• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền bản mới (1 Viewer)

  • Chương 1133 - Chương 1133ĐAN DƯỢC (14)

Nàng cởi bỏ quân phục, trở thành một thành phần vô công rỗi nghề, làm chuyện gì cũng thuận tiện. Tối hôm đó, nàng lên Ctrip đặt vé máy bay, sáng sớm hôm sau đã đến sân bay quốc tế thủ đô, bay thẳng đến Ordos rồi ngồi xe đến Ejin Horo. Đây là một vùng đất du lịch, là vùng trung tâm của “tam giác vàng” Hohhot, Bao Đầu và Ordos, nơi đây có bầu trời xanh biếc và không khí trong lành. Cuối cùng cũng đã đến gần dãy núi Âm Sơn, hít thở bầu không khí giống trong mơ, nàng có một cảm giác không biết bây giờ là ngày nào năm nào, thế nào là mơ, thế nào là tỉnh.



Đó là một tiệm đồ cổ tên là “Mặc Gia Cửu Hào”.



Một cửa tiệm có một cái tên hơi kỳ lạ, có phần mặt tiền mang phong cách cổ xưa và có dán một đôi câu đối với nét bút mạnh mẽ:



“Hạ đỉnh Tần chuyên truyền thiên cổ/ Mặc gia cửu hào mịch lương duyên.”



(Đỉnh Hạ gạch Tần truyền thiên cổ/ Mặc gia cửu hào tìm lương duyên.)



Lương duyên thiên cổ? Hạ Sơ Thất cười nhẹ, bắt đầu thích đôi câu đối này rồi. Không chỉ vì nét chữ trên đó mà nó khiến nàng có cảm giác như đã từng gặp ở đâu, từ đó rất tò mò với chủ tiệm đồ cổ này.



Căn cứ theo những gì Chiêm Tử Thư viết, chủ của tiệm đồ cổ là một cô gái trẻ tuổi. Nhưng khi Hạ Sơ Thất đẩy cánh cửa gỗ dày nặng bước vào tiệm, người đón tiếp nàng lại là một chàng trai trẻ gầy gò đeo kính. Cậu ta có dáng vẻ hơi xấu hổ, nhưng khi nói về đồ cổ thì lại rất am hiểu. Hạ Sơ Thất hỏi thăm kĩ thì được biết cậu ta xuất thân từ khoa khảo cổ chuyên nghiệp.



Chủ tiệm trước đây là bạn học của cậu ta, tuy cậu ta không nói nhưng Hạ Sơ Thất có thể nhìn ra được chắc chắn cậu ta thích cô gái kia. Hạ Sơ Thất trò chuyện với cậu ta vài câu, sau đó đi vào chủ đề chính, cẩn thận lấy chiếc gương gỗ đào ra.



“Cậu giúp tôi xem thử, cái này là đồ giả hả?”



Đôi mắt của cậu ta hơi lóe lên, nhận lấy chiếc gương, quan sát kĩ càng.



“Không phải đồ giả.”



Hạ Sơ Thất mừng rỡ, sau đó hỏi, “Là đồ của thời nào vậy?”



“Chuyện này… Tôi cũng không biết thời đại chính xác.” Cậu ta vừa cười thẹn thùng vừa đẩy giọng kính, ấp úng, “Nếu là trước đây thì chắc chắc tôi sẽ trả lời với cô là hàng giả. Bởi vì công nghệ chế tạo mặt gương gần như giống với đồ mỹ nghệ hiện đại. Nhưng mà...” Cậu ta nói đến đây thì hơi chần chừ, có vẻ như không muốn kể hết toàn bộ nội dung, nhưng trước ánh mắt tha thiết của Hạ Sơ Thất, cậu ta vẫn kể một ít đầu đuôi câu chuyện, “Trong bộ sưu tập của Mặc Cửu có vài món đồ cổ tương tự như vậy. Có phải chiếc gương của cô mua từ cửa tiệm này không?”



“Mặc Cửu?” Hạ Sơ Thất không phủ nhận, chỉ hỏi khẽ.



“Ừ.” Cậu ta gật đầu, “Chính là bà chủ của cửa tiệm này, mọi người gọi cô ấy là Mặc Cửu.”



“Vậy cô ấy đi đâu rồi?” Hạ Sơ Thất bất giác tăng âm lượng.



Cậu ta lắc đầu, “Nếu tôi biết cũng không cần phải thấy bó tay như lúc này. Tôi giúp cô ấy trông tiệm hai năm, không tìm được cô ấy cũng như người nhà. Nhà tôi đã làm xong thủ tục rồi, hối tôi qua Mỹ du học. Tôi đang định sang lại cửa tiệm này cho người có duyên, giúp tôi trông chừng nó, hy vọng khi cô ấy trở về, cửa tiệm vẫn còn...”



Hạ Sơ Thất là người từng trải, nhìn ra được vẻ buồn phiền của cậu ta khi không tìm được cô gái ấy, nàng không tìm hiểu sâu hơn mà chỉ hỏi về vấn đề mấu chốt.



“Vậy cậu có biết đồ cổ mà Mặc Cửu sưu tập đến từ đâu không?”



Lần này cậu ta lại sảng khoái hơn hẳn, nhắc đến Mặc Cửu là thao thao bất tuyệt, “Mặc Cửu là một người rất kỳ lạ, cô ấy và tôi học cùng một ngành, tuy cô ấy trốn học nhưng lại không trượt môn nào, học thức cũng phong phú. Không chỉ có nghiên cứu về khảo cổ học mà còn hiểu về cơ quan, gần như là không cần dạy cũng biết...” Cậu ta lại dừng lại, dường như không muốn nói, lại dường như là đã nhịn khá lâu nay cuối cùng cũng nhìn thấy gương gỗ đào nên muốn dốc bầu tâm sự, cậu ta suy nghĩ một hồi mới vòng qua tủ, đóng cánh cửa cổ xưa kia lại, vẫy tay với Hạ Sơ Thất, gọi nàng vào trong phòng.



Hành động này hơi mập mờ, nếu là cô gái bình thường sẽ không dám.



Nhưng bây giờ cho dù trước mặt là núi đao biển lửa, Hạ Sơ Thất cũng chẳng hề do dự.



Nàng túm lấy chiếc túi đeo chéo trên ghế, đi theo cậu ta.



Không ngờ bên trong là một nhà kho, trên kệ hàng bằng gỗ tử đàn có bày không ít chai lọ và vô số ngăn kéo to nhỏ khác nhau. Những thứ này dường như đã rất lâu, nếu đều là hàng thật thì Mặc Cửu đúng là ghê gớm. Nhưng lúc này Hạ Sơ Thất không còn khát vọng về tiền bạc nữa, cộng thêm nàng đã từng nhìn thấy gia sản của Tấn vương nên những thứ này chẳng đáng là gì.



Nàng cau mày, hỏi, “Cậu muốn cho tôi xem gì?”



Cậu ta vừa cười vừa nhìn nàng, sau đó ngoắc tay, kéo một cái ngăn kéo ra.



“Cô xem, trong này vẫn còn một vài món đồ cổ tương tự với đồ của cô.”

Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com

Hạ Sơ Thất kinh ngạc, ghé đến xem, quả nhiên bên trong còn có một chiếc gương bằng đồng, một chiếc gương bằng gỗ hoa lê, một chiếc gương bằng gỗ tử đàn, hình dáng quả thật hơi tương tự với chiếc gương gỗ đào của nàng.



“Những thứ này từ đâu mà có?” Nàng sốt ruột hỏi ngay.



Mắt cậu ta nhấp nháy, dường như đang do dự, “Đều là của Mặc Cửu.”



Hạ Sơ Thất càng thấy tò mò hơn về cô gái tên Mặc Cửu này. Đáng tiếc, hiện giờ cô ấy đã mất tích, nàng biết hỏi bằng cách nào đây? Huống hồ phân tích từ góc độ logic, cũng không loại trừ khả năng chúng đúng là đồ giả, là trò đùa của Mặc Cửu.



Nàng nghĩ ngợi, cánh mũi lại cay xè.



Trong lòng nàng không hề mong chúng là đồ giả. Nếu là đồ giả, nó sẽ chứng minh nàng chỉ cầm gương gỗ đào mơ một giấc mơ huyền ảo… Thậm chí có thể xác định mọi thứ trong mơ đều là giả, không hề có Triệu Tôn - người yêu nàng như sinh mệnh. Đó chỉ là một giấc mơ mê trai sau khi nàng xem mắt không thành công.



Nhưng phải say đến mức độ nào nàng mới mơ một giấc mơ dài bảy tháng như vậy?



“Bạn học à, cô… muốn mua lại cửa tiệm này không?”



Xem ra chàng trai này đã coi nàng là người có duyên, còn coi nàng - lúc này đang mặc trang phục thường ngày - là sinh viên đại học.



Hạ Sơ Thất không có nhiều tiền mua lại tiệm này, cũng không có năng lực cũng như sức lực trông coi một cửa tiệm đồ cổ. Nàng chỉ tiếc những chiếc gương kia thôi. Nàng nhìn cậu ta, cúi đầu, rồi lại nhìn lướt qua những chiếc gương kia, sau đó tầm mắt vô tình dừng lại trên một quyển sổ trong ngăn kéo.



“Cậu có thể cho tôi mượn xem thử không?”



Cậu ta bất ngờ, suy nghĩ rồi đưa cho nàng, “Cô xem đi.”



Hạ Sơ Thất bị thu hút bởi chữ “duyên” trên bìa cuốn sổ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom