• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Nhặt được nữ tổng tài xinh đẹp làm vợ (5 Viewers)

  • Chương 341-345

Chương 341: Người phụ nữ hoàn hảo

Cô ta có mái tóc đen dài như thác nước.

Phần đuôi tóc hơi vểnh lên, xõa dài trên tấm lưng mảnh mai.

Các đường nét trên khuôn mặt vô cùng hài hòa, không thể tìm thấy bất kỳ khuyết điểm nào.

Chỉ một ánh mắt.

Chỉ cần nhìn thoáng qua đã có thể khắc sâu vào trong tâm trí.

Đôi mắt sâu thăm thẳm như bầu trời đầy sao khiến bao người say đắm.

Không thể nào thoát ra được!

Đôi chân trắng nõn dài thẳng tắp, mỗi bước di chuyển đều làm xiêu lòng tất cả các chàng trai đang có mặt ở đây.

Nhịp tim của bọn họ cũng dao động theo tiếng giày cao gót chạm đất.

Nhẹ nhàng trầm bổng.

Vẻ đẹp của cô ta không cách nào chối từ được.

“Trời ơi! Tôi đang nằm mơ sao!”

“Trên đời này sao lại có người xinh đẹp như vậy được chứ!?”

“Cô ấy lẽ nào là minh tinh sao? Sao tôi chưa từng nhìn thấy nhỉ?”

Sự xuất hiện của cô ta đã gây náo loạn cả đám đông.

Mọi người xung quanh muốn tiến đến gần để nhìn cho rõ.

Tuy nhiên, họ đã bị chặn lại bởi thân hình cao lớn và cường tráng của những tên vệ sĩ.

Mặc dù trong hội trường có rất nhiều người nhưng không một ai biết thân phận của cô ta.

Theo lời của Lý Lâm, cô ta là “cô năm”, cháu gái trong chi chính của gia tộc Vũ Thị.

Nhà thiết kế nổi tiếng trong giới thời trang.

Nữ hoàng phố Wall không thể định giá thân phận trên thị trường!

Vũ Khuynh Mặc!

Khuynh Mặc.

Không thể dùng từ ngữ để miêu tả vẻ đẹp mỹ miều của cô ta.

Vũ Khuynh Mặc có một chiếc Hummer bản dài.

Trong khoang xe rộng rãi, Vũ Khuynh Mặc yên lặng ngồi đó.

Những lúc cô ta không nói chuyện, trông cô ta lạnh lùng như một tảng băng.

Trong đôi mắt bao la như bầu trời đầy sao, thỉnh thoảng lại ánh lên một tia sáng vô cùng sắc bén.

“Anh ấy ở đâu?”

“Thưa cô, cậu Lý không ở Đông Hải, cậu ấy đang ở Thành Hải”.

“Tiếp tục nói”.

“Vâng”.

Đối với những người vừa rồi, Vũ Khuynh Mặc đẹp như một nàng tiên giáng trần.

Được làm việc bên cạnh một nàng tiên như vậy hẳn là một việc vô cùng thích thú.

Những người này ai nấy cũng đều rất xinh đẹp.

Bất kể ngoại hình hay là học vấn.

Dù có ở đâu cũng sẽ thu hút rất nhiều cậu chủ của các thế gia lớn.

Bọn họ chỉ cần ngoắc tay một cái, tiền bạc và danh tiếng sẽ tự tìm đến cửa.

Nhưng trên thực tế, mỗi một người bên cạnh Vũ Khuynh Mặc đều rất thận trọng và nghiêm ngặt.

Trước mặt Vũ Khuynh Mặc, bọn họ đều phải nói năng thận trọng, thậm chí còn nơm nớp lo sợ.

Lúc nói chuyện phải cẩn thận từng li từng tí.

Sợ rằng chỉ cần nói sai một câu, thậm chí là một từ thôi cũng sẽ khiến cho cô ta không hài lòng.

Người hầu nói tiếp: “Tập đoàn Lăng Tiêu vừa mới mở thêm một công ty bất động sản”.

“Bọn họ đã tiến vào Thành Hải và xây dựng một khu đô thị ở đây”.

Người hầu báo cáo tất cả mọi chuyện mà mình điều tra được một cách rất chi tiết và rõ ràng.

Nếu như Hứa Mộc Tình ở đó, cô sẽ vô cùng ngạc nhiên.

Bởi vì đối phương có thể nói là đã nắm rõ toàn bộ mọi chiến lược và đường đi nước bước của bọn họ.

Cho dù là chuyện vừa mới xảy ra.

Người hầu đó đều biết rất rõ ràng.

Thậm chí, biết cả chuyện Vương Thăng Tài vừa thuyết phục bốn người bạn hợp tác với tập đoàn Lăng Tiêu.

Sau khi nghe báo cáo xong, Vũ Khuynh Mặc hơi nhắm mắt lại.

Trông cô ta như đang nhắm nghiền hai mắt.

Nhưng tất cả những người hầu thân cận bên cạnh Vũ Khuynh Mặc đều đang nín thở chờ đợi, hơi thở của họ như bị chậm mất một nhịp.

Không lâu sau, Vũ Khuynh Mặc hờ hững thốt ra ba chữ: “Tới Thành Hải”.

Một người hầu ở bên cạnh thấp giọng nói: “Cô chủ, cô vừa đáp chuyến bay đường dài như vậy chắc là mệt rồi, hay là về khách sạn nghỉ ngơi một lát trước đi”.

Lúc này, hàng lông mi mảnh mai của Vũ Khuynh Mặc khẽ rung lên.

Cô ta từ từ mở mắt ra.

Lúc này, người hầu đang muốn tiếp tục thuyết phục Vũ Khuynh Mặc về khách sạn nghỉ ngơi đột nhiên toàn thân run bần bật, mồ hôi lạnh túa ra như mưa!

Cô ta cúi gằm đầu xuống, sắc mặt tái mét, hai tay bấu chặt ống quần.

“Thuộc hạ đáng chết, thuộc hạ đáng chết!”

Vũ Khuynh Mặc nhắm mắt im lặng.

Lúc này những người hầu xung quanh mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Cô người hầu lúc này, giống như vừa được vớt từ dưới sông lên, toàn thân run lên bần bật.

Vài người hầu bên cạnh coi như không nhìn thấy gì, không nói gì, ai nấy cũng tập trung hết sức, dường như chỉ đang chờ một câu mệnh lệnh của Vũ Khuynh Mặc bất cứ lúc nào.

Không lâu sau, đôi môi gợi cảm và ẩm ướt của Vũ Khuynh Mặc khẽ mở ra.

Giống như giọng nói của một vị thần truyền đến tai tất cả những người hầu có mặt ở đây một cách rõ ràng.

“Hãy soạn thảo một văn bản chính thức và nộp cho bộ phận quan hệ công chúng của tập đoàn Lăng Tiêu. Tôi muốn chính thức gặp Hứa Mộc Tình”.

“Vâng!”

......

Lúc này, ở trang viên biệt thự gia tộc Hậu Thị.

Lai Phúc vội vàng đi vào phòng làm việc của Hậu Thụy Niên.

“Lão gia, không ổn rồi! Vừa có tin tức báo rằng Khuynh Mặc đã đi đến Đông Hải rồi”.

“Ông nói gì cơ!?”

Hậu Thụy Niên ngày thường luôn tỏ ra điềm tĩnh và thận trọng, nhưng sau khi biết tin này bất ngờ bật dậy.

“Không phải hôm qua cô ta vẫn đi tham dự Diễn đàn Thế giới Davos sao?”

“Sao hôm nay đã quay về rồi?”

“Hơn nữa lại còn đi Đông Hải, ông chắc chắn không nghe nhầm đấy chứ?”

“Hoàn toàn đúng sự thật! Tin tức này vừa được một gián điệp của chúng ta thu thập được ở Đông Hải. Anh ta còn chụp được ảnh của Vũ Khuynh Mặc!”

Nói xong, Lai Phú đưa một bức ảnh phóng to cho Hậu Thụy Niên.

Độ sắc nét của bức ảnh này không cao lắm.

Tuy nhiên khi nhìn thấy hình bóng của Vũ Khuynh Mặc, Hậu Thụy Niên đã có thể xác định chắc chắn là cô ta.

Cô gái này là người mà con trai ông ta yêu bằng cả sinh mệnh, và anh ta đang cố gắng để theo đuổi cô ta bằng mọi cách!

Hậu Thụy Niên chậm rãi ngồi xuống ghế sofa, nhưng ngay sau đó ông ta lại đứng dậy.

Sau khi đứng dậy, lại ngồi xuống.

Ông ta lặp đi lặp lại hành động đó nhiều lần, trông có vẻ bồn chồn không yên.

Bây giờ cho dù là Vua sát thủ đến trước cửa chuẩn bị giết cả nhà ông ta rồi cũng không khiến ông ta đứng ngồi không yên như vậy.

Thân phận của Vũ Khuynh Mặc thực sự rất đặc biệt.

Đối với gia tộc bọn họ, Vũ Khuynh Mặc là sợi dây gắn kết mối quan hệ thông gia của hai gia tộc.

Đồng thời cũng là điều kiện bắt buộc để con trai ông ta có thể đạt tới đỉnh cao của cuộc đời.

Nếu như không có Vũ Khuynh Mặc, cuộc sống của con trai ông ta chắc chắn sẽ trở nên hỗn loạn.

Nếu như không có Vũ Khuynh Mặc, gia tộc Hậu Thị bọn họ không có cách nào để bước chân ra nước ngoài, không thể quyết sống mái một phen với bọn tài phiệt trên thế giới.

Vũ Khuynh Măc!

Vũ Khuynh Mặc!

Cô ta là gốc rễ của tất cả mọi chuyện!

Cũng là chìa khóa then chốt!

Hậu Thụy Niên vội hỏi Lai Phúc: “Bây giờ có thể xác nhận được mục đích chính xác cô ta đi Đông Hải là gì không?”

Lúc này, Hậu Thụy Niên lại nghĩ ra gì đó, nhanh chóng bổ sung: “Lý Hùng thật sự là thằng khố rách áo ôm năm đó sao?”

Lai Phúc lắc đầu nói: “Thuộc hạ đã tiến hành một cuộc điều tra có độ chính xác cao”.

“Nhưng không có thông tin nào cho thấy rằng Lý Hùng chính là thằng khốn bị đuổi khỏi nhà năm đó”.

“Hơn nữa, đường đường là con trai gia tộc Lý Thị không thể nào trở thành thằng ở rể cho một gia tộc nhỏ bé được”.

“Cho dù là tập đoàn Lăng Tiêu bây giờ có chút khởi sắc, nhưng so với gia tộc Lý Thị thì khoảng cách thật sự quá lớn”.

“Hơn nữa, với mạng lưới tình báo của nhà họ Lý, bọn họ không thể không biết đến sự tồn tại của Lý Hùng được”.

“Nếu như biết rồi, càng không thể cứ để cậu ta ở lại Đông Hải, trở thành trò cười cho các gia tộc lớn khác”.

Hậu Thụy Niên gật đầu: “Ông nói như vậy cũng có lý”.

“Nhưng câu hỏi đặt ra bây giờ là tại sao Vũ Khuynh Mặc lại đi đến Đông Hải?”
Chương 342: Não không có nếp nhăn

Đối với câu hỏi của Hậu Thụy Niên, Lai Phúc không có cách nào trả lời.

Bởi vì vị Nữ hoàng phố Wall này mỗi khi làm việc đều không theo quy tắc gì hết.

Không ai có thể đoán được ý định thật sự của cô ta.

Ngay cả bố mẹ đẻ của cô ta cũng không thể nào theo kịp.

Mặc dù cô ta trên danh nghĩa vẫn là cô năm của gia tộc Vũ Thị.

Nhưng trên thực tế, cô ta đã bảy năm rồi chưa về nhà, dù cho có về nước cũng chỉ đến nhà họ Lý.

Nếu như nói đến con nhà quyền quý thật sự thì cô ta chính là như vậy.

“Đông Hải! Đông Hải!”

“Nơi này nhất định có điều gì đó đặc biệt”.

“Bây giờ ông lập tức phái “đội Ảnh Sát” đi tới Đông Hải”.

“Dù cho có phải lật tung Đông Hải lên thì cũng phải tìm ra lý do tại sao Vũ Khuynh Mặc lại đi tới đó”.

“Ngoài ra, tôi đã quá mệt mỏi với việc phải đoán già đoán non thân phận thật sự của tên Lý Hùng đó rồi”.

“Hắn ta chỉ là một con kiến, không cần phải tốn công sức nghĩ nhiều làm gì”.

“Ông dặn “đội Ảnh Sát” khử luôn tên Lý Hùng này đi cho tôi”.

“Nếu như tập đoàn Lăng Tiêu ngáng chân ngáng tay thì cũng tiện thể giết luôn cả gia tộc nhà bọn chúng đi!”

Hậu Thụy Niên hai mắt sắc lẹm như dao, khắp người toả ra sát khí đằng đằng.

Đội Ảnh Sát là sát thủ chuyên nghiệp được đào tạo bởi gia tộc Hậu Thị.

Bọn họ đều là những đứa trẻ mồ côi bị cha mẹ bỏ rơi.

Dù là nam hay nữ, khi bọn họ chỉ mới ba đến năm tuổi sẽ bị ném vào một môi trường rất khắc nghiệt, đấu tranh chống trọi với thiên nhiên để giành giật sự sống.

Một khi thông qua cấp độ đầu tiên.

Tiếp theo đó, sẽ có những người đặc biệt huấn luyện bọn họ một cách rất tàn nhẫn.

Trong những khóa huấn luyện này, chết là chuyện rất bình thường.

Trong sự nghiệp huấn luyện hơn mười năm của bọn họ chỉ có một niềm tin duy nhất đó là có thể tiếp tục sống.

Để có thể tiếp tục sống, bọn họ không chỉ phải trải qua nhiều lần sinh tử mà thậm chí còn phải tự tay giết chết những người bạn đồng đội của mình.

Lạnh lùng.

Tàn nhẫn.

Đây chính là đặc điểm của các thành viên trong đội Ảnh Sát.

Đội Ảnh Sát một khi đã ra trận thì nhất định sẽ có máu chảy đầu rơi.

Hậu Thụy Niên lần này đã cử đội Ảnh Sát đến Đông Hải.

Có thể thấy được ông ta rất coi trọng việc này.

Đối với ông ta, Lý Hùng nhất định phải chết!

…….

“Choang!”

Trong biệt thự.

Kèm theo âm thanh sắc nét.

Chu Mỹ Trân tức giận đập vỡ tan tành một bình sứ trị giá hơn một trăm nghìn nhân dân tệ.

Chu Mỹ Trân chỉ vào Đàm Xuân Linh.

“Rác rưởi, ngay cả chuyện nhỏ như vậy cũng không làm xong, tôi giữ cô lại thì còn có tác dụng gì hả?”

Chu Mỹ Trân tức giận đến mức cảm thấy việc đập vỡ đồ đạc cũng không thể khiến bà ta giải tỏa được.

Bà ta nhấc đôi giày cao gót lên và đá vào người Hứa Thiên Tứ đang quỳ ở bên cạnh.

Mỗi một cú đá, chiếc giày cao gót nhọn hoắt sẽ để lại vết bầm tím trên làn da vốn đã nhiều vết thâm tím của Hứa Thiên Tứ.

Hứa Thiên Tứ vẫn cúi đầu.

Anh ta nghiến răng chịu đựng những lời sỉ nhục không ngớt của Chu Mỹ Trân.

Từ góc độ của Chu Mỹ Trân không thể nhìn thấy trong đôi mắt của Hứa Thiên Tứ đã tức giận đến mức hằn lên từng tia máu.

Phẫn nộ!

Thù hận!

Nham hiểm!

Chu Mỹ Trân sau khi trút giận lên cơ thể Hứa Thiên Tứ rồi nói với Đàm Xuân Linh: “Bây giờ cô lập tức dẫn người đi bắt tên Lý Hùng đó về đây cho tôi”.

Là người cầm quyền của gia tộc Chu Thị.

Chu Mỹ Trân từ khi còn nhỏ đã có thể hô mưa gọi gió, muốn gì được nấy.

Lúc còn trẻ thì tha hồ chơi đùa với đàn ông.

Trong mắt của bà ta, người đàn ông có thể tùy tiện chơi đùa cơ thể của phụ nữ.

Bà ta cũng có thể làm ngược lại, chơi đùa đám đàn ông chuyên bám váy phụ nữ này.

Khoảng thời gian dài trong quá khứ, bà ta không biết đã chơi qua bao nhiêu thằng đàn ông.

Chỉ cần bà ta nhìn trúng người nào thì bà ta nhất định phải có được hắn.

Sau khi đã chơi chán.

Vất đi.

Làm bị bỏng.

Hủy hoại.

Cắt ra thành từng mảnh.

Đều không quan trọng.

Dù sao bà ta cũng đã chơi chán rồi.

Lúc này, Đàm Xuân Linh cúi đầu, nói với Chu Mỹ Trân: “Bà chủ, người chúng ta đưa tới không đủ”.

“Bên cạnh Lý Hùng có một cao thủ rất lợi hại, tôi đánh không lại hắn”.

Chu Mỹ Trân đi đến trước mặt Đàm Xuân Linh, chỉ vào cái đầu to bự của cô ta và nói: “Não cô không có nếp nhăn à?”

“Cô không nghĩ ra được cách nào để đánh lạc hướng cái tên gọi cao thủ đó à?”

“Người tôi muốn là Lý Hùng, không phải người khác!”

Chu Mỹ Trân cho rằng tên lang thang phiêu bạt như Lý Hùng có thể trở thành con rể của tập đoàn Lăng Tiêu.

Cho thấy anh ta nhất định rất xuất sắc ở một số phương diện.

Mà Chu Mỹ Trân theo thói quen cho rằng Lý Hùng nhất định là rất lợi hại ở phương diện đàn ông.

Bởi vì trước đây lúc bà ta lựa chọn đàn ông.

Ngoài gương mặt điển trai và thân hình cường tráng.

Điều quan trọng nhất là coi trọng khả năng trên giường.

Chu Mỹ Trân đã xem qua ảnh của Lý Hùng.

Người đàn ông này vừa mạnh mẽ vừa nam tính.

Đè anh ta lên giường rồi thoải mái chơi đùa, cảm giác nhất định sẽ vô cùng tuyệt vời!

Lúc này, Hứa Thiên Tứ đang quỳ rạp trên đất bỗng ngẩng đầu lên nói.

“Bà chủ, tôi có một cách này, có thể đánh lạc hướng người bên cạnh Lý Hùng”.

Chu Mỹ Trân cúi đầu xuống nhìn Hứa Thiên Tứ.

“Anh ngẩng đầu lên cho tôi”.

Hứa Thiên Tứ vừa mới ngầng đầu lên, giày cao gót của Chu Mỹ Trân đã chào đón anh ta.

Chu Mỹ Trân đạp gót giày cao gót thẳng vào mặt Hứa Thiên Tứ.

“Nói, anh có cách gì?”

Hứa Tiên Tứ như một con chó quỳ rạp dưới đất.

Anh ta ngẩng đầu lên, khi nói chuyện, mồm chạm vào gót giày của Chu Mỹ Trân: “Bên cạnh Lý Hùng có vài tên cao thủ”.

“Nếu như người của chúng ta không đủ, căn bản không có cách nào ly gián bọn chúng được”.

“Tôi nghĩ bà chủ nên phái tất cả cao thủ xung quanh chúng ta đi, như vậy là có thể đủ rồi”.

Trong đầu Chu Mỹ Trân lúc này tràn ngập hình ảnh Lý Hùng quằn quại trong vòng tay của bà ta.

Bà ta đã rạo rực khắp người rồi.

Khi nghe Hứa Thiên Tứ nói xong câu này, bà ta quyết định để Đàm Xuân Linh đưa tất cả các cao thủ bảo vệ gia tộc đi đến đó!

Sau khi những cao thủ này rời đi, Chu Mỹ Trân kéo Hứa Thiên Tứ vào phòng.

Trước khi Lý Hùng đến, bà ta muốn Hứa Thiên Tứ thay thế anh.

Hứa Thiên Tứ vừa phục vụ Chu Mỹ Trân vừa nói: “Bà chủ, cách đây một thời gian, tôi đã xem một đoạn video rất thú vị”.

“Có thể làm gia tăng cảm xúc của bà chủ, khiến bà chủ đạt được khoái cảm càng mãnh liệt hơn”.

“Nói nghe xem”.

Hứa Thiên Tứ dùng lưỡi liếm chân Chu Mỹ Trân rồi nói: “Trong đoạn video, người đàn bà chê bai người đàn ông của mình trông rất xấu xí”.

“Sau đó cô ta bịt mắt lại và tự tưởng tượng người đàn ông đang phục vụ cô ta là đối tượng mà mình yêu thích”.

“Cảm giác này khiến cô ta cảm thấy vô cùng kích thích”.

Hứa Thiên Tứ biết Chu Mỹ Trân thích cảm giác kích thích, vì vậy mới nghĩ ra cách như vậy.

Quả nhiên, Hứa Thiên Tứ vừa nói xong, Chu Mỹ Trân không nghĩ ngợi gì liền lập tức đồng ý luôn.

Rất nhanh sau đó, Hứa Thiên Tứ dùng một mảnh vải để bị mắt Chu Mỹ Trân lại.

Vừa bắt đầu, Chu Mỹ Trân vẫn chưa kịp thích ứng.

Nhưng rất nhanh sau đó, bà ta đã cảm nhận được khoải cảm rất khác so với lúc bình thường.

Chỉ là, Chu Mỹ Trân đang đắm chìm trong sự phấn khích, không nhìn thấy khuôn mặt đã trở nên gớm ghiếc của Hứa Thiên Tứ.

Nụ cười của Hứa Thiên Tứ lúc này trở nên méo mó và man dại.

Anh ta đột nhiên nắm lấy chiếc gối bên cạnh và trùm vào đầu Chu Mỹ Trân.

Chu Mỹ Trân vùng vẫy trong vô vọng.

Bà ta không thể ngờ rằng Hứa Thiên Tứ bình thường vốn ngoan ngoãn như một con chó bây giờ lại dám cắn ngược lại bà ta.

Mặc du Chu Mỹ Trân trông trẻ hơn so với tuổi thật nhưng dù sao thì bà ta cũng đã hơn bảy mươi tuổi.

Thể lực của bà ta làm sao có thể so được với Hứa Thiên Tứ trẻ tuổi và cường tráng.

Hứa Thiên Tứ nhanh chóng nắm bắt thế chủ động.

Sau khi khiến Chu Mỹ Trân ngất xỉu, anh ta lập tức dùng các dụng cụ ở bên cạnh, còng tay và chân Chu Mỹ Trân vào các cột sắt.

“Anh định làm gì? Anh định làm gì?”
Chương 343: Báo thù

Chu Mỹ Trân hoảng loạn.

Ngay cả khi bà ta đã bị bịt mắt lại.

Bà ta cũng có thể cảm nhận được cái cột sắt mà bà ta đang bị trói vào lúc này.

Đó là cái mà trước đây bà ta đã dùng để trói Hứa Thiên Tứ.

Lúc này, Hứa Thiên Tứ cuối cùng cũng đã lộ bộ mặt thật.

Anh ta xé miếng vải đang che mắt Chu Mỹ Trân.

Nhìn bà ta với vẻ mặt vô cùng hung dữ.

“Bốp!”

Khoảnh khắc miếng vải bị xé ra, Hứa Thiên Tứ đã tát mạnh vào mặt Chu Mỹ Trân một cái.

Cảm thấy một cái tát vẫn chưa đủ, anh ta liền tát thêm mấy cái!

Hứa Thiên Tứ đánh nhiều đến mức anh ta bắt đầu thở hồng hộc.

Nụ cười trên mặt anh ta càng lúc càng trở nên hung dữ.

Căn phòng này có khả năng cách âm rất tốt.

Tát cả mọi thứ được xây dựng để thỏa mãn sở thích biến thái của Chu Mỹ Trân.

Bên trong căn phòng có đủ loại sextoy.

Hứa Thiên Tứ tiện tay với lấy cây roi, vừa cười nhạo vừa quất mạnh vào người Chu Mỹ Trân.

“Sướng không con đàn bà đê tiện này? Sướng không!”

“Nói mau! Mau nói cho tao biết!”

Chu Mỹ Trân bị đánh đập liên tục la hét, đồng thời thốt ra những lời chửi bới Hứa Thiên Tứ vừa cay nghiệt vừa ác độc.

“Tao sẽ không tha cho mày đâu!”

“Tao nhất định sẽ không tha cho mày!”

“Tao sẽ băm mày ra làm trăm mảnh làm thức ăn cho chó!!”

Hứa Thiên Tứ vớ lấy chiếc giày cao gót bên cạnh và đập mạnh vào khuôn mặt đã chỉnh sửa hàng chục lần của Chu Mỹ Trân.

Phần gót cứng của giày cao gót khiến Chu Mỹ Trân bị vẹo mũi.

Hứa Thiên Tứ nói một cách hằn học: “Không kịp nữa rồi!”

“Con mụ đàn bà chiết tiệt này, ngày nào cũng cho rằng mình xinh đẹp như tiên nữ”.

“Bây giờ tao nói cho mày biết, trong số tất cả những người đàn bà tao từng gặp, mày là loại xấu nhất, ghê tởm nhất!”

“Mỗi ngày mày đều xịt nước hoa vào đũng quần thì có tác dụng gì?”

“Mỗi lần tao cúi đầu xuống là có thể ngửi thấy mùi hôi thối tanh nồng như mùi cá chết”.

“À không! Không phải mùi cá chết”.

“Đấy là mùi của xác chết!”

“Cơ thể mày đã mục nát thối rữa lắm rồi, khắp người mày không có một chỗ nào là sạch sẽ cả, con đàn bà rác rưởi như mày!”

Hứa Thiên Tứ càng mắng càng hăng.

Trong khi chửi bởi, anh ta liều mạng đánh Chu Mỹ Trân bằng tất cả những gì anh ta vớ được xung quanh.

Sau khi đánh xong một hồi, Hứa Thiên Tứ cầm lấy một chiếc điều khiển từ xa.

Anh ta cầm chiếc điều khiển này đến trước mặt Chu Mỹ Trân, nở một nụ cười vô cùng xấu xa.

“Mày chắc là biết cái điều khiển từ xa này dùng để làm gì đúng không?”

Chu Mỹ Trân đã bị Hứa Thiên Tứ đánh cho hộc máu mồm.

Khi nhìn thấy chiếc điều khiển từ xa, bà ta hét lên một cách kinh hoàng.

“Đừng mà, đừng mà! Đừng giết tôi!”

“Bây giờ anh muốn gì tôi lập tức đưa cho anh!”

“Những việc anh làm trước đây tôi đều sẽ bỏ qua hết!”

“Sau này, tôi chỉ có một người chồng là anh, tôi sẽ đưa tất cả mọi thứ của mình cho anh!”

“Ha ha ha ha ha!” Hứa Thiên Tứ cười lớn.

“Mày cho rằng tao sẽ tin mấy lời này của mày sao?”

“Mày là đồ phụ nữ vừa già vừa xấu vừa bẩn”.

“Bây giờ nếu như tao thả mày ra, mày nhất định sẽ dùng mọi cách ghê tởm nhất để giết chết tao”.

Trong lúc nói chuyện, Hứa Thiên Tứ đã ấn nút của chiếc điều khiển.

Tiếng bíp vang lên.

Cột sắt bắt đầu nóng lên từ từ.

Chu Mỹ Trân hoảng sợ.

Cơ thể bà ta không ngừng run rẩy, giãy dụa trong tuyệt vọng.

“Thật mà! Thật mà! Tôi giấu rất nhiều tiền ở một nơi!”

“Chỉ cần anh tha cho tôi, tôi lập tức nói cho anh biết nơi này ở đâu!”

“Nơi giấu tiền ngoài tôi ra thì không một ai biết cả!”

Nghe đến đây, hai mắt Hứa Thiên Tứ sáng rực lên.

Tuy nhiên, anh ta không tắt hệ thống sưởi của các cột sắt.

Ngược lại, anh ta khoanh hai tay trước ngực và nhìn Chu Mỹ Trân bằng ánh mắt chế nhạo.

“Tao cho mày một cơ hội sống”.

“Bây giờ mày nói cho tao biết tiền được giấu ở đâu”.

“Khi nào mày nói thì tao mới tắt máy sưởi”.

Cột sắt lúc này càng lúc càng nóng.

Chu Mỹ Trân là người được nuông chiều từ nhỏ, không thể nào chịu đựng được sự tra tấn như vậy.

Bà ta lập tức nói cho Hứa Thiên Tứ biết nơi bà ta giấu tiền.

Hứa Thiên Tứ sau khi nghe xong đột nhiên cười lạnh.

Anh ta nhấc chân lên cao.

Trước mặt Chu Mỹ Trân.

Đạp xuống một nhát!

“Bộp!”

Điều khiển từ xa vỡ làm đôi!

Tuy nhiên!

Sức nóng của cây cột sắt vẫn không dừng lại.

“Đừng mà!”

“Cứu với!”

“Cứu tôi với!!”

Lúc này, Hứa Thiên Tứ đi tới tủ quần áo bên cạnh, lấy ra một bộ vest và đôi giày da mặc vào.

Khi anh ta đang mặc quần áo, tiếng than khóc kêu gào của Chu Mỹ Trân càng trở nên thảm thiết hơn.

Trong không khí còn thoang thoảng mùi thịt cháy!

Khi Hứa Thiên Tứ đã ăn mặc chỉnh tề, anh ta bịt mũi, quay đầu về phía Chu Mỹ Trân, khắp người bà ta đã đỏ bừng bừng, anh ta mỉm cười vẫy tay.

“Con mụ già, mày đã hưởng phúc bao nhiêu năm nay rồi, bây giờ chết là được rồi đấy!”

Nửa tiếng sau.

Hứa Thiên Tứ ngồi trên một chiếc tàu lậu hướng về phía Đảo Quốc.

Anh ta đứng trên mũi tàu, nhìn mặt biển dưới màn đêm, ánh mắt anh ta hằn lên một tia hận thù.

“Lý Hùng, Hứa Mộc Tình, chúng mày đợi đấy cho tao, tao nhất định sẽ trở lại!”

......

Lúc này, Đàm Xuân Linh làm theo lệnh của Chu Mỹ Trân, thành công đánh lạc hướng đám cao thủ bên cạnh Lý Hùng.

Trong đó bao gồm cả Cam Hưng Bá.

Sau khi Đàm Xuân Linh xác nhận không có ai bên cạnh Lý Hùng, cô ta mới đứng trước mặt Lý Hùng.

Lúc này, hai người Lý Hùng và Hứa Mộc Tình đang đi dạo trên con đường nhỏ trong rừng.

Đàm Xuân Linh đột nhiên xuất hiện khiến Hứa Mộc Tình ngây ra một lúc.

Khi cô nhìn thấy người phụ nữ có vóc dáng và thân hình còn cường tráng hơn cả đàn ông này, khiến cô phải quan sát cô ta cẩn thận.

Lý Hùng dường như đoán được Đàm Xuân Linh sẽ xuất hiện, sắt mặt bình thản nhìn cô ta.

Đàm Xuân Linh đi thẳng về phía Lý Hùng.

Vừa đi vừa nói: “Lý Hùng, nếu như anh không muốn bị thương thì buông tay người phụ nữ đó ra và đi theo tôi”.

Hứa Mộc Tình ngạc nhiên nhìn Lý Hùng.

Mặc dù Hứa Mộc Tình đã sẵn sàng đối đầu với tình địch của mình.

Nhưng không ngờ rằng tình địch của mình lại là người phụ nữ cường tráng như vậy.

Hứa Mộc Tình kéo nhẹ tay Lý Hùng, ghé vào tai anh nói nhỏ: “Chồng, khẩu vị của anh cũng mặn thật đó”.

Nhìn người phụ nữ cơ bắp chắc như gân bò ở trước mặt.

Hứa Mộc Tình đột nhiên có một ý nghĩ rất kỳ lạ.

Cô nghĩ nếu như mình là đàn ông sợ là cũng không thể nói chuyện được với người phụ nữ này.

Cứ cảm thấy người phụ nữ này cứng nhắc như một tảng núi.

Lý Hùng đứng bên cạnh cũng lười giải thích.

Anh giơ tay lên và búng tay một cái.

Lúc này, trong bụi cây phía Nam, một người đàn ông cao lớn và dũng mãnh không kém bước ra.

Người này chính là Cam Hưng Bá.

Cam Hưng Bá cười hề hề bước đến trước mặt Đàm Xuân Linh.

Hắn vỗ ngực nói: “Em gái à, em không phải là gu của đại ca, hay là em đi với anh đi”.

Đàm Xuân Linh không ngờ Cam Hưng Bá lại xuất hiện ở đây.

Trong mắt cô ta hiện lên chút hoảng sợ.

Tuy nhiên, cô ta hiểu rất rõ tính cách của Chu Mỹ Trân.

Lần đầu tiên thất bại, Chu Mỹ Trân đã tha cho cô ta.

Nhưng nếu như lần thứ hai lại thất bại, cô ta sẽ không được nhìn thấy ánh mặt trời nữa.

Hôm nay phải dùng mọi cách để bắt được Lý Hùng.

Nghĩ đến đây, Đàm Xuân Linh lập tức nổi giận đùng đùng.

Cô ta dùng hết sức lực của mình.

Giống như một chiếc xe tải lớn đang tăng tốc, đâm uỳnh vào người Cam Hưng Bá.

Nắm đấm và cơ bắp của hai người va đập vào nhau.

Va đập!

Va đập!

Âm thanh va đập liên lục vang lên trong không trung.

“Được lắm! Em gái à, nắm đấm của em thật mạnh mẽ, làm người phụ nữ của anh đi!”

“Đi chết đi!” Đàm Xuân Linh tức giận chửi lớn.
Chương 344: Làm người phụ nữ của anh đi

Từng nắm đấm mạnh mẽ!

“Những gì anh nói đều là thật! Anh thích em mà, làm người phụ nữ của anh đi!”

“Khốn kiếp! Tôi giết chết anh!”

Đàm Xuân Linh bị kích động bởi những lời nói của Cam Hưng Bá.

Cô ta từ nhỏ đã mạnh mẽ, cộng thêm thân hình cao lớn nên con trai đều không dám lại gần.

Sau nhiều năm như vậy, đến một người bạn nói chuyện còn không có, huống chi là người yêu.

Vì vậy, cô ta chỉ có thể điên cuồng tập luyện để tăng cường thêm sức mạnh cho bản thân, và khiến mình trở nên mạnh mẽ hơn cả đàn ông!

Cường tráng hơn cả đàn ông!

Bây giờ, nghe Cam Hưng Bá nói những lời như vậy.

Cô ta nghĩ rằng Cam Hưng Bá đang trêu ghẹo và xúc phạm mình!

Vì vậy, cô ta càng đánh càng hăng!

Càng lúc càng điên cuồng!

“Bộp!”

“Bộp!”

“Bộp!”

Nắm đấm!

Dữ dội!

Tàn phá khắp nơi!

“Ha ha, người phụ nữ này, nắm đấm của em càng lúc càng mạnh, điều này có nghĩa là em cũng thích anh sao? Làm người phụ nữ của anh đi!”

“Đi chết đi! Đi chết đi! Đi chết đi!”

Đàm Xuân Linh tức giận gầm lên.

Nhưng cô ta không thể đánh Cam Hưng Bá bị thương.

Cứ đánh mãi, tủi thân, uất ức, đau khổ, đủ mọi cung bậc cảm xúc dồn nén.

Cô ta bật khóc.

Lúc này, Hứa Mộc Tình đang đứng bên cạnh Lý Hùng đột nhiên hét lớn lên: “Đừng đánh nữa!”

Sau đó, Hứa Mộc Tình bất ngờ lao lên đứng chắn giữa Cam Hưng Bá và Đàm Xuân Linh.

Hành động này của Hứa Mộc Tình hoàn toàn xuất phát từ bản năng, cô thậm chí không hề nghĩ đến việc mình có thể sẽ bị thương.

Nắm đấm của Cam Hưng Bá đã dừng lại.

Nhưng nắm đấm của Đàm Xuân Linh không thể nào dừng lại được.

Khi nắm đấm mạnh mẽ của cô ta cách Hứa Mộc Tình càng lúc càng gần.

Dường như sắp đấm vào mặt Hứa Mộc Tình.

“Bộp!”

Một cơn gió mạnh lướt qua.

Bàn tay của Lý Hùng nhẹ nhàng đỡ trọn cú đấm của Đàm Xuân Linh.

Đàm Xuân Linh vô cùng ngạc nhiên!

Không thể ngờ rằng Lý Hùng lại mạnh đến như vậy!

Ngay khi cô ta định đấm tiếp, Hứa Mộc Tình đã tiến lên trước hai bước.

Cô đứng trước mặt Đàm Xuân Linh, đưa tay ra, rút nắm đấm của Đàm Xuân Linh ra khỏi tay Lý Hùng.

“Chúng tôi không có ác ý”.

Đôi tay mềm mại của Hứa Mộc Tình nắm lấy bàn tay của Đàm Xuân Linh.

Bàn tay nhỏ bé ấm áp của Hứa Mộc Tình khiến Đàm Xuân Linh ngây người ra.

Cô ta ngây người ra nhìn Hứa Mộc Tình.

Trong mắt Đàm Xuân Linh lúc này, Hứa Mộc Tình giống như một tiên nữ.

Xinh đẹp.

Dịu dàng.

Từ nhỏ đến lớn, Đàm Xuân Linh luôn bị người ta ghét bỏ.

Từ trước đến nay chưa từng có ai nhìn cô ta bằng đôi mắt dịu dàng như vậy.

Hứa Mộc Tình nhẹ nhàng nói: “Tôi thay mặt Cam Hưng Bá xin lỗi cô”.

“Cô đừng thấy anh ta hay nói năng linh tinh vớ vẩn, thật ra anh ta là người tốt”.

“Chỉ là anh ta không biết cách thể hiện bản thân”.

“Đúng vậy, chị dâu nói đúng, tôi là người tốt mà”, Cam Hưng Bá đứng một bên vội vàng nói chen vào.

Sự dịu dàng và tốt bụng của Hứa Mộc Tình khiến nước mắt của Đàm Xuân Linh lăn xuống không ngừng.

“Xin lỗi”.

Đàm Xuân Linh bật khóc.

Như một đứa trẻ.

Đó là sự cảm động mà trước nay chưa từng có.

Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên cô ta cảm thấy được chăm sóc.

Chính Hứa Mộc Tình đã làm cho cô ấy hiểu.

Hóa ra cô ta không phải là một công cụ, cô ta là một con người.

Hứa Mộc Tình nắm lấy tay Đàm Xuân Linh, đi đến chiếc ghế bên cạnh rồi ngồi xuống.

Hai người phụ nữ sau khi trò chuyện vài câu, Đàm Xuân Linh lúc này giống như một đứa trẻ bị bỏ rơi, ôm chặt lấy Hứa Mộc Tình.

Khi bọn họ đang thì thầm trò chuyện, Lý Hùng kéo Cam Hưng Bá sang một bên.

“Cậu có thích cô ấy không?”

“Hì hì hì”, Cam Hưng Bá gãi đầu gãi tai.

“Cậu không nói vậy có nghĩa là cậu không thích cô ấy rồi”.

“Triệu Tứ đến bây giờ vẫn chưa có bạn gái, mấy ngày trước còn nhờ tôi giới thiệu cho một người”.

Vừa nghe đến đây, hắn cảm thấy rất sốt ruột, khó khăn lắm hắn mới tìm thấy người phụ nữ mà mình thích.

Cam Hưng Bá vội vàng vươn tay ra ngăn Lý Hùng: “Đại ca, tôi rất thích cô ấy, thật sự rất thích cô ấy”.

“Ngay từ khi lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, tôi đã cảm thấy người phụ nữ này vô cùng xinh đẹp”.

Lý Hùng liếc nhìn Đàm Xuân Linh.

Trong lòng thầm thở dài một tiếng, đúng là người tình trong mắt hóa Tây Thi.

Lúc này, Lý Hùng ngoắc tay với Cam Hưng Bá.

Cam Hưng Bá lập tức ghé sát tai lại.

Lý Hùng nói nhỏ: “Cậu nhớ kỹ, đợi lát nữa tôi sẽ cho hai người không gian riêng tư”.

“Cậu phải bám riết lấy cô ấy”.

“Nhỡ kỹ, khi theo đuổi một người phụ nữ, nhất định phải mặt dày, người ta đã nói rồi đẹp trai không bằng chai mặt”.

“Dù cô ấy đánh cậu, mắng cậu, chửi cậu thậm tệ như thế nào, cậu cũng không được nổi nóng, phải bám riết lấy cô ấy”.

“Vâng vâng vâng!”

Cam Hưng Bá gật đầu lia lịa.

Lúc này Hứa Mộc Tình bước đến, cô nói với Lý Hùng, Đàm Xuân Linh muốn ở lại.

Cam Hưng Bá hét lên đầy phấn khích, vội vàng chạy đến.

Hắn lập tức áp dụng các chiến thuật mà Lý Hùng vừa truyền dạy cho.

Mặt dày!

Không biết xấu hổ!

Lý Hùng khẽ ho một tiếng rồi sau đó nắm tay Hữa Mộc Tình xoay người rời đi.

“Vợ à, chúng ta đừng nên làm phiền hai người trẻ tuổi bọn họ hẹn hò nữa”.

Hứa Mộc Tình đi theo Lý Hùng một đoạn, liền hỏi: “Bọn họ trẻ vậy lẽ nào chúng ta già rồi sao?”

“Đương nhiên, chúng ta đã là vợ chồng già rồi”.

“Ai là vợ già của anh chứ”, tuy ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng Hứa Mộc Tình cảm thấy rất ngọt ngào.

Cô dựa đầu vào vai Lý Hùng.

Hai người chầm chậm đi về phía một con đường nhỏ khác.

Dưới ánh đèn đường mờ ảo, dưới bóng cây rậm rạp.

Bóng của Lý Hùng và Hứa Mộc Tình in trên mặt đất.

“Vợ à, chúng ta đi xem phim nhé?”

“Không muốn”.

Nhắc đến đi xem phim, Hứa Mộc Tình đã nghĩ đến việc trong không gian tối tăm mờ mờ ảo ảo của rạp chiếu phim, Lý Hùng nhất định sẽ bắt nạt mình.

“Đi đi mà! Hai chúng ta lúc nhỏ còn cùng nhau đi xem phim ngoài trời. Bao nhiêu năm như vậy rồi, chúng ta cùng đi ôn lại kỉ niệm cũ được không?”

“Vậy em nói trước nhé, anh không được bắt nạt em đâu đấy”.

“Sao có thể vậy được, anh thương em còn không hết nữa là?”

Nói xong, Lý Hùng bế Hứa Mộc Tình lên theo kiểu công chúa.

Ôm chặt cả người Hứa Mộc Tình vào lòng mình như ôm một thứ đồ vật rất quý giá, sau đó chạy nhanh về phía bãi đậu xe.

Hứa Mộc Tình đã biết thừa Lý Hùng nhất định sẽ như vậy.

Mặc dù có chút bất lực nhưng cô lại cảm thấy vô cùng ngọt ngào.

Lúc này, ở đối diện bãi đỗ xe.

Một chiếc xe Hummer Limousine đang đỗ ở đó.

Những hành động thân mật vừa rồi của Lý Hùng với Hứa Mộc Tình, Vũ Khuynh Mặc đều nhìn thấy hết.

Cô ta không nói một lời nào.

Im lặng như băng.

Không khí u ám bao trùm toàn bộ khoang xe.

“Thịch thịch thịch!”

Hô hấp của những người hầu bên cạnh Vũ Khuynh Mặc trở nên hỗn loạn.

Bọn họ dùng tay ép chặt tim mình.

Vô cùng khó chịu!

Đau khổ cùng cực!

Chiếc Hummer Limousine này đi theo sau chiếc Mercedes Benz màu trắng đến rạp chiếu phim

Hai người xuống xe và đi về phía sảnh rạp chiếu phim.

Chiếc Hummer Limousine cũng dừng lại.

Cửa xe mở ra.

Một đôi chân ngọc ngà mảnh mai bước ra khỏi xe.

“Cộp”.

Tiếng giày cao gót đi trên mặt đất.

Trong làn gió mát rượi, cô ta đứng nhìn Lý Hùng và Hứa Mộc Tình tay trong tay hạnh phúc.

Cô ta bước về phía tước, đang định đi theo sau, đột nhiên một bóng đen đứng trước mặt Vũ Khuynh Mặc, chặn cô ta lại.
Chương 345: Cô năm, lão gia có lời mời

Lúc này.

Đôi mắt Vũ Khuynh Mặc lấp lánh như bầu trời đầy sao, đột nhiên mở trừng trừng.

Ngay lập tức!

Chỉ nghe thấy tiếng “rầm” một nhát!

Bóng đen chặn đường Vũ Khuynh Mặc, đột nhiên bay ra!

Bóng đen này liên tục lộn nhào trong không trung.

Lúc tiếp đất.

“Rầm!”

“Rầm!”

“Rầm!”

Nền bê tông dưới chân đột nhiên lún xuống và nứt ra như mạng nhện!

Vũ Khuynh Mặc phớt lờ bóng đen đó và đi về phía Lý Hùng.

Lúc này, bóng đen nói: “Cô năm”.

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Vũ Khuynh Mặc hơi khựng lại.

Khi quay đầu lại nhìn, phát hiện bóng đen vừa nãy bị cô ta đánh bay lên trời này lại là quản gia của Lý Tấn, Lý Lâm.

“Cô năm, lão gia bảo tôi mời cô qua đó”.

Vũ Khuynh Mặc khẽ quay đầu lại, dưới ánh đèn đường, cô ta nhìn thấy một chiếc xe sang trọng đậu cách đó không xa.

Lúc này, cửa xe mở ra.

Lý Tấn đứng ở đó và vẫy tay với cô ta.

Nhín bóng lưng Lý Hùng đang dần đi xa, Vũ Khuynh Mặc điều chỉnh lại nhịp thở của mình và đi về phía chiếc xe.

Cô ta đứng trước mặt Lý Tấn và kính cẩn cúi chào: “Cháu chào bác”.

“Chúng ta không phải là người ngoài, đây cũng không phải ở nhà, cho nên không cần phải khách sáo như vậy”.

Khi đối diện với Lý Tấn, Vũ Khuynh Mặc sẽ kìm chế khí chất mạnh mẽ của mình.

Cô ta lúc này trông giống như cô gái nhà hàng xóm.

Cô ta nói một cách thanh lịch và nhẹ nhàng, giọng điệu vẻ hiểu biết.

“Bác đến Thành Hải sao không nói với cháu một tiếng để cháu đi đón ạ”.

Lý Tấn liếc nhìn vào trong xe, cười nói: “Bác gái của cháu thích yên tĩnh”.

“Lần này chúng ta đi xuống phía Nam, ngoài cháu ra thì không một ai biết đâu đấy nhé”.

“Bác, bác gái cũng đến rồi ạ?”

Khuôn mặt tinh tế sắc sảo của Vũ Khuynh Mặc hiện lên chút kinh ngạc.

Cô ta chủ động đi vào trong xe.

Thấy một người phụ nữ trung niên với mái tóc hoa râm đang ngồi yên lặng trên ghế sau ô tô.

Người phụ nữ trung niên này rất đẹp.

Đẹp tựa một đóa hoa sớm mai.

Có chút mệt mỏi.

Nhưng cũng bộc lộ ra nét đẹp cổ điển quyến rũ.

Trên người bà ấy toát ra một loại khí chất đặc biệt.

Người phụ nữ này tên Lục An Lam, là vợ của Lý Tấn.

Và bà ấy cũng chính là mẹ ruột của Lý Hùng.

Lý Tấn nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Lục An Lam.

Hai vợ chồng nhìn nhau, trong mắt ẩn chứa sự ngọt ngào sâu sắc.

Lý Tấn thở dài nói: “Ngày Tiểu Hùng về nước, bác đã bảo quản gia đến đón nó”.

“Lúc đó muốn nói cho nó biết rằng mẹ nó thật ra chưa chết”.

“Nhưng thằng nhóc này tính khí cố chấp”.

“Quản gia chưa kịp nói gì thì nó đã buông lời cay nghiệt, nói sẽ phái người tới giết từng người một”.

Vũ Khuynh Mặc yên lặng lắng nghe.

Lý Tấn lại nói: “Năm đó, gia tộc Lý Thị đang trên bờ vực diệt vong”.

“Vì để bảo toàn tính mạng cho hai mẹ con nó, bác đã cố ý đuổi hai mẹ con nó ra khỏi nhà, lưu đày ở Đông Hải”.

“Đáng lẽ phía bên Đông Hải sẽ có người đón bọn họ”.

“Nhưng người này đã bị kẻ thù giết chết giữa đường”.

“Đó là lý do vì sao thằng nhóc này trải qua một khoảng thời gian khó khăn”.

Nói đến đây, Lý Tấn lại thở dài một hơi.

Trong mắt ông ta hiện lên vô số thăng trầm của cuộc đời.

“Sau này, khi bác đích thân tới Đông Hải, sức khỏe của bác gái cháu đã rất yếu rồi”.

“Trong lúc tuyệt vọng, bác chỉ có thể chọn cách chia cắt hai mẹ con”.

Lý Tấn đột nhiên cười.

Nụ cười này mang theo chút tự hào.

Mặc dù ông ta mắc nợ Lý Hùng.

Nhưng thực lực và thân phận của Lý Hùng bây giờ đã vượt xa gia tộc Lý Thị.

Anh không còn là cậu chủ cần được gia tộc che chở và bảo vệ nữa.

Mà bây giờ đã trở thành Chiến Thần Hồng Hải tối cao!

Lý Tấn cười nói: “Sau đó, nó bị một ông lão thần bí bắt đi mất, lần này trở lại thì đã hơn mười năm”.

“Bác, những chuyện bác nói cháu đều biết cả rồi, nhưng vì sao bác lại ngăn cháu gặp anh ấy? Hơn mười năm nay, cháu vẫn luôn đi tìm anh ấy”.

Lời nói của Vũ Khuynh Mặc ẩn chứa khát khao mãnh liệt về một tình yêu vĩnh cửu.

“Tâm tư của cháu bác hiểu”.

“Nhưng bây giờ cháu vội vàng hấp tấp chạy qua đó, cháu nghĩ xem tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì?”

Vũ Khuynh Mặc ngây người ra một lúc.

Cô ta không nghĩ nhiều.

Trong đầu của cô ta chỉ hiện lên hình ảnh mình và Lý Hùng được đoàn tụ.

Về phần Hứa Mộc Tình.

Nếu như cô ta dám cản trở thì lập tức giết luôn!

Từ ánh mắt Vũ Khuynh Mặc, Lý Tấn nhìn thấy trong mắt Vũ Khuynh Mặc lóe lên một tia sát khí.

Lục An Lam vẫn ngồi im lặng không nói gì.

Bà ấy cố gắng nắm bàn tay nõn nà mảnh mai của Vũ Khuynh Mặc một cách khó khăn.

Giọng bà ấy nhẹ nhàng như làn gió thoang thoảng lúc chiều tà.

Dịu dàng.

Ấm áp.

“Tiểu Mặc, Hùng Nhi là con của bác, bác hiểu nó”.

“Mặc dù nó có thực lực vô cùng mạnh mẽ nhưng trái tim nó lại rất mềm yếu”.

“Đặc biệt là đối với những người thân bên cạnh”.

“Những người này là giới hạn của nó, không ai được phép động vào”.

Im lặng một lúc, Vũ Khuynh Mặc khẽ gật đầu: “Cháu hiểu rồi ạ”.

“Cám ơn bác gái, cháu sẽ tiếp xúc với Hứa Mộc Tình trước, xem xem rốt cuộc cô ta là người phụ nữ như thế nào”.

“Cháu nhất định sẽ không thua cô ta đâu”.

Nói xong, Vũ Khuynh Mặc chào vợ chồng Lý Tấn rồi theo cơn gió lạnh rời đi.

Ngay khi Vũ Khuynh Mặc vừa đi, Lục An Lam nói nhỏ: “Chúng ta cũng đi thôi, tới Đông Hải”.

Lý Tấn gật đầu.

Hai vợ chồng bọn họ đều biết rằng, ngày mai Lý Hùng nhất định sẽ quay về Đông Hải.

Vì ngày mai là ngày giỗ của Lục An Lam.

......

Thi thể Chu Mỹ Trân được tìm thấy vào trưa ngày hôm sau.

Mặc dù Chu Mỹ Trân đã bảy mươi tuổi nhưng bà ta đã kết hôn hàng chục lần trong nhiều năm và có quan hệ với vô số người đàn ông.

Tuy nhiên bà ta không có con.

Người hầu run rẩy gọi điện thoại cho Chu Minh Thiệu, trưởng tộc gia tộc họ Chu.

Lúc này, ở cảng Chi Châu Phương Đông, Đông Hải.

“Gì cơ!?”

Ngay khi biết tin, tiếng gầm của Chu Minh Thiệu vang vọng khắp cả căn biệt thự.

Chu Mỹ Trân là em gái ruột của Chu Minh Thiệu.

Hai người cùng nhau lớn lên.

Chu Mỹ Trân trở nên nổi loạn, thậm chí biến thái như vậy.

Nguyên nhân chủ yếu là do Chu Minh Thiệu quá nuông chiều.

Mẹ mất sớm, bố đi làm ăn buôn bán ở bên ngoài.

Là anh trai, Chu Minh Thiệu đối xử với em gái rất tận tình chu đáo.

Muốn cái gì có cái đó, trước giờ chưa bao giờ ngăn cản bà ta làm gì.

Đối với Chu Minh Thiệu, Chu Mỹ Trân vừa là em gái vừa là con gái.

Tin về cái chết của Chu Mỹ Trân khiến Chu Minh Thiệu rất kích động.

Phẫn nộ!

Sự tức giận tột cùng lan tỏa khắp trong biệt thự.

“Điều tra! Lập tức điều tra cho tôi! Rốt cuộc ai là người đã giết chết em gái tôi”.

“Tôi phải nghiền nát xương nát thịt chúng nó ra, khiến cho cả gia tộc chúng nó phải hối hận vì đã có mặt trên đời này!”

Ngay lập tức, một nửa số cao thủ của gia tộc Chu Thị được phái đi!

Bọn họ giống như những con ong bắp cày mang theo sự chết chóc, tràn về phía Thành Hải!!

Lúc này, Lý Hùng và Hứa Mộc Tình đã về đến Đông Hải.

Hôm nay là ngày giỗ của mẹ Lý Hùng.

Nhưng Lý Hùng không nói cho Hứa Mộc Tình biết.

Anh một mình lái xe rời khỏi thành phố.

Đến một ngôi chùa trên núi để thờ cúng.

Đây là một ngôi chùa rất bình thường.

Không có cung điện hào hoa tráng lệ.

Cũng không có tượng Phật tỏa ra ánh sáng vàng ở khắp nơi.

Chỉ có một bức tượng Phật bằng đất sét ở trong gian chính của ngôi chùa.

Có một nhà sư mặc áo cà sa đã bạc màu.

Hai mắt nhắm nghiền, tay đang cầm cái mõ gõ nhẹ.

“Cốc, cốc, cốc....”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom