• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Nhật ký trưởng thành của Nữ Oa Full (1 Viewer)

  • Chap-231

Chương 234: Đi vào minh giới​




Quan hệ giữa chư thần Olympus cũng không mấy hòa thuận.



Mấy thần nhỏ rải rác trên đỉnh núi thì không nói làm gì, riêng giữa năm đại thần và mười hai chủ thần, bởi vì đủ loại nguyên nhân mà đã có không ít mâu thuẫn. Trong đó, mâu thuẫn nhân quả lớn nhất chính là cuộc tranh đoạt quyền hành thần tối cao đời thứ ba giữa ba anh em Hades, Poseidon và Zeus.



Lúc trước, bên ngoài nói là ba người dựa vào việc rút thăm để quyết định phân chia thế giới, nhưng Zeus được người mẹ Rhea(1) giúp động tay động chân lên lá thăm, cho nên rút được quyền thống trị không trung rộng lớn nhất đại diện cho quyền lực tối cao, còn Poseidon và Hades thì lần lượt chiếm được minh giới và hải dương.



(1) Rhea: là nữ thần của sự sinh sản, màu mỡ, một trong những vị thần Titan, là con gái của thần Uranus (bầu trời) và nữ thần Gaia (đất mẹ). (Nguồn: Wikipedia)



Xét về địa vị chư thần Olympus mà nói, anh cả Hades rút thăm được lãnh địa xem như thấp nhất, về sau xem xét kỹ lưỡng điểm này, không khó tưởng tượng Hades sẽ không cam lòng cỡ nào.



Đương nhiên, điều này cũng không có nghĩa là Poseidon bắt thăm được hải dương thì sẽ cam tâm, nếu không thì vì sao về sau anh ta lại liên thủ với Hera làm phản… Thần tử không muốn làm thần tử của thần vương không phải thần tử tốt. Mọi người đều là đời sau của Cronus, dựa vào đâu mà ngươi được ngồi lên thần tọa cao nhất?



Cho nên lúc này thê thiếp Zeus và Poseidon bị bắt cóc, vấn đề không ở chỗ hai người sẽ phải chịu đãi ngộ gì, mà ở việc Hades có chịu thả người về mặt đất lần nữa hay không…



“Yên tâm yên tâm, tốt xấu gì lão Ha cũng được xem như là thần có liêm sỉ nhất Hy Lạp, số tình nhân của ông ấy đếm được trên một bàn tay, có lẽ sẽ không làm gì bọn họ đâu.” Lý Tiếu vừa xoay quanh vừa tự an ủi mình.



Phong Tiểu Tiểu vốn không lo lắng về chuyện này, nhưng vừa nghe vậy cả người lập tức khó chịu.



Sau khi đã hiểu được nguyên nhân hậu quả, Phục Hy tỏ vẻ vô cùng bất mãn đối với việc Lý Tiếu dám làm rơi hạt giống thủy tiên ở sân sau: “Tôi không quan tâm hướng đi của những người này, nhưng nền thần đình cũng bị đưa đi minh giới rồi, ông…”



“Tôi sai rồi!” Lý Tiếu khóc ròng muốn quỳ luôn, vội ngắt lời Phục Hy: “Nếu không tôi lại đi minh giới nói chuyện với lão Ha vậy?”



“Người ta sẽ nể mặt ông sao?” Phong Tiểu Tiểu thực hoài nghi.



“Trong tình huống bình thường chắc là không.” Lý Tiếu thành thật nói: “Hơn nữa quan hệ giữa ba anh em lão Ha vốn không tốt, người ngắt lấy thủy tiên chẳng khác nào chủ động triệu hồi Hades, nếu lại ăn quả lựu của ông ấy, càng là tương đương với trực tiếp ký kết khế ước… Lão Ha hoàn toàn có thể đúng lý hợp tình giữ người không trả cho chúng ta.”



“Không sao, lấy lại nền thần đình là được.” Phục Hy vô trách nhiệm nói.



Phong Tiểu Tiểu phát sầu: “Vấn đề là chúng ta phải giải thích thế nào với Poseidon?”



“Phải giải thích cái gì?”



Phong Tiểu Tiểu chần chừ: “… Dù sao thì người cũng bị bắt từ chỗ chúng ta.”



“Thủy tiên là do cô ta hái, người là bị minh giới đưa đi.” Phục Hy hừ lạnh: “Chẳng qua chúng ta đúng lúc chứng kiến, từ đầu tới đuôi chuyện nhân quả này chẳng có chút liên quan nào với chúng ta, có liên quan gì với anh và em đâu?”



Phong Tiểu Tiểu: “...”



“Nếu thật sự phải giải thích, thì để Lý Tiếu đi nói.” Phục Hy tiếp tục nói.



Lý Tiếu: “...”



Khi Dương Nghiên bước vào liền nhìn thấy vẻ nghẹn lời đáng thương này của Lý Tiếu, khi người sau nhìn thấy anh bước vào, trong mắt đột nhiên phát ra ánh sáng hy vọng suýt chút nữa khiến Dương Nghiên còn tưởng là trên vai mình gánh vác vận mệnh đấng cứu thế gì đó.



“...” Dương Nghiên run rẩy nổi da gà, vẻ mặt khó hiểu hỏi: “Lại xảy ra chuyện gì vậy?”



Lý Tiếu dứt khoát nhào đến ôm đùi, nước mắt nước mũi tèm lem: “Anh Nhị! Anh chính là chiến thần đầu tiên của thiên đình, lần này anh nhất định phải giúp tôi!”



Lý Tiếu tranh thủ nói vắn tắt đầu đuôi chuyện vừa xảy ra, sau đó nhìn Dương Nghiên với ánh mắt rưng rưng tràn đầy hy vọng. Dương Nghiên cạn lời hồi lâu, cũng không biết nên phát biểu hay đánh giá gì đối với vụ ô long này, sau một lúc lâu mới khẽ vuốt đầu chó của Lý Tiếu: “Ngoan, chuyện vào địa ngục này tìm Tôn Ngộ Không đi, những việc thế này tôi không quen làm.”



Tôn Ngộ Không cái lông! Mọi người thức tỉnh lâu như vậy, ai từng thấy có Tôn Ngộ Không chưa?



Trong phút chốc, Lý Tiếu liền khóc ròng, sức chiến đấu của mình thực sự không cao, phòng ngự thấp lại ít máu, rất dễ bị giết trong nháy mắt đó?



Hơn nữa, mấy ngày hôm trước mới được Hades chiêu đãi nhiệt tình, lại còn lấy được nhiều thứ tốt như vậy từ minh giới của người ta, thế mà quay ngoắt một cái đã quấy rầy người ta, tìm anh em báo thù rửa hận… Đây rõ ràng là kiểu vô ơn mà.



“Anh Nhị đến làm gì vậy?” Phong Tiểu Tiểu tò mò nhìn Dương Nghiên lúc này chạy tới tiệm gốm, lúc trước chẳng phải cô đến nhà họ Dương thấy Trương Tam đang thu xếp bắt anh ta chuẩn bị xem mắt vào buổi tối sao?



Dương Nghiên vội ho một tiếng: “Đơn giản mà nói thì đây thuộc loại mâu thuẫn về mắt nhìn người. Gần đây ông già nhà tôi thấy chị Tam cứ nhúng tay giới thiệu mấy cô em cho tôi, nên có lẽ là trong lòng khó chịu, vì thế cũng bắt đầu mang mấy cô gái về nhà, mục tiêu khoanh vùng trong đám con ông cháu cha nhà giàu gì đó… Sau đó, thừa dịp vừa rồi bọn họ đang tranh cãi xem ánh mắt ai tinh thường hơn, tôi liền nhanh chóng chuồn tới đây.”



“… Thật ra tôi cảm thấy chuyện này có chút không khoa học.” Phong Tiểu Tiểu trầm mặc: “Phải nói là chỉ riêng việc ông già nhà anh cho phép chị Tam ở lại nhà anh đã rất kỳ quái rồi, thấy chị Tam giới thiệu cho anh hết cô này đến cô kia, ông già nhà anh cũng nhịn đến bây giờ mới bùng nổ, cuối cùng cãi nhau... Anh Nhị, tôi nói câu không phải chứ, thể diện của mẹ ruột anh chắc gì đã lớn như vậy, có thể khiến cho ông già nhà anh nhẫn nhịn người được coi là ‘thân thích nhà mẹ đẻ’ như chị Tam lâu như vậy, anh có từng nghĩ tới chuyện có thể là ông già nhà anh có ý gì với chị Tam hay không?”



“...” Dương Nghiên nhìn Phong Tiểu Tiểu một cái, khinh bỉ: “Liêm sỉ của cô còn có thể nát hơn được nữa không.”



Lý Tiếu lúc này quả thực đã sụp đổ đến nơi: “Mấy người anh em này, trước tiên chúng ta chú ý vấn đề lớn đã có được không!”



“Khụ khụ!” Phong Tiểu Tiểu xấu hổ ho khan vài tiếng, quay đầu hỏi dò Phục Hy: “Anh Hy, hay là chúng ta cứ đi một chuyến xem sao! Nếu anh bận thì tôi với anh Nhị đi cũng được.”



Dương Nghiên nhướng mày, “Xì” một tiếng rồi không nói gì nữa, xem như chấp nhận.



Phục Hy nhìn sâu vào mắt Phong Tiểu Tiểu: “... Đi một chuyến cũng tốt.”



***



Rõ ràng là lúc trước Phục Hy tỏ vẻ không muốn nhúng tay vào, nhưng Phong Tiểu Tiểu lại thấy, đúng là hiện tại Lý Tiếu không chống được áp lực của minh vương. Cô cũng không phải không muốn hỗ trợ, nhưng phía sau không có cái hậu thuẫn cũng sẽ lo lắng.



Mà hiện tại thì dễ nói rồi, có Phục Hy, có Dương Nghiên, tùy tiện vớt được ai cũng có thể khiến mình can đảm hơn.



Nói trắng ra, chính Phong Tiểu Tiểu vẫn chưa ý thức được mình đang đúng lý hợp tình mà nhận sự giúp đỡ của Phục Hy. Cho dù đối phương bằng lòng quan tâm chăm sóc mình, bình thường cũng sẽ đáp ứng tất cả yêu cầu của mình, nhưng Phong Tiểu Tiểu vẫn cứ cảm thấy mình nợ người ta quá nhiều, mà sức mình lại càng ngày càng không đủ…



Biểu cảm của Lý Tiếu như mắn sống sót sau tai nạn, nhanh chóng tìm một khóm bốn bông thủy tiên, chuẩn bị xong cho từng người, rồi sau đó Phong Tiểu Tiểu đếm ngược, bốn người cùng nhau ngắt hoa...



Ngay lập tức, mặt đất rạn nứt, bốn tuấn mã đen kéo chiến xa ầm ầm đi lên từ dưới lòng đất, đứng ở trước mặt bốn người, lúc này tay lái xe không kéo người bỏ chạy ngay, mà vừa lên đã hô một câu: “Quá tải rồi! Ai tới trước nào? Người khác chờ chuyến sau!”



“...”



Lý Tiếu và Dương Nghiên bị đá đi ra tiên phong, Phong Tiểu Tiểu hơi lúng túng đứng cùng Phục Hy chờ chuyến xe sau.



Vừa rồi ánh nhìn kia của Phục Hy rất áp lực, Phong Tiểu Tiểu cảm thấy ánh mắt của đối phương cứ như là mình làm sai cái gì đó, khiến cô không khỏi chột dạ.



Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cô hành động như vậy cũng là bắt đầu từ sau tiệc đầy tháng của Tô Đát Kỷ, Phục Hy chủ động nắm tay cô... Nguyên nhân có thể là do chờ đến mất kiên nhẫn, cũng có thể là gần đây có chuyện gì đó thúc đẩy, nói tóm lại, trong vô thức, Phong Tiểu Tiểu phát hiện có gì đó đã thay đổi… động tác thân mật quá nhiều.



Cho nên dưới tình huống có ý thức, Phong Tiểu Tiểu sẽ tự giác chú ý đúng mực.



May mà anh em đùa giỡn là một chuyện, nhưng nếu biết rõ đối phương có ý với mình mà còn không hạn chế những tình huống như thế này, thì chính là khơi gợi nên chuyện tự lừa mình dối người.



Phục Hy mắt nhìn mặt đất, như không để tâm lại như có ý: “Em cần gì phải khách sáo với anh?”



Phong Tiểu Tiểu ho khan cười gượng: “Làm phiền anh quá nhiều cũng không hay.”



“Đối với anh mà nói, chuyện của em đâu tính là phiền?” Phục Hy quay đầu nhìn cô.



Phong Tiểu Tiểu tiếp tục cười gượng.



Trong đầu con người, càng là hướng đến cái gì thì lại càng cảm thấy sợ sệt. Ví dụ như Phong Tiểu Tiểu, bởi vì là trẻ mồ côi, do vậy cái mà cô hướng tới nhất có thể là có một gia đình thuộc về mình, nhưng mà điều cô sợ hãi nhất, cũng chính là chính mình không thể có được một gia đình.



Bởi vì thứ đối với những người khác mà nói đó là điều đương nhiên, nhưng lại là thứ mà cô muốn mà không được, cho nên dần dà liền hình thành một loại tiềm thức.



Trong tiềm thức, cô cảm thấy đây là một giấc mộng không thể thành hiện thực, hoặc là một thứ mà chính mình không thể có được.



Vì thế cho dù chờ mong cỡ nào, có khi đã chờ đến lúc có thể đạt được rồi nhưng đều sẽ không nhịn được mà lùi về sau một bước, chui vào trong vỏ của chính mình và tự nhủ - Đây là nằm mơ đúng không? Việc này thật sự khó tin! Không có khả năng...



Cứ như thế, số lần tự thôi miên càng nhiều, lại càng khó đi tự mình thoát ra khỏi cái vỏ bọc mà chính mình tạo nên.



Nói chung, chính là “gần hương tình khiếp” (càng đến gần thì càng sợ hãi).



Phục Hy bình tĩnh nhìn cô nửa ngày, mãi không nghe thấy cô mở miệng nói gì, hồi lâu sau chỉ có thể thở dài một tiếng quay đầu đi, có vẻ hơi tức giận mà trách một tiếng: “Ngốc!”



Cô ngốc còn chưa kịp lên tiếng thì mặt đất đã lần nữa nứt ra, bốn con ngựa kéo chiến xa lại xông lên mặt đất, người tới quơ roi hô lớn: “Nhanh lên nhanh lên, thuyền Charon đã đến, hai người kia đều đã ở bờ sông chờ các người rồi!”



Người này quả là biết tránh hại tìm lợi, theo bản năng không dám trực tiếp vươn tay ôm người mà chỉ dám hô hai tiếng thúc giục.



Phục Hy và Phong Tiểu Tiểu lên chiến xa, một tiếng roi vang lên, chiến xa lại ầm ầm vọt vào dưới lòng đất tối đen, xung quanh bốn phía đều là hư vô, thấy không rõ phương hướng, phía sau cũng chỉ có một tia sáng, nhưng cũng theo chiến xa tiến vào mà dần dần khép lại, cuối cùng xung quanh trở nên đen kịt.



Không biết là đi bao lâu, chờ đến khi Phong Tiểu Tiểu mơ hồ nghe được bên tai truyền đến nước chảy và tiếng rên đau đớn, cuối cùng chiến xa mới lao ra khoảng không, dừng lại bên một bờ sông rộng lớn.



Lý Tiếu lôi kéo Dương Nghiên đang đưa tiền không biết của triều đại nào cho một người chèo thuyền ở bờ sông và vô cùng quen thuộc mà nói: “Người anh em, bốn người đi mà, giảm giá chút đi?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom