• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền bản mới (6 Viewers)

  • Chương 1181 - Ngoại truyện 22

Dưới ánh trăng bạc, tuyết rơi phấp phới.



Cửa cung trong hoàng thành nguy nga mở ra giữa trời gió tuyết.



Trong đêm, một chiếc xe ngựa sơn đen chậm rãi chạy ra, bên ngoài xe ngựa cắm cờ của Ngột Lương Hãn, nhưng Cấm Quân canh đêm trước hoàng thành thấy chiếc xe đó liền cung kính dạt sang hai bên, không dám chậm trễ một chút nào.



Bốn con ngựa Mạc Bắc cao lớn tung vó chạy đi.



Tiếng bánh xe nện lên nền đá bản phát ra âm thanh lộc cộc.



Mấy chục thị vệ tháp tùng sau xe.



Mọi người đi lại trong đêm tuyết thấy thế liền vội vàng tránh né.



Đông Phương Thanh Huyền luôn làm việc rình rang, cho dù là Đại đô đốc Cẩm Y Vệ hay đại hãn của Ngột Lương Hãn thì hắn ta đi tới chỗ nào là làm người ta sợ hãi trong lòng tới đó, dường như lúc nào cũng mang tới cảm giác áp bức.



Giữa ngã tư đường rất trống trải.



Cũng vì quá trống trải nên sự xuất hiện của một người sẽ trở thành tiêu điểm làm người ta phải chú ý.



Một người một ngựa đột nhiên lao tới làm cho tên đánh xe người Ngột Lương Hãn suýt không ghìm xe kịp, bị dọa tới mức toát mồ hôi lạnh, tức giận quát: “Kẻ đằng trước là ai hả? Không muốn sống nữa đúng không?”



“Ba Trát Nhĩ, không được vô lễ!”



Người lớn tiếng ngăn cản là Như Phong, không đợi Ba Trát Nhĩ nói hết lời, gã đã đi lướt qua xe ngựa, xoay người xuống ngựa, quỳ một gối xuống, chắp tay nói: “Không biết Bảo Âm công chúa giá lâm, đụng phải xe người, xin công chúa thứ lỗi!”



Ba Trát Nhĩ rùng mình, lưng toát mồ hôi đầm đìa.



Trong thiên hạ này, ai dám chọc vào Bảo Âm công chúa chứ?



Nàng không chỉ là tâm can của hoàng đế Nam Yến mà còn là bảo bối trong lòng vương của Ngột Lương Hãn.



Gã đưa tay vuốt mồ hôi trên cổ, âm thầm may mắn là vừa rồi mình không mắng cô nương này.



Tiểu Bảo Âm mười một tuổi ngồi trên lưng một con ngựa màu nâu đỏ, trang sức trên mình ngựa vô cùng hoa lệ càng làm nổi bật lên vóc dáng nhỏ nhắn, ngây thơ của cô bé. Mặc dù cô bé trưởng thành sớm hơn cô nương cùng tuổi khác nhưng dù sao vẫn cứ là trẻ con, bị Như Phong gọi ra tên như thế, dường như cô bé cũng quên luôn mục đích tới đây của mình, bĩu môi hỏi: “Hơ, lạ nhỉ? Sao ngươi lại biết là ta?”



Cô nhóc chuồn êm ra khỏi cung nhờ vào sự giúp đỡ của Khuyết Nhi, mặc quần áo của tiểu thái giám, vì trời có gió tuyết lớn nên trên đầu còn trùm một cái khăn cực lớn, gần như bọc hết nửa thân mình, ngoài đôi mắt ra thì chẳng có gì đặc thù lộ ra ngoài cả.



Như Phong cười khổ, đang định trả lời, trong xe lại truyền ra một tiếng cười trầm thấp.



“Ngoài Bảo Âm công chúa ra, còn ai dám ngăn cản xe ngựa của ta chứ?”



Chủ tử đã trả lời rồi nên Như Phong liền im lặng, lặng lẽ lùi về sau.



Bảo Âm rất khoái chí vì câu nói của Đông Phương Thanh Huyền, lực chú ý cũng nhanh chóng chuyển tới trên xe ngựa. Cô bé khẽ hừ một tiếng, bĩu môi, kéo dây cương cho ngựa chậm rãi đi lên, trong giọng nói non nớt như có ý trách cứ.



“A Mộc Cổ Lang, người nói chẳng giữ lời gì cả, không thấy xấu hổ à?”



Sau một tiếng thở dài như thể bất đắc dĩ lắm, rèm xe đang đóng chặt lập tức được vén lên.



Gương mặt tuấn tú của Đông Phương Thanh Huyền xuất hiện ở cửa xe, mờ mờ ảo ảo, còn trắng hơn cả tuyết đang bay đầy trời. Hắn ta nhìn tiểu cô nương đứng giữa gió tuyết, không đáp mà hỏi lại: “Bảo Âm, trời lạnh như thế, ngoài cung lại không an toàn, sao con không dẫn theo thị vệ mà đã chạy ra rồi?”



Bảo Âm hơi hếch cằm lên, nói với vẻ kiêu ngạo: “A Mộc Cổ Lang nói thế sai rồi, trong kinh thành dưới sự cai trị của phụ hoàng ta, của rơi trên đường không ai nhặt, đêm ngủ cũng không cần đóng cửa, càng không có việc xấu xa gì, sao Bảo Âm không thể ra ngoài được chứ? Người tưởng đây là chỗ hoang dã kia của người chắc?”



Đông Phương Thanh Huyền: “...”



Tranh cãi với trẻ con thì chẳng có tác dụng gì, Đông Phương Thanh Huyền cũng chẳng buồn phí sức. Hắn ta âm thầm oán giận “cách thức giáo dục” Bảo Âm của Triệu Tôn, đầu ngón tay thon dài khẽ day trán, thản nhiên đáp: “Đúng là không có nguy hiểm, nhưng hôm nay là ngày vui của phụ hoàng và mẫu hậu con, con ra khỏi cung là không ổn, mau về đi.”



Bảo Âm nhìn hắn ta: “Chính vì thế nên con mới đi mà không làm phiền tới họ... Chẳng lẽ A Mộc Cổ Lang không hiểu à?”



Đông Phương Thanh Huyền: “...”



Bé tí xíu mà đã biết cãi chày cãi cối thế này rồi.



Sao lại chẳng giống với Bảo Âm ngày trước được hắn ta nâng niu trong lòng bàn tay, bi bô tập nói thế?



Đông Phương Thanh Huyền thở hắt ra: “Được rồi, con tìm ta làm gì?”



Bảo Âm cầm roi ngựa, nhìn gương mặt quen thuộc mà lại xa lạ của hắn ta, đôi con ngươi đen láy như sáng lấp lánh, nhưng lại không trả lời hắn ta, chỉ bùi ngùi nói: “A Mộc Cổ Lang, người vẫn đẹp như thế. Phụ hoàng nói bão cát ở Mạc Bắc rất kinh khủng, trong hoang mạc chỉ toàn cát với đá, người sinh sống ở đó chắc chắn sẽ trở nên vừa già vừa xấu... Thế mà không ngờ người vẫn đẹp trai thế này.”



Đông Phương Thanh Huyền muốn nôn ra máu: “Phụ hoàng con nói thế ư?”



Bảo Âm thành thật gật đầu: “Vâng.”



Khóe môi Đông Phương Thanh Huyền nhướng lên, nở nụ cười, “Thế hắn còn nói gì nữa?”



Trong mắt Bảo Âm lóe lên sự tinh ranh, cười hề hề: “Người dụ dỗ một tiểu cô nương thế này liệu có ổn không đấy?”



Đông Phương Thanh Huyền: “...”



Bảo Âm thấy hắn ta nhăn nhó thì lại bật cười khanh khách, dáng vẻ thông minh tinh nghịch làm cho người ta rất thích: “Nhưng mà Bảo Âm và A Mộc Cổ Lang có quan hệ rất tốt, có lẽ đành phải bán đứng phụ hoàng thôi. Cha còn nói, A Mộc Cổ Lang không chỉ vừa già vừa xấu mà tính cách còn rất nóng nảy, thấy cô nương xinh đẹp là hết đánh lại giết...” Khi cô bé nói tới đây thì con ngựa đã tới sát bên cửa sổ xe ngựa. Cô bé dừng lời, hướng về phía Đông Phương Thanh Huyền làm mặt quỷ: “Nhưng Bảo Âm không bao giờ tin đâu. Cha thấy Bảo Âm thích người nên mới ghen đấy...”



Đông Phương Thanh Huyền: “...”



Mới chỉ mười một tuổi thôi nhưng quả thật không thể coi cô bé này là trẻ con được.



Trong đầu toàn chứa mấy cái gì vậy chứ?



“Nhíu mày nhìn xấu lắm.” Bảo Âm trừng mắt với hắn ta, đột nhiên sờ hai gò má, lại ngẩng đầu nhìn trời, liếc hắn ta, nói tiếp: “Nương của Bảo Âm dạy đệ đệ rằng, thân là đàn ông thì phải có phong độ đàn ông, phải bảo vệ cô nương... A Mộc Cổ Lang à, Bảo Âm đứng trong gió tuyết lâu như thế này rồi mà sao người vẫn không chịu mời con lên xe ngựa ngồi thế?”



Đông Phương Thanh Huyền tự xưng không sợ trời không sợ đất, nhưng lại chẳng thể làm gì với cô bé cái hiểu cái không này. Hắn ta liếc Bảo Âm một cái nhanh như chớp, không muốn tiếp tục nói hươu nói vượn với cô bé nữa, chỉ nghiêm túc nói: “Biết lạnh mà còn ra ngoài à? Ta sẽ lập tức cho người đưa con về.”



“Con không về!” Bảo Âm hét lớn một tiếng, hét xong liền xoay người vỗ lên bọc hành lý trên lưng ngựa, nói rất nghiêm túc: “Người không thấy đây à? Bảo Âm mang theo cả hành lý rồi đây này, lần này đi sẽ không về nữa đâu.”



Đông Phương Thanh Huyền cả kinh: “Con định làm gì hả?”



Bảo Âm hé miệng cười, “Bỏ trốn với người đó.”



Đông Phương Thanh Huyền: “...”



Nếu là đối phó với tình yêu của một cô gái thì hắn ta có hàng vạn cách để nàng ngoan ngoãn cút đi, nhưng mà cô bé lừa đảo trước mắt này lại là Bảo Âm, là Bảo Âm rất đáng yêu cũng chẳng biết gì về sự đời, là Bảo Âm mà hắn ta đã nâng niu ngay từ ngày đầu tiên cô bé được sinh ra đời. Hắn ta dở khóc dở cười lắc đầu, đột nhiên thở dài.



“Bảo Âm, đừng ngốc nghếch nữa, con là con gái của ta.”



Bảo Âm cười ngọt ngào, “Nhưng người đâu phải cha con đâu.”



Đông Phương Thanh Huyền nhìn thẳng vào cô bé: “Ta là nghĩa phụ của con.”



Bảo Âm tỏ vẻ giật mình kêu “ồ” một tiếng, lại nghiêm trang hỏi lại: “Người nhận thân lung tung như thế, phụ hoàng của con... đã đồng ý chưa?”



Đông Phương Thanh Huyền: “...”



Tiểu Bảo Âm nhìn hắn ta, lại hạ giọng làm nũng, “A Mộc Cổ Lang...”



Đông Phương Thanh Huyền không bày tỏ gì, chỉ gọi Như Phong đưa cô bé về. Nhưng con ngựa cao lớn màu nâu đỏ dưới thân cô bé dường như cảm nhận được tâm tình của chủ nhân mình, nó tung vó hí vang, cũng phối hợp với động tác nhìn chằm chằm vào Đông Phương Thanh Huyền của Bảo Âm, nó trừng mắt nhìn Như Phong tới gần, dáng vẻ có thể điên cuồng lên bất kì lúc nào.



“Chuyện bổn công chúa không muốn làm, ai ép ta được chứ?”



Bảo Âm liếc nhìn Như Phong, thúc ngựa vài lần mới làm nó đứng vững được.



Nàng vẫn nhìn về phía Đông Phương Thanh Huyền.



Trong lúc một người một ngựa cùng xao động, giữa tuyết rơi lả tả, gió thổi bay chiếc khăn trùm trên đầu cô bé, chiếc mũ thái giám cũng không giữ được mái tóc đen óng mượt, dưới ánh trăng mờ, khuôn mặt nhỏ nhắn còn non nớt của cô bé có sự kiên trì, có sự bướng bỉnh, nhưng cô bé vẫn ngồi thẳng tắp, không có một chút yếu ớt nào của tiểu cô nương, lại thêm vài phần tư thái oai hùng của thiếu niên bất cần đời.



“A Mộc Cổ Lang, người nợ con, chẳng lẽ không cho phép con đòi hay sao?”



Đông Phương Thanh Huyền tựa lưng vào vách xe, chỗ tay giả bên trái bị gió lạnh lùa vào khiến cho hơi nhức nhối, nhưng sắc mặt hắn ta vẫn không thay đổi, vẫn cứ mỉm cười, “Ta cứu con, nuôi con thì sao lại là nợ con chứ?”



Bảo Âm mỉm cười vươn tay về phía hắn ta.



“Người ôm con lên xe đi, con sẽ nói cho người biết.”



Đông Phương Thanh Huyền biết rõ đạo lý “mời Thần đến thì dễ, xua Thần đi thì khó”, huống chi còn là một tiểu Thần cực kì khó giải quyết. Hắn ta nở nụ cười không bận tâm, không hề nhúc nhích: “Bảo Âm, con còn nhỏ, có nhiều chuyện con còn không hiểu. Hôm nay muộn rồi, ta có uống một chút rượu nên hơi mệt mỏi, chờ đến lúc nào rảnh rỗi ta sẽ nói tỉ mỉ cho con nghe. Ngoan, nghe lời ta, mau về cung đi, nếu không chút nữa cha con tìm không thấy con lại làm ầm lên thì sự việc sẽ trở nên rất rắc rối.”



Bảo Âm nhìn hắn ta, lắc đầu từ chối: “Tối nay cha con sẽ không tới tìm con đâu... Nhưng mà A Mộc Cổ Lang, người nói người không nợ Bảo Âm, nhưng rõ ràng là có nợ mà... Bảo Âm vừa chào đời đã không được gặp cha mẹ, lại bị vẻ đẹp của người đầu độc nên mù mắt, lỡ thích người mất rồi, đây chẳng phải nợ thì là gì?”



Đông Phương Thanh Huyền: “... Bảo Âm.”



Giọng nói hắn ta đã trở nên bất lực.



Tiểu Bảo Âm vươn hai tay ra giữa không trung, nửa thúc giục nửa làm nũng.



“A Mộc Cổ Lang, bên ngoài lạnh lắm, người ôm Bảo Âm lên xe trước đi đã.”



Sắc mặt Đông Phương Thanh Huyền tối sầm, thiếu đi mấy phần ý cười hiền hòa, thêm vài phần trầm trọng, lạnh lùng. Giằng co trong một chớp mắt, thấy sắc mặt kiên trì của tiểu nha đầu, cuối cùng hắn ta đành phải vươn tay ra giữ chặt lấy cô bé, ôm cô bé vào trong xe ngựa, đặt ngồi xuống đệm ghế đối diện, cúi đầu ra lệnh.



“Quay lại, về cung...”



Muốn đích thân đưa cô bé về sao?



Bảo Âm hừ một tiếng, hét lên: “Con không về...”



Tiếng hét như xuyên thấu bầu trời đêm nhưng chẳng ai nghe cô bé nói cả.



Cả đoàn người lại quay ngược lại, đi vào cung.



Bảo Âm bày ra hết mọi kỹ năng, thấy hắn ta vẫn không hề nhúc nhích thì gương mặt nhỏ nhắn lập tức ủ rũ, cẩn thận nhích người tới, kéo ống tay áo hắn ta, ngoan ngoãn lấy lòng, “A Mộc Cổ Lang... Ngươi đừng tuyệt tình như thế có được không? Đừng bội tình bạc nghĩa... thế được không?”



Bội tình bạc nghĩa? Khóe môi Đông Phương Thanh Huyền giật giật.



Nếu không phải hắn ta biết đây là chắc chắn là Bảo Âm thì nhất định sẽ nghi ngờ liệu cô bé có phải là con gái của Triệu Tôn không nữa.



“A Mộc Cổ Lang, người đã nói là người thích Bảo Âm... Người nói khi nào rảnh rỗi sẽ từ Mạc Bắc về thăm con… Con chờ rất rất lâu rồi mà người không tới... Hoa đỗ quyên mà người sai người mang tới đã nở ba lần rồi mà người vẫn chưa tới... A Mộc Cổ Lang, Bảo Âm thật đáng thương, cha không đau, nương không thương, cả ngày bị đệ đệ bắt nạt...”



Tiểu cô nương nói rất ấm ức, cái mũi nhỏ hít hà, miệng nhỏ mếu máo y như một cây cải thìa chịu ngược đãi vậy, khiến cho Đông Phương Thanh Huyền nghe mà không khỏi nhăn mày, dở khóc dở cười. Nhưng cho dù biết đây chỉ là bài của cô bé thôi thì hắn ta cũng chẳng có cách nào để nổi nóng với cô bé được.



“Bảo Âm...” Hắn ta liếc nhìn cái tay nhỏ nhắn đang không ngừng giật tay áo mình, giải thích một cách khó khăn, “Chuyện của người lớn, con không hiểu đâu... Mấy chuyện này A Mộc Cổ Lang cũng khó lòng giải thích cho con được. Chỉ có thể nói với con là, A Mộc Cổ Lang thích con, là kiểu thích của trưởng bối dành cho vãn bối, giống như cha con đối với con vậy...”



“Nhưng Bảo Âm không cần thích kiểu như cha thích con, muốn thích như cha đối với nương cơ.”



Đông Phương Thanh Huyền cứng đờ.



Tiểu nha đầu này quả thật to gan lớn mật, tí tuổi đầu mà đã nói thản nhiên như thế rồi.



Mấy năm cô bé rời khỏi hắn, rốt cuộc cái tên Triệu Tôn kia đã dạy dỗ cô bé thế nào vậy?



Nghĩ tới tư tưởng kỳ quặc hiện tại của cô bé, hắn ta hơi tức giận.



Cảm giác đó như thể con gái mình bị người ta dạy hư vậy, cho dù Triệu Tôn có là cha ruột của cô bé đi chăng nữa thì hắn ta cũng rất muốn đánh Triệu Tôn một trận.



Hắn ta thầm hận trong lòng, nương theo ánh sáng tự nhiên trong xe, tập trung nhìn Bảo Âm, cuối cùng hạ lòng ác độc, nghiêm túc nói: “Bảo Âm, con không hiểu đâu. Kiểu thích đó không thể tùy tiện cho được. Mà ta, cũng chỉ có thể dành nó cho một người.”



Bảo Âm sửng sốt: “Ai cơ?”



Đông Phương Thanh Huyền nhăn nhó: “Đại phi của Ngột Lương Hãn.”



Bảo Âm bĩu môi, nói một cách ấm ức: “Đại phi không thể là Bảo Âm được sao?”



Đông Phương Thành Huyền tức đến mức bật cười, vẻ mặt thả lỏng, giọng cũng dịu xuống, “Đương nhiên không thể rồi. Nếu không, đại phi của ta sẽ có ý kiến mất...”



Người có đại phi ư?



Bảo Âm há to miệng, mãi không khép lại được...



Người có đại phi rồi thì mình không thể quấn lấy người được nữa.



Nương nói, người như vậy được gọi là “tiểu tam”...



Tiểu Bảo Âm vô cùng chán nản, lắc tay áo hắn ta mạnh hơn, “A Mộc Cổ Lang, người... là một kẻ phụ tình, không chờ con lớn lên đã cưới đại phi. Hu hu...”



Nói tới đây, cô bé liền khóc òa lên, tiếng khóc này giống như tiếng khóc của trẻ con vậy. Giống như bị cướp mất đi món ăn yêu thích hay đồ chơi yêu thích nhất của mình.



Đông Phương Thanh Huyền sửng sốt, không biết nên tức hay nên cười nữa.



Hắn ta vỗ về cô bé, an ủi: “Được rồi, được rồi, ngoan, đừng khóc! Bảo Âm nhà chúng ta đáng yêu như thế, chờ trưởng thành rồi... chẳng phải người muốn kết hôn với Bảo Âm sẽ xếp hàng dài từ phố Trường An tới Thừa Thiên Môn hay sao? Đến lúc đó, có khi phụ hoàng của con phải phái quân lính ra đuổi ấy chứ...”



Bảo Âm bị hắn trêu đến mức phì cười thành tiếng.



Cô bé hít mũi, như nghĩ thông suốt điều gì đó, mặc dù trên gương mặt nhỏ nhắn còn ướt nước mắt nhưng môi đã nở nụ cười: “Cha nói, người là một con hồ ly rất giỏi lừa gạt. Bảo Âm còn chưa thấy đại phi của người thì nhất định sẽ không tin đâu. Chắc chắn người cố ý bịa chuyện ra để dỗ dành Bảo Âm thôi đúng không?”



Đuôi lông mày của Đông Phương Thanh Huyền nhướng lên: “Ta sẽ cho con gặp.”



Bảo Âm nghiêng đầu nhìn hắn ta: “Thật ư?”



Dáng vẻ của tiểu nha đầu rất nghiêm túc, y như một bà cụ non vậy.



Đông Phương Thanh Huyền đột nhiên thấy thật nhức đầu. Đứa trẻ còn nhỏ thế này mà sao lại khó thu phục thế chứ?



Thật lâu sau, hắn ta mới híp mắt “ừ” một tiếng.



“Ừ. Hôm nay quá muộn rồi, có lẽ nàng ấy đã ngủ, chờ ngày khác dẫn con đi gặp.”



Bảo Âm lấy tay áo hắn ta để lau nước mắt mình rồi lại trở thành một hảo hán: “Một lời đã định.”



Xe ngựa dừng ngay phía bên ngoài Thừa Thiên Môn, không đi vào trong nữa. Bảo Âm được Như Phong đỡ nhảy ra khỏi xe ngựa, lại ngồi lên con ngựa nâu đỏ của mình, đi vào trong cổng dưới sự bảo vệ của mấy tên thị vệ.



Đi được khoảng mười bước, cô bé vẫy tay lưu luyến không rời với Đông Phương Thanh Huyền, Đông Phương Thanh Huyền cũng vẫy tay tạm biệt, ý bảo cô bé mau đi đi. Nhưng không biết tiểu nha đầu nghĩ tới cái gì mà đột nhiên thúc ngựa quay trở lại, thò đầu vào trong cửa sổ xe của hắn, nhìn hắn hỏi: “A Mộc Cổ Lang, mọi người đều nói con giống cha, người thấy thế nào...?”



“Hửm?” Đông Phương Thanh Huyền không hiểu lắm.



“Hì, thật ra con lại cảm thấy mình giống nương hơn.”



Sau khi cười duyên dáng, cô bé lại thúc ngựa rời đi.



Dáng ngồi của Đông Phương Thanh Huyền không đổi, nhìn theo bóng dáng một người một ngựa kia, trán không ngừng giật giật... Tiểu nha đầu quả thật có phần giống nương của mình. Nhưng không phải là giống về gương mặt mà là tính cách bộp chộp, y như một đứa trẻ hoang dã ấy, chẳng hề có nửa phần ngại ngùng của tiểu cô nương gì hết.



Hắn ta lắc đầu, không khỏi lo lắng thay cho vị hôn phu tương lai của cô bé.







Bảo Âm không ngờ là Khuyết Nhi vẫn chưa trở về, cậu bé dẫn theo một tiểu thái giám đứng ở trước điện Đông Cung, dáng vẻ nhàn nhã ung dung, vừa giống như đang thưởng tuyết dưới trăng lại vừa giống như đang nhìn cô bé.



Bảo Âm giao cương ngựa cho tiểu thái giám, cũng ném mũ và khăn trùm đầu lên đầu cậu ta, sau đó lững thững đi lên bậc thang, nhìn về phía Triệu Khuyết.



“Sao đệ vẫn còn ở đây? Không thấy lạnh à?”



Vẻ mặt Triệu Khuyết lạnh lùng, cao ngạo y như cha cậu bé.



“Chờ tỷ.”



“Chờ tỷ ư?” Bảo Âm chỉ vào mũi mình, nghiêng đầu nhìn cậu bé, hơi híp mắt: “Đệ biết tỷ sẽ trở về ư?”



Triệu Khuyết đáp “ừ” một tiếng.



“Sao đệ biết?” Bảo Âm vội vã hỏi cậu.



“Chuyện này mà còn cần phải hỏi sao?” Dưới ánh trăng, Triệu Khuyết khẽ nhướng mày lên.



“... Giỏi lắm, đệ đã biết mà còn để tỷ đi à?” Bảo Âm ủ rũ không thôi.



“Không đâm vào tường nam, sao tỷ chịu quay đầu chứ?” Đối với sự thay đổi nét mặt của trưởng tỷ mình, dường như Khuyết Nhi đã nhìn mãi thành quen, mới sáu tuổi nhưng đã bày ra dáng vẻ thành thục, khoanh tay, thở dài nói với trưởng tỷ của mình: “Giờ cũng chỉ có thể nói lại lời của nương cho tỷ nghe thôi.”



Bảo Âm chịu ấm ức ở chỗ Đông Phương Thanh Huyền, về đây lại bị Triệu Khuyết bắt nạt, vẻ mặt vốn đã rất khó nhìn, nhưng nghe cậu bé nhắc tới lời chỉ đạo “vàng ngọc” của nương, cô bé nhất thời lại bừng bừng hứng khởi, gần như nhảy phắt lên bậc thang, đi tới bên cạnh đệ đệ thấp hơn mình nửa cái đầu, vui vẻ hỏi: “Nói gì cơ? Khuyết Nhi, mau lên, mau nói cho trưởng tỷ nghe nào!”



Triệu Khuyết nghiêng đầu, nghiêm mặt nói: “Việc đã đến nước này, tắm táp rồi ngủ đi.”



Dứt lời, cậu nhóc không thèm nhìn vẻ tức giận đến xanh mặt của Bảo Âm mà khẽ phất tay áo, một tay chắp sau lưng, ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào trong tẩm cung của mình, dáng vẻ ông cụ non đó làm cho Bảo Âm tức giận tới mức quên luôn việc mình cũng là trẻ con, rất muốn đánh cậu.



“Triệu Khuyết! Ngươi đứng lại đó cho ta!”



Khuyết Nhi quả nhiên ngoan ngoãn dừng lại, quay đầu nhìn cô bé.



“Trưởng tỷ, lời thật mất lòng, nhưng đó cũng là sự biểu đạt tốt nhất của người thân mình.”



“... Cái thằng ranh con này!” Bảo Âm siết chặt tay, giọng đầy căm giận: “Đệ chờ đó cho tỷ, tỷ đường đường là Trưởng công chúa điện hạ quý giá nhất, xinh đẹp nhất, lương thiện nhất, hào phóng nhất, đáng yêu nhất của Đại Yến này... Chuyện tỷ muốn làm còn có thể không làm được sao?”



“Đúng là bệnh nặng quá rồi.” Khuyết Nhi hiếm khi mỉm cười, “Người bên ngoài đụng phải tường nam đều quay đầu, nhưng tỷ lại bị nặng quá, có bị choáng váng cũng không chịu trở về.”



“A! Triệu Khuyết...” Bảo Âm vọt tới.



“Đánh hoàng thái tử là trọng tội đấy.”



Triệu Khuyết thấy nàng giơ nắm đấm lên thì cười thản nhiên.



Bảo Âm cười hề hề, nắm tay thụi lên mông cậu, “Đây là trưởng tỷ đang dạy dỗ đệ đệ... Cho dù đệ là hoàng thái tử hay sau này có một ngày đệ là Thiên tử thì khi cần đánh, trưởng tỷ vẫn có thể đánh đệ nhé... Đánh cho cha nương không nhận ra đệ luôn.”



Mặt Triệu Khuyết tối sầm, “... Gia môn bất hạnh.”







Trong Yến Tân Các có đầy khách khứa đến từ các nơi nghỉ lại.



Sứ giả Ngột Lương Hãn được sắp xếp ở viện Thế An tại sườn Đông - Yến Tân Các.



Đương thời lấy Đông là chủ, đãi ngộ mà Triệu Tôn dành cho Đông Phương Thanh Huyền quả rất cao.



Trong phòng đốt lửa ấm áp, A Mộc Nhĩ thấy Đông Phương Thanh Huyền từ lúc bắt đầu vào phòng đã nhăn mày nhăn mặt, nàng ta tự rót cho mình một chén trà Bích Loa Xuân thơm ngát, đặt trên bàn trà bằng gỗ tử đàn rồi khẽ hỏi: “Sao mặt mày cau có thế? Bị tiểu ma nữ nhà hắn dây dưa quấn quýt à?”



“Đừng nói con bé như thế, con bé vẫn còn là một đứa trẻ.” Đông Phương Thanh Huyền không vui.



“Vậy muội phải nói thế nào?” A Mộc Nhĩ cười nhạt, “Ca ca, huynh thật sự định cưới con bé làm đại phi Ngột Lương Hãn, làm thông gia với Nam Yến à?”



“Nói hươu nói vượn! Ta là nghĩa phụ của con bé!” Giọng Đông Phương Thanh Huyền hơi lạnh xuống.



A Mộc Nhĩ khẽ ồ một tiếng, cười như không cười, “Huynh coi người ta là con gái, nhưng chắc gì người ta đã coi huynh là cha. Ca ca, huynh tỉnh lại đi.”



Cách nói của nàng ta chẳng khác gì Bảo Âm. Nhưng Đông Phương Thanh Huyền vốn chỉ có tình cha con với Bảo Âm, lấy đâu ra tình cảm nam nữ chứ? Đừng nói là bảo hắn ta thừa nhận, cho dù chỉ nghe A Mộc Nhĩ nhắc tới thôi là hắn ta đã thấy chẳng khác nào tội ác rồi, sao có thể có nhân nhượng và nghĩ ngợi gì chứ? Hắn ta không muốn nghe nàng ta nói những lời không có luân lý này, chỉ khẽ lạnh nhạt nhìn nàng ta, thay đổi đề tài.



“Tại sao hôm nay không vào cung dự tiệc?”



“Vì sao muội phải vào chứ?” A Mộc Nhĩ hỏi lại.



Đông Phương Thanh Huyền cảm thấy không cần phải trả lời câu hỏi này.



Năm đó, A Mộc Nhĩ sống chết muốn ở lại Nam Yến, không chịu theo hắn ta quay về Ngột Lương Hãn, chẳng phải vì muốn có cơ hội được nhìn thấy Triệu Tôn hay sao? Năm năm qua, chẳng phải nàng ta khăng khăng một mực trông chờ Triệu Tôn hồi tâm chuyển ý ư? Ngày nào nàng ta cũng ngóng trông được nhìn thấy Triệu Tôn. Nhưng chuyện tới rồi, nàng ta lại từ chối, đương nhiên khiến hắn ta phải sinh nghi.



“Năm năm rồi, nếu muội còn không rõ ràng nữa thì đúng là đồ ngốc thật.”



A Mộc Nhĩ tu hành ở am Linh Nham năm năm, ngày ngày bầu bạn với thanh đăng cổ Phật, tuy rằng đó không phải ước nguyện và ý nguyện ban đầu của nàng ta, nhưng nếu lời ấy xuất phát từ miệng Triệu Tôn thì nàng ta bằng lòng thực hiện. Năm năm trời, nàng ta chép kinh văn, mặc tăng y, gõ mõ... Không ngày nào không nghĩ tới hắn, song cuối cùng cũng hiểu, nàng ta không chiếm được hắn... mãi mãi không chiếm được.



“Nói thế là chịu buông bỏ rồi chứ gì?” Đông Phương Thanh Huyền khẽ hỏi.



Sắc mặt A Mộc Nhĩ đầy vẻ giễu cợt, “Nếu có thể buông, sao muội phải cố chấp đau khổ đến tận bây giờ chứ?” Nàng ta khẽ thở dài, nhấc làn váy, ngồi xuống bên cạnh Đông Phương Thanh Huyền, “Không phải là buông, mà là nảy mầm trong lòng, mọc rễ rồi lớn lên...”



Lời này nói như có ý ám chỉ, lại như chẳng có ý gì.



Đông Phương Thanh Huyền quan sát nét mặt nàng ta, “Vậy sau này muội có tính toán gì chưa?”



Hắn ta từng nghĩ, cả đời này, chấp niệm của Đông Phương A Mộc Nhĩ với Triệu Tôn chắc chắn không bỏ được. Thật không ngờ, năm năm sống nơi am miếu lại khiến nàng ta thay đổi như vậy. Đối với Đông Phương Thanh Huyền mà nói đây là chuyện đáng mừng nhất. Nhưng hắn ta chỉ vui vẻ trong nửa giây thôi, sau đó nghe thấy A Mộc Nhĩ nhẹ nhàng cười.



“Ca ca, huynh không muốn lấy vợ, nhưng muội lại muốn lấy chồng.”



Đông Phương Thanh Huyền cả kinh.



Thân là thái tử phi của Ích Đức thái tử, đương nhiên A Mộc Nhĩ không thể tùy tiện lập gia đình. Cân nhắc trong chớp mắt, hắn ta nói: “A Mộc Nhĩ, muội theo ta về Ngột Lương Hãn, ta sẽ tìm cho muội...”



“Không.” A Mộc Nhĩ ngắt lời hắn ta, “Muội đang ở Nam Yến, lớn lên ở Nam Yến, đương nhiên phải gả cho người ở Nam Yến rồi. Muội muốn hắn phải chỉ hôn cho muội, muốn hắn đích thân chúc phúc cho muội, muốn hắn gả muội ra ngoài...”



“A Mộc Nhĩ, với thân phận của muội, sao có thể gả ở Nam Yến được chứ?”



Đây chẳng phải là ra bài toán khó cho Triệu Tôn hay sao?



Giọng điệu của Đông Phương Thanh Huyền rất không vui, nhưng A Mộc Nhĩ vẫn cười, “Đó là chuyện của hắn.”



“Không biết tự lượng sức!” Đông Phương Thanh Huyền chợt lạnh lùng nói, sắc mặt hơi khó coi, “Ta còn tưởng là muội đã hiểu ra rồi, không nghĩ muội lại ngoan cố như thế... A Mộc Nhĩ, rất nhiều lúc, buông tha cho người khác cũng chính là buông tha cho mình. Muội không buông tay thì sao có thể có được hạnh phúc chứ?”



A Mộc Nhĩ quay đầu nhìn hắn ta, giọng điệu cũng trở nên gai góc.



“Ca ca, vậy còn huynh thì sao?”



Đông Phương Thanh Huyền: “...”



A Mộc Nhĩ cười, “Chúng ta cùng hứa hẹn với nhau một lời được không?”



Đông Phương Thanh Huyền nhíu mày, “Muội nói đi.”



“Ngày huynh buông tay, muội cũng sẽ buông tay.”



Trong đôi mắt xinh đẹp của nàng ta toát ra sự khiêu khích, Đông Phương Thanh Huyền nao nao nhưng lại không biết nói gì. May là đúng lúc này Như Phong vội vàng đi vào.



“Đại hãn... Không hay rồi. Bảo Âm công chúa... lại tới nữa.”



Đông Phương Thanh Huyền biến sắc: “Con bé đâu?”



Như Phong hơi cúi đầu, dường như rất khó mở miệng, “Công chúa ở bên ngoài, không chịu đi vào. Công chúa còn nói... nếu ngài không chịu đáp ứng thì sẽ... sẽ phóng hỏa thiêu viện Thế An này, cùng ngài đồng quy vu tận...”



“Hoang đường!” Đông Phương Thanh Huyền phất tay áo đứng lên, đi nhanh ra cửa.



Hắn ta biết tính tình của Bảo Âm rất kỳ quặc. Những năm gần đây, có lẽ là vì Triệu Tôn và A Sở cảm thấy cô bé phải chịu thiệt thòi nên nuông chiều cô bé hơn so với Khuyết Nhi, khiến cô bé coi trời bằng vung.



Cô bé đã nói là sẽ phóng hỏa đốt viện Thế An thì rất có thể sẽ làm được.



Trong viện Thế An này có không ít người, hậu quả nếu bị phóng hỏa tạm thời không nói tới, nhưng nếu chuyện Bảo Âm công chúa vì bức hôn hắn ta mà phóng hỏa lan truyền ra ngoài thì sẽ gặp phải phiền toái rất lớn. Người khác nói hắn ta thế nào cũng được, nhưng Bảo Âm còn nhỏ, tương lai còn phải lập gia đình, thanh danh của cô nương rất quan trọng, có khi sẽ hủy cả đời cô bé mất.



Hắn ta càng nghĩ càng nóng vội, nghĩ tới tính cách nóng nảy của tiểu như đầu kia, lửa giận trong lòng cũng bập bùng nhen lên.



“Giới nghiêm viện Thế An rồi báo cho Triệu Tôn tới nhận người.”



“Nhưng...” Như Phong nghĩ tới hôm nay là đại hôn của đế hậu, do dự nói: “Giờ này rồi, sợ không tốt lắm.”



“Có gì không tốt chứ?” Đông Phương Thanh Huyền giận dữ đến xanh mặt, gương mặt ít khi tức giận nổi lên âm khí nặng nề, vô cùng lạnh lẽo... Nhưng chỉ một cái chớp mắt, hắn ta lại phất tay áo: “Bỏ đi, ta ra xử lý.”



Trách cứ Như Phong xong, Đông Phương Thanh Huyền đi ra cửa viện Thế An.



Chỉ liếc mắt một cái, hắn ta liền giật mình.



Trên bậc thang phủ đầy tuyết trắng có một thân mình nhỏ nhắn đang ngồi. Cô bé mặc quần áo mỏng manh, bên ngoài là một chiếc áo choàng lớn, hình như là áo choàng của Như Phong, nhìn rất không phù hợp với thân mình... Dường như không nghe thấy tiếng hắn ta đi ra, cô bé gục đầu xuống, một bàn tay cầm đuốc, một bàn tay ôm đầu gối, cả người như hòa vào trong trời đầy tuyết rơi, dáng vẻ tội nghiệp khiến người ta phải đau lòng, có tức bao nhiêu cũng tiêu tan hết.



“Còn không vào đi!”



Hắn ta nghĩ rằng mình phải giận lắm, nhưng lời nói ra lại vô cùng dịu dàng.



“A Mộc Cổ Lang...”



Tiểu Bảo Âm chậm rãi quay đầu lại, vừa định đứng lên đi qua thì chợt nghĩ tới cái gì đó nên lập tức ngồi xuống bậc thang, bĩu môi, rụt người lại, lắc đầu, không nói được một lời.



“Chẳng phải ta đã đưa con về rồi sao? Sao lại chạy tới nữa?” Đông Phương Thanh Huyền phủi tuyết phủ trên người cô bé, nói với vẻ trách cứ: “Sao còn ngồi nữa, không nỡ đứng lên à? Đêm nay con cứ chạy qua chạy lại như thế, nếu bị phong hàn thì xem ai mới là người phải chịu khổ.”



Đông Phương Thanh Huyền dù mắng nhưng lại vừa đau lòng, vừa tức giận. Vẻ mặt đó, động tác đó, chẳng khác gì cha ruột cả.



Bảo Âm đột nhiên nhận ra điều đó nên chán nản cúi đầu, lại càng không chịu nhích mông.



“Đứng lên!” Giọng Đông Phương Thanh Huyền đã nặng hơn.



Bảo Âm mím môi im lặng một hồi, sau đó ngẩng đầu lên: “Người cõng Bảo Âm vào đi.”



Đông Phương Thanh Huyền: “...”



Bảo Âm dừng lại một chút: “Không cõng ư? Vậy người ôm con...”



Nhìn dáng vẻ “lợn chết không sợ nước sôi, người mặc kệ con thì con sẽ không đứng lên” của cô bé, Đông Phương Thanh Huyền nhìn tuyết bay đầy trời, rốt cuộc cũng mềm lòng. Hắn ta thở dài một tiếng, một tay ôm lấy eo cô bé, nâng cô bé lên như nâng một con gà con rồi đi vào trong.



“Con cao lên rồi, ta bế một tay thôi cũng phải dùng hết sức... Con nói con xem, đã lớn rồi mà sao còn tùy hứng như thế, nói phóng hỏa là muốn phóng hỏa ngay được?”



Bảo Âm thè lưỡi với Như Phong ở sau lưng hắn ta, ôm lấy cổ hắn ta rồi mới nhỏ giọng đáp: “... Đuốc là để sưởi ấm thôi mà, Bảo Âm nói sẽ phóng hỏa bao giờ chứ? Con là một cô bé ngoan, sao có thể làm chuyện vô lý như thế được, là ai dám bôi nhọ bổn công chúa sau lưng thế?”



Như Phong ngẩn ra, cúi đầu không nói một lời.



Đông Phương Thanh Huyền cười khổ: “Con thật là!”



Bảo Âm cười đắc ý, đột nhiên nhìn thấy A Mộc Nhĩ đứng ở cửa.



Ngây người ra một lúc, cô bé lập tức nhăn mày, “A Mộc Cổ Lang...”



Đông Phương Thanh Huyền nhìn vẻ mặt nghiêm túc của tiểu nha đầu, lại nhìn vẻ mặt cổ quái của A Mộc Nhĩ, nói: “Bảo Âm, đó là...”



“Đại phi của người ư, thật không?” Bảo Âm không đợi hắn ta nói xong liền cướp lời.



Đông Phương Thanh Huyền gần như cam chịu, nhìn cô bé: “Con hẳn nên gọi nàng ấy là...”



“Hồ ly tinh!” Không chờ hắn ta nói xong, Bảo Âm cướp lời lần nữa. Nói xong, thấy sắc mặt A Mộc Nhĩ thay đổi, cô bé còn ngoan ngoãn hé miệng cười hì hì hỏi: “Chẳng lẽ con nói sai rồi ư?”

WebTru yenOn linez . com

Đông Phương Thanh Huyền giận tái mặt: “Bảo Âm, không thể vô lễ!”



“... Bởi vì nàng ta là đại phi của người ư?” Bảo Âm đứng trong gió ngoài trời lâu như thế, khuôn mặt dưới ánh đèn hơi trắng nhưng giọng nói lại chứa đầy sự vui vẻ, “A Mộc Cổ Lang, nương nói, người nào hay nói dối thì mũi sẽ dài ra đấy, người đừng nói dối.”



“Ta không...”



Đông Phương Thanh Huyền còn chưa nói xong, Bảo Âm liền hừ một tiếng, ôm chặt cổ hắn ta hơn, đôi mắt đen láy nhìn về phía A Mộc Nhĩ vẫn xinh đẹp động lòng người: “Đại phi đẹp thì đẹp thật... chỉ tiếc... chậc chậc chậc... A Mộc Cổ Lang, lần sau người muốn lừa Bảo Âm thì phải nhớ tìm người khác. Gương mặt của vị đại thẩm này, Bảo Âm quá quen rồi...”



Quen rồi? A Mộc Nhĩ kỳ quái hỏi: “Ngươi nhận ra ta sao?”



Bảo Âm cười ngoan ngoãn: “Đúng thế, đại thẩm à, Bảo Âm hay thấy tranh vẽ của thẩm ở trong cung... Mặt quen thế này, đương nhiên là không nhận nhầm rồi.”



Tranh vẽ nàng ta ư? A Mộc Nhĩ đột nhiên thấy kích động.



Từ lúc Bảo Âm sinh ra, hai người chưa từng gặp nhau, nhưng tiểu nha đầu kia lại nói là biết nàng ta, còn nói thường xuyên nhìn thấy tranh vẽ nàng ta nữa, như thế chứng minh điều gì? Chẳng lẽ là Thiên Lộc lén giấu tranh vẽ nàng ta ở trong cung ư? Chẳng lẽ hắn vẫn nhớ nàng ta sao?



Trái tim A Mộc Nhĩ đập thình thịch, bước chân nàng ta cũng trở nên loạng choạng.



“Bé ngoan, ngươi thấy tranh vẽ ta ở đâu thế?”



Bảo Âm cắn môi dưới, nghiêm túc suy nghĩ, sau đó lại thật thà đáp: “Ở trong phòng thuốc của nương ta... Đại thẩm, nương ta thường xuyên chỉ vào tranh vẽ ngươi rồi răn dạy ta rằng: Bảo Âm à, con nhất định phải nhớ rõ dáng vẻ của hồ ly tinh là trông như thế nào, để tránh cho tương lai sau này phải chịu thiệt thòi...”



Đông Phương Thanh Huyền: “...”



Gương mặt xanh mét của A Mộc Nhĩ cơ hồ vỡ thành từng mảnh vụn...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom