-
Chương 81-85
Chương 81: Kinh động
Mọi người đột nhiên đứng dậy, lớn tiếng gọi bà ngoại từ trong xe bước xuống.
“Ơi!”, bà ngoại đáp lại.
"Chúc mừng sinh nhật!!!"
Vì hai nhà không cách xa nhau lắm nên bên ông cậu có thể nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ của bà ngoại.
"Mọi người vui vẻ lên nào, đừng để ý đến bọn họ!"
"Ai biết được quả đào vàng kia có phải bị quét sơn hay không? Còn đống tiền kia, nói không chừng có khi bên trong chỉ là giấy trắng ấy chứ!"
Khi Liễu Hồng Hoa nói câu này, tất cả mọi người đều tươi tỉnh hẳn lên, bắt đầu ăn uống thả ga.
Mấy vị lãnh đạo ngồi cùng chồng của Lưu Hồng Hoa vừa ngồi chưa ấm chỗ, lúc này một người trong số họ nhận được một cuộc điện thoại, đột nhiên đứng bật dậy!
"Cái gì! Lãnh đạo Tề muốn tới à!?"
"Được được được, chúng tôi ra đón ngay đây!"
Vị lãnh đạo đó nhanh chóng huy động mọi người xung quanh, ngay cả ông cậu được mừng thọ cũng khăng khăng chống gậy đứng ở cửa bữa tiệc.
Lãnh đạo ở thành có thể đến dự tiệc mừng thọ của ông ta, đối với ông ta mà nói, đó là niềm vinh dự lớn nhất trong đời!
Lần này, ông ta có thể dương dương tự đắc cả đời rồi!
Không lâu sau, một chiếc sedan cao cấp màu đen lái tới.
Một người đàn ông trung niên mặc một bộ vest chỉnh tề bước xuống xe.
Khi Liễu Hồng Hoa nhìn thấy người đàn ông trung niên này, bà ta ngạc nhiên nói: "Bố, bố! Đây là người giàu nhất huyện chúng ta!"
Người giàu nhất liếc nhìn mọi người trước mặt, nhưng không thấy người mình muốn tìm liền hỏi.
"Xin hỏi, chủ tịch tập đoàn Lăng Tiêu có ở đây không?"
Khi mọi người đang sửng sốt, Trương Bằng Phi đã lái xe tới và dán một tấm biển lên đầu xe.
"Tiệc mừng thọ của cụ bà, rẽ phải năm mươi mét về phía trước”.
Người giàu nhất quận gật đầu, lập tức lên xe đi dự tiệc mừng thọ của cụ bà.
“Hừ!”, Liễu Hồng Hoa hừ lạnh một tiếng: “Không phải chỉ là người giàu nhất huyện thôi sao? Có gì mà ghê gớm chứ”.
"Đợi chút nữa, lãnh đạo thành phố Đông Hải sắp tới rồi, đến lúc đó hắn có mà lại quặp đuôi chạy như chó ấy chứ”.
Sau đó, lại một vài chiếc xe hơi khá đắt tiền chậm rãi chạy tới.
Họ đi theo tấm biển nhỏ trên nóc xe, quặt rẽ đến nhà Liễu Đông Thanh.
"Đến rồi, đến rồi, lãnh đạo đến rồi!"
Lúc này, liền nhìn thấy ba chiếc xe Volkswagen đang từ từ tiến đến.
Ngay khi mọi người chuẩn bị đi đến để nghênh đón với một nụ cười, thì ba chiếc Volkswagen không dừng lại mà từ từ lái qua mặt bọn họ.
"Này! Lãnh đạo Tề, Lãnh đạo Tề!"
"Ôi chao, còn đơ ra đó làm gì? Mau đuổi theo đi, bọn họ nhất định là đi nhầm rồi!"
Thế là một đám người đã vội vàng đuổi theo 3 chiếc xe Volkswagen.
Bởi vì khoảng cách không xa, nên họ đã đuổi kịp.
"Lãnh đạo Tề, ông đi nhầm rồi, lễ mừng thọ ở chỗ khác cơ”.
Chồng của Liễu Hồng Hoa vừa cười vừa lau mồ hôi trên trán.
Lãnh đạo Tề liếc ông ta một cái: "Anh là?"
"À, tôi là Trương Toàn Đức”.
"Lãnh đạo, lãnh đạo đi nhầm rồi, đây là chuồng chó!"
"Lãnh đạo nhìn mấy thứ trên bàn đi? Những thứ cho chó này sao có thể để lãnh đạo ăn được !?"
Trương Toàn Đức cúi đầu khom lưng nói: "Lãnh đạo Tề, tiệc mừng thọ của cha tôi ở phía trước. Mời lãnh đạo theo tôi”.
"Trương Toàn Đức! Anh đang làm gì vậy!"
Lúc này, một số lãnh đạo của tỉnh đi tới.
"Hôm nay, lãnh đạo Tề và lãnh đạo huyện chúng tôi đến đây để chúc thọ bà cụ!"
"Anh nói rằng trên bàn đều là thức ăn cho chó, lãnh đạo chúng tôi đều đã ăn rồi, vậy chúng tôi là gì!?"
Trương Toàn Đức vội phân minh, hắn sợ tới mức co rúm người lại!
Lúc này Hứa Hiếu Dương bước ra ngoài.
Lãnh đạo Tề lịch sự nói với Hứa Hiếu Dương: "Đoàn thanh tra của chúng tôi đi từ huyện đến, phải đi thanh tra các thôn, thị trấn trước”.
"Không phải sao, nghe nói hôm nay là sinh nhật lần thứ tám mươi của bà cụ, cho nên vài người chúng tôi tới chung vui”.
"Nhân đây, chúc bà cụ phúc như Đông Hải, thọ như Nam Sơn”.
Hứa Hiếu Dương dẫn lãnh đạo Tề đến gặp bà ngoại.
Vài nhà lãnh đạo lớn của huyện cũng đi theo, Trương Toàn Đức cũng chạy theo sau.
Lãnh đạo lập tức lao tới, đá cho Trương Toàn Đức một phát!
"Đậu má, muốn chết à! Dám nói những lời như vậy trước mặt lãnh đạo?"
Trương Toàn Đức khóc lóc cầu xin: "Tôi không ngờ thằng vô dụng Hứa Hiếu Dương lại làm kinh động đến lãnh đạo đến vậy".
"Vô dụng? Người ta đường đường là chủ tịch của tập đoàn Lăng Tiêu! Lãnh đạo của huyện chúng tôi đang đợi để bàn với ông ấy về chuyện đầu tư!"
Chương 82: Ép mua ép bán
"Hả? Hắn, hắn, hắn, hắn đã trở thành chủ tịch rồi ư!?"
Mắt của Trương Toàn Đức tối sầm lại vì sợ hãi, sau đó bất tỉnh nhân sự.
Tiếng của Liễu Hồng Hoa truyền ra từ trong đám đông: "Á! Mình à, anh làm sao vậy!!"
...
Hứa Mộc Tình bưng một cái mâm nhỏ, bước ra từ cửa sau.
"Em tìm anh mãi, hóa ra anh ở đây”.
"Đến nếm thử tay nghề của mợ đi. Món thịt kho tàu mợ nấu còn ngon hơn mẹ em đó”.
Lý Hùng gắp một miếng thịt kho tàu, sau đó cười nói: "Ngon, ngon, nhưng anh vẫn thấy thịt kho tàu của mẹ chúng ta thơm hơn”.
"Gì mà mẹ chúng ta? Là mẹ em mà”.
Lý Hùng học theo giọng điệu của Hứa Hiếu Dương nói: "Ây da, sắp rồi, sắp rồi”.
Hứa Mộc Tình chả thèm tranh cãi với Lý Hùng.
Mím đôi môi đỏ mọng, cô nói nhỏ với Lý Hùng: "Cảm ơn”.
"Tại sao lại cảm ơn anh?"
"Bà ngoại đã chịu cực bao nhiêu năm nay, chưa từng nghĩ sẽ có được hạnh phúc”.
"Mặc dù mỗi lần nhìn thấy bà ngoại, bà đều mỉm cười”.
"Nhưng em biết là trong lòng bà đang rất buồn”.
"Nhưng hôm nay, em nghĩ trong lòng bà hẳn là đã cảm thấy ngọt ngào hơn nhiều rồi”.
Lý Hùng chậm rãi duỗi hai tay ra.
Như chiếc lá xanh, anh dùng hai tay ôm lấy khuôn mặt thanh tú của Hứa Mộc Tình.
"Đừng lo lắng! Từ nay về sau, anh sẽ khiến cho bà giống em, lúc nào cũng cảm thấy ngọt ngào”.
“Em, em làm gì có chứ”, Hứa Mộc Tình hơi quay đầu đi chỗ khác.
"Không thấy ngọt ngào sao?"
"Không hề ngọt, chua thì có”.
Nói xong Hứa Mộc Tình vội vã xoay người bước vào nhà.
Lúc này, sắc đỏ trên má cô đã lan đến tận mang tai ...
Ông cậu tới.
Đây là lần đầu tiên ông ta đến nhà Liễu Đông Thanh sau hơn mười năm.
Không phải ông ta muốn đến, mà là bắt buộc phải đến.
Bởi vì rất nhiều khách dự tiệc mừng thọ của ông ta đều đến chúc thọ cụ bà.
Mặc dù lãnh đạo Tề đã đi trước, nhưng lãnh đạo huyện đều ở đó!
Trước mặt những vị lãnh đạo lớn này, người chồng mồm nhanh hơn não của Liễu Hồng Hoa chả là cái thá gì!
Ông cậu mỉm cười bước tới, ông ta luôn thèm thuồng quả đào mừng thọ bằng vàng ròng đó.
"Em gái à, chia cho anh một nửa quả đào mừng thọ kia đi”.
Bà ngoại còn chưa kịp nói gì, thì Lý Hùng ở bên cạnh đã đưa một con dao phay ra.
Ông cậu và những người khách bên cạnh đều rất sốc!
"Cắt đi”.
"Nếu có thể cắt được quả đào vàng, thì sẽ chia cho ông một nửa”.
Tay ông cậu run run.
Ông ta rất muốn cắt nó.
Nhưng đây là vàng ròng, không cắt nổi!
Đúng lúc này, Hứa Hạo Nhiên đột nhiên từ bên ngoài xông vào!
"Không xong rồi! Không xong rồi!"
"Chị, anh rể, cậu bị người ta đánh rồi!"
Ở cổng trường, Liễu Đông Thanh đang nằm rạp trên đất, một bàn chân đang giẫm lên đầu của ông ấy.
Chủ nhân của bàn chân này là một thanh niên.
Hắn đeo kính râm, ngậm điếu thuốc trong miệng.
Hắn nhìn những giáo viên đang co đầu rụt cổ, không dám bước đến, lạnh lùng nói: "Tôi nói mấy người chứ, chả biết là dũng cảm hay ngu ngốc nữa đây?"
"Biết rõ trường học này đã được tập đoàn Tô Thị chú ý đến, thế mà vẫn muốn chống lại”.
"Các người thực sự không sợ chết sao?"
Liễu Đông Thanh mặc dù bị hắn giẫm lên nhưng vẫn la lên.
"Cho dù có là tập đoàn lớn, thì cũng không thể ép mua ép bán như vậy!"
"Nếu thật sự muốn mua ngôi trường này, thì ít nhất cũng phải thu xếp cho học sinh của chúng tôi đến trường tư thục khác trong tập đoàn Tô Thị của anh chứ!"
Người đàn ông tháo kính râm xuống.
Lúc này, nhiều người há hốc mồm.
Vì người đàn ông này có một vết sẹo dài ở mắt trái.
Chương 83: Lôi đi, ném vào bãi rác
"Tống, Tống Tông!?"
"Trời ạ, hóa ra người này là Tống Tông!"
"Toi rồi, toi rồi, hắn là thủ hạ của Tô Phương Hoa, công tử đứng đầu ở Giang Châu!"
"Làm sao bây giờ? Chúng ta hoàn toàn không phải là đối thủ của tập đoàn lớn nhà người ta”.
Trên mặt Tống Tông nở một nụ cười lạnh lùng.
Có một nhãn cầu giả trong hốc mắt trái của Tống Tông, khớp với vết sẹo gớm ghiếc, làm hắn lúc cười trông vô cùng đáng sợ.
Nhiều người thậm chí còn không dám nhìn Tống Tông.
"Tôi rất bận, không có thời gian ở đây mà chơi với mấy người đâu”.
"Tôi cho mấy người một phút để dọn dẹp chỗ này, nếu không...”
Tống Tông còn chưa nói xong, đã vung nắm đấm lên.
Đột nhiên, cách đó không xa có bảy tám chiếc xe tải tiến đến.
Hàng chục người lao ra khỏi xe, lập tức bao vây các giáo viên lại.
Tống Tông lúc này mới từ từ hạ tàn thuốc trên tay xuống.
Lúc tàn thuốc nóng hổi đó sắp dí vào mặt Liễu Đông Thanh.
Thì giọng nói của Lý Hùng đột nhiên vang lên trong đám đông.
"Không cần một phút, tôi cho các người 7 giây!"
Lý Hùng dẫn theo đám người có vẻ mặt lạnh lùng Lý Nhị Ngưu tới, Hứa Hạo Nhiên hào hứng đi theo sau Lý Hùng.
Đó là lần đầu tiên làm chuyện gì đó với Lý Hùng, anh ta cảm thấy rất phấn khích!
Hứa Hạo Nhiên nhìn Tống Tông: "Đến lúc rồi, các người đừng hòng chạy thoát”.
"Mẹ mày, muốn chết à!"
Vừa rống lên, Tống Tông vừa nháy mắt với tên xã hội đen bên cạnh.
Đột nhiên, một đám người lao về phía đám người Lý Hùng!
Chân Lý Hùng không hề dừng lại.
Anh từng bước đi về phía Tống Tông.
Trên đường đi, tất cả những tên côn đồ xông lên đều bị đám người Lý Nhị Ngưu hạ gục.
Thấy Lý Hùng tiến lại gần, Tống Tông bất ngờ giật lấy một thanh sắt dài từ tay tên bên cạnh.
Thanh sắt đó dày bằng cổ tay người lớn!
Bề mặt loang lổ vết gỉ.
Phang thanh sắt đó xuống.
Đập mạnh về phía Lý Hùng!
"Keng!"
Sau đó là tiếng kim loại va chạm inh tai.
Một viên gạch.
Một viên gạch đỏ bị hư hỏng nhẹ, phủ đầy bụi.
Đột nhiên xuất hiện, chặn thanh sắt trong tay Tống Tông lại.
Khi thanh sắt đập vào viên gạch, nhiều vết gỉ sét trên thanh sắt đã rơi xuống.
Cú phản đòn mạnh mẽ khiến người Tống Tông ngả ra phía sau, thanh sắt cũng bật ra khỏi tay hắn.
Và viên gạch đỏ, lao về phía mặt Tống Tông!
"Bộp!"
Một phát!
"Bộp!"
Hai phát!
"Bộp bộp bộp!"
Đến lần thứ năm thì viên gạch vỡ vụn!
Một nửa khuôn mặt của Tống Tông đã bị đập nát!
Mặc dù thuôc hạ của Tống Tông có đến tận ba bốn mươi tên, nhưng từ khi hai bên bắt đầu giao chiến, mười mấy tên đã bị hạ đo ván rồi.
Ghê!
Đám Lý Nhị Ngưu quả là những con sói ghê gớm!
Chẳng bao lâu, tất cả đã ôm đầu nằm rạp trên mặt đất kêu khóc.
Tống Tông lúc này đã trốn vào trong xe, chiếc xe nhanh chóng nổ máy.
Khi chiếc xe rời đi, Tống Tông thò đầu ra khỏi xe, trừng mắt đầy oán hận hét lên với Lý Hùng.
"Mày đợi đấy, công tử nhà tao sẽ không tha cho mày đâu!"
Lý Nhị Ngưu chỉ vào mấy tên cồn đồ đang nằm la liệt trên mặt đất hỏi: "Ông chủ, làm gì với chúng đây?"
"Kéo đi, ném vào bãi rác”.
Chương 84: Để mắt tới
"Vâng!"
Đám người Lý Nhị Ngưu như những con sói hoang, đến và đi nhanh như một cơn gió.
Khi rời đi, họ cũng mang theo toàn bộ số "rác" mà Tống Tông đã bỏ lại.
Tập đoàn Tô Thị ban đầu còn chiếm ưu thế về quân số, lập tức run lên cầm cập, không ai dám to mồm.
Nhiều người trong số họ quen Tống Tông cũng biết rằng Tống Tông là thủ hạ dưới chướng Tô Phương Hoa, đánh nhau rất giỏi.
Kết quả là, chưa bao giờ nghĩ rằng Tống Tông sẽ bị một thanh niên vô danh tiểu tốt đánh bại trong vòng một nốt nhạc!
Lúc này Hứa Hiếu Dương và người giàu nhất huyện đi tới.
Hứa Hiếu Dương lớn tiếng nói với hai đám người: "Mọi người, tôi là chủ tịch tập đoàn Lăng Tiêu, tôi tên là Hứa Hiếu Dương”.
"Vừa rồi, tôi và ông chủ Hổ đã đạt được thỏa thuận”.
"Trường này do chúng tôi bỏ vốn ra mua lại”.
"Trường sẽ không có bất kì sự thay đổi nào, thầy trò vẫn lên lớp bình thường!"
Lý Hùng lúc này mới nhìn về phía Liễu Đông Thanh, nói thêm một câu: "Ngoài ra, lương giáo viên sẽ cao hơn trước ba lần!"
...
"Cái gì !? Lý Hùng dẫn người đi đánh Tống Tông?"
Trong phòng làm việc, Miêu Lạc kinh hãi nhảy dựng lên.
"Đồ điên! Hắn đúng là đồ điên!"
Miêu Lạc càng nghĩ càng cảm thấy hứng thú: "Loại người này làm chuyện gì cũng sẽ không màng đến hậu quả”.
"Nếu có thể thu nạp hắn thì ... hehehehe!"
Miêu Lạc đột nhiên bật cười.
Anh ta lập tức nói với thư ký trước mặt: "Cậu lập tức cử người liên hệ với người của tập đoàn Lăng Tiêu, nói rằng chúng ta muốn đầu tư vào Đông Hải!"
Thư ký nhận lệnh, cách văn phòng Miêu Lạc không xa.
Gặp người em trai cùng cha khác mẹ của Miêu Lạc, Miêu Tử Hào.
Miêu Tử Hào này là con của mẹ kế Miêu Lạc, được chiều từ nhỏ, không coi ai ra gì.
Giống như hầu hết những công tử nhà giàu khác, hắn thích lái xe thể thao, chơi đùa với phụ nữ.
"Này, đi đâu mà vội vàng thế?"
"Cậu cả muốn đầu tư vào Đông Hải ...”
Miêu Tử Hào sờ sờ cằm, vẻ mặt tà dâm: "Đông Hải à, chỗ này hay đấy. Nghe nói ở đó có rất nhiều gái đẹp”.
"Tôi sẽ đi đàm phán lần này!"
Với sự nỗ lực của bố con Hứa Hiếu Dương và Hứa Mộc Tình, tập đoàn Lăng Tiêu đã dần đi vào quỹ đạo.
Công việc kinh doanh của tập đoàn cũng mở rộng ra nhanh chóng.
Hôm nay, Hứa Mộc Tình sẽ đàm phán hợp tác kinh doanh với một tập đoàn lớn đến từ tỉnh.
Trong sảnh hội nghị cấp cao của tập đoàn Lăng Tiêu.
Miêu Tử Hào đang ngồi đó một cách chán nản.
Hắn trêu chọc nữ nhân viên đi cùng bên cạnh, nói: “Tôi nghe nhiều người nói tổng giám đốc của các cô có vẻ là một đại mỹ nhân!
Cô nhân viên cười ngượng nghịu.
Cô ấy chưa kịp trả lời thì cửa phòng họp mở ra.
Hứa Mộc Tình bước vào cùng nhóm của mình.
Ngay khi Hứa Mộc Tình xuất hiện, Miêu Tử Hào đột nhiên đứng dậy, nhìn chằm chằm vào Hứa Mộc Tình bằng ánh mắt sáng rực.
Nhìn thấy bộ dạng của Miêu Tử Hào, Hứa Mộc Tình không khỏi sửng sốt: "Xin lỗi, có chuyện gì sao ạ? "
Miêu Tử Hào giả vờ nở nụ cười tao nhã: "Không, không, tôi chỉ kinh ngạc trước vẻ đẹp tuyệt sắc của tổng giám đốc Hứa thôi”.
Hứa Mộc Tình cười nhàn nhạt.
Hai nhóm nhanh chóng ngồi lại và thảo luận về hợp tác kinh doanh.
Do lần này nhà họ Miêu chủ động đề nghị hợp tác kinh doanh nên hai bên chuyện bàn bạc diễn ra rất suôn sẻ.
Sau cuộc họp, Miêu Tử Hào nói với Hứa Mộc Tình: "Tổng giám đốc Hứa, tôi có thể mời cô ăn tối tối nay không?"
"Tất nhiên rồi, đó là vinh dự của tôi”.
"Vậy tối nay tôi đợi cô ở nhà hàng tốt nhất Đông Hải nhé”.
Sau khi nói xong, Miêu Tử Hào còn cố ý nháy mắt với Hứa Mộc Tình.
Sau khi trở về khách sạn, Miêu Tử Hào lập tức gọi điện cho thư ký.
"Thu thập thông tin về Hứa Mộc Tình thế nào rồi?"
Thư ký nhanh chóng đưa hai trang giấy ra.
Sau khi Miêu Tử Hào nhận lấy, lật giở vài trang, lập tức cau mày.
"Cô ấy đã kết hôn rồi sao? Tên đó còn ở rể nữa chứ?"
Thư ký bên cạnh nói: "Theo như tôi được biết, thì tên con rể này bị bệnh thần kinh”.
"Lại còn thất nghiệp”.
"Hắn hiện đang ở trong tập đoàn Lăng Tiêu, nhận đại một chức vớ vẩn, chả làm gì cả”.
Chương 85: Tôi là chồng cô ấy
Miêu Tử Hào vỗ tay một cái và nói: "Tôi hiểu rồi, Hứa Mộc Tình chắc là kiểu phụ nữ công việc điển hình”.
"Tại cuộc họp hôm nay, tôi có thể thấy rằng người phụ nữ này rất tham vọng”.
"Nếu tôi không đoán nhầm, Hứa Mộc Tình chắc chắn vẫn là một trinh nữ”.
Vừa nói xong, Miêu Tử Hào không khỏi thè lưỡi liếm môi.
Nụ cười trên mặt càng ngày càng hèn hạ: "Hứa Mộc Tình này rất hợp với khẩu vị của tôi!"
"Hắt xì!"
Hứa Mộc Tình đang phân loại hồ sơ, đột nhiên hắt hơi.
Khi đưa tay sang bên để kéo khăn ăn, cô chạm vào một đôi tay.
Hứa Mộc Tình sửng sốt, quay đầu nhìn sang, phát hiện Lý Hùng đang đứng bên cạnh nhìn cô cười.
"Anh làm gì vậy? Làm em sợ muốn chết", Hứa Mộc Tình liếc mắt nhìn Lý Hùng có chút giận dỗi.
Lý Hùng vẻ mặt vô tội: "Em bận cả ngày, giờ sắp đến giờ ăn cơm rồi mà vẫn làm việc sao?"
"Đi đi đi, chúng ta đi ăn cơm đi”.
Vừa nghe đến ăn cơm, Hứa Mộc Tình liền sực nhớ ra.
"Đúng rồi, hôm nay sau khi họp xong, em đã nhận lời mời đi ăn tối cùng giám đốc Miêu”.
Lý Hùng chớp mắt: "Vậy thì chúng ta đi cùng nhau đi”.
Hứa Mộc Tình gật đầu theo thói quen: "Được thôi!"
Khi đến phòng đặt trước trong nhà hàng, mở cửa liền nhìn thấy Miêu Tử Hào, hắn mặc một bộ vest thẳng thớm, đầu tóc chải chuốt bóng loáng, đang đứng đó mỉm cười với Hứa Mộc Tình.
"Giám đốc Miêu, xin lỗi, chúng tôi đến muộn”.
Trong khi nói chuyện, Hứa Mộc Tình và Lý Hùng lần lượt đi vào phòng.
Khi Miêu Tử Hào nhìn thấy Lý Hùng, nụ cười trên mặt hắn nhanh chóng tắt ngấm.
Hắn vốn tưởng rằng Hứa Mộc Tình tới một mình đêm nay.
Hắn đã chuẩn bị hết mọi thứ ở trong rượu rồi.
Hơn nữa phòng khách sạn cũng đã được xịt nước hoa nồng nàn.
Các thể loại dụng cụ để vui đùa cũng đã sẵn sàng.
Miêu Tử Hào tiến lại gần giả vờ lịch sự, kéo ghế lại và nói với Hứa Mộc Tình.
"Cô Hứa, mời ngồi”.
Miêu Tử Hào vừa nói xong, thì Lý Hùng đã ngồi ngay xuống chiếc ghế mà Miêu Tử Hào kéo ra.
"Cảm ơn nhé”.
Nói xong, Lý Hùng vươn tay ra kéo chiếc ghế bên cạnh, để Hứa Mộc Tình ngồi ở bên cạnh.
Khóe mắt Miêu Tử Hào khẽ co giật.
Hắn nhìn Lý Hùng: "Anh là ai?"
"Tôi là chồng cô ấy”.
"À ra là người ở rể đó à”.
Khinh thường, khinh thường sâu sắc.
Lúc này, mặt Miêu Tử Hào viết hai chữ ‘khinh thường’ rõ mồn một.
Hắn trịnh thượng nhìn Lý Hùng, chỉ tay về phía cửa phòng: "Cút!"
Khóe miệng Lý Hùng khẽ cong lên, cười lạnh.
Lúc này Hứa Mộc Tình không nhịn được nói: "Giám đốc Miêu, mặc dù xin lỗi, trước khi tới đây tôi không giải thích sự tình cho anh, nhưng anh làm như vậy là quá thô lỗ rồi đấy”.
"Thô lỗ? Tôi lịch sự với một tên rác rưởi, một thằng ở rể làm gì?"
Miêu Tử Hào nhìn thẳng vào Hứa Mộc Tình: "Cô Hứa, tôi biết rất rõ tâm tư của cô”.
"Tôi biết, cô chỉ tìm đại một người để ở rể thôi, hắn chỉ là bia đỡ đạn của cô mà thôi”.
"Sao có thể để một tên rác rưởi như vậy ảnh hưởng đến bữa tối tuyệt vời của chúng ta được chứ?"
"Tôi đuổi thằng rác rười này đi. Đợi lát nữa hai chúng ta sẽ bàn bạc chuyện hợp tác kinh doanh giữa hai tập đoàn”.
“Không cần bàn nữa”, sắc mặt Hứa Mộc Tình lạnh lùng, nói: “Tôi đã tan làm rồi, thời gian riêng không bàn chuyện công việc”.
"Nếu giám đốc Miêu muốn bàn chuyện làm ăn, sáng mai hãy đến tập đoàn của chúng tôi”.
Nói xong, Hứa Mộc Tình chủ động nắm tay Lý Hùng quay người rời đi.
"Đứng lại!"
Hứa Mộc Tình và Lý Hùng bước ra đến cửa thì Miêu Tử Hào đột nhiên hét lên.
Nụ cười trên mặt Miêu Tử Hào đã tắt hẳn.
Thay vào đó là sự điên cuồng và u ám.
"Hứa Mộc Tình, cô có biết tôi là ai không?"
"Tôi là cậu hai nhà họ Miêu!"
"Nếu bây giờ cô dám bước ra khỏi cánh cửa này, tất cả hợp đồng mà chúng ta đã thỏa thuận sáng nay sẽ hết hiệu lực ngay lập tức!"
"Cô có biết nó có nghĩa là gì không?"
Mọi người đột nhiên đứng dậy, lớn tiếng gọi bà ngoại từ trong xe bước xuống.
“Ơi!”, bà ngoại đáp lại.
"Chúc mừng sinh nhật!!!"
Vì hai nhà không cách xa nhau lắm nên bên ông cậu có thể nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ của bà ngoại.
"Mọi người vui vẻ lên nào, đừng để ý đến bọn họ!"
"Ai biết được quả đào vàng kia có phải bị quét sơn hay không? Còn đống tiền kia, nói không chừng có khi bên trong chỉ là giấy trắng ấy chứ!"
Khi Liễu Hồng Hoa nói câu này, tất cả mọi người đều tươi tỉnh hẳn lên, bắt đầu ăn uống thả ga.
Mấy vị lãnh đạo ngồi cùng chồng của Lưu Hồng Hoa vừa ngồi chưa ấm chỗ, lúc này một người trong số họ nhận được một cuộc điện thoại, đột nhiên đứng bật dậy!
"Cái gì! Lãnh đạo Tề muốn tới à!?"
"Được được được, chúng tôi ra đón ngay đây!"
Vị lãnh đạo đó nhanh chóng huy động mọi người xung quanh, ngay cả ông cậu được mừng thọ cũng khăng khăng chống gậy đứng ở cửa bữa tiệc.
Lãnh đạo ở thành có thể đến dự tiệc mừng thọ của ông ta, đối với ông ta mà nói, đó là niềm vinh dự lớn nhất trong đời!
Lần này, ông ta có thể dương dương tự đắc cả đời rồi!
Không lâu sau, một chiếc sedan cao cấp màu đen lái tới.
Một người đàn ông trung niên mặc một bộ vest chỉnh tề bước xuống xe.
Khi Liễu Hồng Hoa nhìn thấy người đàn ông trung niên này, bà ta ngạc nhiên nói: "Bố, bố! Đây là người giàu nhất huyện chúng ta!"
Người giàu nhất liếc nhìn mọi người trước mặt, nhưng không thấy người mình muốn tìm liền hỏi.
"Xin hỏi, chủ tịch tập đoàn Lăng Tiêu có ở đây không?"
Khi mọi người đang sửng sốt, Trương Bằng Phi đã lái xe tới và dán một tấm biển lên đầu xe.
"Tiệc mừng thọ của cụ bà, rẽ phải năm mươi mét về phía trước”.
Người giàu nhất quận gật đầu, lập tức lên xe đi dự tiệc mừng thọ của cụ bà.
“Hừ!”, Liễu Hồng Hoa hừ lạnh một tiếng: “Không phải chỉ là người giàu nhất huyện thôi sao? Có gì mà ghê gớm chứ”.
"Đợi chút nữa, lãnh đạo thành phố Đông Hải sắp tới rồi, đến lúc đó hắn có mà lại quặp đuôi chạy như chó ấy chứ”.
Sau đó, lại một vài chiếc xe hơi khá đắt tiền chậm rãi chạy tới.
Họ đi theo tấm biển nhỏ trên nóc xe, quặt rẽ đến nhà Liễu Đông Thanh.
"Đến rồi, đến rồi, lãnh đạo đến rồi!"
Lúc này, liền nhìn thấy ba chiếc xe Volkswagen đang từ từ tiến đến.
Ngay khi mọi người chuẩn bị đi đến để nghênh đón với một nụ cười, thì ba chiếc Volkswagen không dừng lại mà từ từ lái qua mặt bọn họ.
"Này! Lãnh đạo Tề, Lãnh đạo Tề!"
"Ôi chao, còn đơ ra đó làm gì? Mau đuổi theo đi, bọn họ nhất định là đi nhầm rồi!"
Thế là một đám người đã vội vàng đuổi theo 3 chiếc xe Volkswagen.
Bởi vì khoảng cách không xa, nên họ đã đuổi kịp.
"Lãnh đạo Tề, ông đi nhầm rồi, lễ mừng thọ ở chỗ khác cơ”.
Chồng của Liễu Hồng Hoa vừa cười vừa lau mồ hôi trên trán.
Lãnh đạo Tề liếc ông ta một cái: "Anh là?"
"À, tôi là Trương Toàn Đức”.
"Lãnh đạo, lãnh đạo đi nhầm rồi, đây là chuồng chó!"
"Lãnh đạo nhìn mấy thứ trên bàn đi? Những thứ cho chó này sao có thể để lãnh đạo ăn được !?"
Trương Toàn Đức cúi đầu khom lưng nói: "Lãnh đạo Tề, tiệc mừng thọ của cha tôi ở phía trước. Mời lãnh đạo theo tôi”.
"Trương Toàn Đức! Anh đang làm gì vậy!"
Lúc này, một số lãnh đạo của tỉnh đi tới.
"Hôm nay, lãnh đạo Tề và lãnh đạo huyện chúng tôi đến đây để chúc thọ bà cụ!"
"Anh nói rằng trên bàn đều là thức ăn cho chó, lãnh đạo chúng tôi đều đã ăn rồi, vậy chúng tôi là gì!?"
Trương Toàn Đức vội phân minh, hắn sợ tới mức co rúm người lại!
Lúc này Hứa Hiếu Dương bước ra ngoài.
Lãnh đạo Tề lịch sự nói với Hứa Hiếu Dương: "Đoàn thanh tra của chúng tôi đi từ huyện đến, phải đi thanh tra các thôn, thị trấn trước”.
"Không phải sao, nghe nói hôm nay là sinh nhật lần thứ tám mươi của bà cụ, cho nên vài người chúng tôi tới chung vui”.
"Nhân đây, chúc bà cụ phúc như Đông Hải, thọ như Nam Sơn”.
Hứa Hiếu Dương dẫn lãnh đạo Tề đến gặp bà ngoại.
Vài nhà lãnh đạo lớn của huyện cũng đi theo, Trương Toàn Đức cũng chạy theo sau.
Lãnh đạo lập tức lao tới, đá cho Trương Toàn Đức một phát!
"Đậu má, muốn chết à! Dám nói những lời như vậy trước mặt lãnh đạo?"
Trương Toàn Đức khóc lóc cầu xin: "Tôi không ngờ thằng vô dụng Hứa Hiếu Dương lại làm kinh động đến lãnh đạo đến vậy".
"Vô dụng? Người ta đường đường là chủ tịch của tập đoàn Lăng Tiêu! Lãnh đạo của huyện chúng tôi đang đợi để bàn với ông ấy về chuyện đầu tư!"
Chương 82: Ép mua ép bán
"Hả? Hắn, hắn, hắn, hắn đã trở thành chủ tịch rồi ư!?"
Mắt của Trương Toàn Đức tối sầm lại vì sợ hãi, sau đó bất tỉnh nhân sự.
Tiếng của Liễu Hồng Hoa truyền ra từ trong đám đông: "Á! Mình à, anh làm sao vậy!!"
...
Hứa Mộc Tình bưng một cái mâm nhỏ, bước ra từ cửa sau.
"Em tìm anh mãi, hóa ra anh ở đây”.
"Đến nếm thử tay nghề của mợ đi. Món thịt kho tàu mợ nấu còn ngon hơn mẹ em đó”.
Lý Hùng gắp một miếng thịt kho tàu, sau đó cười nói: "Ngon, ngon, nhưng anh vẫn thấy thịt kho tàu của mẹ chúng ta thơm hơn”.
"Gì mà mẹ chúng ta? Là mẹ em mà”.
Lý Hùng học theo giọng điệu của Hứa Hiếu Dương nói: "Ây da, sắp rồi, sắp rồi”.
Hứa Mộc Tình chả thèm tranh cãi với Lý Hùng.
Mím đôi môi đỏ mọng, cô nói nhỏ với Lý Hùng: "Cảm ơn”.
"Tại sao lại cảm ơn anh?"
"Bà ngoại đã chịu cực bao nhiêu năm nay, chưa từng nghĩ sẽ có được hạnh phúc”.
"Mặc dù mỗi lần nhìn thấy bà ngoại, bà đều mỉm cười”.
"Nhưng em biết là trong lòng bà đang rất buồn”.
"Nhưng hôm nay, em nghĩ trong lòng bà hẳn là đã cảm thấy ngọt ngào hơn nhiều rồi”.
Lý Hùng chậm rãi duỗi hai tay ra.
Như chiếc lá xanh, anh dùng hai tay ôm lấy khuôn mặt thanh tú của Hứa Mộc Tình.
"Đừng lo lắng! Từ nay về sau, anh sẽ khiến cho bà giống em, lúc nào cũng cảm thấy ngọt ngào”.
“Em, em làm gì có chứ”, Hứa Mộc Tình hơi quay đầu đi chỗ khác.
"Không thấy ngọt ngào sao?"
"Không hề ngọt, chua thì có”.
Nói xong Hứa Mộc Tình vội vã xoay người bước vào nhà.
Lúc này, sắc đỏ trên má cô đã lan đến tận mang tai ...
Ông cậu tới.
Đây là lần đầu tiên ông ta đến nhà Liễu Đông Thanh sau hơn mười năm.
Không phải ông ta muốn đến, mà là bắt buộc phải đến.
Bởi vì rất nhiều khách dự tiệc mừng thọ của ông ta đều đến chúc thọ cụ bà.
Mặc dù lãnh đạo Tề đã đi trước, nhưng lãnh đạo huyện đều ở đó!
Trước mặt những vị lãnh đạo lớn này, người chồng mồm nhanh hơn não của Liễu Hồng Hoa chả là cái thá gì!
Ông cậu mỉm cười bước tới, ông ta luôn thèm thuồng quả đào mừng thọ bằng vàng ròng đó.
"Em gái à, chia cho anh một nửa quả đào mừng thọ kia đi”.
Bà ngoại còn chưa kịp nói gì, thì Lý Hùng ở bên cạnh đã đưa một con dao phay ra.
Ông cậu và những người khách bên cạnh đều rất sốc!
"Cắt đi”.
"Nếu có thể cắt được quả đào vàng, thì sẽ chia cho ông một nửa”.
Tay ông cậu run run.
Ông ta rất muốn cắt nó.
Nhưng đây là vàng ròng, không cắt nổi!
Đúng lúc này, Hứa Hạo Nhiên đột nhiên từ bên ngoài xông vào!
"Không xong rồi! Không xong rồi!"
"Chị, anh rể, cậu bị người ta đánh rồi!"
Ở cổng trường, Liễu Đông Thanh đang nằm rạp trên đất, một bàn chân đang giẫm lên đầu của ông ấy.
Chủ nhân của bàn chân này là một thanh niên.
Hắn đeo kính râm, ngậm điếu thuốc trong miệng.
Hắn nhìn những giáo viên đang co đầu rụt cổ, không dám bước đến, lạnh lùng nói: "Tôi nói mấy người chứ, chả biết là dũng cảm hay ngu ngốc nữa đây?"
"Biết rõ trường học này đã được tập đoàn Tô Thị chú ý đến, thế mà vẫn muốn chống lại”.
"Các người thực sự không sợ chết sao?"
Liễu Đông Thanh mặc dù bị hắn giẫm lên nhưng vẫn la lên.
"Cho dù có là tập đoàn lớn, thì cũng không thể ép mua ép bán như vậy!"
"Nếu thật sự muốn mua ngôi trường này, thì ít nhất cũng phải thu xếp cho học sinh của chúng tôi đến trường tư thục khác trong tập đoàn Tô Thị của anh chứ!"
Người đàn ông tháo kính râm xuống.
Lúc này, nhiều người há hốc mồm.
Vì người đàn ông này có một vết sẹo dài ở mắt trái.
Chương 83: Lôi đi, ném vào bãi rác
"Tống, Tống Tông!?"
"Trời ạ, hóa ra người này là Tống Tông!"
"Toi rồi, toi rồi, hắn là thủ hạ của Tô Phương Hoa, công tử đứng đầu ở Giang Châu!"
"Làm sao bây giờ? Chúng ta hoàn toàn không phải là đối thủ của tập đoàn lớn nhà người ta”.
Trên mặt Tống Tông nở một nụ cười lạnh lùng.
Có một nhãn cầu giả trong hốc mắt trái của Tống Tông, khớp với vết sẹo gớm ghiếc, làm hắn lúc cười trông vô cùng đáng sợ.
Nhiều người thậm chí còn không dám nhìn Tống Tông.
"Tôi rất bận, không có thời gian ở đây mà chơi với mấy người đâu”.
"Tôi cho mấy người một phút để dọn dẹp chỗ này, nếu không...”
Tống Tông còn chưa nói xong, đã vung nắm đấm lên.
Đột nhiên, cách đó không xa có bảy tám chiếc xe tải tiến đến.
Hàng chục người lao ra khỏi xe, lập tức bao vây các giáo viên lại.
Tống Tông lúc này mới từ từ hạ tàn thuốc trên tay xuống.
Lúc tàn thuốc nóng hổi đó sắp dí vào mặt Liễu Đông Thanh.
Thì giọng nói của Lý Hùng đột nhiên vang lên trong đám đông.
"Không cần một phút, tôi cho các người 7 giây!"
Lý Hùng dẫn theo đám người có vẻ mặt lạnh lùng Lý Nhị Ngưu tới, Hứa Hạo Nhiên hào hứng đi theo sau Lý Hùng.
Đó là lần đầu tiên làm chuyện gì đó với Lý Hùng, anh ta cảm thấy rất phấn khích!
Hứa Hạo Nhiên nhìn Tống Tông: "Đến lúc rồi, các người đừng hòng chạy thoát”.
"Mẹ mày, muốn chết à!"
Vừa rống lên, Tống Tông vừa nháy mắt với tên xã hội đen bên cạnh.
Đột nhiên, một đám người lao về phía đám người Lý Hùng!
Chân Lý Hùng không hề dừng lại.
Anh từng bước đi về phía Tống Tông.
Trên đường đi, tất cả những tên côn đồ xông lên đều bị đám người Lý Nhị Ngưu hạ gục.
Thấy Lý Hùng tiến lại gần, Tống Tông bất ngờ giật lấy một thanh sắt dài từ tay tên bên cạnh.
Thanh sắt đó dày bằng cổ tay người lớn!
Bề mặt loang lổ vết gỉ.
Phang thanh sắt đó xuống.
Đập mạnh về phía Lý Hùng!
"Keng!"
Sau đó là tiếng kim loại va chạm inh tai.
Một viên gạch.
Một viên gạch đỏ bị hư hỏng nhẹ, phủ đầy bụi.
Đột nhiên xuất hiện, chặn thanh sắt trong tay Tống Tông lại.
Khi thanh sắt đập vào viên gạch, nhiều vết gỉ sét trên thanh sắt đã rơi xuống.
Cú phản đòn mạnh mẽ khiến người Tống Tông ngả ra phía sau, thanh sắt cũng bật ra khỏi tay hắn.
Và viên gạch đỏ, lao về phía mặt Tống Tông!
"Bộp!"
Một phát!
"Bộp!"
Hai phát!
"Bộp bộp bộp!"
Đến lần thứ năm thì viên gạch vỡ vụn!
Một nửa khuôn mặt của Tống Tông đã bị đập nát!
Mặc dù thuôc hạ của Tống Tông có đến tận ba bốn mươi tên, nhưng từ khi hai bên bắt đầu giao chiến, mười mấy tên đã bị hạ đo ván rồi.
Ghê!
Đám Lý Nhị Ngưu quả là những con sói ghê gớm!
Chẳng bao lâu, tất cả đã ôm đầu nằm rạp trên mặt đất kêu khóc.
Tống Tông lúc này đã trốn vào trong xe, chiếc xe nhanh chóng nổ máy.
Khi chiếc xe rời đi, Tống Tông thò đầu ra khỏi xe, trừng mắt đầy oán hận hét lên với Lý Hùng.
"Mày đợi đấy, công tử nhà tao sẽ không tha cho mày đâu!"
Lý Nhị Ngưu chỉ vào mấy tên cồn đồ đang nằm la liệt trên mặt đất hỏi: "Ông chủ, làm gì với chúng đây?"
"Kéo đi, ném vào bãi rác”.
Chương 84: Để mắt tới
"Vâng!"
Đám người Lý Nhị Ngưu như những con sói hoang, đến và đi nhanh như một cơn gió.
Khi rời đi, họ cũng mang theo toàn bộ số "rác" mà Tống Tông đã bỏ lại.
Tập đoàn Tô Thị ban đầu còn chiếm ưu thế về quân số, lập tức run lên cầm cập, không ai dám to mồm.
Nhiều người trong số họ quen Tống Tông cũng biết rằng Tống Tông là thủ hạ dưới chướng Tô Phương Hoa, đánh nhau rất giỏi.
Kết quả là, chưa bao giờ nghĩ rằng Tống Tông sẽ bị một thanh niên vô danh tiểu tốt đánh bại trong vòng một nốt nhạc!
Lúc này Hứa Hiếu Dương và người giàu nhất huyện đi tới.
Hứa Hiếu Dương lớn tiếng nói với hai đám người: "Mọi người, tôi là chủ tịch tập đoàn Lăng Tiêu, tôi tên là Hứa Hiếu Dương”.
"Vừa rồi, tôi và ông chủ Hổ đã đạt được thỏa thuận”.
"Trường này do chúng tôi bỏ vốn ra mua lại”.
"Trường sẽ không có bất kì sự thay đổi nào, thầy trò vẫn lên lớp bình thường!"
Lý Hùng lúc này mới nhìn về phía Liễu Đông Thanh, nói thêm một câu: "Ngoài ra, lương giáo viên sẽ cao hơn trước ba lần!"
...
"Cái gì !? Lý Hùng dẫn người đi đánh Tống Tông?"
Trong phòng làm việc, Miêu Lạc kinh hãi nhảy dựng lên.
"Đồ điên! Hắn đúng là đồ điên!"
Miêu Lạc càng nghĩ càng cảm thấy hứng thú: "Loại người này làm chuyện gì cũng sẽ không màng đến hậu quả”.
"Nếu có thể thu nạp hắn thì ... hehehehe!"
Miêu Lạc đột nhiên bật cười.
Anh ta lập tức nói với thư ký trước mặt: "Cậu lập tức cử người liên hệ với người của tập đoàn Lăng Tiêu, nói rằng chúng ta muốn đầu tư vào Đông Hải!"
Thư ký nhận lệnh, cách văn phòng Miêu Lạc không xa.
Gặp người em trai cùng cha khác mẹ của Miêu Lạc, Miêu Tử Hào.
Miêu Tử Hào này là con của mẹ kế Miêu Lạc, được chiều từ nhỏ, không coi ai ra gì.
Giống như hầu hết những công tử nhà giàu khác, hắn thích lái xe thể thao, chơi đùa với phụ nữ.
"Này, đi đâu mà vội vàng thế?"
"Cậu cả muốn đầu tư vào Đông Hải ...”
Miêu Tử Hào sờ sờ cằm, vẻ mặt tà dâm: "Đông Hải à, chỗ này hay đấy. Nghe nói ở đó có rất nhiều gái đẹp”.
"Tôi sẽ đi đàm phán lần này!"
Với sự nỗ lực của bố con Hứa Hiếu Dương và Hứa Mộc Tình, tập đoàn Lăng Tiêu đã dần đi vào quỹ đạo.
Công việc kinh doanh của tập đoàn cũng mở rộng ra nhanh chóng.
Hôm nay, Hứa Mộc Tình sẽ đàm phán hợp tác kinh doanh với một tập đoàn lớn đến từ tỉnh.
Trong sảnh hội nghị cấp cao của tập đoàn Lăng Tiêu.
Miêu Tử Hào đang ngồi đó một cách chán nản.
Hắn trêu chọc nữ nhân viên đi cùng bên cạnh, nói: “Tôi nghe nhiều người nói tổng giám đốc của các cô có vẻ là một đại mỹ nhân!
Cô nhân viên cười ngượng nghịu.
Cô ấy chưa kịp trả lời thì cửa phòng họp mở ra.
Hứa Mộc Tình bước vào cùng nhóm của mình.
Ngay khi Hứa Mộc Tình xuất hiện, Miêu Tử Hào đột nhiên đứng dậy, nhìn chằm chằm vào Hứa Mộc Tình bằng ánh mắt sáng rực.
Nhìn thấy bộ dạng của Miêu Tử Hào, Hứa Mộc Tình không khỏi sửng sốt: "Xin lỗi, có chuyện gì sao ạ? "
Miêu Tử Hào giả vờ nở nụ cười tao nhã: "Không, không, tôi chỉ kinh ngạc trước vẻ đẹp tuyệt sắc của tổng giám đốc Hứa thôi”.
Hứa Mộc Tình cười nhàn nhạt.
Hai nhóm nhanh chóng ngồi lại và thảo luận về hợp tác kinh doanh.
Do lần này nhà họ Miêu chủ động đề nghị hợp tác kinh doanh nên hai bên chuyện bàn bạc diễn ra rất suôn sẻ.
Sau cuộc họp, Miêu Tử Hào nói với Hứa Mộc Tình: "Tổng giám đốc Hứa, tôi có thể mời cô ăn tối tối nay không?"
"Tất nhiên rồi, đó là vinh dự của tôi”.
"Vậy tối nay tôi đợi cô ở nhà hàng tốt nhất Đông Hải nhé”.
Sau khi nói xong, Miêu Tử Hào còn cố ý nháy mắt với Hứa Mộc Tình.
Sau khi trở về khách sạn, Miêu Tử Hào lập tức gọi điện cho thư ký.
"Thu thập thông tin về Hứa Mộc Tình thế nào rồi?"
Thư ký nhanh chóng đưa hai trang giấy ra.
Sau khi Miêu Tử Hào nhận lấy, lật giở vài trang, lập tức cau mày.
"Cô ấy đã kết hôn rồi sao? Tên đó còn ở rể nữa chứ?"
Thư ký bên cạnh nói: "Theo như tôi được biết, thì tên con rể này bị bệnh thần kinh”.
"Lại còn thất nghiệp”.
"Hắn hiện đang ở trong tập đoàn Lăng Tiêu, nhận đại một chức vớ vẩn, chả làm gì cả”.
Chương 85: Tôi là chồng cô ấy
Miêu Tử Hào vỗ tay một cái và nói: "Tôi hiểu rồi, Hứa Mộc Tình chắc là kiểu phụ nữ công việc điển hình”.
"Tại cuộc họp hôm nay, tôi có thể thấy rằng người phụ nữ này rất tham vọng”.
"Nếu tôi không đoán nhầm, Hứa Mộc Tình chắc chắn vẫn là một trinh nữ”.
Vừa nói xong, Miêu Tử Hào không khỏi thè lưỡi liếm môi.
Nụ cười trên mặt càng ngày càng hèn hạ: "Hứa Mộc Tình này rất hợp với khẩu vị của tôi!"
"Hắt xì!"
Hứa Mộc Tình đang phân loại hồ sơ, đột nhiên hắt hơi.
Khi đưa tay sang bên để kéo khăn ăn, cô chạm vào một đôi tay.
Hứa Mộc Tình sửng sốt, quay đầu nhìn sang, phát hiện Lý Hùng đang đứng bên cạnh nhìn cô cười.
"Anh làm gì vậy? Làm em sợ muốn chết", Hứa Mộc Tình liếc mắt nhìn Lý Hùng có chút giận dỗi.
Lý Hùng vẻ mặt vô tội: "Em bận cả ngày, giờ sắp đến giờ ăn cơm rồi mà vẫn làm việc sao?"
"Đi đi đi, chúng ta đi ăn cơm đi”.
Vừa nghe đến ăn cơm, Hứa Mộc Tình liền sực nhớ ra.
"Đúng rồi, hôm nay sau khi họp xong, em đã nhận lời mời đi ăn tối cùng giám đốc Miêu”.
Lý Hùng chớp mắt: "Vậy thì chúng ta đi cùng nhau đi”.
Hứa Mộc Tình gật đầu theo thói quen: "Được thôi!"
Khi đến phòng đặt trước trong nhà hàng, mở cửa liền nhìn thấy Miêu Tử Hào, hắn mặc một bộ vest thẳng thớm, đầu tóc chải chuốt bóng loáng, đang đứng đó mỉm cười với Hứa Mộc Tình.
"Giám đốc Miêu, xin lỗi, chúng tôi đến muộn”.
Trong khi nói chuyện, Hứa Mộc Tình và Lý Hùng lần lượt đi vào phòng.
Khi Miêu Tử Hào nhìn thấy Lý Hùng, nụ cười trên mặt hắn nhanh chóng tắt ngấm.
Hắn vốn tưởng rằng Hứa Mộc Tình tới một mình đêm nay.
Hắn đã chuẩn bị hết mọi thứ ở trong rượu rồi.
Hơn nữa phòng khách sạn cũng đã được xịt nước hoa nồng nàn.
Các thể loại dụng cụ để vui đùa cũng đã sẵn sàng.
Miêu Tử Hào tiến lại gần giả vờ lịch sự, kéo ghế lại và nói với Hứa Mộc Tình.
"Cô Hứa, mời ngồi”.
Miêu Tử Hào vừa nói xong, thì Lý Hùng đã ngồi ngay xuống chiếc ghế mà Miêu Tử Hào kéo ra.
"Cảm ơn nhé”.
Nói xong, Lý Hùng vươn tay ra kéo chiếc ghế bên cạnh, để Hứa Mộc Tình ngồi ở bên cạnh.
Khóe mắt Miêu Tử Hào khẽ co giật.
Hắn nhìn Lý Hùng: "Anh là ai?"
"Tôi là chồng cô ấy”.
"À ra là người ở rể đó à”.
Khinh thường, khinh thường sâu sắc.
Lúc này, mặt Miêu Tử Hào viết hai chữ ‘khinh thường’ rõ mồn một.
Hắn trịnh thượng nhìn Lý Hùng, chỉ tay về phía cửa phòng: "Cút!"
Khóe miệng Lý Hùng khẽ cong lên, cười lạnh.
Lúc này Hứa Mộc Tình không nhịn được nói: "Giám đốc Miêu, mặc dù xin lỗi, trước khi tới đây tôi không giải thích sự tình cho anh, nhưng anh làm như vậy là quá thô lỗ rồi đấy”.
"Thô lỗ? Tôi lịch sự với một tên rác rưởi, một thằng ở rể làm gì?"
Miêu Tử Hào nhìn thẳng vào Hứa Mộc Tình: "Cô Hứa, tôi biết rất rõ tâm tư của cô”.
"Tôi biết, cô chỉ tìm đại một người để ở rể thôi, hắn chỉ là bia đỡ đạn của cô mà thôi”.
"Sao có thể để một tên rác rưởi như vậy ảnh hưởng đến bữa tối tuyệt vời của chúng ta được chứ?"
"Tôi đuổi thằng rác rười này đi. Đợi lát nữa hai chúng ta sẽ bàn bạc chuyện hợp tác kinh doanh giữa hai tập đoàn”.
“Không cần bàn nữa”, sắc mặt Hứa Mộc Tình lạnh lùng, nói: “Tôi đã tan làm rồi, thời gian riêng không bàn chuyện công việc”.
"Nếu giám đốc Miêu muốn bàn chuyện làm ăn, sáng mai hãy đến tập đoàn của chúng tôi”.
Nói xong, Hứa Mộc Tình chủ động nắm tay Lý Hùng quay người rời đi.
"Đứng lại!"
Hứa Mộc Tình và Lý Hùng bước ra đến cửa thì Miêu Tử Hào đột nhiên hét lên.
Nụ cười trên mặt Miêu Tử Hào đã tắt hẳn.
Thay vào đó là sự điên cuồng và u ám.
"Hứa Mộc Tình, cô có biết tôi là ai không?"
"Tôi là cậu hai nhà họ Miêu!"
"Nếu bây giờ cô dám bước ra khỏi cánh cửa này, tất cả hợp đồng mà chúng ta đã thỏa thuận sáng nay sẽ hết hiệu lực ngay lập tức!"
"Cô có biết nó có nghĩa là gì không?"
Bình luận facebook