-
Chương 126-130
Chương 126: Công tử đứng đầu Giang Châu
Nhưng Hứa Mộc Tình này lại không giống người bình thường.
Không hổ là người phụ nữ mình vừa ý!
Hừ, bây giờ cô cứ giả vờ bình thường, giả vờ khiêm tốn trước mặt tôi đi.
Chẳng mấy chốc bản công tử sẽ xé rách mặt nạ của cô, cởi sạch quần áo của cô, khiến cô phải lớn tiếng rên rỉ dưới người tôi!
Chiêu đầu không dùng được, Tô Phương Hoa hơi nhếch môi cười quyến rũ.
Anh ta vừa phóng điện với Hứa Mộc Tình vừa duỗi tay ra.
Lúc bàn chuyện làm ăn, bắt tay là một chuyện rất bình thường.
Nhưng lúc Hứa Mộc Tình bàn chuyện làm ăn lại không có thói quen này.
Những người từng làm việc với cô đều biết giám đốc của tập đoàn Lăng Tiêu không thích bắt tay với người khác.
Nhưng lúc này, Tô Phương Hoa đã bắt tay được rồi.
Ôi!
Bàn tay thật mềm mại.
Dù đang đeo bao tay cũng khiến người ta không nỡ buông, muốn ngừng mà không được.
Rốt cuộc dưới cái bao tay này cất giấu một bàn tay trắng nõn mềm mại đến mức nào nhỉ?
“Này, anh sờ đủ chưa hả?”
Đột nhiên!
Một giọng nam trầm khàn vang lên!
Tô Phương Hoa ngẩng đầu.
Chợt phát hiện mình đang nắm tay của một người đàn ông!
Tô Phương Hoa hoàn toàn không phát hiện Lý Hùng xuất hiện từ lúc nào.
Lý Hùng cứ thế đứng bên cạnh Hứa Mộc Tình, sau đó bắt tay với Tô Phương Hoa.
Khi nhìn thấy người bắt tay với mình là Lý Hùng, Tô Phương Hoa không khỏi nhíu mày, tỏ vẻ vô cùng chán ghét.
Anh ta lập tức rụt tay về, sau đó nhìn sang nữ thư ký xinh đẹp bên cạnh.
Nữ thư ký kia lập tức lấy một miếng khăn giấy ướt khử trùng từ trong túi ra.
“Thật ngại quá, tôi không quen bắt tay với những người thân phận thấp kém”.
“Tôi cảm thấy trên người bọn họ rất bẩn, sẽ mang theo virus”.
Lúc này, Lý Hùng tháo găng tay của mình xuống.
Bác gái lao công bên cạnh lập tức đến gần.
Lý Hùng ném bao tay vào trong thùng rác.
Anh hờ hững nói.
“Thật ngại quá, tôi sợ mắc HIV”.
“Anh nói cái gì?”, Tô Phương Hoa lập tức nổi giận.
Anh ta thân là công tử đứng đầu Giang Châu, đã bao giờ bị người ta sỉ nhục như thế đâu?
Còn là bị một nhân viên nhỏ không biết tên, mặc quần áo rẻ tiền giễu cợt nữa chứ.
“Anh nghĩ mình là ai hả, cút ngay cho tôi!”
Tô Phương Hoa thấy Lý Hùng đứng yên tại chỗ không nói gì còn tưởng rằng Lý Hùng bị mình doạ sợ rồi, không khỏi ngẩng cao đầu.
Anh ta cười lạnh một tiếng: “Bảo vệ, lập tức ném người này ra ngoài ngay”.
Bảo vệ của tập đoàn Lăng Tiêu không hề nhúc nhích.
Mấy vệ sĩ sau lưng Tô Phương Hoa bèn tự ý đi tới.
Không đợi bọn họ đến gần, Hứa Mộc Tình đã lạnh lùng nói: “Anh Tô, tôi quên chưa giới thiệu, anh ấy là chồng tôi”.
Tô Phương Hoa nhướng mày, nhìn về phía Lý Hùng với ánh mắt càng khinh thường hơn.
“Thì ra anh là tên con rể ăn bám kia, nghe nói chẳng những anh là kẻ lang thang còn bị bệnh thần kinh nữa đúng không”.
“Tôi rất muốn biết đầu óc của anh có vấn đề ở chỗ nào đó?”
Lúc này, Lý Hùng đột nhiên tiến lên một bước.
Nắm đấm!
Nắm đấm của anh xuyên qua không khí.
“Bụp” một tiếng đánh lên khuôn mặt tuấn tú của Tô Phương Hoa.
Tô Phương Hoa bị đánh cho ngơ ngác.
Mãi đến khi anh ta cảm thấy trong xoang mũi mình có một dòng nhiệt nóng chảy xuống, anh ta duỗi tay chạm nhẹ vào mũi mình.
Sau đó, Tô Phương Hoa lập tức la lên y như đám con gái: “Máu! Tôi chảy máu rồi!”
“Cái tên chó chết này, anh dám đánh tôi á?”
“Tôi là Tô Phương Hoa, là công tử đứng đầu Giang Châu đấy!”
“Tôi muốn giết chết anh chỉ cần nói một câu thôi là được, con mẹ nó, anh chán sống rồi sao?!”
Cả sảnh lớn vang vọng tiếng hét chói tai như phụ nữ của Tô Phương Hoa.
“Cậu chủ Tô này làm sao thế? Sao không giống với công tử đứng đầu Giang Châu trong lời đồn chút nào vậy?”
Chương 127: Mùi dung dịch vệ sinh phụ nữ
“Tao nhã lịch sự, dáng vẻ hào phóng trong lời đồn đâu?”
“Sao bây giờ nhìn giống một người phụ nữ đanh đá thế?”
Mấy nhân viên nữ khi nãy còn đang si mê lập tức bình thường trở lại, đều nhìn Tô Phương Hoa với ánh mắt ghét bỏ.
Bác gái lao công bên cạnh đẩy xe rời đi, vừa đi còn vừa lắc đầu: “Chậc chậc, bây giờ đàn ông trông đẹp trai đều không đáng tin cậy”.
“Xảy ra chuyện gì? Là ai dám bất kính với anh Tô vậy hả?”
Lúc này, ngoài cửa vang lên một giọng nữ vô cùng ngạc nhiên.
Sau đó lập tức nhìn thấy một người phụ nữ ăn mặc thời thượng, tóc uốn xoăn, trông vô cùng lẳng lơ bước nhanh tới.
Khi nhìn thấy người phụ nữ này, Hứa Mộc Tình hơi nhíu mày.
Nhưng cô vẫn lễ phép tiến lên chào hỏi cô ta: “Chị họ, đã lâu không gặp”.
“Hứa Mộc Tình, không ngờ đúng là cô”.
“Cô thật sự thành giám đốc của tập đoàn Lăng Tiêu rồi à”.
Chị họ Trương Diệu Diệu của Hứa Mộc Tình khoanh tay trước ngực, thái độ vô cùng kiêu ngạo.
Từ nhỏ đến lớn, cô ta luôn là công chúa nhỏ được người nhà cưng chiều.
Thành tích của cô ta vẫn luôn là xuất sắc nhất.
Sau khi tốt nghiệp, cô ta lập tức đến tập đoàn Tô thị làm việc với thành tích vượt trội.
Tuổi còn trẻ mà đã là quản lý cấp cao của một công ty con của Tô thị.
Sau khi ngủ với Tô Phương Hoa mấy đêm, cô ta trực tiếp được đề bạt lên trụ sở chính tập đoàn làm nhân viên hành chính.
“Tôi nói này Hứa Mộc Tình, cô cũng chỉ là giám đốc của một tập đoàn nhỏ ở quê thôi, cô có biết thân phận của anh Tô cao quý đến mức nào không”.
“Nếu là mọi khi, dù các người có quỳ xuống dập đầu cũng không gặp được anh Tô đâu”.
“Lần này nếu không vì anh Tô đến tham gia tiệc mừng thọ bảy mươi tuổi của Hồ Gia, có khi cả đời các người cũng không được gặp mặt anh Tô ấy chứ”.
“Vậy mà các người không biết cảm ơn, còn dám làm khó anh Tô ở đây, đúng là thấp hèn! Không biết sống chết!”
“Này, mũi của chị bị lệch rồi kìa”.
Lý Hùng bất thình lình nói một câu khiến Trương Diệu Diệu hoảng sợ.
Cô ta vội quay đầu, duỗi tay sờ mũi mình.
Trương Diệu Diệu trừng đôi mắt quét mascara nhập khẩu, dùng ngón tay sơn đỏ như máu chỉ vào Lý Hùng.
“Một kẻ lang thang cả người đều là mùi hôi thối như cậu mà cũng dám giễu cợt tôi hả?”
“Kẻ lang thang cũng tốt hơn một người phụ nữ mũi giả, mặt giả, ngực giả, mông giả, từng làm phẫu thuật phục hồi màng trinh ba lần, sáu lần bị bệnh phụ khoa nghiêm trọng như chị đúng không?”
“Anh nói bậy! Tôi là người đẹp tự nhiên, cả người tôi đều chưa từng sử dụng dao kéo lần nào nhé!”
Kết quả, Lý Hùng tuỳ tiện nói ra tên ba bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ khiến Trương Diệu Diệu hoảng hồn.
Sao anh có thể biết được?
Ngay cả việc cô ta từng phẫu thuật màng trinh.
Bị bệnh phụ khoa mấy lần cũng biết luôn!
Lý Hùng nói với Tô Phương Hoa đã ngừng chảy máu mũi: “Anh Tô, tôi tốt bụng khuyên anh một câu, mau đến bệnh viện khám đi”.
“Thời kỳ ủ bệnh của những bệnh thế này chỉ có hai ba ngày thôi”.
“Một khi mắc bệnh rồi, phía dưới của anh sẽ bị lở loét chảy mủ, thối rữa, còn có mùi nữa”.
“Việc này không hợp với hình tượng anh tuấn nhã nhặn của anh chút nào”.
Tô Phương Hoa thấy sắc mặt Trương Diệu Diệu hơi trắng bệch thì cũng hoảng hồn.
Trương Diệu Diệu vẻ ngoài lẳng lơ, ở trên giường cũng rất biết chơi.
Hơn nữa mấy ngày nay Tô Phương Hoa đều xem cô ta như vật thay thế Hứa Mộc Tình.
Vì thế từ phòng tổng thống của khách sạn đến hành lang nhà vệ sinh, cả phòng khách, phòng làm việc trong biệt thự, thậm chí là trong bụi cỏ hai người đều từng chơi.
Tính thời gian thì đã rất nhiều ngày rồi!
Tô Phương Hoa sợ tới mức tái mặt.
Lỡ như thật sự mắc căn bệnh kia thì phải làm thế nào?
Anh ta vội vàng xoay người bước đi.
“Anh Tô, không phải như anh nghĩ đâu”.
“Hai ngày nay em luôn rửa sạch mà! Nửa tháng trước bệnh của em cũng đã chữa khỏi rồi…”
Nói đến đây, Trương Diệu Diệu cũng không nói tiếp được nữa, vì cô ta vừa không cẩn thận lỡ miệng rồi!
Đúng lúc này, Hứa Hạo Nhiên đi từ ngoài vào.
“Ấy chị họ, đã lâu không gặp!”
Trương Diệu Diệu không để ý đến Hứa Hạo Nhiên.
Lúc cô ta chạy ngang qua bên cạnh Hứa Hạo Nhiên, cậu ta đột nhiên dùng mũi ngửi ngửi, cười nói.
“Ôi chao, chị họ không hổ là người đẹp cấp bậc hoa khôi nhỉ, trên người còn có mùi bạc hà thoang thoảng nữa”.
Bác lao công trong góc đột nhiên chen vào một câu: “Đó là mùi dung dịch vệ sinh phụ nữ”.
“Anh Tô, đợi em với!”, Trương Diệu Diệu vội vàng chạy theo Tô Phương Hoa.
Chương 128: Đừng hòng động vào chủ tịch
Lúc cô ta định ngồi vào xe cùng, Tô Phương Hoa ở bên trong chợt giơ chân đá một cước!
“Thứ dơ bẩn, cách xa tôi một chút!”
“Ầm!”
Siêu xe chạy nhanh về phía bệnh viện tư nhân tốt nhất ở trung tâm thành phố!
Trương Diệu Diệu thét chói tai, bò dậy từ dưới đất, xoay người xông vào trong sảnh lớn.
“Hứa Mộc Tình, cô dám đối xử với tôi như thế sao, tôi giết chết cô!”
Trương Diệu Diệu đang muốn đi vào, bác lao công lập tức hất một chậu nước khử trùng tới.
“Người không phận sự cấm vào!”
“Anh Lý có nói, bây giờ phải tiến hành khử trùng đại sảnh!”
Trong thang máy, Hứa Mộc Tình nhìn Lý Hùng.
“Khi nãy làm vậy với chị họ có quá đáng lắm không”.
Cô gái tốt bụng này, từ nhỏ đã bị ức hiếp còn muốn nói tốt cho người khác.
Lý Hùng duỗi tay sờ đầu cô: “Dù thế nào anh cũng sẽ không cho phép người khác ức hiếp em”.
“Đừng, kiểu tóc của người ta bị rối rồi nè”.
Hứa Mộc Tình hơi quay đầu đi, đôi môi khêu gợi không nhịn được cong lên.
Khuôn mặt tinh xảo đỏ bừng một mảnh.
Trong phòng làm việc.
Hứa Mộc Tình cầm bút, vùi đầu vào trong một đống tài liệu.
Khoảng thời gian gần đây vì tốc độ phát triển của tập đoàn Lăng Tiêu quá nhanh.
Nên khiến tổng giám đốc là Hứa Mộc Tình bận trước bận sau, mỗi ngày đều có tài liệu đọc mãi không hết.
Lúc này, một cây kẹo hồ lô được đưa tới.
Hứa Mộc Tình cố ý nhìn mấy lần, phát hiện bên trên không có nước miếng.
Lúc này mới hơi mở miệng ngậm lấy một viên kẹo hồ lô, cho vào miệng nhai.
“Ăn ngon không?”, Lý Hùng đứng bên cạnh cười hì hì hỏi.
Hứa Mộc Tình tức giận nói: “Đều tại anh, tập đoàn Tô thị người ta không muốn hợp tác với chúng ta nữa rồi kìa”.
“Loại xưởng gia đình nhỏ như thế chúng ta cũng chướng mắt”, Lý Hùng không quan tâm.
Xưởng gia đình nhỏ? Đó là gia tộc đứng đầu tỉnh đấy, giá trị của tập đoàn Tô thị người ta cũng đã hơn một trăm tỷ rồi!
Nhưng nghĩ kỹ lại, trong thẻ đen của Lý Hùng tuỳ tiện quẹt một cái cũng có thể lấy ra mấy tỷ bạc.
Với anh, tập đoàn Tô thị đúng thật là một công ty nhỏ.
Hứa Mộc Tình nhanh chóng nuốt viên kẹo hồ lô vào trong bụng.
Cô chợt phát hiện viên kẹo này không có hạt, không nhịn được hỏi: “Kẹo hồ lô này anh mua ở đâu thế? Sao lại không có hạt vậy?”
“À, khi nãy anh cắn viên kẹo hồ lô ra, lại dùng lưỡi lấy hết hạt trong đó”.
Hứa Mộc Tình sửng sốt mất ba giây, sau đó ném cho Lý Hùng một ánh mắt quyến rũ động lòng người: “Lưu manh!”
“Reng reng reng…”
Đúng lúc này, điện thoại của Hứa Mộc Tình chợt reo lên.
Sau khi nghe máy, cô vội vàng đi ra ngoài cửa.
Lý Hùng nhẹ giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
Hứa Mộc Tình lo lắng nói: “Xe của bố bị một vài tên côn đồ từ trên tỉnh xuống chặn lại”.
“Tài xế anh phái đến cho bố đánh nhau với bọn họ bị thương rồi”.
Triệu Tứ bị thương?
Nghe thấy vậy, sắc mặt Lý Hùng hơi nặng nề.
Triệu Tứ là người được Lý Hùng cố ý chọn ra từ trong đội để kiêm chức tài xế và vệ sĩ cho Hứa Hiếu Dương, sức chiến đấu của anh ta gần bằng với Lý Nhị Ngưu và Trương Bằng Phi.
Lúc này, ở một nơi trống trải bên đường.
Có một người đàn ông cường tráng cúi đầu nhìn Triệu Tứ đang quỳ rạp dưới đất.
Gã ta cười lạnh một tiếng: “Chỉ có chút tài mọn mà cũng dám ngăn cản tôi á, tập thêm mấy chục năm nữa đi”.
Nói xong, người đàn ông giơ chân lên muốn đạp gãy tay phải của Triệu Tứ.
Hứa Hiếu Dương vội chạy đến nói với gã ta: “Điền Minh Cường, cậu nghe tôi nói, khi nãy nghe cậu nói tôi cũng mới biết chuyện em gái mình mất tích”.
“Con bé là em gái ruột của tôi, sao tôi có thể ra tay với nó được”.
Điền Minh Cường nhìn Hứa Hiếu Dương với vẻ mặt hung ác, trông vô cùng cáu kỉnh.
“Phi Phi đến Đông Hải là để tính sổ với mày, bây giờ không thấy em ấy đâu, tao không tìm mày thì tìm ai đây?”
“Tao cho mày biết, nếu bây giờ mày không thả Phi Phi ra, ông đây sẽ đánh chết mày”.
Triệu Tứ vốn đang quỳ rạp dưới đất cố gắng chống người, chậm rãi đứng lên.
Lúc này, mặt anh ta đã bị đánh sưng, trán cũng đang chảy máu, nhưng vẫn cố bảo vệ trước mặt Hứa Hiếu Dương.
Anh ta gào lên với Điền Minh Cường: “Chỉ cần tôi chưa chết thì anh đừng hòng động vào chủ tịch!”
Nói xong, Triệu Tứ lại xông về phía Điền Minh Cường.
Chương 129: Sẽ khiến cậu ấy yêu tôi
Vào lúc Điền Minh Cường muốn đánh Triệu Tứ lần nữa.
Trong chiếc Limousine đỗ sau bọn họ không xa, Miêu Lạc đang vô cùng vui vẻ ngồi quan sát qua cửa sổ xe.
Lần này anh ta đến Đông Hải là muốn nghĩ cách đưa Diêu Nhược Nam lên giường.
Thật không ngờ lại xuất hiện một thần trợ công là Điền Minh Cường, lại còn gây chuyện với Hứa Hiếu Dương nữa.
Hứa Hiếu Dương là bố vợ của Lý Hùng.
Nếu Điền Minh Cường đánh chết Hứa Hiếu Dương.
Chắc chắn Lý Hùng sẽ đấu với Đao Gia.
Đến lúc đó, Lý Hùng sẽ chết chắc.
Ha ha! Ông trời đúng là có mắt mà!
Lúc này Miêu Lạc cảm thấy vô cùng đắc ý.
Anh ta vừa đắc ý thưởng thức cảnh đẹp trước mặt vừa nghĩ nên làm thế nào để đẩy ngã Diêu Nhược Nam đang ngồi ở một bên khác trong xe lên giường.
Diêu Nhược Nam chẳng những là người đẹp được cả tỉnh công nhận, còn là người thừa kế của Đao Gia nữa.
Chỉ cần Đao Gia chết, cô ta sẽ là người khống chế thế giới ngầm của Giang Châu trong tay.
Bây giờ nếu anh ta ngủ được với Diêu Nhược Nam, lại khiến cô ta sinh một đứa con.
Đến lúc đó, chắc chắn nhà họ Miêu của bọn họ sẽ thay thế nhà họ Tô, trở thành gia tộc đứng đầu tỉnh!
Miêu Lạc chỉ nghĩ thôi cũng thấy rất hưng phấn rồi!
Còn Diêu Nhược Nam ngồi ở một bên khác thì không có chút hứng thú nào với cảnh diễn ra trước mắt.
Ở trong mắt cô ta, Triệu Tứ chỉ là một tên lâu la giỏi đánh nhau hơn người bình thường một chút mà thôi.
Tuy rất có ý chí nhưng trình độ còn kém nhiều, anh ta hoàn toàn không phải đối thủ của Điền Minh Cường.
Lúc này, trong tầm mắt Diêu Nhược Nam xuất hiện một chiếc Mercedes màu trắng và một chiếc xe bánh mì màu đen.
“Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa!”
Hứa Phi Phi nhanh chóng chạy xuống từ trong xe bánh mì.
Tiếng la của bà ấy khiến Điền Minh Cường đang đánh Triệu Tứ vội quay đầu lại.
Khi nhìn thấy Hứa Phi Phi, gã lập tức cười tươi như hoa.
Điền Minh Cường vội vàng chạy về phía Hứa Phi Phi.
Nhưng đúng lúc này, Lý Nhị Ngưu đứng sau lưng Hứa Phi Phi đột nhiên xông lên.
Nhìn thấy có người tiến lên, Điền Minh Cường cất tiếng cười to: “Đến thì tốt lắm, ông đây đang đánh không đã ghiền, lại có một tên đến tìm đường chết nữa rồi”.
Nói xong, Điền Minh Cường và Lý Nhị Ngưu lập tức lao vào đánh nhau.
Sau khi nhìn thấy bản lĩnh của Lý Nhị Ngưu, Diêu Nhược Nam vốn không có hứng thú hơi nhướng đôi mày liễu lên.
“Tuy người này mạnh hơn Triệu Tứ một chút, nhưng vẫn không đánh lại chú Cường”.
Quả nhiên, lúc Lý Nhị Ngưu và Điền Minh Cường đánh ba mươi mấy hiệp.
Lý Nhị Ngưu càng đánh càng yếu, còn Điền Minh Cường càng đánh càng mạnh.
Chẳng mấy chốc, Lý Nhị Ngưu đã rơi vào thế yếu, bị Điền Minh Cường đá một cước vào bụng.
Sau đó bay người ra ngoài, liên tục lăn mấy vòng trên cỏ mới dừng lại.
Lúc Điền Minh Cường xông lên muốn cho Lý Nhị Ngưu một đòn chí mạng.
Hứa Phi Phi đột nhiên chạy đến chặn trước mặt Lý Nhị Ngưu.
Bà ấy giang hai tay, trợn mắt nhìn chằm chằm Điền Minh Cường: “Anh không được đánh cậu ấy!”
“Phi Phi, em, em sao thế? Anh là Minh Cường đây mà!”
“Tôi biết anh là Điền Minh Cường, nhưng anh không thể đánh cậu ấy, tôi phải lòng người đàn ông này, tôi muốn làm người phụ nữ của cậu ấy!”
“Em, em, em nói cái gì?”
Điền Minh Cường duỗi tay chỉ vào Lý Nhị Ngưu đang bò dậy từ dưới đất: “Em phải lòng một tên nhóc quê mùa như thế ư?”
“Anh ở tỉnh muốn thân phận có thân phận, muốn địa vị có địa vị, muốn tiền có tiền, muốn người có người, cậu ta tốt hơn anh chỗ nào?”
“Tôi không biết, dù sao tôi cũng phải lòng cậu ấy đấy!”
“Bây giờ cậu ấy không có hứng thú với tôi, nhưng tôi tin chẳng bao lâu nữa cậu ấy sẽ yêu tôi thôi!”
“Tôi sẽ sinh cho cậu ấy một đứa con trai, không, tôi sẽ sinh hai đứa!”
Nghe thấy lời nói hùng hổ của Hứa Phi Phi, ngay cả người làm anh hai là Hứa Hiếu Dương cũng ngơ ngác.
Đứa em gái út này của ông ấy từ nhỏ đã không nghe lời.
Hơn nữa trước kia còn nghe con bé nói cả đời này con bé cũng sẽ không sinh con.
Không ngờ con bé đã bốn mươi mấy tuổi lại phải lòng Lý Nhị Ngưu.
Còn thề thốt muốn sinh con cho anh ta!
Rốt cuộc giữa hai người bọn họ đã xảy ra chuyện gì rồi?
“A!!”, Điền Minh Cường đột nhiên gào lên một tiếng.
Gã duỗi tay muốn nắm lấy tay Hứa Phi Phi.
Nhưng chỉ duỗi được một nửa đã bị Lý Nhị Ngưu ngăn cản.
Chương 130: Tôi sẽ không thua đâu
Trên khoé miệng Lý Nhị Ngưu đã có máu chảy ra.
Nhưng sắc mặt anh ta vẫn không thay đổi, nói chuyện với giọng điệu hơi vụng về: “Cô ấy không muốn đi theo ông, ông nên thả cô ấy đi”.
“Mẹ kiếp, cậu muốn chết hả!”
Điền Minh Cường nổi giận gầm lên một tiếng, dùng hết sức lực muốn đánh lên đầu Lý Nhị Ngưu.
“Ầm!”
Nắm đấm bị chặn lại!
Một bàn tay trắng nõn thoải mái bắt lấy nắm đấm của Điền Minh Cường.
Không biết Lý Hùng đã đứng bên cạnh Lý Nhị Ngưu từ lúc này.
“Lại một tên chó chết nữa đến à! Hôm nay ông sẽ giết hết chúng mày!”
“Răng rắc!”
Lý Hùng hơi dùng sức.
“A!!”
Điền Minh Cường đang nổi giận lập tức đổ mồ hôi lạnh ướt cả trán.
Ở trước mặt Lý Hùng, gã không thể sử dụng được chút sức lực nào cả.
Tiếp theo, sắc mặt gã trắng bệch quỳ xuống trước mặt Lý Hùng!
Sau đó chỉ thấy Lý Hùng kéo nhẹ một cái.
Tay phải đầy cơ bắp của Điền Minh Cường trực tiếp bị Lý Hùng kéo trật khớp, cả cánh tay rũ xuống, không thể nhúc nhích!
“Bịch!”, Lý Hùng giơ chân đá Điền Minh Cường bay đi.
Sau khi rơi xuống đất, Điền Minh Cường giãy dụa bò dậy.
Gã giận dữ quát to: “Tao muốn giết mày! Tao muốn giết chết mày!!”
Lúc này, sau lưng Điền Minh Cường vang lên tiếng Diêu Nhược Nam: “Chú Cường, chú không phải đối thủ của anh ta, để tôi lên đi!”
Cuối cùng Diêu Nhược Nam cũng muốn ra tay rồi!
Miêu Lạc vội bước xuống từ trên xe, trông có vẻ vô cùng kích động.
Miêu Lạc biết ở tỉnh có một lời đồn.
Chỉ cần người đàn ông nào có thể đánh bại Diêu Nhược Nam, cô ta sẽ gả cho người đó.
Nhưng đến giờ người đàn ông như thế vẫn chưa xuất hiện.
Mọi người đều nói đây là lời Diêu Nhược Nam cố ý nói ra, mục đích là không muốn lập gia đình.
Phải biết rằng Diêu Nhược Nam ở tỉnh, cứ cách một khoảng thời gian sẽ có cao thủ hâm mộ tiếng tăm đến khiêu chiến cô ta.
Nhưng từ trước đến giờ chưa từng có ai tiếp nổi mười chiêu của cô ta!
Nhìn khắp cả tỉnh, người có thể đánh bại Diêu Nhược Nam chắc chỉ cần năm đầu ngón tay đã có thể đếm hết được rồi.
Mà những người này gần như đều là bá chủ một phương có tiếng tăm đã lâu, trưởng bối hơn tuổi cũng không thể so đo với tiểu bối như Diêu Nhược Nam được.
Lần này Lý Hùng chết chắc rồi!
Gió nổi lên.
Một cơn gió mang theo mùi cỏ xanh thổi qua giữa Lý Hùng và Diêu Nhược Nam.
Cô ta, xinh đẹp vô song!
Cô ta, kiêu ngạo đứng thẳng!
Gió nhẹ thổi qua mái tóc ngắn gọn gàng của cô ta, vào lúc một sợi tóc lướt qua mắt Diêu Nhược Nam.
Cô ta bắt đầu di chuyển!
Tiếng nắm đấm!
Nắm đấm cắt qua không khí mang theo tiếng xé gió sắc bén!
Quyền phong!
Sức mạnh quay cuồng đánh thẳng vào mặt Lý Hùng!
“Bốp!”
Một đòn như tia chớp với khí thế sắc bén như dao này cứ thế bị Lý Hùng phất tay nhẹ nhàng giải quyết.
Lý Hùng đánh lui nắm đấm của Diêu Nhược Nam, bàn tay như tầng mây quay cuồng xông về phía Diêu Nhược Nam.
“Vèo!”
Nắm đấm mạnh mẽ!
Nhưng Lý Hùng cũng không đánh vào mặt Diêu Nhược Nam, chỉ dùng nắm đấm làm mái tóc ngắn gọn gàng trở nên rối tung mà thôi!
Còn khiến một thứ khác bối rối, chính là tim của Diêu Nhược Nam!
Cô ta không ngờ mình lại bị một người đàn ông trông rất bình thường đánh bại bằng cách này!
Chỉ vừa bắt đầu mà cô ta đã thua rồi.
Lý Hùng hờ hững nhìn vào khuôn mặt tinh xảo của cô ta, lạnh lùng nói: “Tôi không đánh phụ nữ, dẫn người của cô đi đi”.
“Tôi sẽ không thua đâu”.
Theo tiếng quát khẽ của Diêu Nhược Nam.
Trong khoảng cách gần, cô ta liên tục đánh ra mười quyền nhanh như chớp về phía Lý Hùng.
Nhưng Hứa Mộc Tình này lại không giống người bình thường.
Không hổ là người phụ nữ mình vừa ý!
Hừ, bây giờ cô cứ giả vờ bình thường, giả vờ khiêm tốn trước mặt tôi đi.
Chẳng mấy chốc bản công tử sẽ xé rách mặt nạ của cô, cởi sạch quần áo của cô, khiến cô phải lớn tiếng rên rỉ dưới người tôi!
Chiêu đầu không dùng được, Tô Phương Hoa hơi nhếch môi cười quyến rũ.
Anh ta vừa phóng điện với Hứa Mộc Tình vừa duỗi tay ra.
Lúc bàn chuyện làm ăn, bắt tay là một chuyện rất bình thường.
Nhưng lúc Hứa Mộc Tình bàn chuyện làm ăn lại không có thói quen này.
Những người từng làm việc với cô đều biết giám đốc của tập đoàn Lăng Tiêu không thích bắt tay với người khác.
Nhưng lúc này, Tô Phương Hoa đã bắt tay được rồi.
Ôi!
Bàn tay thật mềm mại.
Dù đang đeo bao tay cũng khiến người ta không nỡ buông, muốn ngừng mà không được.
Rốt cuộc dưới cái bao tay này cất giấu một bàn tay trắng nõn mềm mại đến mức nào nhỉ?
“Này, anh sờ đủ chưa hả?”
Đột nhiên!
Một giọng nam trầm khàn vang lên!
Tô Phương Hoa ngẩng đầu.
Chợt phát hiện mình đang nắm tay của một người đàn ông!
Tô Phương Hoa hoàn toàn không phát hiện Lý Hùng xuất hiện từ lúc nào.
Lý Hùng cứ thế đứng bên cạnh Hứa Mộc Tình, sau đó bắt tay với Tô Phương Hoa.
Khi nhìn thấy người bắt tay với mình là Lý Hùng, Tô Phương Hoa không khỏi nhíu mày, tỏ vẻ vô cùng chán ghét.
Anh ta lập tức rụt tay về, sau đó nhìn sang nữ thư ký xinh đẹp bên cạnh.
Nữ thư ký kia lập tức lấy một miếng khăn giấy ướt khử trùng từ trong túi ra.
“Thật ngại quá, tôi không quen bắt tay với những người thân phận thấp kém”.
“Tôi cảm thấy trên người bọn họ rất bẩn, sẽ mang theo virus”.
Lúc này, Lý Hùng tháo găng tay của mình xuống.
Bác gái lao công bên cạnh lập tức đến gần.
Lý Hùng ném bao tay vào trong thùng rác.
Anh hờ hững nói.
“Thật ngại quá, tôi sợ mắc HIV”.
“Anh nói cái gì?”, Tô Phương Hoa lập tức nổi giận.
Anh ta thân là công tử đứng đầu Giang Châu, đã bao giờ bị người ta sỉ nhục như thế đâu?
Còn là bị một nhân viên nhỏ không biết tên, mặc quần áo rẻ tiền giễu cợt nữa chứ.
“Anh nghĩ mình là ai hả, cút ngay cho tôi!”
Tô Phương Hoa thấy Lý Hùng đứng yên tại chỗ không nói gì còn tưởng rằng Lý Hùng bị mình doạ sợ rồi, không khỏi ngẩng cao đầu.
Anh ta cười lạnh một tiếng: “Bảo vệ, lập tức ném người này ra ngoài ngay”.
Bảo vệ của tập đoàn Lăng Tiêu không hề nhúc nhích.
Mấy vệ sĩ sau lưng Tô Phương Hoa bèn tự ý đi tới.
Không đợi bọn họ đến gần, Hứa Mộc Tình đã lạnh lùng nói: “Anh Tô, tôi quên chưa giới thiệu, anh ấy là chồng tôi”.
Tô Phương Hoa nhướng mày, nhìn về phía Lý Hùng với ánh mắt càng khinh thường hơn.
“Thì ra anh là tên con rể ăn bám kia, nghe nói chẳng những anh là kẻ lang thang còn bị bệnh thần kinh nữa đúng không”.
“Tôi rất muốn biết đầu óc của anh có vấn đề ở chỗ nào đó?”
Lúc này, Lý Hùng đột nhiên tiến lên một bước.
Nắm đấm!
Nắm đấm của anh xuyên qua không khí.
“Bụp” một tiếng đánh lên khuôn mặt tuấn tú của Tô Phương Hoa.
Tô Phương Hoa bị đánh cho ngơ ngác.
Mãi đến khi anh ta cảm thấy trong xoang mũi mình có một dòng nhiệt nóng chảy xuống, anh ta duỗi tay chạm nhẹ vào mũi mình.
Sau đó, Tô Phương Hoa lập tức la lên y như đám con gái: “Máu! Tôi chảy máu rồi!”
“Cái tên chó chết này, anh dám đánh tôi á?”
“Tôi là Tô Phương Hoa, là công tử đứng đầu Giang Châu đấy!”
“Tôi muốn giết chết anh chỉ cần nói một câu thôi là được, con mẹ nó, anh chán sống rồi sao?!”
Cả sảnh lớn vang vọng tiếng hét chói tai như phụ nữ của Tô Phương Hoa.
“Cậu chủ Tô này làm sao thế? Sao không giống với công tử đứng đầu Giang Châu trong lời đồn chút nào vậy?”
Chương 127: Mùi dung dịch vệ sinh phụ nữ
“Tao nhã lịch sự, dáng vẻ hào phóng trong lời đồn đâu?”
“Sao bây giờ nhìn giống một người phụ nữ đanh đá thế?”
Mấy nhân viên nữ khi nãy còn đang si mê lập tức bình thường trở lại, đều nhìn Tô Phương Hoa với ánh mắt ghét bỏ.
Bác gái lao công bên cạnh đẩy xe rời đi, vừa đi còn vừa lắc đầu: “Chậc chậc, bây giờ đàn ông trông đẹp trai đều không đáng tin cậy”.
“Xảy ra chuyện gì? Là ai dám bất kính với anh Tô vậy hả?”
Lúc này, ngoài cửa vang lên một giọng nữ vô cùng ngạc nhiên.
Sau đó lập tức nhìn thấy một người phụ nữ ăn mặc thời thượng, tóc uốn xoăn, trông vô cùng lẳng lơ bước nhanh tới.
Khi nhìn thấy người phụ nữ này, Hứa Mộc Tình hơi nhíu mày.
Nhưng cô vẫn lễ phép tiến lên chào hỏi cô ta: “Chị họ, đã lâu không gặp”.
“Hứa Mộc Tình, không ngờ đúng là cô”.
“Cô thật sự thành giám đốc của tập đoàn Lăng Tiêu rồi à”.
Chị họ Trương Diệu Diệu của Hứa Mộc Tình khoanh tay trước ngực, thái độ vô cùng kiêu ngạo.
Từ nhỏ đến lớn, cô ta luôn là công chúa nhỏ được người nhà cưng chiều.
Thành tích của cô ta vẫn luôn là xuất sắc nhất.
Sau khi tốt nghiệp, cô ta lập tức đến tập đoàn Tô thị làm việc với thành tích vượt trội.
Tuổi còn trẻ mà đã là quản lý cấp cao của một công ty con của Tô thị.
Sau khi ngủ với Tô Phương Hoa mấy đêm, cô ta trực tiếp được đề bạt lên trụ sở chính tập đoàn làm nhân viên hành chính.
“Tôi nói này Hứa Mộc Tình, cô cũng chỉ là giám đốc của một tập đoàn nhỏ ở quê thôi, cô có biết thân phận của anh Tô cao quý đến mức nào không”.
“Nếu là mọi khi, dù các người có quỳ xuống dập đầu cũng không gặp được anh Tô đâu”.
“Lần này nếu không vì anh Tô đến tham gia tiệc mừng thọ bảy mươi tuổi của Hồ Gia, có khi cả đời các người cũng không được gặp mặt anh Tô ấy chứ”.
“Vậy mà các người không biết cảm ơn, còn dám làm khó anh Tô ở đây, đúng là thấp hèn! Không biết sống chết!”
“Này, mũi của chị bị lệch rồi kìa”.
Lý Hùng bất thình lình nói một câu khiến Trương Diệu Diệu hoảng sợ.
Cô ta vội quay đầu, duỗi tay sờ mũi mình.
Trương Diệu Diệu trừng đôi mắt quét mascara nhập khẩu, dùng ngón tay sơn đỏ như máu chỉ vào Lý Hùng.
“Một kẻ lang thang cả người đều là mùi hôi thối như cậu mà cũng dám giễu cợt tôi hả?”
“Kẻ lang thang cũng tốt hơn một người phụ nữ mũi giả, mặt giả, ngực giả, mông giả, từng làm phẫu thuật phục hồi màng trinh ba lần, sáu lần bị bệnh phụ khoa nghiêm trọng như chị đúng không?”
“Anh nói bậy! Tôi là người đẹp tự nhiên, cả người tôi đều chưa từng sử dụng dao kéo lần nào nhé!”
Kết quả, Lý Hùng tuỳ tiện nói ra tên ba bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ khiến Trương Diệu Diệu hoảng hồn.
Sao anh có thể biết được?
Ngay cả việc cô ta từng phẫu thuật màng trinh.
Bị bệnh phụ khoa mấy lần cũng biết luôn!
Lý Hùng nói với Tô Phương Hoa đã ngừng chảy máu mũi: “Anh Tô, tôi tốt bụng khuyên anh một câu, mau đến bệnh viện khám đi”.
“Thời kỳ ủ bệnh của những bệnh thế này chỉ có hai ba ngày thôi”.
“Một khi mắc bệnh rồi, phía dưới của anh sẽ bị lở loét chảy mủ, thối rữa, còn có mùi nữa”.
“Việc này không hợp với hình tượng anh tuấn nhã nhặn của anh chút nào”.
Tô Phương Hoa thấy sắc mặt Trương Diệu Diệu hơi trắng bệch thì cũng hoảng hồn.
Trương Diệu Diệu vẻ ngoài lẳng lơ, ở trên giường cũng rất biết chơi.
Hơn nữa mấy ngày nay Tô Phương Hoa đều xem cô ta như vật thay thế Hứa Mộc Tình.
Vì thế từ phòng tổng thống của khách sạn đến hành lang nhà vệ sinh, cả phòng khách, phòng làm việc trong biệt thự, thậm chí là trong bụi cỏ hai người đều từng chơi.
Tính thời gian thì đã rất nhiều ngày rồi!
Tô Phương Hoa sợ tới mức tái mặt.
Lỡ như thật sự mắc căn bệnh kia thì phải làm thế nào?
Anh ta vội vàng xoay người bước đi.
“Anh Tô, không phải như anh nghĩ đâu”.
“Hai ngày nay em luôn rửa sạch mà! Nửa tháng trước bệnh của em cũng đã chữa khỏi rồi…”
Nói đến đây, Trương Diệu Diệu cũng không nói tiếp được nữa, vì cô ta vừa không cẩn thận lỡ miệng rồi!
Đúng lúc này, Hứa Hạo Nhiên đi từ ngoài vào.
“Ấy chị họ, đã lâu không gặp!”
Trương Diệu Diệu không để ý đến Hứa Hạo Nhiên.
Lúc cô ta chạy ngang qua bên cạnh Hứa Hạo Nhiên, cậu ta đột nhiên dùng mũi ngửi ngửi, cười nói.
“Ôi chao, chị họ không hổ là người đẹp cấp bậc hoa khôi nhỉ, trên người còn có mùi bạc hà thoang thoảng nữa”.
Bác lao công trong góc đột nhiên chen vào một câu: “Đó là mùi dung dịch vệ sinh phụ nữ”.
“Anh Tô, đợi em với!”, Trương Diệu Diệu vội vàng chạy theo Tô Phương Hoa.
Chương 128: Đừng hòng động vào chủ tịch
Lúc cô ta định ngồi vào xe cùng, Tô Phương Hoa ở bên trong chợt giơ chân đá một cước!
“Thứ dơ bẩn, cách xa tôi một chút!”
“Ầm!”
Siêu xe chạy nhanh về phía bệnh viện tư nhân tốt nhất ở trung tâm thành phố!
Trương Diệu Diệu thét chói tai, bò dậy từ dưới đất, xoay người xông vào trong sảnh lớn.
“Hứa Mộc Tình, cô dám đối xử với tôi như thế sao, tôi giết chết cô!”
Trương Diệu Diệu đang muốn đi vào, bác lao công lập tức hất một chậu nước khử trùng tới.
“Người không phận sự cấm vào!”
“Anh Lý có nói, bây giờ phải tiến hành khử trùng đại sảnh!”
Trong thang máy, Hứa Mộc Tình nhìn Lý Hùng.
“Khi nãy làm vậy với chị họ có quá đáng lắm không”.
Cô gái tốt bụng này, từ nhỏ đã bị ức hiếp còn muốn nói tốt cho người khác.
Lý Hùng duỗi tay sờ đầu cô: “Dù thế nào anh cũng sẽ không cho phép người khác ức hiếp em”.
“Đừng, kiểu tóc của người ta bị rối rồi nè”.
Hứa Mộc Tình hơi quay đầu đi, đôi môi khêu gợi không nhịn được cong lên.
Khuôn mặt tinh xảo đỏ bừng một mảnh.
Trong phòng làm việc.
Hứa Mộc Tình cầm bút, vùi đầu vào trong một đống tài liệu.
Khoảng thời gian gần đây vì tốc độ phát triển của tập đoàn Lăng Tiêu quá nhanh.
Nên khiến tổng giám đốc là Hứa Mộc Tình bận trước bận sau, mỗi ngày đều có tài liệu đọc mãi không hết.
Lúc này, một cây kẹo hồ lô được đưa tới.
Hứa Mộc Tình cố ý nhìn mấy lần, phát hiện bên trên không có nước miếng.
Lúc này mới hơi mở miệng ngậm lấy một viên kẹo hồ lô, cho vào miệng nhai.
“Ăn ngon không?”, Lý Hùng đứng bên cạnh cười hì hì hỏi.
Hứa Mộc Tình tức giận nói: “Đều tại anh, tập đoàn Tô thị người ta không muốn hợp tác với chúng ta nữa rồi kìa”.
“Loại xưởng gia đình nhỏ như thế chúng ta cũng chướng mắt”, Lý Hùng không quan tâm.
Xưởng gia đình nhỏ? Đó là gia tộc đứng đầu tỉnh đấy, giá trị của tập đoàn Tô thị người ta cũng đã hơn một trăm tỷ rồi!
Nhưng nghĩ kỹ lại, trong thẻ đen của Lý Hùng tuỳ tiện quẹt một cái cũng có thể lấy ra mấy tỷ bạc.
Với anh, tập đoàn Tô thị đúng thật là một công ty nhỏ.
Hứa Mộc Tình nhanh chóng nuốt viên kẹo hồ lô vào trong bụng.
Cô chợt phát hiện viên kẹo này không có hạt, không nhịn được hỏi: “Kẹo hồ lô này anh mua ở đâu thế? Sao lại không có hạt vậy?”
“À, khi nãy anh cắn viên kẹo hồ lô ra, lại dùng lưỡi lấy hết hạt trong đó”.
Hứa Mộc Tình sửng sốt mất ba giây, sau đó ném cho Lý Hùng một ánh mắt quyến rũ động lòng người: “Lưu manh!”
“Reng reng reng…”
Đúng lúc này, điện thoại của Hứa Mộc Tình chợt reo lên.
Sau khi nghe máy, cô vội vàng đi ra ngoài cửa.
Lý Hùng nhẹ giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
Hứa Mộc Tình lo lắng nói: “Xe của bố bị một vài tên côn đồ từ trên tỉnh xuống chặn lại”.
“Tài xế anh phái đến cho bố đánh nhau với bọn họ bị thương rồi”.
Triệu Tứ bị thương?
Nghe thấy vậy, sắc mặt Lý Hùng hơi nặng nề.
Triệu Tứ là người được Lý Hùng cố ý chọn ra từ trong đội để kiêm chức tài xế và vệ sĩ cho Hứa Hiếu Dương, sức chiến đấu của anh ta gần bằng với Lý Nhị Ngưu và Trương Bằng Phi.
Lúc này, ở một nơi trống trải bên đường.
Có một người đàn ông cường tráng cúi đầu nhìn Triệu Tứ đang quỳ rạp dưới đất.
Gã ta cười lạnh một tiếng: “Chỉ có chút tài mọn mà cũng dám ngăn cản tôi á, tập thêm mấy chục năm nữa đi”.
Nói xong, người đàn ông giơ chân lên muốn đạp gãy tay phải của Triệu Tứ.
Hứa Hiếu Dương vội chạy đến nói với gã ta: “Điền Minh Cường, cậu nghe tôi nói, khi nãy nghe cậu nói tôi cũng mới biết chuyện em gái mình mất tích”.
“Con bé là em gái ruột của tôi, sao tôi có thể ra tay với nó được”.
Điền Minh Cường nhìn Hứa Hiếu Dương với vẻ mặt hung ác, trông vô cùng cáu kỉnh.
“Phi Phi đến Đông Hải là để tính sổ với mày, bây giờ không thấy em ấy đâu, tao không tìm mày thì tìm ai đây?”
“Tao cho mày biết, nếu bây giờ mày không thả Phi Phi ra, ông đây sẽ đánh chết mày”.
Triệu Tứ vốn đang quỳ rạp dưới đất cố gắng chống người, chậm rãi đứng lên.
Lúc này, mặt anh ta đã bị đánh sưng, trán cũng đang chảy máu, nhưng vẫn cố bảo vệ trước mặt Hứa Hiếu Dương.
Anh ta gào lên với Điền Minh Cường: “Chỉ cần tôi chưa chết thì anh đừng hòng động vào chủ tịch!”
Nói xong, Triệu Tứ lại xông về phía Điền Minh Cường.
Chương 129: Sẽ khiến cậu ấy yêu tôi
Vào lúc Điền Minh Cường muốn đánh Triệu Tứ lần nữa.
Trong chiếc Limousine đỗ sau bọn họ không xa, Miêu Lạc đang vô cùng vui vẻ ngồi quan sát qua cửa sổ xe.
Lần này anh ta đến Đông Hải là muốn nghĩ cách đưa Diêu Nhược Nam lên giường.
Thật không ngờ lại xuất hiện một thần trợ công là Điền Minh Cường, lại còn gây chuyện với Hứa Hiếu Dương nữa.
Hứa Hiếu Dương là bố vợ của Lý Hùng.
Nếu Điền Minh Cường đánh chết Hứa Hiếu Dương.
Chắc chắn Lý Hùng sẽ đấu với Đao Gia.
Đến lúc đó, Lý Hùng sẽ chết chắc.
Ha ha! Ông trời đúng là có mắt mà!
Lúc này Miêu Lạc cảm thấy vô cùng đắc ý.
Anh ta vừa đắc ý thưởng thức cảnh đẹp trước mặt vừa nghĩ nên làm thế nào để đẩy ngã Diêu Nhược Nam đang ngồi ở một bên khác trong xe lên giường.
Diêu Nhược Nam chẳng những là người đẹp được cả tỉnh công nhận, còn là người thừa kế của Đao Gia nữa.
Chỉ cần Đao Gia chết, cô ta sẽ là người khống chế thế giới ngầm của Giang Châu trong tay.
Bây giờ nếu anh ta ngủ được với Diêu Nhược Nam, lại khiến cô ta sinh một đứa con.
Đến lúc đó, chắc chắn nhà họ Miêu của bọn họ sẽ thay thế nhà họ Tô, trở thành gia tộc đứng đầu tỉnh!
Miêu Lạc chỉ nghĩ thôi cũng thấy rất hưng phấn rồi!
Còn Diêu Nhược Nam ngồi ở một bên khác thì không có chút hứng thú nào với cảnh diễn ra trước mắt.
Ở trong mắt cô ta, Triệu Tứ chỉ là một tên lâu la giỏi đánh nhau hơn người bình thường một chút mà thôi.
Tuy rất có ý chí nhưng trình độ còn kém nhiều, anh ta hoàn toàn không phải đối thủ của Điền Minh Cường.
Lúc này, trong tầm mắt Diêu Nhược Nam xuất hiện một chiếc Mercedes màu trắng và một chiếc xe bánh mì màu đen.
“Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa!”
Hứa Phi Phi nhanh chóng chạy xuống từ trong xe bánh mì.
Tiếng la của bà ấy khiến Điền Minh Cường đang đánh Triệu Tứ vội quay đầu lại.
Khi nhìn thấy Hứa Phi Phi, gã lập tức cười tươi như hoa.
Điền Minh Cường vội vàng chạy về phía Hứa Phi Phi.
Nhưng đúng lúc này, Lý Nhị Ngưu đứng sau lưng Hứa Phi Phi đột nhiên xông lên.
Nhìn thấy có người tiến lên, Điền Minh Cường cất tiếng cười to: “Đến thì tốt lắm, ông đây đang đánh không đã ghiền, lại có một tên đến tìm đường chết nữa rồi”.
Nói xong, Điền Minh Cường và Lý Nhị Ngưu lập tức lao vào đánh nhau.
Sau khi nhìn thấy bản lĩnh của Lý Nhị Ngưu, Diêu Nhược Nam vốn không có hứng thú hơi nhướng đôi mày liễu lên.
“Tuy người này mạnh hơn Triệu Tứ một chút, nhưng vẫn không đánh lại chú Cường”.
Quả nhiên, lúc Lý Nhị Ngưu và Điền Minh Cường đánh ba mươi mấy hiệp.
Lý Nhị Ngưu càng đánh càng yếu, còn Điền Minh Cường càng đánh càng mạnh.
Chẳng mấy chốc, Lý Nhị Ngưu đã rơi vào thế yếu, bị Điền Minh Cường đá một cước vào bụng.
Sau đó bay người ra ngoài, liên tục lăn mấy vòng trên cỏ mới dừng lại.
Lúc Điền Minh Cường xông lên muốn cho Lý Nhị Ngưu một đòn chí mạng.
Hứa Phi Phi đột nhiên chạy đến chặn trước mặt Lý Nhị Ngưu.
Bà ấy giang hai tay, trợn mắt nhìn chằm chằm Điền Minh Cường: “Anh không được đánh cậu ấy!”
“Phi Phi, em, em sao thế? Anh là Minh Cường đây mà!”
“Tôi biết anh là Điền Minh Cường, nhưng anh không thể đánh cậu ấy, tôi phải lòng người đàn ông này, tôi muốn làm người phụ nữ của cậu ấy!”
“Em, em, em nói cái gì?”
Điền Minh Cường duỗi tay chỉ vào Lý Nhị Ngưu đang bò dậy từ dưới đất: “Em phải lòng một tên nhóc quê mùa như thế ư?”
“Anh ở tỉnh muốn thân phận có thân phận, muốn địa vị có địa vị, muốn tiền có tiền, muốn người có người, cậu ta tốt hơn anh chỗ nào?”
“Tôi không biết, dù sao tôi cũng phải lòng cậu ấy đấy!”
“Bây giờ cậu ấy không có hứng thú với tôi, nhưng tôi tin chẳng bao lâu nữa cậu ấy sẽ yêu tôi thôi!”
“Tôi sẽ sinh cho cậu ấy một đứa con trai, không, tôi sẽ sinh hai đứa!”
Nghe thấy lời nói hùng hổ của Hứa Phi Phi, ngay cả người làm anh hai là Hứa Hiếu Dương cũng ngơ ngác.
Đứa em gái út này của ông ấy từ nhỏ đã không nghe lời.
Hơn nữa trước kia còn nghe con bé nói cả đời này con bé cũng sẽ không sinh con.
Không ngờ con bé đã bốn mươi mấy tuổi lại phải lòng Lý Nhị Ngưu.
Còn thề thốt muốn sinh con cho anh ta!
Rốt cuộc giữa hai người bọn họ đã xảy ra chuyện gì rồi?
“A!!”, Điền Minh Cường đột nhiên gào lên một tiếng.
Gã duỗi tay muốn nắm lấy tay Hứa Phi Phi.
Nhưng chỉ duỗi được một nửa đã bị Lý Nhị Ngưu ngăn cản.
Chương 130: Tôi sẽ không thua đâu
Trên khoé miệng Lý Nhị Ngưu đã có máu chảy ra.
Nhưng sắc mặt anh ta vẫn không thay đổi, nói chuyện với giọng điệu hơi vụng về: “Cô ấy không muốn đi theo ông, ông nên thả cô ấy đi”.
“Mẹ kiếp, cậu muốn chết hả!”
Điền Minh Cường nổi giận gầm lên một tiếng, dùng hết sức lực muốn đánh lên đầu Lý Nhị Ngưu.
“Ầm!”
Nắm đấm bị chặn lại!
Một bàn tay trắng nõn thoải mái bắt lấy nắm đấm của Điền Minh Cường.
Không biết Lý Hùng đã đứng bên cạnh Lý Nhị Ngưu từ lúc này.
“Lại một tên chó chết nữa đến à! Hôm nay ông sẽ giết hết chúng mày!”
“Răng rắc!”
Lý Hùng hơi dùng sức.
“A!!”
Điền Minh Cường đang nổi giận lập tức đổ mồ hôi lạnh ướt cả trán.
Ở trước mặt Lý Hùng, gã không thể sử dụng được chút sức lực nào cả.
Tiếp theo, sắc mặt gã trắng bệch quỳ xuống trước mặt Lý Hùng!
Sau đó chỉ thấy Lý Hùng kéo nhẹ một cái.
Tay phải đầy cơ bắp của Điền Minh Cường trực tiếp bị Lý Hùng kéo trật khớp, cả cánh tay rũ xuống, không thể nhúc nhích!
“Bịch!”, Lý Hùng giơ chân đá Điền Minh Cường bay đi.
Sau khi rơi xuống đất, Điền Minh Cường giãy dụa bò dậy.
Gã giận dữ quát to: “Tao muốn giết mày! Tao muốn giết chết mày!!”
Lúc này, sau lưng Điền Minh Cường vang lên tiếng Diêu Nhược Nam: “Chú Cường, chú không phải đối thủ của anh ta, để tôi lên đi!”
Cuối cùng Diêu Nhược Nam cũng muốn ra tay rồi!
Miêu Lạc vội bước xuống từ trên xe, trông có vẻ vô cùng kích động.
Miêu Lạc biết ở tỉnh có một lời đồn.
Chỉ cần người đàn ông nào có thể đánh bại Diêu Nhược Nam, cô ta sẽ gả cho người đó.
Nhưng đến giờ người đàn ông như thế vẫn chưa xuất hiện.
Mọi người đều nói đây là lời Diêu Nhược Nam cố ý nói ra, mục đích là không muốn lập gia đình.
Phải biết rằng Diêu Nhược Nam ở tỉnh, cứ cách một khoảng thời gian sẽ có cao thủ hâm mộ tiếng tăm đến khiêu chiến cô ta.
Nhưng từ trước đến giờ chưa từng có ai tiếp nổi mười chiêu của cô ta!
Nhìn khắp cả tỉnh, người có thể đánh bại Diêu Nhược Nam chắc chỉ cần năm đầu ngón tay đã có thể đếm hết được rồi.
Mà những người này gần như đều là bá chủ một phương có tiếng tăm đã lâu, trưởng bối hơn tuổi cũng không thể so đo với tiểu bối như Diêu Nhược Nam được.
Lần này Lý Hùng chết chắc rồi!
Gió nổi lên.
Một cơn gió mang theo mùi cỏ xanh thổi qua giữa Lý Hùng và Diêu Nhược Nam.
Cô ta, xinh đẹp vô song!
Cô ta, kiêu ngạo đứng thẳng!
Gió nhẹ thổi qua mái tóc ngắn gọn gàng của cô ta, vào lúc một sợi tóc lướt qua mắt Diêu Nhược Nam.
Cô ta bắt đầu di chuyển!
Tiếng nắm đấm!
Nắm đấm cắt qua không khí mang theo tiếng xé gió sắc bén!
Quyền phong!
Sức mạnh quay cuồng đánh thẳng vào mặt Lý Hùng!
“Bốp!”
Một đòn như tia chớp với khí thế sắc bén như dao này cứ thế bị Lý Hùng phất tay nhẹ nhàng giải quyết.
Lý Hùng đánh lui nắm đấm của Diêu Nhược Nam, bàn tay như tầng mây quay cuồng xông về phía Diêu Nhược Nam.
“Vèo!”
Nắm đấm mạnh mẽ!
Nhưng Lý Hùng cũng không đánh vào mặt Diêu Nhược Nam, chỉ dùng nắm đấm làm mái tóc ngắn gọn gàng trở nên rối tung mà thôi!
Còn khiến một thứ khác bối rối, chính là tim của Diêu Nhược Nam!
Cô ta không ngờ mình lại bị một người đàn ông trông rất bình thường đánh bại bằng cách này!
Chỉ vừa bắt đầu mà cô ta đã thua rồi.
Lý Hùng hờ hững nhìn vào khuôn mặt tinh xảo của cô ta, lạnh lùng nói: “Tôi không đánh phụ nữ, dẫn người của cô đi đi”.
“Tôi sẽ không thua đâu”.
Theo tiếng quát khẽ của Diêu Nhược Nam.
Trong khoảng cách gần, cô ta liên tục đánh ra mười quyền nhanh như chớp về phía Lý Hùng.
Bình luận facebook