• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền bản mới (4 Viewers)

  • Chương 1132 - Chương 1132ĐAN DƯỢC (13)

Từ lúc nhập ngũ vào làm quân y của đội đặc nhiệm Gai Đỏ, nàng vẫn luôn ở trong kí túc xá của bộ đội. Những ngày nằm điều trị tại bệnh viện, kí túc xá cá nhân của nàng đã lâu rồi không ai đến dọn, trên bệ cửa, trên bàn ghế, trên giường, khắp nơi đều bị bao phủ trong lớp bụi dày. Nhưng dường như nàng không nhìn thấy, trong sự kinh ngạc cũng như hỏi han quan tâm của những người trong doanh trại, nàng lao vào phòng, lấy máy tính của mình ra, cắm điện vào, mở trang baidu.



Nàng nhập: Xuyên không…



Kết quả tìm kiếm là một đống tiểu thuyết và phim truyền hình xuyên không.



Nàng nhập: Không gian



Kết quả tìm kiếm là đủ kiểu giải thích khó hiểu về 3D.



Nàng nhập: Đại Yến



Kết quả tìm kiếm là nhà thơ Yến Thù thời Bắc Tống.



Nàng tìm kiếm lung tung trên mạng, thậm chí còn nhập từ khóa về những thứ khoa học không thể giải thích như Tam giác quỷ Bermuda, kim tự tháp dưới đáy biển để tìm kiếm manh mối, nhưng đều không có thu hoạch gì. Nhưng nàng lại phát hiện ra, trời đất rộng lớn, vũ trị bao la, thế giới này quá lớn, có quá nhiều chuyện ly kỳ không thể giải thích bằng khoa học.



Sau cùng, nàng mệt rồi, chiến hữu bên ngoài vẫn đang chúc mừng nàng tỉnh dậy, nhưng cảm giác bất lực nặng nề khiến nàng mệt mỏi nằm sấp trên bàn, nàng cố gắng đè nén sự đau đớn trong lòng, muốn chìm vào trong giấc mơ như thật như ảo kia một lần nữa.



Nhưng vô ích, đừng nói là nàng rất khó ngủ say, cho dù nàng ngủ rồi, dù có nằm mơ thì khi tỉnh dậy vẫn là khung cảnh hiện đại hóa này. Nàng cầm chiếc gương, xem tới xem lui, dựa theo ký ức của mình, lặp lại động tác và câu nói khi mình chìm vào giấc mơ lúc trước đây... Nhưng cho dù nàng có cố gắng thế nào thì vẫn ngồi trong kí túc xá, không có gì thay đổi, nàng vẫn là Hạ Sơ Thất, vẫn không thể đi vào không gian khác trong giấc mơ kia.



Hạ Sơ Thất đã thay đổi.



Chiến hữu trong đội y tế Gai Đỏ đều đang bàn luận, họ nói từ khi nàng tỉnh dậy thì đã thay đổi. Trầm mặc ít nói, thường cầm gương nhìn thẫn thờ, có gọi thì nàng cũng thường không phản ứng lại.



Hạ Sơ Thất biết dáng vẻ của mình sẽ khiến người ta khiếp sợ.



Nàng cũng muốn thay đổi, nhưng nàng không làm được, dù có thế nào cũng không quên được.



Nàng đã không thể nào làm quân y của đội Gai Đỏ được nữa.



Cho dù không ai đuổi, nhưng vào ngày thứ bảy sau khi tỉnh dậy, nàng chủ động viết báo cáo xin xuất ngũ. Suy nghĩ về mặt an toàn và tình hình sức khỏe của nàng, lãnh đạo phê duyệt rất nhanh, bên trên chỉ viết vỏn vẹn vài chữ: Đồng ý, cố gắng nghỉ ngơi.



Nàng thu dọn hành lý đơn giản, dọn ra khỏi kí túc xá của đội đặc nhiệm Gai Đỏ. Nhưng khi ra khỏi cổng quân khu, nàng xót xa phát hiện ra rằng trong thành phố lớn như thủ đô này, nàng không có nhà, dường như cũng không có nơi dừng chân. Làm việc suốt những năm qua, trong thẻ có để dành một ít tiền đủ để nàng sống vài năm, nhưng nó cũng không thể mang lại cảm giác an toàn thật sự trên ý nghĩa.



Nơi không có Triệu Thập Cửu, mọi thứ đều trở nên vô nghĩa.



Cảm giác chán nản và cô đơn không nhà để về khiến nàng đứng bất động trước cổng quân khu một hồi lâu.



Bíp…!



Một chiếc Maserati màu đỏ dừng trước mặt nàng, người trong xe ấn nhẹ còi xe, mỉm cười nhìn nàng.



“Sơ Thất, lên xe.”



Hạ Sơ Thất nheo mắt, hoảng hốt một lúc rồi mới phản xạ lại.



“Chiêm Sắc… Cậu không nợ gì tớ, tớ không thể làm phiền cậu nữa.”



“Phiền cái gì chứ? Xem cậu nói kia, tình cảm chị em chúng ta sao lại xa lạ như vậy rồi?” Trên thực tế, đối với Chiêm Sắc mà nói, một quân y có tiền đồ rộng mở trên lĩnh vực y học như Hạ Sơ Thất bỗng thành ra thế này, lại còn xảy ra chuyện trong nhà mình, cô vẫn thấy hơi áy náy. Huống hồ gì họ là đời sau của Kim triện ngũ thuật, kế thừa thứ tổ tiên đã truyền thừa hơn ngàn năm, tuy không gần gũi như quan hệ máu mủ nhưng cũng chẳng hề thua kém là bao.



“Thôi, tớ tìm đại một căn nhà ở là được rồi.” Hạ Sơ Thất không cử động.



Chiêm Sắc cau mày, quan sát khuôn mặt trắng bệch gần như là trong suốt của nàng dưới ánh nắng mặt trời.



Trong bảy tháng ngắn ngủi, cô gái này thay đổi quá nhiều. Hạ Sơ Thất trước đây hoạt bát đáng yêu, vô tư mạnh dạn, dù trời có sập xuống cũng không sợ. Còn bây giờ dường như đã thiếu đi chút gì đó… Đúng, thiếu mất linh hồn. Tuy cô ấy đứng ở đó nhưng lại như một cái xác rỗng, ba hồn sáu phách đã rời khỏi thân thể, chỉ để lại một hồn giao tiếp với người khác.

Truy cập fanpage https://www.face book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.

Cô thở dài, mỉm cười, tung chiêu cuối.



“Cậu không đến chỗ tớ là không muốn biết nguồn gốc gương gỗ đào à?”



Mắt Hạ Sơ Thất sáng rực, lập tức phục hồi sức sống, “Cậu tìm được rồi?”



Chiêm Sắc vừa cười vừa gật đầu, xuống xe mở cốp, nhét hành lý vào giúp nàng.



“Sơ Thất, cậu không hề cô đơn một mình. Cậu vẫn còn chúng tớ, có nhà họ Quyền, và có chú bác của cậu nữa…”



“Cảm ơn.” Hạ Sơ Thất thẫn thờ, tâm trí đã bay đi mất.



Dựa theo ghi chép của người ba hòa thượng Chiêm Tử Thư của Chiêm Sắc, gương gỗ đào được ông ấy mua lại từ một cửa hàng đồ cổ ở Ejin Horo thuộc thành phố Ordos. Lúc đó, ông vừa nhìn đã để ý chiếc gương gỗ đào này, chủ tiệm đồ cổ kia cũng không bán thách giá. Không những thế, chủ tiệm còn thấy rất cảm động và tán thưởng về mắt nhìn của ông ấy nên bán lại với mức giá cực kì thấp. Chắc là bởi vì hai người có cái nhìn tương đồng nên ông ấy viết rất kĩ về lần mua này, nhưng có điều lại không tiến hành giám định năm tuổi của chiếc gương.



Có một ít manh mối vẫn đỡ hơn không có. Hạ Sơ Thất rời khỏi nhà Chiêm Sắc, nhờ một bạn học trong viện y học lúc trước, tìm một chuyên gia giám định bảo vật. Chuyên gia đó dùng kính lúp xem tới xem lui, phân tích rằng chất liệu và kỹ thuật chế tạo giống như đồ thời đầu nhà Minh, nhưng mặt gương lại được chế tạo bằng kỹ thuật mạ bạc xuất hiện sau khi thủy tinh ra đời, vào thời đại đó không thể nào có kỹ thuật sản xuất này được...



Thế là cuối cùng chuyên gia nhìn nàng với ánh mắt không được thân thiện cho lắm và đưa ra lời giám định với hai chữ.



“Đồ giả.”



Hạ Sơ Thất hoảng hốt, “Lỡ đâu là đồ của người hiện đại xuyên không về phát minh thì sao?”



Chuyên gia xoa cái đầu “trọc lóc” không có tóc của mình, liếc nhìn nàng với ánh mắt kỳ lạ rồi im lặng rời đi.



Lại bị một người coi là kẻ điên, Hạ Sơ Thất khóc không ra nước mắt.



Nàng nghĩ tới nghĩ lui, quyết định đi thành phố Ordos.



Một là muốn tìm tiệm đồ cổ kia, hai là vì thành phố Ordos rất gần Âm Sơn.



Đối với Âm Sơn, nàng có một tình cảm rất đặc biệt với nơi đó.



Không cần biết giấc mơ kia có phải là thật hay không, nàng vẫn muốn đi xem thử.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom