-
Chương 56-60
Chương 56: Cực kì hung ác
Đến chiều tối, công nhân ở công trường đều đã ra về hết.
Nhưng đèn trên sân tập vẫn còn sáng trưng.
Hai người Lý Nhị Ngưu và Trương Bằng Phi vẫn đang luyện tập rất hăng say trên sân!
Sau vài ngày huấn luyện, bọn họ rõ ràng cảm thấy bản thân đã có sự thay đổi rõ rệt!
Những hạng mục luyện tập này của Lý Hàng Liệt nếu nhìn từng cái một thì không có gì đặc biệt.
Nhưng nếu đặt tất cả lại với nhau, thì sẽ thành một hệ thống.
Chỉ cần có thể kiên trì đến cùng, thể lực và khả năng phản ứng của mỗi người đều có thể được cải thiện rất nhiều.
Trong số những người này, Lý Nhị Ngưu, Trương Bằng Phi và Vưu Nhược Nam là những người liều nhất.
Vưu Nhược Nam là cô gái duy nhất trên sân tập này.
Nhưng đám to con này không ai dám coi thường cô ấy.
Trong mắt mọi người, cô ấy hoàn toàn không phải là một cô gái!
Vì cô ấy còn điên cuồng hơn cả con trai!
Lý Hùng và Lưu Đức Luân lặng lẽ đứng bên bờ dòng sông nhỏ cách sân tập không xa.
"Anh, Trương Toàn Vũ đã đến Đông Hải rồi”.
"Lần này hắn mang theo tất cả tinh anh ở các tỉnh thành đến”.
"Trong số tinh anh này có hai vị cao thủ rất đẳng cấp!"
"Hai người này còn mạnh hơn Hắc Long! Không ổn chút nào!"
"Ừ”.
Ừ?
Lưu Đức Luân nói một cách nghiêm túc như vậy, mà Lý Hùng chỉ ừ một tiếng thôi sao.
Anh ta vốn tưởng rằng Lý Hùng nhất định sẽ hành động.
Kết quả anh lại chả thèm để ý đến lời của anh ta nói.
"Anh, Trương Toàn Vũ là một trong ‘Tứ đại thiên vương’ tỉnh thành đấy!"
"Chúng ta tuyệt đối không thể coi thường được!"
"Lần này hắn dốc toàn lực tới đây, chắc chắn là có ý định nuốt chửng tất cả thế lực ngầm của Đông Hải chúng ta!"
Lý Hùng có vẻ hơi thờ ơ với những gì Lưu Đức Luân nói, anh chỉ hỏi nhẹ.
"Mấy giờ rồi?"
Lưu Đức Luân nhanh chóng liếc nhìn đồng hồ Rolex của mình: "Anh, đã gần mười giờ rồi ạ”.
"Tôi đã nói với vợ là sẽ về nhà lúc mười giờ rưỡi. Còn nửa tiếng nữa, vẫn còn dư thời gian”.
Nói rồi, Lý Hùng ra hiệu cho Lý Nhị Ngưu phía trước.
Lý Nhị Ngưu mồ hôi đầm đìa, vội vàng đi tới.
"Ông chủ”.
"Anh đi với tôi”.
"Vâng!"
Năm phút sau, chiếc Rolls Royce của Lưu Đức Luân dừng ở bờ ruộng cạnh đường cái.
Cách trạm thu phí cao tốc chưa đầy 500 mét.
Lý Hùng đưa Lý Nhị Ngưu xuống xe.
Lưu Đức Luân nhanh chóng đi theo ra ngoài.
“Mấy giờ rồi?”, Lý Hùng lại hỏi.
"Mười giờ đúng”.
Lý Hùng ngẩng đầu nhìn cổng thu phí cao tốc phía trước.
Lúc này, một chiếc Mercedes-Benz Maybach chạy về phía trạm thu phí.
"Đây rồi", Lý Nhị Ngưu nói.
Lưu Đức Luân cau mày khi nhìn thấy chiếc Maybach này.
Anh ta còn chưa kịp nói gì thì đã thấy một chiếc xe tải lớn đột ngột chuyển làn và húc văng chiếc Maybach chưa kịp tránh ra ngoài!
Nhìn thấy Maybach lăn trên ruộng, Lưu Đức Luân tròn mắt.
Anh ta kinh hãi nhìn Lý Hùng.
Vừa rồi, anh ta vẫn còn chưa hiểu sao Lý Hùng lại tới đây.
Không ngờ, Lý Hùng đã biết từ lâu có người muốn ra tay với “sói mẹ Đông Hải”!
Hơn nữa Lý Hùng tính toán vô cùng chính xác.
Bởi vì sau khi chiếc Maybach bị va chạm, nó đã lăn về hướng của họ!
Ngay sau đó, cửa xe bị đá mở từ bên trong.
Hai người đàn ông vạm vỡ đầy máu vội vàng hộ tống Hứa Phi Phi vào trong lề đường.
Cùng lúc đó, trong rừng cây nhỏ cách đó không xa, mười mấy tên cầm mã tấu đột nhiên xông ra!
Những người đàn ông này trông vô cùng dữ tợn.
Chương 57: Vô cùng uất ức
Hai người đàn ông lực lưỡng bảo vệ Hứa Phi Phi chẳng mấy chốc đã bị chém chết trên cánh đồng!
Hứa Phi Phi hoảng sợ chạy về hướng Lý Hùng.
Ban đầu bà ấy không nhìn thấy Lý Hùng.
Sau khi đến gần hơn, Hứa Phi Phi mới nhìn thấy có ai đó bên bờ ruộng phía trước, bà ấy vội vã hét lên.
"Cứu tôi, cứu tôi với!"
Lưu Đức Luân đang định nói gì đó, thì Lý Hùng vỗ vỗ vào vai Lý Nhị Ngưu.
"Đi đi”.
"Vâng!"
Đối mặt với hàng chục tên côn đồ hung hãn, Lý Nhị Ngưu lao ra như một con báo mà không hề do dự!
Lý Nhị Ngưu vốn không hề yếu.
Mặc dù huấn luyện liên tục trong vài ngày đã làm cơ thể của anh ta trở nên rất mệt mỏi.
Nhưng trước sự tấn công của hàng chục tên côn đồ, anh ta vẫn chiếm ưu thế.
Nhìn thấy mười mấy tên côn đồ đánh mãi không xong, đột nhiên một bóng người từ phía trước lao tới.
Lý Nhị Ngưu không để ý, liền bị người kia đánh mạnh vào ngực.
"Ầm!"
Lý Nhị Ngưu bị đánh bay lên.
Anh ta lăn hai lần trên không, sau khi rơi xuống đất, chân trượt trên mặt đất vài mét rồi mới dừng lại.
Lúc này, một người đàn ông trung niên chậm rãi bước ra khỏi đám côn đồ.
"Được lắm, tao còn tưởng rằng đêm nay nhàn rỗi”.
"Không ngờ ở vùng đồng ruộng hoang vu này lại có vị cao thủ như vậy”.
Người đàn ông trung niên trông rất huênh hoang.
Khi Lưu Đức Luân nhìn thấy khuôn mặt của người kia, mặt anh ta hơi biến sắc.
Anh ta nói với Lý Hùng: "Anh, người này là thuộc hạ của Trương Toàn Vũ”.
"Ông ta tên là Nhạc Thế Thu, là đại sư Hồng Quyền. Nghe nói nắm đấm của ông ta có thể đập vỡ cả đá”.
Nghe những gì Lưu Đức Luân nói, Nhạc Thế Thu càng đắc ý tợn.
"Mấy vị này, tôi khuyên các cậu không nên lo chuyện bao đồng làm gì, nếu không sẽ rước họa vào thân đấy”.
Nói xong, Nhạc Thế Thu bước từng bước về phía Hứa Phi Phi.
Chân trái của Hứa Phi Phi đã bị thương, dường như nó đã bị một vũ khí sắc nhọn xuyên qua.
Giờ bà ấy không còn sức để chạy trốn nên chỉ có thể ngồi dưới đất chờ chết.
Thấy vậy, Lý Nhị Ngưu nhanh chóng lao tới chỗ Hứa Phi Phi, giơ hai tay lên trong tư thế chiến đấu.
"Hừm, nếu mày đã không biết điều, thì đừng trách tao nhẫn tâm!"
Hai nắm đấm của Nhạc Thế Thu lao đi như gió, mang theo một luồng khí mạnh thổi về phía Lý Nhị Ngưu.
Thời điểm Lý Nhị Ngưu đỡ nắm đấm của ông ta, anh ta lại bị đánh bay, rơi xuống một chỗ rất gần ruộng.
Anh ta nhanh chóng đứng dậy, lao về phía Nhạc Thế Thu một lần nữa!
Hai người đấu với nhau hơn chục chiêu như vậy, Lý Nhị Ngưu vốn đã yếu lại bị Nhạc Thế Thu đánh vào ngực lần nữa.
Lập tức, Lý Nhị Ngưu phun ra một ngụm máu, bay ngược về phía Lý Hùng.
Lý Hùng nhẹ nhàng đưa tay đỡ Lý Nhị Ngưu dậy.
Đồng thời, thuận theo đó, loại bỏ đi tất cả lực đạo trên người Lý Nhị Ngưu.
Sau đó đỡ Lý Nhị Ngưu đứng bên cạnh mình.
Lý Nhị Ngưu lau vết máu nơi khóe miệng, định tấn công lại.
Lúc này, Lý Hùng vươn tay ấn vai Lý Nhị Ngưu.
"Sắp mười rưỡi rồi”.
Nói rồi, Lý Hùng nhẹ nhàng lướt qua Lý Nhị Ngưu như một cơn gió.
Lý Hùng bước từng bước về phía Nhạc Thế Thu.
Theo quan điểm của Nhạc Thế Thu, Lý Hùng không bằng Lý Nhị Ngưu, bởi vì ông ta không thể cảm nhận được bất kỳ uy lực nào ở Lý Hùng.
Nhưng!
Sắc mặt của Nhạc Thế Thu rất nhanh đã trở nên nghiêm túc!
Mỗi khi Lý Hùng cất bước, uy lực của anh lại tăng lên rất nhanh.
Nó giống như một quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn!
Khi Lý Hùng đứng đối diện với Nhạc Thế Thu, đầu Nhạc Thế Thu đã gục xuống.
Mà thứ xuống còn có chân của ông ta!
Trước mặt Lý Hùng, ông ta không thể đứng thẳng.
Áp lực mạnh mẽ khiến Nhạc Thế Thu cảm thấy đau đớn, cũng cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Ông ta đột nhiên gầm lên!
"A! ! !"
Chương 58: Tự mò đến
Nhạc Thế Thu dồn hết sức mạnh vào nắm tay, tung cú đấm dữ dội nhất về phía Lý Hùng!
"Bùm!"
Không ai nhìn thấy Lý Hùng ra tay như thế nào.
Mọi người chỉ thấy Nhạc Thế Thu bị đánh bay lên không trung trong nháy mắt!
Cơ thể ông ta bắn ra như đạn đại bác, lao thẳng vào một cây đại thụ cách đó hàng chục mét.
Rắc!
Thân cây đại thụ gãy ngay lập tức!
Cơ thể của Nhạc Thế Thu vẫn không dừng lại, tiếp tục bay vào khu rừng tối mịt.
Không biết sống hay chết!
Mấy chục tên côn đồ cầm mã tấu nhìn thấy Nhạc Thế Thu bị Lý Hùng đấm bay như vậy, liền vội vàng quay đầu bỏ chạy!
Lý Hùng xoay người đi về phía Lưu Đức Luân.
Khi đi ngang qua Hứa Phi Phi, Hứa Phi Phi đã hùng hổ hét lên với Lý Hùng!
"Tôi nói cho cậu biết, đừng tưởng rằng cậu cứu mạng tôi thì tôi sẽ cảm kích, tôi…”
"Bà ta giao cho anh đấy”.
Lý Hùng không để ý tới Từ Phi Phi chút nào, lập tức kéo Lưu Đức Luân lên xe.
Chiếc Rolls-Royce nhanh chóng lao đi.
Chỉ còn lại Hứa Phi Phi, người đang chật vật ngồi trên mặt đất, và Lý Nhị Ngưu, người không biết chuyện gì đã xảy ra.
Một lúc sau, Lý Nhị Ngưu mới cúi đầu nhìn Hứa Phi Phi đang ngồi trên mặt đất.
Dù đã hơn ba mươi lăm tuổi nhưng Hứa Phi Phi vẫn rất xuân sắc.
Do rất chăm chút cơ thể nên trông bà ấy chả kém gì gái đôi mươi.
Lúc chạy thoát thân khi nãy, quần áo của bà ấy đã bị rách nhiều chỗ, làm bộ phận nhạy cảm của phụ nữ lộ ra như ẩn như hiện .
"Cậu nhìn cái gì mà nhìn!? Còn nhìn nữa tôi móc mắt cậu…”
Hứa Phi Phi chưa kịp nói xong, Lý Nhị Ngưu đã cởi áo khoác, khoác lên người bà ấy.
Sau đó Lý Nhị Ngưu chả nói câu nào mà bế Hứa Phi Phi lên.
Cánh đồng bên cạnh lập tức vang lên tiến chửi rủa của Hứa Phi Phi.
"Đậu! Đồ khốn kiếp, dám động đến bà đây! Có biết bà đây là ai không?"
Trên cánh đồng, thỉnh thoảng lại vang lên lời chửi rủa của Hứa Phi Phi.
Cùng lúc đó, một câu lạc bộ suối nước nóng cao cấp ở Đông Hải.
Trương Toàn Vũ đang ngâm mình trong làn nước ấm, trên lưng hắn là hình xăm một con hổ dữ tợn.
Lúc này, Trương Toàn Vũ khẽ mở mắt nhìn hai người đang quỳ gối trước mặt.
"Thất bại rồi?"
“Vâng”, một trong hai người đàn ông run rẩy nói: “Một vài kẻ lạ mặt đã xuất hiện và cứu người phụ nữ đó”.
"Đại sư Nhạc đâu?"
Trương Toàn Vũ trông thì có vẻ vẫn còn khá bình tĩnh, nhưng giọng nói càng ngày càng lạnh lẽo.
"Đại sư Nhạc bị gãy 13 cái xương sườn và bị nội thương nghiêm trọng. Chúng tôi đã đưa ông ta đến bệnh viện rồi ạ”.
Giọng của người đàn ông càng lúc càng run.
"Anh Vũ, người đàn ông đó mạnh lắm”.
"Hắn đánh bay đại sư Nhạc ra ngoài chỉ với một chiêu”.
Trương Toàn Vũ hơi quay đầu lại nhìn một người đàn ông trung niên có bộ ria mép cũng đang ở suối nước nóng bên cạnh, hỏi: "Đại sư Dương, anh nghĩ sao về chuyện này?"
"Trước khi đến, tôi đã nghe nói về những cao thủ ẩn mình ở Đông Hải. Không ngờ lại gặp cao thủ sớm như vậy”.
Đại sư Dương không khỏi cười lạnh, nói tiếp: "Nhạc Thế Thu có một tật xấu chí mạng. Ông ta trước giờ rất sĩ, khi ra tay chắc chắn sẽ để lộ sơ hở”.
"Nếu tôi đoán không nhầm, thì người đàn ông kia đã ra tay trước”.
"Còn Nhạc Thế Thu sĩ mình là bề trên, nhường người ta nên mới trúng chiêu”.
"Nếu là tôi, tôi sẽ đánh gãy tay chân đối phương trước, sau đó mới từ từ tra tấn đến chết”.
Trương Toàn Vũ gật đầu: "Âm thầm điều tra lai lịch của người đó, Không được để chuyện của Hứa Phi Phi truyền ra ngoài”.
"Mặc dù ‘sói mẹ’ này không cắn nổi tôi, nhưng người đàn ông đứng sau bà ta thì lại là loại đáng gờm”.
“Anh Vũ, chúng ta làm gì tiếp theo đây?”, một đàn em bên cạnh hỏi.
Trương Toàn Vũ nói: "Tìm Lý Hùng và Hứa Hiếu Dương trước, đánh gãy chân bọn chúng”.
Cấp dưới ở bên cạnh đưa ra một đề nghị: "Anh Vũ, Hứa Hiếu Dương là chủ tịch tập đoàn. Ông ta là nhân vật có tiếng tăm, động vào ông ta hơi khó. Hay là chúng ta ra tay với Hứa Hạo Nhiên trước”.
"Hứa Hạo Nhiên?"
"Chà, Hứa Hạo Nhiên là con trai của Hứa Hiếu Dương và là em vợ của Lý Hùng. Thằng nhóc này chả học hành gì, suốt ngày mơ ước trở thành ca sĩ, lại còn thích cờ bạc nữa!"
"Chỉ cần chúng ta bắt được Hứa Hạo Nhiên, Hứa Hiếu Dương và Lý Hùng sẽ tự động mò tới”.
Trương Toàn Vũ khẽ gật đầu.
Hắn nói với một người bên cạnh: "Lên kế hoạch đi, tối mai sẽ ra tay".
Chương 59: Đếm tới ba
"Lúc đi đối phó với thằng điên Lý Hùng, thì hãy để Lão Hổ bắt người phụ nữ tên Hứa Mộc Tình, đưa đến Giang Châu”.
"Vâng!"
Thật ra Hứa Hạo Nhiên không thích cờ bạc, cậu ta chỉ muốn bỏ ra ít vốn mà thu về nhiều tiền thôi.
Hơn nữa mục đích kiếm tiền của cậu ta không phải để mua xe sang, chơi đồ xịn như công tử con nhà giàu.
Cậu ta chỉ muốn thực hiện ước mơ âm nhạc của mình.
Lúc này, Hứa Hạo Nhiên đang hát trong một quán bar.
Cậu ta đang ngồi trên quầy bar, ôm một cây ghita tự đàn tự hát.
Quán bar người ra kẻ vào tấp nập.
Không ai thực sự lắng nghe cậu ta hát, tất cả đều mải uống rượu, tán gẫu và cưa gái.
Lúc này, một người đàn ông đi tới chỗ Hứa Hạo Nhiên với nửa lốc bia.
"Nhóc, uống sáu chai bia này đi, rồi tôi sẽ bo cho cậu hai trăm”.
Nếu là trước đây, Hứa Hạo Nhiên chắc chắn sẽ bật đống bia kia ra và dốc vào miệng.
Nhưng bây giờ, cậu ta lại lắc đầu.
"Ông anh này, nhà tôi gần đây quản lý rất nghiêm, buổi tối không được uống rượu”.
"Tao nhổ vào! Đây là quán bar, không uống rượu, thì mày làm gì ở đây? Mấy bài hát của mày có chó nó nghe! Uống! Không uống tao sẽ đánh mày!"
Hứa Hạo Nhiên thường xuyên đến quán bar để hát, cũng thường xuyên gặp phải mấy chuyện như này.
Khi gặp phải một khách hàng say xỉn, giải pháp duy nhất là tiếp rượu với hắn.
Nếu không, không chỉ bị đánh mà thậm chí còn mất luôn cả tiền công.
Lúc này, ba tên khác xúm lại vỗ vai gã say.
Tên say rượu chưa kịp nói gì thì đã bị hai người đàn ông lôi ra ngoài.
Người còn lại ném hai trăm vào chiếc mũ dưới chân Hứa Hạo Nhiên.
"Cảm ơn anh trai, cảm ơn anh trai”.
Người đàn ông nhìn Hứa Hạo Nhiên cười nói: "Người anh em à, cậu hát cũng được đấy. Tôi có một người bạn là nhà sản xuất âm nhạc, có thể giới thiệu cho cậu. Cậu đi thử xem. Biết đâu có thể ra đĩa nhạc không biết chừng”.
"Có thật không!"
Hứa Hạo Nhiên vui mừng khôn xiết, lập tức theo người đàn ông ra khỏi quán bar.
Khi cậu ta vừa bước ra khỏi quán bar, thì có ba người đàn ông lao tới.
Họ cho Hứa Hạo Nhiên vào bao tải, ném thẳng vào xe tải.
Khi chiếc bao được mở ra, Hứa Hạo Nhiên đã thấy mình bị nhốt trong một căn phòng.
Nơi này trông rất tồi tàn.
Xung quanh cậu ta là vài người đàn ông hung dữ.
Một trong số đó lè lưỡi, còn liếm con dao trên tay!
"Các, các người định làm gì?"
"Tôi không động chạm gì đến các người, tại sao lại bắt tôi?"
Người đàn ông đưa tay ra và vỗ nhẹ vào mặt Hứa Hạo Nhiên.
"Mày là Hứa Hạo Nhiên?"
"Đúng”.
Hứa Hạo Nhiên nhanh chóng nói: "Đàn anh à, tôi trước giờ làm gì cũng rất cẩn thận, chưa từng đắc tội với ai. Các anh có bắt nhầm người không?"
"Mày tên là Hứa Hạo Nhiên, nên không thể nhầm được. Đánh!"
Bất ngờ có hai người lao lên đấm đá Hứa Hạo Nhiên.
Hứa Hạo Nhiên vừa khóc lóc, vừa cầu xin.
Sau khi đánh xong, người đàn ông túm tóc Hứa Hạo Nhiên, nâng mặt cậu ta lên.
Đồng thời, hắn chộp lấy con dao găm và dí vào mặt Hứa Hạo Nhiên.
"Bây giờ tao cho mày một con đường sống. Chỉ cần mày làm như lời tao nói, thì tao sẽ thả mày đi”.
"Anh à, tôi thật sự không làm gì sai cả, chắc chắn là có nhầm lẫn rồi”.
Người cười lạnh một tiếng, lấy một cái chai nhỏ từ trong túi ra.
"Giờ mày về nhà, pha thứ trong chai này vào trà cho anh rể mày uống”.
"Cái gì!?"
Hứa Hạo Nhiên vội vã lắc đầu lia lịa.
"Không, không, tôi không thể làm được đâu!"
Người đàn ông mỉm cười, lùi lại, lúc này, một người khác lập tức tiến đến đánh đập Hứa Hạo Nhiên.
"Nhóc! Bây giờ mày chỉ có hai lựa chọn, hoặc là mày chết hoặc anh rể mày chết!"
"Mạng của mày và anh rể, cái nào quan trọng hơn? Hãy tự mình suy nghĩ đi”.
Trong khi nói, con dao găm sắc bén trong tay của người đàn ông liên tục đung đưa trước mắt Hứa Hạo Nhiên.
"Tao đếm đến ba, nếu mày không đồng ý, con dao này sẽ cứa vào cổ họng của mày!"
Chương 60: Nhấp nhổm ngồi không yên
Trong những ngày bình thường, một người luôn luôn tỏ ra khách sáo, mỉm cười như Hứa Hạo Nhiên mà bây giờ lại hết sức kiên cường.
Cậu ta ngẩng đầu, cắn răng mà nói: “Không cần phải nói nữa! Có giỏi thì giết tôi đi! Tới đây giết tôi đi! Giết đi!”
Gã đàn ông ấy vỗ tay: “Khá lắm! Mạnh mẽ hơn trong tưởng tượng của tao!”
Gã vừa mới nói dứt lời, người bên cạnh đã lấy một bịch tăm ra.
“Tiếp theo tao sẽ cắm số tăm này vào giữa kẽ ngón tay và ngón chân của mày, để xem xem mày có thể kiên trì được bao lâu!?”
“Cốc cốc cốc!”
Tiếng gõ cửa vang lên.
Gã lưu manh cầm đầu nhíu mày lại.
“Ai đó?”
“Giao thức ăn”.
Gã lưu manh nháy mắt ra hiệu cho người ở bên cạnh mình, hai người ở kế bên lập tức đi ra ngoài cửa.
“Chúng tôi không đặt thức ăn, cậu giao nhầm nhà rồi”.
“Không có nhầm đâu, địa chỉ là ở đây mà, mấy người mau ra mở cửa đi, tôi gấp lắm”.
“Tôi nói rồi, chúng tôi không có đặt thức ăn…”
Đùng!
Hắn vẫn còn chưa nói dứt lời, tiếng tông mạnh vào cánh cửa chống trộm vang lên.
Cánh cửa chống trộm làm bằng sắt long ra khỏi tường rồi đập mạnh vào người tên lưu manh ở đằng sau!
Cánh cửa chống trộm lôi theo tên lưu manh văng vào vách tường bên kia, một người một cửa bị dính vào tường trong nháy mắt!
Lý Hùng đi vào trong giữa cơn gió lạnh, trên tay anh đang cầm một két bia.
Đột nhiên tên lưu manh đứng ở một bên la lớn, hắn vung dao găm đâm về phía Lý Hùng.
“Ầm!”
Chai bia xanh vẽ một vòng tròn tuyệt đẹp giữa không trung, đập mạnh xuống đầu của tên lưu manh.
Bọt bia trắng xóa văng tung tóe, nước bia vàng trở nên xán lạn dưới ánh đèn huỳnh quang!
Tất cả người đàn ông ở trong căn phòng đều cầm vũ khí bên cạnh mình lên ngay lập tức, bọn họ cùng nhau xông lên.
Lý Hùng thong thả bước đi giữa bọn chúng.
Từng chai bia một được vung lên.
Trong chớp mắt, bọt bia vàng óng!
Bia hòa với máu chảy cuồn cuộn!
Lúc Lý Hùng ném két bia rỗng trong tay mình sang một bên.
Trong căn phòng chỉ còn lại một mình tên lưu manh cầm đầu.
Ánh mắt của Lý Hùng rét lạnh như sương!
Khiến cho tên lưu manh cầm đầu sợ hãi đến mức làm rớt dao găm, quay lưng định bỏ chạy.
Chỉ có điều gã vừa mới chạy được vài bước, một đôi bàn tay kẹp chặt lấy cổ họng của gã như gọng kìm, gã bị nhấc bổng lên rồi ném ra ngoài khung cửa sổ.
Đây là tầng bảy.
Gã lưu manh cầm đầu treo lơ lửng giữa không trung như một con gà bị bóp cổ.
Chỉ cần Lý Hùng buông tay ra, gã sẽ rơi xuống đất thành bánh thịt ngay!
Gã lưu manh cầm đầu không ngừng van xin tha thứ.
“Anh ơi em biết sai rồi, đừng giết em, đừng giết em!”
“Em biết rất nhiều tin tức liên quan đến đại ca của em, chỉ cần anh tha cho em thì em sẽ nói hết cho anh!”
…
Vào giờ phút này, mười mấy người đang đứng kế bên Trương Toàn Vũ.
Trương Toàn Vũ mặc bộ đồ vest thẳng thớm, đến đôi giày trên chân cũng được đánh bóng loáng.
Trông hắn giống hệt như một thương nhân thành công.
Rõ ràng không giống với đám lưu manh bên cạnh chút nào.
“Môi trường và vị trí địa lý ở đây tương đối khá, mở câu lạc bộ suối nước nóng lãng phí quá”.
“Sau này xây thành quán trà đi, tôi định biến nơi này thành căn cứ của chúng ta”.
Một người bên cạnh vội vàng ca tụng: “Anh Vũ anh minh!”
Trương Toàn Vũ nhẹ nhàng giơ tay lên giữa tiếng ca tụng của chúng đàn em.
Những người xung quanh lập tức im lặng.
“Không phải tôi kêu các người mời mấy tên thủ lĩnh trong thế giới ngầm Đông Hải tới đây sao, có mời hết chưa? Người đâu? Sao vẫn còn chưa đến?”
“Anh Vũ, sau khi bọn họ nghe anh nói anh đến đây thì trốn chui trốn nhủi như lũ chuột hết rồi”.
“Theo như chúng em điều tra, hình như bọn họ đang tụ tập lại để mở cuộc họp”.
Trương Toàn Vũ cười lạnh: “Thế chẳng phải là vừa khéo sao? Miễn cho các cậu chạy tới chạy lui”.
Trương Toàn Vũ nhìn đại sư Dương ở bên cạnh mình: “Đại sư Dương, chúng ta đi thôi, đi gặp lũ chuột ở thế giới ngầm Đông Hải”.
Vào lúc ấy, đám người Vương Cao Bá đang nhấp nhổm ngồi không yên trong câu lạc bộ của hắn.
Đến chiều tối, công nhân ở công trường đều đã ra về hết.
Nhưng đèn trên sân tập vẫn còn sáng trưng.
Hai người Lý Nhị Ngưu và Trương Bằng Phi vẫn đang luyện tập rất hăng say trên sân!
Sau vài ngày huấn luyện, bọn họ rõ ràng cảm thấy bản thân đã có sự thay đổi rõ rệt!
Những hạng mục luyện tập này của Lý Hàng Liệt nếu nhìn từng cái một thì không có gì đặc biệt.
Nhưng nếu đặt tất cả lại với nhau, thì sẽ thành một hệ thống.
Chỉ cần có thể kiên trì đến cùng, thể lực và khả năng phản ứng của mỗi người đều có thể được cải thiện rất nhiều.
Trong số những người này, Lý Nhị Ngưu, Trương Bằng Phi và Vưu Nhược Nam là những người liều nhất.
Vưu Nhược Nam là cô gái duy nhất trên sân tập này.
Nhưng đám to con này không ai dám coi thường cô ấy.
Trong mắt mọi người, cô ấy hoàn toàn không phải là một cô gái!
Vì cô ấy còn điên cuồng hơn cả con trai!
Lý Hùng và Lưu Đức Luân lặng lẽ đứng bên bờ dòng sông nhỏ cách sân tập không xa.
"Anh, Trương Toàn Vũ đã đến Đông Hải rồi”.
"Lần này hắn mang theo tất cả tinh anh ở các tỉnh thành đến”.
"Trong số tinh anh này có hai vị cao thủ rất đẳng cấp!"
"Hai người này còn mạnh hơn Hắc Long! Không ổn chút nào!"
"Ừ”.
Ừ?
Lưu Đức Luân nói một cách nghiêm túc như vậy, mà Lý Hùng chỉ ừ một tiếng thôi sao.
Anh ta vốn tưởng rằng Lý Hùng nhất định sẽ hành động.
Kết quả anh lại chả thèm để ý đến lời của anh ta nói.
"Anh, Trương Toàn Vũ là một trong ‘Tứ đại thiên vương’ tỉnh thành đấy!"
"Chúng ta tuyệt đối không thể coi thường được!"
"Lần này hắn dốc toàn lực tới đây, chắc chắn là có ý định nuốt chửng tất cả thế lực ngầm của Đông Hải chúng ta!"
Lý Hùng có vẻ hơi thờ ơ với những gì Lưu Đức Luân nói, anh chỉ hỏi nhẹ.
"Mấy giờ rồi?"
Lưu Đức Luân nhanh chóng liếc nhìn đồng hồ Rolex của mình: "Anh, đã gần mười giờ rồi ạ”.
"Tôi đã nói với vợ là sẽ về nhà lúc mười giờ rưỡi. Còn nửa tiếng nữa, vẫn còn dư thời gian”.
Nói rồi, Lý Hùng ra hiệu cho Lý Nhị Ngưu phía trước.
Lý Nhị Ngưu mồ hôi đầm đìa, vội vàng đi tới.
"Ông chủ”.
"Anh đi với tôi”.
"Vâng!"
Năm phút sau, chiếc Rolls Royce của Lưu Đức Luân dừng ở bờ ruộng cạnh đường cái.
Cách trạm thu phí cao tốc chưa đầy 500 mét.
Lý Hùng đưa Lý Nhị Ngưu xuống xe.
Lưu Đức Luân nhanh chóng đi theo ra ngoài.
“Mấy giờ rồi?”, Lý Hùng lại hỏi.
"Mười giờ đúng”.
Lý Hùng ngẩng đầu nhìn cổng thu phí cao tốc phía trước.
Lúc này, một chiếc Mercedes-Benz Maybach chạy về phía trạm thu phí.
"Đây rồi", Lý Nhị Ngưu nói.
Lưu Đức Luân cau mày khi nhìn thấy chiếc Maybach này.
Anh ta còn chưa kịp nói gì thì đã thấy một chiếc xe tải lớn đột ngột chuyển làn và húc văng chiếc Maybach chưa kịp tránh ra ngoài!
Nhìn thấy Maybach lăn trên ruộng, Lưu Đức Luân tròn mắt.
Anh ta kinh hãi nhìn Lý Hùng.
Vừa rồi, anh ta vẫn còn chưa hiểu sao Lý Hùng lại tới đây.
Không ngờ, Lý Hùng đã biết từ lâu có người muốn ra tay với “sói mẹ Đông Hải”!
Hơn nữa Lý Hùng tính toán vô cùng chính xác.
Bởi vì sau khi chiếc Maybach bị va chạm, nó đã lăn về hướng của họ!
Ngay sau đó, cửa xe bị đá mở từ bên trong.
Hai người đàn ông vạm vỡ đầy máu vội vàng hộ tống Hứa Phi Phi vào trong lề đường.
Cùng lúc đó, trong rừng cây nhỏ cách đó không xa, mười mấy tên cầm mã tấu đột nhiên xông ra!
Những người đàn ông này trông vô cùng dữ tợn.
Chương 57: Vô cùng uất ức
Hai người đàn ông lực lưỡng bảo vệ Hứa Phi Phi chẳng mấy chốc đã bị chém chết trên cánh đồng!
Hứa Phi Phi hoảng sợ chạy về hướng Lý Hùng.
Ban đầu bà ấy không nhìn thấy Lý Hùng.
Sau khi đến gần hơn, Hứa Phi Phi mới nhìn thấy có ai đó bên bờ ruộng phía trước, bà ấy vội vã hét lên.
"Cứu tôi, cứu tôi với!"
Lưu Đức Luân đang định nói gì đó, thì Lý Hùng vỗ vỗ vào vai Lý Nhị Ngưu.
"Đi đi”.
"Vâng!"
Đối mặt với hàng chục tên côn đồ hung hãn, Lý Nhị Ngưu lao ra như một con báo mà không hề do dự!
Lý Nhị Ngưu vốn không hề yếu.
Mặc dù huấn luyện liên tục trong vài ngày đã làm cơ thể của anh ta trở nên rất mệt mỏi.
Nhưng trước sự tấn công của hàng chục tên côn đồ, anh ta vẫn chiếm ưu thế.
Nhìn thấy mười mấy tên côn đồ đánh mãi không xong, đột nhiên một bóng người từ phía trước lao tới.
Lý Nhị Ngưu không để ý, liền bị người kia đánh mạnh vào ngực.
"Ầm!"
Lý Nhị Ngưu bị đánh bay lên.
Anh ta lăn hai lần trên không, sau khi rơi xuống đất, chân trượt trên mặt đất vài mét rồi mới dừng lại.
Lúc này, một người đàn ông trung niên chậm rãi bước ra khỏi đám côn đồ.
"Được lắm, tao còn tưởng rằng đêm nay nhàn rỗi”.
"Không ngờ ở vùng đồng ruộng hoang vu này lại có vị cao thủ như vậy”.
Người đàn ông trung niên trông rất huênh hoang.
Khi Lưu Đức Luân nhìn thấy khuôn mặt của người kia, mặt anh ta hơi biến sắc.
Anh ta nói với Lý Hùng: "Anh, người này là thuộc hạ của Trương Toàn Vũ”.
"Ông ta tên là Nhạc Thế Thu, là đại sư Hồng Quyền. Nghe nói nắm đấm của ông ta có thể đập vỡ cả đá”.
Nghe những gì Lưu Đức Luân nói, Nhạc Thế Thu càng đắc ý tợn.
"Mấy vị này, tôi khuyên các cậu không nên lo chuyện bao đồng làm gì, nếu không sẽ rước họa vào thân đấy”.
Nói xong, Nhạc Thế Thu bước từng bước về phía Hứa Phi Phi.
Chân trái của Hứa Phi Phi đã bị thương, dường như nó đã bị một vũ khí sắc nhọn xuyên qua.
Giờ bà ấy không còn sức để chạy trốn nên chỉ có thể ngồi dưới đất chờ chết.
Thấy vậy, Lý Nhị Ngưu nhanh chóng lao tới chỗ Hứa Phi Phi, giơ hai tay lên trong tư thế chiến đấu.
"Hừm, nếu mày đã không biết điều, thì đừng trách tao nhẫn tâm!"
Hai nắm đấm của Nhạc Thế Thu lao đi như gió, mang theo một luồng khí mạnh thổi về phía Lý Nhị Ngưu.
Thời điểm Lý Nhị Ngưu đỡ nắm đấm của ông ta, anh ta lại bị đánh bay, rơi xuống một chỗ rất gần ruộng.
Anh ta nhanh chóng đứng dậy, lao về phía Nhạc Thế Thu một lần nữa!
Hai người đấu với nhau hơn chục chiêu như vậy, Lý Nhị Ngưu vốn đã yếu lại bị Nhạc Thế Thu đánh vào ngực lần nữa.
Lập tức, Lý Nhị Ngưu phun ra một ngụm máu, bay ngược về phía Lý Hùng.
Lý Hùng nhẹ nhàng đưa tay đỡ Lý Nhị Ngưu dậy.
Đồng thời, thuận theo đó, loại bỏ đi tất cả lực đạo trên người Lý Nhị Ngưu.
Sau đó đỡ Lý Nhị Ngưu đứng bên cạnh mình.
Lý Nhị Ngưu lau vết máu nơi khóe miệng, định tấn công lại.
Lúc này, Lý Hùng vươn tay ấn vai Lý Nhị Ngưu.
"Sắp mười rưỡi rồi”.
Nói rồi, Lý Hùng nhẹ nhàng lướt qua Lý Nhị Ngưu như một cơn gió.
Lý Hùng bước từng bước về phía Nhạc Thế Thu.
Theo quan điểm của Nhạc Thế Thu, Lý Hùng không bằng Lý Nhị Ngưu, bởi vì ông ta không thể cảm nhận được bất kỳ uy lực nào ở Lý Hùng.
Nhưng!
Sắc mặt của Nhạc Thế Thu rất nhanh đã trở nên nghiêm túc!
Mỗi khi Lý Hùng cất bước, uy lực của anh lại tăng lên rất nhanh.
Nó giống như một quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn!
Khi Lý Hùng đứng đối diện với Nhạc Thế Thu, đầu Nhạc Thế Thu đã gục xuống.
Mà thứ xuống còn có chân của ông ta!
Trước mặt Lý Hùng, ông ta không thể đứng thẳng.
Áp lực mạnh mẽ khiến Nhạc Thế Thu cảm thấy đau đớn, cũng cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Ông ta đột nhiên gầm lên!
"A! ! !"
Chương 58: Tự mò đến
Nhạc Thế Thu dồn hết sức mạnh vào nắm tay, tung cú đấm dữ dội nhất về phía Lý Hùng!
"Bùm!"
Không ai nhìn thấy Lý Hùng ra tay như thế nào.
Mọi người chỉ thấy Nhạc Thế Thu bị đánh bay lên không trung trong nháy mắt!
Cơ thể ông ta bắn ra như đạn đại bác, lao thẳng vào một cây đại thụ cách đó hàng chục mét.
Rắc!
Thân cây đại thụ gãy ngay lập tức!
Cơ thể của Nhạc Thế Thu vẫn không dừng lại, tiếp tục bay vào khu rừng tối mịt.
Không biết sống hay chết!
Mấy chục tên côn đồ cầm mã tấu nhìn thấy Nhạc Thế Thu bị Lý Hùng đấm bay như vậy, liền vội vàng quay đầu bỏ chạy!
Lý Hùng xoay người đi về phía Lưu Đức Luân.
Khi đi ngang qua Hứa Phi Phi, Hứa Phi Phi đã hùng hổ hét lên với Lý Hùng!
"Tôi nói cho cậu biết, đừng tưởng rằng cậu cứu mạng tôi thì tôi sẽ cảm kích, tôi…”
"Bà ta giao cho anh đấy”.
Lý Hùng không để ý tới Từ Phi Phi chút nào, lập tức kéo Lưu Đức Luân lên xe.
Chiếc Rolls-Royce nhanh chóng lao đi.
Chỉ còn lại Hứa Phi Phi, người đang chật vật ngồi trên mặt đất, và Lý Nhị Ngưu, người không biết chuyện gì đã xảy ra.
Một lúc sau, Lý Nhị Ngưu mới cúi đầu nhìn Hứa Phi Phi đang ngồi trên mặt đất.
Dù đã hơn ba mươi lăm tuổi nhưng Hứa Phi Phi vẫn rất xuân sắc.
Do rất chăm chút cơ thể nên trông bà ấy chả kém gì gái đôi mươi.
Lúc chạy thoát thân khi nãy, quần áo của bà ấy đã bị rách nhiều chỗ, làm bộ phận nhạy cảm của phụ nữ lộ ra như ẩn như hiện .
"Cậu nhìn cái gì mà nhìn!? Còn nhìn nữa tôi móc mắt cậu…”
Hứa Phi Phi chưa kịp nói xong, Lý Nhị Ngưu đã cởi áo khoác, khoác lên người bà ấy.
Sau đó Lý Nhị Ngưu chả nói câu nào mà bế Hứa Phi Phi lên.
Cánh đồng bên cạnh lập tức vang lên tiến chửi rủa của Hứa Phi Phi.
"Đậu! Đồ khốn kiếp, dám động đến bà đây! Có biết bà đây là ai không?"
Trên cánh đồng, thỉnh thoảng lại vang lên lời chửi rủa của Hứa Phi Phi.
Cùng lúc đó, một câu lạc bộ suối nước nóng cao cấp ở Đông Hải.
Trương Toàn Vũ đang ngâm mình trong làn nước ấm, trên lưng hắn là hình xăm một con hổ dữ tợn.
Lúc này, Trương Toàn Vũ khẽ mở mắt nhìn hai người đang quỳ gối trước mặt.
"Thất bại rồi?"
“Vâng”, một trong hai người đàn ông run rẩy nói: “Một vài kẻ lạ mặt đã xuất hiện và cứu người phụ nữ đó”.
"Đại sư Nhạc đâu?"
Trương Toàn Vũ trông thì có vẻ vẫn còn khá bình tĩnh, nhưng giọng nói càng ngày càng lạnh lẽo.
"Đại sư Nhạc bị gãy 13 cái xương sườn và bị nội thương nghiêm trọng. Chúng tôi đã đưa ông ta đến bệnh viện rồi ạ”.
Giọng của người đàn ông càng lúc càng run.
"Anh Vũ, người đàn ông đó mạnh lắm”.
"Hắn đánh bay đại sư Nhạc ra ngoài chỉ với một chiêu”.
Trương Toàn Vũ hơi quay đầu lại nhìn một người đàn ông trung niên có bộ ria mép cũng đang ở suối nước nóng bên cạnh, hỏi: "Đại sư Dương, anh nghĩ sao về chuyện này?"
"Trước khi đến, tôi đã nghe nói về những cao thủ ẩn mình ở Đông Hải. Không ngờ lại gặp cao thủ sớm như vậy”.
Đại sư Dương không khỏi cười lạnh, nói tiếp: "Nhạc Thế Thu có một tật xấu chí mạng. Ông ta trước giờ rất sĩ, khi ra tay chắc chắn sẽ để lộ sơ hở”.
"Nếu tôi đoán không nhầm, thì người đàn ông kia đã ra tay trước”.
"Còn Nhạc Thế Thu sĩ mình là bề trên, nhường người ta nên mới trúng chiêu”.
"Nếu là tôi, tôi sẽ đánh gãy tay chân đối phương trước, sau đó mới từ từ tra tấn đến chết”.
Trương Toàn Vũ gật đầu: "Âm thầm điều tra lai lịch của người đó, Không được để chuyện của Hứa Phi Phi truyền ra ngoài”.
"Mặc dù ‘sói mẹ’ này không cắn nổi tôi, nhưng người đàn ông đứng sau bà ta thì lại là loại đáng gờm”.
“Anh Vũ, chúng ta làm gì tiếp theo đây?”, một đàn em bên cạnh hỏi.
Trương Toàn Vũ nói: "Tìm Lý Hùng và Hứa Hiếu Dương trước, đánh gãy chân bọn chúng”.
Cấp dưới ở bên cạnh đưa ra một đề nghị: "Anh Vũ, Hứa Hiếu Dương là chủ tịch tập đoàn. Ông ta là nhân vật có tiếng tăm, động vào ông ta hơi khó. Hay là chúng ta ra tay với Hứa Hạo Nhiên trước”.
"Hứa Hạo Nhiên?"
"Chà, Hứa Hạo Nhiên là con trai của Hứa Hiếu Dương và là em vợ của Lý Hùng. Thằng nhóc này chả học hành gì, suốt ngày mơ ước trở thành ca sĩ, lại còn thích cờ bạc nữa!"
"Chỉ cần chúng ta bắt được Hứa Hạo Nhiên, Hứa Hiếu Dương và Lý Hùng sẽ tự động mò tới”.
Trương Toàn Vũ khẽ gật đầu.
Hắn nói với một người bên cạnh: "Lên kế hoạch đi, tối mai sẽ ra tay".
Chương 59: Đếm tới ba
"Lúc đi đối phó với thằng điên Lý Hùng, thì hãy để Lão Hổ bắt người phụ nữ tên Hứa Mộc Tình, đưa đến Giang Châu”.
"Vâng!"
Thật ra Hứa Hạo Nhiên không thích cờ bạc, cậu ta chỉ muốn bỏ ra ít vốn mà thu về nhiều tiền thôi.
Hơn nữa mục đích kiếm tiền của cậu ta không phải để mua xe sang, chơi đồ xịn như công tử con nhà giàu.
Cậu ta chỉ muốn thực hiện ước mơ âm nhạc của mình.
Lúc này, Hứa Hạo Nhiên đang hát trong một quán bar.
Cậu ta đang ngồi trên quầy bar, ôm một cây ghita tự đàn tự hát.
Quán bar người ra kẻ vào tấp nập.
Không ai thực sự lắng nghe cậu ta hát, tất cả đều mải uống rượu, tán gẫu và cưa gái.
Lúc này, một người đàn ông đi tới chỗ Hứa Hạo Nhiên với nửa lốc bia.
"Nhóc, uống sáu chai bia này đi, rồi tôi sẽ bo cho cậu hai trăm”.
Nếu là trước đây, Hứa Hạo Nhiên chắc chắn sẽ bật đống bia kia ra và dốc vào miệng.
Nhưng bây giờ, cậu ta lại lắc đầu.
"Ông anh này, nhà tôi gần đây quản lý rất nghiêm, buổi tối không được uống rượu”.
"Tao nhổ vào! Đây là quán bar, không uống rượu, thì mày làm gì ở đây? Mấy bài hát của mày có chó nó nghe! Uống! Không uống tao sẽ đánh mày!"
Hứa Hạo Nhiên thường xuyên đến quán bar để hát, cũng thường xuyên gặp phải mấy chuyện như này.
Khi gặp phải một khách hàng say xỉn, giải pháp duy nhất là tiếp rượu với hắn.
Nếu không, không chỉ bị đánh mà thậm chí còn mất luôn cả tiền công.
Lúc này, ba tên khác xúm lại vỗ vai gã say.
Tên say rượu chưa kịp nói gì thì đã bị hai người đàn ông lôi ra ngoài.
Người còn lại ném hai trăm vào chiếc mũ dưới chân Hứa Hạo Nhiên.
"Cảm ơn anh trai, cảm ơn anh trai”.
Người đàn ông nhìn Hứa Hạo Nhiên cười nói: "Người anh em à, cậu hát cũng được đấy. Tôi có một người bạn là nhà sản xuất âm nhạc, có thể giới thiệu cho cậu. Cậu đi thử xem. Biết đâu có thể ra đĩa nhạc không biết chừng”.
"Có thật không!"
Hứa Hạo Nhiên vui mừng khôn xiết, lập tức theo người đàn ông ra khỏi quán bar.
Khi cậu ta vừa bước ra khỏi quán bar, thì có ba người đàn ông lao tới.
Họ cho Hứa Hạo Nhiên vào bao tải, ném thẳng vào xe tải.
Khi chiếc bao được mở ra, Hứa Hạo Nhiên đã thấy mình bị nhốt trong một căn phòng.
Nơi này trông rất tồi tàn.
Xung quanh cậu ta là vài người đàn ông hung dữ.
Một trong số đó lè lưỡi, còn liếm con dao trên tay!
"Các, các người định làm gì?"
"Tôi không động chạm gì đến các người, tại sao lại bắt tôi?"
Người đàn ông đưa tay ra và vỗ nhẹ vào mặt Hứa Hạo Nhiên.
"Mày là Hứa Hạo Nhiên?"
"Đúng”.
Hứa Hạo Nhiên nhanh chóng nói: "Đàn anh à, tôi trước giờ làm gì cũng rất cẩn thận, chưa từng đắc tội với ai. Các anh có bắt nhầm người không?"
"Mày tên là Hứa Hạo Nhiên, nên không thể nhầm được. Đánh!"
Bất ngờ có hai người lao lên đấm đá Hứa Hạo Nhiên.
Hứa Hạo Nhiên vừa khóc lóc, vừa cầu xin.
Sau khi đánh xong, người đàn ông túm tóc Hứa Hạo Nhiên, nâng mặt cậu ta lên.
Đồng thời, hắn chộp lấy con dao găm và dí vào mặt Hứa Hạo Nhiên.
"Bây giờ tao cho mày một con đường sống. Chỉ cần mày làm như lời tao nói, thì tao sẽ thả mày đi”.
"Anh à, tôi thật sự không làm gì sai cả, chắc chắn là có nhầm lẫn rồi”.
Người cười lạnh một tiếng, lấy một cái chai nhỏ từ trong túi ra.
"Giờ mày về nhà, pha thứ trong chai này vào trà cho anh rể mày uống”.
"Cái gì!?"
Hứa Hạo Nhiên vội vã lắc đầu lia lịa.
"Không, không, tôi không thể làm được đâu!"
Người đàn ông mỉm cười, lùi lại, lúc này, một người khác lập tức tiến đến đánh đập Hứa Hạo Nhiên.
"Nhóc! Bây giờ mày chỉ có hai lựa chọn, hoặc là mày chết hoặc anh rể mày chết!"
"Mạng của mày và anh rể, cái nào quan trọng hơn? Hãy tự mình suy nghĩ đi”.
Trong khi nói, con dao găm sắc bén trong tay của người đàn ông liên tục đung đưa trước mắt Hứa Hạo Nhiên.
"Tao đếm đến ba, nếu mày không đồng ý, con dao này sẽ cứa vào cổ họng của mày!"
Chương 60: Nhấp nhổm ngồi không yên
Trong những ngày bình thường, một người luôn luôn tỏ ra khách sáo, mỉm cười như Hứa Hạo Nhiên mà bây giờ lại hết sức kiên cường.
Cậu ta ngẩng đầu, cắn răng mà nói: “Không cần phải nói nữa! Có giỏi thì giết tôi đi! Tới đây giết tôi đi! Giết đi!”
Gã đàn ông ấy vỗ tay: “Khá lắm! Mạnh mẽ hơn trong tưởng tượng của tao!”
Gã vừa mới nói dứt lời, người bên cạnh đã lấy một bịch tăm ra.
“Tiếp theo tao sẽ cắm số tăm này vào giữa kẽ ngón tay và ngón chân của mày, để xem xem mày có thể kiên trì được bao lâu!?”
“Cốc cốc cốc!”
Tiếng gõ cửa vang lên.
Gã lưu manh cầm đầu nhíu mày lại.
“Ai đó?”
“Giao thức ăn”.
Gã lưu manh nháy mắt ra hiệu cho người ở bên cạnh mình, hai người ở kế bên lập tức đi ra ngoài cửa.
“Chúng tôi không đặt thức ăn, cậu giao nhầm nhà rồi”.
“Không có nhầm đâu, địa chỉ là ở đây mà, mấy người mau ra mở cửa đi, tôi gấp lắm”.
“Tôi nói rồi, chúng tôi không có đặt thức ăn…”
Đùng!
Hắn vẫn còn chưa nói dứt lời, tiếng tông mạnh vào cánh cửa chống trộm vang lên.
Cánh cửa chống trộm làm bằng sắt long ra khỏi tường rồi đập mạnh vào người tên lưu manh ở đằng sau!
Cánh cửa chống trộm lôi theo tên lưu manh văng vào vách tường bên kia, một người một cửa bị dính vào tường trong nháy mắt!
Lý Hùng đi vào trong giữa cơn gió lạnh, trên tay anh đang cầm một két bia.
Đột nhiên tên lưu manh đứng ở một bên la lớn, hắn vung dao găm đâm về phía Lý Hùng.
“Ầm!”
Chai bia xanh vẽ một vòng tròn tuyệt đẹp giữa không trung, đập mạnh xuống đầu của tên lưu manh.
Bọt bia trắng xóa văng tung tóe, nước bia vàng trở nên xán lạn dưới ánh đèn huỳnh quang!
Tất cả người đàn ông ở trong căn phòng đều cầm vũ khí bên cạnh mình lên ngay lập tức, bọn họ cùng nhau xông lên.
Lý Hùng thong thả bước đi giữa bọn chúng.
Từng chai bia một được vung lên.
Trong chớp mắt, bọt bia vàng óng!
Bia hòa với máu chảy cuồn cuộn!
Lúc Lý Hùng ném két bia rỗng trong tay mình sang một bên.
Trong căn phòng chỉ còn lại một mình tên lưu manh cầm đầu.
Ánh mắt của Lý Hùng rét lạnh như sương!
Khiến cho tên lưu manh cầm đầu sợ hãi đến mức làm rớt dao găm, quay lưng định bỏ chạy.
Chỉ có điều gã vừa mới chạy được vài bước, một đôi bàn tay kẹp chặt lấy cổ họng của gã như gọng kìm, gã bị nhấc bổng lên rồi ném ra ngoài khung cửa sổ.
Đây là tầng bảy.
Gã lưu manh cầm đầu treo lơ lửng giữa không trung như một con gà bị bóp cổ.
Chỉ cần Lý Hùng buông tay ra, gã sẽ rơi xuống đất thành bánh thịt ngay!
Gã lưu manh cầm đầu không ngừng van xin tha thứ.
“Anh ơi em biết sai rồi, đừng giết em, đừng giết em!”
“Em biết rất nhiều tin tức liên quan đến đại ca của em, chỉ cần anh tha cho em thì em sẽ nói hết cho anh!”
…
Vào giờ phút này, mười mấy người đang đứng kế bên Trương Toàn Vũ.
Trương Toàn Vũ mặc bộ đồ vest thẳng thớm, đến đôi giày trên chân cũng được đánh bóng loáng.
Trông hắn giống hệt như một thương nhân thành công.
Rõ ràng không giống với đám lưu manh bên cạnh chút nào.
“Môi trường và vị trí địa lý ở đây tương đối khá, mở câu lạc bộ suối nước nóng lãng phí quá”.
“Sau này xây thành quán trà đi, tôi định biến nơi này thành căn cứ của chúng ta”.
Một người bên cạnh vội vàng ca tụng: “Anh Vũ anh minh!”
Trương Toàn Vũ nhẹ nhàng giơ tay lên giữa tiếng ca tụng của chúng đàn em.
Những người xung quanh lập tức im lặng.
“Không phải tôi kêu các người mời mấy tên thủ lĩnh trong thế giới ngầm Đông Hải tới đây sao, có mời hết chưa? Người đâu? Sao vẫn còn chưa đến?”
“Anh Vũ, sau khi bọn họ nghe anh nói anh đến đây thì trốn chui trốn nhủi như lũ chuột hết rồi”.
“Theo như chúng em điều tra, hình như bọn họ đang tụ tập lại để mở cuộc họp”.
Trương Toàn Vũ cười lạnh: “Thế chẳng phải là vừa khéo sao? Miễn cho các cậu chạy tới chạy lui”.
Trương Toàn Vũ nhìn đại sư Dương ở bên cạnh mình: “Đại sư Dương, chúng ta đi thôi, đi gặp lũ chuột ở thế giới ngầm Đông Hải”.
Vào lúc ấy, đám người Vương Cao Bá đang nhấp nhổm ngồi không yên trong câu lạc bộ của hắn.
Bình luận facebook