-
Chương 296-300
Chương 296: Gia tộc đứng đầu
Đối phương rất mạnh.
Hắn ta trịch thượng nhìn Cố Ngôn Hi và Phương Văn Văn.
Phương Văn Văn bước lên chắn trước người Cố Ngôn Hi, chặn lại cái nhìn soi mói và dâm dê của hắn ta.
"Anh là ai?"
"Hai người không cần biết tôi là ai, chỉ cần kí vào bản hợp đồng này là đươc".
Phương Văn Văn cau mày cầm bản hợp đồng trên bàn lên.
Cô ta nhìn lướt qua hai trang thì gấp lại ngay.
"Không đời nào! Công ty của chúng tôi không bán".
Thái độ của Phương Văn Văn rất cứng rắn.
"Tôi không biết anh là ai".
"Nhưng giờ tôi nghiêm túc nói cho anh biết, công ty giải trí của chúng tôi tuy không lớn nhưng nguồn vốn rất dồi dào, sẽ không gặp bất kì khủng hoảng nào hết".
"Chúng tôi không cần người khác rót vốn, lại càng không cần kí bản hợp đồng vô lí này."
Người đàn ông lạ cười khẩy.
Hắn lấy một tấm danh thiếp trong ngực ra.
Vung tay ném xuống đất nói: "Nhặt lên đi".
Phương Văn Văn tức đến bật cười: "Danh thiếp anh vứt đi sao tôi phải nhặt lên".
"Bởi vì tôi đến từ phía Nam, chống lưng cho tôi là nhà họ Chu".
Nghe thấy thế Phương Văn Văn hít sâu một hơi.
Gia tộc đứng đầu ở phía Nam.
Thấy vẻ mặt này của Phương Văn Văn, nụ cười của hắn càng kiêu ngạo.
"Tôi cho cô một tiếng để suy nghĩ".
"Nếu một tiếng nữa mà hai người không đồng ý thì chết chắc đó".
Hắn ta xoay người bước đi.
Lúc hắn bước đến cửa Cố Ngôn Hi đột nhiên nói.
"Công ty giải trí này là của bạn tôi tặng".
"Cho dù thế nào tôi cũng sẽ không bán đâu, anh từ bỏ ý định đi".
Hắn ta từ từ xoay người chỉ tay vào Cố Ngôn Hi.
"Đồ đàn bà ngu ngốc, cậu chủ tôi thấy cô còn có tác dụng nên mới không muốn cô chết một cách vô ích".
"Cô phải biết là một tiếng nữa sẽ có người lập tức đến giết các cô".
"Đến lúc đấy hối hận cũng đã muộn rồi".
"Nghĩ cho kĩ đi".
Hắn ta vừa đi, Phương Văn Văn đã vội vàng nhặt tấm danh thiếp dưới đất lên.
Trên danh thiếp có in tên Chu Hồng.
Là phó giám đốc công ty giải trí thời không Hoa Hạ.
Công ty giải trí thời không Hoa Hạ vô cùng lớn mạnh.
Những nghệ sĩ mà họ quản lí chiếm một nửa số nghệ sĩ trong giới giải trí của Hoa Hạ.
So với bọn họ thì công ty giải trí của Cố Ngôn Hi đúng là con sâu cái kiến so với con voi.
Phương Văn Văn hoảng sợ.
Lẽ nào hắn ta nói thật?
Sẽ có người đến giết các cô thật sao?
Làm sao đây? Làm sao đây? Phải làm gì bây giờ?
Cô ta luống cuống đi đi lại lại trước mặt Cố Ngôn Hi.
"Chúng ta bình thường làm việc rất cẩn thận, đâu có xảy ra xung đột với ai đâu, sao lại có người muốn giết chúng ta chứ".
Cố Ngôn Hi cũng bối rối.
Cô ta còn rất nhiều chuyện vẫn chưa làm xong, cô ta không muốn chết.
Cô ta không muốn tương lai của mình lại một lần nữa nằm trong tay kẻ khác.
Vừa mới thoát khỏi hang sói lại rơi vào hang hổ.
Cô ta chỉ muốn ca hát thôi mà.
Nếu công ty giải trí của cô ta bị công ty thời không Hoa Hạ thu mua.
Cô ta sẽ lại bị người khác quản lí.
Giống như lúc trước, làm một con rối gỗ để mặc cho người ta sắp đặt.
Cố Ngôn Hi bỗng nắm lấy cổ tay của Phương Văn Văn.
Cô ngẩng đầu, đôi mắt sáng rực nhìn Phương Văn Văn nói: "Chúng ta tới Đông Hải thôi".
"Chúng ta chuyển công ty đến Đông Hải, ở Đông Hải có anh ấy bảo vệ, sẽ không ai dám làm gì chúng ta".
Cùng lúc đó ở Đông Hải.
"Mẹ ruột của con ơi, cuối cùng mẹ cũng về rồi".
"Mẹ có biết lúc mẹ không ở đây con trai bảo bối của mẹ là con đây sống thế nào không?"
"Một ngày ba bữa con ăn mì tôm đó".
"Buổi sáng ăn mì tôm với dưa muối".
"Buổi trưa ăn mì tôm với lạp xưởng, buổi tối ăn mì tôm với...".
Liễu Ngọc Phân và Hứa Hiếu Dương vừa mới vào đến cửa, Hứa Hạo Nhiên đã kể khổ với họ.
Cậu ta còn chưa có nói xong, Liễu Ngọc Phân đã dùng hai tay ôm lấy mặt cậu ta.
"Nhìn con cũng đâu có gầy đi, mẹ thấy còn béo lên đây này".
Nói xong Liễu Ngọc Phân đi đến phòng khách.
Lúc này Lý Hùng cười với bà: "Mẹ về rồi à".
"Hùng à, sao mẹ thấy con hình như gầy đi vậy".
Liễu Ngọc Phân vội đẩy Hứa Hạo Nhiên qua một bên, rảo bước đến chỗ Lý Hùng.
Nhìn Lý Hùng từ đầu đến chân.
"Ừ, gầy đi thật".
"Hai ngày nay con ăn bên ngoài không thấy ngon phải không?"
"Thôi không sao, hôm nay mẹ sẽ tự tay xuống bếp nấu đồ ăn ngon cho con".
Hứa Hạo Nhiên đứng cạnh tru lên: "Mẹ, con có phải con ruột của mẹ không đấy".
Hứa Mộc Tình lúc này cũng bước từ trên lầu xuống.
Hai mẹ con cùng nói: "Là hàng tặng kèm đấy".
Buổi tối lúc cả nhà đang quây quần vui vẻ ăn tối.
Hứa Hiếu Dương hỏi Hứa Mộc Tình: "Khảo sát ở Thành Hải thế nào rồi?"
Hứa Mộc Tình nói: "Chúng ta đã thiết lập được mối quan hệ tốt đẹp với tập đoàn Liễu Thị ở Thành Hải".
"Cũng đã liên hệ với một số nhà cung cấp khác".
"Nhưng giờ vẫn chưa giải quyết xong chuyện chi nhánh ở Thành Hải sẽ đặt ở đâu".
Lúc Hứa Mộc Tình và Hứa Hiếu Dương đang bàn bạc xem phòng làm việc chi nhánh ở Thành Hải sẽ thuê ở đâu.
Chuông cửa bỗng kêu lên
Liễu Ngọc Phân đứng lên mở cửa.
Ngay sau đó liền nghe thấy bà ấy sửng sốt nói: "Mấy người tìm ai?"
"Ơ! Mấy người làm gì thế? Bỏ ra!"
Vừa nghe thấy tiếng Liễu Ngọc Phân kêu lên.
Lý Hùng đang ăn cơm lập tức đứng dậy lao về phía cửa, tốc độ nhanh đến nỗi chỉ thấy một cái bóng vụt qua.
Lúc này có hai gã đàn ông đang đứng ở cửa.
Trong đó có một người vẻ mặt rất hống hách gợi đòn.
Ông ta là lão Lục.
Gã còn lại đẩy ngã Liễu Ngọc Phân, một tay còn nắm tóc bà ấy.
Gã so sánh bà ấy với bức ảnh đang cầm trên tay.
"Pặc!"
Bàn tay gã nắm tóc Liễu Ngọc Phân đột nhiên bị Lý Hùng nắm chặt.
Gã còn chưa kịp làm gì thì tay đã bị Lý Hùng "răng rắc" vặn gãy.
Sau đó không đợi gã đánh trả, anh nắm chặt tay đấm mạnh vào bụng gã.
"Bịch!"
Một đấm này làm gân mạch trên người gã đứt sạch.
Lý Hùng nắm đầu gã như xách một túi rác đi về phía cửa.
Lúc này lão Lục đứng ở cửa vẻ mặt nghiêm túc như đang đối mặt với kẻ địch mạnh.
"Hóa ra mày chính là hung thủ giết chết cậu chủ nhà tao".
"Hai tông sư đi theo bảo vệ cậu chủ cũng là do mày giết".
Lý Hùng kéo gã đàn ông mềm nhũn như cọng bún thiu ném vào trong sân.
Anh nhìn lão Lục dửng dưng nói: "Mấy người không nên tới đây".
"Hừ!", lão Lục cười khẩy: “Mày tưởng việc mày làm không ai biết à?"
"Tao nói cho mày biết, ông chủ của tao là Gia Cát sống đấy".
"Trên đời này cho dù là ai, đã làm chuyện gì cũng không giấu được ông ấy".
"Ông chủ tao nói để Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi chôn cùng cậu chủ nhà tao đấy".
"Giờ mày giao Hứa Mộc Tình ra thì tao sẽ tha chết cho mày".
Chương 297: Bỗng nhiên quỳ xuống
Lúc nói chuyện sức mạnh toàn thân lão Lục bộc phát.
Cỏ cây trong sân không có gió thổi tự lay động.
Mà đàn cá koi trong hồ cũng vội vã lặn sâu xuống nước, con nào con nấy trốn trong một góc tối tăm.
"Đại tông sư?"
Lý Hùng dửng dưng nói, giọng anh không chút cảm xúc.
"Đúng vậy, dù tao vừa mới đột phá bước lên cấp bậc đại tông sư".
"Nhưng dư sức đánh với cấp bậc tông sư như mày".
"Tuy tông sư và đại tông sư chỉ khác nhau có một chữ".
"Nhưng thực lực của tao phải hơn mày mấy chục lần".
Lý Hùng vẫn dửng dưng đáp: "Vừa nãy ông nói sai một câu rồi".
"Ồ?", lão Lục cười khẩy: "Câu nào sai?"
"Ông nói tôi đổ mọi chuyện lên đầu Trình Lỗi vì muốn giấu các người".
Lúc Lý Hùng đang nói thì có mấy người xuất hiện sau lưng lão Lục.
Là đám người Dương Thiện Tề và Lý Nhị Ngưu.
"Thế sai chắc?"
Lý Hùng lắc đầu nói: "Sai!"
Vẻ mặt lão Lục khinh thường.
"Mày còn trẻ mà đã mạnh như thế là điều rất hiếm có".
"Tiếc là mày lòng dạ xấu xa, cũng không có đầu óc".
"Ở trước mắt đại tông sư như tao mà còn muốn kéo dài thời gian".
"Gọi đám tôm tép nhãi nhép này đến hợp sức đánh tao, mày cũng quá coi thường đại tông sư rồi đấy".
Lý Hùng liếc mắt nhìn đám người Lý Nhị Ngưu.
"Không phải họ đến giúp tôi mà đến học hỏi, nhân tiện dọn xác thôi".
"Ha ha, không ngờ mày cũng tự biết mình đấy, còn gọi người đến giúp mày nhặt xác cơ. Xem ra mày định liều chết đến cùng rồi".
Lý Hùng vẫn lắc đầu: "Ông lại sai rồi".
"Bọn họ đến nhặt xác các ông đấy".
"Mày muốn chết à!"
Lão Lục trợn trừng hai mắt, một luồng khí mạnh mẽ toát ra từ người ông ta bao trùm xung quanh.
Lúc luồng khí ấy quét đến, đám người Lý Nhị Ngưu khó khăn lắm mới đứng vững được.
Bọn họ liên tục lùi về phía sau.
Đến khi đập lưng vào tường họ mới có thể đứng vững.
Nhưng luồng khí phía trước vẫn lồng lộng thổi làm tóc bọn họ rối tung.
Cả người giống như bị một người vô hình ép mạnh vào tường.
Đây chính là sức mạnh của đại tông sư!
Rất mạnh!
Cực kì mạnh!
Nhưng Lý Hùng vẫn dửng dưng như đang đứng trong một cơn gió nhẹ bình thường.
Cơn gió kia lướt qua mặt làm tóc anh nhẹ nhàng bay theo.
Tất cả sức mạnh của lão Lục chỉ lướt qua người anh.
"Khá lắm, mày còn trẻ thế mà mạnh như vậy đúng là rất khá".
"Nhưng hôm nay mày cũng sẽ chết trong tay tao thôi".
Ngay khi lão Lục chuẩn bị ra tay Lý Hùng lại hỏi một câu.
"Câu hỏi cuối cùng, Uông Tố Lung cử mấy người có thực lực như ông tới đây".
"Láo toét, dám gọi thẳng tên ông chủ của tao".
"Hừ!"
Vẻ mặt Lý Hùng phiền chán.
Trong nháy mắt anh biến mất.
Lão Lục sốc.
Ông ta phát hiện mình không thể nhìn rõ bóng dáng của Lý Hùng.
Hít thở.
Lý Hùng bỗng đứng sau lưng lão Lục.
Tay anh vỗ nhẹ lên vai ông ta.
Trong chớp mắt khi tay anh vừa vỗ lên.
"Bịch!"
Cả người lão Lục bỗng khụy xuống.
Hai đầu gối ông ta đập mạnh xuống đất.
Tay Lý Hùng nhìn như chỉ đặt nhẹ trên vai lão Lục.
Mà lúc này cả người lão Lục toát mồ hôi lạnh.
Ông ta giãy dụa gồng mình muốn đứng lên.
Nhưng cho dù ông ta gồng thế nào thì ngay cả chân cũng không thể nhấc lên khỏi mặt đất.
Hai tay Lý Hùng như ngọn núi Thái Sơn đè xuống khiến ông ta không thể nào nhúc nhích.
"Tôi hỏi ông, có mấy người thực lực như ông tới?"
"Nếu ông đã đứng ở cửa nhà tôi nghĩa là cũng đã cho người đi bắt Cố Ngôn Hi rồi?"
"Thằng ranh con, mày có giỏi thì đánh một trận với tao, đừng có mà như mèo vờn chuột thế. Thả tao ra, chúng ta sống mái với nhau một trận".
Lúc này bàn tay Lý Hùng bóp chặt vai lão Lục.
"Răng rắc!"
"Á!"
Ông ta đau đến toát mồ hôi, cả người run rẩy.
Bả vai ông ta đau đớn.
Giờ thì ông ta cũng hiểu ý của Lý Hùng lúc nói câu kia.
Lý Hùng giết hai gã tông sư.
Đúng là để vu oan giá họa cho người khác.
Nhưng hắn làm thế không phải vì sợ.
Giờ ông ta đã biết Lý Hùng mạnh đến nhường nào.
Còn mạnh hơn đại tông sư nhiều!
Lão Lục dù vừa mới lên đến hàng đại tông sư nhưng lúc đánh võ giao lưu với Uông Tố Lung còn có thể đỡ được hai mươi đòn.
Nhưng ở trước mặt Lý Hùng sức mạnh của ông ta yếu như đứa trẻ lên ba.
Không phải Lý Hùng sợ nhà họ Uông.
Mà hắn đang đùa giỡn.
Hắn trêu đùa cả gia tộc Uông Thị và các gia tộc lớn ở Thành Hải.
Lão Lục run cầm cập hỏi: “Cậu là ai? Cậu định làm gì?”
Ông ta không thể nghĩ ra rốt cuộc là gia tộc nào đã đào tạo ra một người đáng sợ như vậy.
Còn trẻ thế nhưng thực lực đã cao hơn cả đại tông sư.
Cả khu phía Đông.
Trừ mấy môn phái lánh đời và các cao thủ ở ẩn ra.
Ai có thể đánh lại hắn chứ?
Cho dù là ở phương Bắc các gia tộc lớn nhiều như mây nhưng một người mạnh như Lý Hùng cũng dư sức tạo cho mình một chỗ đứng.
"Tôi hỏi ông lần cuối, có mấy người thực lực như ông tới?"
Lão Lục sợ rồi.
Ông ta vội vàng nói thật: "Một người, ông chủ bảo tôi dẫn hai mươi người đến Thành Hải".
"Một tiếng sau sẽ có hai cao thủ đi bắt Cố Ngôn Hi".
Lý Hùng khẽ gật đầu: "Tôi rất hài lòng với câu trả lời này, giờ ông chết được rồi".
"Đợi đã!"
Lão Lục vừa sợ vừa cuống.
Ông ta vội nói: "Tôi đã trả lời rồi sao cậu còn giết tôi chứ?"
"Tôi vốn không định giết ông, nhưng ai bảo ông và người của ông dám động đến mẹ tôi chứ".
"Rắc!"
Lý Hùng chuẩn bị bẻ gãy cổ lão Lục.
"Ơ!"
Lão Lục trợn trừng hai mắt, lúc sắp chết chợt nói: "Bà ấy giật mình nên mới ngã".
"Làm mẹ tôi giật mình cũng phải chết".
"Bà ấy ngã thì mấy người lại càng đáng chết hơn".
Lão Lục tắt thở!
Lý Hùng quăng xác lão Lục cho Lý Nhị Ngưu hỏi: "Liệu các cậu có đánh thắng được ông ta không?"
Đám người Lý Nhị Ngưu cùng lắc đầu.
"Vậy mới nói phải cố gắng hơn nữa, đuổi kịp bước chân của tôi, nếu không các cậu sẽ bỏ lỡ rất nhiều chuyện hay đấy".
"Vâng!"
Đám người Lý Nhị Ngưu nắm chặt tay.
Lý Hùng lần nào cũng khiến bọn họ bất ngờ.
Sức mạnh của anh giống như vô tận.
Còn bọn họ vẫn dậm chân tại chỗ, dù tiến bộ cũng rất chậm, nếu cứ thế sẽ bị Lý Hùng bỏ quên.
Đám người Lý Nhị Ngưu buồn như đưa đám rời đi.
Chờ bọn họ xách hai cái xác đi, Lý Hùng bước vào nhà.
"Anh rể à, hai người vừa nãy bị anh..."
Hứa Hạo Nhiên còn chưa nói xong, Lý Hùng hỏi thẳng: "Có muốn đi Thành Hải không?"
"Muốn!"
Hứa Hạo Nhiên nắm chặt tay vui sướng.
"Thu dọn quần áo đi, ba phút sau sẽ đi".
Hứa Mộc Tình bước tới: "Em đi với anh".
Lý Hùng gật đầu.
Hứa Hạo Nhiên nhanh chóng xách một cái vali từ trong phòng ra.
"Anh rể ơi em chuẩn bị xong rồi, để em lái xe cho".
Vừa nói xong, đột nhiên tiếng trực thăng vù vù vọng từ trên nóc nhà xuống.
Chương 298: Qua đây rồi quỳ xuống
Sân thượng của một tòa nhà cao tầng ở Thành Hải.
“Ọe!”
Ngay khi cửa trực thăng được mở ra, Hứa Hạo Nhiên lập tức lao xuống, nằm rạp xuống bên cạnh nôn ọe không ngừng.
Lý Hùng tao nhã bế Hứa Mộc Tình ra khỏi cabin theo kiểu công chúa.
Hứa Hạo nhiên vừa lau khóe miệng, vừa nói với Lý Hùng: “Anh rể, bây giờ em thật sự tin, chiếc máy bay trực thăng này là do anh dùng keo 502 gắn lại rồi đấy”.
“Lắc lư kinh khủng luôn ấy, em cảm giác mình đang ngồi trên cái máy cày vậy”.
“Ọe!”
“Tinh…”
Khi Lý Hùng và những người khác đi ra khỏi thang máy ở đại sảnh tòa nhà này, cửa thang máy bên cạnh cũng đang từ từ đóng lại.
Lúc này, Chu Hồng đang đứng trong thang máy.
Chu Hồng đi thang máy lên tầng cao nhất.
“Cốc cốc cốc….”
Hắn ta gõ cửa văn phòng.
“Vào đi”.
Một giọng phụ nữ vang ra từ trong phòng.
Chu Hồng đẩy cửa bước vào, bên trong là một người phụ nữ trẻ ăn mặc rất thời trang đang ngồi trên ghế sofa.
Trên người cô ta toát ra một khí chất cao quý.
Cách cô ta ăn mặc và trang điểm đều vô cùng tinh tế.
Đồng thời, khuôn mặt cô ta đã qua phẫu thuật thẩm mỹ rất tỉ mỉ.
Vẻ đẹp khác xa với người thường như thế này vừa nhìn là có thể biết ngay là đã qua chỉnh sửa.
“Cô ba”, Chu Hồng không tiến đến gần mà đứng từ xa cúi đầu chào cô ta.
Người này là cô ba của gia tộc Chu Thị, Chu Du Trinh.
Chu Du Trinh không chỉ là con gái lớn của một thế gia, đồng thời cô ta còn là ngôi sao lớn trong mảng hát nhạc phim truyền hình và phim điện ảnh.
Với hào quang sáng chói của gia tộc Chu Thị ở sau lưng, cô ta làm việc gì cũng đều rất thuận lợi.
Nhưng riêng về giọng hát thì không có gì tiến bộ.
Vì vậy, cô ta đã để ý đến Cố Ngôn Hi.
Màu giọng của Cố Ngôn Hi rất đẹp.
Dù là những bài hát với tiết tấu nhanh, những bản tình ca cảm động, hay những bài nhạc dân ca trầm lắng, cô ta đều có thể xử lý một cách rất thành thạo, chuyên nghiệp.
Chu Du Trinh dự định để Cố Ngôn Hi hát trong cánh gà, còn mình thì lên sân khấu biểu diễn.
Bằng cách này, danh tiếng của cô ta sẽ lên như diều gặp gió và càng được nhiều người biết đến hơn.
Cô ta không thiếu tiền.
Điều cô ta muốn là được tỏa sáng như những vì sao, được cả thế giới chú ý.
Chu Du Trinh hơi nhướng mày, hỏi Chu Hồng: “Sao rồi? Con ả đó đồng ý chưa?”
Chu Hồng cười, nói: “Cô ba đã đưa ra điều kiện có lợi như vậy”.
“Chỉ đơn giản là cái mác gia tộc Chu Thị, bọn chúng không đồng ý cũng phải đồng ý”.
“Tôi cho bọn chúng thời gian một tiếng để suy nghĩ”.
“Giờ sắp hết giờ rồi”.
“Tôi lập tức dắt người qua đó, tiếp quản công ty giải trí của bọn chúng”.
Lúc này, Chu Du Trinh rút điếu thuốc trên bàn trà và châm lửa.
Sau khi nhả ra một làn khói trắng, cô ta lạnh lùng nói: “Nếu như con ả đó dám giở trò, thì anh hãy cho cô ta biết thế nào là lễ độ”.
“Những kẻ ở tầng lớp thấp kém giống như cô ta lại còn dám ra giá mặc cả”.
“Nếu như cô ta dám giở thủ đoạn gì, thì anh cứ để người nhà họ Uông xử lý cô ta”.
“Con ả này, có đôi khi lại thích được trừng phạt”.
“Khiến cho bọn chúng tâm phục khẩu phục, khi đó hiệu quả làm việc của bọn chúng sẽ cao hơn nhiều”.
“Vâng”.
Chu Hồng quay người rời đi.
Ngay khi Chu Hồng vừa bước chân trước ra khỏi văn phòng, ngôi sao nam nổi tiếng hiện nay đi đến trước mặt hắn ta.
Ngôi sao nam vừa bước vào, giọng nói đầy cao ngạo của Chu Du Trinh từ bên trong vọng ra: “Mau qua đây và quỳ xuống”.
“Liếm cho tốt vào cho tôi”.
“Nếu như liếm tốt, khiến tôi cảm thấy vui vẻ, nam chính bộ phim tiếp theo sẽ giao cho cậu”.
Chu Hồng chủ động đóng cửa phòng, trên mặt nở nụ cười đầy chế giễu.
Ngôi sao?
Trước mặt bọn họ, chúng chẳng qua chỉ là công cụ mà thôi.
Những công cụ này có thể được sử dụng để kiếm tiền.
Dùng để nâng giá cổ phiếu của công ty.
Đồng thời cũng có thể được sử dụng để giải tỏa một số khía cạnh.
Khi nghĩ đến gương mặt thanh tú thuần khiết của Cố Ngôn Hi.
Nghe thấy âm thanh kêu rên sung sướng của Chu Du Trinh vọng ra từ trong phòng.
Chu Hồng cảm thấy bộ phận nào đó trên cơ thể bắt đầu rạo rực.
Hắn ta đã tưởng tượng ra cảnh mình đè Cố Ngôn Hi xuống, khung cảnh sao mà tuyệt đẹp đến thế.
Nghĩ đến đây, Chu Hồng bước nhanh chân hơn.
Hắn ta muốn nhanh tới công ty của Cố Ngôn Hi.
Sau khi mua lại công ty giải trí của Cố Ngôn Hi, Chu Hồng muốn làm gì cô ta cũng được!
Lúc này, Lý Hùng đã đến công ty giải trí của Cố Ngôn Hi.
“Tình Tình, cô cuối cùng cũng đến rồi”, Cố Ngôn Hi vừa nhìn thấy Mộc Tình, nhanh chóng chạy đến ôm chặt lấy cổ cô.
Phương Văn Văn rót trà cho Lý Hùng, lo lắng hỏi: “Anh Lý, chúng tôi không biết đã đắc tội gì với người của gia tộc Chu Thị”.
“Bây giờ bọn họ muốn mua lại công ty giải trí của chúng tôi”.
“Chúng tôi muốn đến Đông Hải phát triển, anh xem có được không?”
“Không được”.
Lý Hùng thẳng thắn trả lời.
Cố Ngôn Hi và Phương Văn Văn nhìn nhau.
Trong ánh mắt hai người hiện lên vẻ bất lực và tuyệt vọng.
Đúng vậy, dù sao đối phương cũng là thế gia số một ở phía Nam.
Cho dù Lý Hùng có thực lực mạnh đến đâu, cũng không dám đối đầu với bọn chúng.
Cố Ngôn Hi nắm chặt tay Hứa Mộc Tình.
Cô ta biết bản thân mình lúc này dù có nói gì cũng vô ích.
Số mệnh đã tới, cô ta chỉ còn cách thuận theo thôi.
Vừa nghĩ đến sự tham lam và ham muốn mãnh liệt bộc lộ qua ánh mắt Chu Hồng lúc hắn ta rời đi.
Cố Ngôn Hi liền nổi hết cả da gà.
Cô ta có cảm giác.
Nếu như mình bị bọn họ kiểm soát.
Cuộc sống tương lai nhất định sẽ sống không bằng chết.
Mà lúc này, Lý Hùng lại nói một câu: “Thành Hải là một đô thị quốc tế”.
“Các công ty giải trí đều ở thủ đô hoặc là Thành Hải”.
“Chỉ có hai nơi này là thích hợp nhất”.
“Ngoài hai nơi này ra thì đều không được”.
“Lúc tới đây, tôi đã bàn bạc với Tình Tình rồi”.
“Tập đoàn Lăng Tiêu chúng tôi sẽ ra mặt và mua lại 49% cổ phần của công ty giải trí này”.
“Tên của công ty giải trí chính thức được đổi thành Hạ Nhật Dương Quang”.
“Cô Cố vẫn là giám đốc của công ty”.
“Hạ Nhật Dương Quang sẽ hợp nhất với công ty giải trí của tập đoàn Lăng Tiêu”.
“Kể từ bây giờ, tất cả các nhân viên của công ty này đều sẽ được bảo vệ bởi tập đoàn Lăng Tiêu”.
Lúc này, Cố Ngôn Hi ngây người ra.
Cô ta vốn đã mất niềm tin vào cuộc sống, nhưng không thể ngờ rằng, Lý Hùng và Hứa Mộc Tình lại làm như vậy.
Cố Ngôn Hi biết rất rõ rằng Hứa Mộc Tình đã đưa ra quyết định này.
Cô ta nắm chặt tay Hứa Mộc Tình, đôi mắt trong veo giờ đã ngấn lệ.
Phương Văn Văn kích động đến mức không ngậm được miệng.
Một lúc sau, cô ta mới bình tĩnh lại, đang định nói với Lý Hùng.
Liền nghe thấy tiếng “rầm” một cái.
Cửa văn phòng bị đạp tung ra.
Thấy Chu Hồng đang đứng ở cửa với một vài vệ sĩ áo đen.
Hắn ta vênh váo bước vào, nhìn một lượt từ trên xuống dưới.
Khi nhìn thấy Cố Ngôn Hi, hắn ta cũng nhìn thấy Hứa Mộc Tình.
Chương 299: Chôn cùng
Lúc này, hai mắt Chu Hồng sáng rực lên.
Cái mồm giống như hai cái xúc xích chập vào nhau của hắn ta từ từ mở ra.
Kinh ngạc! Mừng rỡ!
Chu Hồng không ngờ rằng, ngoài Cố Ngôn Hi, lại có thêm một người đẹp tuyệt sắc nữa ở đây.
Hắn ta vội vàng bước nhanh tới chỗ hai người họ, sau đó chỉ vào Lý Hùng nói: “Mày cút đi!”
Chu Hồng đã không thể chịu đựng được nữa rồi.
Trên đường tới đây, tiếng rên sung sướng của Chu Du Trinh ở trong phòng không ngừng vang vọng bên tai hắn ta.
Sau đó, tiếng hát của Cố Ngôn Hi phát ra từ đài phát thanh trên xe hơi.
Từ từ, tiếng kêu của Chu Du Trinh đã được thay thế bằng giọng hát của Cố Ngôn Hi.
Bây giờ toàn thân Chu Hồng đã rạo rực đến khó chịu.
Không ngờ rằng ở đây, lại gặp được thêm một người phụ nữ xinh đẹp như Hứa Mộc Tình, hắn ta càng thêm ngứa ngáy.
Hắn ta lập tức đuổi hết những người không liên quan trong phòng ra ngoài.
Hắn ta muốn từ từ thưởng thức hai cơ thể xinh đẹp này!
Chu Hồng gầm lên một tiếng.
Nhưng Lý Hùng chỉ ngồi bất động ở đó.
Chu Hồng trở nên mất kiên nhẫn.
Hắn ta đứng trước mặt Lý Hùng, vênh váo nhìn anh: “Lời tao nói mày không nghe thấy à?”
“Bây giờ lập tức cút ra khỏi văn phòng này cho tao!”
Lý Hùng lúc này mới hơi ngẩng đầu, bình thản hỏi: “Vì sao tôi phải nghe lời anh?”
“Bởi vì tao là Chu Hồng!”
“Tao là phó giám đốc công ty giải trí thời không Hoa Hạ”.
“Tao là người của gia tộc Chu Thị”.
Lý Hùng quay đầu lại hỏi Hứa Hạo Nhiên: “Người này nói gia tộc nuôi lợn gì cơ, em đã nghe qua bao giờ chưa?”
Hứa Hạo Nhiên sắc mặt lo lắng, vội vàng nói: “Anh rể, anh nghe nhầm rồi, bọn họ không phải nuôi lợn”.
Chu Hồng thấy Lý Hùng ăn mặc bình thường, hơn nữa lại còn chưa từng nghe thấy gia tộc Chu Thị, trên mặt tràn đầy vẻ khinh thường.
Còn Hứa Hạo Nhiên thì rất thông minh nhanh nhẹn, sau khi hắn ta nhìn từ trên xuống dưới, đánh giá cậu ta một lượt.
Chu Hồng thầm nghĩ: “Thằng nhóc này khá mồm mép”.
Tốc độ uốn lưỡi chắc là nhanh lắm đây.
Có thể thu nhận thành thuộc hạ của mình, sau đó dâng lên cho cô ba.
Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu Chu Hồng.
Hứa Hạo Nhiên lại bổ sung một câu: “Anh rể, vừa nãy bọn họ nói bọn họ là lợn”.
“Anh nhìn người này xem, đầu béo tai to, chính là một con lợn”.
“Mẹ mày, muốn chết đúng không!”
Chu Hồng tức giận đến mức mặt đỏ tía tai, lập tức gầm lên.
Vệ sĩ phía sau nhanh chóng xông vào.
“Bộp!”
“Bộp!”
“Bộp!”
Tiếng đấm đá không ngừng vang lên.
Chu Hồng vẫn chưa kịp phản ứng thì đám vệ sĩ phía sau đã kêu lên và bay ra khỏi văn phòng.
Những tên vệ sĩ này ngã xuống hành lang, tiếng kêu gào thảm thiết vang lên không ngớt.
Chu Hồng không ngờ Lý Hùng lại đánh giỏi như vậy, hắn ta vội vàng lùi ra sau vài bước, chỉ tay vào Lý Hùng nói.
“Mày dám đánh người của gia tộc Chu Thị, mày chết chắc rồi, chúng mày hôm nay chết chắc rồi!”
Nói xong, Chu Hồng lại nhìn về phía Cố Ngôn Hi: “Cô Cố, tôi cho cô cơ hội cuối cùng”.
“Bây giờ cô nên ngoan ngoãn đồng ý ký hợp đồng”.
“Còn nếu không thì rất nhanh thôi, gia tộc họ Uông sẽ cử người đến”.
“Đến lúc đó, đến cơ hội phản kháng cũng không có đâu”.
“Bọn họ sẽ đưa cô đến phía Bắc, để chôn cùng với thi thể cậu Uông đã chết kia!”
“Bây giờ cô và những người bên cạnh cô, lập tức quỳ xuống dập đầu, tôi có thể sẽ tha thứ cho cô”.
“Nếu không thì….”
Chu Hồng chưa kịp nói xong thì Lý Hùng đã đứng trước mặt hắn ta, đưa tay ra bóp chặt miệng của Chu Hồng.
Chỉ nghe thấy âm thanh “Ặc, ặc ặc”.
Lý Hùng bóp chặt khuôn mặt to béo của Chu Hồng và nhổ từng chiếc răng của hắn ta ra.
Vì để không ô nhiễm môi trường, Lý Hùng vỗ nhẹ vào miệng Chu Hồng.
Tất cả những chiếc răng vừa nhổ ra đều bị Chu Hồng nuốt hết xuống.
Nhổ hết răng và nuốt hết chúng!
Chu Hồng che miệng, cơn đau dữ dội đến mức hắn ta không thể hét lên thành tiếng.
Hắn ta nhìn mọi người bằng ánh mắt vô cùng nham hiểm, đưa theo đám vệ sĩ nhanh chóng chạy đi.
Chu Hồng vội vàng chạy xuống dưới tầng, trốn vào trong xe.
Hắn ta lấy điện thoại di động ra và gửi một tin nhắn cho nhà họ Uông.
Trong tin nhắn toàn là dấu chấm than.
Giết chết bọn chúng cho tôi!
Giết chết bọn chúng!!
Giết chết tất cả những đứa trong công ty giải trí này!!
Cùng lúc đó, điện thoại di động nhận được tin nhắn này rung nhẹ trên sàn gỗ kiên cố của một khách sạn hạng sang.
Tuy nhiên, không ai nhặt nó lên.
Bởi vì bên cạnh chiếc điện thoại di động này, đã có hàng chục xác chết nằm la liệt!
Tất cả những tên côn đồ mà nhà họ Uông phái đến lần này.
Ngoại trừ những tên đã đến Đông Hải, tất cả những người còn lại đều ở đây.
“Cái gì mà gia tộc lớn phía Bắc cơ chứ, không chịu nổi một đòn!”
Vương Tiểu Thất vẩy mạnh con dao khiến cho những vết máu đang lăn dài trên con dao văng ra ngoài.
Sau đó cẩn thận dùng khăn trắng lau những vết máu còn sót lại.
Cam Hưng Bá đứng bên cạnh Vương Tiểu Thất.
Cam Hưng Bá ôm bụng nói với Vương Tiểu Thất: “Đánh xong một trận, bỗng nhiên thấy đói quá! Chúng ta đi ăn hải sản đi”.
Vương Tiểu Thất tức giận liếc nhìn hắn: “Ông đây không có tiền”.
“Sao cậu lại không có tiền được! Rõ ràng tôi nhìn thấy trong ví của cậu có mấy trăm tệ cơ mà”.
Trong khi nói, Cam Hưng Bá vươn tay định móc túi quần Vương Tiểu Thất.
Thân hình Vương Tiểu Thất bỗng lóe lên, cậu ta nhanh chóng chạy tới một góc cách đó mười mấy mét.
“Này! Từ Phú Châu đến đây, suốt cả dọc đường, tiền ăn tiền ở của anh đều do tôi chi”.
“Anh không phải Mãnh hổ Phú Châu gì đó sao, sao đến tiền ăn cơm cũng không có thế?!”
“Tiền tôi lấy được từ nhà họ Tôn đều đã ăn sạch rồi!”, Cam Hưng Bá ranh mãnh nói.
Vương Tiểu Thất lườm hắn cháy mắt.
Cậu ta bây giờ đánh không lại Cam Hưng Bá, kết cục của cuộc phản kháng là cậu ta nằm dài trên đất.
Cậu ta không ngừng thầm than thân trách phận, không hiểu sao mình lại đen đủi như vậy, gặp phải tên da mặt dày chỉ biết ăn như thế này!
“Được rồi, được rồi, chúng ta đi ăn cơm”.
“Tuy nhiên, số tiền còn lại tôi phải dùng để mua hoa cho bạn gái”.
“Tôi mời anh đến một nhà hàng đồ ăn nhanh ở gần đây, chứ tôi không có đủ tiền ăn hải sản”.
Hai người Vương Tiểu Thất và Cam Hưng Bá giống như hai người bạn đang nói chuyện, thong thả quay người rời đi.
………
“Anh nói cái gì? Đám côn đồ nhà họ Uông phái tới đều chết hết rồi sao?”
Bên trong văn phòng ở trên tầng cao nhất của tòa nhà.
Chu Du Trinh sau khi biết tin, dùng chân đá con chó đang quỳ dưới chân cô ta sang một bên.
Cô ta tức giận vớ lấy chai rượu vang đắt đỏ trị giá hàng trăm nghìn ném xuống đất.
“Vô dụng!”
“Nhà họ Uông đó không phải tự xưng là gia tộc ở phía Bắc sao?”
“Sao lại nuôi nhiều loại vô dụng thế!”
Đứng sau nhà họ Uông là nhà họ Hầu – một trong số bốn gia tộc lớn ở phía Bắc.
Nhà họ Hầu và nhà họ Chu có quan hệ thông gia với nhau.
Cô ba nhà họ Chu đã đính hôn với cậu tư nhà họ Hầu.
Lần này, Lão Lục dắt theo một đám thuộc hạ tới Thành Hải.
Vừa tới đã liên hệ với Chu Hồng.
Chu Hồng ngoan ngoãn như chó, hỏi thăm xem có việc gì cần hắn ta cống hiến sức lực hay không.
Vì vậy bây giờ mới xảy ra chuyện như thế này.
Chương 300: Cút khỏi giới giải trí
Vốn dĩ, Chu Hồng nghĩ, vị đại tông sư Lão Lục này một khi đã ra trận có thể dễ dàng quét sạch toàn bộ Thành Hải và cả vùng đất cấm Đông Hải.
Kết quả không ngờ rằng, Lão Lục đã bỏ mạng ở vùng đất cấm Đông Hải.
Nhìn thấy Chu Du Trinh tức giận đùng đùng, Chu Hồng cũng không dám nói gì.
Miệng của hắn ta đã hết sưng.
Răng đã bị Lý Hùng nhổ mất một nửa, bây giờ lúc nói chuyện nước dãi không ngừng chảy ra!
Hắn ta đảo mắt, lại lập tức nghĩ ra một ý tưởng xấu xa khác.
“Cô ba, những người ở phía Bắc vốn dĩ không đáng tin”.
“Những tên côn đồ mà các gia tộc nhỏ đó nuôi không khác gì những tên côn đồ ngoài xã hội”.
“Các cao thủ của nhà chúng ta đều ở phía Nam, bây giờ phái người qua đó mời nhị lão gia, thủ tục khá rắc rối”.
“Tôi cảm thấy, chúng ta nên phải tự dựa vào ưu thế của mình”.
Chu Du Trinh nhếch đôi lông mày tỉa gọn của mình lên, nhìn Chu Hồng.
“Ý của anh là gì, mau nói cho tôi biết”.
“Con ả đáng chết Cố Ngôn Hi này, cô chủ đã nể mặt cô ta lắm rồi, cô ta lại không biết điều”.
“Vậy thì bây giờ cô chủ hãy cào nát mặt cô ta ra đi!”
“Cô ba, người trong làng giải trí quan tâm nhất điều gì?”
Chu Du Trinh không cần suy nghĩ, trả lời một cách thản nhiên: “Danh tiếng”.
“Đúng vậy, chúng ta chỉ cần một cái ngoắc tay là có thể hủy hoại danh tiếng của Cố Ngôn Hi”.
“Đừng nói đến mở buổi hòa nhạc, khiến cô ta không còn mặt mũi nào ra khỏi nhà luôn”.
“Đợi đến lúc đó, Cố Ngôn Hi sẽ quỳ rạp dưới chân cô ba đây, và liếm sàn nhà mà cô đã dẫm lên như một con chó”.
Chu Du Trinh gật đầu: “Ý này hay, anh lập tức đi làm ngay đi!”
Chu Hồng lập tức quay người.
Khi hắn ta bước tới cửa, giọng nói của Chu Du Trinh đột nhiên vang lên sau lưng hắn.
“Nếu như anh làm không tốt chuyện này, anh phải liếm sạch sàn toilet cho tôi!”
Chu Hồng rùng mình toàn thân, vội vàng bước ra ngoài.
Lúc này, hắn ta không dám lơ là.
Bởi vì hắn ta biết rằng Chu Du Trinh trước nay là người nói được làm được.
Ngay sáng sớm hôm sau, tiêu đề tin tức đã nổ ra một tin chấn động.
“Cố Ngôn Hi, người được mệnh danh là nữ thần quốc dân lại có quan hệ tình cảm với bảy, tám người đàn ông cùng một lúc!”
Tin tức này đi kèm với hai hình ảnh.
Trong bức ảnh, một người phụ nữ đang có những hành động mờ ám với mấy người đàn ông trong một căn phòng nhỏ.
Không nhìn rõ gương mặt người phụ nữ, chỉ có một tấm ảnh chụp đằng sau lưng.
Tuy nhiên, tiêu đề tin tức trực tiếp chỉ thẳng vào Cố Ngôn Hi.
Điều này đã tạo nên làn sóng dư luận mạnh mẽ.
Sau đó, lại có người tung tin.
“Tôi muốn vạch trần cái gọi là nữ thần quốc dân, cô ta chỉ là một con khốn lẳng lơ dựa vào những thủ đoạn bỉ ổi để quyến rũ đàn ông!”
Lại một tin tức bùng nổ khác được tung ra.
Trong vòng chưa đầy nửa ngày, nhiều mẩu tin tức tương tự lần lượt được tung ra.
Mà những nội dung đó, càng ngày càng quá mức chịu đựng, biến Cố Ngôn Hi trở thành một người phụ nữ vô cùng bẩn thỉu.
Quần chúng và những người hâm mộ không biết sự thật cũng bị dư luận dắt mũi và bắt đầu công kích Cố Ngôn Hi.
Sáng sớm, Cố Ngôn Hi và Hứa Mộc Tình cùng nhau lái xe đến tòa nhà văn phòng công ty giải trí của bọn họ.
Ngay khi Cố Ngôn Hi và Hứa Mộc Tình đẩy cửa bước ra khỏi xe.
Trong bụi cỏ cách đó không xa, một người đột nhiên nhảy ra.
Người đàn ông này xách một cái thùng trên tay.
Trong xô đầy ắp mực chim đen tuyền.
“Đồ đàn bà vô liêm sỉ, cút khỏi giới giải trí cho tao!”
Kèm theo tiếng la hét, người đàn ông đó nâng chiếc xô lên và định đổ vào người Cố Ngôn Hi và Hứa Mộc Tình.
Trong tích tắc, một bóng người vụt qua.
Bàn tay của Lý Hùng lướt qua không khí và ấn vào thành xô với tốc độ mà mắt thường không thể nhìn thấy.
Chiếc xô hơi nghiêng.
Chiếc xô này úp ngược vào đầu người đàn ông đang lao tới.
Lúc này, hai thành viên trong đội nhanh chóng lao tới và ném người đàn ông này ra xa.
Cuộc tấn công này, mặc dù không thành công.
Nhưng Cố Ngôn Hi phát hiện ra, những người trong tòa nhà thường ngày luôn mỉm cười chào đón cô ta, bây giờ ánh mắt bọn họ nhìn cô ta khiên cố ta cảm thấy toàn thân khó chịu như bị kim châm.
Mọi người đều đang xì xào, bàn tán riêng.
Cố Ngôn Hi chưa bao giờ che giấu quá khứ của mình.
Rất nhiều người biết cô ta quê ở nông thôn.
Sau khi đến thành phố, công việc đầu tiên là làm nhân viên phục vụ trong một nhà hàng.
Cô ta đã phải trả giá rất nhiều cho sự nghiệp ca hát của mình.
Nhưng cô ta chưa bao giờ làm bất kỳ chuyện gì bẩn thỉu hèn hạ như vậy cả.
Một cô gái lương thiện như thế, sau khi đọc được tin tức đó, phản ứng đầu tiên là bật khóc.
Trong văn phòng, Hứa Mộc Tình nắm chặt tay Cố Ngôn Hi.
Nội dung của những tin tức đó khiến cô tức giận đến mức hai mắt đỏ bừng.
Hứa Mộc Tình nói với Lý Hùng: “Những người này sao lại xấu như vậy?”
“Lẽ nào có quyền có thế thì hay ho lắm sao?”
“Cô chủ xuất thân từ gia tộc lớn là có thể tùy tiện ức hiếp người khác sao? Bọn chúng dựa vào đâu chứ!?”
Hứa Mộc Tình tức giận.
Hứa Mộc Tình một khi đã tức giận, tất nhiên hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Lý Hùng ngoắc ngón tay với Vương Tiểu Thất.
Khi Vương Tiểu Thất đến gần, Lý Hùng nói đơn giản vài câu.
Nghe xong, hai mắt Vương Tiểu Thất sáng rực lên!
“Đại ca, anh yên tâm, chuyện này cứ giao cho tôi!”
Cố Ngôn Hi bị công kích, đóng cửa không ra ngoài.
Còn Chu Du Trinh tổ chức một buổi họp báo rất hoành tráng.
Quy mô của buổi họp báo này vô cùng lớn..
Những người được mời đến đều là những người rất có tiếng trong xã hội.
Bao gồm những người thuộc tầng lớp thượng lưu trong giới và cả những ngôi sao nổi tiếng lúc bấy giờ.
Còn nửa tiếng nữa cuộc họp báo mới bắt đầu.
“Vô dụng!”
Trong phòng nghỉ ở sau hội trường, Chu Du Trinh đi một đôi giày cao gót pha lê.
Cô ta dùng mũi giày nhọn hoắt đá vào người Chu Hồng ở bên cạnh.
Trọng lượng cơ thể Chu Hồng lên tới hơn một trăm kg.
Nhưng Chu Du Trinh dùng lực rất mạnh đá hắn ta.
Hơn nữa, phần gót của đôi giày cao gót rất nhọn, giống như những chiếc đinh đâm vào đùi của Chu Hồng.
Chu Hồng ngã mạnh xuống đất, cái đùi đã sưng tấy vẫn còn đang run lên vì đau.
Lúc này, Chu Hồng không dám kêu to.
Hắn ta cúi gằm đầu, không ngừng xin lỗi Chu Du Trinh: “Cô ba, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi!”
“Thứ mà tôi muốn không phải là lời xin lỗi”.
“Một con chó như anh xin lỗi thì có tác dụng gì?”
“Tôi cho anh thời gian tối đa mười phút, đổi hết những thứ dải sắc màu lòe loẹt trong quả bóng đó thành lá vàng và lá bạc cho tôi!”
Chu Hồng vội vàng nói: “Nhưng mà cô ba, chúng ta tìm đâu ra được nhiều lá vàng và lá bạc như vậy bây giờ, quả bóng màu đó thực sự quá to rồi!”
Chu Hồng vừa nói xong, Chu Du Trinh đã chộp lấy một hộp mỹ phẩm bên cạnh và đập nó vào người hắn ta.
Ngay lập tức, bột đủ màu bay khắp nơi.
Rất nhiều người đứng bên cạnh, ngồi bên cạnh nhưng không một ai dám mở mồm nói chuyện, ai nấy đều cúi đầu lo làm việc của mình.
“Không tìm thấy cũng phải tìm!”
“Thân phận cao quý như tôi đây, làm sao có thể dùng mấy cái dải sắc màu bình thường ấy được chứ!?”
Chu Hồng không còn cách nào khác, lê đôi chân tập tễnh của mình, vội vàng bước ra ngoài.
Chu Hồng dắt theo người vào thang máy, vừa xuống sảnh khách sạn.
Nhìn thấy một vài nhân viên mặc đồng phục.
Nhân viên dẫn đầu là do Liễu Bạch đóng giả.
Bọn họ đẩy một cái hòm đi qua.
Khi đi ngang qua, Chu Hồng nghe thấy Liễu Bạch nói: “Mọi người cẩn thận chút”.
“Lát nữa mở hòm ra không được để gió thổi bay những thứ bên trong”.
“Trong đây đều là vàng thật bạc thật, đừng thấy chúng mảnh như vậy mà khinh thường, giá trị cộng lại lên đến hơn trăm nghìn đó”.
Đối phương rất mạnh.
Hắn ta trịch thượng nhìn Cố Ngôn Hi và Phương Văn Văn.
Phương Văn Văn bước lên chắn trước người Cố Ngôn Hi, chặn lại cái nhìn soi mói và dâm dê của hắn ta.
"Anh là ai?"
"Hai người không cần biết tôi là ai, chỉ cần kí vào bản hợp đồng này là đươc".
Phương Văn Văn cau mày cầm bản hợp đồng trên bàn lên.
Cô ta nhìn lướt qua hai trang thì gấp lại ngay.
"Không đời nào! Công ty của chúng tôi không bán".
Thái độ của Phương Văn Văn rất cứng rắn.
"Tôi không biết anh là ai".
"Nhưng giờ tôi nghiêm túc nói cho anh biết, công ty giải trí của chúng tôi tuy không lớn nhưng nguồn vốn rất dồi dào, sẽ không gặp bất kì khủng hoảng nào hết".
"Chúng tôi không cần người khác rót vốn, lại càng không cần kí bản hợp đồng vô lí này."
Người đàn ông lạ cười khẩy.
Hắn lấy một tấm danh thiếp trong ngực ra.
Vung tay ném xuống đất nói: "Nhặt lên đi".
Phương Văn Văn tức đến bật cười: "Danh thiếp anh vứt đi sao tôi phải nhặt lên".
"Bởi vì tôi đến từ phía Nam, chống lưng cho tôi là nhà họ Chu".
Nghe thấy thế Phương Văn Văn hít sâu một hơi.
Gia tộc đứng đầu ở phía Nam.
Thấy vẻ mặt này của Phương Văn Văn, nụ cười của hắn càng kiêu ngạo.
"Tôi cho cô một tiếng để suy nghĩ".
"Nếu một tiếng nữa mà hai người không đồng ý thì chết chắc đó".
Hắn ta xoay người bước đi.
Lúc hắn bước đến cửa Cố Ngôn Hi đột nhiên nói.
"Công ty giải trí này là của bạn tôi tặng".
"Cho dù thế nào tôi cũng sẽ không bán đâu, anh từ bỏ ý định đi".
Hắn ta từ từ xoay người chỉ tay vào Cố Ngôn Hi.
"Đồ đàn bà ngu ngốc, cậu chủ tôi thấy cô còn có tác dụng nên mới không muốn cô chết một cách vô ích".
"Cô phải biết là một tiếng nữa sẽ có người lập tức đến giết các cô".
"Đến lúc đấy hối hận cũng đã muộn rồi".
"Nghĩ cho kĩ đi".
Hắn ta vừa đi, Phương Văn Văn đã vội vàng nhặt tấm danh thiếp dưới đất lên.
Trên danh thiếp có in tên Chu Hồng.
Là phó giám đốc công ty giải trí thời không Hoa Hạ.
Công ty giải trí thời không Hoa Hạ vô cùng lớn mạnh.
Những nghệ sĩ mà họ quản lí chiếm một nửa số nghệ sĩ trong giới giải trí của Hoa Hạ.
So với bọn họ thì công ty giải trí của Cố Ngôn Hi đúng là con sâu cái kiến so với con voi.
Phương Văn Văn hoảng sợ.
Lẽ nào hắn ta nói thật?
Sẽ có người đến giết các cô thật sao?
Làm sao đây? Làm sao đây? Phải làm gì bây giờ?
Cô ta luống cuống đi đi lại lại trước mặt Cố Ngôn Hi.
"Chúng ta bình thường làm việc rất cẩn thận, đâu có xảy ra xung đột với ai đâu, sao lại có người muốn giết chúng ta chứ".
Cố Ngôn Hi cũng bối rối.
Cô ta còn rất nhiều chuyện vẫn chưa làm xong, cô ta không muốn chết.
Cô ta không muốn tương lai của mình lại một lần nữa nằm trong tay kẻ khác.
Vừa mới thoát khỏi hang sói lại rơi vào hang hổ.
Cô ta chỉ muốn ca hát thôi mà.
Nếu công ty giải trí của cô ta bị công ty thời không Hoa Hạ thu mua.
Cô ta sẽ lại bị người khác quản lí.
Giống như lúc trước, làm một con rối gỗ để mặc cho người ta sắp đặt.
Cố Ngôn Hi bỗng nắm lấy cổ tay của Phương Văn Văn.
Cô ngẩng đầu, đôi mắt sáng rực nhìn Phương Văn Văn nói: "Chúng ta tới Đông Hải thôi".
"Chúng ta chuyển công ty đến Đông Hải, ở Đông Hải có anh ấy bảo vệ, sẽ không ai dám làm gì chúng ta".
Cùng lúc đó ở Đông Hải.
"Mẹ ruột của con ơi, cuối cùng mẹ cũng về rồi".
"Mẹ có biết lúc mẹ không ở đây con trai bảo bối của mẹ là con đây sống thế nào không?"
"Một ngày ba bữa con ăn mì tôm đó".
"Buổi sáng ăn mì tôm với dưa muối".
"Buổi trưa ăn mì tôm với lạp xưởng, buổi tối ăn mì tôm với...".
Liễu Ngọc Phân và Hứa Hiếu Dương vừa mới vào đến cửa, Hứa Hạo Nhiên đã kể khổ với họ.
Cậu ta còn chưa có nói xong, Liễu Ngọc Phân đã dùng hai tay ôm lấy mặt cậu ta.
"Nhìn con cũng đâu có gầy đi, mẹ thấy còn béo lên đây này".
Nói xong Liễu Ngọc Phân đi đến phòng khách.
Lúc này Lý Hùng cười với bà: "Mẹ về rồi à".
"Hùng à, sao mẹ thấy con hình như gầy đi vậy".
Liễu Ngọc Phân vội đẩy Hứa Hạo Nhiên qua một bên, rảo bước đến chỗ Lý Hùng.
Nhìn Lý Hùng từ đầu đến chân.
"Ừ, gầy đi thật".
"Hai ngày nay con ăn bên ngoài không thấy ngon phải không?"
"Thôi không sao, hôm nay mẹ sẽ tự tay xuống bếp nấu đồ ăn ngon cho con".
Hứa Hạo Nhiên đứng cạnh tru lên: "Mẹ, con có phải con ruột của mẹ không đấy".
Hứa Mộc Tình lúc này cũng bước từ trên lầu xuống.
Hai mẹ con cùng nói: "Là hàng tặng kèm đấy".
Buổi tối lúc cả nhà đang quây quần vui vẻ ăn tối.
Hứa Hiếu Dương hỏi Hứa Mộc Tình: "Khảo sát ở Thành Hải thế nào rồi?"
Hứa Mộc Tình nói: "Chúng ta đã thiết lập được mối quan hệ tốt đẹp với tập đoàn Liễu Thị ở Thành Hải".
"Cũng đã liên hệ với một số nhà cung cấp khác".
"Nhưng giờ vẫn chưa giải quyết xong chuyện chi nhánh ở Thành Hải sẽ đặt ở đâu".
Lúc Hứa Mộc Tình và Hứa Hiếu Dương đang bàn bạc xem phòng làm việc chi nhánh ở Thành Hải sẽ thuê ở đâu.
Chuông cửa bỗng kêu lên
Liễu Ngọc Phân đứng lên mở cửa.
Ngay sau đó liền nghe thấy bà ấy sửng sốt nói: "Mấy người tìm ai?"
"Ơ! Mấy người làm gì thế? Bỏ ra!"
Vừa nghe thấy tiếng Liễu Ngọc Phân kêu lên.
Lý Hùng đang ăn cơm lập tức đứng dậy lao về phía cửa, tốc độ nhanh đến nỗi chỉ thấy một cái bóng vụt qua.
Lúc này có hai gã đàn ông đang đứng ở cửa.
Trong đó có một người vẻ mặt rất hống hách gợi đòn.
Ông ta là lão Lục.
Gã còn lại đẩy ngã Liễu Ngọc Phân, một tay còn nắm tóc bà ấy.
Gã so sánh bà ấy với bức ảnh đang cầm trên tay.
"Pặc!"
Bàn tay gã nắm tóc Liễu Ngọc Phân đột nhiên bị Lý Hùng nắm chặt.
Gã còn chưa kịp làm gì thì tay đã bị Lý Hùng "răng rắc" vặn gãy.
Sau đó không đợi gã đánh trả, anh nắm chặt tay đấm mạnh vào bụng gã.
"Bịch!"
Một đấm này làm gân mạch trên người gã đứt sạch.
Lý Hùng nắm đầu gã như xách một túi rác đi về phía cửa.
Lúc này lão Lục đứng ở cửa vẻ mặt nghiêm túc như đang đối mặt với kẻ địch mạnh.
"Hóa ra mày chính là hung thủ giết chết cậu chủ nhà tao".
"Hai tông sư đi theo bảo vệ cậu chủ cũng là do mày giết".
Lý Hùng kéo gã đàn ông mềm nhũn như cọng bún thiu ném vào trong sân.
Anh nhìn lão Lục dửng dưng nói: "Mấy người không nên tới đây".
"Hừ!", lão Lục cười khẩy: “Mày tưởng việc mày làm không ai biết à?"
"Tao nói cho mày biết, ông chủ của tao là Gia Cát sống đấy".
"Trên đời này cho dù là ai, đã làm chuyện gì cũng không giấu được ông ấy".
"Ông chủ tao nói để Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi chôn cùng cậu chủ nhà tao đấy".
"Giờ mày giao Hứa Mộc Tình ra thì tao sẽ tha chết cho mày".
Chương 297: Bỗng nhiên quỳ xuống
Lúc nói chuyện sức mạnh toàn thân lão Lục bộc phát.
Cỏ cây trong sân không có gió thổi tự lay động.
Mà đàn cá koi trong hồ cũng vội vã lặn sâu xuống nước, con nào con nấy trốn trong một góc tối tăm.
"Đại tông sư?"
Lý Hùng dửng dưng nói, giọng anh không chút cảm xúc.
"Đúng vậy, dù tao vừa mới đột phá bước lên cấp bậc đại tông sư".
"Nhưng dư sức đánh với cấp bậc tông sư như mày".
"Tuy tông sư và đại tông sư chỉ khác nhau có một chữ".
"Nhưng thực lực của tao phải hơn mày mấy chục lần".
Lý Hùng vẫn dửng dưng đáp: "Vừa nãy ông nói sai một câu rồi".
"Ồ?", lão Lục cười khẩy: "Câu nào sai?"
"Ông nói tôi đổ mọi chuyện lên đầu Trình Lỗi vì muốn giấu các người".
Lúc Lý Hùng đang nói thì có mấy người xuất hiện sau lưng lão Lục.
Là đám người Dương Thiện Tề và Lý Nhị Ngưu.
"Thế sai chắc?"
Lý Hùng lắc đầu nói: "Sai!"
Vẻ mặt lão Lục khinh thường.
"Mày còn trẻ mà đã mạnh như thế là điều rất hiếm có".
"Tiếc là mày lòng dạ xấu xa, cũng không có đầu óc".
"Ở trước mắt đại tông sư như tao mà còn muốn kéo dài thời gian".
"Gọi đám tôm tép nhãi nhép này đến hợp sức đánh tao, mày cũng quá coi thường đại tông sư rồi đấy".
Lý Hùng liếc mắt nhìn đám người Lý Nhị Ngưu.
"Không phải họ đến giúp tôi mà đến học hỏi, nhân tiện dọn xác thôi".
"Ha ha, không ngờ mày cũng tự biết mình đấy, còn gọi người đến giúp mày nhặt xác cơ. Xem ra mày định liều chết đến cùng rồi".
Lý Hùng vẫn lắc đầu: "Ông lại sai rồi".
"Bọn họ đến nhặt xác các ông đấy".
"Mày muốn chết à!"
Lão Lục trợn trừng hai mắt, một luồng khí mạnh mẽ toát ra từ người ông ta bao trùm xung quanh.
Lúc luồng khí ấy quét đến, đám người Lý Nhị Ngưu khó khăn lắm mới đứng vững được.
Bọn họ liên tục lùi về phía sau.
Đến khi đập lưng vào tường họ mới có thể đứng vững.
Nhưng luồng khí phía trước vẫn lồng lộng thổi làm tóc bọn họ rối tung.
Cả người giống như bị một người vô hình ép mạnh vào tường.
Đây chính là sức mạnh của đại tông sư!
Rất mạnh!
Cực kì mạnh!
Nhưng Lý Hùng vẫn dửng dưng như đang đứng trong một cơn gió nhẹ bình thường.
Cơn gió kia lướt qua mặt làm tóc anh nhẹ nhàng bay theo.
Tất cả sức mạnh của lão Lục chỉ lướt qua người anh.
"Khá lắm, mày còn trẻ thế mà mạnh như vậy đúng là rất khá".
"Nhưng hôm nay mày cũng sẽ chết trong tay tao thôi".
Ngay khi lão Lục chuẩn bị ra tay Lý Hùng lại hỏi một câu.
"Câu hỏi cuối cùng, Uông Tố Lung cử mấy người có thực lực như ông tới đây".
"Láo toét, dám gọi thẳng tên ông chủ của tao".
"Hừ!"
Vẻ mặt Lý Hùng phiền chán.
Trong nháy mắt anh biến mất.
Lão Lục sốc.
Ông ta phát hiện mình không thể nhìn rõ bóng dáng của Lý Hùng.
Hít thở.
Lý Hùng bỗng đứng sau lưng lão Lục.
Tay anh vỗ nhẹ lên vai ông ta.
Trong chớp mắt khi tay anh vừa vỗ lên.
"Bịch!"
Cả người lão Lục bỗng khụy xuống.
Hai đầu gối ông ta đập mạnh xuống đất.
Tay Lý Hùng nhìn như chỉ đặt nhẹ trên vai lão Lục.
Mà lúc này cả người lão Lục toát mồ hôi lạnh.
Ông ta giãy dụa gồng mình muốn đứng lên.
Nhưng cho dù ông ta gồng thế nào thì ngay cả chân cũng không thể nhấc lên khỏi mặt đất.
Hai tay Lý Hùng như ngọn núi Thái Sơn đè xuống khiến ông ta không thể nào nhúc nhích.
"Tôi hỏi ông, có mấy người thực lực như ông tới?"
"Nếu ông đã đứng ở cửa nhà tôi nghĩa là cũng đã cho người đi bắt Cố Ngôn Hi rồi?"
"Thằng ranh con, mày có giỏi thì đánh một trận với tao, đừng có mà như mèo vờn chuột thế. Thả tao ra, chúng ta sống mái với nhau một trận".
Lúc này bàn tay Lý Hùng bóp chặt vai lão Lục.
"Răng rắc!"
"Á!"
Ông ta đau đến toát mồ hôi, cả người run rẩy.
Bả vai ông ta đau đớn.
Giờ thì ông ta cũng hiểu ý của Lý Hùng lúc nói câu kia.
Lý Hùng giết hai gã tông sư.
Đúng là để vu oan giá họa cho người khác.
Nhưng hắn làm thế không phải vì sợ.
Giờ ông ta đã biết Lý Hùng mạnh đến nhường nào.
Còn mạnh hơn đại tông sư nhiều!
Lão Lục dù vừa mới lên đến hàng đại tông sư nhưng lúc đánh võ giao lưu với Uông Tố Lung còn có thể đỡ được hai mươi đòn.
Nhưng ở trước mặt Lý Hùng sức mạnh của ông ta yếu như đứa trẻ lên ba.
Không phải Lý Hùng sợ nhà họ Uông.
Mà hắn đang đùa giỡn.
Hắn trêu đùa cả gia tộc Uông Thị và các gia tộc lớn ở Thành Hải.
Lão Lục run cầm cập hỏi: “Cậu là ai? Cậu định làm gì?”
Ông ta không thể nghĩ ra rốt cuộc là gia tộc nào đã đào tạo ra một người đáng sợ như vậy.
Còn trẻ thế nhưng thực lực đã cao hơn cả đại tông sư.
Cả khu phía Đông.
Trừ mấy môn phái lánh đời và các cao thủ ở ẩn ra.
Ai có thể đánh lại hắn chứ?
Cho dù là ở phương Bắc các gia tộc lớn nhiều như mây nhưng một người mạnh như Lý Hùng cũng dư sức tạo cho mình một chỗ đứng.
"Tôi hỏi ông lần cuối, có mấy người thực lực như ông tới?"
Lão Lục sợ rồi.
Ông ta vội vàng nói thật: "Một người, ông chủ bảo tôi dẫn hai mươi người đến Thành Hải".
"Một tiếng sau sẽ có hai cao thủ đi bắt Cố Ngôn Hi".
Lý Hùng khẽ gật đầu: "Tôi rất hài lòng với câu trả lời này, giờ ông chết được rồi".
"Đợi đã!"
Lão Lục vừa sợ vừa cuống.
Ông ta vội nói: "Tôi đã trả lời rồi sao cậu còn giết tôi chứ?"
"Tôi vốn không định giết ông, nhưng ai bảo ông và người của ông dám động đến mẹ tôi chứ".
"Rắc!"
Lý Hùng chuẩn bị bẻ gãy cổ lão Lục.
"Ơ!"
Lão Lục trợn trừng hai mắt, lúc sắp chết chợt nói: "Bà ấy giật mình nên mới ngã".
"Làm mẹ tôi giật mình cũng phải chết".
"Bà ấy ngã thì mấy người lại càng đáng chết hơn".
Lão Lục tắt thở!
Lý Hùng quăng xác lão Lục cho Lý Nhị Ngưu hỏi: "Liệu các cậu có đánh thắng được ông ta không?"
Đám người Lý Nhị Ngưu cùng lắc đầu.
"Vậy mới nói phải cố gắng hơn nữa, đuổi kịp bước chân của tôi, nếu không các cậu sẽ bỏ lỡ rất nhiều chuyện hay đấy".
"Vâng!"
Đám người Lý Nhị Ngưu nắm chặt tay.
Lý Hùng lần nào cũng khiến bọn họ bất ngờ.
Sức mạnh của anh giống như vô tận.
Còn bọn họ vẫn dậm chân tại chỗ, dù tiến bộ cũng rất chậm, nếu cứ thế sẽ bị Lý Hùng bỏ quên.
Đám người Lý Nhị Ngưu buồn như đưa đám rời đi.
Chờ bọn họ xách hai cái xác đi, Lý Hùng bước vào nhà.
"Anh rể à, hai người vừa nãy bị anh..."
Hứa Hạo Nhiên còn chưa nói xong, Lý Hùng hỏi thẳng: "Có muốn đi Thành Hải không?"
"Muốn!"
Hứa Hạo Nhiên nắm chặt tay vui sướng.
"Thu dọn quần áo đi, ba phút sau sẽ đi".
Hứa Mộc Tình bước tới: "Em đi với anh".
Lý Hùng gật đầu.
Hứa Hạo Nhiên nhanh chóng xách một cái vali từ trong phòng ra.
"Anh rể ơi em chuẩn bị xong rồi, để em lái xe cho".
Vừa nói xong, đột nhiên tiếng trực thăng vù vù vọng từ trên nóc nhà xuống.
Chương 298: Qua đây rồi quỳ xuống
Sân thượng của một tòa nhà cao tầng ở Thành Hải.
“Ọe!”
Ngay khi cửa trực thăng được mở ra, Hứa Hạo Nhiên lập tức lao xuống, nằm rạp xuống bên cạnh nôn ọe không ngừng.
Lý Hùng tao nhã bế Hứa Mộc Tình ra khỏi cabin theo kiểu công chúa.
Hứa Hạo nhiên vừa lau khóe miệng, vừa nói với Lý Hùng: “Anh rể, bây giờ em thật sự tin, chiếc máy bay trực thăng này là do anh dùng keo 502 gắn lại rồi đấy”.
“Lắc lư kinh khủng luôn ấy, em cảm giác mình đang ngồi trên cái máy cày vậy”.
“Ọe!”
“Tinh…”
Khi Lý Hùng và những người khác đi ra khỏi thang máy ở đại sảnh tòa nhà này, cửa thang máy bên cạnh cũng đang từ từ đóng lại.
Lúc này, Chu Hồng đang đứng trong thang máy.
Chu Hồng đi thang máy lên tầng cao nhất.
“Cốc cốc cốc….”
Hắn ta gõ cửa văn phòng.
“Vào đi”.
Một giọng phụ nữ vang ra từ trong phòng.
Chu Hồng đẩy cửa bước vào, bên trong là một người phụ nữ trẻ ăn mặc rất thời trang đang ngồi trên ghế sofa.
Trên người cô ta toát ra một khí chất cao quý.
Cách cô ta ăn mặc và trang điểm đều vô cùng tinh tế.
Đồng thời, khuôn mặt cô ta đã qua phẫu thuật thẩm mỹ rất tỉ mỉ.
Vẻ đẹp khác xa với người thường như thế này vừa nhìn là có thể biết ngay là đã qua chỉnh sửa.
“Cô ba”, Chu Hồng không tiến đến gần mà đứng từ xa cúi đầu chào cô ta.
Người này là cô ba của gia tộc Chu Thị, Chu Du Trinh.
Chu Du Trinh không chỉ là con gái lớn của một thế gia, đồng thời cô ta còn là ngôi sao lớn trong mảng hát nhạc phim truyền hình và phim điện ảnh.
Với hào quang sáng chói của gia tộc Chu Thị ở sau lưng, cô ta làm việc gì cũng đều rất thuận lợi.
Nhưng riêng về giọng hát thì không có gì tiến bộ.
Vì vậy, cô ta đã để ý đến Cố Ngôn Hi.
Màu giọng của Cố Ngôn Hi rất đẹp.
Dù là những bài hát với tiết tấu nhanh, những bản tình ca cảm động, hay những bài nhạc dân ca trầm lắng, cô ta đều có thể xử lý một cách rất thành thạo, chuyên nghiệp.
Chu Du Trinh dự định để Cố Ngôn Hi hát trong cánh gà, còn mình thì lên sân khấu biểu diễn.
Bằng cách này, danh tiếng của cô ta sẽ lên như diều gặp gió và càng được nhiều người biết đến hơn.
Cô ta không thiếu tiền.
Điều cô ta muốn là được tỏa sáng như những vì sao, được cả thế giới chú ý.
Chu Du Trinh hơi nhướng mày, hỏi Chu Hồng: “Sao rồi? Con ả đó đồng ý chưa?”
Chu Hồng cười, nói: “Cô ba đã đưa ra điều kiện có lợi như vậy”.
“Chỉ đơn giản là cái mác gia tộc Chu Thị, bọn chúng không đồng ý cũng phải đồng ý”.
“Tôi cho bọn chúng thời gian một tiếng để suy nghĩ”.
“Giờ sắp hết giờ rồi”.
“Tôi lập tức dắt người qua đó, tiếp quản công ty giải trí của bọn chúng”.
Lúc này, Chu Du Trinh rút điếu thuốc trên bàn trà và châm lửa.
Sau khi nhả ra một làn khói trắng, cô ta lạnh lùng nói: “Nếu như con ả đó dám giở trò, thì anh hãy cho cô ta biết thế nào là lễ độ”.
“Những kẻ ở tầng lớp thấp kém giống như cô ta lại còn dám ra giá mặc cả”.
“Nếu như cô ta dám giở thủ đoạn gì, thì anh cứ để người nhà họ Uông xử lý cô ta”.
“Con ả này, có đôi khi lại thích được trừng phạt”.
“Khiến cho bọn chúng tâm phục khẩu phục, khi đó hiệu quả làm việc của bọn chúng sẽ cao hơn nhiều”.
“Vâng”.
Chu Hồng quay người rời đi.
Ngay khi Chu Hồng vừa bước chân trước ra khỏi văn phòng, ngôi sao nam nổi tiếng hiện nay đi đến trước mặt hắn ta.
Ngôi sao nam vừa bước vào, giọng nói đầy cao ngạo của Chu Du Trinh từ bên trong vọng ra: “Mau qua đây và quỳ xuống”.
“Liếm cho tốt vào cho tôi”.
“Nếu như liếm tốt, khiến tôi cảm thấy vui vẻ, nam chính bộ phim tiếp theo sẽ giao cho cậu”.
Chu Hồng chủ động đóng cửa phòng, trên mặt nở nụ cười đầy chế giễu.
Ngôi sao?
Trước mặt bọn họ, chúng chẳng qua chỉ là công cụ mà thôi.
Những công cụ này có thể được sử dụng để kiếm tiền.
Dùng để nâng giá cổ phiếu của công ty.
Đồng thời cũng có thể được sử dụng để giải tỏa một số khía cạnh.
Khi nghĩ đến gương mặt thanh tú thuần khiết của Cố Ngôn Hi.
Nghe thấy âm thanh kêu rên sung sướng của Chu Du Trinh vọng ra từ trong phòng.
Chu Hồng cảm thấy bộ phận nào đó trên cơ thể bắt đầu rạo rực.
Hắn ta đã tưởng tượng ra cảnh mình đè Cố Ngôn Hi xuống, khung cảnh sao mà tuyệt đẹp đến thế.
Nghĩ đến đây, Chu Hồng bước nhanh chân hơn.
Hắn ta muốn nhanh tới công ty của Cố Ngôn Hi.
Sau khi mua lại công ty giải trí của Cố Ngôn Hi, Chu Hồng muốn làm gì cô ta cũng được!
Lúc này, Lý Hùng đã đến công ty giải trí của Cố Ngôn Hi.
“Tình Tình, cô cuối cùng cũng đến rồi”, Cố Ngôn Hi vừa nhìn thấy Mộc Tình, nhanh chóng chạy đến ôm chặt lấy cổ cô.
Phương Văn Văn rót trà cho Lý Hùng, lo lắng hỏi: “Anh Lý, chúng tôi không biết đã đắc tội gì với người của gia tộc Chu Thị”.
“Bây giờ bọn họ muốn mua lại công ty giải trí của chúng tôi”.
“Chúng tôi muốn đến Đông Hải phát triển, anh xem có được không?”
“Không được”.
Lý Hùng thẳng thắn trả lời.
Cố Ngôn Hi và Phương Văn Văn nhìn nhau.
Trong ánh mắt hai người hiện lên vẻ bất lực và tuyệt vọng.
Đúng vậy, dù sao đối phương cũng là thế gia số một ở phía Nam.
Cho dù Lý Hùng có thực lực mạnh đến đâu, cũng không dám đối đầu với bọn chúng.
Cố Ngôn Hi nắm chặt tay Hứa Mộc Tình.
Cô ta biết bản thân mình lúc này dù có nói gì cũng vô ích.
Số mệnh đã tới, cô ta chỉ còn cách thuận theo thôi.
Vừa nghĩ đến sự tham lam và ham muốn mãnh liệt bộc lộ qua ánh mắt Chu Hồng lúc hắn ta rời đi.
Cố Ngôn Hi liền nổi hết cả da gà.
Cô ta có cảm giác.
Nếu như mình bị bọn họ kiểm soát.
Cuộc sống tương lai nhất định sẽ sống không bằng chết.
Mà lúc này, Lý Hùng lại nói một câu: “Thành Hải là một đô thị quốc tế”.
“Các công ty giải trí đều ở thủ đô hoặc là Thành Hải”.
“Chỉ có hai nơi này là thích hợp nhất”.
“Ngoài hai nơi này ra thì đều không được”.
“Lúc tới đây, tôi đã bàn bạc với Tình Tình rồi”.
“Tập đoàn Lăng Tiêu chúng tôi sẽ ra mặt và mua lại 49% cổ phần của công ty giải trí này”.
“Tên của công ty giải trí chính thức được đổi thành Hạ Nhật Dương Quang”.
“Cô Cố vẫn là giám đốc của công ty”.
“Hạ Nhật Dương Quang sẽ hợp nhất với công ty giải trí của tập đoàn Lăng Tiêu”.
“Kể từ bây giờ, tất cả các nhân viên của công ty này đều sẽ được bảo vệ bởi tập đoàn Lăng Tiêu”.
Lúc này, Cố Ngôn Hi ngây người ra.
Cô ta vốn đã mất niềm tin vào cuộc sống, nhưng không thể ngờ rằng, Lý Hùng và Hứa Mộc Tình lại làm như vậy.
Cố Ngôn Hi biết rất rõ rằng Hứa Mộc Tình đã đưa ra quyết định này.
Cô ta nắm chặt tay Hứa Mộc Tình, đôi mắt trong veo giờ đã ngấn lệ.
Phương Văn Văn kích động đến mức không ngậm được miệng.
Một lúc sau, cô ta mới bình tĩnh lại, đang định nói với Lý Hùng.
Liền nghe thấy tiếng “rầm” một cái.
Cửa văn phòng bị đạp tung ra.
Thấy Chu Hồng đang đứng ở cửa với một vài vệ sĩ áo đen.
Hắn ta vênh váo bước vào, nhìn một lượt từ trên xuống dưới.
Khi nhìn thấy Cố Ngôn Hi, hắn ta cũng nhìn thấy Hứa Mộc Tình.
Chương 299: Chôn cùng
Lúc này, hai mắt Chu Hồng sáng rực lên.
Cái mồm giống như hai cái xúc xích chập vào nhau của hắn ta từ từ mở ra.
Kinh ngạc! Mừng rỡ!
Chu Hồng không ngờ rằng, ngoài Cố Ngôn Hi, lại có thêm một người đẹp tuyệt sắc nữa ở đây.
Hắn ta vội vàng bước nhanh tới chỗ hai người họ, sau đó chỉ vào Lý Hùng nói: “Mày cút đi!”
Chu Hồng đã không thể chịu đựng được nữa rồi.
Trên đường tới đây, tiếng rên sung sướng của Chu Du Trinh ở trong phòng không ngừng vang vọng bên tai hắn ta.
Sau đó, tiếng hát của Cố Ngôn Hi phát ra từ đài phát thanh trên xe hơi.
Từ từ, tiếng kêu của Chu Du Trinh đã được thay thế bằng giọng hát của Cố Ngôn Hi.
Bây giờ toàn thân Chu Hồng đã rạo rực đến khó chịu.
Không ngờ rằng ở đây, lại gặp được thêm một người phụ nữ xinh đẹp như Hứa Mộc Tình, hắn ta càng thêm ngứa ngáy.
Hắn ta lập tức đuổi hết những người không liên quan trong phòng ra ngoài.
Hắn ta muốn từ từ thưởng thức hai cơ thể xinh đẹp này!
Chu Hồng gầm lên một tiếng.
Nhưng Lý Hùng chỉ ngồi bất động ở đó.
Chu Hồng trở nên mất kiên nhẫn.
Hắn ta đứng trước mặt Lý Hùng, vênh váo nhìn anh: “Lời tao nói mày không nghe thấy à?”
“Bây giờ lập tức cút ra khỏi văn phòng này cho tao!”
Lý Hùng lúc này mới hơi ngẩng đầu, bình thản hỏi: “Vì sao tôi phải nghe lời anh?”
“Bởi vì tao là Chu Hồng!”
“Tao là phó giám đốc công ty giải trí thời không Hoa Hạ”.
“Tao là người của gia tộc Chu Thị”.
Lý Hùng quay đầu lại hỏi Hứa Hạo Nhiên: “Người này nói gia tộc nuôi lợn gì cơ, em đã nghe qua bao giờ chưa?”
Hứa Hạo Nhiên sắc mặt lo lắng, vội vàng nói: “Anh rể, anh nghe nhầm rồi, bọn họ không phải nuôi lợn”.
Chu Hồng thấy Lý Hùng ăn mặc bình thường, hơn nữa lại còn chưa từng nghe thấy gia tộc Chu Thị, trên mặt tràn đầy vẻ khinh thường.
Còn Hứa Hạo Nhiên thì rất thông minh nhanh nhẹn, sau khi hắn ta nhìn từ trên xuống dưới, đánh giá cậu ta một lượt.
Chu Hồng thầm nghĩ: “Thằng nhóc này khá mồm mép”.
Tốc độ uốn lưỡi chắc là nhanh lắm đây.
Có thể thu nhận thành thuộc hạ của mình, sau đó dâng lên cho cô ba.
Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu Chu Hồng.
Hứa Hạo Nhiên lại bổ sung một câu: “Anh rể, vừa nãy bọn họ nói bọn họ là lợn”.
“Anh nhìn người này xem, đầu béo tai to, chính là một con lợn”.
“Mẹ mày, muốn chết đúng không!”
Chu Hồng tức giận đến mức mặt đỏ tía tai, lập tức gầm lên.
Vệ sĩ phía sau nhanh chóng xông vào.
“Bộp!”
“Bộp!”
“Bộp!”
Tiếng đấm đá không ngừng vang lên.
Chu Hồng vẫn chưa kịp phản ứng thì đám vệ sĩ phía sau đã kêu lên và bay ra khỏi văn phòng.
Những tên vệ sĩ này ngã xuống hành lang, tiếng kêu gào thảm thiết vang lên không ngớt.
Chu Hồng không ngờ Lý Hùng lại đánh giỏi như vậy, hắn ta vội vàng lùi ra sau vài bước, chỉ tay vào Lý Hùng nói.
“Mày dám đánh người của gia tộc Chu Thị, mày chết chắc rồi, chúng mày hôm nay chết chắc rồi!”
Nói xong, Chu Hồng lại nhìn về phía Cố Ngôn Hi: “Cô Cố, tôi cho cô cơ hội cuối cùng”.
“Bây giờ cô nên ngoan ngoãn đồng ý ký hợp đồng”.
“Còn nếu không thì rất nhanh thôi, gia tộc họ Uông sẽ cử người đến”.
“Đến lúc đó, đến cơ hội phản kháng cũng không có đâu”.
“Bọn họ sẽ đưa cô đến phía Bắc, để chôn cùng với thi thể cậu Uông đã chết kia!”
“Bây giờ cô và những người bên cạnh cô, lập tức quỳ xuống dập đầu, tôi có thể sẽ tha thứ cho cô”.
“Nếu không thì….”
Chu Hồng chưa kịp nói xong thì Lý Hùng đã đứng trước mặt hắn ta, đưa tay ra bóp chặt miệng của Chu Hồng.
Chỉ nghe thấy âm thanh “Ặc, ặc ặc”.
Lý Hùng bóp chặt khuôn mặt to béo của Chu Hồng và nhổ từng chiếc răng của hắn ta ra.
Vì để không ô nhiễm môi trường, Lý Hùng vỗ nhẹ vào miệng Chu Hồng.
Tất cả những chiếc răng vừa nhổ ra đều bị Chu Hồng nuốt hết xuống.
Nhổ hết răng và nuốt hết chúng!
Chu Hồng che miệng, cơn đau dữ dội đến mức hắn ta không thể hét lên thành tiếng.
Hắn ta nhìn mọi người bằng ánh mắt vô cùng nham hiểm, đưa theo đám vệ sĩ nhanh chóng chạy đi.
Chu Hồng vội vàng chạy xuống dưới tầng, trốn vào trong xe.
Hắn ta lấy điện thoại di động ra và gửi một tin nhắn cho nhà họ Uông.
Trong tin nhắn toàn là dấu chấm than.
Giết chết bọn chúng cho tôi!
Giết chết bọn chúng!!
Giết chết tất cả những đứa trong công ty giải trí này!!
Cùng lúc đó, điện thoại di động nhận được tin nhắn này rung nhẹ trên sàn gỗ kiên cố của một khách sạn hạng sang.
Tuy nhiên, không ai nhặt nó lên.
Bởi vì bên cạnh chiếc điện thoại di động này, đã có hàng chục xác chết nằm la liệt!
Tất cả những tên côn đồ mà nhà họ Uông phái đến lần này.
Ngoại trừ những tên đã đến Đông Hải, tất cả những người còn lại đều ở đây.
“Cái gì mà gia tộc lớn phía Bắc cơ chứ, không chịu nổi một đòn!”
Vương Tiểu Thất vẩy mạnh con dao khiến cho những vết máu đang lăn dài trên con dao văng ra ngoài.
Sau đó cẩn thận dùng khăn trắng lau những vết máu còn sót lại.
Cam Hưng Bá đứng bên cạnh Vương Tiểu Thất.
Cam Hưng Bá ôm bụng nói với Vương Tiểu Thất: “Đánh xong một trận, bỗng nhiên thấy đói quá! Chúng ta đi ăn hải sản đi”.
Vương Tiểu Thất tức giận liếc nhìn hắn: “Ông đây không có tiền”.
“Sao cậu lại không có tiền được! Rõ ràng tôi nhìn thấy trong ví của cậu có mấy trăm tệ cơ mà”.
Trong khi nói, Cam Hưng Bá vươn tay định móc túi quần Vương Tiểu Thất.
Thân hình Vương Tiểu Thất bỗng lóe lên, cậu ta nhanh chóng chạy tới một góc cách đó mười mấy mét.
“Này! Từ Phú Châu đến đây, suốt cả dọc đường, tiền ăn tiền ở của anh đều do tôi chi”.
“Anh không phải Mãnh hổ Phú Châu gì đó sao, sao đến tiền ăn cơm cũng không có thế?!”
“Tiền tôi lấy được từ nhà họ Tôn đều đã ăn sạch rồi!”, Cam Hưng Bá ranh mãnh nói.
Vương Tiểu Thất lườm hắn cháy mắt.
Cậu ta bây giờ đánh không lại Cam Hưng Bá, kết cục của cuộc phản kháng là cậu ta nằm dài trên đất.
Cậu ta không ngừng thầm than thân trách phận, không hiểu sao mình lại đen đủi như vậy, gặp phải tên da mặt dày chỉ biết ăn như thế này!
“Được rồi, được rồi, chúng ta đi ăn cơm”.
“Tuy nhiên, số tiền còn lại tôi phải dùng để mua hoa cho bạn gái”.
“Tôi mời anh đến một nhà hàng đồ ăn nhanh ở gần đây, chứ tôi không có đủ tiền ăn hải sản”.
Hai người Vương Tiểu Thất và Cam Hưng Bá giống như hai người bạn đang nói chuyện, thong thả quay người rời đi.
………
“Anh nói cái gì? Đám côn đồ nhà họ Uông phái tới đều chết hết rồi sao?”
Bên trong văn phòng ở trên tầng cao nhất của tòa nhà.
Chu Du Trinh sau khi biết tin, dùng chân đá con chó đang quỳ dưới chân cô ta sang một bên.
Cô ta tức giận vớ lấy chai rượu vang đắt đỏ trị giá hàng trăm nghìn ném xuống đất.
“Vô dụng!”
“Nhà họ Uông đó không phải tự xưng là gia tộc ở phía Bắc sao?”
“Sao lại nuôi nhiều loại vô dụng thế!”
Đứng sau nhà họ Uông là nhà họ Hầu – một trong số bốn gia tộc lớn ở phía Bắc.
Nhà họ Hầu và nhà họ Chu có quan hệ thông gia với nhau.
Cô ba nhà họ Chu đã đính hôn với cậu tư nhà họ Hầu.
Lần này, Lão Lục dắt theo một đám thuộc hạ tới Thành Hải.
Vừa tới đã liên hệ với Chu Hồng.
Chu Hồng ngoan ngoãn như chó, hỏi thăm xem có việc gì cần hắn ta cống hiến sức lực hay không.
Vì vậy bây giờ mới xảy ra chuyện như thế này.
Chương 300: Cút khỏi giới giải trí
Vốn dĩ, Chu Hồng nghĩ, vị đại tông sư Lão Lục này một khi đã ra trận có thể dễ dàng quét sạch toàn bộ Thành Hải và cả vùng đất cấm Đông Hải.
Kết quả không ngờ rằng, Lão Lục đã bỏ mạng ở vùng đất cấm Đông Hải.
Nhìn thấy Chu Du Trinh tức giận đùng đùng, Chu Hồng cũng không dám nói gì.
Miệng của hắn ta đã hết sưng.
Răng đã bị Lý Hùng nhổ mất một nửa, bây giờ lúc nói chuyện nước dãi không ngừng chảy ra!
Hắn ta đảo mắt, lại lập tức nghĩ ra một ý tưởng xấu xa khác.
“Cô ba, những người ở phía Bắc vốn dĩ không đáng tin”.
“Những tên côn đồ mà các gia tộc nhỏ đó nuôi không khác gì những tên côn đồ ngoài xã hội”.
“Các cao thủ của nhà chúng ta đều ở phía Nam, bây giờ phái người qua đó mời nhị lão gia, thủ tục khá rắc rối”.
“Tôi cảm thấy, chúng ta nên phải tự dựa vào ưu thế của mình”.
Chu Du Trinh nhếch đôi lông mày tỉa gọn của mình lên, nhìn Chu Hồng.
“Ý của anh là gì, mau nói cho tôi biết”.
“Con ả đáng chết Cố Ngôn Hi này, cô chủ đã nể mặt cô ta lắm rồi, cô ta lại không biết điều”.
“Vậy thì bây giờ cô chủ hãy cào nát mặt cô ta ra đi!”
“Cô ba, người trong làng giải trí quan tâm nhất điều gì?”
Chu Du Trinh không cần suy nghĩ, trả lời một cách thản nhiên: “Danh tiếng”.
“Đúng vậy, chúng ta chỉ cần một cái ngoắc tay là có thể hủy hoại danh tiếng của Cố Ngôn Hi”.
“Đừng nói đến mở buổi hòa nhạc, khiến cô ta không còn mặt mũi nào ra khỏi nhà luôn”.
“Đợi đến lúc đó, Cố Ngôn Hi sẽ quỳ rạp dưới chân cô ba đây, và liếm sàn nhà mà cô đã dẫm lên như một con chó”.
Chu Du Trinh gật đầu: “Ý này hay, anh lập tức đi làm ngay đi!”
Chu Hồng lập tức quay người.
Khi hắn ta bước tới cửa, giọng nói của Chu Du Trinh đột nhiên vang lên sau lưng hắn.
“Nếu như anh làm không tốt chuyện này, anh phải liếm sạch sàn toilet cho tôi!”
Chu Hồng rùng mình toàn thân, vội vàng bước ra ngoài.
Lúc này, hắn ta không dám lơ là.
Bởi vì hắn ta biết rằng Chu Du Trinh trước nay là người nói được làm được.
Ngay sáng sớm hôm sau, tiêu đề tin tức đã nổ ra một tin chấn động.
“Cố Ngôn Hi, người được mệnh danh là nữ thần quốc dân lại có quan hệ tình cảm với bảy, tám người đàn ông cùng một lúc!”
Tin tức này đi kèm với hai hình ảnh.
Trong bức ảnh, một người phụ nữ đang có những hành động mờ ám với mấy người đàn ông trong một căn phòng nhỏ.
Không nhìn rõ gương mặt người phụ nữ, chỉ có một tấm ảnh chụp đằng sau lưng.
Tuy nhiên, tiêu đề tin tức trực tiếp chỉ thẳng vào Cố Ngôn Hi.
Điều này đã tạo nên làn sóng dư luận mạnh mẽ.
Sau đó, lại có người tung tin.
“Tôi muốn vạch trần cái gọi là nữ thần quốc dân, cô ta chỉ là một con khốn lẳng lơ dựa vào những thủ đoạn bỉ ổi để quyến rũ đàn ông!”
Lại một tin tức bùng nổ khác được tung ra.
Trong vòng chưa đầy nửa ngày, nhiều mẩu tin tức tương tự lần lượt được tung ra.
Mà những nội dung đó, càng ngày càng quá mức chịu đựng, biến Cố Ngôn Hi trở thành một người phụ nữ vô cùng bẩn thỉu.
Quần chúng và những người hâm mộ không biết sự thật cũng bị dư luận dắt mũi và bắt đầu công kích Cố Ngôn Hi.
Sáng sớm, Cố Ngôn Hi và Hứa Mộc Tình cùng nhau lái xe đến tòa nhà văn phòng công ty giải trí của bọn họ.
Ngay khi Cố Ngôn Hi và Hứa Mộc Tình đẩy cửa bước ra khỏi xe.
Trong bụi cỏ cách đó không xa, một người đột nhiên nhảy ra.
Người đàn ông này xách một cái thùng trên tay.
Trong xô đầy ắp mực chim đen tuyền.
“Đồ đàn bà vô liêm sỉ, cút khỏi giới giải trí cho tao!”
Kèm theo tiếng la hét, người đàn ông đó nâng chiếc xô lên và định đổ vào người Cố Ngôn Hi và Hứa Mộc Tình.
Trong tích tắc, một bóng người vụt qua.
Bàn tay của Lý Hùng lướt qua không khí và ấn vào thành xô với tốc độ mà mắt thường không thể nhìn thấy.
Chiếc xô hơi nghiêng.
Chiếc xô này úp ngược vào đầu người đàn ông đang lao tới.
Lúc này, hai thành viên trong đội nhanh chóng lao tới và ném người đàn ông này ra xa.
Cuộc tấn công này, mặc dù không thành công.
Nhưng Cố Ngôn Hi phát hiện ra, những người trong tòa nhà thường ngày luôn mỉm cười chào đón cô ta, bây giờ ánh mắt bọn họ nhìn cô ta khiên cố ta cảm thấy toàn thân khó chịu như bị kim châm.
Mọi người đều đang xì xào, bàn tán riêng.
Cố Ngôn Hi chưa bao giờ che giấu quá khứ của mình.
Rất nhiều người biết cô ta quê ở nông thôn.
Sau khi đến thành phố, công việc đầu tiên là làm nhân viên phục vụ trong một nhà hàng.
Cô ta đã phải trả giá rất nhiều cho sự nghiệp ca hát của mình.
Nhưng cô ta chưa bao giờ làm bất kỳ chuyện gì bẩn thỉu hèn hạ như vậy cả.
Một cô gái lương thiện như thế, sau khi đọc được tin tức đó, phản ứng đầu tiên là bật khóc.
Trong văn phòng, Hứa Mộc Tình nắm chặt tay Cố Ngôn Hi.
Nội dung của những tin tức đó khiến cô tức giận đến mức hai mắt đỏ bừng.
Hứa Mộc Tình nói với Lý Hùng: “Những người này sao lại xấu như vậy?”
“Lẽ nào có quyền có thế thì hay ho lắm sao?”
“Cô chủ xuất thân từ gia tộc lớn là có thể tùy tiện ức hiếp người khác sao? Bọn chúng dựa vào đâu chứ!?”
Hứa Mộc Tình tức giận.
Hứa Mộc Tình một khi đã tức giận, tất nhiên hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Lý Hùng ngoắc ngón tay với Vương Tiểu Thất.
Khi Vương Tiểu Thất đến gần, Lý Hùng nói đơn giản vài câu.
Nghe xong, hai mắt Vương Tiểu Thất sáng rực lên!
“Đại ca, anh yên tâm, chuyện này cứ giao cho tôi!”
Cố Ngôn Hi bị công kích, đóng cửa không ra ngoài.
Còn Chu Du Trinh tổ chức một buổi họp báo rất hoành tráng.
Quy mô của buổi họp báo này vô cùng lớn..
Những người được mời đến đều là những người rất có tiếng trong xã hội.
Bao gồm những người thuộc tầng lớp thượng lưu trong giới và cả những ngôi sao nổi tiếng lúc bấy giờ.
Còn nửa tiếng nữa cuộc họp báo mới bắt đầu.
“Vô dụng!”
Trong phòng nghỉ ở sau hội trường, Chu Du Trinh đi một đôi giày cao gót pha lê.
Cô ta dùng mũi giày nhọn hoắt đá vào người Chu Hồng ở bên cạnh.
Trọng lượng cơ thể Chu Hồng lên tới hơn một trăm kg.
Nhưng Chu Du Trinh dùng lực rất mạnh đá hắn ta.
Hơn nữa, phần gót của đôi giày cao gót rất nhọn, giống như những chiếc đinh đâm vào đùi của Chu Hồng.
Chu Hồng ngã mạnh xuống đất, cái đùi đã sưng tấy vẫn còn đang run lên vì đau.
Lúc này, Chu Hồng không dám kêu to.
Hắn ta cúi gằm đầu, không ngừng xin lỗi Chu Du Trinh: “Cô ba, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi!”
“Thứ mà tôi muốn không phải là lời xin lỗi”.
“Một con chó như anh xin lỗi thì có tác dụng gì?”
“Tôi cho anh thời gian tối đa mười phút, đổi hết những thứ dải sắc màu lòe loẹt trong quả bóng đó thành lá vàng và lá bạc cho tôi!”
Chu Hồng vội vàng nói: “Nhưng mà cô ba, chúng ta tìm đâu ra được nhiều lá vàng và lá bạc như vậy bây giờ, quả bóng màu đó thực sự quá to rồi!”
Chu Hồng vừa nói xong, Chu Du Trinh đã chộp lấy một hộp mỹ phẩm bên cạnh và đập nó vào người hắn ta.
Ngay lập tức, bột đủ màu bay khắp nơi.
Rất nhiều người đứng bên cạnh, ngồi bên cạnh nhưng không một ai dám mở mồm nói chuyện, ai nấy đều cúi đầu lo làm việc của mình.
“Không tìm thấy cũng phải tìm!”
“Thân phận cao quý như tôi đây, làm sao có thể dùng mấy cái dải sắc màu bình thường ấy được chứ!?”
Chu Hồng không còn cách nào khác, lê đôi chân tập tễnh của mình, vội vàng bước ra ngoài.
Chu Hồng dắt theo người vào thang máy, vừa xuống sảnh khách sạn.
Nhìn thấy một vài nhân viên mặc đồng phục.
Nhân viên dẫn đầu là do Liễu Bạch đóng giả.
Bọn họ đẩy một cái hòm đi qua.
Khi đi ngang qua, Chu Hồng nghe thấy Liễu Bạch nói: “Mọi người cẩn thận chút”.
“Lát nữa mở hòm ra không được để gió thổi bay những thứ bên trong”.
“Trong đây đều là vàng thật bạc thật, đừng thấy chúng mảnh như vậy mà khinh thường, giá trị cộng lại lên đến hơn trăm nghìn đó”.
Bình luận facebook