• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Nhặt được nữ tổng tài xinh đẹp làm vợ (7 Viewers)

  • Chương 46-50

Chương 46: Đền tiền

Trước khi rời đi, Miêu Lạc còn nhìn về phía Lý Hùng đang ở trong đại sảnh.

Giây phút chạm mắt với Lý Hùng, Miêu Lạc cảm thấy giật mình!

Con người này không đơn giản, thật sự không đơn giản!

Người này nhất định phải làm việc cho mình!

Không nán lại quá lâu, Miêu Lạc lập tức đưa Hoàng Du Quảng về tỉnh.

Còn Hứa Thiên Tứ, bây giờ anh ta chỉ thấy toàn thân rã rời.

Cả cơ thể cứ như bùn nhão nằm vật ra bên đường cạnh tập đoàn Lăng Tiêu.

Lúc này, có một chú chó lông vàng vẫy đuôi chạy tới.

Chú chó này ngửi ngửi bên người Hứa Thiên Tứ rồi nhấc chân phải lên.

Một thứ chất lỏng màu vàng bắn ra theo hình vòng cung.

Sau đó rơi chuẩn xác xuống đầu Hứa Thiên Tứ...

Cùng lúc đó, trong phòng kinh doanh trụ sở ngân hàng Đông Hải.

Nhân viên sảnh hớt hải gõ cửa phòng giám đốc Trần.

"Giám đốc, tổng giám đốc chuỗi ngân hàng tới rồi".

"Cái gì?"

Giám đốc Trần kinh ngạc rồi nét mặt hiện lên vẻ vui mừng khôn xiết.

Thời gian gần đây, với sự nỗ lực của anh ta thì doanh thu của ngân hàng Đông Hải đã dần dần tăng trưởng.

Lần này tổng giám đốc chuỗi ngân hàng đích thân tới đây thì ắt hẳn là để khen ngợi anh ta rồi.

Giám đốc Trần vội vã chỉnh lại vest và cà vạt.

Đúng lúc anh ta định ra khỏi phòng làm việc thì tổng giám đốc chuỗi ngân hàng đã dẫn theo lãnh đạo cấp cao của chuỗi ngân hàng đi vào.

"Chào tổng giám đốc".

"Chào mừng tổng giám đốc tới bộ phận chúng tôi".

Giám đốc Trần vừa cúi đầu cung kính vừa vui mừng đến đỏ cả mặt, trong đầu không ngừng vẽ ra nhiều viễn cảnh.

Tổng giám đốc sẽ thưởng gì cho mình đây?

Điều mình tới làm ở trụ sở chính của chuỗi ngân hàng sao?

Tuy là trong trụ sở chính không có nhiều những món hời béo bở nhưng có cái tiếng ở đây rồi thì đi tới đâu mà chả lấy được tiền.

Con bé Hứa Mộc Tình đó quả là xinh đẹp, để xem tối nay có mang cô ta lên giường được không nào. Sách này do Perfect Planet dịch và phát hành, mọi hành vi vi phạm bản quyền sẽ bị truy cứu theo pháp luật.

"Giám đốc Trần".

"Vâng, tổng giám đốc có gì dặn dò ạ?", giám đốc Trần chấm dứt dòng suy nghĩ rồi lên tiếng.

"Bây giờ tôi đưa anh đi gặp một khách hàng vô cùng quan trọng, anh chuẩn bị đồ đạc đi".

Nghe tới đây mà giám đốc Trần suýt thì nhảy cẫng lên.

Đến cả tổng giám đốc còn thấy quan trọng thì vị khách này ắt phải là một nhân vật tầm cỡ.

Có thể gặp gỡ một người như thế thì sau này làm chuyện gì chả thuận buồm xuôi gió.

Lúc này giám đốc Trần vô cùng hưng phấn, anh ta quay người vội vàng chuẩn bị cặp tài liệu của mình.

"Cặp tài liệu không cần sắp xếp đâu, giấy tờ cũng để lại đi. Anh chỉ cần cầm một thứ là được".

Câu nói của tổng giám đốc khiến giám đốc Trần ngây ra.

Giám đốc Trần ngẩng đầu nhìn tổng giám đốc: "Xin hỏi tôi phải mang gì ạ?"

Tổng giám đốc chỉ cái gạt tàn thuốc lá trên bàn nói: "Mang nó theo".

...

Trong sảnh lớn của trụ sở chính của tập đoàn Lăng Tiêu lúc này đang tập trung không biết bao nhiêu người.

Nhưng lãnh đạo cấp cao và nhân viên hay tin thì số đông đều rời khỏi vị trí làm việc của mình để tới đại sảnh tầng một.

Những người đang đứng trước mặt Lý Hùng và Hứa Mộc Tình bây giờ đều đã nộp đơn thôi việc.

Nếu đã không phải nhân viên của tập đoàn, hơn nữa tập đoàn này cũng sắp phá sản.

Những người có học vấn cao này ai nấy đều hiên ngang đứng đó.

"Tổng giám đốc Hứa, tập đoàn Lăng Tiêu của các người cũng giỏi thật đấy! Tôi nghĩ ngày mai sẽ lên báo trang nhất mất!"

"Các người sắp làm nên giai thoại ở thành phố Đông Hải rồi đấy, tập đoàn thành lập chưa được bao lâu đã sắp tuyên bố phá sản".

"Cái tin tức này tôi nghĩ cũng chẳng có mấy trên thế giới".

"Các người phá sản thì thôi đi nhưng phí phạm của chúng tôi bao nhiêu thời gian như vậy thì tính sao đây?"

"Đúng đấy! Hôm tập đoàn thành lập tôi đã làm việc ở đây, bận đầu tắt mặt tối việc gì cũng đến tay!"

"Đền tiền đi!"

Lúc này, có người trong đám đông hét lên.

Đúng lúc đám đông đang vô cùng giận dữ thì Lý Hùng ra dấu tay.

Sau đó, nhân viên đẩy một cái xe đến.

Chiếc xe này được phủ một tấm vải đỏ lên.

Nhìn có vẻ như rất cao, cứ như đã chất không biết bao nhiêu đồ lên.
Chương 47: Ăn gạt tàn

Lý Hùng sải bước đi về phía trước, vén tấm vải đỏ lên trước mặt mọi người.

Ngay lập tức tất cả đều trầm trồ kinh ngạc.

Tất cả đều là tiền!

Từng xấp, từng chồng màu đỏ chót, tất cả đều là tiền!

Tất cả mọi người sửng sốt thẫn thờ.

“Không phải bảo là tập đoàn Lăng Tiêu đã hết tiền rồi sao?”

“Số tiền này ít nhất phải tầm hai triệu tệ”.

“Tiền ở đâu ra mà nhiều thế nhỉ?”

Trong lúc tất cả đều đang xôn xao bàn tán, một đoàn người từ bên ngoài đi vào.

Dẫn đầu chính là giám đốc chuỗi ngân hàng Đông Hải.

“Xin lỗi giám đốc Hứa, tôi tới muộn”.

Đằng sau là đều là giám đốc các ngân hàng trong chuỗi ngân hàng Đông Hải.

Sự xuất hiện của những người này lập tức gây sự chú ý.

“Chào mọi người, tôi tên Cố Hưng Thuận, giám đốc chuỗi ngân hàng Đông Hải”.

“Nay tôi xin đại diện cho chuỗi ngân hàng Đông Hải chính thức ký kết kế hoạch hợp tác chiến lược với tập đoàn Lăng Tiêu”.

“Sau này, tất cả số vốn mà tập đoàn Lăng Tiêu cần sẽ do đích thân tôi xử lý”.

Nghe xong, mọi người trong sảnh đều đồng loạt vỗ tay vang như sấm.

“Tốt quá trời ơi! Lần này chúng ta không cần phải rời khỏi tập đoàn nữa”.

“Mọi người mau chóng quay trở lại vị trí làm việc thôi”.

“Đi thôi, đi thôi. Hiện giờ tôi đang nhiệt huyết bừng bừng, nóng lòng làm nên nghiệp lớn lắm đây này”.

Có một đám người a dua, lập tức đứng về phía tập đoàn Lăng Tiêu.

Lúc này, bọn họ vội vã quay người để lên tầng trên, tìm phòng nhân sự để rút lại đơn xin nghỉ việc.

Nhưng khi bọn họ đang ùn ùn chạy ra chỗ thang máy thì nhận ra bấm thế nào cửa thang máy cũng không mở.

“Tất cả những người đã nộp đơn nghỉ việc thì đến đây lĩnh tiền”.

Giọng Lý Hùng lạnh lùng, đanh thép vang lên.

Những người đang do dự có nên nộp đơn xin nghỉ việc lúc này mới thở phào một hơi.

Đồng thời cũng mừng thầm rằng bản thân không quyết định vội vàng.

“Tổng giám đốc Hứa, tôi sai rồi. Tôi sai thật rồi. Cô cho tôi thêm một cơ hội nữa đi”.

“Tổng giám đốc, tôi bị bọn họ kích, tôi thật sự không muốn nghỉ việc đâu”.

“Tổng giám đốc, tôi là tiến sĩ tốt nghiệp Harvard, tập đoàn của các cô cần những nhân tài cao cấp như tôi đây!”

Lúc này, Lý Hùng vẫy tay với một người phụ nữ trung niên đứng gần đó.

Người phụ nữ đẩy xe rác đi tới.

Lý Hùng lấy hót rác từ trên xe rác xuống, đưa cho cái tên tiến sĩ Harvard kia.

“Tập đoàn đang thiếu vài nhân viên lao công, lương tháng ba nghìn tệ, có làm không?”

“Tôi đường đường là tiến sĩ tốt nghiệp Harvard mà anh lại bảo tôi đi quét rác à?”

Tên tiến sĩ này nhảy cẫng lên, cảm giác bản thân bị sỉ nhục quá mức.

“Trồng cây thì mất mười năm, trồng người thì mất hàng trăm năm. Anh đèn sách hơn hai mươi năm mà đạo lý làm người cũng không biết thì tôi còn cần anh làm cái gì?”

Giọng nói đĩnh đạc của Lý Hùng cất lên toát lên một khí thế vô cùng mạnh mẽ.

Ngay lúc ấy, tất cả đều như nín thở.

“Người xưa có câu: “Con không chê cha mẹ khó, chó không chê chủ hèn”.

“Có một số người trong lúc tập đoàn gặp phải khó khăn, không nghĩ làm thế nào để vượt qua được khó khăn này, mà chỉ chăm chăm tìm cách thoát khỏi đây”.

“Cậu, cậu, còn cả các người nữa!”

Tay của Lý Hùng chỉ vào từng người một, chỉ vào ai là kẻ đó sẽ bị ánh mắt của anh làm cho khiếp sợ.

“Đúng thế. Học vấn các anh đều rất cao nhưng nhân cách thì thấp hèn”.

“Bây giờ tôi tuyên bố, đám người các anh từ này về sau sẽ không bao giờ được bất kỳ công ty con nào hoặc nhà máy doanh nghiệp lớn nào trực thuộc tập đoàn Lăng Tiêu tuyển dụng!”

“Mau cầm tiền rồi biến cho khuất mắt tôi”.

Đám người lủi lủi đi dần thì cũng là lúc cô lao công trung niên lên tiếng: “Tên thất đức nào vứt gạt tàn vào đây thế hả?”

Giám đốc Trần rụt cổ, định xoay người chạy.

“Đợi đã”, Lý Hùng thản nhiên nói.

“Giám đốc Trần, bây giờ tổng giám đốc Hứa đã lấy được tiền vốn vay rồi”.

“Ông cũng nên thực hiện lời hứa, nuốt cái gạt tàn này đi chứ nhỉ”.

Nghe vậy, mặt giám đốc Trần tái mét.

Dưới sự chứng kiến của mọi người, ông ta rón rén đi qua, cầm cái gạt tàn từ trong tay cô lao công.

“Đợi đã!”
Chương 48: Ăn

Bỗng dưng cô lao công giật lại cái gạt tàn.

“Ọe…”

“Phụt!”

Một chất lỏng màu vàng, sệt sệt xuất hiện trong cái gạt tàn.

“Bà, bà, bà…”

Giám đốc Trần nhảy cẫng lên: “Bà dám nhổ nước bọt vào trong này á!?”

“Cậu dám bắt nạt tổng giám đốc của chúng tôi, tôi chưa nhét phân vào đấy là may rồi!”

“Ăn đi!”

Lý Hùng điềm nhiên: “Anh có thể không cần ăn cũng được. Nhưng hợp tác giữa chuỗi ngân hàng Đông Hải và chúng tôi sẽ chấm dứt tại đây”.

“Anh Lý, ấy đừng. Cậu ta sẽ ăn ngay mà!”

Cố Hưng Thuận vừa nghe vậy đã sợ hết mồ hôi hột!

Ông ta nào dám đắc tội với nhân vật máu mặt tầm cỡ như Lý Hùng chứ!

Ông ta trừng mắt nhìn giám đốc Trần: “Còn đứng đấy làm gì. Ăn đi!”

Giám đốc Trần nhăn nhó, cầm lấy cái gạt tàn.

Anh ta há miệng.

“Ọe!”

Mặt anh ta đã tái này còn tái hơn.

Nuốt không nổi trời đất ơi!

Ghê tởm quá đi mất thôi.

Đặc biệt là cái dịch nhầy nhầy màu vàng còn dính vào với tàn thuốc!

Cảm giác thà chết đi còn hơn là thế này!

Nhưng nếu mà không ăn, thì anh ta sẽ chết thật!!

Anh ta còn mấy triệu tệ tiền trả góp nhà, trả góp xe, tiền nuôi một con bồ. Hàng tháng anh ta lại phải nộp lương cho vợ nữa!

Cuối cùng anh ta nhắm mắt nhắm mũi, há to miệng…

Trong phòng Vip của bệnh viện Đông Hải.

Hứa Hải Phong đang ngồi trong phòng bệnh của Hứa An Thái, tâm trạng vô cùng vui vẻ.

Giám đốc Trần của ngân hàng Đông hải đã hứa là trước hai giờ chiều nay, sẽ chuyển số vốn hai tỷ tệ tới tập đoàn Thái An.

Có khoản tiền này thì có thể triển khai dự án mới rồi.

Đồng thời, thôn tính luôn công ty con và công trường trực thuộc tập đoàn Lăng Tiêu.

Như thế, chỉ trong chốc lát, tập đoàn Thái An sẽ lớn mạnh gấp đôi gấp ba.

Lúc này, Hứa Thiên Tứ hớt ha hớt hải chạy từ ngoài vào.

Tuy rằng anh ta đã tắm rửa, thay bộ quần áo sạch sẽ khác, trên người anh ta vẫn ám mùi hôi thối.

Hứa Hải Phong bịt mũi hỏi: “Trên người con có mùi gì đấy? Ở đâu ra thế? Sao con không đi với cậu Hoàng với lại cậu Miêu, bọn họ đâu?”

“Bọn họ đã về tỉnh rồi”.

“Về nhanh thế? Con nên giữ bọn họ ở lại thêm vài ngày mới phải”.

“Sao bảo cậu Hoàng thích con bé Hứa Mộc Tình cơ mà?”

“Con nghĩ cách đưa Hứa Mộc Tình lên giường cậu ấy đi”.

“Chỉ có như thế, chúng ta mới có thể có được thêm những ưu đãi từ người nhà họ Hoàng”.

Hứa Thiên Tứ nhăn nhó, đáp: “Bố, cậu Hoàng bị đánh rồi”.

“Cái gì!?”, Hứa Hải Phong hoảng hốt, “Ai đánh?”

“Thằng Lý Hùng thần kinh kia đấy!”

Hứa Hải Phong đang định hỏi xem đầu đuôi thế nào thì điện thoại trong túi ông ta đổ chuông.

Vừa nhìn người gọi tới là giám đốc Trần của ngân hàng Đông Hải.

Mặt ông ta tươi cười trở lại, đon đả: “Giám đốc Trần, có phải xong chuyện rồi không? Tối nay…”.

“Cái gì? Vốn bị hủy ư?”

“Tại sao? Không phải đã nói là… Ơ, giám đốc Trần, giám đốc Trần!”

Nụ cười trên mặt Hứa Hải Phong tắt lịm.

Ông ta còn chưa kịp hoàn hồn điện thoại lại reo nữa.

Lần này là từ ngân hàng Hoa Kỳ.

“Giám đốc Hứa, do uy tín tập đoàn của các ông không tốt nên ngân hàng chúng tôi quyết định hủy bỏ việc vay vốn của doanh nghiệp các ông”.

Hứa Hải Phong còn chưa kịp nói câu nào thì người kia đã cúp máy.

Sau đó, Hứa Hải Phong tiếp liền mấy cuộc điện thoại từ các ngân hàng gọi đến.

Bên kia gọi tới đều là hủy bỏ hợp tác với tập đoàn Thái An.
Chương 49: Vì em đó

Sau khi ông ta nghe điện thoại của quản lý phòng tài vụ tập đoàn Thái An gọi tới thì tức giận đập máy xuống đất.

"Khốn nạn! Khốn nạn! Khốn nạn!"

"Hứa Hiếu Dương, lại là trò của mày bày ra!"

Lần đầu tiên Hứa Thiên Tứ thấy Hứa Hải Phong mất bình tĩnh đến vậy.

"Bố, giờ chúng ta phải làm sao?"

"Cứ thế này tập đoàn chúng ta xong đời mất".

Hứa Hải Phong trầm giọng nói: "Mày lên tỉnh tìm cô mày ngay!"

"Bố, nhà chúng ta với cô lâu rồi có qua lại đâu".

"Năm đó cô cũng bị ông đuổi ra khỏi nhà, chẳng phải đã bảo có chết cũng không về sao?"

Mặt mày Hứa Hải Phong lúc này đã méo xệch đi.

"Đúng là cô mày đã nói có chết cũng không về thế nhưng nếu ông mất thì sao?"

Nghe tới đây mà Hứa Thiên Tứ giật mình.

"Ông chỉ hôn mê mà thôi, bác sỹ đã nói rồi, hai ngày nữa sẽ tỉnh lại thôi".

Hứa Hải Phong cúi người, nhìn Hứa Thái An đang ngủ say.

"Bố, từ nhỏ bố đã dạy con muốn làm nên chuyện thì phải bất chấp thủ đoạn".

Nói chừng, Hứa Hải Phong rút ra từ trong túi một lọ thủy tinh nhỏ.

Trên chiếc lọ này có dòng chữ tiếng Anh ghi rõ "Adrenaline" (một hormon được giải phóng khỏi tuyến thượng thận).

"Bố! Bố định làm gì!?"

Hứa Thiên Tứ sợ đến nỗi mặt mày trắng bệch.

Bởi lẽ anh ta thấy Hứa Hải Phong đang đổ lọ Adrenaline này vào bình truyền nước của ông.

Hứa Hải Phong nhìn con trai mình: "Lời của ông con, giờ bố sẽ truyền đạt lại y nguyên. Muốn làm nên chuyện thì phải bất chấp thủ đoạn!"

Một phút sau, có tiếng y tá cuống quýt hô hoán.

"Bệnh nhân phòng VIP số 3 xuất hiện tình trạng shock tim, cấp cứu gấp!"

...

"Cạch".

Lý Hùng mở hộp sô cô la sắt ra, lấy một viên sô cô la bỏ vào miệng.

Anh vừa thưởng thức sô cô la tan trong miệng, vừa đi tới cửa văn phòng làm việc của Hứa Mộc Tình.

Lý Hùng đưa tay ra gõ cửa.

"Mời vào".

Anh đẩy cửa ra thì thấy Hứa Mộc Tình đang miệt mài làm việc.

"Vợ của anh ơi, năm giờ đến nơi rồi mà sao em vẫn chưa tan làm thế?"

"Em mà mệt đến ốm thì anh sẽ đau lòng đấy".

Lý Hùng đi đến bên Hứa Mộc Tình.

Hứa Mộc Tình ngẩng đầu lên, cô bỗng nhiên hỏi: "Liệu anh có coi thường em không?"

"Nói linh tinh gì thế?"

"Nhưng em phát hiện ra bây giờ mình không làm tốt được việc gì cả".

Hứa Mộc Tình khẽ chu môi lên.

"Trước đây em nghĩ rằng chỉ cần mình cố gắng thì bất kể là chuyện gì cũng không làm khó được em".

"Thế nhưng bây giờ có rất nhiều chuyện không phải em muốn làm thì nhất định sẽ làm được".

"Em thấy mình thật vô dụng".

Lý Hùng nắm tay Hứa Mộc Tình rồi dẫn cô ra khỏi văn phòng.

Thỉnh thoảng trên hành lang lại bắt gặp những nhân viên vội vàng lướt qua.

Những người này vừa thấy Hứa Mộc Tình đều lễ phép chào hỏi.

Và những nhân viên này đều có một điểm chung.

Khi họ nhìn thấy Hứa Mộc Tình thì đều sẽ cười.

"Em có thấy nụ cười trên gương mặt họ không?"

Hứa Mộc Tình gật đầu.

"Em có biết tại sao họ lại cười không?"

Hứa Mộc Tình lắc đầu.

"Bởi vì em đó".

"Em á?"

Lý Hùng không giải thích mà nắm tay Hứa Mộc Tình đi tới phòng uống nước.

Hai người đứng ngoài cửa phòng uống nước, bên ngoài vọng ra tiếng của mấy nhân viên.

"Này, mọi người có thấy con người tổng giám đốc của chúng ta rất tốt không?"
Chương 50: Để cho anh không ôm nổi em nữa

“Còn phải nói sao? Tổng giám đốc của chúng ta là lương thiện nhất, dịu dàng và dễ nói chuyện nhất đấy”.

“Tôi cảm thấy được làm việc ở tập đoàn Lăng Tiêu thật sự quá hạnh phúc, hiện giờ mọi người đều làm việc vô cùng tích cực”.

“À, hình như tôi bị Tổng giám đốc mắng một lần”.

“Hiện giờ em đã hiểu chưa?”, lúc này Lý Hùng nhẹ nhàng nói một câu.

Hứa Mộc Tình gật đầu, cô lập tức giơ nắm tay nhỏ nhắn của mình lên, nói với vẻ tràn đầy ý chí: “Em nhất định sẽ cố gắng”.

“Em sẽ không dựa dẫm vào anh mãi đâu, em nhất định sẽ cố gắng đạt được thành tích tốt”.

Lý Hùng giơ tay ra khẽ gỡ những sợi tóc có chút rối bù của Hứa Mộc Tình.

“Chú chim nhỏ rồi cũng có ngày đủ lông đủ cánh”.

“Đến lúc đó nó sẽ bay lên trời xanh, bay lên bầu trời thuộc về nó”.

“Và anh… Chính là bầu trời của em”.

“Em không thoát khỏi lòng bàn tay của anh đâu”.

Đây vốn là cảnh tượng vô cùng ấm áp nhưng tất cả đều bị phá vỡ bởi câu nói cuối cùng của Lý Hùng.

Hứa Mộc Tình giận dỗi lườm anh một cái, sau đó xoay người rời đi.

Lý Hùng nhếch môi lên, cười với vẻ bất lực: “Em đi đâu thế?”

“Ăn cơm”, Hứa Mộc Tình giận dỗi đáp lại.

“Hừm! Đồ tồi! Mình nhất định phải ăn mập lên để anh ta không ôm nổi mình nữa”.

Gia chủ hiện giờ của nhà họ Hoàng là Hoàng Chấn hung hăng đập nát bình sứ Thanh Hoa trị giá hơn trăm nghìn tệ trên đất.

“Vô dụng, đúng là một đám vô dụng”.

“Còn nói gì mà cao thủ, đến con trai cưng của tôi còn không bảo vệ được, vậy tôi cần các người có tác dụng gì?”

Bốn cao thủ được phái đi để bảo vệ Hoàng Du Quảng lúc này đều cúi đầu xuống. Bọn họ không còn mặt mũi nào đối diện với gia chủ Hoàng Chấn.

Lúc này, quản gia từ bên ngoài đi vào, bẩm báo: “Lão gia! Bên ngoài có một người họ Hứa muốn gặp”.

“Anh ta nói là bạn thân của cậu chủ ạ”.

Hoàng Chấn phiền não hất tay một cái: “Không tiếp không tiếp, bảo hắn cút đi cho tôi”.

Quản gia lại nói: “Người này đến từ Đông Hải, anh ta nói là có một chuyện vô cùng quan trọng muốn nói với lão gia ạ”.

“Đông Hải ư?”, Hoàng Chấn dừng lại một lát, sau đó bảo quản gia gọi Hứa Thiên Tứ vào.

Hoàng Chấn không cho Hứa Thiên Tứ cơ hội nói dài dòng mà ông ta nói thẳng luôn: “Có gì thì mau nói đi, tôi không lãng phí thời gian với cậu được”.

Hứa Thiên Tứ cúi đầu như một con chó Pug.

“Bác Hoàng, người lần này đánh cậu Hoàng trọng thương tên là Lý Hùng”.

“Nó là một thằng lưu manh và còn là một thằng thần kinh nữa”.

Hoàng Chấn không nói gì nhưng biểu cảm trên mặt càng lúc càng dữ tợn, lộ ra vẻ hung ác.

“Bố vợ nó là chủ tịch tập đoàn Lăng Tiêu, tên là Hứa Hiếu Dương”.

“Hai người này thường cấu kết với nhau làm chuyện xấu, không có chuyện gì xấu xa ở Đông Hải mà họ không làm”.

“Tập đoàn Lăng Tiêu?”, Hoàng Chấn hỏi lại lần nữa.

“Hừm! Tập đoàn tép riu chưa từng nghe thấy, thế mà lại dám động đến con trai của ông đây”.

Hoàng Chấn xoay người nói với quản gia phía sau: “Ông lập tức gọi điện cho Lão Tam bảo hắn đích thân dẫn người đến Đông Hải”.

Hứa Thiên Tứ đột nhiên nói; “Bác à, cháu còn một chuyện nữa muốn nói với bác”.

“Cậu Hoàng để ý đến vợ của Lý Hùng đấy ạ. Nếu bác bắt cô ta đến đây, bắt cô ta hầu hạ cậu Hoàng mỗi ngày thì bệnh tình của cậu ấy chắc chắn sẽ có biến chuyển tốt đấy ạ”.

Hoàng Chấn gật đầu, nói: “Được, chủ ý này hay đấy”.

“Giờ thì cậu có thể cút được rồi đấy”.

“Vâng, cháu xin cáo từ ạ”, Hứa Thiên Tứ khẽ cúi đầu, trong ánh mắt lóe lên ánh sáng.

“Ting, ting, ting…”, lúc này Trương Toàn Vũ đang ngồi trong xe Lincoln thì điện thoại đột nhiên vang lên.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom