• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Nhặt được nữ tổng tài xinh đẹp làm vợ (4 Viewers)

  • Chương 76-80

Chương 76: Làm thân

“Bà ngoại!”

Cửa xe vừa mới mở ra, Hứa Mộc Tình đã nhẹ nhàng gọi một tiếng.

Sau khi nghe thấy tiếng gọi trong trẻo của Hứa Mộc Tình, bà cụ mới ngẩng đầu lên.

Đôi mắt vốn đã mờ đục của bà cụ lại bừng sáng ngay.

“Tình Tình, cháu cưng Tình Tình của bà về rồi!”

Bà cụ vội vàng đặt nan trúc sang một bên rồi đứng dậy, loạng choạng đi về phía Hứa Mộc Tình.

Hứa Mộc Tình mặc bộ đồ sạch sẽ, cũng không quan tâm đến việc trên người bà cụ dính nhiều bùn đất, cô mở rộng hai tay ôm bà cụ thật chặt.

Lý Hùng bước xuống xe, nhìn thấy cảnh tượng này, anh không khỏi nở nụ cười ấm áp.

Cả gia đình bọn họ nhanh chóng ngồi trong phòng khách trò chuyện.

Mẹ của Liễu Ngọc Phân sinh được một đôi trai gái.

Liễu Đông Thanh là con trưởng trong nhà.

Bởi vì nhà tương đối khó khăn nên Liễu Đông Thanh kết hôn muộn hơn em gái Liễu Ngọc Phân của mình.

Con gái của Liễu Đông Thanh, Liễu Noãn Noãn đang học cấp ba, sắp sửa đi thi đại học.

Liễu Ngọc Phân vừa mới ngồi xuống đã hỏi thăm Hà Nguyệt Cầm ngay.

“Chị dâu, sao trước cổng trường của anh em lại có biểu tình chứ?”

“Hình như khi nãy em thấy có nhiều thầy cô tham gia lắm, chuyện gì thế này?”

Hà Nguyệt Cầm thở dài.

Bà ấy nói với Liễu Ngọc Phân, mấy năm trước trường của Liễu Đông Thanh đã chuyển từ công thành tư.

Sau khi trở thành trường tư, số lượng học sinh ngày càng giảm.

Cuộc sống của mọi người mỗi lúc một khó khăn.

Cách đây không bao lâu, tập đoàn Tô thị trên tỉnh nhân lúc hiệu trưởng nhập viện, không biết đã dùng thủ đoạn gì để ép con trai của hiệu trưởng nhượng trường học lại cho tập đoàn bọn họ với giá rẻ mạt.

Tập đoàn Tô thị định biến trường học thành một khu chung cư thương mại.

Còn học sinh và thầy cô giáo trong trường thì bọn họ chẳng quan tâm.

Liễu Đông Thanh và một số thầy cô giáo trong trường treo băng rôn trước cổng để biểu tình.

Hứa Hiếu Dương không khỏi thở dài khi nghe thấy thế.

Ông ấy lắc đầu rồi nói: “Làm vậy không có ích gì đâu, nhà họ Tô là gia tộc đứng đầu ở Giang Châu”.

“Phạm vi kinh doanh của bọn họ rộng lắm”.

“Hơn nữa bọn họ có quen biết với người ở mọi tầng lớp”.

“Bọn họ biến trường học thành khu chung cư thương mại một cách rẩm rộ như vậy, điều đó chứng tỏ rằng đã đánh tiếng với người bên hệ thống pháp luật và thương mại xong rồi”.

“Chắc chắn anh vợ có đi biểu tình thì cũng chẳng đem lại hiệu quả gì cả”.

Lúc Hà Nguyệt Cầm nói chuyện, bà ấy nhìn ra chiếc ô tô trong sân.

Vốn dĩ bà ấy còn định nói gì đó, nhưng vẫn còn chưa kịp mở lời thì bà cụ đột nhiên kêu lên một tiếng.

Bà cụ chợt mất khống chế tiểu tiện trong lúc nói chuyện với Hứa Mộc Tình.

Liễu Ngọc Phân và Hà Nguyệt Cầm vội vàng dắt bà cụ vào nhà vệ sinh rửa ráy.

Hứa Mộc Tinh nói với đôi mắt đỏ ửng: “Bố, hình như càng lúc bà ngoại càng bệnh nặng rồi”.

Hứa Hiếu Dương lắc đầu: “Bà ngoại của con đã vất vả hơn nửa đời người, đến tuổi già lại mắc phải chứng bệnh này, ông trời không công bằng một chút nào!”

Lý Hùng kéo Hứa Hạo Nhiên sang một bên, anh hỏi khẽ: “Bà ngoại bị bệnh gì đấy?”

Hứa Hạo Nhiên sờ gáy, cậu ta lắc lắc đầu.

“Em cũng không biết rõ nữa, trước kia nghe ba nói hình như bà ngoại già rồi nên lú lẫn”.

Chẳng bao lâu sau, Liễu Ngọc Phân và Hứa Nguyệt Cầm lại dẫn bà cụ ra ngoài.

Bây giờ bà cụ đã thay một bộ đồ sạch sẽ.

“Ồ, chiếc ô tô ngoài sân là của nhà nào thế? Sao lại đậu ở đây?”

Vào lúc này, có tiếng nói chói tai của một người phụ nữ vang vọng bên ngoài sân.

Lý Hùng quay đầu nhìn về hướng ấy, chỉ thấy một người phụ nữ trung niên mập mạp trang điểm đậm, ăn mặc lộng lẫy bước xuống từ chiếc Volkswagen.

“Em họ! Lâu rồi không gặp, sao sắc mặt em xấu thế? Còn ốm như que củi nữa?”

Người phụ nữ trung niên mập mạp là Liễu Hồng Hoa, con gái của cậu Liễu Ngọc Phân.

Bà ta lắc chiếc eo như thùng phi rồi đi đến trước mặt Liễu Ngọc Phân.

“Còn bộ đồ em đang mặc nữ kìa, nhìn là biết không phải hàng hiệu rồi”.

“Ai mà không biết còn nghĩ em là công nhân trong nhà máy nào đó chứ”.

Liễu Hồng Hoa không biết rằng bộ đồ Liễu Ngọc Phân đang mặc trên người có giá một trăm mấy chục ngàn!

Hứa Hạo Nhiên kéo Lý Hùng lại rồi thì thầm giới thiệu với anh: “Anh rể, người phụ nữ đang ghét này là con gái của ông cậu, từ nhỏ đã bắt nạt mẹ em!”

Liễu Hồng Hoa chỉ vào chiếc Mercedes-Benz ngoài cửa rồi hỏi Hà Nguyệt Cầm: “Chiếc xe ở ngoài sân là của Tiểu Hải nhà bên hả?”

“Mấy ngày trước chị nghe bọn họ nói mấy năm gần đây thằng nhóc Tiểu Hải làm ăn khấm khá lắm, đã trở thành ông chủ lớn rồi”.

Liễu Hồng Hoa vừa nói chuyện vừa nhìn Hứa Hiếu Dương, bà ta cười ‘ha ha ha’ vài tiếng trước.

“Chị nói này em rể! Không phải là chị muốn nói gì em, nhưng ít nhiều gì em cũng là người trong gia tộc lớn”.
Chương 77: Ra vẻ ta đây

“Lần này em về tham dự tiệc mừng thọ của bố chị mà không thể ăn mặc đẹp hơn chút hả?”

“Em nhìn xem em nhìn xem, em mặc bộ đồ gì thế này?”

“Vest không ra vest, đồ Tôn Trung Sơn cũng không ra đồ Tôn Trung Sơn, bây giờ làm gì có ông chủ nào ăn mặc chẳng ra cái giống gì thế này chứ”.

Hứa Hạo Nhiên muốn nhảy dựng lên nói lý với bà ta, Liễu Ngọc Phân lập tức kéo cậu ta lại, lắc lắc đầu với cậu ta.

Liễu Hồng Hoa lại nhìn Hứa Hạo Nhiên, bà ta lắc đầu tỏ vẻ khinh thường.

Thậm chí bà ta còn lười chẳng muốn lên tiếng, lập tức quay sang nhìn Hứa Mộc Tình.

“Tình Tình à, dì nghe người ta nói”.

“Bác cả của cháu giở trò sau lưng, kiếm một thằng điên đầu đường xó chợ về ở rể cho nhà cháu”.

“Cháu yên tâm đi, dì sẽ đứng về phía cháu mà”.

“Lần này ấy à, dì cố tình giúp cháu lựa chọn một người rất tốt”.

Vào lúc này, bà ta vẫy tay với chiếc xe Volkswagen.

Một thanh niên mập mạp ễnh bụng bự như bà bầu bước từ trên xe uống.

Dù người ấy mặc vest nhưng vì bụng quá lớn nên không tài nào gài nút áo được.

“Tình Tình à, cháu ở Đông Hải nên có thể chưa từng nghe nhắc đến nhà họ Tô ở trên tỉnh”.

“Để dì nói cho cháu nghe, nhà họ Tô là nhà giàu nhất ở Giang Châu đó”.

“Việc kinh doanh của bọn họ phân bố khắp mọi vùng đất trong tỉnh, một cọng lưng bứt trên chân của bọn họ cũng thô hơn eo của chúng ta nữa”.

Trong lúc bà ta nói chuyện, thanh niên mập mạp đã đứng sau lưng Liễu Hồng Hoa.

“Đây là cậu chủ của nhà họ Tô, mặc dù không phải là dòng chính nhưng ít nhiều gì người ta cũng mang họ Tô đấy”.

“Hơn nữa, cậu ấy cũng là phó trưởng phòng của bô phận nhân sự”.

“Cháu không biết lương một tháng của cậu ấy lên đến con số nào đâu”.

Liễu Hồng Hoa duỗi bàn tay mập mạp ra, giơ ba ngón tay.

Hứa Hạo Nhiên bật cười hỏi bà ta: “Dì à, dì nói một tháng anh này kiếm được ba triệu hả?”

“Ôi trời! Thằng lỏi con chưa hiểu đời này, nói bừa gì đó? Một tháng kiếm ba triệu, cháu nghĩ rằng cậu ấy là Gill Bates hả?”

“Là Bill Gates”, đột nhiên bà ngoại luôn cười với Lý Hùng cất tiếng nói.

Lý Hùng không khỏi giơ ngón cái cho bà ngoại.

Bà ngoại nở nụ cười hiền từ, bà cụ đưa bàn tay đầy vết chai của mình cầm lấy tay của Lý Hùng, rồi mới nhẹ nhàng vỗ vào mu bàn tay của anh.

“Con rể ngoan, con rể ngoan”.

Hứa Hiếu Dương cười rồi nói: “Mẹ à, đây là Tiểu Hùng, cậu ấy là cháu rể của mẹ đó”.

Liễu Hồng Hoa vừa nghe thấy thế, cặp lông mày sắc như dao của bà ta dựng lên.

“Cái gì, đây chính là cái thằng vô công rỗi nghề đó đấy hả!?”

“Em rể, không phải là chị nói em. Nhưng sao em lại dẫn nó về đây kia chứ?”

“Hôm nay là sinh nhật của bố chị mà! Đợi lát nữa nó vào nhà chị, người nào không biết còn tưởng là ăn mày đến xin cơm!”

“Dì xem thường người khác thì cũng phải có giới hạn chứ!”

Hứa Mộc Tình nổi giận rồi!

Nãy giờ Liễu Hồng Hoa đã chửi gia đình cô hết một lượt.

Những chuyện ấy Hứa Mộc Tình có thể nhịn.

Chuyện duy nhất cô không thể nhịn là Liễu Hồng Hoa lại xem thường Lý Hùng!

“Ôi, sao cháu lại bảo vệ cho cái thằng ăn mày này?”

“Cô bé ngốc! Bên cạnh dì có ông chủ lớn mà cháu không thích, không ngờ cháu lại đối xử với dì như vậy vì thằng ăn mày này?”

“Cậu đây là người của nhà họ Tô, là gia tộc đứng đầu trên tỉnh đấy!”

“Két két!!”, vào lúc này, một chiếc Mercedes-Benz đen chạy đến.

Một người đàn ông trung niên bước từ trên xe xuống.

“Ồ, Tiểu Hải. Càng lúc cậu càng làm ăn phát đạt nhỉ, không ngờ lại mua hai chiếc Mercedes-Benz cùng một lúc”.

“Chắc chiếc Mercedes-Benz trắng này đắt hơn một chút nhỉ? Khi nãy tít từ đằng xa là tôi đã thấy nó tỏa sáng rồi”.

Nghe Liễu Hồng Hoa nói thế, Tiểu Hải cười cười rồi xua tay: “Chiếc Mercedes-Benz trắng này là hàng nhập khẩu đó, cháu làm gì có tiền mà mua”.

“Toàn bộ chiếc xe này đáng giá ít nhất là sáu bảy trăm ngàn”.

“Thế chiếc xe này của ai?”

Đến bây giờ, Lý Hùng mới đưa chìa khóa xe cho Hứa Hạo Nhiên.

Hứa Hạo Nhiên làm bộ làm tịch đi đến bên cạnh chiếc xe Mercedes-Benz, mở cửa ra rồi lại đóng cửa vào.

Liễu Hồng Hoa ngây người.

“Xe này là của nhà bọn cháu à?”

“Vâng!”, Hứa Hạo Nhiên ngẩng đầu lên.

“Hả phì! Chiếc xe này là mấy người thuê chứ gì, không có tiền mà bày đặt đóng giả giàu có làm chi!?”

Liễu Hồng Hoa làm bộ làm tịch: “Làm người ấy à, phải sống thành thật một chút! Không có tiền thì không có tiền, đừng có làm ra vẻ ta đây!”
Chương 78: Nghèo cả đời cũng là đáng

“Các người ấy à, nghèo cả đời cũng đáng lắm!”

Sau khi nói dứt lời, Liễu Hồng Hoa dẫn cậu chủ ‘bụng bự’ của nhà họ Tô rời khỏi nơi này.

Hơn hai giờ chiều, mọi người sửa soạn rồi chuẩn bị đến nhà ông cậu.

Lý Hùng thấy bà ngoại lấy chiếc ghế nhỏ ra ngồi ở trước cửa nhà, anh không khỏi cất tiếng hỏi: “Bà ngoại không đi sao?”

Hứa Hiếu Dương khẽ lắc đầu: “Ông cậu của con không cho bà đi, ông ta cảm thấy bà ngoại sẽ làm ông ta mất mặt”.

Tiệc mừng thọ của ông cậu được tổ chức tại nhà.

Hai mươi mấy chiếc bàn được bày sẵn, người đến mừng thọ rất đông.

Bởi vì không ở xa lắm, gia đình Lý Hùng đi bộ bằng con đường nhỏ.

Bọn họ vừa mới ngồi xuống một chiếc bàn trống, Liễu Hồng Hoa ở gần đó đột nhiên la lên.

“Ai cho mấy người ngồi ở đó!?”

“Không phải nơi này để cho chúng tôi ngồi sao!?”

Tiếng hét của Liễu Hồng Hoa khiến cho rất nhiều người bên cạnh ngoái đầu nhìn bà ta.

“Bàn đó là của lãnh đạo, các người chỉ xứng ngồi bàn này thôi!”

Bọn họ nhìn theo phương hướng mà Liễu Hồng Hoa chỉ, chiếc bàn ấy ở trong góc khuất nhất, kế bên là nhà vệ sinh.

Vào lúc này, còn có vài người đàn ông trung niên hói nửa đầu ngông nghênh đi đến.

Trong số bọn họ có chồng của Liễu Hồng Hoa.

Chồng của Liễu Hồng Hoa là lãnh đạo nhỏ trong một phòng ban.

Bình thường luôn tỏ ra xem thường gia đình Liễu Đông Thanh.

Chồng của Liễu Hồng Hoa hỏi với vẻ mặt khó chịu: “Sao thế, làm sao lại có thể để cho bọn họ ngồi ở vị trí của lãnh đạo?”

Liễu Hồng Hoa vội vàng nói: “Em sẽ kêu bọn họ đi ngay”.

Liễu Hồng Hoa quay người, bà ta quắc mắt quát lên với giọng lạnh lùng.

“Còn ngẩn người ra đó làm gì? Còn không mau đứng dậy cho tôi!”

Nghe thấy tiếng quát của Liễu Hồng Hoa, Hứa Hiếu Dương và Liễu Đông Thanh vội vàng đứng dậy.

Vào lúc ấy, Lý Hùng nhẹ nhàng đặt hai tay lên vai của bọn họ.

Ấn hai người lớn ngồi xuống vị trí ban đầu.

Lý Hùng lạnh lùng nhìn Liễu Hồng Hoa: “Nếu như chúng tôi không đứng dậy thì sao?”

“Cái thằng ở rể này, cậu là cái thá gì mà dám ra vẻ ta đây với tôi hả!?”

“Tôi nói cho cậu biết, vốn dĩ không có vị trí của hai gia đình các cậu trong bữa tiệc ngày hôm nay đâu!”

“Nếu không phải thấy mấy người đáng thương thì đến nhà vệ sinh mấy người cũng không có tư cách ngồi nữa kìa!”

Liễu Hồng Hoa cầm rổ tre lên, bên trong có đựng bao lì xì của những người đến dự tiệc.

Bà ta lấy bao lì xì mỏng nhất.

Sau khi mở ra mới thấy bên trong chỉ có một tờ giấy đỏ.

“Mọi người nhìn đi, đây chính là bao lì xì mà nhà bọn họ đi đấy!”

“Bên trong không có tiền, chỉ có đúng một tờ giấy đỏ thôi!”

“Đám người này đến ăn chùa!”

Vào lúc này, bốn phía đều cười ồ lên.

“Có nhầm lẫn gì không đó? Tiệc mừng thọ 80 của người già mà lại tặng giấy đỏ hả!”

“Gia đình ai mà không có họ hàng nghèo kia chứ, thế nhưng tôi còn chưa nhìn thấy ai nghèo đến mức này! Keo kiệt đến mức này đâu!”

“Ha ha, nếu như là tôi thì tôi đã ôm mặt bỏ chạy rồi! Không còn bọn họ vẫn còn tiếp tục ngồi ở đây!”

Vốn dĩ ông cậu đang ngồi ở trên ghế cao, gương mặt ánh lên nụ cười, bây giờ lại chống gậy tức giận đi về phía bọn họ.

“Các người đi ngay cho tôi!”

“Tôi không có họ hàng như các người!”

Lý Hùng không hề biến sắc, anh nói hờ hững: “Đây là danh sách món quà tôi mang đến chúc thọ cho ông”.

“Danh sách món quà?”

Liễu Hồng Hoa cười lạnh.

Bà ta mở tờ giấy đỏ ra rồi nói lớn: “Không ngờ thằng ở rể này lại nói là danh sách món quà, để tôi đọc cho mọi người nghe!”

“Một trái đào mừng thọ vàng, một cặp vòng phỉ thủy, một chiếc Mercedes-Benz, tiền mặt 800 ngàn…”

“Ôi trời, tôi không đọc nổi nữa rồi, tôi thật sự không đọc nổi nữa rồi!”

“Trời ạ, từ trước đến nay tôi chưa từng nhìn thấy ai mặt dày như thế!”

Có rất nhiều người bên cạnh bắt đầu la lên.

“Cút đi!”

“Mất mặt quá, má, mất mặt thế chứ!”

“Nếu như tôi có loại họ hàng như thế này thì cả đời cũng sẽ không qua lại với họ nữa!”

Liễu Hồng Hoa trừng to mắt, vẻ bất mãn hằn lên trên gương mặt.
Chương 79: Khí phách

“Đào mừng thọ đâu? Phỉ thúy đâu? Cậu lấy ra cho tôi xem xem!”

Vào giờ phút này, có một chiếc xe từ đằng xa chạy lại, đậu trước mặt mọi người.

Trương Bằng Phi cầm trái đào mừng thọ to bằng mặt người từ trên xe xuống.

Trương Bằng Phi bước xuống xe, mọi người phát hiện rõ ràng khung xe nâng cao hơn một chút.

Có thể thấy được trái đào mừng thọ vàng này nặng đến mức nào!

Có một người bưng khay gỗ đi sau lưng Trương Bằng Phi, bên trên là một cặp vòng tay phỉ thúy.

Rồi sau đó, lại có thêm hai người vạm vỡ mặc vest đen đi xuống xe.

Mỗi người xách một chiếc vali trong tay.

Chiếc va li được mở ra trước mặt mọi người, bên trong đều là tiền giấy!

Tiền mặt 800 ngàn!

Thế còn xe Mercedes-Benz đâu?

Vào lúc mọi người vô cùng trông ngóng.

Một chiếc xe van đậu trước cửa nhà Liễu Đông Thanh.

Một đám lưu manh hùng hùng hổ hổ bước xuống xe.

“Bà già kia! Liễu Đông Thanh đang ở đâu?”

Bà ngoại lắc lắc đầu với bọn họ.

“Đại ca, có thể thằng đó nó trốn trong nhà rồi, chúng ta vào nhà tìm đi!”

Vài tên lưu manh muốn xông vào nhà, bà ngoại lập tức đứng dậy, giang rộng hai tay chắn trước cửa nhà.

“Không được phép vào trong”.

Giọng nói của bà ngoại không lớn nhưng đôi mắt của bà ngoại lại sáng ngời.

“Chúng ta đập chiếc Mercedes-Benz này đi, chắc chắn thằng đó sẽ ra khỏi nhà thôi!”

“Vâng!”

Một đám lưu manh lấy gậy sắt trong chiếc xe van ra, lúc bọn họ muốn đập xe, bà ngoại giang hai tay cản trước mặt chúng.

Gã lưu manh cầm đầu lập tức nổi giận, gã nắm cổ áo của bà ngoại: “Bà già! Bà thật sự cho rằng thằng này không dám đánh bà đúng không!?”

Bà ngoại bị gã lưu manh lắc lư.

Cơ thể gầy yếu của bà ngoại giống hệt như ngọn cỏ khô trong gió, dường có thể bị bọn chúng bẻ gãy bất kỳ lúc nào!

“Các người không thể đụng vào được!”

“Đây là xe của cháu gái tôi, không được đập nó!”

“Cút đi cho tôi!”

Gã lưu manh cầm đầu tức giận mắng bà ngoại rồi đẩy bà ngoại ra.

Lúc bà ngoại sắp ngã xuống đất, đột nhiên Lý Hùng vọt đến từ bên cạnh, vươn tay đỡ bà ngoại lại.

“Con rể ngoan, con về từ khi nào đó?”

Bà ngoại cười với Lý Hùng.

“Nhóc con, ở đây không có chuyện của mày! Mày mau biến đi cho tao!”

Lý Hùng chậm rãi quay người lại.

Vào giây phút gã lưu manh cầm đầu nhìn thẳng vào mắt Lý Hùng, đột nhiên hai chân gã mềm nhũn rồi ngồi phịch xuống đất.

“Cậu cậu cậu…”

Gã ấp a ấp úng!

Vẻ kinh ngạc hằn lên trên gương mặt!

Vào lúc này, Lý Nhị Ngưu nhanh chóng lái xe đến.

Năm người đàn ông vạm vỡ đầy hung hãn bước xuống xe.

“Ông chủ, phải giải quyết đám này thế nào?”

“Mỗi đứa giao ra một tay một chân, ném vào hồ phía sau nhà!”

“Vâng!”

Lý Nhị Ngưu và năm người đàn ông vạm vỡ lập tức xông lên như hổ dữ.

Mười mấy tên lưu manh bị đánh tơi bời như cừu con, chúng luôn miệng khóc than!

Lý Hùng mời bà ngoại lên chiếc Mercedes-Benz, anh đích thân lái xe đưa bà ngoại đến tiệc mừng thọ của ông cậu.

Vào bây giờ, ông cậu chống nạng đứng trước trái đào mừng thọ lớn.

Lão ta nhìn rồi lại nhìn, kích động đến mức chòm râu rung rung.

Bây giờ ông cậu chỉ mong có thể bưng trái đào mừng thọ vào nhà mình, cắm ba nén nhang mà thờ phụng!

Có điều, nghe nói vẫn còn một chiếc Mercedes-Benz.

Cho dù mình đã lớn tuổi không còn lái được nữa, thế thì ngồi lên vẫn oai phong lắm chứ!

Trong lòng ông cậu hớn hở và ngọt ngào vô cùng.

Chiếc Mercedes-Benz nhanh chóng trờ đến.

Lúc nhìn thấy chiếc Mercedes-Benz, ông cậu chỉ mong có thể nhào lên ngay.
Chương 80: Sinh nhật vui vẻ

Bình thường nhìn thấy chiếc xe Mercedes-Benz của lãnh đạo lớn hay đi, trong lòng lão ta vô cùng hâm mộ, thường cảm thấy mình cũng có thể ngồi trong chiếc xe ấy tỏ vẻ oai phong.

Không ngờ lại có một người cháu hiếu thảo tặng cho mình vào tiệc mừng thọ!

Ông cậu được con gái Liễu Hồng Hoa dìu đi nhanh qua đó.

Lý Hùng dừng xe lại.

Có điều, anh không đón ông cậu.

Mà là vòng ra sau xe, vươn tay mở cửa.

Rồi sau đó, một bà cụ có gương mặt tươi cười hiền hậu được Lý Hùng dìu xuống xe.

Vào lúc nhìn thấy bà ngoại, ông cậu lập tức la lớn: “Cậu dắt bà ta đến làm gì!?”

“Mau đưa bà ta đi cho ông!”

Vừa nhìn thấy bà ngoại đến tiệc mừng thọ của mình, ông cậu tức giận vô cùng.

“Bố, đừng giận nữa! Người ta tặng cho nhà mình nhiều đồ như thế rồi”.

“Bố, bố không dùng được cặp vòng phỉ thúy này, hay là cho con đi”.

Không biết cặp vòng phỉ thúy đã nằm trong tay Liễu Hồng Hoa từ lúc nào.

“Bỏ xuống!”

Lý Hùng lạnh lùng thốt ra hai chữ.

Ông cậu cười cười rồi nói: “Chiếc vòng ngọc này là quà mừng thọ mà cháu tặng cho ông, ông tặng lại cho con gái mình, để nó đeo”.

“Ai nói tôi tặng vòng ngọc cho ông?”

“Hả?”

Anh vừa mới dứt lời, tất cả khách khứa đều sững sờ.

Vào lúc này, Hứa Hạo Nhiên dẫn Hứa Hiếu Dương đến.

Hứa Hạo Nhiên dứt khoát giật lấy chiếc vòng ngọc từ tay Liễu Hồng Hoa.

“Dì, sợ là cặp vòng phỉ thúy này khó mà đeo vào móng heo của dì được nhỉ?”

Liễu Hồng Hoa thét lớn: “Không phải tặng bố tôi? Thế thì tặng ai?”

Liễu Ngọc Phân và Hà Nguyệt Cầm đứng hai bên trái phải, lấy vòng phỉ thúy đeo vào cổ tay gầy gò của bà ngoại.

Rất vừa vặn!

Rồi sau đó, nhóm người Lý Nhị Ngưu xếp thành một hàng.

Bọn họ giơ trái đào mừng thọ và tiền mừng lên bằng hai tay, đồng thanh nói lớn.

“Bà ngoại!”

“Sinh nhật vui vẻ!”

Vào giây phút đó, tất cả mọi khách khứa đến tham gia tiệc mừng thọ đều sững sờ.

“Chuyện gì thế này?”

“Sao vẫn còn một người được chúc thọ nữa?”

“Hóa ra danh sách quà mừng thọ không phải tặng cho ông cụ mà là tặng cho bà cụ!”

Đôi mắt Liễu Ngọc Phân đỏ ửng.

“Mẹ, sinh nhật vui vẻ!”

Liễu Ngọc Phân lấy chiếc khăn tay đỏ từ trong túi của mình ra.

Trong chiếc khăn tay đỏ có gói một chiếc nhẫn vàng.

Bà ấy đeo nhẫn vàng vào ngón tay sần sùi của bà ngoại.

Nước mắt lăn dọc theo gò má xinh đẹp của Hứa Mộc Tình, chậm rãi chảy xuống.

Hứa Mộc Tình nắm tay Lý Hùng thật chặt.

Cô mím đôi môi mỏng, ngẩng đầu lên nhìn Lý Hùng với những giọt nước mắt long lanh: “Làm sao anh biết hôm nay là sinh nhật của bà ngoại?”

Chiếc nhẫn vàng này được Liễu Ngọc Phân đặt làm từ số tiền mình vất vả tích lũy từ mấy hôm trước.

Lý Hùng nhìn thấy bà ấy làm vậy mới biết.

Sinh nhật của bà ngoại cùng ngày với ông cậu!

Bà ngoại và ông cậu là chị em sinh đôi.

Hai người bọn họ được sinh cách nhau không quá hai phút!

Ông cậu luôn xem thường bà ngoại, nhất là sau khi bà ngoại bị lẩm cẩm, hai gia đình gần như không qua lại với nhau nữa.

Mỗi năm đến ngày sinh nhật của ông cậu, Hứa Mộc Tình cảm thấy không vui cũng vì lý do này.

Lý Hùng lại thấy ai làm Hứa Mộc Tình không vui một ngày, anh phải khiến kẻ đó tức giận cả đời.

Ai thèm quan tâm lão ta là ông cậu hay là chú ông cái gì!

“Nếu như người ở nơi này không hoan nghênh chúng ta thì chúng ta về nhà tổ chức tiệc mừng thọ cho bà ngoại!”

Lý Hùng nói lớn, Hứa Hiếu Dương, hai gia đình Liễu Đông Thanh lập tức lên xe, chạy về phía nhà của Liễu Đông Thanh.

Lúc nhóm người Lý Hùng trở về, trong sân nhà Liễu Đông Thanh đã bày sẵn bốn bàn thức ăn.

Không ít hàng xóm có quan hệ khá tốt với bọn họ cũng đã ngồi ở đây chờ được một lúc!

“Bà ngoại!!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom