương đoạt hôn bắt đến minh giới làm vợ, cho dù trong chuyện này cho ta có thân phận là người bị hại, nhưng khi chính thức trở thành vợ minh vương, cô ta cũng lập tức biểu hiện ra mặt hung hãn của mình.
Không nói đến những việc nhỏ như nghiền một tình nhân cũ của Hades thành tro bụi, một sự tích tương đối nổi tiếng của Persephone chính là tranh đoạt tình nhân với thần tình yêu Aphrodite. Cuối cùng, chuyện lớn đến mức Zeus phải ra mặt hòa giải, nhà trai người ta vẫn luôn tỏ ra không thích cô, bốn tháng bị bắt bầu bạn với Persephone, bốn tháng làm bạn với Aphrodite. Không biết trong bốn tháng đó người ta quyết định tự tìm niềm vui cho bản thân hay là đi tìm thần tình yêu, tóm lại thì có thể chắc chắn rằng cho tới bây giờ người ta chưa từng chủ động đến tìm Persephone một lần nào...
Nghe Dương Nghiên lặng lẽ phổ cập tình sử của minh hậu cho mọi người, việc thần Hy Lạp không biết xấu hổ lại một lần làm mới điểm giới hạn trong nhận thức của mọi người. Phong Tiểu Tiểu cạn lời mười phút, nhìn Hades trầm mặc sau khi thần chết Thanatos báo cáo, và cả bóng ma gần như sắp thành thực thể phía sau... Cô liền không đành lòng tiếp tục truy vấn người đàn ông đáng thương trên ngai vàng kia, vì thế từ bỏ Ganymede, cẩn thận nhảy đến lựa chọn sau: “Thế Aphrodite đâu?”
Hades ngẩng đầu nhìn Thanatos, người sau vội tiếp tục báo cáo: “Amphitrite bị Tartarus mang vào vực sâu...” Đây chính là một trong năm vị thần nguyên thủy, vực sâu vô tận Tartarus có thể đủ sức giam giữ thần vương tiền nhiệm Cronus.
F**k!!!
Phong Tiểu Tiểu rất muốn ngửa mặt lên trời thét dài, giới hạn liêm sỉ của Hy Lạp này còn có thể thấp hơn được nữa không?
Vừa cướp được người liền lập tức chia của, không thèm cho người ta kịp chuẩn bị gì luôn.
Sắc mặt Phục Hy cũng hơi khó coi, may mà sau đó, Thanatos đã thông minh lập tức bổ sung một câu: “Nhưng trước khi Amphitrite bị mang vào vực sâu, bóng nước Atlantis cũng đã bị Tartarus giao cho thần khổng lồ trăm tay, có cần tôi đi lấy nó không?”
Phục Hy nghe vậy liền yên tâm, cướp người hay không cũng không hề gì, chỉ cần nền thần đình vẫn còn là được.
Bình luận facebook