-
Chương 336-340
Chương 336: Xử tập đoàn Lăng Tiêu
Khoảnh khắc điện thoại được kết nối, khuôn mặt của Triệu Đắc Hiền lập tức nở một nụ cười rạng rỡ.
"Chào bà, sếp Chu! Gọi cho tôi vào lúc này, bà có chuyện gì muốn dặn dò ạ?"
Triệu Đắc Hiền đã tham gia vào hai bữa tiệc riêng do Chu Mỹ Trân tổ chức.
Kiểu tiệc này khiến anh ta cảm thấy rất khó chịu.
Bà già này bên ngoài thì thanh tao, hào sảng, ăn nói đoan trang.
Nhưng trên thực tế, bà ta lại biến thái hơn bất cứ ai!
Một phụ nữ bảy mươi tuổi, thích chơi với trai trẻ thì không nói làm gì.
Nhưng, lối chơi của bà ta thực sự không thể chấp nhận được.
Người đàn ông nào thấy được đều sẽ bị ám ảnh!
Nhưng sau vài câu nói, trái tim của Triệu Đức Kiến đã hoàn toàn nhẹ nhõm.
Bởi vì Chu Mỹ Trân gọi điện đến, không phải bảo anh ta tham gia bữa tiệc kiểu dị thường đó.
Mà là để đối phó với một tập đoàn nhỏ.
Chuyện này quá dễ dàng.
Đối với Triệu Đắc Hiền, nó dễ như trở bàn tay vậy.
Anh ta tự tin vỗ ngực, đồng ý giải quyết vấn đề này.
"Sếp Chu, đừng lo lắng, tôi sẽ giải quyết chuyện này ngay”.
"Nội trong vòng một giờ, tất cả các dự án của tập đoàn này ở Thành Hải sẽ bị đình chỉ hết!"
Triệu Đắc Hiền cúp điện thoại, lập tức gọi cho thư ký ở ngoài cửa vào.
"Cậu đã nghe nói về Tập đoàn Lăng Tiêu bao giờ chưa?"
Thư kí Bùi Trí Liêm gật đầu: "Đó là một tập đoàn nhỏ đến từ Đông Hải, không có gì đáng bận tâm đến”.
Khi nghe tin tập đoàn Lăng Tiêu chả là cái thá gì, Triệu Đắc Hiền liền chế nhạo: "Bây giờ cậu đem người đến tập đoàn Lăng Tiêu, cho dừng mọi dự án của họ cho tôi”.
"Nếu bọn họ dám giở trò sau lưng, thì cho bọn họ đóng cửa, phá sản luôn!"
Khi Bùi Trí Liêm dẫn theo một nhóm nhân viên và tìm thấy văn phòng của tập đoàn Lăng Tiêu ở Thành Hải dựa theo địa chỉ.
Anh ta không khỏi choáng váng.
Bùi Trí Liêm quay lại và hỏi nhân viên đang lái xe: "Có chắc đây là nó không?"
Nhân viên cũng không khỏi sửng sốt: "Đây là địa chỉ hiển thị đấy ạ”.
Bùi Trí Liêm chỉ tay vào những tán cây rậm rạp và những bông hoa đang nở rộ trước mặt, và nói: "Đây rõ ràng là một công viên!"
"Một công viên lớn như vậy ở khu vực này từ khi nào vậy?"
Lúc này, một chiếc ô tô tình cờ đi qua bọn họ, dừng ở bãi đậu xe không xa phía trước.
Vài người xuống xe.
Họ xách cặp và vội vã đi dọc con đường rợp bóng cây vào công viên.
"Vào xem thế nào đi”.
Bùi Trí Liêm đẩy cửa xe và tìm thấy một bảng chỉ dẫn bên cạnh bãi đậu xe.
Một nhân viên đọc dòng chữ trên tấm biển: "Chào mừng đến với chi nhánh Thành Hải của tập đoàn Lăng Tiêu”.
“Hừm!”, Bùi Trí Liêm không khỏi chế nhạo khi nhìn thấy nó: “Cái tập đoàn đến từ nơi bé tí này thực sự có thể làm bất cứ điều gì để bám rễ ở Thành Hải”.
Bùi Trí Liêm dẫn mọi người đến văn phòng của công ty bất động sản tập đoàn Lăng Tiêu.
Tập đoàn Lăng Tiêu hiện đã có bốn chi nhánh.
Bao gồm cả công ty giải trí của Cố Ngôn Hi.
Hiện tại, chỉ có hai công ty đã gia nhập chi nhánh Thành Hải.
Mặc dù không có nhiều người trong phân bộ.
Nhưng, có rất nhiều thứ phải giải quyết.
Mỗi ngày, Hứa Mộc Tình với các nhân viên đều rất bận rộn.
Lúc này, Hứa Mộc Tình đang thảo luận với hàng chục tinh anh về hai dự án mà công ty bất động sản của họ vừa mua.
Đột nhiên, cửa phòng bị đẩy ra một cách nặng nề.
Bùi Trí Liêm dẫn theo nhân viên, tức giận bước vào.
"Ai là người phụ trách ở đây?"
Thái độ cứng rắn.
Vẻ mặt lạnh lùng.
Đám người Bùi Trí Liêm như đeo một bộ mặt nạ, tất cả đều vô cảm.
Hứa Mộc Tình đứng lên và nói với Bùi Trí Liêm: " Là tôi”.
"Bốp!"
Bùi Trí Liêm đập mạnh tay xuống bàn.
"Dừng ngay hai dự án bất động sản mà tập đoàn của cô đang kinh doanh cho tôi”.
Hứa Mộc Tình cau mày: "Vị lãnh đạo này, tại sao lại muốn dừng dự án của chúng tôi?"
"Tất cả các thủ tục, chúng tôi đều hoàn thành hết rồi, không hề vi phạm bất kì quy định nào”.
"Không vi phạm, cô nói không nghĩa là không à?"
"Tôi nói cho cô biết, tôi nói các cô vi phạm thì các cô đã vi phạm!"
"Tôi yêu cầu các cô dừng dự án, dừng nó ngay lập tức cho tôi!"
"Nếu không, hậu quả thế nào các người tự mình nhận lấy!"
Đôi mắt sáng như đá quý màu đen của Hứa Mộc Tình lộ ra vẻ kiên định.
Cô nói chuyện với Bùi Trí Liêm bằng một giọng trong trẻo và ngọt ngào.
"Chúng tôi sẽ không dừng dự án trị giá hàng tỷ nhân dân tệ chỉ vì anh đâu!"
“Hừ”, Bùi Trí Liêm cười lạnh, trên mặt đầy vẻ khinh thường: “Láo toét, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đây mà!
Nói xong anh ta lấy một tờ giấy mỏng của nhân viên gần đó đặt lên bàn.
"Đã xem chưa? Giấy tờ đây, lập tức dừng dự án cho tôi, nếu không…”
Lúc Bùi Trí Liêm đứng trước đám người Hứa Mộc Tình diễu võ giương oai, thì Lý Hùng và Vương Tiểu Thất đứng ở cửa.
Lý Hùng nháy mắt với Vương Tiểu Thất.
Anh nhét một vật to bằng lòng bàn tay vào tay Vương Tiểu Thất.
Vương Tiểu Thất mỉm cười và gật đầu, ngay lập tức đi về phía Bùi Trí Liêm.
Khi đi ngang qua phía Bùi Trí Liêm, tay phải của cậu ta đã nhanh chóng nhét thứ gì đó vào túi Bùi Trí Liêm với tốc độ cực nhanh.
Từ đầu đến cuối, Bùi Trí Liêm đều không để ý đến hành động nhỏ này của Vương Tiểu Thất.
Sự xuất hiện của Lý Hùng mang đến cho Hứa Mộc Tình một cảm giác gần gũi.
Cô ngẩng chiếc cổ dài trắng nõn thanh tú lên, nghiêm mặt nói: "Đống giấy tờ này, thoạt nhìn cũng biết không có bất kỳ hiệu lực pháp lý nào”.
"Chúng tôi sẽ không dừng dự án vì một số cáo buộc vô lý”.
Bùi Trí Liêm trừng mắt, anh ta dùng một chân đá vào chiếc ghế bên cạnh.
Anh ta bày ra một tư thế vô cùng hung ác, nhìn chằm chằm Hứa Mộc Tình và nói: "Tôi nói cho cô biết, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt à”.
"Hôm nay tôi ở đây, chỉ cảnh cáo nhẹ cho cô biết”.
"Nếu cô dừng dự án ngay bây giờ, thì vẫn có thể cứu vãn được”.
"Chờ tôi quay về đem công văn đến, thì các người coi như xong!"
Lúc này, Lý Hùng cũng nhẹ nhàng bước vào: "Đúng là người làm công tác văn hóa, nói hay quá, chẳng khác gì người kể chuyện”.
"Vì nhà lãnh đạo này nói rất hay, nên chúng ta hãy phát lên TV, để mọi người cùng nghe nào”.
Trong lúc nói chuyện, Lý Hùng búng tay một cái.
Đột nhiên, một số lượng lớn các phóng viên và máy ảnh tràn vào.
"Tách tách!"
"Tách tách!"
"Tách tách!"
Đèn flash của máy ảnh nhấp nháy liên tục.
Bùi Trí Liêm sợ đến mức vội lấy tay che mặt.
Anh ta hét lên: "Tắt máy đi cho tôi!"
"Các người có biết tôi là ai không?"
"Không có sự cho phép của tôi mà các người dám chụp tôi à!"
Một phóng viên lập tức đặt micro trước mặt Bùi Trí Liêm: "Vị lãnh đạo này, chúng tôi là phóng viên của đài truyền hình Đông Phương”.
"Xin anh cho biết, tại sao anh lại dừng dự án của tập đoàn Lăng Tiêu? Có cơ sở nào không?"
Chương 337: Hôn anh, anh nói cho em biết
“Chào ơi, chúng tôi là phóng viên của Pineapple TV”.
“Có thể tiết lộ cho chúng tôi, dự án nào của tập đoàn Lăng Tiêu đã vi phạm quy định, để anh phải đích thân đến đấy đình chỉ”.
“Anh ơi, tôi là phóng viên của tin tức Hải Lang, tôi đại diện cho hàng chục nghìn người hâm mộ trên mạng xin phép phỏng vấn ngài”.
“Vì sao chỉ dựa vào một tờ giấy mỏng tang này, có thế đình chỉ dự án hai mươi tỷ của tập đoàn Lăng Tiêu, rốt cuộc bên trong ẩn chứa nội tình gì đây?”
“Nội tình gì chứ? Làm gì có nội tình gì, ai bảo mấy người nói lung tung vậy!”
Bùi Trí Liêm cũng lo lắng, anh ta không nghĩ rằng lại có nhiều phóng viên đến đây như vậy.
Theo những gì anh ta biết, tập đoàn Lăng Tiêu chính là tập đoàn nhỏ không ai biết tới đến từ Đông Hải.
Họ có thực lực như vậy, có thể mời nhiều phóng viên tòa báo truyền thông đến như vậy?
Do nhưng phóng viên này đuổi theo hỏi đến cùng, Bùi Trí Liêm lập tức bị dồn vào góc tường.
Khi anh ta đang xô đẩy với đám phóng viên, bỗng nhiên có một vật rơi ra từ túi áo.
Lúc vật này rơi ra.
Tất cả máy ảnh, máy quay đều tập trung quay xuống đất.
Mọi người vừa nhìn liền phát hiện ra đó là một cuốn sổ tiết kiệm.
Một người phóng viên nhặt cuốn sổ tiết kiệm lên.
Mở ra xem, mắt anh ta trợn tròn lên.
Sau đó, đưa ngón ta chỉ lên con số trong cuốn sổ.
“Đơn vị, chục, trăm, nghìn, chục nghìn, trăm nghìn, triệu!”
“Trời ơi! Giá trị cuốn sổ lên đến sáu triệu”
“Thế nhưng, chỉ mới mấy tiếng trước gửi vào thôi”.
“Chủ cuốn sổ tiết kiệm này là Trương Ái Liên”.
“Xin hỏi, Trương Ái Liên và anh có mối quan hệ như thế nào?”
Bùi Trí Liêm giật mình khi nghe thấy tên Trương Ái Liên.
Anh ta vội vàng đưa tay ra muốn lấy lại cuốn sổ tiết kiệm giấu đi.
Người phóng viên cầm cuốn sổ không ngừng lùi lại về sau: “Cho tôi hỏi, tại sao anh lại muốn lấy lại cuốn sổ?”
“Điều này có nghĩa là, cuốn sổ tiết kiệm là của anh, Trương Ái Liên và anh có mối quan hệ mật thiết?”
Búi Trí Liêm đang chửi thầm trong lòng.
Bởi vì Trương Ái Liên chính là vợ anh ta!
Anh ta không hề biết cuốn số tiết kiệm này đến từ đâu?
Người ta đút vào túi anh ta từ lúc nào?
Thế nhưng, cuốn sổ tiết kiệm này không thể rơi vào tay người khác.
“Khốn kiếp! Mau đưa quyển số tiết kiệm cho tôi! Cuốn sổ này không phải của tôi!”
“Nếu đã không phải của anh, vậy tại sao anh còn tranh giành với tôi? Không phải đồ của anh, tôi lấy liên quan gì đến anh?”
Hai người bắt đầu giằng co, sau đó, bóp cổ nhau đến chết.
Rất nhiều máy ghi hình thậm chí là camera nhanh chóng quay lại khung cảnh hồi hộp kích thích như thế này.
Chỉ biết là, bây giờ đang phát trực tiếp!
Trước mắt, văn phòng lộn xộn, Hứa Mộc Tình quay đầu nhìn Lý Hùng.
Nhìn thấy Lý Hùng đang nhìn cô nháy mắt cười trộm.
Hứa Mộc Tình đi đến bên cạnh Lý Hùng hỏi nhỏ: “Cuốn số tiết kiệm đó, là anh chuẩn bị? Sao anh biết anh ta sẽ đến?”
Trước mặt bao nhiêu người, Lý Hùng nói nói thầm bên tai Hứa Mộc Tình.
Anh nhìn đôi khuyên tai ngọc tinh xảo của Hứa Mộc Tình, thở nhẹ nói khẽ.
“Em hôn anh, anh sẽ nói cho em biết”.
Hứa Mộc Tình tức giận nhìn thẳng Lý Hùng.
Lý Hùng lại nói: “Đừng sốt ruột, đợi một lúc, tiếp theo sẽ có trò hay ho”.
Nói đến đây, Lý Hùng rút điện thoại ra, gửi tin nhắn đi.
......
Cùng lúc đó, Triệu Đắc Hiền ngồi nhàn nhã ở trong văn phòng, tiếp đãi giám đốc của một tập đoàn đã lên sàn chứng khoán.
Hai người đang nói chuyện rất vui vẻ, văn phòng tràn ngập tiếng cười sảng khoái.
“Reng reng reng......”
Chuông điện thoại kêu lên.
Triệu Đắc Hiền rút điện thoại ra, thấy Bùi Trí Liêm gọi đến, bất giác cau mày.
Chỉ khi không làm được việc, Bùi Trí Liêm mới gọi điện thôi.
Anh ta không nhịn được mắng thầm một tiếng: “Vô dụng, việc nhỏ như vậy mà làm không xong”.
Triệu Đắc Hiền nghe điện thoai, phát hiện đầu dây bên kia rất ồn ào, khẽ cau mày: “Chỗ cậu đang có chuyện gì ồn ào thế?”
“Bảo cậu đình chỉ dự án của tập đoàn Lăng Tiêu, cậu chạy đến chợ làm gì?”
Giọng Bùi Trí Liêm trong điện thoại rất hoảng loạn.
“Sếp ơi! Sếp ơi, không hay rồi! Ở đây phát sinh chuyện khẩn cấp, anh mau qua đây đi!”
“Người của tập đoàn Lăng Tiêu rât hung hăng, họ không hề phối hợp, còn gọi đến rất nhiều người, chặn tôi ở đây”.
“Láo toét, lũ thấp hèn đó không coi ai ra gì nữa rồi”.
Triệu Đắc Hiền không nghe Bùi Trí Liêm nói tiếp, lập tức tắt điện thoại.
Anh ta nói với giám đốc doanh nghiệp ngồi cạnh mình vài câu.
Ngay sau đó, anh ta vội vã rời văn phòng, mặt tức giận rút điện thoại trong túi ra.
“Cậu Dương, tập hợp đông đủ đến đây, đi theo tôi”.
“Tôi muốn đám người thấp hèn ở Đông Hải biết uy lực của Triệu Đắc Hiền này mạnh như thế nào”.
Ngay sau đó tất cả xe đang đậu im một chỗ của Triệu Đắc Hiền cùng xuất phát.
Mấy chục chiếc xe, nối đuôi nhau đi đến tập đoàn Lăng Tiêu.
Cùng lúc đó.
Trong vườn hoa của tập đoàn Lăng Tiêu.
Có mấy sếp lớn, đang đi dạo dưới bóng cây.
Trong đó có người cầm quyền cao nhất ở Thành Hải-sếp Bành
“Sếp à, lúc tập đoàn Lăng Tiêu thành lập công ty, đồng thời cũng cho chúng ta chút lợi ích”.
“Đúng rồi, đúng rồi! Tập đoàn Lăng Tiêu ở Đông Hải vẫn có danh tiếng nhất ở tỉnh Giang Châu.
“Trước đây, tôi có nghe một chiến hữu cũ nói, họ còn quyên góp cho những vùng đất nghèo hai trăm triệu”.
Mấy vị lãnh đạo không ngừng khen ngợi tập đoàn Lăng Tiêu.
Sếp Bành cũng gật gật đầu.
Danh tiếng của tập đoàn Lăng Tiêu trong lòng người dân rất tuyệt vời, rất đáng để các sếp lớn này học hỏi.
Hai dự án mới nhất tập đoàn Lăng Tiêu mới kí được, là do tự tay sếp Bành phê duyệt.
Bên cạnh đó, có lẽ cũng có một nhân vật tầm cỡ đứng sau lưng tập đoàn Lăng Tiêu!
Ngay lúc đó, họ vô cùng lo sợ khi nhận được tin nhắn của người này gửi đến.
Nội dung tin nhắn
“Trưa nay, mời ông ăn khoai lang nướng”.
Khoai lang nướng là cái gì?
Đây là ám hiệu đặc biệt.
Chỉ có người đánh giặc mới hiểu được hàm ý sâu xa!
Khoai lang phải nướng chín mềm từ bên trong mới ăn được!
Vậy bây giờ, nhân vật tầm cỡ này là ai?
Mấy sếp lớn vừa đi vừa tán thưởng.
Họ vừa đi vừa dừng, liền nhìn thấy trước mặt cách đó không xa, có mấy chục chiếc xe vù vù lao tới.
Ngay sau đó, Triều Đắc Hiền đem một đám người, hung hăng đi đến.
Đám người hung hăng, sát khí ngút trời, ùn ùn kéo về hướng tòa nhà cách đó không xa!
Sếp Bành hơi cau mày.
Ông ta hỏi người bên cạnh: “Người cầm đầu lúc nãy, sao tôi nhìn quen thế nhỉ?”
Người đi bên cạnh ông nói: “Người đó tên Triệu Đắc Hiền, là người của sếp Hàn”.
Nhắc đến sếp Hàn, mặt đã tái mét.
Lúc này, anh ta đã đứng bên cạnh, lén lút rút điện thoại trong túi ra.
Muốn gọi điện cho Triệu Đắc Hiền, hỏi Triệu Đắc Hiền rốt cuộc muốn làm gì?
“Tiểu Hàn, không cần gọi điện, họ không phải đang ở trước mặt à, chúng ta đi qua đó, xem đám người này muốn làm gì?”
“Bịch!”
Triệu Đắc Hiền dùng chân đạp cánh cổng làm bằng thủy tinh công nghiệp.
Anh ta không ngờ bị đạp thế mà cánh cửa vẫn không mở ra.
Ngay sau đó, anh ta lại đạp thêm hai phát nữa.
Kết quả, vẫn không nhúc nhích.
Triệu Đắc Hiền lập tức nói với đám người bên cạnh: “Điều này rõ ràng vi phạm quy định xây dựng, hai người lên, đạp nát cái cổng này cho tôi!”
Chương 338: Làm xằng làm bậy
Làm xằng làm bậy!
Kiêu ngạo hống hách!
Chính là sự xuất hiện của Triệu Đắc Hiền!
Tức khắc, hai tên cạnh anh ta dùng xẻng sắt đập “bịch bịch bịch”lên cánh cổng thủy tinh công nghiệp.
Hai tên nỗ lực đập, cánh cổng cuối cùng cũng vỡ.
Triệu Đắc Hiền dẫn đám người khệnh khạng bước vào.
Lúc này, nghe tin vậy Bùi Trí Liêm cũng vội vội vàng vàng xông xa.
Giờ Bùi Trí Liêm tóc tai rồi bời, quần áo xộc xệch.
“Sếp, cứu tôi, cứu tôi với!”
Bùi Trí Liêm nước mắt nước mũi giàn giụa chạy đến.
Anh ta chỉ đám phóng viên sau lưng nói: “Mấy người này đưa tin giả! Vu khống hãm hại ác ý! Nên nhốt bọn chúng lại!”
Triệu Đắc Hiền cười lạnh lùng.
Ánh mắt sắc bén của anh ta nhìn quanh một lượt.
Toát lên vẻ uy nghiêm.
Anh ta giẫm chân trực tiếp lên mấy băng ghế bên cạnh.
Cùng đó, chỉ tay vào đám người kia quát lớn: “Ai là người phụ trách ở đây!”
Hứa Mộc Tình cùng nhân viên đi ra, ngẩng đầu nhìn Triệu Đắc Hiền.
“Tôi là Hứa Mộc Tình - giám đốc tập đoàn Lăng Tiêu”.
“Là Hứa Mộc Tình à? Cô có biết bản thân mắc lỗi gì không?”
“Tôi không biết, tập đoàn chúng tôi luôn luôn tuân thủ quy định”.
“Tất cả các dự án trước khi được thi công, đều được thông qua phê duyệt, tuyệt đối không có gì vi phạm quy định cả”.
Hứa Mộc Tình mới dứt lời, Triệu Đắc Hiền nắm lấy chiếc cốc bên cạnh, ném mạnh xuống đất.
“Choang!”
Chiếc cốc vỡ toang.
Đồng thời, tất cả phóng viên có mặt ở đó đều một phen sửng sốt.
Không ai nghĩ Triệu Đắc Hiền lại thô bạo như vậy.
Còn Triệu Đắc Hiền thấy đám người không ai lên tiếng, bỗng ngẩng đầu lên.
Anh ta thầm đắc ý.
Hừ, đây là đe dọa!
Phải cho đám dân đen này biết tay.
Anh ta lạnh lùng nói: “Cô là cái thá gì, nói không có là không có chắc? Ở đây, cô nói mà được à?”
“Tôi nói các người vi phạm, thì chính là các người vi phạm!”
Nói rồi, Triệu Đắc Hiền chỉ tay về bốn phía: “Xem mấy người làm được cái trò trống gì!”
“Ở đây là nội thành”.
“Một nơi phồn hoa đô thị, mấy người lại trồng cỏ trồng cây!”
“Các người đang tàn phá thiên nhiên”.
Ngông cuồng!
Kiêu ngạo!
Triệu Đắc Hiền thể hiện sự tức giận vô cùng sinh động.
Lúc này, tất cả mọi người trước mặt anh ta đều im lặng không nói gì.
Không có ai phản bác, lại càng không có ai nói gì!
Dường như tất cả đang nín thở.
Nhìn khung cảnh trước mắt, Triệu Đắc Hiền vô cùng hài lòng.
Anh ta nhìn Bùi Trí Liêm, mắt ra hiệu ý nói phải học giống như tôi, cậu còn non lắm.
Búi Trí Liêm liên tục gật đầu, cười nịnh nọt.
“Còn nữa, những cái khác không nói, tòa nhà này vị phạm quy định xây dựng!”
“Ai cho phép các người xây thấp như vậy?”
“Ai cho phép các người xây như thế này?”
“Là ai cho các người dũng khí, để xây nên cái thứ quỷ quái này”.
“Là tôi”.
Lúc này, đằng sau không xa, có giọng đàn ông trầm ấm vọng tới.
“Ha ha! Tôi đã nói, ở đây chắc chắn có người dở trò”.
“Đúng thật! Cuối cùng cũng để tôi phát hiện ra!”
“Tôi muốn xem xem, là ai đã ăn gan hùm mật báo!”
Vừa nói, Triệu Đắc Hiền quay người.
Nhưng khi Triệu Đắc Hiền quay người lại liền ngây ra.
Anh ta há hốc mồm.
Mắt trợn tròn, con ngươi như muốn nhảy ra ngoài.
Tay run, chân run.
Thậm chí chiếc ghế dưới chân anh ta cũng đã phát ra tiếng động “cạch cạch cạch”.
Lúc này, đứng trước mặt Triệu Đắc Hiền là mấy người đàn ông vẻ mặt nghiêm nghị.
Những người này, khiến cho Triệu Đắc Hiền hiếm khi lộ ra dáng cúi đầu khom lưng, khúm núm, đến xì hơi cũng không dám.
Người đàn ông lên tiếng khi nãy, lại là sếp lớn nhất ở Thành Hải!
Vị lãnh đạo này nổi tiếng cương trực công minh, ghét cái ác như kẻ thù!
Ngu rồi!
Ngây ra!
Triệu Đắc Hiền không hiểu tại sao nhưng sếp lớn này lại ở đây?
Chỉ là một nơi nhỏ bé, một tập đoàn ở nông thôn, vì sao lại có các sếp lớn như vậy ở đây?
Lúc Triệu Đắc Hiền ngẩn người, sếp Bành bình bịch bước tới, một chân đạp hùng hổ đạp lên ghế.
Lúc đó, chiếc ghế bị lật.
Triệu Đắc Hiền ngã xuống đất.
Triệu Đắc Hiền đập mông xuống đất, sếp Bành đứng trước mặt trịch thượng nhìn anh ta.
“Tôi đi lính mấy chục năm, ở chiến trường có mấy lần bị địch uy hiếp tính mạng”.
“Trên đời này, tôi hận nhất chính là loại người như cậu!”
“Vừa rồi, cậu diễu võ dương oai cái gì?”
“Cậu dựa vào cái gì mà đập đồ đạc ở đây?”
“Cậu nói cho tôi biết! Là ai cho cậu cái gan này?”
“Cậu nói kiến trúc ở đây vi phạm quy định? Vậy cậu nói cho tôi biêt, đã vi phạm ở đâu?”
“Hay là mồm cậu nói vi phạm, là nó vi phạm, cậu muốn làm gì thì làm?”
Giận dữ!
Gầm lên!
Vị lãnh đạo cứng như thép, hét lên giận dữ.
“Tôi nói cho cậu biêt, nếu bây giờ ở trên chiến trường, tôi đã bắn chết cậu rồi!”
Ngay lúc này, có một người đàn ông trung niên, xách túi đi đến,
Người đàn ông này họ Liễu, tên là Liễu Quát
Ông ta là chú của Liễu Bạch.
Đồng thời, khi Bùi Trí Liêm gọi điện cho Triệu Đắc Hiền, chính là ông ta ngồi uống trà ở văn phòng cũng Bùi Đắc Hiền.
Liễu Quát đưa túi công văn cho Triệu Đắc Hiền, nói: “Vừa này anh đi vội vàng quá, có người đưa túi công văn này đến văn phòng anh”.
“Tôi thấy văn phòng không có ai, nên đem qua đây cho anh”.
Khi nhìn thấy túi công văn, con ngươi Triệu Đắc Hiền sắp rơi ra ngoài!
Đó là Chu Mỹ Chân mới cho người đưa tới!
Sếp Bành nói: “Trong đó đựng cái gì?”
Liễu Quát nói: “Tôi không rõ, giấy tờ của sếp, sao tôi dám tự ý bóc ra”.
Sếp Bành đá Triệu Đắc Hiền: “Đứng dậy, trước mặt tất cả mọi người, mở túi giấy tờ ra cho tôi!”
Toàn thân Triệu Đắc Hiền giống như bị điện giật, không ngừng run lên.
Hai tay kéo khóa kéo của túi công văn ra, tiếng “roẹt roẹt” vang lên.
“Nhanh lên! Đừng có lãng phí thời gian của mọi người nữa!”
Sau khi Triệu Đắc Hiền mở túi công văn, bên trong có một ít lá trà.
Nhìn bề ngoài, những lá trà này không có giá trị gì.
Có thể dễ dàng mua được ở chợ.
“Sếp ơi, bên trong để một ít lá trà”.
“Thế à, bây giờ ông đem nhưng lá trà này pha nước để tôi uống”.
“Sếp à, những lá trà này đều là loại trà bình thường, không nổi tiếng”.
“Trước đây đến nước tiểu tôi còn uống rồi, bây giờ có cốc trà cũng không uống được à?”
Tay Triệu Đắc Hiền run rẩy.
Tim cũng run lên.
Anh ta mở hộp trà, bên trông không phải là lá trà.
Mà là một cuộn tiền mặt!
Sếp Bành trừng mắt, gầm lên!
Giống tiếng sấm sét lôi đình.
“Được lắm! Tôi nói ai là người cho cậu gan tày đình này, hóa ra là bọn người kia!”
“Có tiền, gan cũng to hơn, đúng không?”
“Có thể cậy thế bắt nạt dân chúng đúng không?"
Chương 339: Chơi đùa cho đến chết
Triệu Đắc Hiền quỳ xuống nói liên mồm nói : “Tôi sai rồi, tôi đáng chết”.
“Cậu đúng là đáng chết, nhưng người cậu cần quỳ xin tha thứ không phải tôi, mà là những người sau lưng cậu kia kìa, còn cả những người đã từng bị cậu chèn ép bắt nạt!”
......
Chu Mỹ Trân ngồi thoải mái trên ghế sofa gỗ, đang hưởng thụ được hai tên đàn ông phục vụ.
Hứa Thiên Tứ mồm ngậm tờ báo giống như con chó đi đến trước mặt Chu Mỹ Trân.
Lúc Chu Mỹ Trân cầm tờ báo, vừa xem, trang nhất đưa tin chính là Triệu Đắc Hiền cũng những người liên quan bị ngồi tù.
“Vô dụng! Một đám vô dụng!”
Bà ta nắm lấy tờ báo, hung hăng đánh vào đầu Hứa Thiên Tứ mấy cái.
Chu Mỹ Trân mặt đầy tức giận, ánh mắt lóe lên sát khí.
“Một tập đoàn Lăng Tiêu cỏn con, khá lắm!
“Ở đất Thành Hải này, cũng dám đối đầu với tôi”.
“Tiếp theo đây, xem tôi chơi đùa các người cho đến chết như thế nào!”
Nói rồi, Chu Mỹ Trân lập tức đứng dậy, lấy dây xích xích cổ Hứa Thiên Tứ, vừa đi ra cửa vừa dắt hẳn như một con chó.
Lúc này, trong phòng khách của biệt thự.
Tập trung mấy chục sếp tổng của các tập đoàn kiến trúc xây dựng.
Nhìn vẻ mặt của họ là biết họ không hề tình nguyện đến đây.
Thế nhưng, thế lực của gia tộc Chu Thị rất lớn mạnh.
Trước mặt gia tộc lớn, bọn họ chỉ có thể khom lưng cuốn gối, gọi cái là đến.
“Bịch!”
Chu Mỹ Trân đẩy cửa, đi giầy cao gót, dắt theo Hứa Thiên Tứ bò trên đất giống như một con chó đi về phía đám đông trước mặt.
Bà ta xuất hiện, ngẩng đầu nhìn mọi người nói: “Trong đám mấy người, ai đã từng hợp tác với tập đoàn Lăng Tiêu?”
Mấy chục ông tổng nhìn nhau.
Ở Thành Hải-đô thị làm ăn tầm vóc quốc tế này, điều quan trọng nhất chính là nắm bắt tin tức nhanh.
Tập đoàn Lăng tiêu vốn vô danh nhỏ bé, nhưng vì sự việc Triệu Đắc Hiền đem người đến phá, chớp mắt đã nổi tiếng rồi.
Bây giờ có nhiều sếp tổng trong ngành xây dựng đều nghĩ cách để hợp tác với tập đoàn Lăng Tiêu.
Trong số họ, có ba người có con mắt tinh tường, sớm đã tham gia vào hai những dự án mới khởi động của tập đoàn Lăng Tiêu.
Thế nhưng, nhìn sắc mặt Chu Mỹ Trân hôi như shit.
Bọn họ sao dám nói thật, lắc đầu lia lịa.
“Rất tốt, xem ra mấy người còn biết suy nghĩ”.
Chu Mỹ Trân lôi cổ Hứa Thiên Tứ rồi lên ghế sofa.
Bà ta dùng gót giày sắc nhọn của mình, đạp thẳng lên phía sau lưng Hứa Thiên Tứ, coi anh ta như cái ghế gác chân.
Hứa Thiên Tứ đau đến mức miệng run lên, nhưng không dám kêu, còn bày ra bộ mặt nịnh bợ.
Chu Mỹ Trân giơ bàn tay sơn móng đen của bà ta, chỉ vào mấy chục ông tổng đang đứng trước mặt.
Trong mắt bà ta, những người này không còn là những người gia thế giàu có, mà là những tên ăn mày quỳ trước mặt bà ta xin ăn!
“Tôi cảnh cáo các người, bắt đầu từ bây giờ, ai dám làm ăn với tập đoàn Lăng Tiêu, tôi sẽ không tha cho người ấy!”
“Các người hoặc người thân của các người, bạn bè các người, ai đang làm ăn với tập đoàn Lăng Tiêu, lập tức bao họ dừng lại!”
“Tôi muốn khiến cho tập đoàn này, không nhấc được một viên gạch, không mua nổi một hạt cát!”
Trong số đó, có một vị tên là Vương Thăng Tài, lúc này mới nói nhỏ: “Làm như vậy không được hay lắm?”
Vương Thăng Tài vừa dứt lời, Chu Mỹ Trân lập tức đứng dậy, đi đến trước mặt anh ta
“Bốp!” một tiếng.
Tát Vương Thăng Tài một cái thật mạnh.
“Đồ chó có mắt như mù, có tai như điếc này!”
“Người đâu!”
Lúc này, có hai người đàn bà lực lưỡng tiến đến, một trái một phải giữ chặt Vương Thăng Tài.
“Bẻ một cánh tay vứt đi cho tôi”.
“Còn nữa, sáng mai, tôi muốn thấy tập đoàn anh ta phá sản!”
Hai người đàn bà ra tay cực kỳ độc ác.
Tiếng kêu thảm thiết!
Vương Thăng Tài bị họ đánh gãy tay phải.
Họ lôi Vương Thăng Tài ra ngoài, giống như lôi một con chó!
Chu Mỹ Trân quắc mắt, nhìn một lượt đám người trước mặt, lạnh lùng nói: “Những lời lúc nãy, tôi chỉ nói một lần”.
“Tôi không hy vọng xảy ra sự việc tương tự”.
“Nếu không, hậu quả như nào, mấy người chắc rõ hơn tôi nhỉ”.
“Ở Thành Hải, tôi muốn mấy người sống thì sẽ được sống, muốn mấy người chết thì sẽ phải chết”.
Mấy chục ông tổng liên tục cúi đầu khom lưng.
“Đều ngây ra đấy làm gì? Mau thông báo tin này rộng rãi cho tôi!”
“Ai dám hợp tác với tập đoàn Lăng Tiêu, chính là tìm cái chết!”
Đợi những người này vội vã rời đi.
Chu Mỹ Trân đưa mắt nhìn quanh.
Buột miệng hỏi: “Tiểu Linh đâu?”
“Không phải tôi bảo cô ta đi bắt cái tên Lý Hùng về đây à?”
“Sao đến giờ này vẫn chưa về?”
Lúc này, Đàm Xuân Linh đã đến khu vườn hoa nơi tập đoàn Lăng Tiêu mở văn phòng.
Vườn hoa này thu hút không ít người dân quanh đó đến thăm thú.
Đàm Xuân Linh đi trên con đường đầy bóng râm.
Cô ta đến văn phòng bất động sản của tập đoàn Lăng Tiêu.
Lúc này, Cam Hưng Bá dẫn theo mấy nhân viên đang lắp lại cánh cổng thủy tinh vừa bị phá hỏng.
Đàm Xuân Linh tiến nhanh đến, hỏi một nhân viên đang đứng đó: “Lý Hùng đang ở đâu?”
Cách Đàm Xuân Linh nới chuyện, cũng giống như cơ bắp cuồn cuộn như muốn nổ tung trên người cô ta, thẳng thẳn đơn giản.
Người nhân viên nhìn cô ta, không nói câu nào, tiếp tục làm việc.
Đàm Xuân Linh liền giờ cánh tay lên, nắm lấy áo của anh nhân viên, nhấc bổng lên.
Hành động này của cô ta, nhìn rất nhẹ nhàng, giống như nhấc đứa trẻ con ba tuổi lên vậy.
“Cô ta hỏi lại, Lý Hùng ở đâu?”
Không những thẳng thắn, mà còn rất thô bạo.
“Tôi không biết Lý Hùng”.
Đàm Xuân Linh hừ một tiếng, ném người nhân viên xuống.
Người nhân viên vẽ ra một đường cong trên không trung.
Nhìn thấy người sắp rơi xuống đây, bỗng nhiên có một cơn gió mạnh thổi qua.
Cam Hưng Bá dùng cánh tay mạnh mẽ đỡ lấy người nhân viên.
Cam Hưng Bá rảo bước đến trước mặt Đàm Xuân Linh nói: “Cô tìm đã đại ca tôi có việc gì?”
Hai người cao to ngang nhau, đều cao hơn hai mét.
Không những vậy, đầu cũng na ná nhau.
Toàn thân đều là cơ bắp cuồn cuộn.
Hai người đứng như vậy, đám nhân viên bên cạnh lập tức “xì xào”, mọi người tản ra.
Bầu không khí bắt đầu tràn ngập mùi thuốc nổ.
Đàm Xuân Linh lạnh lùng nói: “Giao Lý Hùng ra đây, nếu không, tôi bẻ gãy cổ anh”.
Lời của Đàm Xuân Linh khiến Cam Bá Hưng buồn cười.
“Tôi tự thấy bản thân đã hổ báo rồi, không ngờ còn có người hổ báo hơn tôi”.
“Tôi nói này loại chân yếu tay mềm như cô, còn muôn bẻ gãy cổ tôi?”
“Đến đây, đưa tay cô ra đây, cho tôi xem xem cô mạnh như thế nào”.
Vừa dứt lời, Đàm Xuân Linh lập tức giơ nắm đấm, hung hăng đấm thẳng mặt Cam Bá Hưng.
“Bịch!”
“Bịch!”
“Bịch!”
Mỗi đấm của Đàm Xuân Linh cực kì mạnh.
Cùng với tiếng va chạm, hai người này đánh nhau kịch liệt!
“Ha ha! Không ngờ rằng, một người không có não như cô, vậy mà lại là một cao thủ cấp độ tông sư!”
“Thú vị!”
“Đến đây, đánh tiếp!”
Từ khi đi theo Lý Hùng, thực lực của Cam Bá Hưng ngày một tiến bộ.
Tất cả những chiêu mà Lý Hùng dạy, anh ta học rất nhanh.
Bây giờ ngày nào anh ta cũng muốn có người đánh cùng.
Chỉ là, những người làm bên cạnh kia đều không phải đối thủ của anh ta.
Bây giờ, gặp một ả đàn bà ngang tài ngang sức, khiến cho Cam Bá Hưng không khỏi ngứa ngáy.
Chương 340: Hai người rất xứng đôi
Hai người đánh đấm “bộp bộp bộp” trên đất, nắm đấm không ngừng va đập vào nhau.
Tiếng nắm đấm vang lên như tiếng đóng cọc.
Không chỉ âm thanh vô cùng lớn mà còn tạo ra chấn động rất mạnh mẽ.
Khiến cho các ô cửa kính của toàn bộ tòa nhà rung lên ầm ầm.
Đàm Xuân Linh càng đánh càng cảm thấy sợ hãi.
Cô ta từ nhỏ đã mạnh mẽ hơn những người khác.
Sau khi trưởng thành, sức lực đã đạt được đến đỉnh cao.
Trong gia tộc Chu Thị, ngay cả những tên đại tông sư kia cũng không dám đấu với cô ta.
Nhưng người đàn ông trông vừa xấu vừa ngu ngốc trước mắt này lại mạnh hơn cả cô ta!
Ngay sau đó, Đàm Xuân Linh phát hiện ra cô ta không phải là đối thủ của Cam Hưng Bá.
Cô ta nhanh chóng lùi lại, nói một câu: “Anh nói với Lý Hùng, tôi sẽ quay lại”, sau đó, quay người rời đi.
“Này! Tôi vẫn chưa đánh thắng cô mà, lần sau tới nhớ nói với tôi một tiếng, chúng ta lại đánh tiếp nhé!”
Cam Hưng Bá cười đắc ý nhìn theo bóng Đàm Xuân Linh.
Hắn đưa tay ra sờ cằm.
“Người phụ nữ này trông cũng được phết”.
Giọng nói của Lý Hùng dọa Cam Hưng Bá nhảy dựng lên.
Cam Hưng Bá vội vàng phủ nhận: “Đại ca, anh nói gì thế?”
“Tôi nói người phụ nữ này khá hợp với cậu đó”.
“Lần sau cô ta tới thì đừng để cô ta đi”.
“Trực tiếp kéo cô ta vào trong lùm cây, lăn lộn vài vòng là cô ta đã trở thành người phụ nữ của cậu rồi”.
“Sau này, dù ở dưới đất hay trên giường, hai người muốn chơi gì mà chẳng được”.
Lý Hùng nói xong, Cam Hưng Bá cũng nghĩ như vậy, hơn nữa còn có chút phấn khích.
Trong đầu các nhân viên đứng bên cạnh không ngừng hiện lên những cảnh tượng không đứng đắn.
Một người đàn ông và một người phụ nữ cơ bắp cùng nằm trên một chiếc giường.
Sau đó, chiếc gường tội nghiệp đó bị những chuyển động mạnh mẽ trên giường làm sập xuống một cách không thương tiếc.
Chao ôi!
Tất cả mọi người đều cảm thấy rùng mình.
Nổi hết cả da gà da vịt.
Lúc này, một chiếc xe dừng lại ở cách đó không xa.
Tay phải của Vương Thăng Tài đang được băng bó.
Nhờ sự giúp đỡ của tài xế, anh ta vội vàng chạy đến.
Vương Thăng Tài đã từng gặp Lý Hùng, biết rằng đây là chồng của Hứa Mộc Tình.
Vương Thăng Tài vội vàng hỏi Lý Hùng: “Anh Lý, cho hỏi, cô Hứa có ở đó không?”
Thấy bộ dạng rất gấp gáp của Vương Thăng Tài, Lý Hùng liền dẫn anh ta vào văn phòng.
Vương Thăng Tài vừa bước vào, chưa kịp nói gì anh ta đã chắp hai tay trước ngực xin cầu cứu: “Cô Hứa, xin cô hãy cứu tôi!”
Vương Thăng Tài kể tất cả mọi chuyện đã xảy ra với anh ta một cách rõ ràng rành mạch.
Hứa Mộc Tình sau khi nghe thấy Chu Mỹ Trân ngang ngược thô bạo như vậy liền cau mày.
“Cái người tên Chu Mỹ Trân này sao có thể như vậy được? Thật đúng là coi trời bằng vung”.
Vương Thăng Tài thở dài một hơi: “Gia tộc Chu Thị thật sự rất lớn mạnh nên không ai dám đắc tội với bọn chúng”.
“Bây giờ Chu Mỹ Trân đang lên tiếng, không cho phép mọi người hợp tác với tập đoàn của cô”.
“Tới đây, tập đoàn của cô cũng sẽ giống như chúng tôi, trở nên vô cùng khó khăn”.
“Nếu có chuyện gì xảy ra thì tập đoàn Lăng Tiêu của cô có thể từ bỏ Thành Hải, rút về tỉnh Giang Châu”.
“Nhưng chúng tôi thì không thể, gốc gác của chúng tôi đều ở Thành Hải”.
“Bây giờ bởi vì mấy người mà tôi đã đắc tội với Chu Mỹ Trân rồi”.
“Tay tôi đứt cũng không sao, nhưng hàng trăm nhân viên trong công ty tôi đang phải dựa vào tập đoàn này để kiếm miếng cơm”.
“Cô Hứa, cô hãy nghĩ cách đi”.
Húa Mộc Tình quay lại nhìn Lý Hùng.
Lý Hùng bình thản nói: “Anh Vương, mặc dù tôi không biết gì về kinh doanh”.
“Nhưng tôi biết rằng kinh doanh chính là để nguồn hàng hóa không bị thiếu hụt, sau đó thu lãi tiền hàng”.
“Tập đoàn của các anh kinh doanh vật liệu xây dựng đúng không?”
Vương Thăng Tài gật đầu lia lịa.
Anh ta không học nhiều.
Chưa kịp tốt nghiệp trung học đã từ quê lên thành phố để làm việc.
Bắt đầu từ công việc bê gạch trên công trường cho đến vị trí tổng giám đốc tập đoàn như hiện tại.
Anh ta không học rộng hiểu nhiều nhưng anh ta có tầm nhìn xa trông rộng.
Khi nhìn thấy Lý Hùng, anh ta cảm thấy người này thật phi thường.
Mặc dù có không ít người sau lưng chê bai Lý Hùng chỉ là thằng ở rể ăn bám nhà vợ.
Tuy nhiên, Vương Thăng Tài không nghĩ như vậy.
Lý Hùng có thể trở thành con rể của tập đoàn Lăng Tiêu chứng tỏ anh cũng phải giỏi hơn người khác.
Lý Hùng lại nói: “Mụ già đó muốn đối phó với anh, chẳng qua là dùng cách gây áp lực cho ngân hàng khiến cho ngân hàng không tiếp tục cho anh vay tiền nữa”.
“Chỉ cần thanh khoản của anh bị đóng băng, tập đoàn của anh sẽ bị xóa sổ”.
“Nhưng kể từ bây giờ, tất cả các vật liệu xây dựng của tập đoàn anh sẽ được chuyển đến tập đoàn Lăng Tiêu”.
“Chúng tôi thiếu cái gì? Các anh cung cấp cái đó?”
“Khi hàng đến, chúng tôi sẽ trực tiếp đưa tiền mặt cho các anh”.
“Như vậy, những khó khăn của tập đoàn Lăng Tiêu chúng tôi sẽ được giải quyết và vấn đề của tập đoàn các anh cũng sẽ được giải quyết”.
“Thanh toán bằng tiền mặt?!”
Vương Thăng Tài sau khi nghe những lời đó của Lý Hùng, kinh ngạc đến mức không ngậm được miệng.
Anh ta vội vàng quay người hỏi Hứa Mộc Tình: “Giám đốc, chuyện này có khả năng không?”
Hứa Mộc Tình tự tin cười nói: “Chồng tôi đã nói gì thì là như thế đó, anh ấy chưa từng lừa ai bao giờ”.
“Tôi biết ngay mà, tôi biết ngay anh Hùng đây không phải là người bình thường”.
“Nếu đã như vậy thì số phận Vương Thăng Tài tôi đây sẽ giao cho hai người”.
“Mà không chỉ riêng tập đoàn chúng tôi, tôi sẽ báo tin này cho một số bạn bè đáng tin cậy”.
“Chỉ cần tập đoàn Lăng Tiêu của hai người thiếu cái gì, chúng tôi sẽ ngay lập tức cung cấp cái đó!”
Sau khi Vương Thăng Tài vui vẻ rời đi.
Hứa Mộc Tình quay đầu nhìn Lý Hùng, nhỏ giọng hỏi: “Chồng à, có phải em vô dụng lắm không? Mỗi lần gặp phải khó khăn gì đều cần anh đứng ra giải quyết”.
Lý Hùng nắm lấy tay Hứa Mộc Tình: “Em nói vậy gì thế, vừa nãy anh Vương vội vội vàng vàng chạy đến, mở miệng ra là đã nhờ em giúp đỡ”.
“Cho thấy bây giờ người ta đã bắt đầu tin tưởng em rồi”.
“Anh ấy mà, chỉ là trong túi có dư hơi nhiều tiền thôi”.
Lời của Lý Hùng khiến Hứa Mộc Tình bật cười.
Cô nhìn Lý Hùng bằng ánh mắt đầy xúc động: “Chồng à, có anh bên cạnh thật tốt”.
“Em nhất định sẽ giữ anh thật chặt, tuyệt đối không để cho người phụ nữ khác cướp anh đi mất đâu”.
Lúc Hứa Mộc Tình nói ra những lời này, trong ánh mắt cô tràn đầy sự quyết tâm và kiên định.
Lý Hùng nói: “Trên đời này, người nhìn trúng tên lang bạt đầu đường xó chợ như anh, sợ rằng chỉ có mỗi mình em thôi đấy”.
“Hừ, em không tin. Anh ưu tú như vậy, nhất định là có một hàng dài các cô đang xếp hàng tương tư anh!”
...............
Sân bay quốc tế Đông Hải.
Đường VIP ở sân bay bất ngờ trống rỗng.
“Nhanh, nhanh!”
Những tên vệ sĩ dáng người cao lớn, thân hình vạm vỡ, bọn họ mặc vest đen, đeo kính râm đen.
Lúc này, bọn họ xếp ngay ngắn thành hai hàng.
Hình thành một bức tường, chặn những người đi bộ ở hai bên lại.
Đám người này sắc mặt nghiêm nghị, giống như đang đối mặt với kẻ thù.
Lúc này, trong đám người đang đứng hóng hớt xung quanh, có người nói nhỏ: “Ô, cảnh này hình như có chút quen thuộc”.
“Tôi nhớ không lâu trước đây cũng xuất hiện cảnh tượng lớn như vậy”.
“Chẳng lẽ lại có nhân vật lớn nào đó đến Đông Hải của chúng ta sao?”
Đám người rì rầm bàn tán, lúc này tiếng giày cao gót chạm đất vang lên trong khu VIP của sân bay.
“Cộp, cộp....”
Ánh nắng chiều tà len lỏi qua khung cửa sổ, chiếu rọi lấp lánh trên nền đất.
Dưới ánh nắng vàng ươm, một người phụ nữ mặc bộ đồ thời trang màu oải hương xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Khoảnh khắc điện thoại được kết nối, khuôn mặt của Triệu Đắc Hiền lập tức nở một nụ cười rạng rỡ.
"Chào bà, sếp Chu! Gọi cho tôi vào lúc này, bà có chuyện gì muốn dặn dò ạ?"
Triệu Đắc Hiền đã tham gia vào hai bữa tiệc riêng do Chu Mỹ Trân tổ chức.
Kiểu tiệc này khiến anh ta cảm thấy rất khó chịu.
Bà già này bên ngoài thì thanh tao, hào sảng, ăn nói đoan trang.
Nhưng trên thực tế, bà ta lại biến thái hơn bất cứ ai!
Một phụ nữ bảy mươi tuổi, thích chơi với trai trẻ thì không nói làm gì.
Nhưng, lối chơi của bà ta thực sự không thể chấp nhận được.
Người đàn ông nào thấy được đều sẽ bị ám ảnh!
Nhưng sau vài câu nói, trái tim của Triệu Đức Kiến đã hoàn toàn nhẹ nhõm.
Bởi vì Chu Mỹ Trân gọi điện đến, không phải bảo anh ta tham gia bữa tiệc kiểu dị thường đó.
Mà là để đối phó với một tập đoàn nhỏ.
Chuyện này quá dễ dàng.
Đối với Triệu Đắc Hiền, nó dễ như trở bàn tay vậy.
Anh ta tự tin vỗ ngực, đồng ý giải quyết vấn đề này.
"Sếp Chu, đừng lo lắng, tôi sẽ giải quyết chuyện này ngay”.
"Nội trong vòng một giờ, tất cả các dự án của tập đoàn này ở Thành Hải sẽ bị đình chỉ hết!"
Triệu Đắc Hiền cúp điện thoại, lập tức gọi cho thư ký ở ngoài cửa vào.
"Cậu đã nghe nói về Tập đoàn Lăng Tiêu bao giờ chưa?"
Thư kí Bùi Trí Liêm gật đầu: "Đó là một tập đoàn nhỏ đến từ Đông Hải, không có gì đáng bận tâm đến”.
Khi nghe tin tập đoàn Lăng Tiêu chả là cái thá gì, Triệu Đắc Hiền liền chế nhạo: "Bây giờ cậu đem người đến tập đoàn Lăng Tiêu, cho dừng mọi dự án của họ cho tôi”.
"Nếu bọn họ dám giở trò sau lưng, thì cho bọn họ đóng cửa, phá sản luôn!"
Khi Bùi Trí Liêm dẫn theo một nhóm nhân viên và tìm thấy văn phòng của tập đoàn Lăng Tiêu ở Thành Hải dựa theo địa chỉ.
Anh ta không khỏi choáng váng.
Bùi Trí Liêm quay lại và hỏi nhân viên đang lái xe: "Có chắc đây là nó không?"
Nhân viên cũng không khỏi sửng sốt: "Đây là địa chỉ hiển thị đấy ạ”.
Bùi Trí Liêm chỉ tay vào những tán cây rậm rạp và những bông hoa đang nở rộ trước mặt, và nói: "Đây rõ ràng là một công viên!"
"Một công viên lớn như vậy ở khu vực này từ khi nào vậy?"
Lúc này, một chiếc ô tô tình cờ đi qua bọn họ, dừng ở bãi đậu xe không xa phía trước.
Vài người xuống xe.
Họ xách cặp và vội vã đi dọc con đường rợp bóng cây vào công viên.
"Vào xem thế nào đi”.
Bùi Trí Liêm đẩy cửa xe và tìm thấy một bảng chỉ dẫn bên cạnh bãi đậu xe.
Một nhân viên đọc dòng chữ trên tấm biển: "Chào mừng đến với chi nhánh Thành Hải của tập đoàn Lăng Tiêu”.
“Hừm!”, Bùi Trí Liêm không khỏi chế nhạo khi nhìn thấy nó: “Cái tập đoàn đến từ nơi bé tí này thực sự có thể làm bất cứ điều gì để bám rễ ở Thành Hải”.
Bùi Trí Liêm dẫn mọi người đến văn phòng của công ty bất động sản tập đoàn Lăng Tiêu.
Tập đoàn Lăng Tiêu hiện đã có bốn chi nhánh.
Bao gồm cả công ty giải trí của Cố Ngôn Hi.
Hiện tại, chỉ có hai công ty đã gia nhập chi nhánh Thành Hải.
Mặc dù không có nhiều người trong phân bộ.
Nhưng, có rất nhiều thứ phải giải quyết.
Mỗi ngày, Hứa Mộc Tình với các nhân viên đều rất bận rộn.
Lúc này, Hứa Mộc Tình đang thảo luận với hàng chục tinh anh về hai dự án mà công ty bất động sản của họ vừa mua.
Đột nhiên, cửa phòng bị đẩy ra một cách nặng nề.
Bùi Trí Liêm dẫn theo nhân viên, tức giận bước vào.
"Ai là người phụ trách ở đây?"
Thái độ cứng rắn.
Vẻ mặt lạnh lùng.
Đám người Bùi Trí Liêm như đeo một bộ mặt nạ, tất cả đều vô cảm.
Hứa Mộc Tình đứng lên và nói với Bùi Trí Liêm: " Là tôi”.
"Bốp!"
Bùi Trí Liêm đập mạnh tay xuống bàn.
"Dừng ngay hai dự án bất động sản mà tập đoàn của cô đang kinh doanh cho tôi”.
Hứa Mộc Tình cau mày: "Vị lãnh đạo này, tại sao lại muốn dừng dự án của chúng tôi?"
"Tất cả các thủ tục, chúng tôi đều hoàn thành hết rồi, không hề vi phạm bất kì quy định nào”.
"Không vi phạm, cô nói không nghĩa là không à?"
"Tôi nói cho cô biết, tôi nói các cô vi phạm thì các cô đã vi phạm!"
"Tôi yêu cầu các cô dừng dự án, dừng nó ngay lập tức cho tôi!"
"Nếu không, hậu quả thế nào các người tự mình nhận lấy!"
Đôi mắt sáng như đá quý màu đen của Hứa Mộc Tình lộ ra vẻ kiên định.
Cô nói chuyện với Bùi Trí Liêm bằng một giọng trong trẻo và ngọt ngào.
"Chúng tôi sẽ không dừng dự án trị giá hàng tỷ nhân dân tệ chỉ vì anh đâu!"
“Hừ”, Bùi Trí Liêm cười lạnh, trên mặt đầy vẻ khinh thường: “Láo toét, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đây mà!
Nói xong anh ta lấy một tờ giấy mỏng của nhân viên gần đó đặt lên bàn.
"Đã xem chưa? Giấy tờ đây, lập tức dừng dự án cho tôi, nếu không…”
Lúc Bùi Trí Liêm đứng trước đám người Hứa Mộc Tình diễu võ giương oai, thì Lý Hùng và Vương Tiểu Thất đứng ở cửa.
Lý Hùng nháy mắt với Vương Tiểu Thất.
Anh nhét một vật to bằng lòng bàn tay vào tay Vương Tiểu Thất.
Vương Tiểu Thất mỉm cười và gật đầu, ngay lập tức đi về phía Bùi Trí Liêm.
Khi đi ngang qua phía Bùi Trí Liêm, tay phải của cậu ta đã nhanh chóng nhét thứ gì đó vào túi Bùi Trí Liêm với tốc độ cực nhanh.
Từ đầu đến cuối, Bùi Trí Liêm đều không để ý đến hành động nhỏ này của Vương Tiểu Thất.
Sự xuất hiện của Lý Hùng mang đến cho Hứa Mộc Tình một cảm giác gần gũi.
Cô ngẩng chiếc cổ dài trắng nõn thanh tú lên, nghiêm mặt nói: "Đống giấy tờ này, thoạt nhìn cũng biết không có bất kỳ hiệu lực pháp lý nào”.
"Chúng tôi sẽ không dừng dự án vì một số cáo buộc vô lý”.
Bùi Trí Liêm trừng mắt, anh ta dùng một chân đá vào chiếc ghế bên cạnh.
Anh ta bày ra một tư thế vô cùng hung ác, nhìn chằm chằm Hứa Mộc Tình và nói: "Tôi nói cho cô biết, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt à”.
"Hôm nay tôi ở đây, chỉ cảnh cáo nhẹ cho cô biết”.
"Nếu cô dừng dự án ngay bây giờ, thì vẫn có thể cứu vãn được”.
"Chờ tôi quay về đem công văn đến, thì các người coi như xong!"
Lúc này, Lý Hùng cũng nhẹ nhàng bước vào: "Đúng là người làm công tác văn hóa, nói hay quá, chẳng khác gì người kể chuyện”.
"Vì nhà lãnh đạo này nói rất hay, nên chúng ta hãy phát lên TV, để mọi người cùng nghe nào”.
Trong lúc nói chuyện, Lý Hùng búng tay một cái.
Đột nhiên, một số lượng lớn các phóng viên và máy ảnh tràn vào.
"Tách tách!"
"Tách tách!"
"Tách tách!"
Đèn flash của máy ảnh nhấp nháy liên tục.
Bùi Trí Liêm sợ đến mức vội lấy tay che mặt.
Anh ta hét lên: "Tắt máy đi cho tôi!"
"Các người có biết tôi là ai không?"
"Không có sự cho phép của tôi mà các người dám chụp tôi à!"
Một phóng viên lập tức đặt micro trước mặt Bùi Trí Liêm: "Vị lãnh đạo này, chúng tôi là phóng viên của đài truyền hình Đông Phương”.
"Xin anh cho biết, tại sao anh lại dừng dự án của tập đoàn Lăng Tiêu? Có cơ sở nào không?"
Chương 337: Hôn anh, anh nói cho em biết
“Chào ơi, chúng tôi là phóng viên của Pineapple TV”.
“Có thể tiết lộ cho chúng tôi, dự án nào của tập đoàn Lăng Tiêu đã vi phạm quy định, để anh phải đích thân đến đấy đình chỉ”.
“Anh ơi, tôi là phóng viên của tin tức Hải Lang, tôi đại diện cho hàng chục nghìn người hâm mộ trên mạng xin phép phỏng vấn ngài”.
“Vì sao chỉ dựa vào một tờ giấy mỏng tang này, có thế đình chỉ dự án hai mươi tỷ của tập đoàn Lăng Tiêu, rốt cuộc bên trong ẩn chứa nội tình gì đây?”
“Nội tình gì chứ? Làm gì có nội tình gì, ai bảo mấy người nói lung tung vậy!”
Bùi Trí Liêm cũng lo lắng, anh ta không nghĩ rằng lại có nhiều phóng viên đến đây như vậy.
Theo những gì anh ta biết, tập đoàn Lăng Tiêu chính là tập đoàn nhỏ không ai biết tới đến từ Đông Hải.
Họ có thực lực như vậy, có thể mời nhiều phóng viên tòa báo truyền thông đến như vậy?
Do nhưng phóng viên này đuổi theo hỏi đến cùng, Bùi Trí Liêm lập tức bị dồn vào góc tường.
Khi anh ta đang xô đẩy với đám phóng viên, bỗng nhiên có một vật rơi ra từ túi áo.
Lúc vật này rơi ra.
Tất cả máy ảnh, máy quay đều tập trung quay xuống đất.
Mọi người vừa nhìn liền phát hiện ra đó là một cuốn sổ tiết kiệm.
Một người phóng viên nhặt cuốn sổ tiết kiệm lên.
Mở ra xem, mắt anh ta trợn tròn lên.
Sau đó, đưa ngón ta chỉ lên con số trong cuốn sổ.
“Đơn vị, chục, trăm, nghìn, chục nghìn, trăm nghìn, triệu!”
“Trời ơi! Giá trị cuốn sổ lên đến sáu triệu”
“Thế nhưng, chỉ mới mấy tiếng trước gửi vào thôi”.
“Chủ cuốn sổ tiết kiệm này là Trương Ái Liên”.
“Xin hỏi, Trương Ái Liên và anh có mối quan hệ như thế nào?”
Bùi Trí Liêm giật mình khi nghe thấy tên Trương Ái Liên.
Anh ta vội vàng đưa tay ra muốn lấy lại cuốn sổ tiết kiệm giấu đi.
Người phóng viên cầm cuốn sổ không ngừng lùi lại về sau: “Cho tôi hỏi, tại sao anh lại muốn lấy lại cuốn sổ?”
“Điều này có nghĩa là, cuốn sổ tiết kiệm là của anh, Trương Ái Liên và anh có mối quan hệ mật thiết?”
Búi Trí Liêm đang chửi thầm trong lòng.
Bởi vì Trương Ái Liên chính là vợ anh ta!
Anh ta không hề biết cuốn số tiết kiệm này đến từ đâu?
Người ta đút vào túi anh ta từ lúc nào?
Thế nhưng, cuốn sổ tiết kiệm này không thể rơi vào tay người khác.
“Khốn kiếp! Mau đưa quyển số tiết kiệm cho tôi! Cuốn sổ này không phải của tôi!”
“Nếu đã không phải của anh, vậy tại sao anh còn tranh giành với tôi? Không phải đồ của anh, tôi lấy liên quan gì đến anh?”
Hai người bắt đầu giằng co, sau đó, bóp cổ nhau đến chết.
Rất nhiều máy ghi hình thậm chí là camera nhanh chóng quay lại khung cảnh hồi hộp kích thích như thế này.
Chỉ biết là, bây giờ đang phát trực tiếp!
Trước mắt, văn phòng lộn xộn, Hứa Mộc Tình quay đầu nhìn Lý Hùng.
Nhìn thấy Lý Hùng đang nhìn cô nháy mắt cười trộm.
Hứa Mộc Tình đi đến bên cạnh Lý Hùng hỏi nhỏ: “Cuốn số tiết kiệm đó, là anh chuẩn bị? Sao anh biết anh ta sẽ đến?”
Trước mặt bao nhiêu người, Lý Hùng nói nói thầm bên tai Hứa Mộc Tình.
Anh nhìn đôi khuyên tai ngọc tinh xảo của Hứa Mộc Tình, thở nhẹ nói khẽ.
“Em hôn anh, anh sẽ nói cho em biết”.
Hứa Mộc Tình tức giận nhìn thẳng Lý Hùng.
Lý Hùng lại nói: “Đừng sốt ruột, đợi một lúc, tiếp theo sẽ có trò hay ho”.
Nói đến đây, Lý Hùng rút điện thoại ra, gửi tin nhắn đi.
......
Cùng lúc đó, Triệu Đắc Hiền ngồi nhàn nhã ở trong văn phòng, tiếp đãi giám đốc của một tập đoàn đã lên sàn chứng khoán.
Hai người đang nói chuyện rất vui vẻ, văn phòng tràn ngập tiếng cười sảng khoái.
“Reng reng reng......”
Chuông điện thoại kêu lên.
Triệu Đắc Hiền rút điện thoại ra, thấy Bùi Trí Liêm gọi đến, bất giác cau mày.
Chỉ khi không làm được việc, Bùi Trí Liêm mới gọi điện thôi.
Anh ta không nhịn được mắng thầm một tiếng: “Vô dụng, việc nhỏ như vậy mà làm không xong”.
Triệu Đắc Hiền nghe điện thoai, phát hiện đầu dây bên kia rất ồn ào, khẽ cau mày: “Chỗ cậu đang có chuyện gì ồn ào thế?”
“Bảo cậu đình chỉ dự án của tập đoàn Lăng Tiêu, cậu chạy đến chợ làm gì?”
Giọng Bùi Trí Liêm trong điện thoại rất hoảng loạn.
“Sếp ơi! Sếp ơi, không hay rồi! Ở đây phát sinh chuyện khẩn cấp, anh mau qua đây đi!”
“Người của tập đoàn Lăng Tiêu rât hung hăng, họ không hề phối hợp, còn gọi đến rất nhiều người, chặn tôi ở đây”.
“Láo toét, lũ thấp hèn đó không coi ai ra gì nữa rồi”.
Triệu Đắc Hiền không nghe Bùi Trí Liêm nói tiếp, lập tức tắt điện thoại.
Anh ta nói với giám đốc doanh nghiệp ngồi cạnh mình vài câu.
Ngay sau đó, anh ta vội vã rời văn phòng, mặt tức giận rút điện thoại trong túi ra.
“Cậu Dương, tập hợp đông đủ đến đây, đi theo tôi”.
“Tôi muốn đám người thấp hèn ở Đông Hải biết uy lực của Triệu Đắc Hiền này mạnh như thế nào”.
Ngay sau đó tất cả xe đang đậu im một chỗ của Triệu Đắc Hiền cùng xuất phát.
Mấy chục chiếc xe, nối đuôi nhau đi đến tập đoàn Lăng Tiêu.
Cùng lúc đó.
Trong vườn hoa của tập đoàn Lăng Tiêu.
Có mấy sếp lớn, đang đi dạo dưới bóng cây.
Trong đó có người cầm quyền cao nhất ở Thành Hải-sếp Bành
“Sếp à, lúc tập đoàn Lăng Tiêu thành lập công ty, đồng thời cũng cho chúng ta chút lợi ích”.
“Đúng rồi, đúng rồi! Tập đoàn Lăng Tiêu ở Đông Hải vẫn có danh tiếng nhất ở tỉnh Giang Châu.
“Trước đây, tôi có nghe một chiến hữu cũ nói, họ còn quyên góp cho những vùng đất nghèo hai trăm triệu”.
Mấy vị lãnh đạo không ngừng khen ngợi tập đoàn Lăng Tiêu.
Sếp Bành cũng gật gật đầu.
Danh tiếng của tập đoàn Lăng Tiêu trong lòng người dân rất tuyệt vời, rất đáng để các sếp lớn này học hỏi.
Hai dự án mới nhất tập đoàn Lăng Tiêu mới kí được, là do tự tay sếp Bành phê duyệt.
Bên cạnh đó, có lẽ cũng có một nhân vật tầm cỡ đứng sau lưng tập đoàn Lăng Tiêu!
Ngay lúc đó, họ vô cùng lo sợ khi nhận được tin nhắn của người này gửi đến.
Nội dung tin nhắn
“Trưa nay, mời ông ăn khoai lang nướng”.
Khoai lang nướng là cái gì?
Đây là ám hiệu đặc biệt.
Chỉ có người đánh giặc mới hiểu được hàm ý sâu xa!
Khoai lang phải nướng chín mềm từ bên trong mới ăn được!
Vậy bây giờ, nhân vật tầm cỡ này là ai?
Mấy sếp lớn vừa đi vừa tán thưởng.
Họ vừa đi vừa dừng, liền nhìn thấy trước mặt cách đó không xa, có mấy chục chiếc xe vù vù lao tới.
Ngay sau đó, Triều Đắc Hiền đem một đám người, hung hăng đi đến.
Đám người hung hăng, sát khí ngút trời, ùn ùn kéo về hướng tòa nhà cách đó không xa!
Sếp Bành hơi cau mày.
Ông ta hỏi người bên cạnh: “Người cầm đầu lúc nãy, sao tôi nhìn quen thế nhỉ?”
Người đi bên cạnh ông nói: “Người đó tên Triệu Đắc Hiền, là người của sếp Hàn”.
Nhắc đến sếp Hàn, mặt đã tái mét.
Lúc này, anh ta đã đứng bên cạnh, lén lút rút điện thoại trong túi ra.
Muốn gọi điện cho Triệu Đắc Hiền, hỏi Triệu Đắc Hiền rốt cuộc muốn làm gì?
“Tiểu Hàn, không cần gọi điện, họ không phải đang ở trước mặt à, chúng ta đi qua đó, xem đám người này muốn làm gì?”
“Bịch!”
Triệu Đắc Hiền dùng chân đạp cánh cổng làm bằng thủy tinh công nghiệp.
Anh ta không ngờ bị đạp thế mà cánh cửa vẫn không mở ra.
Ngay sau đó, anh ta lại đạp thêm hai phát nữa.
Kết quả, vẫn không nhúc nhích.
Triệu Đắc Hiền lập tức nói với đám người bên cạnh: “Điều này rõ ràng vi phạm quy định xây dựng, hai người lên, đạp nát cái cổng này cho tôi!”
Chương 338: Làm xằng làm bậy
Làm xằng làm bậy!
Kiêu ngạo hống hách!
Chính là sự xuất hiện của Triệu Đắc Hiền!
Tức khắc, hai tên cạnh anh ta dùng xẻng sắt đập “bịch bịch bịch”lên cánh cổng thủy tinh công nghiệp.
Hai tên nỗ lực đập, cánh cổng cuối cùng cũng vỡ.
Triệu Đắc Hiền dẫn đám người khệnh khạng bước vào.
Lúc này, nghe tin vậy Bùi Trí Liêm cũng vội vội vàng vàng xông xa.
Giờ Bùi Trí Liêm tóc tai rồi bời, quần áo xộc xệch.
“Sếp, cứu tôi, cứu tôi với!”
Bùi Trí Liêm nước mắt nước mũi giàn giụa chạy đến.
Anh ta chỉ đám phóng viên sau lưng nói: “Mấy người này đưa tin giả! Vu khống hãm hại ác ý! Nên nhốt bọn chúng lại!”
Triệu Đắc Hiền cười lạnh lùng.
Ánh mắt sắc bén của anh ta nhìn quanh một lượt.
Toát lên vẻ uy nghiêm.
Anh ta giẫm chân trực tiếp lên mấy băng ghế bên cạnh.
Cùng đó, chỉ tay vào đám người kia quát lớn: “Ai là người phụ trách ở đây!”
Hứa Mộc Tình cùng nhân viên đi ra, ngẩng đầu nhìn Triệu Đắc Hiền.
“Tôi là Hứa Mộc Tình - giám đốc tập đoàn Lăng Tiêu”.
“Là Hứa Mộc Tình à? Cô có biết bản thân mắc lỗi gì không?”
“Tôi không biết, tập đoàn chúng tôi luôn luôn tuân thủ quy định”.
“Tất cả các dự án trước khi được thi công, đều được thông qua phê duyệt, tuyệt đối không có gì vi phạm quy định cả”.
Hứa Mộc Tình mới dứt lời, Triệu Đắc Hiền nắm lấy chiếc cốc bên cạnh, ném mạnh xuống đất.
“Choang!”
Chiếc cốc vỡ toang.
Đồng thời, tất cả phóng viên có mặt ở đó đều một phen sửng sốt.
Không ai nghĩ Triệu Đắc Hiền lại thô bạo như vậy.
Còn Triệu Đắc Hiền thấy đám người không ai lên tiếng, bỗng ngẩng đầu lên.
Anh ta thầm đắc ý.
Hừ, đây là đe dọa!
Phải cho đám dân đen này biết tay.
Anh ta lạnh lùng nói: “Cô là cái thá gì, nói không có là không có chắc? Ở đây, cô nói mà được à?”
“Tôi nói các người vi phạm, thì chính là các người vi phạm!”
Nói rồi, Triệu Đắc Hiền chỉ tay về bốn phía: “Xem mấy người làm được cái trò trống gì!”
“Ở đây là nội thành”.
“Một nơi phồn hoa đô thị, mấy người lại trồng cỏ trồng cây!”
“Các người đang tàn phá thiên nhiên”.
Ngông cuồng!
Kiêu ngạo!
Triệu Đắc Hiền thể hiện sự tức giận vô cùng sinh động.
Lúc này, tất cả mọi người trước mặt anh ta đều im lặng không nói gì.
Không có ai phản bác, lại càng không có ai nói gì!
Dường như tất cả đang nín thở.
Nhìn khung cảnh trước mắt, Triệu Đắc Hiền vô cùng hài lòng.
Anh ta nhìn Bùi Trí Liêm, mắt ra hiệu ý nói phải học giống như tôi, cậu còn non lắm.
Búi Trí Liêm liên tục gật đầu, cười nịnh nọt.
“Còn nữa, những cái khác không nói, tòa nhà này vị phạm quy định xây dựng!”
“Ai cho phép các người xây thấp như vậy?”
“Ai cho phép các người xây như thế này?”
“Là ai cho các người dũng khí, để xây nên cái thứ quỷ quái này”.
“Là tôi”.
Lúc này, đằng sau không xa, có giọng đàn ông trầm ấm vọng tới.
“Ha ha! Tôi đã nói, ở đây chắc chắn có người dở trò”.
“Đúng thật! Cuối cùng cũng để tôi phát hiện ra!”
“Tôi muốn xem xem, là ai đã ăn gan hùm mật báo!”
Vừa nói, Triệu Đắc Hiền quay người.
Nhưng khi Triệu Đắc Hiền quay người lại liền ngây ra.
Anh ta há hốc mồm.
Mắt trợn tròn, con ngươi như muốn nhảy ra ngoài.
Tay run, chân run.
Thậm chí chiếc ghế dưới chân anh ta cũng đã phát ra tiếng động “cạch cạch cạch”.
Lúc này, đứng trước mặt Triệu Đắc Hiền là mấy người đàn ông vẻ mặt nghiêm nghị.
Những người này, khiến cho Triệu Đắc Hiền hiếm khi lộ ra dáng cúi đầu khom lưng, khúm núm, đến xì hơi cũng không dám.
Người đàn ông lên tiếng khi nãy, lại là sếp lớn nhất ở Thành Hải!
Vị lãnh đạo này nổi tiếng cương trực công minh, ghét cái ác như kẻ thù!
Ngu rồi!
Ngây ra!
Triệu Đắc Hiền không hiểu tại sao nhưng sếp lớn này lại ở đây?
Chỉ là một nơi nhỏ bé, một tập đoàn ở nông thôn, vì sao lại có các sếp lớn như vậy ở đây?
Lúc Triệu Đắc Hiền ngẩn người, sếp Bành bình bịch bước tới, một chân đạp hùng hổ đạp lên ghế.
Lúc đó, chiếc ghế bị lật.
Triệu Đắc Hiền ngã xuống đất.
Triệu Đắc Hiền đập mông xuống đất, sếp Bành đứng trước mặt trịch thượng nhìn anh ta.
“Tôi đi lính mấy chục năm, ở chiến trường có mấy lần bị địch uy hiếp tính mạng”.
“Trên đời này, tôi hận nhất chính là loại người như cậu!”
“Vừa rồi, cậu diễu võ dương oai cái gì?”
“Cậu dựa vào cái gì mà đập đồ đạc ở đây?”
“Cậu nói cho tôi biết! Là ai cho cậu cái gan này?”
“Cậu nói kiến trúc ở đây vi phạm quy định? Vậy cậu nói cho tôi biêt, đã vi phạm ở đâu?”
“Hay là mồm cậu nói vi phạm, là nó vi phạm, cậu muốn làm gì thì làm?”
Giận dữ!
Gầm lên!
Vị lãnh đạo cứng như thép, hét lên giận dữ.
“Tôi nói cho cậu biêt, nếu bây giờ ở trên chiến trường, tôi đã bắn chết cậu rồi!”
Ngay lúc này, có một người đàn ông trung niên, xách túi đi đến,
Người đàn ông này họ Liễu, tên là Liễu Quát
Ông ta là chú của Liễu Bạch.
Đồng thời, khi Bùi Trí Liêm gọi điện cho Triệu Đắc Hiền, chính là ông ta ngồi uống trà ở văn phòng cũng Bùi Đắc Hiền.
Liễu Quát đưa túi công văn cho Triệu Đắc Hiền, nói: “Vừa này anh đi vội vàng quá, có người đưa túi công văn này đến văn phòng anh”.
“Tôi thấy văn phòng không có ai, nên đem qua đây cho anh”.
Khi nhìn thấy túi công văn, con ngươi Triệu Đắc Hiền sắp rơi ra ngoài!
Đó là Chu Mỹ Chân mới cho người đưa tới!
Sếp Bành nói: “Trong đó đựng cái gì?”
Liễu Quát nói: “Tôi không rõ, giấy tờ của sếp, sao tôi dám tự ý bóc ra”.
Sếp Bành đá Triệu Đắc Hiền: “Đứng dậy, trước mặt tất cả mọi người, mở túi giấy tờ ra cho tôi!”
Toàn thân Triệu Đắc Hiền giống như bị điện giật, không ngừng run lên.
Hai tay kéo khóa kéo của túi công văn ra, tiếng “roẹt roẹt” vang lên.
“Nhanh lên! Đừng có lãng phí thời gian của mọi người nữa!”
Sau khi Triệu Đắc Hiền mở túi công văn, bên trong có một ít lá trà.
Nhìn bề ngoài, những lá trà này không có giá trị gì.
Có thể dễ dàng mua được ở chợ.
“Sếp ơi, bên trong để một ít lá trà”.
“Thế à, bây giờ ông đem nhưng lá trà này pha nước để tôi uống”.
“Sếp à, những lá trà này đều là loại trà bình thường, không nổi tiếng”.
“Trước đây đến nước tiểu tôi còn uống rồi, bây giờ có cốc trà cũng không uống được à?”
Tay Triệu Đắc Hiền run rẩy.
Tim cũng run lên.
Anh ta mở hộp trà, bên trông không phải là lá trà.
Mà là một cuộn tiền mặt!
Sếp Bành trừng mắt, gầm lên!
Giống tiếng sấm sét lôi đình.
“Được lắm! Tôi nói ai là người cho cậu gan tày đình này, hóa ra là bọn người kia!”
“Có tiền, gan cũng to hơn, đúng không?”
“Có thể cậy thế bắt nạt dân chúng đúng không?"
Chương 339: Chơi đùa cho đến chết
Triệu Đắc Hiền quỳ xuống nói liên mồm nói : “Tôi sai rồi, tôi đáng chết”.
“Cậu đúng là đáng chết, nhưng người cậu cần quỳ xin tha thứ không phải tôi, mà là những người sau lưng cậu kia kìa, còn cả những người đã từng bị cậu chèn ép bắt nạt!”
......
Chu Mỹ Trân ngồi thoải mái trên ghế sofa gỗ, đang hưởng thụ được hai tên đàn ông phục vụ.
Hứa Thiên Tứ mồm ngậm tờ báo giống như con chó đi đến trước mặt Chu Mỹ Trân.
Lúc Chu Mỹ Trân cầm tờ báo, vừa xem, trang nhất đưa tin chính là Triệu Đắc Hiền cũng những người liên quan bị ngồi tù.
“Vô dụng! Một đám vô dụng!”
Bà ta nắm lấy tờ báo, hung hăng đánh vào đầu Hứa Thiên Tứ mấy cái.
Chu Mỹ Trân mặt đầy tức giận, ánh mắt lóe lên sát khí.
“Một tập đoàn Lăng Tiêu cỏn con, khá lắm!
“Ở đất Thành Hải này, cũng dám đối đầu với tôi”.
“Tiếp theo đây, xem tôi chơi đùa các người cho đến chết như thế nào!”
Nói rồi, Chu Mỹ Trân lập tức đứng dậy, lấy dây xích xích cổ Hứa Thiên Tứ, vừa đi ra cửa vừa dắt hẳn như một con chó.
Lúc này, trong phòng khách của biệt thự.
Tập trung mấy chục sếp tổng của các tập đoàn kiến trúc xây dựng.
Nhìn vẻ mặt của họ là biết họ không hề tình nguyện đến đây.
Thế nhưng, thế lực của gia tộc Chu Thị rất lớn mạnh.
Trước mặt gia tộc lớn, bọn họ chỉ có thể khom lưng cuốn gối, gọi cái là đến.
“Bịch!”
Chu Mỹ Trân đẩy cửa, đi giầy cao gót, dắt theo Hứa Thiên Tứ bò trên đất giống như một con chó đi về phía đám đông trước mặt.
Bà ta xuất hiện, ngẩng đầu nhìn mọi người nói: “Trong đám mấy người, ai đã từng hợp tác với tập đoàn Lăng Tiêu?”
Mấy chục ông tổng nhìn nhau.
Ở Thành Hải-đô thị làm ăn tầm vóc quốc tế này, điều quan trọng nhất chính là nắm bắt tin tức nhanh.
Tập đoàn Lăng tiêu vốn vô danh nhỏ bé, nhưng vì sự việc Triệu Đắc Hiền đem người đến phá, chớp mắt đã nổi tiếng rồi.
Bây giờ có nhiều sếp tổng trong ngành xây dựng đều nghĩ cách để hợp tác với tập đoàn Lăng Tiêu.
Trong số họ, có ba người có con mắt tinh tường, sớm đã tham gia vào hai những dự án mới khởi động của tập đoàn Lăng Tiêu.
Thế nhưng, nhìn sắc mặt Chu Mỹ Trân hôi như shit.
Bọn họ sao dám nói thật, lắc đầu lia lịa.
“Rất tốt, xem ra mấy người còn biết suy nghĩ”.
Chu Mỹ Trân lôi cổ Hứa Thiên Tứ rồi lên ghế sofa.
Bà ta dùng gót giày sắc nhọn của mình, đạp thẳng lên phía sau lưng Hứa Thiên Tứ, coi anh ta như cái ghế gác chân.
Hứa Thiên Tứ đau đến mức miệng run lên, nhưng không dám kêu, còn bày ra bộ mặt nịnh bợ.
Chu Mỹ Trân giơ bàn tay sơn móng đen của bà ta, chỉ vào mấy chục ông tổng đang đứng trước mặt.
Trong mắt bà ta, những người này không còn là những người gia thế giàu có, mà là những tên ăn mày quỳ trước mặt bà ta xin ăn!
“Tôi cảnh cáo các người, bắt đầu từ bây giờ, ai dám làm ăn với tập đoàn Lăng Tiêu, tôi sẽ không tha cho người ấy!”
“Các người hoặc người thân của các người, bạn bè các người, ai đang làm ăn với tập đoàn Lăng Tiêu, lập tức bao họ dừng lại!”
“Tôi muốn khiến cho tập đoàn này, không nhấc được một viên gạch, không mua nổi một hạt cát!”
Trong số đó, có một vị tên là Vương Thăng Tài, lúc này mới nói nhỏ: “Làm như vậy không được hay lắm?”
Vương Thăng Tài vừa dứt lời, Chu Mỹ Trân lập tức đứng dậy, đi đến trước mặt anh ta
“Bốp!” một tiếng.
Tát Vương Thăng Tài một cái thật mạnh.
“Đồ chó có mắt như mù, có tai như điếc này!”
“Người đâu!”
Lúc này, có hai người đàn bà lực lưỡng tiến đến, một trái một phải giữ chặt Vương Thăng Tài.
“Bẻ một cánh tay vứt đi cho tôi”.
“Còn nữa, sáng mai, tôi muốn thấy tập đoàn anh ta phá sản!”
Hai người đàn bà ra tay cực kỳ độc ác.
Tiếng kêu thảm thiết!
Vương Thăng Tài bị họ đánh gãy tay phải.
Họ lôi Vương Thăng Tài ra ngoài, giống như lôi một con chó!
Chu Mỹ Trân quắc mắt, nhìn một lượt đám người trước mặt, lạnh lùng nói: “Những lời lúc nãy, tôi chỉ nói một lần”.
“Tôi không hy vọng xảy ra sự việc tương tự”.
“Nếu không, hậu quả như nào, mấy người chắc rõ hơn tôi nhỉ”.
“Ở Thành Hải, tôi muốn mấy người sống thì sẽ được sống, muốn mấy người chết thì sẽ phải chết”.
Mấy chục ông tổng liên tục cúi đầu khom lưng.
“Đều ngây ra đấy làm gì? Mau thông báo tin này rộng rãi cho tôi!”
“Ai dám hợp tác với tập đoàn Lăng Tiêu, chính là tìm cái chết!”
Đợi những người này vội vã rời đi.
Chu Mỹ Trân đưa mắt nhìn quanh.
Buột miệng hỏi: “Tiểu Linh đâu?”
“Không phải tôi bảo cô ta đi bắt cái tên Lý Hùng về đây à?”
“Sao đến giờ này vẫn chưa về?”
Lúc này, Đàm Xuân Linh đã đến khu vườn hoa nơi tập đoàn Lăng Tiêu mở văn phòng.
Vườn hoa này thu hút không ít người dân quanh đó đến thăm thú.
Đàm Xuân Linh đi trên con đường đầy bóng râm.
Cô ta đến văn phòng bất động sản của tập đoàn Lăng Tiêu.
Lúc này, Cam Hưng Bá dẫn theo mấy nhân viên đang lắp lại cánh cổng thủy tinh vừa bị phá hỏng.
Đàm Xuân Linh tiến nhanh đến, hỏi một nhân viên đang đứng đó: “Lý Hùng đang ở đâu?”
Cách Đàm Xuân Linh nới chuyện, cũng giống như cơ bắp cuồn cuộn như muốn nổ tung trên người cô ta, thẳng thẳn đơn giản.
Người nhân viên nhìn cô ta, không nói câu nào, tiếp tục làm việc.
Đàm Xuân Linh liền giờ cánh tay lên, nắm lấy áo của anh nhân viên, nhấc bổng lên.
Hành động này của cô ta, nhìn rất nhẹ nhàng, giống như nhấc đứa trẻ con ba tuổi lên vậy.
“Cô ta hỏi lại, Lý Hùng ở đâu?”
Không những thẳng thắn, mà còn rất thô bạo.
“Tôi không biết Lý Hùng”.
Đàm Xuân Linh hừ một tiếng, ném người nhân viên xuống.
Người nhân viên vẽ ra một đường cong trên không trung.
Nhìn thấy người sắp rơi xuống đây, bỗng nhiên có một cơn gió mạnh thổi qua.
Cam Hưng Bá dùng cánh tay mạnh mẽ đỡ lấy người nhân viên.
Cam Hưng Bá rảo bước đến trước mặt Đàm Xuân Linh nói: “Cô tìm đã đại ca tôi có việc gì?”
Hai người cao to ngang nhau, đều cao hơn hai mét.
Không những vậy, đầu cũng na ná nhau.
Toàn thân đều là cơ bắp cuồn cuộn.
Hai người đứng như vậy, đám nhân viên bên cạnh lập tức “xì xào”, mọi người tản ra.
Bầu không khí bắt đầu tràn ngập mùi thuốc nổ.
Đàm Xuân Linh lạnh lùng nói: “Giao Lý Hùng ra đây, nếu không, tôi bẻ gãy cổ anh”.
Lời của Đàm Xuân Linh khiến Cam Bá Hưng buồn cười.
“Tôi tự thấy bản thân đã hổ báo rồi, không ngờ còn có người hổ báo hơn tôi”.
“Tôi nói này loại chân yếu tay mềm như cô, còn muôn bẻ gãy cổ tôi?”
“Đến đây, đưa tay cô ra đây, cho tôi xem xem cô mạnh như thế nào”.
Vừa dứt lời, Đàm Xuân Linh lập tức giơ nắm đấm, hung hăng đấm thẳng mặt Cam Bá Hưng.
“Bịch!”
“Bịch!”
“Bịch!”
Mỗi đấm của Đàm Xuân Linh cực kì mạnh.
Cùng với tiếng va chạm, hai người này đánh nhau kịch liệt!
“Ha ha! Không ngờ rằng, một người không có não như cô, vậy mà lại là một cao thủ cấp độ tông sư!”
“Thú vị!”
“Đến đây, đánh tiếp!”
Từ khi đi theo Lý Hùng, thực lực của Cam Bá Hưng ngày một tiến bộ.
Tất cả những chiêu mà Lý Hùng dạy, anh ta học rất nhanh.
Bây giờ ngày nào anh ta cũng muốn có người đánh cùng.
Chỉ là, những người làm bên cạnh kia đều không phải đối thủ của anh ta.
Bây giờ, gặp một ả đàn bà ngang tài ngang sức, khiến cho Cam Bá Hưng không khỏi ngứa ngáy.
Chương 340: Hai người rất xứng đôi
Hai người đánh đấm “bộp bộp bộp” trên đất, nắm đấm không ngừng va đập vào nhau.
Tiếng nắm đấm vang lên như tiếng đóng cọc.
Không chỉ âm thanh vô cùng lớn mà còn tạo ra chấn động rất mạnh mẽ.
Khiến cho các ô cửa kính của toàn bộ tòa nhà rung lên ầm ầm.
Đàm Xuân Linh càng đánh càng cảm thấy sợ hãi.
Cô ta từ nhỏ đã mạnh mẽ hơn những người khác.
Sau khi trưởng thành, sức lực đã đạt được đến đỉnh cao.
Trong gia tộc Chu Thị, ngay cả những tên đại tông sư kia cũng không dám đấu với cô ta.
Nhưng người đàn ông trông vừa xấu vừa ngu ngốc trước mắt này lại mạnh hơn cả cô ta!
Ngay sau đó, Đàm Xuân Linh phát hiện ra cô ta không phải là đối thủ của Cam Hưng Bá.
Cô ta nhanh chóng lùi lại, nói một câu: “Anh nói với Lý Hùng, tôi sẽ quay lại”, sau đó, quay người rời đi.
“Này! Tôi vẫn chưa đánh thắng cô mà, lần sau tới nhớ nói với tôi một tiếng, chúng ta lại đánh tiếp nhé!”
Cam Hưng Bá cười đắc ý nhìn theo bóng Đàm Xuân Linh.
Hắn đưa tay ra sờ cằm.
“Người phụ nữ này trông cũng được phết”.
Giọng nói của Lý Hùng dọa Cam Hưng Bá nhảy dựng lên.
Cam Hưng Bá vội vàng phủ nhận: “Đại ca, anh nói gì thế?”
“Tôi nói người phụ nữ này khá hợp với cậu đó”.
“Lần sau cô ta tới thì đừng để cô ta đi”.
“Trực tiếp kéo cô ta vào trong lùm cây, lăn lộn vài vòng là cô ta đã trở thành người phụ nữ của cậu rồi”.
“Sau này, dù ở dưới đất hay trên giường, hai người muốn chơi gì mà chẳng được”.
Lý Hùng nói xong, Cam Hưng Bá cũng nghĩ như vậy, hơn nữa còn có chút phấn khích.
Trong đầu các nhân viên đứng bên cạnh không ngừng hiện lên những cảnh tượng không đứng đắn.
Một người đàn ông và một người phụ nữ cơ bắp cùng nằm trên một chiếc giường.
Sau đó, chiếc gường tội nghiệp đó bị những chuyển động mạnh mẽ trên giường làm sập xuống một cách không thương tiếc.
Chao ôi!
Tất cả mọi người đều cảm thấy rùng mình.
Nổi hết cả da gà da vịt.
Lúc này, một chiếc xe dừng lại ở cách đó không xa.
Tay phải của Vương Thăng Tài đang được băng bó.
Nhờ sự giúp đỡ của tài xế, anh ta vội vàng chạy đến.
Vương Thăng Tài đã từng gặp Lý Hùng, biết rằng đây là chồng của Hứa Mộc Tình.
Vương Thăng Tài vội vàng hỏi Lý Hùng: “Anh Lý, cho hỏi, cô Hứa có ở đó không?”
Thấy bộ dạng rất gấp gáp của Vương Thăng Tài, Lý Hùng liền dẫn anh ta vào văn phòng.
Vương Thăng Tài vừa bước vào, chưa kịp nói gì anh ta đã chắp hai tay trước ngực xin cầu cứu: “Cô Hứa, xin cô hãy cứu tôi!”
Vương Thăng Tài kể tất cả mọi chuyện đã xảy ra với anh ta một cách rõ ràng rành mạch.
Hứa Mộc Tình sau khi nghe thấy Chu Mỹ Trân ngang ngược thô bạo như vậy liền cau mày.
“Cái người tên Chu Mỹ Trân này sao có thể như vậy được? Thật đúng là coi trời bằng vung”.
Vương Thăng Tài thở dài một hơi: “Gia tộc Chu Thị thật sự rất lớn mạnh nên không ai dám đắc tội với bọn chúng”.
“Bây giờ Chu Mỹ Trân đang lên tiếng, không cho phép mọi người hợp tác với tập đoàn của cô”.
“Tới đây, tập đoàn của cô cũng sẽ giống như chúng tôi, trở nên vô cùng khó khăn”.
“Nếu có chuyện gì xảy ra thì tập đoàn Lăng Tiêu của cô có thể từ bỏ Thành Hải, rút về tỉnh Giang Châu”.
“Nhưng chúng tôi thì không thể, gốc gác của chúng tôi đều ở Thành Hải”.
“Bây giờ bởi vì mấy người mà tôi đã đắc tội với Chu Mỹ Trân rồi”.
“Tay tôi đứt cũng không sao, nhưng hàng trăm nhân viên trong công ty tôi đang phải dựa vào tập đoàn này để kiếm miếng cơm”.
“Cô Hứa, cô hãy nghĩ cách đi”.
Húa Mộc Tình quay lại nhìn Lý Hùng.
Lý Hùng bình thản nói: “Anh Vương, mặc dù tôi không biết gì về kinh doanh”.
“Nhưng tôi biết rằng kinh doanh chính là để nguồn hàng hóa không bị thiếu hụt, sau đó thu lãi tiền hàng”.
“Tập đoàn của các anh kinh doanh vật liệu xây dựng đúng không?”
Vương Thăng Tài gật đầu lia lịa.
Anh ta không học nhiều.
Chưa kịp tốt nghiệp trung học đã từ quê lên thành phố để làm việc.
Bắt đầu từ công việc bê gạch trên công trường cho đến vị trí tổng giám đốc tập đoàn như hiện tại.
Anh ta không học rộng hiểu nhiều nhưng anh ta có tầm nhìn xa trông rộng.
Khi nhìn thấy Lý Hùng, anh ta cảm thấy người này thật phi thường.
Mặc dù có không ít người sau lưng chê bai Lý Hùng chỉ là thằng ở rể ăn bám nhà vợ.
Tuy nhiên, Vương Thăng Tài không nghĩ như vậy.
Lý Hùng có thể trở thành con rể của tập đoàn Lăng Tiêu chứng tỏ anh cũng phải giỏi hơn người khác.
Lý Hùng lại nói: “Mụ già đó muốn đối phó với anh, chẳng qua là dùng cách gây áp lực cho ngân hàng khiến cho ngân hàng không tiếp tục cho anh vay tiền nữa”.
“Chỉ cần thanh khoản của anh bị đóng băng, tập đoàn của anh sẽ bị xóa sổ”.
“Nhưng kể từ bây giờ, tất cả các vật liệu xây dựng của tập đoàn anh sẽ được chuyển đến tập đoàn Lăng Tiêu”.
“Chúng tôi thiếu cái gì? Các anh cung cấp cái đó?”
“Khi hàng đến, chúng tôi sẽ trực tiếp đưa tiền mặt cho các anh”.
“Như vậy, những khó khăn của tập đoàn Lăng Tiêu chúng tôi sẽ được giải quyết và vấn đề của tập đoàn các anh cũng sẽ được giải quyết”.
“Thanh toán bằng tiền mặt?!”
Vương Thăng Tài sau khi nghe những lời đó của Lý Hùng, kinh ngạc đến mức không ngậm được miệng.
Anh ta vội vàng quay người hỏi Hứa Mộc Tình: “Giám đốc, chuyện này có khả năng không?”
Hứa Mộc Tình tự tin cười nói: “Chồng tôi đã nói gì thì là như thế đó, anh ấy chưa từng lừa ai bao giờ”.
“Tôi biết ngay mà, tôi biết ngay anh Hùng đây không phải là người bình thường”.
“Nếu đã như vậy thì số phận Vương Thăng Tài tôi đây sẽ giao cho hai người”.
“Mà không chỉ riêng tập đoàn chúng tôi, tôi sẽ báo tin này cho một số bạn bè đáng tin cậy”.
“Chỉ cần tập đoàn Lăng Tiêu của hai người thiếu cái gì, chúng tôi sẽ ngay lập tức cung cấp cái đó!”
Sau khi Vương Thăng Tài vui vẻ rời đi.
Hứa Mộc Tình quay đầu nhìn Lý Hùng, nhỏ giọng hỏi: “Chồng à, có phải em vô dụng lắm không? Mỗi lần gặp phải khó khăn gì đều cần anh đứng ra giải quyết”.
Lý Hùng nắm lấy tay Hứa Mộc Tình: “Em nói vậy gì thế, vừa nãy anh Vương vội vội vàng vàng chạy đến, mở miệng ra là đã nhờ em giúp đỡ”.
“Cho thấy bây giờ người ta đã bắt đầu tin tưởng em rồi”.
“Anh ấy mà, chỉ là trong túi có dư hơi nhiều tiền thôi”.
Lời của Lý Hùng khiến Hứa Mộc Tình bật cười.
Cô nhìn Lý Hùng bằng ánh mắt đầy xúc động: “Chồng à, có anh bên cạnh thật tốt”.
“Em nhất định sẽ giữ anh thật chặt, tuyệt đối không để cho người phụ nữ khác cướp anh đi mất đâu”.
Lúc Hứa Mộc Tình nói ra những lời này, trong ánh mắt cô tràn đầy sự quyết tâm và kiên định.
Lý Hùng nói: “Trên đời này, người nhìn trúng tên lang bạt đầu đường xó chợ như anh, sợ rằng chỉ có mỗi mình em thôi đấy”.
“Hừ, em không tin. Anh ưu tú như vậy, nhất định là có một hàng dài các cô đang xếp hàng tương tư anh!”
...............
Sân bay quốc tế Đông Hải.
Đường VIP ở sân bay bất ngờ trống rỗng.
“Nhanh, nhanh!”
Những tên vệ sĩ dáng người cao lớn, thân hình vạm vỡ, bọn họ mặc vest đen, đeo kính râm đen.
Lúc này, bọn họ xếp ngay ngắn thành hai hàng.
Hình thành một bức tường, chặn những người đi bộ ở hai bên lại.
Đám người này sắc mặt nghiêm nghị, giống như đang đối mặt với kẻ thù.
Lúc này, trong đám người đang đứng hóng hớt xung quanh, có người nói nhỏ: “Ô, cảnh này hình như có chút quen thuộc”.
“Tôi nhớ không lâu trước đây cũng xuất hiện cảnh tượng lớn như vậy”.
“Chẳng lẽ lại có nhân vật lớn nào đó đến Đông Hải của chúng ta sao?”
Đám người rì rầm bàn tán, lúc này tiếng giày cao gót chạm đất vang lên trong khu VIP của sân bay.
“Cộp, cộp....”
Ánh nắng chiều tà len lỏi qua khung cửa sổ, chiếu rọi lấp lánh trên nền đất.
Dưới ánh nắng vàng ươm, một người phụ nữ mặc bộ đồ thời trang màu oải hương xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Bình luận facebook